TruyenHHH.com

Lo Mot Lan Yeu

Nụ hôn của Lệ Thương rất vồ vập và mạnh bạo, dộng tác cắn mút của anh cũng không giống với trước đây. Mang theo một chút giận dữ và chiếm hữu.

Trương Trịnh Ý rướn người lên, hay tay chậm nhịp đặt lên cổ anh, hơi thở ngắt quãng không theo kịp tiết tấu của Lệ Thương, cô đẩy anh ra một chút để lấy không khí nhưng vừa muốn thoát ra Lệ Thương liền giữ chặt lấy tay cô nắm ra sau lưng tiếp tục tấn công.

  Trương Trịnh Ý buông lỏng quan sát Lệ Thương, đáy mắt anh hiện lên một tia đỏ ngầu đáng sợ, động tác của anh cực kì nhanh cho đến khi cô không thể thở nữa mới thôi.

"Khụ khụ.." Anh ta đang phát điện cái gì chứ? Đầu óc cô quay vòng vòng, tay chân mềm nhũn không thể cử động. Dáng vẻ Trịnh Ý bây giờ rất đỗi khiêu khích đối phương.

  Cô hừ một cái, giọng điệu giận dỗi: "Nhìn gì mà nhìn, mau đi khỏi đây nếu không em gọi Tần Giai đến đón."

  Lệ Thương gục đầu vào hõm vai cô nhỏ giọng: "Anh sẽ tức chết mất."

"Hả?"

  "Về nhà anh." Lệ Thương nhanh chóng đứng dậy vào vị trí ghế lái.

Hai mắt Trương Trịnh Ý sáng lên mở to ra, về nhà anh? Nghĩ thôi cũng thấy có gì đó không đúng lắm rồi. Không khác gì cô nghĩ, vừa về đến căn cứ Lệ Gia ở ngoại ô Lệ Thương đã nhào đến bế cô quăng lên giường.

Cơ thể mềm oặt không có sức phản khán, "Anh..."

"Sẽ nhanh thôi" Tiếng nói anh quyến luyến nhẹ nhàng, đôi mắt lại càng trở nên u tối.

Chiếc váy mỏng manh nhanh chóng được tháo bỏ trong một nốt nhạc, Trương Trịnh Ý chưa kịp nhận thức bản thân đã trở nên trần trụi. Căn phòng này rất tối, cách bố trí cũng toàn màu xám đen, một mảng màu tối bao trùm Trương Trịnh Ý có thể cảm nhận bàn tay nóng rực của anh đang lần mò khắp cơ thể cô.

"Lệ Thương..." Động tác của anh vô cùng nhanh nhẹn, từng tất da trên người cô đều ửng lên một màu đỏ hồng.

"Anh đây!" Giọng Lệ Thương khàn khàn, mang theo ngon lửa dục vọng dâng trào, hắn nở một nụ cười lạnh lẽo sau đó liền cuối đầu xuống hôn khắp cơ thể cô, mỗi chỗ được môi anh lướt qua đều để lại một dấu vết hồng nhỏ cực kì quyến rũ.

Trương Trịnh Ý muốn lên tiếng nhưng âm thanh trong họng cô bỗng không thể thoát ra được, có lẽ cô bị Lệ Thương hôn đến mất trí cả rồi, giờ lúc này trốn cũng đã không kịp, có điều động tác Lệ Thương khiến cô có chút hơi sợ hãi.

Không nhiều lời Lệ Thương nâng hông cô lên cao một chút lập tức tiến vào, toàn thân Trịnh Ý khẽ run lên một cái, quá lớn quá nhanh, Lệ Thương ở trên giường như biến thành một con người khác, từng cái vào của anh như đâm thẳng đến nơi sâu nhất của cô khiến cơ thể không ngừng vặn vẹo.

Cuối cùng không chịu nỗi Trương Trịnh Ý khẽ nói: "Anh...chậm chút!"

Động tác Lệ Thương đột nhiên dừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô cong môi,Trương Trịnh Ý thở dốc nuốt một nhịn nước bọt liền bị anh nhấc bổng lên ngồi phái trên. Ở tư thế này, bình thường vốn đã sâu nay lại còn sâu hơn khiến cô không thể ngồi vững. Lệ Thương để Trương Trịnh Ý đối diện với mình, nhìn thấy khuôn mặt khổ sở toát đầy mồ hôi của cô anh nói: "bảo bối  tự động đi, theo ý của em."

Tự động? Ở tư thế mặt đối mặt như thế này? Da mặt Trương Trịnh Ý có dày đến đâu khi đối diện với cảnh tượng này cũng bắt đầu ánh đỏ lên.

"Em....anh...không...không được." Trương Trịnh Ý đau đớn lắc đầu, tư thế này thật sự không được.

"Không được? Vậy thì nằm im cho anh!" Lệ Thương bỗng hằng giọng, rất nhanh liền lật người cô lại, mỗi lần ra vào rất nhanh và mãnh liệt, ánh mắt Lệ Thương luôn tràn đầy dục vọng như hận không thể hòa tan cô với anh, Trương Trịnh Ý chưa bao giờ nhìn thấy Lệ Thương mất kiểm soát như thế, tiếng hết chói tai, tiếng rên rỉ đứt quãng cứ thế kéo dài trong đêm đen.

Cho đến lúc cô dần ngất trên giường...

.....

Trương Trịnh Ý tỉnh lại đã quá buổi trưa ngày hôm sau, đôi mắt nhắm nghiền khẽ lung lay, toàn thân cô như bị ghiền nát, nhất là eo. Những dầu hôn đỏ tím ẩn hiện khắp cơ thể cô, nhìn sơ qua cũng biết đêm qua nồng cháy như thế nào, tuy quần áo còn chưa mặc nhưng cơ thể cô đã rất sạch sẽ.

Trương Trịnh Ý đứng dạy muốn mặc lại quần áo nhưng vừa bước xuống giường đã loạn choạng ngã xuống nền đất lạnh lẽo, thắt eo truyền đến cảm giác tê dại đau đớn, chỉ cần cử động nhẹ cũng rất đau. Cám cửa phòng mở ra, Lệ Thương bước vào, khuôn mặt anh vẫn lạnh lẽo như cũ bước đến chỗ cô, Trương Trịnh Ý vội kéo chăn trên giường xuống phủ lấy cơ thể trần trụi của mình.

Lệ Thương đến gần khụy một chân ngồi xuống, anh khẽ cười thành tiếng: "Che gì chứ, có phải chưa thấy bao giờ?"

Trương Trịnh Ý vội bịt miệng anh: "Đừng nói nữa!"

Ý cười trong mắt Lệ Thương càng thêm lưu manh, anh cắn mút lấy bàn tay chặn trước miệng, một tay giữ cơ thể Trương Trịnh Ý gặm lấy đôi môi khô khốc của cô. Cơ thể anh lại có phản ứng, Trương Trịnh Ý thậm chí còn không thể nói chuyện, mặc anh đưa cô quăng lên giường để "ăn sáng".

Cô có thể cảm nhận cơ thể này đã không còn là của mình nữa, đến nhấc một cánh tay lên cũng không thể, liên tục 3-4 lần cho đến khi hốc mắt cô đỏ lên ươn ướt Lệ Thương mới buông tha ôm cô vào nhà vệ sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com