TruyenHHH.com

Ln Lam Gia Su Cho Con Gai Cong Tuoc

"Ta đã nghe rất nhiều từ giáo sư, và ta liên tục ngạc nhiên trong ba tháng qua, nhưng ta vẫn không bao giờ nghĩ rằng cậu có thể tạo ra được những kết quả như vậy!"

Những lời tốt đẹp đó đến từ chính Công tước Walter. Ông vừa mới đến Vương đô từ miền Bắc và nói chuyện rất thân mật từ chỗ ngồi đối diện tôi. Bên cạnh ông là Tina, người đang có vẻ mặt điềm tĩnh đáng chú ý. Nhìn cô bé như vậy, tôi chợt nhớ ra cô thực sự là mỹ thiếu nữ.

"Ti—à hem, Cong nương và Ellie là những người xuất sắc nhất," tôi nói với Công tước. "Xin hãy dành lời khen ngợi của ngài cho họ."

Công tước Walter cười. "Nếu ta nghe theo lời khuyên của cậu, gia sư riêng trên toàn thế giới sẽ mất việc."

"Em không thể làm được điều đó nếu không có anh," Tina nói xen vào. "Và hãy gọi em là 'Tina' như anh vẫn thường làm nhé."

"Ồ, không thể nào..."

"Cậu được phép," Công tước Walter long trọng tuyên bố, khiến má con gái ông ửng hồng.

"Đ-Được rồi."

Điều này sẽ làm cho những gì mình phải nói trở nên khó khăn hơn nữa...

"Con gái bé bỏng của ta đã đỗ Thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh của Học viện Hoàng gia, và con bé gần như đạt được điểm cao nhất từ ​​trước đến nay!" Công tước tuyên bố. "Ellie cũng đạt điểm cao. Ta có thể gọi thành tích này là gì nếu không phải là 'xuất sắc'?! Theo thông lệ, tân Thủ khoa sẽ được yêu cầu phát biểu tại lễ khai giảng của Học viện Hoàng gia, và thành viên duy nhất khác trong Gia tộc đạt được vinh dự đó là người vợ quá cố Rosa của ta. Con gái bé bỏng của ta là niềm tự hào của Gia tộc! Cậu đã hoàn thành công việc một cách tuyệt vời."

Cả hai cô gái đều đã thành công trong việc trúng tuyển vào Học viện Hoàng gia. Có vẻ như, bằng cách này hay cách khác, tôi đã hoàn thành được công việc của mình.

Vậy là Rosa cũng đã đỗ Thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh. Tina đang bồn chồn vì xấu hổ trước lời khen ngợi. Tôi cho rằng điều này có nghĩa là cô bé sẽ đại diện cho khoá mới đến dự lễ khai giảng. Theo như lá thư tôi nhận được từ em gái mình chỉ vài ngày trước, các học viên hiện tại có lẽ sẽ được đại diện bởi Hội trưởng Hội học sinh—tức là chị gái của Tina. Công tước Walter có biết điều đó không? Tôi cố gắng đọc biểu cảm của ông nhưng không thấy gì cả.

Em gái của Lydia rõ ràng đã giành vị trí Á khoa, có lẽ là với một khoảng cách sít sao—rốt cuộc thì cô bé cũng có năng khiếu phi thường. Tôi hy vọng rằng cô sẽ trở thành bạn tốt của Tina và Ellie.

Không cần phải nói rằng, sau kỳ thi, tôi đã bị chị em nhà Leinster lôi ra và bắt nạt một cách triệt để. Tôi phát ngán với việc phải ăn mặc như một quản gia—trông chẳng khác gì một bản sao nhợt nhạt khi giờ đây tôi đã thấy kiểu người hoàn hảo dưới hình dạng của ông Walker. Tôi đã phải chịu một vết thương tinh thần nghiêm trọng.

Mình sẽ không bao giờ mặc bộ đồ đó nữa!

"Ta rất biết ơn cậu," Công tước tiếp tục. "Và vì vậy, ta muốn cậu tiếp tục làm gia sư riêng. Cậu nghĩ sao? Ta sẽ đồng ý với bất kỳ điều kiện nào cậu thích và cung cấp bất kỳ thứ gì cậu yêu cầu."

"Chà..."

Đó là một lời đề nghị cực kỳ hào phóng. Chỉ riêng tiền lương của tôi trong ba tháng qua có thể được gọi là một khoản tiền khổng lồ; sẽ còn khá nhiều tiền còn lại ngay cả sau khi tôi trừ đi tiền vé tàu và tiền trợ cấp cho em gái. Mặc dù vậy... tôi sẽ không tham gia tích cực hơn mức tôi đã làm. Nó sẽ chỉ gây rắc rối, và vì lý do đó, đã đến lúc tôi phải rời đi.

"Tôi rất biết ơn—thực sự biết ơn—vì lời đề nghị của ngài," tôi trả lời, "nhưng tôi xin phép từ chối."

Tina mở to mắt vì sốc. "Sensei! T-Tại sao? Tại sao anh không ở lại...?"

"Và tại sao vậy?" Công tước Walter hỏi, lặp lại câu hỏi của con gái mình.

"Ngài biết đấy—"

"Allen, đừng lo lắng về Vương tộc," Công tước nói, ngắt lời tôi ngay lập tức. "Ta không trách cậu về những gì đã xảy ra trong kỳ thi tuyển chọn pháp sư hoàng gia. Ta cho rằng cậu định thể hiện sự cân nhắc giống như cậu đang thể hiện với Gia tộc Leinster nhỉ?"

Phải mất một lúc tôi mới hiểu được nhận xét của ông ấy.

"...Vậy là ngài biết chuyện đó."

"Tất nhiên rồi. Ta là Công tước mà, nhớ rõ này; những vấn đề quan trọng tự nhiên sẽ đến tai ta."

"C-Cha nói gì thế?" Tina hỏi. "Anh đã tham gia kỳ thi tuyển chọn pháp sư hoàng gia sao?"

Mình thực sự không muốn thảo luận về điều đó ở đây...

"Kỳ thi tuyển chọn pháp sư hoàng gia được chia thành bài thi viết, bài thi thực hành và bài thi phỏng vấn," Công tước tiếp tục. Ông không chỉ thờ ơ với những rắc rối của tôi mà còn có vẻ thực sự thích thú. Tôi chưa bao giờ mong đợi ông sẽ nhân cơ hội này để trả thù tôi vì những sự kiện trong dinh thự, nhưng khi nhìn lại, tôi đáng lẽ phải thấy trước điều đó. "Bật mí xíu là cậu đã đạt điểm cao nhất trong bài thi viết và được xếp hạng cao trong bài thi phỏng vấn—mà phải nói là sẽ đạt điểm cao nhất nếu không phải vì sự ghen tị của một nhóm giám khảo mà cậu đã đánh bại cho một trận tơi bời. Trong những trường hợp bình thường, cậu sẽ đậu. Tuy nhiên, trong phần thi thực hành..."

Công tước dừng lại để tạo hiệu ứng.

"Cậu có điểm thấp nhất trong số các ứng viên. Đó là lý do tại sao cậu trượt."

"Trượt..." Tina lặp lại, sửng sốt. "Không thể nào! Nếu anh đứng cuối trong phần thi thực hành, thì không ai có thể vượt qua được! Những giám khảo pháp sư hoàng gia là một lũ đần độn sao? Làm sao họ không thấy được điều đó chứ?!"

Giọng điệu của cô bé khiến tôi nhớ đến một trận bão tuyết, ánh mắt giận dữ, và sự lạnh lẽo tỏa ra từ cô để đáp lại cảm xúc đó. Tôi rất vui khi cô sẵn sàng nổi giận thay tôi, nhưng... Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, và mana đột nhiên tan biến. Cùng lúc đó, một tiếng ho lớn phát ra từ chỗ ngồi đối diện tôi.

Tôi thành thật xin lỗi.

"Theo quy định chung, những người tham gia kỳ thi thực hành phải che mặt để tránh bị đe dọa," Công tước giải thích, "nhưng ta được biết rằng đối thủ của cậu—Đệ nhị Hoàng tử Gerard—đã phá vỡ thông lệ bằng cách cố tình giới thiệu bản thân và khiêu khích cậu trước khi bắt đầu bài kiểm tra. Ta cũng nghe nói rằng những lời lăng mạ đã lan sang gia đình cậu và cả Công nương Lydia."

"Công tước Walter, xin hãy dừng lại ở đó," tôi phản đối.

"Em muốn biết," Tina khăng khăng. Nhìn chằm chằm vào tôi, sự nghiêm túc tột độ trong mắt cô bé. Tôi đã hết may mắn rồi—không có cách nào ngăn cản điều này.

Và mình thậm chí còn chưa nói với Lydia nữa...

"Cậu chẳng làm gì cả khi Hoàng tử xúc phạm mình," Công tước Walter tiếp tục, "nhưng khi bài thi thực hành bắt đầu, cậu đã vô hiệu hóa mọi ma thuật của Hoàng tử, cướp mana, rồi tiếp tục chế ngự bằng kiếm thuật. Sau kỳ thi, Hoàng tử đã làm ầm ĩ về điều đó, tuyên bố rằng cậu 'thiếu tôn kính.' Đương nhiên, những tuyên bố đó là vô căn cứ, nhưng... chúng đến từ người đứng thứ hai trong danh sách kế vị ngai vàng, và điều đó khiến chúng không thể bị bác bỏ. Cuối cùng, giám khảo đã quyết định không chấm điểm phần thực hành của cậu dù chỉ 1 điểm."

"Tôi không hối tiếc gì cả," tôi nói.

"Dù điều đó có nghĩa là hy sinh tương lai làm pháp sư hoàng gia? Ta được biết rằng đó là mục tiêu của cậu kể từ khi ghi danh vào Học viện Hoàng gia. Tất nhiên, ta chắc chắn rằng một phần là vì lợi ích của cha mẹ cậu, và vì Công nương Lydia khi ở học viện."

Nếu ngài ấy biết nhiều như vậy, thì không có lý do gì phải cố gắng che giấu phần còn lại. Mình sẽ kể cho ngài ấy mọi chuyện...mặc dù mình có thể sẽ làm Tina và Ellie thất vọng.

"Tôi là trẻ mồ côi," tôi giải thích. "Tôi không có quan hệ huyết thống với cha mẹ hiện tại, và tôi không biết cha mẹ ruột của mình là ai. Tuy nhiên, cha mẹ và em gái đều yêu thương tôi, và thậm chí Lydia... cũng đủ tử tế để thể hiện sự quan tâm với tôi. Tôi không đủ nhân từ để mỉm cười cho qua những lời lăng mạ nhắm vào họ. Đồng thời, tôi không muốn gây rắc rối cho những người đã tử tể với tôi vì sự việc này."

Tôi không còn hối tiếc về chức vụ pháp sư hoàng gia nữa. Kể cả nếu quay ngược thời gian, tôi vẫn sẽ làm điều tương tự một lần nữa—suy cho cùng, cuộc sống của tôi cho đến bây giờ đã quá tốt đẹp để có thể là sự thật. Tuy nhiên... việc không thể gặp Lydia hay những cô gái này một cách công khai nữa sẽ khiến tôi cảm thấy cô đơn, ít nhất là vậy.

Công tước Walter thở dài. "Nếu cậu đã quyết định rồi thì ta không thể nói gì thêm. Nhưng ta muốn cậu nhớ rằng: cậu là đồng minh của Gia tộc Howard. Nếu cậu thay đổi quyết định, đừng ngần ngại nói với chúng ta. Chúng ta sẽ hỗ trợ cậu."

"Cảm ơn ngài rất nhiều," tôi trả lời. "Còn về vấn đề kia, tôi dự định sẽ tiếp tục điều tra với tất cả sự siêng năng cần thiết."

Một khoảnh khắc im lặng tiếp theo, chỉ bị phá vỡ khi Tina bật dậy và hét lên, "E-Em sẽ không chấp nhận điều này! Em hoàn toàn từ chối! Phải nói lời tạm biệt khi em vừa mới đến được Học viện Hoàng gia là... Thật là...!"

Nói xong, cô bé chạy ra khỏi phòng, một trận mưa tinh thể băng bay xung quanh khi cô đi. Tôi đã làm tổn thương cảm xúc của cô bé...

Tina vừa chạy khỏi phòng thì một người đàn ông quen thuộc với vẻ ngoài của một học giả bước vào cùng với sử ma dưới hình dạng một con mèo đen trên vai. "Tên tồi tệ nào đã khiến Tina nhỏ bé khóc thế?" ông hỏi. "Làm thiếu nữ rơi lệ là một trọng tội."

"Giáo sư đang làm gì ở đây vậy?" Tôi hỏi sau một lúc im lặng vì ngạc nhiên.

"Ồ, Walter và tôi không thể tách rời. Giờ thì, nói về tôi đủ rồi, chàng trai—hãy theo đuổi cô bé đi."

Lời giải thích đó không làm tôi hoàn toàn hài lòng, nhưng tôi vẫn cúi đầu chào và rời khỏi phòng.

Nụ cười đó là vì sao vậy, thưa Giáo sư...? Và tại sao Công tước Walter lại trông u ám thế?

Ngay trước khi tôi đóng cửa, tôi nghe được một đoạn trong cuộc trò chuyện vui vẻ của giáo sư: "Xin lỗi vì đã giữ ông lại. Tôi đã nói chuyện với Bệ hạ—tất nhiên là không ghi âm—và..."


✦✧✦✧


Theo lời một hầu gái tôi gặp ở hành lang, Tina dường như đã ra ngoài sân. Lúc đó gần đến mùa xuân, nhưng đêm ở Vương đô vẫn khá lạnh, và Tina mặc khá mỏng. Tôi hy vọng cô bé sẽ đủ ấm khi ở bên ngoài.

Tôi làm theo chỉ dẫn của hầu gái và thấy Tina đang đứng trong sân với chiếc khăn quàng cổ của tôi—mà cô bé vẫn chưa trả lại—quấn quanh cổ.

Ơn trời. Sẽ thật là thảm họa nếu em ấy chạy ra khỏi dinh thự.

"Tina," tôi gọi cô bé.

Cô gái giật mình và quay lại nhìn thẳng vào mắt tôi. Sau một lúc, cô bé hỏi, "Anh thực sự sẽ từ bỏ sao? Bất kể thế nào sao?" Cô bé không vòng vo—một nét tính cách khiến tôi nhớ đến Lydia một chút.

Tôi chậm rãi đi về phía trước, dừng lại ngay trước mặt cô bé. "Anh sẽ không thể về quê ở ẩn được, nếu làm vậy, chắc chắn sẽ có người giết anh mất. Thay vào đó, anh định tìm việc ở Vương đô này."

"Đó không phải là điều em hỏi..."

"Cả hai đứa vẫn sẽ ổn nếu không có anh."

"Không! Không, tụi em sẽ không..." Tina để lời nói của mình nhỏ dần rồi tiếp tục, "Ý em là, giờ em đã biết rằng..."

"Biết gì cơ?" Tôi hỏi nhưng cô bé không trả lời.

Mình thực sự tệ khi khiến một cô gái tốt như vậy phải khóc, tôi nghĩ khi nhẹ nhàng xoa đầu cô é. Sau đó, tôi khom người xuống để nhìn cô và nói, "Bất kể anh có từ bỏ hay không, anh sẽ luôn là giáo viên của em mà."

"Thật sao?" cô hỏi sau một lúc. "Anh thực sự, thực sự có ý đó sao?"

"Đương nhiên. Nếu em gặp rắc rối, anh sẽ chạy đến ngay."

Tina im lặng rồi mới nói tiếp. "Vậy thì em sẽ trả lại. Vì đây là lời tạm biệt, để em giúp anh đeo nhé."

Cô bé tháo khăn quàng cổ của tôi ra và quấn quanh cổ tôi... nhưng cô vẫn giữ chặt hai đầu khăn và không chịu buông ra. Cô đã cúi đầu suốt thời gian đó. Có khóc không đấy? Tôi vừa định nói gì đó thì bị kéo về phía trước mà không báo trước và—

Điều tiếp theo tôi biết là môi cô bé đã chạm vào môi tôi.

Tôi đã bị sốc đến mức không nói nên lời. Đó là nụ hôn ngây thơ của một đứa trẻ—chỉ là một cái chạm thoáng qua—nhưng đủ để truyền tải cảm xúc mãnh liệt của cô bé. Những tinh thể băng lấp lánh đang rung rinh xung quanh chúng tôi. Thời gian như ngừng lại, suy nghĩ của tôi hỗn loạn... và khi môi chúng tôi tách ra, tôi tự hỏi chúng tôi đã đứng đó bao lâu rồi.

Không chỉ má Tina, mà cả tai và thậm chí cả cổ cô bé đều đỏ bừng. Cô nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ. Má tôi có lẽ cũng đỏ bừng. Tôi bối rối; đây là một lĩnh vực xa lạ với tôi, nhưng dù sao, tôi vẫn phải nói điều gì đó.

Tuy nhiên, ngay lúc tôi sắp quyết tâm và nói ra thì tôi nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau.

"Tôi thấy rồi. Còn ông thì sao, Walter?"

"...Tôi thấy."

Tôi quay lại. Giáo sư đang đứng đó, trông như thể ông đang có khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong đời, và Công tước Walter, người có vẻ mặt mâu thuẫn hơn.

Đừng nói với mình rằng... Ra là vậy. Trong trường hợp đó...

"...Ông đã gài bẫy tôi phải không?" Tôi hỏi với vẻ cáo buộc.

"Ý cậu là sao?" giáo sư trả lời. "Tôi chỉ được tham khảo ý kiến ​​về 'cách hiệu quả nhất để giữ cậu không rời đi.' Có vẻ như hai cô bé Tina và Ellie đã trở nên khá thân thiết với Anko. Tình bạn thực sự là một điều tuyệt vời. Ồ, điều đó làm tôi nhớ ra—một học sinh của tôi, người luôn tự đánh giá thấp bản thân mình, đã lo lắng về một sự cố nhỏ nhặt đã giải quyết xong. Cậu có nghĩ rằng Gia tộc Leinster, những người coi cậu là người trông nom Lydia, và Gia tộc Howard, những người nổi tiếng với tinh thần trách nhiệm cao, sẽ ngồi đó và không làm gì không? Thật ngây thơ—ngây thơ như một chú mèo con mới sinh. Đó là thói quen xấu của cậu—đặc biệt khắc nghiệt với bản thân và mềm mỏng với người khác. Và nhớ tham dự lễ tốt nghiệp Đại học Hoàng gia nhé? Tôi không nghĩ Lydia sẽ xuất hiện nếu cậu không tham dự. Ngoài ra, chàng trai trẻ, tôi cho rằng cậu sẽ không bao giờ làm điều gì đáng chê trách như bỏ rơi thiếu nữ xinh đẹp vừa trao cho mình một nụ hôn nhỉ?"

Tôi có thể cảm thấy một sự thôi thúc thực sự muốn giết chết giáo sư nảy nở trong tôi. "C-Chết tiệt, lão già thối tha..." Tôi gầm gừ.

Chẳng trách Lydia lại lơ là với câu hỏi của mình như vậy—tất cả đều là sắp đặt! Một sự sắp đặt thậm chí có thể bắt đầu từ ngày đầu tiên tôi lên tàu, dựa trên những gì tôi nghe được.

Tốt thôi. Nếu họ muốn thì mình chiều. Tôi bắt đầu triển khai các ma thuật, quyết tâm giải quyết mối hận thù dồn nén bao năm của mình... thì tôi cảm thấy có ai đó kéo tay áo.

"Sensei," Tina nói, nhìn tôi với vẻ lo lắng, "anh đã bảo rằng em không cần phải kiềm chế hay giữ kín điều gì, anh còn nhớ không?"

Vâng, mình cho là bây giờ không còn lựa chọn nào khác... Mình đã nói thế, và bản thân là người giữ lời.

Tôi thô bạo xoa tóc Tina và hôn lên trán cô bé. Sau đó, tôi quỳ xuống một chân, cúi đầu trước cô gái đang giật mình và nói, "Công nương Tina Howard Điện hạ, liệu người có thể rộng lòng cho tôi cơ hội được dạy người một lần nữa không?"

"Hả?"

"Công nương không đáp ứng yêu cầu của tôi sao? Nếu vậy, tôi có thể hỏi Tiểu thư Ellie Walker đang ẩn núp ở đằng kia không?"

Một cô gái mặc đồng phục hầu gái lao ra từ sau một cái cây, chạy đến bên tôi với tốc độ đáng kinh ngạc, rồi ôm lấy cánh tay trái của tôi. "E-Em rất muốn, nếu anh không phiền!" cô bé kêu lên. "Allen-sama, em cũng muốn c-c-chuyện đó nữa! Thật không công bằng khi chỉ có Tina-sama nhận được!"

"C-Cậu không được đâu, Ellie!" Tina hét lại. Sau đó cô bé chuyển sự chú ý của mình trở lại tôi và nói, "Được thôi. Giờ thì, đừng bao giờ rời đi mà không có sự cho phép của em nữa nhé? Và khi anh đi đâu đó, em sẽ đi cùng anh. Đến bất cứ đâu luôn!"

Tôi có cảm giác rằng một cô gái khác cũng đã nói với tôi điều tương tự cách đây không lâu.

Và đó là cách mà bản thân ngây thơ của tôi, dễ dàng bị mắc bẫy, cuối cùng lại ở lại làm gia sư riêng cho con gái của Công tước. Cuộc sống đầy rẫy những bất ngờ.

Vài ngày sau, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ khi phát hiện ra Lydia cũng biết sự thật về kỳ thi tuyển chọn pháp sư hoàng gia.


✦✧✦✧


"Nhân tiện, tại sao ngay từ đầu em lại đặt nhiều niềm tin vào anh thế? Biết em đã nghe về anh từ giáo sư và Lydia, nhưng anh không nghĩ điều đó đủ để giải thích."

"Hả? C-Chà, anh thấy đấy... Xin hãy cúi xuống ạ."

"Đủ thấp chưa?"

"Em sẽ thì thầm vào tai anh, mặc dù em cấm anh cười nhé. Cách giáo sư và Lydia nói về anh khiến anh nghe như một hoàng tử bước ra từ một trong những câu chuyện cổ tích mà mẹ thường đọc cho em nghe. Vì vậy...em đã hình dung ra và ngưỡng mộ anh từ rất lâu rồi. Nhưng khi em thực sự gặp anh, anh tốt bụng hơn, đẹp trai hơn, ngầu hơn và tuyệt vời hơn em tưởng tượng gấp nhiều lần... Đó là lý do tại sao."

"Ờmm... Cảm ơn nhé?"

"Sao nghe giống câu hỏi thế?! Anh nên vui mừng mới phải chứ! Jeez!"

"Tôi rất mong chờ những bài học tiếp theo của chúng ta, thưa Công nương Tina Điện ạ."

"Anh thật là xấu tính! ...Và em cũng mãi mong chờ bài học của chúng ta."


~ • ~ END Vol 1 - Bắt Đầu Bài Giảng Ma Pháp Với Chút Mẹo Nhỏ ~ • ~


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com