TruyenHHH.com

Loi Nguyen Thien Vu Tuyet Mi Duy Anh 1 Vs 1 Hien Dai Ma Quai Lang Man

☆Chương 11☆Bóng trắng ngoài sân vườn. (3)  

"Cô chủ, để má Dương bôi thuốc cho con." Má Dương bắt Lạc Hy ngồi trên giường, nhẹ nhàng vén tóc cô lên xem. Vừa rồi bà nghĩ rằng vết thương hằn rõ thế này sẽ giúp cô chủ minh oan, nào ngờ đám người kia căn bản không quan tâm đến cô chủ bị làm sao, họ chỉ lo mạt sát cô chủ.

"Con không sao." Thuốc vừa dính vào, cơn đau như bỏng rát nhanh chóng ập đến, Lạc Hy chỉ nhẹ hít vào một hơi chứ không dám than vãn ra tiếng, cô sợ má Dương lại đau lòng.

Ngụy Yên đứng kế bên giường, vừa đậy nắp tuýp thuốc vừa lên tiếng, gương mặt vui sướng xong liền buồn thiu ngay, "Cô chủ đánh tứ phu nhân một trận khiến em thật thích. Nhưng mà vết thương này của cô chủ có ảnh hưởng đến mắt không ạ? Hay là chúng ta đi kiểm tra giác mạc đi."

"Đừng nghiêm trọng như vậy." Lạc Hy chắc chắn một lần nữa là mình không sao.

"Lần này chúng ta lại mang ơn nhị thiếu gia." Lời của má Dương lại khiến Lạc Hy suy nghĩ về Thiền Vu Thần, cứ tiếp tục như vậy liệu cô có thể trút bỏ được gánh nặng mình đã mắc nợ người khác?

Ngụy Yên còn bồi thêm một câu làm Lạc Hy suýt lên cơn đau tim, "Em cảm thấy nhị thiếu gia rất tốt. Đáng lý ra cô chủ phải gả cho cậu ấy mới phải, đại thiếu gia kia có nhiều vợ rồi, tính tình lại đáng ghét." Ngụy Yên nhận xét con người rất đơn giản, vì trong mắt cô, ai tốt với Lạc Hy là người tốt, ai gây tổn thương cho Lạc Hy thì chính là người xấu.

"Đàn ông trong nhà Thiền Vu đều phải có nhiều vợ, chỉ là sớm hay muộn thôi." Lạc Hy bật cười nhìn Ngụy Yên, cô ấy thật khờ khi nghĩ rằng Thiền Vu Thần sẽ chỉ có một người bạn đời, cô cũng không được lựa chọn mình sẽ hứa hôn với ai trong nhà này. Tránh sinh thêm phiền phức, cô phải gạt bỏ ý niệm muốn gán ghép cô và Thiền Vu Thần ra khỏi đầu óc của Ngụy Yên ngay, "Sau này đừng nói những lời đó nữa, nếu không chúng ta lại gặp phiền phức."

Ngụy Yên xịu mặt xuống, hiện rõ thất vọng, "Em biết rồi." Ngụy Yên thở dài xoay người đi cất tuýp thuốc vào ngăn kéo của bàn trang điểm, cô chủ và nhị thiếu gia thật đẹp đôi biết bao, tại sao ông trời không tác hợp cho hai người họ. Đại thiếu gia kia thật chẳng ra gì, lần nào cũng vậy, chỉ biết trơ mắt nhìn cô chủ chịu tội!

Lạc Hy biết Ngụy Yên đang nghĩ gì, Thiền Vu Hưng đối xử cô thế nào cũng không quan trọng, mục đích của cô không phải muốn lấy lòng anh ta, muốn anh ta yêu thương. Thứ duy nhất cô cần từ nhà Thiền Vu là tung tích của mẹ.

"Cô chủ nằm nghỉ một lát, má đi tìm bác Dương dán bùa lên cửa." Chợt nhớ đến việc sư thầy căn dặn, má Dương lại yêu cầu Lạc Hy ngoan ngoãn nằm trên giường sau đó nhanh chóng phân phó Ngụy Yên, "Con đem nước thánh vẩy xung quanh phòng đi."

Tức nhiên là Ngụy Yên lập tức làm theo ngay rồi, vì cô là người sợ ma hơn ai hết, chỉ cần không để những thứ kia lọt được vào đây, có bắt cô uống nước thánh thay cơm cô cũng ngàn lần đồng ý.

Ai cũng có việc của mình, riêng Lạc Hy nhàm chán nằm mãi vẫn không thể ngủ trưa được. Chưa bao giờ như lúc này cô muốn mình bận làm gì đó để bản thân không rảnh nghĩ đến một bóng hình cứ thỉnh thoảng ẩn hiện trong đầu óc cô, ngồi bật dậy, Lạc Hy đưa tay mở ngăn tủ ở đầu giường, lấy ra một cuốn sách dày có bìa cứng màu vàng đất.

'Thần thoại Olympus', quyển truyện mà cô đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần từ khi nhận được mặt chữ. Đây là thứ vô giá mà mẹ cô để lại, bên trong có bức ảnh của mẹ, dù được kẹp giữa các trang vẫn không tránh khỏi bị cũ kỹ theo năm tháng, vì chính quyển sách cũng không thể bảo vệ bản thân nó còn mới toanh như những ngày đầu.

Bắt đầu câu truyện một lần nữa, lúc này cô không tìm cảm giác quen thuộc của mẹ qua quyển sách mà nhờ nó giúp cô quên điều không thể lái đi trong suy nghĩ. Và hình như đã có tác dụng, khi những dòng chữ chạy trong óc, điều duy nhất cô nghĩ đến chính là các vị thần quyền năng có phép màu tối thượng.

Lạc gia cô từ xưa đến giờ luôn đi theo đạo Phật chính tông nhưng thứ hấp dẫn mẹ lại là thần thoại Hy Lạp, thậm chí đến mức say mê. Bà ngoại cho biết tính cách của cô hoàn toàn khác xa mẹ, dịu dàng, ấm áp còn cô chả thừa hưởng điểm nào. À, có chứ. Bề ngoài thanh cao tao nhã có được xem như di truyền từ mẹ không?

Thực sự bản thân cô không phải đang tự kỷ, cô đã nhìn mình qua gương và so sánh với ảnh của mẹ nhiều lần, cô cũng có vài nét giống mẹ, bà ngoại đã công nhận điều này. Còn nữa, đối với cô, thần thoại Hy Lạp có sức ảnh hưởng không hề nhỏ mỗi khi cô lật quyển sách này ra xem, vậy là thêm một mối tương liên nữa giữa hai mẹ con.

...

Một lát sau, khi đầu óc đã thanh tỉnh, Lạc Hy gấp 'Thần Thoại Olympus' lại, trả về vị trí mà nó vừa được dọn đến mấy ngày nay. Trầm ngâm nhìn ra cửa sổ, cảm giác nhớ nhung mẹ lại ùa về. Có lẽ, cô nên chuyển kế hoạch theo một chiều hướng khác, muốn tra tung tích của mẹ mình từ gia tộc Thiền Vu thì cô phải moi tin từ những người thấp nhất.

Hiện tại cô biến thành trung tâm của sự chú ý, đa số ai cũng không thích. Cô phải tẩy rửa lại nhận định của họ về mình, đối với những chủ nhân nhà này thì khó khăn nhưng ít ra nhóm người hầu vẫn còn hy vọng. Và bây giờ, việc ưu tiên trước nhất chính là cô phải ngủ một chút, hồi phục lại tinh lực, như vậy cơ thể mới cho phép cô bắt đầu thực thi kế hoạch của mình.

...

Sau khi ngủ một giấc và dậy vào đúng bữa trưa, Lạc Hy như thường xuống sảnh lớn dùng cơm. Không khí bàn ăn đã khác trước, tuy vẫn lạnh tanh nhưng lại thêm chút nhạt nhẽo vô vị, Lạc Hy cũng chả thèm bận tâm nhiều về vấn đề này, cô thong dong ăn cho xong phần của mình. Ngoại trừ việc Thiền Vu Thần liên tục phát ra khí lạnh và thỉnh thoảng có liếc nhìn cô thì mọi thứ đều tốt đẹp, ít ra...theo so sánh với mấy ngày nay thì cô nghĩ nó có khởi sắc, nghĩa là...cô từ hữu hình biến thành vô hình trong mắt họ.

Trước khi ra khỏi sảnh để tiến hành bước đầu tiên trong kế hoạch của mình, Lạc Hy không quên chào Thiền Vu Thuần và Tề Liên một tiếng dù hai người kia có để ý đến sự lễ phép này của cô hay không, vì phẩm hạnh của một tiểu thư danh giá không cho phép cô trực tiếp coi nhẹ chủ nhân của nhà này dù trong lòng cô rất muốn, bởi từ khi họ bao che khuyết điểm cho tứ phu nhân, niềm kính trọng họ trong lòng cô đã giảm đi rất nhiều.

"Hai bác dùng ngon miệng, cháu xin phép đi trước."

Thiền Vu Thuần không ừ hử một lời, vẫn tiếp tục dùng cơm. Tề Liên chỉ liếc mắt nhìn Lạc Hy một cái rồi cũng lựa chọn ngó lơ cô, những người khác thoáng cong môi cười thích ý. Mặc kệ họ, Lạc Hy xoay người bước đi.

"Lại đi đâu quậy phá?" Thật không ngờ Thiền Vu Thần hỏi Lạc Hy câu này, anh không cảm xúc giương mắt về phía cô.

Mọi người tròn xoe mắt, chú mục vào Thiền Vu Thần, anh lại dọa bọn họ rồi.

Còn Lạc Hy, cô đứng trước bàn nhìn anh ba giây mới chậm rãi phun ra hai chữ, "Ngủ trưa." Lát nữa cô đành len lén xuống đây sau đó chuồn êm sang nhà bếp vậy.

"..." Thiền Vu Thần không nói gì, cúi mi tiếp tục việc đang dang dở của mình - Dọn sạch thức ăn trên dĩa.

Lạc Hy nhướng mày một cái, quay người chuyển hướng lên lầu.

Một giờ sau, canh lúc mọi người đã nghỉ ngơi, cô liền nhanh chân chạy xuống, theo cửa hông vòng qua hành lang đến nhà bếp.

Đã là mưu đồ thì phải có cạm bẫy, trong cạm bẫy nhất định không thể thiếu trang bị. Cúi đầu nhìn túi vải trên tay, Lạc Hy cong môi cười. Đây là do má Dương chuẩn bị trước khi đến nhà Thiền Vu, có nó rồi cô lại nắm trong tay thêm nhiều xác suất thành công hơn.

"Nè, cô cảm thấy đại thiếu phu nhân là người thế nào?"

Tới nơi, nhìn thấy một nhóm nữ giúp việc đang bận rộn, Lạc Hy vốn định đi thẳng vào trong nhưng chợt thay đổi ý, lựa chọn đứng ngoài nghe câu chuyện của họ vì cô bị hấp dẫn bởi lời nói đầu tiên.

"Ban đầu gặp cô ấy, tôi cứ ngỡ cô ấy sẽ giống như tam thiếu phu nhân, nhưng không ngờ lại đáng sợ như thế."

"Bấy nhiêu đó thôi thì có là gì, tứ phu nhân mới thực sự đáng sợ. Hôm qua cô ta lại nổi cơn tam tành với Kim Tuệ kìa, còn nhéo cô ấy bầm mình. Phải không Kim Tuệ?"

"Hả? Ờ...nhưng do tôi phạm lỗi trước."

"Cô ngốc quá đi! Khi chúng tôi mới vào ai mà không từng phạm lỗi qua, chỉ là nhận hình phạt khác nhau. Ở nhà này, ngoài lão gia ra thì nhị phu nhân và tứ phu nhân đáng sợ nhất. Nhìn cách cô ta hãm hại người khác thì biết."

"Còn nhị thiếu gia?"

"Khi không nhắc tới cậu ấy làm gì?! Nhị thiếu gia là đại đại đại thần, còn lạnh lùng vô tình hơn cả lão gia, nguy hiểm gấp mười lần nhị, tứ phu nhân. Đắc tội ai cũng được tuyệt đối đừng đắc tội cậu ấy."

"Đúng vậy!"

"Quay trở lại chuyện của đại thiếu phu nhân đi. Tôi nghĩ cô ấy làm vậy cũng không sai, vì đâu ai ngốc đến nỗi mặc người khác ức hiếp."

"Tôi cũng nghĩ như cô."

"Vậy thì cô ấy đừng mong sống được ở nhà Thiền Vu."

"Sao lại..."

"Chào mọi người!" Đã nghe đủ, nhân lúc mọi chuyện chưa đi quá đà Lạc Hy chớp ngay thời cơ mà cắt ngang, để trong tâm trí họ vẫn dừng lại ở suy nghĩ, 'cô làm vậy cũng không sai'. Cứ như thế cô càng dễ thu mua lòng người hơn...theo chiều hướng và ý định tốt. Cho đến lúc này, dựa theo lời của nhóm người hầu nữ thì cô cũng biết Thiền Vu Thần kia không phải cố ngụy tạo cho mình một vỏ bọc có lớp băng ngàn năm bao phủ, mà do từ trong xương tủy anh ta vốn là vậy.

Chậc, cô Miên Miên đó thật đáng thương. Sao lại đi yêu anh ta chứ. Thiên hạ ở đâu cũng có cỏ xanh, hà tất chọn lấy một cổ thụ đã bị hóa thạch vô hồn.

"Đại...đại thiếu phu nhân." Tiếng của Lạc Hy không những cắt ngang câu chuyện còn làm họ hoảng hốt một phen, nhìn biểu hiện từng nét mặt mỗi người Lạc Hy thầm nghĩ việc cô đánh Tô Mạn Mạn đã tạo ra hai hiệu quả.

Thứ nhất, họ đã bắt đầu xem cô là đại thiếu phu nhân.

Thứ hai, cô khiến họ chia ra hai phe, đồng tình và xa lánh cô.

"Tôi đem quà đến cho mọi người." Lạc Hy mỉm cười thân thiện nói, "Vốn định đưa cho mọi người vào ngày đầu tiên nhưng xảy ra vài chuyện khiến tôi quên mất. Tôi là thành viên mới trong nhà thì cũng nên có quà ra mắt, dù là người lớn hay kẻ nhỏ." Đi sát sự thật một chút họ càng không nghĩ cô có âm mưu thầm kín nào đó, chỉ hy vọng rằng lát nữa đây cô sẽ thu được những gì mình muốn.

Nhóm người hầu nữ mắt lớn mắt nhỏ vẫn chưa hết ngạc nhiên, Lạc Hy đã đem một túi đồ được bao lại bằng vải để lên trên bàn cẩm thạch giữa nhà bếp, lúc cô mở lớp vải đó ra, mọi người càng tò mò hơn, muốn biết bên trong hộp giấy đó là gì. Không phụ sự mong đợi của họ, Lạc Hy lại mở thêm một tầng 'bảo vệ', rất nhiều hủ thủy tinh hiện ra trước mắt.

Biết họ sẽ nghĩ đây là một loại mật nào đó dựa theo hình dạng chất lỏng đã bị đông đặc mà nó cho thấy, Lạc Hy cười khẽ, nhẹ giọng giải đáp, "Đây là cao giấm Sơn Tây của Trung Quốc. Đã ủ ba mươi năm, có tác dụng ngăn ngừa lão hóa, tăng tuổi thọ."

Đã là phái nữ thì dù già hay trẻ đều muốn bản thân có thể giữ mãi thanh xuân, nay vật quý giá như vậy tới tay, họ còn không bị mê hoặc?

Hai mắt của nhóm người hầu bắt đầu nóng rực, còn tỏa sáng hơn những vật dụng màu vàng óng ánh trong gian bếp sang trọng này, họ tỏ ra nóng lòng muốn thử tác dụng của cao giấm.

Lạc Hy thản nhiên mỉm cười, đôi mắt hiện lên hài lòng. Thừa lúc này cô càng tiến tới, "Mỗi người ba hủ, ai cũng có phần. Hết rồi tôi lại tặng cho mọi người." Nói thì nói vậy nhưng mỗi ngày chỉ được ăn một muỗng cà phê nhỏ, với từng hủ có trọng lượng tám trăm gram thế này thì đến khi cô rời khỏi gia tộc Thiền Vu họ cũng dùng chưa xong.

"Đại thiếu phu nhân thật tốt quá!"

"Cám ơn đại thiếu phu nhân!"

Mỗi người một câu ngon ngọt khiến Lạc Hy càng chắc chắn kế hoạch hôm nay của mình có thêm phần thu hoạch, nhất là khi cô gái nói cô không thể sống yên ở cái nhà này cũng đang cười tít mắt lấy lòng cô, "Sau này đại thiếu phu nhân cần gì cứ việc phân phó ạ."

"Tôi cám ơn các chị trước nhé. Chào bác bếp trưởng!" Dáng vẻ của những người hầu nữ cho thấy số tuổi lớn hơn Lạc Hy vài năm, cô gọi một tiếng chị càng làm họ vui vẻ hơn, ngay cả bếp trưởng tình cờ đi vào cũng không nhíu mày khó chịu khi thấy cả nhóm người đang tụ lại một chỗ bỏ công việc dở dang, vì cái miệng ngọt ngào của Lạc Hy, "Cháu cũng có quà cho bác. Ngoài cao giấm ra còn có mứt gừng khô vì cháu nghe má Dương nói bác bị ho." Má Dương từng miêu tả hình dáng bà ấy, ở đây có mỗi bà là lớn tuổi nhất nên cô vừa nhìn đã đoán đúng.

"Cám ơn đại thiếu phu nhân!" Bếp trưởng của gia tộc Thiền Vu tên Nguyễn Tố Mai, đã gần năm mươi tuổi, ai cũng gọi bà ấy là dì Mai. Tuy rằng dáng vẻ hơi nghiêm khắc nhưng khi cười lên lại có chút hiền hòa. Đến đây làm việc cũng lâu rồi, người quan tâm bà nhiều như vậy ngoài em gái Tố Ngọc ra thì chưa đếm hết bàn tay, nay Lạc Hy vì một tiếng ho của bà mà tặng thuốc bỗng chốc khiến bà ấm lòng.

"Thật ra cháu tới đây còn có một mục đích." Dưới sự bất ngờ đầy ngỡ ngàng của mọi người, Lạc Hy tinh nghịch nháy mắt làm họ thả lỏng ngay, "Cháu vừa vào nhà, vẫn chưa rõ mọi chuyện, có những nơi nên đến hay không đến còn không biết được. Điển hình như Từ đường." Nói xong Lạc Hy cúi mi cười, nhưng lại khiến người thương tiếc vì một hơi thở u buồn thê lương cô cố tình phát ra.

Mọi người đồng tình, dì Mai chạnh lòng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên bàn của Lạc Hy, "Sau này cháu cứ gọi bác là dì Mai. Để dì cho cháu biết những nơi cấm kỵ trong nhà Thiền Vu."

"Đúng vậy, đại thiếu phu nhân muốn biết gì cứ hỏi chúng tôi." Cô gái nghĩ Lạc Hy trả đũa Tô Mạn Mạn là không sai cũng lên tiếng.

"Mời đại phu nhân uống nước." Đây sẽ là cuộc trò chuyện tốn thời gian, đương nhiên không thể thiếu thứ giúp làm thấm giọng, Lạc Hy còn được chiêu đãi một ly nước cam ép từ nữ giúp việc từng bị Tô mạn Mạn mắng chửi, Kim Tuệ.

Tao nhã nhận lấy kèm theo lời cảm ơn, Lạc Hy có nhìn kỹ cô gái này. Làn da trắng, tóc đen dài, gương mặt thanh tú sáng sủa rất ưa nhìn, Lạc Hy có cảm giác mình sẽ làm thân được với cô ấy hơn những nữ giúp việc khác đang có mặt tại đây.

Cứ thế, một nhóm gần hai mươi người bao gồm Lạc Hy ngồi xoay quanh bàn cẩm thạch trong phòng bếp trò chuyện với nhau, không hề có khoảng cách về tuổi tác và địa vị. Mục đích hôm nay của Lạc Hy, đã đạt tới rồi.

"Ngoài Từ đường ra thì dãy lầu phía Nam và căn nhà gỗ nằm sâu trong sân vườn là khu vực cấm, đại thiếu phu nhân tuyệt đối đừng đến gần đó. Còn nữa, phòng của lão thái gia và lão thái phu nhân cũng không thể vào. Bên phía Bắc và Đông là nơi ở của gia đình nhị lão gia, tam lão gia, bình thường họ sẽ không sang đây, chỉ những khi tổ chức bữa cơm họp mặt. Tránh sinh phiền phức cháu cũng đừng nên qua đó."

"Đã nhiều năm nay không có người ngoài nào đến làm khách ngoài bạn gái của nhị thiếu gia sao ạ?" Dì Mai nhỏ giọng dặn dò Lạc Hy xong, cô liền hỏi sâu hơn, "Cháu nghe chị Tố Ngọc nói lão gia không cho phép người ngoài tự tiện vào nhà."

"Đúng vậy. Nhưng điều này cháu đừng nói trước mặt cô Miên Miên, thật ra cô ấy được nhắm trúng cho nhị thiếu gia đã nhiều năm nhưng cậu ấy vẫn chưa đồng ý với lão gia, kết quả đến giờ cô ấy chỉ có thể tự xưng mình là bạn gái của nhị thiếu gia." Dì Mai nhìn dáo dát xung quanh, xác định không có thêm người nào nên tiết lộ chuyện giữa Thiền Vu Thần và Miên Miên, đi quá xa ý muốn của Lạc Hy, "Mỗi năm cô ta đều tới đây vào mùa hè chỉ mong vun đắp tình cảm với nhị thiếu gia nhưng đều vô ích, cậu ấy chỉ xem cô Miên Miên như một món hàng, đón về đây theo lời lão gia."

Nghe đến đây, mọi người ai cũng chờ mong phản ứng của Lạc Hy nhưng cung bậc cảm xúc của cô vẫn như thường, chỉ khẽ cúi mi, uống một ngụm nước. Hóa ra phụ nữ trong mắt Thiền Vu Thần đều là hàng hóa, anh ta phụ trách vận chuyển xong thì bàn giao, giống như cô.

"Còn người khách đặc biệt nào không ạ?" Ở phòng bếp thì bếp trưởng chính là chúa tể, có quyền lên tiếng nhiều hơn và dĩ nhiên cũng được các nữ giúp việc thường xuyên rót vào tai những thông tin đã nghe ngóng, do đó Lạc Hy chỉ tập trung vào mình dì Mai.

"Hình như không có." Dì Mai không chắc chắn bản thân đã nhớ đúng, vì vậy chỉ sau một cái nhíu mày, đôi mắt bà liền bừng sáng, lần này thì đã có phần khẳng định, "Hơn mười năm trước có một người khách quý đến đây, còn ở căn phòng trên tầng ba, sau khi vị khách ấy rời khỏi thì lão gia không cho phép bất kỳ ai bước vào đó nữa."

Tâm tình của Lạc Hy kích động đến mức không thể diễn đạt bằng lời, cô cố bày ra nét mặt thản nhiên nhưng mang theo hiếu kỳ, "Vị khách đó là nam hay nữ ạ?"

"Là..."

"Dì Mai."

Chưa lúc nào Lạc Hy muốn đánh người như lúc này, chỉ còn có một chút, chỉ thiếu một chút nữa thôi thì cô có thể biết vị khách mà dì Mai nhắc đến có phải là mẹ mình hay không, nhưng mà một giọng nói đã phá tan hy vọng của cô khiến nó đến nhanh đi cũng chóng vánh như một ngôi sao băng.

"Nhị thiếu gia!" Nhanh như những chú sóc, các nữ giúp việc xếp thành hai hàng đứng chỉnh tề gần cửa bếp, ngay cả dì Mai cũng không thể ngồi lại cùng Lạc Hy tại bàn, để rồi khiến cô bại lộ trước mắt Thiền Vu Thần.

Anh lại có biểu hiện đó mỗi khi thấy Lạc Hy, thoáng nhíu mi. Giống như đoán trước mỗi lần anh gặp cô thì họa do cô gây ra cũng đi kèm sau đó, "Cô làm gì ở đây?"

"Làm quen." Lạc Hy cũng không giấu giếm, "Tôi đang học cách an phận, cho nên mới đi tạo mối quan hệ tốt với mọi người." Người nào đó từng nhắc cô nên biết an phận thì cô 'an phận' cho anh ta xem.

Một luồng khí lạnh xé người bao trùm cả phòng bếp lỗng lẫy và rộng lớn, các nữ giúp việc vốn không dám ngẩng đầu lên giờ lại cúi gằm hơn khi Thiền Vu Thần nhấc chân bước vào và dừng lại ngay chỗ Lạc Hy ngồi, hơi cúi người từng bước ép sát đến khi khoảng cách thu hẹp chỉ còn vài centimet, anh lên tiếng hỏi, "Tạo quan hệ tốt hay thu mua lòng người?"

Chợt nhận ra trong giọng nói lạnh nhạt của Thiền Vu Thần có chứa nguy hiểm, so với nhóm người đang đứng thấp thỏm không biết bên đây đã xảy ra chuyện gì vì bóng lưng của Thiền Vu Thần che đi thì Lạc Hy không chút nào hoảng loạn. Cô ngồi im, hơi híp mắt ngắm nhìn gương mặt của anh trong vài giây rồi bất chợt cong môi cười, "Lòng người ở nhà Thiền Vu dễ thu mua vậy sao? Vậy tôi có thể thu mua lòng anh?"

Khi nói ra lời này, trong đầu Lạc Hy đã tưởng tượng ra hai kết quả. Một là Thiền Vu Thần tức giận như vũ bão sau đó lôi cô ra khỏi nhà bếp với mệnh lệnh cấm cô không được đi lung tung nữa, hai là phóng khí lạnh âm ngàn độ như thường, cảnh cáo nhìn cô trong vài phút rồi quay lưng bỏ đi. Nhưng đến cuối cùng, cô thật không ngờ anh ta lại quăng một câu làm cô sững sờ, "Cô tự định giá xem bao nhiêu, nếu có bản lĩnh thì cứ việc đến. Tôi chờ."

Bàng hoàng, đầu óc rối mù trong chốc lát, Lạc Hy nhanh chóng lấy lại tinh thần, nâng tay làm một hành động mà nếu như nhóm người hầu nhìn thấy chắc chắn sẽ trừng to mắt, không dám tin cô sẽ túm lấy cổ áo Thiền Vu Thần, kéo anh ta lại gần hơn nữa, "Thứ lỗi, tôi không hứng thú." Lạc Hy nhếch mày đầy thách thức.

Chóp mũi đã gần chạm vào chóp mũi, hơi thở của Lạc Hy nhẹ phất trên gương mặt hoàn mỹ hơn bất kỳ một nam thần nào cô từng biết, thế nhưng Thiền Vu Thần không chút biến sắc, anh chỉ cúi mi nhìn cô một chút rồi bất ngờ đứng thẳng người dậy, bóng dáng cao lớn vừa xoay qua, cả nhóm người vẫn luôn im thin thít bên kia lập tức gục đầu xuống lần thứ hai, "Chuẩn bị bữa chiều mang lên phòng tôi."

Chỉ để lại một câu, Thiền Vu Thần liền rời đi nhà bếp, những tiếng thở phào nhẹ nhõm phát ra liên tiếp sau đó không làm Lạc Hy thôi kinh ngạc khi Thiền Vu Thần phản ứng ngoài ý muốn như thế mà lại khiến cô nhận ra, chớp mắt cô đã nán lại phòng bếp thời gian lâu vậy rồi.

"Cháu không phiền mọi người làm việc nữa, hôm nay cám ơn mọi người đã trò chuyện cùng cháu." Lạc Hy đứng lên, nhìn lướt qua nhóm người hầu sau đó nói với dì Mai, "Có thể cho cháu mang về bữa ăn của mình không ạ?" Bỗng nhiên cô cũng không muốn ngồi tại sảnh ăn, điều này phải khen sức ảnh hưởng của Thiền Vu Thần thật ghê gớm, tuy không biết anh ta đang nghĩ gì khi muốn dùng bữa một mình nhưng anh ta đã tác động sự chán chường lên cô, và cứ thế cô quyết định tránh gặp mặt nhóm người kia vào bữa chiều.

"Đại thiếu phu nhân cứ về phòng đi, dì sẽ cho người mang lên phòng cho cháu."

"Để tôi đem thức ăn cho đại thiếu phu nhân."

Dì Mai chỉ vừa mỉm cười nói xong, Kim Tuệ đã xung phong nhận việc, thân thiết nhưng có kính trọng nhìn Lạc Hy.

"Cám ơn cô, Kim Tuệ." Lạc Hy nhẹ gật đầu chào mọi người rồi thong thả rời đi, để lại ấn tượng vô cùng tốt trong họ.

...

Thời gian sẽ qua rất nhanh nếu như chúng ta không chú ý đến nó, Lạc Hy kể lại thu hoạch ngày hôm nay của mình cho má Dương cùng Ngụy Yên nghe và bàn bạc kế hoạch tiếp theo xong thì mặt trời đã xuống núi, mặt trăng dần lên cao, sương mù cũng theo đó kéo đến. Khi Lạc Hy tắm xong, đứng bên cửa sổ để gió hong khô tóc thì bóng đêm đã bao phủ hoàn toàn, ánh trăng bị những đám mây mù che khuất chỉ lộ ra chút bóng dáng mờ ảo cho thấy sự hiện diện của mình.

"Má Dương đâu rồi Ngụy Yên?" Không thấy má Dương trong phòng, Lạc Hy nghi hoặc nhìn Ngụy Yên.

"Đi lấy bữa tối cho cô chủ rồi, má Dương sợ họ pha ca cao không ngon." Ngụy Yên đang đem quần áo đã giặt khô để vào tủ áo, nghe tiếng Lạc Hy hỏi thì hơi ngửa đầu nhìn ra đáp lời.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lạc Hy, cô ngưng ngay việc lau tóc, nhanh chóng đến bên bàn trang điểm, dùng lược thưa chải sơ mái tóc còn hơi ẩm ướt, mặc vào áo khoác mỏng, chỉ thông báo bới Ngụy Yên một tiếng liền ra khỏi phòng, "Chị đi dạo một lát."

"Tối rồi cô chủ còn đi đâu, trời lạnh lắm." Tiếng nói lo lắng của Ngụy Yên không ngăn được Lạc Hy khi bóng dáng cô đã biến mất khỏi ngã rẽ hành lang.

Phòng của Lạc Hy nằm ở dãy bên trái tầng một, Thiền Vu Hưng và các người vợ của anh ta thì bên dãy phải tức đối diện, men theo hành lang Lạc Hy có thể thấy rõ từng cửa phòng mỗi người. Đưa mắt nhìn xuống bên dưới, đại sảnh không còn bóng người chứng tỏ người hầu đã hoàn thành công việc cuối cùng trong ngày và trở về nghỉ ngơi, như vậy sẽ không ai bị dọa khi cô chỉ mặc váy ngủ dài màu trắng và xõa tóc đi lang thang quanh nhà trong đêm, hay bắt quả tang cô chuẩn bị làm việc 'xấu'.

Hành lang tầng một mặc dù dài, không gian tĩnh lặng có chút lạnh người nhưng Lạc Hy vẫn như thường, trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ đến một nơi, tầng ba. Lên đến bậc thang cuối cùng của tầng hai, cô cẩn thận nhìn dáo dát xung quanh, không phải xem thử thiết kế tầng này đẹp ra sao mà chỉ để chắc chắn rằng Thiền Vu lão gia và các bà vợ của ông đã đi ngủ, cô mới yên tâm đi đến cầu thang để lên tầng ba.

Dưới ánh đèn màu vàng nhạt, cả không gian nơi đây càng thêm hoài cổ. Kiến trúc tinh xảo và rộng hơn hai tầng bên dưới, có cả sảnh riêng với sofa, lò sưởi, tivi to lớn khảm vào bên trong tường. Đứng giữa sảnh này, Lạc Hy bắt đầu phân vân, cô nên đi đường nào trong bốn hành lang để đến được căn phòng bị cấm mà dì Mai đã nói đây?

Nhíu mày suy nghĩ một lúc, Lạc Hy quyết định đi bên trái trước, nhưng là hành lang trên vì trái phải đều có hai con đường tựa như một dấu X, sảnh riêng chính là nơi giao nhau. Cứ thế Lạc Hy tiến thẳng đến hướng đi mình đã chọn, dù sao cô còn nhiều thời gian, mỗi đêm dò một nơi cũng được, chỉ mong cô không bị người ta bắt tại trận sớm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com