TruyenHHH.com

Lnd R16 Oneshot Lishen X Reader Watermelon Juice

Gần đây khối lượng công việc thì cứ ngày một nhiều hơn, số lượng quái lang thang cũng chả biết từ đâu mà xuất hiện ngày càng nhiều. Thời gian bên ngoài làm nhiệm vụ cũng tăng theo, chỉ có thời gian về nhà là ngày càng ít đi.

"Đã 1 tuần không gặp anh ấy rồi..."

Từ sau khi chuyển về sống cùng nhau theo lời anh ấy là "để có thêm nhiều thời gian gặp nhau" vì anh ấy thường xuyên phải ra ngoài đột xuất nên không thể xác định thời gian rảnh rỗi của bản thân. Chưa kịp vui mừng vì chuyện đó mà trái lại từ ngày chuyển vào ở cùng thì thời gian tôi ở ngoài còn nhiều hơn cả anh ấy, dù vậy thì anh ấy vẫn giống như lúc trước vẫn luôn nhắn tin, gọi điện nhắc tôi phải ăn đúng bữa hay là hỏi về việc đến đón tôi về nhưng tiếc là lượng công việc quá nhiều tôi lại về nhà rất khuya nên cũng không muốn phiền đến anh ấy. Công việc của anh ấy cũng rất vất vả dù rằng lúc về chỉ kịp ngắm vẻ mặt say ngủ của anh ấy, rồi lại lách người vào giữa ngực để bản thân chìm vào trong vòng tay người, nghe nhịp thở đều đều, tận hưởng hơi ấm của người chỉ thuộc về riêng mình mà thiếp đi từ lúc nào không hay.

Buổi sáng hôm nay cũng không ngoại lệ, khi tôi thức dậy thì chỉ còn lại một mình trên giường, tôi đưa tay kéo góc chăn lại ôm lấy, tận hưởng hơi ấm còn sót lại của người bên cạnh. Công việc bác sĩ thật sự rất vất vả, thợ săn cũng thế có điều chúng tôi lại không hay chia sẻ với nhau những vấn đề này cho lắm, tôi luôn muốn chọc anh ấy cười để anh ấy không phải lo lắng còn anh ấy thì luôn nhìn thấu những điều mà tôi cố che giấu. Dù tôi đã cố gắng không thể hiện quá nhiều cảm xúc nhưng khi anh ấy xoa đầu và hỏi tôi rằng: "Hôm nay em thế nào?" thì không hiểu sao nước mắt lại cứ thế mà tuôn rơi rồi lại ôm chầm lấy anh ấy mà thút thít cả buổi tối, khi tỉnh táo lại thì chỉ còn lại cảm giác xấu hổ vì đột nhiên lại để anh ấy thấy được cảnh tượng ban nãy nhưng mà anh ấy vẫn dịu dàng ôm lấy tôi, hôn lên đỉnh đầu rồi xoa lưng tôi bảo "không sao đâu, có anh ở đây rồi". Khi ấy tôi mới nhận ra rằng hóa ra mình có ở bộ dạng như nào thì anh ấy vẫn sẽ luôn vỗ về, vẫn sẽ luôn chiều chuộng tôi như thế, sẽ luôn cho tôi hiểu được sự tồn tại của anh ấy quan trọng như thế nào với tôi kể cả khi không nói ra thì sự tồn tại của tôi đối với anh ấy chính là điều quan trọng nhất trong đời.

Sau khi thu dọn phòng thì tôi vẫn như thường lệ đi ra bàn ăn xem anh ấy hôm nay để lại ghi chú gì cho mình, chúng tôi thường có thói quen nếu ai ra ngoài khi người kia còn ngủ thì sẽ viết ghi chú để lại dù cả hai đều có điện thoại nhưng mà việc làm này nghe cũng rất dễ thương, tờ ghi chú rất nhỏ nên nội dung cũng rất ít chủ yếu là nhắc nhở hoặc chỉ là để đối phương biết được người kia ra ngoài. Ghi chú mà anh ấy thường để lại cho tôi nhiều nhất chắc là "ăn sáng" hoặc "nhớ đem theo nước", thiệt tình đúng là bác sĩ mà anh ấy "lạnh" thật sự luôn nhưng mà giữa những dòng chữ cứng nhắc đó của anh ấy không biết từ bao giờ lại xuất hiện thêm những hình vẽ be bé như bông tuyết hay là chim cánh cụt phi hành gia ở phần kết.

"Ai bảo bác sĩ Lê Thâm lạnh lùng chứ anh ấy rất dễ thương kia mà".

Nội dung ghi chú hôm nay có chút đặc biệt hơn mọi ngày:
"Hôm nay anh về muộn, em có thể ra ngoài chơi với bạn nhưng lúc ra ngoài phải nhắn tin cho anh!"
Ghi chú đặc biệt dài nhưng trọng tâm chỉ là "anh về muộn" còn tôi hôm nay lại được nghỉ... Thật ra việc này vẫn luôn xảy ra thường xuyên khi tôi rảnh thì anh ấy bận và ngược lại hoặc có đôi khi chúng tôi đã hẹn nhưng mà vẫn có những việc khác cần phải ưu tiên hơn nên lại phải gác mọi chuyện sang một bên. Có một hôm khi tôi hỏi anh ấy rằng liệu có bao giờ anh ấy mệt mỏi trong mối quan hệ này không nhưng chỉ nhận lại được một khoảng không im lặng, giây phút đó tôi nghĩ rằng có lẽ anh ấy không biết nên nói gì hoặc không có gì để nói nhưng khi tôi quay lại nhìn anh ấy thì lại thấy một cảnh tượng chưa từng có, chắc đây là lần đầu tiên trong suốt từng ấy năm quen biết tôi thấy anh ấy khóc. Từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má của anh ấy dưới cái nhìn của buổi đêm khi mà chỉ còn chút ánh sáng sót lại từ những tòa nhà đối diện ban công mà chúng tôi đang đứng, những giọt nước mắt lấp lánh ẩn hiện trong bóng đêm tối mịt mà chỉ có thể thấy được nhờ sự phản chiếu ánh sáng từ những đốm đèn yếu ớt trong đêm. Tôi hoảng hốt đưa tay chạm vào những giọt nước mắt trên gương mặt của anh ấy, "lạnh", đó là điều đầu tiên mà tôi cảm nhận khi chạm vào anh ấy dù tiết trời bây giờ đang là giữa mùa hạ thì việc có một người đang lạnh như băng thế này thật sự có chút kỳ quái. Chưa kịp để tôi phản ứng thì người đối diện đã ôm chặt tôi vào lòng ngực, anh ấy siết lấy tôi như thể nếu buông bỏ một giây nào có thể tôi sẽ vĩnh viễn tan chảy bởi vì nhiệt độ ngoài trời, tôi nghe thấy tiếng cầu xin nức nở của anh ấy bên tai mình rằng "xin em, xin em đừng bao giờ nói những lời như thế", "xin em đừng chán ghét anh". Tôi đưa tay đáp lại cái ôm của người đối diện, trong phút chốc tôi cảm nhận rằng nhiệt độ cơ thể của anh ấy dần tăng lên lại, sự lạnh lẽo ban nãy đã được thế chỗ bằng sự ấm áp quen thuộc, tôi vỗ về tấm lưng to lớn của anh ấy mà nói "em biết rồi". Sau đêm đó thì có vẻ là hai chúng tôi cũng đã hiểu nhau hơn, chúng tôi cũng nói về chuyện của nhau nhiều hơn và tôi cũng nhận ra là anh ấy cũng quản tôi nhiều hơn, dù vậy thì tôi lại thích Lê Thâm của hiện tại hơn có chút ghen tuông, có chút chiếm hữu, có chút dính người nữa nghe cứ như đang nuôi husky ấy.

Tôi chán nản nhìn tờ giấy ghi chú rồi lại đi một vòng quanh nhà xem hôm nay nên làm gì, anh ấy bảo về muộn nên hay là tôi có nên làm chút gì đó cho anh ấy không nhỉ. Nói rồi tôi lại với lấy điện thoại mà tìm xem vài thứ rồi lại từ bỏ do chẳng có cái nào là ổn, suy đi suy lại thì tôi nghĩ mình nên ra ngoài mua ít đồ về nấu để tạo bất ngờ cho anh ấy, quả thật là thiên tài mà. Thu dọn đồ đạc rồi nhắn tin báo với anh ấy rằng tôi sẽ ra ngoài như lời anh ấy dặn lúc sáng, không phải là tôi sợ anh ấy đâu nhé mà có lần tôi mải đi quên mất phải báo cáo cho bác sĩ Lê thế là lúc về thì tôi thê thảm khỏi nói không dám có lần thứ hai!

Anh ấy nhận được tin nhắn của tôi xong thì gọi đến:

- Em ra ngoài một mình sao

- Đúng vậy, em muốn mua ít đồ

- Nhớ về sớm, hôm nay dự báo thời tiết nói là sẽ có mưa

- Em biết rồi mà nhưng mà người nên cẩn thận ướt mưa là anh đó

- Anh sẽ thu xếp công việc và về nhanh

- Ừm, vậy hẹn anh tối gặp lại

- Tối gặp.

Sau đó thì anh ấy cúp máy, đúng là cái kiểu nói chuyện nếu để người ngoài không biết nghe thấy sẽ phải tự hỏi làm sao mà anh ấy có bạn gái được. Tôi nhanh chóng đến trung tâm thương mại của thành phố và mua nguyên liệu nấu ăn, ngang qua quầy rau củ dù rất muốn bảo anh ấy nên ăn nhiều cà rốt hơn nó sẽ tốt cho thị lực của anh ấy nhưng mà nghĩ lại vẻ mặt hờn dỗi gắp bỏ cà rốt ra khỏi bát lại làm tôi bật cười. Mải lựa chọn đến khi tôi nhìn lại thì thời gian cũng đã đến giờ tan tầm, nhanh chóng bắt xe về đến nhà vừa mở cửa thì đã thấy đèn trong nhà đã được mở, tôi thầm quái lạ chả lẽ mình lại quên tắt đèn sao. Sau đó thì tôi lại nghe thấy âm thanh xoang nồi va vào nhau ở dưới bếp, bản năng thợ săn khiến tôi vô cùng cảnh giác mà bước từ từ vào nhà, đang vào thế chuẩn bị đánh quật thứ kỳ lạ nào đang ở dưới bếp thì đập vào mắt tôi lại là cảnh tượng vô cùng nhiều dấu chấm hỏi:

"Cô thợ săn về rồi đấy à"
"Sao anh bảo anh về muộn"
"Hôm nay cuộc họp bị hủy nên anh được tan làm sớm"
"..."
"Em còn định chĩa súng vào anh tới bao giờ"

Giờ tôi mới hoàn hồn lại mà nhìn tình trạng hiện tại, hôm nay anh ấy về sớm mà còn đặc biệt vào bếp nữa, tôi không thể để mỗi mình bị anh ấy nói được bèn chất vấn lại:

"Sao anh về mà không nói với em chứ"
"Anh muốn để em bất ngờ mà"

Thật sự đấy sao anh ấy nói câu nào tôi cũng không thể phản bác được vậy, người này có khả năng tấn công người khác bằng lời nói sao!!!

"Em bảo đi mua đồ mà có vẻ em đã mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn nhỉ"

Đúng là tôi định tạo bất ngờ cho anh ấy bằng cách nấu ăn nhưng mà không ngờ anh ấy cũng làm thế nên hiện tại trạng thái của tôi là "đóng băng" vì không biết bản thân sẽ nói gì tiếp theo.

"Nếu đã mua nhiều như thế rồi thì sao em không vào đây nấu cùng anh"
"Sao anh cứ đọc em như sách thế"
"Vì anh là bạn trai em mà"

Khoan khoan câu này sức tấn công hơi lớn rồi, tôi nghĩ mình đang bị anh ấy dùng lời nói mà đánh hội đồng mình, gì mà "bạn trai em" chứ người yêu lạnh như băng của tôi hôm nay có phải là sến quá rồi hay không. Nhưng tôi cũng nghe theo lời anh ấy mà thay đồ vào đứng nấu cùng, anh ấy lúc khám bệnh và lúc nấu ăn cũng không khác gì là bao, vẫn là gương mặt nghiêm túc chỉ khác duy nhất là vẻ mặt hạnh phúc của anh ấy khi nếm thức ăn. "Đẹp trai thật đấy" - tôi thầm nghĩ

"Nhìn anh thôi thì không khiến em no được đâu"
"Ai nhìn anh chứ, em là đang nhìn đồ anh nấu mà"
"Thế giữa anh và đồ anh nấu cái nào ngon hơn?"

Nói cái gì vậy trời hôm nay anh ấy nói chuyện lạ tới mức khiến tai tôi đỏ hết cả lên, rốt cuộc anh ấy tính làm gì vậy.

"Hừ không thèm nói chuyện với anh nữa"
"Vậy em có thể ra ngoài sắp xếp bát đũa trước"

Đúng là bực mình đã bị anh ấy trêu mà anh ấy kêu gì cũng làm theo, đợi tới tối đi tôi nhất định sẽ trả thù này!!!

Bữa tối của chúng tôi rất nhanh đã xong, giờ tôi đang nằm trong lòng anh ấy và cùng xem một bộ phim chán phèo mà anh ấy tự chọn, nội dung thì chả có gì đặc sắc lại còn hơi một màu tôi nghĩ mình sẽ ngủ mất nhưng nhìn lên thì thấy anh ấy có vẻ vẫn rất tập trung. Trong đầu tôi bỗng xuất hiện vài ý nghĩ xấu xa muốn trả đũa anh ấy vì chuyện lúc chiều dám trêu tôi.

Tôi hơi xoay người đổi tư thế rồi nhanh chóng ngồi lên đùi anh ấy, phản xạ của anh ấy rất nhanh liền lấy tay đỡ lấy eo tôi vì sợ tôi sẽ ngã xuống:

"Em như này là sao đây"
"Bác sĩ Lê à~ hôm nay có rất nhiều chuyện em chưa có tính sổ với anh như là tại sao về không báo trước, hôm nay anh còn rất lạ nữa toàn nói mấy cái gì đâu mà ngại chết đi được"
"Em không thích anh như thế này sao?"
"Không phải là không thích mà là đột ngột thay đổi như thế không giống anh chút nào"
"Thế sao"

Đôi tay anh ấy đang đặt trên tay tôi bỗng siết chặt rồi kéo tôi ngồi sát lại vào anh ấy, sau đó cũng thuận tay mà tắt luôn TV đang chiếu bộ phim nhàm chán kia.

"Anh... sao anh lại tắt TV rồi"
"Anh không thấy phim hay nữa"
"Không phải là phim anh tự mở sao"
"Không phải là em trèo lên người anh vì muốn làm chuyện khác sao"

Ngay lúc này đây kế hoạch của bản thân bị bại lộ làm tai tôi không thể nào không đỏ lên, cơ thể bỗng nóng bừng vì ngại ngùng mà theo phản xạ chui rúc vào bờ ngực của người đối diện. Anh ấy khẽ cười mà vuốt ve đôi tai đang đỏ ửng kia của tôi:

"Không phải em bắt đầu trước sao mà giờ em lại là người ngại"
"Ai bảo anh cứ huỵch toẹt ra thế chứ"
"Thế em muốn hôn anh không"

Câu nói của anh ấy vang lên dồn dập trong đầu tôi khiến bản thân tôi nhường như không còn lý trí nữa, tôi cảm nhận được sự lạnh giá đến từ đôi môi của anh ấy, có lẽ do ảnh hưởng của evol băng mà nhiệt độ cơ thể của anh ấy cũng thấp hơn so với người bình thường. Giây phút môi anh ấy chạm vào môi tôi, một cảm giác rùng mình như khi chạm vào viên đá lạnh bỗng hiện ra nhưng rất nhanh chóng sự lạnh giá ấy đã bị thay thế bằng sự nóng bỏng khác, tôi nhận thấy viên đá ấy dần dần tan trong khoang miệng mình bởi một sức nóng nào đó, cảm giác nóng lạnh cứ thế mà đảo lộn trong tôi không dừng, cơ thể tôi dần dần bị sự lạnh lẽo này chi phối. Không chỉ ở khoang miệng mà cả cơ thể tôi dần đắm chìm trong bàn tay mát lạnh của người kia, khao khát được chạm vào da thịt nhiều hơn, khao khát trải mình trên sự mát lạnh đó. Nhiệt độ cơ thể tôi ngày càng nóng bừng hơn, cảm giác mát lạnh từ khoang miệng cũng tan mất mà thay vào là sự nóng lên không kém, đầu lưỡi ai kia cứ thế mà dẫn dắt rồi lại xoắn lấy tôi như đang thưởng thức con mồi. Bàn tay mát lạnh dần buông lỏng mà di chuyển vị trí đến sau gáy tôi nhấn vào, cuống họng bị dị vật đâm chọt vào có chút khó chịu nhưng cũng thật lạ, cảm giác bị đầu lưỡi đâm chọt vào sâu bên trong cuống họng làm tôi không còn đủ tỉnh táo để xem xét tình hình hiện tại, đôi tay nắm lấy áo người trước mắt dùng sức lực nhỏ nhoi mà ra hiệu dừng lại nhưng đáp lại chỉ là sự mãnh liệt hơn.

Cho tới khi cảm thấy tôi không còn khả năng chống đỡ nữa, người đằng trước mới nhẹ nhàng tách ra. Cả cơ thể nóng rực vì dục vọng, đôi mắt mơ màng phủ đầy nước khiến mọi thứ trước tôi như bị bao phủ bởi lớp sương trắng. Trong lúc bần thần tôi thấy anh ấy dựa sát vào tai tôi hôn lên và nói "chúng ta tiếp tục nhé" trong trạng thái nóng rực.

End

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com