TruyenHHH.com

Lỗi Ở Yêu Thương - Về Nhà Với Mẹ (Thanh Duy - Thanh Thủy)

Em đi mau kẻo trễ chuyến phà đêm

switch_yasu

Mình ở Trà Vinh, đậu Đại học Cần Thơ năm 2004. Từ đó, vô hình trung, cuộc đời mình không ít cũng nhiều gắn với bến phà nhiều kỉ niệm.

Xe đò chuyến Cần Thơ - Trà Vinh không có nhiều. Càng không có những chuyến xe chất lượng cao. Nên mỗi khi về Trà Vinh, mình phải đi xe ôm hoặc nhờ bạn chở ra bến phà. Mua cái vé phà 500 đồng cho người đi bộ. Qua bến bắc Bình Minh, mình xuống bến xe gần đó. Có một chuyến xe xuất phát lúc 7 giờ hằng ngày về Trà Vinh. Xe tên gì mình cũng quên mất, nhưng ấn tượng nhất là cô chủ xe với cái giọng nói the thé nghe nhức đầu. Dân bến xe là thế, bốp chát, sòng phẳng. Nhưng đi xe hoài mình mới phát hiện rằng cô cực kì tốt bụng, hay cho người già, người nghèo quá giang mà không lấy tiền.

Xe đi từ Cần Thơ về Trà Vinh là 30.000 đồng và từ Trà Vinh thì thêm 5.000 đồng nữa. Riêng chuyến Cần Thơ về Trà Vinh nếu có gửi xe đạp trên nóc xe thì cô miễn phí.

Nói xa xôi dông dài là mình muốn gián tiếp nói về khoảng thời gian 30 phút đi phà Cần Thơ. Cái mùi phà không lẫn vào đâu được. Nó trộn lẫn mùi xăng, mùi khói, mùi chất ói của mấy chị không quen đi xe đò, hay cả mùi a mô ni ắc nồng nặc ở phía đuôi phà. Nhìn chung, đó là cái mùi không được thơm tho cho lắm. Vì thế, nếu đang trên xe, bắt buộc phải xuống xe trên phà, là mình sẽ leo lên chỗ dành cho khách đi bộ, thò đầu ra cái cửa nho nhỏ, hít thở khí trời. Hoặc ra hẳn mũi phà, đứng hóng gió, nhìn xa xa lục bình trôi, các chuyến phà khác ngang dọc. Đằng xa kia nữa là những nhịp cầu Cần Thơ đang được xây dựng.

Từ ngày ba mua xe máy cho mình, mình dùng chiếc xe để di chuyển từ Cần Thơ về Trà Vinh và ngược lại. Khi dừng xe trên phà, mình cứ tắt máy xe, để đồ ở đấy rồi cũng ra mũi phà đứng hóng gió. Mình chắc chắn sẽ không có giựt đồ vì có giật cũng không biết chạy đi đâu. Móc túi thì có. Lâu lâu có cô hay chú gì đó đến mời mua vé số, hay cóc ổi mía ghim các loại. Mỗi lần phà cập bến, mũi phà sẽ va vào bến phà một cái cạch rõ to. Theo quán tính, tất cả những thứ trên phà sẽ đổ về phía trước. Có lần mình chứng kiến cảnh một anh thanh niên mém rớt khỏi phà vì đang mải mê "hát karaoke" giữa trời cao gió lộng.

"Em đi mau kẻo trễ chuyến phà đêm qua bến bắc Cần Thơ!"

Thì đã trễ rồi đấy, vì phà đã chính thức không hoạt động nữa. Thay vào đó, cầu Cần Thơ đã bắt đầu thông xe tiện lợi hơn và văn minh hơn. Bỗng dưng thấy lòng buồn, vì chưa kịp chia tay một điều thân thuộc.

Không biết là chuyến xe chở sinh viên của cô chủ xe giọng nói the thé tới nhức đầu có còn chạy hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com