TruyenHHH.com

Lo Mot Lan Yeu

  Đột nhiên cô cảm thấy nóng lên, Tiêu Hạo càng xích lại gần cô gài lùi ra phía sau cho đến khi chạm vào bức tường gỗ sau lưng mới nhận ra, cô hết đường lui rồi.

  Tiêu Hạo đưa tay vén lọn tóc trên má Trương Trịnh Ý sang một bên, hắn cúi xuống gặm lấy vành tai cô, Trương Trịnh Ý run lên một cái, rợn người. Cô đưa tay đẩy vai hắn ra nhưng vô dụng Tiêu Hạo đã một tay khóa cả hay tay cô ra  sau.

  Trương Trịnh Ý rít lên, mắt cô biến đổi thành một màu đỏ ngầu, vô cảm nói: "Tiêu Hạo, anh không thấy bản thân rất dơ bẩn sao?"

  Động tác gặm tai cô chợt khựng lại, "Tôi đã không còn sạch sẽ từ lâu."

"Cho nên anh muốn tôi cũng như anh?"

  "Không sai!" Bàn tay dơ bẩn còn lại của Tiêu Hạo đưa lên vai muốn tuột dây váy cô xuống, đột nhiên Trương Trịnh Ý lên tiếng, cô không phản kháng cũng không còn sức phản kháng.

  Giọng cô khàn khàn, mang theo chút lạnh lẽo: "Anh sẽ hối hận."

  Tay Tiêu Hạo dừng lại trên bờ vai trắng nõn của cô, hân cười châm chọc, "Hối hận? Tôi sớm đã không còn đường lui." Bởi vì tác dụng của chất lỏng ban nãy khiến toàn thân Tiêu Hạo như bị kích thích, ham muốn của hắn đang dồn dập lên.

  Ngay lúc hắn muốn cởi bỏ khóa kéo sau lưng của cô, bên ngoài đã truyền lên tiếng súng, chưa đầy một giây sau cửa bị phá tung...

  Ánh sáng hoàng hôn từ ngoài chiếu vào căn nhà gỗ mục nát hiện lên một màu đỏ cam ấm áp, Trương Trịnh Ý nhìn ra hướng cửa, cô cong môi, người cuối cũng đã đến.

Lệ Thương mang theo ánh sáng của hoàng hôn bước vào trên tay anh là một khẩu súng đã mở chốt an toàn chỉa thằng về phía Trương Trịnh Ý và Tiêu Hạo. Gương mặt lạnh không cảm xúc bỗng chốc nhìn cô có chút xót xa.

Trương Trịnh Ý không mong Lệ Thương sẽ đến vì cô, nhưng khi anh đến cô lại rất yên tâm, có một chút cảm động cùng cảm xúc khó nói thành lời, Anh vẫn luôn ở đây, chưa từng đi đâu cả.

"Đến cũng nhanh lắm."

"Bỏ tay!" Đấy mắt anh tối đen như mật, ra lệnh cho bàn tay dơ bẩn của Tiêu Hạo cút khỏi người Trương Trịnh Ý.

"Lão đại, dọn dẹp xong rồi." Hạ Phong từ bên ngoài chạy vô.

Khóe miệng Tiêu Hạo nhếch lên, thật đáng khen. Trước khi tới đây hắn đã chuẩn bị sẵn rất nhiều cái bẫy để bọn chúng nếm thử, nhưng đều vô dụng, hình như hắn đã thật sự coi thường Lệ Thương quá. Chỉ có hai người đã nhanh chóng dẹp hết bẫy của hắn, còn chẳng chút xây xát nào.

Lệ Thương không cảm xúc, cũng không đáp lại, chỉ thấy ánh mắt anh luôn đặt ở trên người Trương Trịnh Ý.

Tiêu Hạo từ từ đứng lên, lôi theo Trương Trịnh Ý đứng chắn trước mặt cho hắng, từ từ bước ra giữa căn nhà, đến trước mặt Lệ Thương. Hắn rút một con dao găm nhỏ ra, kề lên cổ cô, hơi lạnh của kim loại sát bên Trương Trịnh Ý cô bị dọa bất giác nhìn xuống lưỡi dao.

"Lệ Thương đáng ra mày nên đến trễ một chút, mày đến trễ một chút cô ta sẽ là của tao, đến lúc đó bộ dạng đẹp đẽ nhất của nó sẽ được phơi bày trước mắt." Tiêu Hạo hạ giọng.

Hạ Phong nghe thấy những lời kinh tởm này, tay sớm đã nắm thành quyền, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, nhìn sang Lệ Thương. Gương mặt Lệ Thương vẫn yên tĩnh như thường, nhưng anh nhận ra Lệ Thương đang cau mày, tay cầm súng cũng nổi đầy gân xanh.

  Lệ Thương hơi thả lỏng ra, ánh mắt sâu thẩm nhìn vào Tiêu Hạo, "Đang đe dọa tôi?"

"Đúng vậy, bóp cò đi." Tiêu Hạo hét lên, nếu có chết trong tay Lệ Thương hắn cũng lôi cô gái trước mặt theo.

"Đáng tiếc, ngươi chưa đủ bản lĩnh..."

  Vừa nói dứt lời, trên cổ Tiêu Hạo đã có một sợi dây quấn lấy, Lý Thư Di từ trên cao nhảy vọt xuống dùng sức kéo sợi dây khiến Tiêu Hạo giật lùi ra sau bàn tay đang khống chế Trương Trịnh Ý buông lỏng.

  Đây chính là thời cơ, Lệ Thương kích động lao lên ôm lấy cô, anh xoay người bao bọc cho cô, trên không trung tiếng kim loại sắc bén truyền đến, Hạ Phong còn chưa kịp lên tiếng một tiếng "Xoẹt" vang bên tai. Tiêu Hạo ngay lúc bị kéo lui ra sau đã dùng hết sức với tới dùng một đao chém một vết dài từ vai đến éo Lệ Thương, vết thương rất sâu, lại còn dài, máu đang không ngừng túa ra thấm ước áo anh.

  Cả quá trình xảy ra trong nháy mắt, Lý Thư Di cũng bị hụt mất một bước liền mất thăng bằng lao người về phía trước, sau đó lại dùng hết sức kéo Tiêu Hạo đập vào bức tường phía sau, cô dùng chân đạp xuống trước ngực hắn, họng súng chặn trước mặt.

  Một giây thót tim, ở trong lòng Lệ Thương, Trương Trịnh Ý không ngừng run rẩy, cô cảm nhận được âm thanh vừa rồi rất gần, cô đẩy vai Lệ Thương ra đôi mắt khô khốc đỏ lên, mở to ra nhìn anh, có thể nhìn thấy gân xanh đang nổi trên mặt anh cùng những giọt mồ hôi lắm tấm đang tiết ra.

  Trương Trịnh Ý nhỏ giọng run rẩy, cố gắng nói lên một tiếng, "Lệ Thương"

"Anh đây!"

Hốc mắt cô đột nhiên nóng lên, đối diện với người đàn ông trước mặt một giọt nước chảy xuống gương mặt xinh đẹp của cô, rồi giọt thứ hai....Trương Trịnh Ý nỉ non, "Anh...anh, anh mau xoay người...người lại...."

Lệ Thương dùng tay lau đi giọt nước đang động lại trên khóe mắt cô, cô đang khóc sao? Là khóc vì anh? Anh nhỏ giọng an ủi: "Không sao, ra khỏi đây đã."

"Nhưng..."

Sắc mặt Lệ Thương càng tệ hơn, gân xanh nổi ngày càng nhiều nhưng anh vẫn đứng thẳng tấp che chở cho cô hoàn toàn không để lộ chút yếu đuối.

"Lão đại..." Hạ Phong đương nhiên thấy rõ ràng tất cả, vết máu thấm ra bên ngoài chiếc áo vest, để lại một vùng màu tối sậm.

"Tốt lắm" Tiêu Hạo bị đập người vào tường bị thương không nặng, hắn cười lên một tiếng.

"Câm miệng!" Lý Thư Di nổ súng, viên đạn xược qua má Tiêu Hạo lao xuống ngay kế bên hắn.

Lệ Thương: "Lý Thư Di!"

"Thư Di, đừng kích động."

Hạ Phong tiến lại một tay ôm lấy bả vai cô vuốt ve, anh nhìn xuống cánh tay cô, một nỗi chua xót dâng lên trong lòng, lúc nảy giằng co đã bị Tiêu Hạo rạch một đường, máu cũng đang chảy ra.

Cô đứng bất động, vẫn giương súng về phía Tiêu Hạo, cánh tay cầm súng đang vô cùng run rẩy, cô muốn bóp cò giết chết hắn ta, nhưng lại không muốn làm trái lệnh lão đại.

"Lệ Thương, đồ hèn hạ, mày đụng đến gia đình tao tao sẽ giết mày." Tiêu Hạo hét lên.

Lý Thư Di trừng mắt muốn bóp cò, nhưng khi vừa dùng sức nọng súng đã bị chặn bởi tay Hạ Phong. Cô kinh ngạc, giật lùi một cái, khẩu súng trên tay cũng rơi xuống đất, Lý Thư Di vội nắm lấy tay Hạ Phong, lo lắng.

"Anh điên rồi hay sao? Sao lại chặn họng súng, nếu tôi thật sự..."

Hạ Phong mỉm cười ngắt lời cô: "Thì tay tôi cũng bị hủy hoại theo."

Cô nghiến răng, cau mày, trừng mắt với anh, bàn tay cô vẫn nắm chặt lấy Hạ Phong, thấp giọng: "Hạ Phong, anh bớt làm những việc ngu ngốc như vậy đi?"

"Được, tôi biết rồi."

Hạ Phong:.....lo lắng? Hình như cuối cùng anh thấy sự lo lắng trên gương mặt cô ấy

Lệ Thương không hề xoay người lại, từ đầu đến cuối anh vẫn đứng thẳng, hằng giọng lên tiếng: "Lý Thư Di, cô xem đây là đâu? Là Los Angeles của cô sao? Là nơi cô có thể tự do làm càn? Cô nghĩ mình làm lãnh đạo được bao lâu liền có thể cãi lệnh của tôi, căn cứ Lệ gia có kỉ luật của căn cứ, được huấn luyện tốt quá nên quên cả luật lệ rồi? Nếu cô không làm được thì cút về Los Angeles của mình đi."

Hạ Phong liền quỳ xuống, "Lão đại, cô ấy chỉ nhất thời kích động..."

Lệ Thương liền đáp: "Tôi còn chưa nói đến cậu, Hạ Phong, người cậu huấn luyện tốt lắm!"

Lời của lão đại rõ ràng là đang trách anh....

"Là lỗi của tôi, lão đại tôi xin nhận sự trách phạt." Lý Thư Di cũng nhanh chóng quỳ theo.

Gương mặt Lệ Thương không hề chút dao động, Trương Trịnh Ý cũng bị kinh hãi một lúc, cô có thể cảm nhận được sự tức giận của người đối diện, nhưng điều cô quan tâm nhất lúc này chính là vết thương sau lưng của anh...phải mau được cầm máu.

Cô muốn nói, nhưng Lệ Thương đã lên tiếng: "Hạ Phong, gọi Riven đến xử Lý. Còn cô, mau đi chuẩn bị xe."

  Lý Thư Di ngơ ngẩn ra một lúc, Hạ Phong và cô nhìn nhau một cái, cả hai cùng lên tiếng.

"Tuân lệnh!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com