TruyenHHH.com

Lo Mot Lan Yeu

  Lệ Yến lơ đãng nhìn về phía trước, đôi mắt cô vô hồn, tâm trí như lơ lửng giữa không trung, đến khi Trương Định Khiêm lên tiếng mới hoàn hồn.

  "Nghĩ gì thế?"

  Lệ Yến nhìn anh còn lại lơ đi chỗ khác, cô lắc đầu như chẳng có chuyện gì.

  "Anh tập trung lái xe đi."

  "Anh vẫn tập trung mà." Trương Định Khiêm liếc nhìn cô gái nhỏ kế bên khẽ cười trộm.

  Trương Định Khiêm trước giờ chỉ toàn đi ăn chơi lêu lỏng ở ngoài, từ chỗ này đến chỗ khác đều có mặt. Nếu nói về quán ăn quen thì anh biết rất nhiều, anh dẫn cô vào nhà hàng truyền thống rất lớn nhưng lại nằm ở đường khuất, con đường này Lệ Yến vẫn hay đi qua nhưng chưa hề phát hiện quán ăn này ở đây bao giờ, biểu cảm có chút kích động.

  Vì là khách quen của quán, Trương Định Khiêm vừa xuống xe đã có hai nhân viên ra chào đón.

  "Trương thiếu gia, lâu quá không thấy anh đến, xem xem hôm nay lại dẫn cô nương nào đến thế? Thiếu gia đã đặt phòng chưa?" Nữ nhân viên chạy một mạch đến chỗ Trương Định Khiêm.

  "À à Trương thiếu gia không cần đặt, ở đây luôn có phòng trống đợi ngài đến."

  Lệ Yến mãi mê quan sát xung quanh, cho đến khi nhân viên ra cô mới nhìn Trương Định Khiêm, thì ra anh là khách quen ở đây nhưng đợi đã...'lại dẫn" là ý gì? Anh ta thường hay dẫn mấy cô nương khác đến đây lắm sao? Lệ Yến có chút không vui.

  Trương Định nuốt nước bọt quan sát sắc mặt cô sau đó cả hai cùng đi vào. Không gian quán rất thoáng lại có phòng ăn riêng, hai người được nhân viên dẫn lên lầu, căn phòng rộng rãi, cách bố trí cũng rất thuận mắt.

  "Em ăn gì?" Trương Định Khiêm đẩy menu qua cho Lệ Yến chọn trước.

  Lệ Yến chóng tay lên bàn hỏi: "Anh đi ăn rất nhiều ở đây rồi đúng chứ? Chắc chắn anh sẽ biết món nào ngon ở đây, anh chọn đi." Menu lại một lần nữa được đẩy qua chỗ Trương Định Khiêm.

  Trương Định Khiêm cẩn thận nhìn cô một cái sau đó gấp menu lại đưa cho nhân viên: "Như cũ." Chỉ hai từ, nhân viên liền đi chuẩn bị.

  Lệ Yến chóng cằm rướn người lên hỏi: "Anh thường hay đến đây sao?"

  "Ừm, hồi đó hay đi." Trương Định Khiêm với tay lấy ly nước lọc trên bàn.

  "Đi với bạn gái sao?" Cô nói tiếp.

  'Phụt' vừa uống một ngụm anh đã muốn sặc ra hết, bạn gái gì chứ? Đúng thật là con gái nhưng cũng chỉ là mấy cô em gái bao ở Ninh Hoa Phường hay vài cô tình nhân nhỏ....thế đấy, làm sao anh dám nói trước mặt Lệ Yến được chứ, nhỡ cô ấy nghĩ anh là kẻ tồi thì sao?

  "Em tò mò đến thế à?" Trương Định Khiêm bỏ ly nước xuống, hai tay đặt gọn gàng lên bàn nhìn cô.

  Anh nhìn đến mất tự nhiên, Lệ Yến ngơ ngác một chút bốn mắt chạm nhau, dường như cả hai đều bị hút trong đôi mắt củ đối phương Lệ Yến ngại ngùng gật đầu, hành động này cô cũng không biết vì sao bản thân lại thế nữa.

  Trương Định Khiêm nở một nụ cười ngọt ngào, anh đưa tay véo nhẹ má cô một cái cưng chiều.

  Đợi một lát, đồ ăn nhanh chóng được đem lên. Nhưng điều khiến Lệ Yến chú ý đến là hai cô gái phục vụ bưng đồ ăn, đồng phục họ rất ngắn, áo áo mi trắng còn cởi bỏ một cúc trên cùng đến mức chỉ cần cúi người một cái liền sẽ lộ ra hết, phần dưới cũng phong phanh không kém, cô nhớ đến lúc mới vào quần áo của nhân viên cũng không hở đến mức này.

  "Trương thiếu gia, mời." Cô gái bên cạnh gấp một miếng thịt đưa tận miệng Trương Định Khiêm, hai quả đào căng mọng đều lộ ra hết, ánh mắt đều thể hiện rằng cô ta đang quyến rũ anh, Lệ Yến cau mày.

  "Quán này có cách phục vụ độc lạ nhỉ? Đút tận miệng, tôi cũng cần cô có thể qua đút tôi được không?" Lệ Yến liền buông nĩa dao xuống nhìn cô gái bên cạnh Trương Định Khiêm.

  Cô nhân viên bối rối, lúc nảy đuoẹc căn dặn phải phục vụ Trương thiếu gia thật tận tình, may ra được hắn để ý nhưng bây giờ tự nhiên lại lòi ra thêm một cô nương?

  Lệ Yến lộ ra nụ cười mê hoặc: "Sao thế? Quán cô cũng phân biệt khách hửm, cô không thích thì tôi không ép nữa. Gọi nhân viên nam đến đây đút cho tôi ăn, mặc đồ mát mẻ một xíu, không mặc càng tốt."

  Gì? Gì cơ? Trương Định Khiêm nhìn gương mặt kiên quyết của Lệ Yến, sau đó phất tay: "Cút ra ngoài hết đi."

  Đến khi mọi người đi ra hết, Lệ Yến lại cằm dao nĩa lên từ từ dùng thức ăn, mày vẫn chau lại trông rất đáng yêu, đó là Trương Định Khiêm thấy thế, có vê bộ dạng Lệ Yến như thế này khiến anh thêm muốn trêu chọc cô.

  "Anh nhìn gì? Tay chân lành lặn sao lại không tự ăn còn để người ta đút, anh bị liệt hả?" Lệ Yến nói một tràn không thèm nhìn người đối diện. Khóe môi Trương Định Khiêm giật giật vài cái, đến mắng người khác mà cũng đáng yêu như thế nữa...

  "Không ai đút cả, có em đút thì anh ăn thôi." Trương Định Khiêm lén cười khúc khích.

  Động tác ăn của Lệ Yến dừng lại, cô cảm thấy không đúng ở đâu đó, sao giống như bản thân đang ghen vậy? Rõ ràng chỉ là thấy ngứa mắt trước cảnh tượng kia thôi mà...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com