TruyenHHH.com

Lmk Macaque X Sun Wukong Nguoi Dung Bo Ta Nua Co Duoc Khong

Macaque tức giận kèm theo đó là nỗi đau khi người hắn yêu chối bỏ tình cảm với hắn, nhưng mà giận là chính. Trong phút chốc, hắn đã nghĩ rằng hắn sẽ có được " hạnh phúc mãi mãi về sau " cho riêng mình, hạnh phúc mà hắn xứng đáng có nhưng thực tế thì sao chứ.....càng nhớ....hắn chỉ càng thêm tức giận mà thôi.

Cánh cổng dịch chuyển đưa hắn đến Hoa Quả Sơn, đến căn nhà gỗ của cả hai....à không....nơi này đâu còn thuộc về hắn nữa đâu. Sao hắn lại quay trở về đây ? Hắn không biết nữa....hắn cũng chả hiểu tại sao bản thân lại muốn quay trở về cái nơi chứa đựng nhiều kỉ niệm giữa ngài và hắn khi cả hai vẫn còn bên nhau nhiều nhất.

Hắn mở cánh cửa gỗ đã bị mục do để lâu năm, bên trong chẳng có gì ngoài sự im lặng dai dẳng, hắn không thèm bật đèn lên mà tiến đến phòng ngủ, khi hắn vào trong, hắn mở cửa tủ quần áo của ngài và lấy chiếc áo hoodie màu cam vàng ( chiếc áo hoodie mà ngài ấy đã mặc ở season 3 ấy ).

Hắn cầm cầm áo hoodie trên tay rồi nằm xuống chiếc giường đã được dọn dẹp sạch sẽ từ " cuộc chơi " mà đêm hôm trước của ngài và hắn, Macaque ôm chặt cái áo hoodie tưởng tượng như thể đang ôm ngài, hắn không ngừng ngửi mùi hương của ngài vẫn còn vương trên nó. Những hình ảnh về ngài lại tràn về trong tâm trí hắn.

Hắn lấy trong túi áo ra chính là hộp nhẫn mà hắn đã định tặng cho ngài, một chiếc nhẫn hình mặt trời và mặt trăng tượng trưng cho ngài và hắn.....hắn đã luôn muốn ngài đeo nó trên tay, đã luôn muốn ngài đồng ý bên cạnh hắn, trong một khoảng khắc hắn đã định tha thứ cho ngài để cả hai có thể bắt đầu lại từ đầu với nhau.....nhưng......sự thật phũ phàng làm sao......dù hắn không chấp nhận nhưng chính ngài cũng đã nói " ngài chưa bao giờ yêu hắn ".....chưa bao giờ......và sẽ không bao giờ.

* Mày thôi đi Macaque, mày thương người ta nhưng người ta có thương mày đâu. Mày đem trái tim trao cho người ta nhưng người ta lại nhẫn tâm vứt bỏ, chà đạp tình cảm của mày. * Macaque nghĩ thầm trong lòng.

Hắn tức giận ném hộp nhẫn đi không một chút thương tiếc, rồi lại giận dữ nắm chặt cái áo hoodie kia, cái gì mà bên nhau suốt đời chứ, cái gì mà cai quản Hoa Quả Sơn cùng nhau chứ....hứa cái con mẹ nó.....toàn là lời dối trá, toàn là lời nói xạo.....TẤT CẢ ĐỀU LÀ LỜI LỪA DỐI.

Rồi bỗng hắn cảm nhận được hình như trên má mình có gì đó đang lăn dài xuống, Macaque đưa tay lên má sờ vào những giọt nước mắt mà hắn vô thức tạo ra. Hắn đang khóc.....hắn thật sự đang khóc này......khóc vì cái người đã nhẫn tâm chà đạp tình cảm của hắn, khóc vì bản thân thật ngu ngốc khi lại mang lòng yêu người đã làm tổn thương hắn.

Tại sao....tại sao....hắn luôn là người không bao giờ có được điều mà hắn muốn ? Tại sao...tại sao...ngài lại từ chối hắn....bộ nói hai chữ " đồng ý " với ngài khó đến vậy sao ?......Hắn chỉ muốn có được hạnh phúc như bao người khác thôi mà....như thế....không được sao ? Càng nghĩ thì hắn lại càng không thể kìm được những giọt nước mắt kia vô thức trào ra.

Bỗng hắn cảm thấy có một bàn tay nhỏ chạm vào tay hắn làm cho hắn giật hết cả mình, thì ra là mấy bé khỉ thấy hắn khóc nên an ủi hắn thôi mà. Một số bé còn tiến lại gần ôm hắn nữa chứ, hắn không muốn đẩy ra xa dù sao thì trong 500 năm chờ đợi ngài, mấy bé này đã bên cạnh hắn mà. Macaque khá ngạc nhiên khi mấy bé ấy còn nhận ra hắn, một bé có hỏi hắn về việc tại sao hắn khóc.

Macaque chỉ nói dối bảo rằng là do bụi bay vào mắt thôi. Bây giờ hắn chỉ muốn nằm xuống và ngủ để quên về việc đã xảy ra hôm nay thôi....nếu được thì quên ngài luôn cũng được....chỉ e là chuyện quên ngài thì hơi khó. Ông bà ta nói đúng, thật khó để quên đi người chúng ta yêu nhưng họ lại có thể quên ta rất dễ dàng.

Macaque đâu biết rằng, ngoài cửa sổ của có một con chim đậu trên cành cây đã quan sát tất cả mọi thứ, khi đã thu thập đủ thông tin, con chim liền lập tức bay về với chủ nhân của nó. Trong khi đó, với nhóm MK....tình hình cũng không khá hơn là mấy.

" Tại sao giờ này cô mới nói chứ !!! Cô đã biết chuyện này ngay từ đầu mà vẫn giữ im lặng sao ???!!! Sao cô có thể làm vậy !!! " MK hỏi, cậu đang trong một mớ cảm xúc hỗn độn, giận có, buồn có và quan trọng hơn hết là nỗi sợ hãi khi nghe tin người thầy của mình có thể sẽ chết.

" MK, bình tĩnh lại đi, cậu biết là nếu cậu giận quá mức thì cậu có thể " Mei lên tiếng nói nhằm ngăn cơn giận cậu bạn thân không vượt quá mức, " Bình tĩnh !!! CẬU MUỐN TỚ BÌNH TĨNH NHƯ THẾ NÀO ĐÂY ???!!! " MK quát lớn, đây là lần đầu tiên mọi người thấy MK thật sự tức giận. " MK, ta biết là nhóc giận ta và ta hoàn toàn không trách nhóc về việc đó nhưng hãy để ta giải thích được không ? " Cát Thiên công chúa nói.

Dù sao trong chuyện này cô cũng có lỗi một phần, cô biết đại thánh rất quan trọng với cậu nhưng vì cô đã bảo sẽ giúp ngài giữ kín chuyện này nên cô không thể không cảm thấy bản thân mình không có lỗi khi phải giữ bí mật khỏi MK và những người khác. " Sau khi phát hiện ra về lời nguyền, Wukong nói với ta rằng nên giữ bí mật chuyện này, đặc biệt là với nhóc và Macaque. Lời nguyền này sẽ rút cạn sự sống và sức mạnh của vật chủ, ngay cả khi.....đó là một sinh vật bất tử " cô giải thích.

" Việc chế thuốc giải trở nên khó khăn hơn khi vẫn còn thiếu nguyên liệu, rễ cây của thường xuân độc, mật ong của ong điện, nọc độc của mãng xà tu luyện ngàn năm và còn hai nguyên liệu nữa mà ta vẫn chưa biết " Cát Thiên công chúa nói, " Ta đã tạm thời lấy được 3 món đầu tiên nhưng còn 2 món còn lại thì không biết do đã bị xé mất rồi nên hiện giờ ta vẫn chưa thể hoàn thành thuốc giải được. Nếu không mau nhanh chóng tìm được 2 nguyên liệu còn lại.....thì e rằng....ông ta sẽ chết thật đấy ". Cả nhóm như chết lặng khi biết tin Tề Thiên Đại Thánh, Sun Wukong....có thể sẽ chết.

" Ta rất muốn ở lại đây và nói tiếp nhưng mà ta phải đi kiểm tra Wukong, gặp mọi người sau " Cát Thiên công chúa nói, lúc này MK nói: " Khoan đã,....tôi có thể nói chuyện riêng với cô được không ? ", cậu muốn hỏi chuyện của ngài và Macaque về....cái đêm định mệnh ấy,....cậu biết là dù có hỏi ngài đi chăng nữa thì ngài cũng sẽ không bao giờ trả lời nên là....chỉ còn cách hỏi cô thôi.

MK và cô đi vào trong phòng bếp, cậu muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai ngài, " Cát Thiên công chúa, đã có chuyện gì xảy ra với hai ngài ấy....vào đêm hôm đó vậy ? Cô biết một chút gì mà....đúng không ? ", câu hỏi của cậu khiến cho cô không biết nên trả lời không. " Tại sao nhóc lại muốn biết chứ ? " Cát Thiên công chúa hỏi MK,...cậu học trò đáp lại: " Bởi vì tôi lo lắng cho ngài ấy, dù tôi biết là bản thân không có liên quan đến....mối quan hệ của ngài ấy và ngài Macaque nhưng.....tôi muốn giúp đỡ Monkey King....tôi không muốn....nhìn thấy ngài ấy phải buồn lòng....thêm một lần nào nữa "

Cát Thiên công chúa đang suy nghĩ coi có nên nói với cậu hay không....nhưng mà dù sao cậu nhóc cũng đã nghe được cuộc đối thoại lúc nãy giữa hai con người đó....sớm hay muộn cậu cũng sẽ phát hiện ra thôi.

Cát Thiên công chúa không phải là nhiều chuyện chỉ là....chuyện này để lâu sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn mà thôi và MK xứng đáng được biết " MK, nhóc năm nay bao nhiêu tuổi rồi ? " cô hỏi cậu, MK thắc mắc khi cô hỏi cậu như vậy.

" Qua năm sau là tôi được 20, nhưng mà tuổi tác của tôi thì có liên quan gì đến chuyện đã xảy ra với Monkey King chứ ? " MK nói, Cát Thiên công chúa thở phào nhẹ nhỏm khi biết cậu đã đủ tuổi để biết sự thật, lỡ mà cậu mới 15 hay 16 tuổi mà cô lại đem cái chuyện 18+ nói cho cậu nghe thì sự trong sáng cậu coi như bay màu.

Cát Thiên công chúa kể cho cậu nghe về cái đêm định mệnh đó và nếu như MK nói cậu không cảm thấy tức giận, thất vọng và tệ nhất là kinh tởm Macaque thì đó là một lời nói dối hết sức trắng trợn. MK không thể ngờ rằng Macaque lại có thể hành động như thế, cưỡng hiếp người mà hắn yêu sao ? Thật sự là quá kinh tởm nhưng còn tồi tệ hơn việc là đại thánh lại không hề muốn điều đó. Đúng lúc cậu muốn ủng hộ cho hắn và ngài đến với nhau nhưng khi nghe tin này xong.....cái ý nghĩ đó dập tức ngay và luôn.

Cát Thiên công chúa chạm vào bình đun nước, có thể nói là cô đang rất tức giận, bằng chứng là việc cơn tức giận của cô đã đủ sức nóng để hâm nóng nước trong bình đun đó mà không cần bật bếp ga lên. " Sao ngài Macaque lại có thể làm như vậy chứ !!! " MK quát lớn, cậu không thể tin được....ngay khi cậu nghĩ rằng Macaque đã thật sự thay đổi thì chính hắn lại dội một thao nước lạnh vào mặt cậu.

Dù sao cậu cũng là người đã đề nghị hắn đi chơi cùng, vì cậu muốn hàn gắn " tình bạn " giữa hắn và đại thánh với nhau, mọi người đã bảo với cậu rằng hắn là người xấu và sợ rằng hắn sẽ lại ngựa quen đường cũ mà giở trò với cả nhóm tiếp nhưng cậu đã không nghe.....MK cảm thấy bản thân mình có một phần lỗi trong chuyện này.

Nếu như ban đầu, cậu nghe theo lời khuyên của mọi người thì có lẽ đại thánh đã không bị hắn.....làm vậy rồi. " MK, nếu nhóc đang nghĩ rằng đây là lỗi của nhóc thì ngưng lại đi. Hắn làm chuyện đồi bại thì đó là lỗi của hắn có phải là lỗi của nhóc đâu mà nhóc phải cảm thấy có lỗi chứ ? " cô nói.

" Vậy đó hẳn là lí do tại sao ngài ấy lại giận đến như vậy khi Macaque đột nhiên cầu hôn ngài ấy " MK nói, cậu không còn gọi " ngài Macaque " nữa mà thay vào đó chỉ là Macaque thôi, sự tôn trọng của cậu dành cho hắn ngay từ đầu đã bị hắn phá bỏ mất rồi.

" Ừm....nếu cô không phiền thì....cô có biết tại sao Macaque lại nói Monkey King chọn Đường Tăng thay vì chọn hắn không ? " MK hỏi cô, đó luôn là điều mà cậu thắc mắc trong lòng. " Ta đoán là vì hắn ghen tị ấy mà " Cát Thiên công chúa nói.

" Ghen tị ? Tên đó sao lại phải ghen tị với Monkey King chứ ? " , " Macaque và Wukong từng rất thân thiết với nhau khi cả hai còn nhỏ, Wukong nói với ta rằng gia đình của Macaque đã chết do thợ săn nên hắn rất căm hận con người và không còn người thân nào hết....ngoài trừ Wukong ra. Tên ngốc đó và hắn lúc nào cũng dính chặt với nhau như hình với bóng, vì vậy trong thân tâm Macaque, Wukong đã luôn là thứ gì đó quan trọng với hắn rồi....Đó là cho đến khi.... "

" Cho đến khi gì cơ ? " MK hỏi cô, " Cho đến khi Wukong đi đại náo thiên cung rồi bị Phật Tổ Như Lai phong ấn dưới Ngũ Hành Sơn 500 năm. Wukong chỉ được giải thoát khi ông ta đi theo bảo vệ Đường Tăng qua tây thiên thỉnh kinh " Cát Thiên công chúa giải thích.

" Monkey King bị phong ấn tận 500 năm sao ? Như thế là 5 thế kỉ rồi còn gì nữa " MK nói, " Đó là hình phạt cho ông ta vì đã gây náo loạn trên thiên giới và trong suốt 500 năm đó, Macaque đã chờ đợi, tìm kiếm ngày qua ngày, năm qua năm....chẳng mấy chóc 500 năm đã trôi qua. Nhóc có hiểu được cảm giác phải chờ đợi một ai đó trong một quãng thời gian dài là như thế nào không ? "

" Tôi....không biết.....nhưng hẳn là Macaque phải chịu nhiều đau khổ lắm " MK đáp lại câu hỏi của cô, " Và khi hắn tìm được Wukong thì phát hiện ra ông ấy đi theo Đường Tăng thỉnh kinh. Ta đoán là hắn cảm thấy tức giận khi Wukong không chịu quay về Hoa Quả Sơn với hắn mà thay vào đó là bảo vệ cho Đường Tăng. Nhóc thử nghĩ coi, người mình thương lại tự nhiên bị cướp khỏi mình thì liệu nhóc có thể không tức giận được không ? " Cát Thiên công chúa nói, nhưng mà....người chờ đợi ngài đâu có mình Macaque đâu chứ.

MK ồ lên một tiếng, giờ thì cậu hiểu vì sao mà Macaque lại ghét chú Tang đến vậy rồi. Dù Tang và Đường Tăng khác nhau nhưng nói gì thì nói, chú Tang vẫn là kiếp sau của ông hòa thượng đó. Giờ thì cậu cũng hiểu vì sao mà Macaque lại nói rằng " người anh hùng đã bỏ rơi kẻ chiến binh để đi theo đám bạn mới "....hóa ra câu nói đó là ngụ ý về việc đại thánh đã chọn đi theo Đường Tăng thay vì chọn ở bên cạnh hắn.

" Mà nè.....nhóc có vẻ rất lo lắng cho Wukong nhỉ " cô nói, " Đương nhiên là tôi lo lắng cho ngài ấy rồi....tôi là học trò của ngài ấy cơ mà.......chỉ có điều....ngài ấy không bao giờ nói cho tôi nghe những chuyện này....dù chỉ là một lần " MK đáp lại.

" Nhóc biết đấy, Wukong thuộc kiểu người thích đeo chiếc mặt nạ " ta ổn " lên khuôn mặt của mình mà...thay vì nghĩ đến việc nói ra thì tên đại ngốc ấy lại chọn cách để bản thân tự chịu đựng.....đúng là ngốc hết thuốc chữa mà " Cát Thiên công chúa cực kì không thích khi thấy ngài giả vờ là ngài RẤT ỔN nhưng thật chất là KHÔNG.

Nhìn ngài tiếp tục giả dối thế này,....trái tim cô như bị thắt lại nhưng cô lại không biết phải giúp ngài làm sao...cô muốn giúp ngài....nhưng cô lấy tư cách gì để mà lo lắng cho ngài chứ.....ngài luôn xem cô là muội muội của mình, lớn hơn thế nữa thì cũng chỉ là một người bạn thân khác giới mà thôi....đúng vậy.....cô đối với ngài....chỉ là bạn thôi mà.....đâu còn gì hơn chứ.

" Vậy ý cô muốn nói là....chuyến đi của ngài ấy sang tây thiên thỉnh kinh là....sai sao ? " MK bất chợt hỏi cô như vậy, cô chỉ thở dài rồi nói: " Cuộc hành trình đó không hẳn là sai nữa ".

" Nhóc biết không, Wukong đã từng là.......một con người hoàn toàn khác biệt so với con người hiện tại bây giờ của ông ta....Wukong từng là người.....cực kì ham muốn sức mạnh, ông ta luôn thèm khát sức mạnh, luôn muốn bản thân mình phải mạnh và mạnh hơn nữa, dù đã học được 72 phép thần thông nhưng đó....chưa bao giờ là đủ với ông ấy. Vì thế ông ta đã ăn 7 trái đào bất tử và tự biến bản thân mình trở nên bất tử...và đương nhiên....bất tử chưa bao giờ là điều gì đó hạnh phúc cả...nó giống như một lời nguyền thì đúng hơn " Cát Thiên công chúa nói.

MK không hề phủ nhận điều cô nói về ngài, đúng là qua nhiều lời nói của mọi người, giả sử có 10 người thì chắc chắn là 9 người sẽ nói y chang điều mà Cát Thiên công chúa vừa nói. Ai cũng nói rằng ngài là con người ham muốn sức mạnh và kiêu ngạo, ích kỉ, vô trách nhiệm...luôn tự cho rằng bản thân mình là nhất....và bây giờ....ngài vẫn còn như vậy đấy thôi. " Cát Thiên công chúa....cô có nghĩ....ngài ấy vẫn còn là con người như vậy không ? " MK hỏi cô, trong khi đó Cát Thiên công chúa đang nấu cháo cho ai ăn thì các bạn cũng biết rồi đấy.

" Cũng như bao người khác....ai rồi cũng sẽ phải trưởng thành....dù có muốn hay không.....bản thân ông ta cũng đã thay đổi...Mặc dù ta không thích Đường Huyền Trang nhưng ta phải công nhận là nhờ cuộc hành trình thỉnh kinh của ông ta....đã phần nào giúp Wukong....thay đổi bản thân mình ". Đúng.....ngài đã thay đổi....đã trưởng thành rồi, cả 3 người bọn họ....giờ đã trưởng thành hết rồi.....và trưởng thành....luôn đồng nghĩa với việc gắn liền với sự cô đơn.

Đôi lúc, Cát Thiên công chúa ước gì....ước gì có thể quay trở về những năm tháng vô tư, vui đùa bên hai người bạn của mình....những năm tháng vui đùa cùng ngài ấy.....nhưng bản thân cô cũng biết rằng....điều mà cô ước muốn.....vẫn sẽ và chỉ luôn là ước muốn mà thôi....sẽ không bao giờ trở thành sự thật.

" Khoan đã, cô cũng không thích Đường Huyền Trang luôn sao ? Mà khoan....có phải....cô đang thích thầm ngài ấy không ? " MK bất ngờ hỏi lại cô, Cát Thiên công chúa lúc này đỏ mặt lên hết cả lên, bị một đứa trẻ biết được chuyện này đúng là xẩu hổ quá đi mất. " MK, nhóc....nhóc đừng nói chuyện này cho ông ấy nghe nha. Ta đúng là....có thích...ông ấy....một chút " cô nói, MK nhìn cô với khuôn mặt như muốn nói: một chút của cô là sao vậy, Cát Thiên công chúa 😏😏😏

" Sao cũng được, tôi sẽ không nói chuyện này cho ngài ấy đâu nên cô không cần phải lo đến thế đâu " MK nói, nghe câu nói đó từ cậu xong Cát Thiên công chúa thở phào nhẹ nhỏm cả ra. Cô cầm chén cháo và chén trà định đi đến căn phòng mà đại thánh đang nằm ngủ, " Ta nói chuyện đến đây thôi, nếu như nhóc còn điều gì thắc mắc thì đợi sau khi Wukong tỉnh lại, nhóc hỏi ông ấy cũng chưa muộn đâu ".

" À mà khoan đã, Cát Thiên công chúa....cô có cách nào....giúp ngài ấy nói ra hết không ? Tôi nghi ngờ là ngài ấy đang có vấn đề về tâm lí nên tôi muốn dẫn ngài đi bác sĩ trị liệu nhưng mà....cô biết đấy....ngài ấy sẽ không bao giờ đồng ý đâu....nên là....tôi không biết nếu cô có thể... " , " Nhóc muốn ta khuyên Wukong đi trị liệu tâm lí sao ? Vấn đề này.....không nhất thiết phải đưa ông ta đi trị liệu đâu...ta có cách... " cô nói với MK.

" Khoan đã, thiệt sao ???!!! Cô thật sự có cách để bắt ngài ấy nói ra sao ? Nếu vậy thì cô có thể giúp tôi được không ?  " MK hỏi, " Cái này thì....ta...không rõ nữa " Cát Thiên công chúa khó xử nói, " Đi mà Cát Thiên tỷ tỷ....xin cô đấy " MK sử dụng đến vũ khí bí mật của mình, cậu sử dụng ánh mắt cún con nhìn cô, năn nỉ cô hãy giúp cậu.

Cuối cùng thì cô cũng đồng ý giúp cậu, " Thôi được rồi, ta sẽ giúp nhóc, ta cũng nghĩ rằng ông ta cần đi trị liệu tâm lí. Kế hoạch sẽ là như thế này.... ", Cát Thiên công chúa nói kế hoạch của mình cho MK nghe.

MK chỉ gật đầu đồng ý với cô rồi để Cát Thiên công chúa kiểm tra tình trạng, sức khỏe của ngài nhưng sâu thẳm trong tâm....MK không thể ngừng lo lắng, cậu chỉ mong là kế hoạch của cô hãy thành công và mong là ngài có thể mở lòng với mọi người hơn trước.....nhưng vẫn còn một lí do mà cậu lại quan tâm đến ngài nhiều đến như vậy.....có lẽ...bởi vì....đại thánh trông giống một người quen mà cậu đã từng gặp....chỉ có điều là cậu không thể nào nhớ ra là ai.

Trước đây, mỗi lần ngủ cậu lại mơ thấy người đàn ông lạ mặt đó, dù cậu có cố như thế nào thì cậu cũng không thể nhớ nổi khuôn mặt ông ta trông ra sao....nhưng cậu lại nhớ những điều mà ông ta đã nói với cậu.

" Được rồi nhóc, ta tới nơi rồi. Thật buồn khi sắp tới chúng ta không thể tiếp tục gặp nhau nữa nhưng mà....đây là điều tốt nhất cho nhóc rồi và đừng lo ta sẽ luôn dõi theo nhóc từ xa mà. Nếu nhóc còn tiếp tục bên ta thì nhóc sẽ gặp nguy hiểm....bảo trọng nhé nhóc con,.....trong tương lai chúng ta sẽ gặp lại nhau ".....vô số câu hỏi lắp đầy trong tâm trí MK, người đàn ông đó là ai ? Ông ta đưa cậu đi đâu cơ ? Tại sao nếu bên cạnh ông ta thì cậu sẽ gặp nguy hiểm ? Và ý ông ta bảo " trong tương lai chúng ta sẽ gặp lại nhau " là sao ???!!!

MK đã từng hỏi Pigsy về...cách ông nhận nuôi cậu và bất ngờ thay, cậu đã nghĩ rằng có lẽ là ông đã nhận nuôi cậu tại trại trẻ mồ côi nhưng không. Pigsy nói rằng ngày hôm đó, ông đang bán mì như bao ngày thường, đó là cho đến khi ông nghe thấy tiếng gõ cửa mạnh liên tục bên ngoài cửa quán.

Thấy thế ông liền đi ra ngoài cùng với cây chổi trên tay, lúc đầu ông tưởng là mấy thằng trẻ trâu trong xóm đá banh trước quán, phá đám việc làm ăn của quán, nhưng ngay khi ông mở cửa ra....ông lại nhìn thấy một cậu bé tầm 3 tuổi mặc một chiếc áo thun vàng và chiếc quần đỏ....đang nằm ngủ trước cửa quán.

Pigsy liền đem cậu vào trong, ban đầu ông còn đang nghĩ đây là trò đùa của ai đó nhưng rồi khi ông tìm thấy một mảnh giấy với câu nói: " Mong ông chăm sóc thằng bé giúp tôi " không có tên của người viết trên mảnh giấy, cũng không có một chút manh mối nào về cha hoặc mẹ của cậu. Khi cậu tỉnh dậy thì cũng không nhớ cha hoặc mẹ mình là ai....dù sao thì cậu lúc đó cũng chỉ là một đứa trẻ 3 tuổi.

Pigsy nghĩ rằng có lẽ vì hoàn cảnh bắt buộc nên cha mẹ cậu mới bỏ cậu đi......và cũng vì thương cho số phận đáng thương của cậu nên ông đã cho cậu sống cùng với ông. Vậy....cái người đàn ông trong giấc mơ của cậu là ai ? Tại sao cậu lại cảm giác có chút quen thuộc như vậy ? Và tại sao....cậu lại mơ thấy ông ta ?

Tuy cậu vẫn còn rất nhiều điều thắc mắc nhưng hiện giờ những điều đó không quan trọng, cậu sẽ nói kế hoạch vừa rồi cho mọi người để mọi người giúp cậu một tay.

Về phía đại thánh,....ngài đang không được ổn cho lắm, ngài lại tiếp tục gặp cơn ác mộng....nhưng mà cơn ác mộng này nó lạ lắm. Ngài đang đứng trước khung cảnh xung quanh chỉ toàn là máu và máu và vô số xác người....do chính tay ngài đã giết....trong đó có cả nhóm MK.

" Cái quái gì vậy nè ???!!! " ngài nói, bỗng có một giọng nói cất lên từ đằng sau ngài: " Ngươi có thích khung cảnh này không ? Nó thật đẹp đúng không ? "....nhưng mà giọng nói này nó khá giống với ngài....đừng nói là.....

" Sao thế bạn của ta ? Trông ngươi giống như bị bệnh thế ", trước mặt ngài chính là....bản thân ngài....nhưng có gì đó không giống ngài lắm....thứ đó có đôi mắt màu vàng kim giống như ngài nhưng tròng mắt trắng kia lại là một màu đỏ như màu máu, bộ đồ thứ đó mặc giống y chang chỉ có điều là nó màu xanh chứ không phải màu vàng, chiếc khăn choàng màu đen thay vì màu đỏ.

" Ngươi là ai ? Tại sao ngươi lại giống ta đến thế ???!!! " ngài hỏi nó, nó chỉ cười rồi đáp lại: " Ôi người bạn của ta, ngươi thật sự không nhận ra bản thân của ngươi sao ? Ta tưởng ngươi phải thông minh hơn thế chứ ? ", càng nghe cái thứ đó nói, ngài lại càng cảm thấy khó hiểu hơn.

" Ngươi....ngươi đang nói nhảm nhí gì vậy ??? Sao ta có thể là ngươi được chứ !!! " ngài phản kháng lại, " Ngươi không biết cũng phải thôi, Lady Bone Demon đã tạo ra ta mục đích là tra tấn tinh thần của ngươi mà. Nói nom na thì ta chính là con người mà ngươi sẽ trở thành trong tương lai " nó nói.

" Không,....ta sẽ không bao giờ trở thành loại người như ngươi !!! " ngài nói, " Aww, thôi nào đừng làm ta buồn như vậy chứ. Sâu thẳm trong tâm, ngươi biết rõ ngươi là ai, sức mạnh của ngươi mạnh như thế nào. Ngươi không cần bạn bè, bọn chúng chỉ ngáng đường ngươi mà thôi " , " Lady Bone Demon nói với ta rằng, ngươi luôn kìm hãm sức mạnh thật sự của mình vì ngươi sợ sẽ làm hại đến cái bọn mà ngươi cho là " bạn ". Nói thật là ta thấy thương hại cho ngươi nhiều lắm đấy "

" Ngươi nói thế là có ý gì ? " ngài quát lớn, " Ngươi không thấy sao ? Ngươi luôn là con chó sai vặt cho người khác, luôn luôn sợ rằng bản thân mình không xứng đáng với người khác nhưng không đúng....BỌN CHÚNG KHÔNG XỨNG ĐÁNG VỚI NGƯƠI. BỌN CHÚNG CHO RẰNG NGƯƠI LÀ CON CHÓ SAI VẶT CHO THIÊN ĐÌNH, BỌN CHÚNG KHÔNG HIỂU ĐƯỢC NỖI ĐAU VÀ CƠN TỨC GIẬN CỦA NGƯƠI TRONG SUỐT MẤY THIÊN NIÊN KỈ QUA. TẤT CẢ NHỮNG GÌ CHÚNG THẤY CHỈ LÀ MỘT TÊN YÊU QUÁI NGẠO MẠN, ÍCH KỈ VÀ LÚC NÀO CŨNG THÍCH ĐI GÂY RẮC RỐI MÀ THÔI "

" KHI NGƯƠI ĐI THEO BẢO VỆ ĐƯỜNG TĂNG, NGƯƠI CÒN NHỚ ÔNG TA ĐÃ LÀM GÌ NGƯƠI KHÔNG ???!!! ĐÃ LÀM GÌ CHÚNG TA KHÔNG ???!!? ÔNG TA BẢO RẰNG MUỐN TỐT CHO CHÚNG TA VẬY MÀ LẠI NIỆM THẦN CHÚ LÀM CHO CHÚNG TA PHẢI CHỊU BAO NHIÊU ĐAU ĐỚN !!! LÃO GIÀ ĐÓ ĐÃ TẨY NÃO CHÚNG TA RỒI, NGƯƠI KHÔNG THẤY SAO ??!!! " nó tức giận nói.

" NGƯƠI IM ĐI !!! " Đại thánh nói trong khi bay lại đến chỗ nó và dùng móng vuốt của mình đâm xuyên ngực của con quái vật đó nhưng nó chỉ cười một cách điên dại rồi nói: " Quá nhiều....đau đớn....quá nhiều tức giận....ta thích cái cách mà ngươi giận dữ thế này, con quái thú trong ngươi bắt đầu bừng tỉnh rồi đấy", đại thánh cảm thấy bàn tay mình giống như đang bị từ từ nuốt trọn vào bên trong.

Đại thánh vội nhảy sang một bên, cánh tay của ngài đã bị nhuộm một màu đen tuyền bởi cái thứ đó, trong khi cái thứ đó dường như không hề hấn gì, " Ồ mà ta quên mất, ngươi vốn đã là con quái vật sẵn rồi mà " nó vừa cười vừa nói, " Ngươi....ngươi đang nói gì vậy chứ ???!!! Sao ngươi không để ta yên đi chứ ???!!! " ngài hỏi.

" Ồ sao thế, không thích bị người khác gọi là quái vật à ? " , " NGƯƠI CÂM NGAY CHO TA !!!! " ngài quát lớn, " Cái thứ quái vật như ngươi mà cũng biết xấu hổ sao ? Sau những gì ngươi gây ra, ta không ngờ là ngươi cũng biết " tổn thương " đấy " nó khinh bỉ ngài.

" Ta không hề nói sai, ngươi là một con quái vật. Ngươi để thần dân của mình chết, ngươi còn giết các huynh đệ của mình, thậm chí còn hại đến cả muội muội và Macaque nữa chứ....vậy mà ngươi cho rằng bản thân không phải là quái vật sao ? Đúng là nực cười " nó nói với giọng điệu mỉa mai.

Đúng....nó nói không sai, ngài là một con quái vật....một con quái vật hết lần này đến lần khác luôn tổn thương đến những người mà ngài quan tâm, chiếc mặt nạ mà ngài đeo lên khuôn mặt của mình....đang từ từ nứt vỡ ra, ngài luôn cố gắng tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ, kiêu ngạo để che giấu đi những nỗi sợ mà ngài chưa bao giờ nói với ai.....và nó....đang sắp nứt ra rồi.

" Nói cho ta nghe, Sun Wukong....ngươi cản thấy tội lỗi không ? " nó hỏi, " Gì cơ ? " ngài đáp lại nó, không hiểu ý nó muốn nói là gì, " Thì trong trường hợp này rất thích hợp để ngươi cảm thấy tội lỗi ấy " nó cười đùa nói.

" Trường hợp nào cơ ? " , thứ đó từ từ bước lại gần ngài. Hình dạng của nó biến thành....Ao Lie và nói: " Tai nạn ấy mà ", nhưng mà trước ngực cậu lại là một lỗ bự do ngài đã đâm xuyên ngực cậu vào lúc đó. " Ao Lie....ta.... " , " Tại sao sư huynh lại làm vậy ? Đệ đã làm gì sai với huynh chứ ? Sao huynh lại giết đệ chứ ???!!! " Ao Lie giận dữ nói.

Sau câu nói giận dữ đó cũng là lúc ngài chợt tỉnh dậy, nhịp thở trở nên gấp gáp, nhịp tim của ngài cũng đập nhanh hơn trước, ngài cứ thể vừa mới chìm xuống nước và giờ mới ngoi lên được.

Sau một lúc, nhịp thở của ngài bắt đầu chậm dần lại và quay trở bình thường, ngài đưa tay lên trán rồi ngã lại xuống chiếc giường nói: " Mệt mỏi quá đi mất....cứ như thế này hoài.....chắc mình phát điên mất thôi " , " Mệt thì dậy ăn chút cháo đi, do ông chưa ăn gì nên mới mệt đó ".

Cát Thiên công chúa bước vào trong phòng cùng với khay đựng chén cháo và chén trà trên đó, cô để cái khay lên trên cái bàn gần đó, rồi cầm chén cháo đưa cho ngài nói: " Nè, ông ăn đi. Ông đã không ăn gì nguyên ngày nay rồi nên cơ thể không mệt mới là lạ đó ", đại thánh nghe đến đây liền giật mình, ngài đã bất tỉnh nguyên ngày sao ???!!!

Thảo nào mà ngài lại cảm thấy cơ thể ê ẩm đến vậy, ngài nhận chén cháo trên tay cô rồi nói: " Cảm ơn muội nha, muội tốt với ta quá....ấy mà khoan....muội biết nấu ăn sao ? " , " Đương nhiên là tôi biết nấu ăn rồi....còn đỡ hơn ông " cô nói.

Đại thánh co giật lông mày liền nói lại: " Này, ta có thể nấu ăn đấy nha và nói cho cô biết luôn là ta nấu ăn ngon lắm đấy ", đại thánh tự tin nói.....đó là cho đến khi ngài nghe câu nói tiếp theo của cô, " Ừ đúng rồi, ông giỏi lắm cơ mà....nhưng mà....chắc ông quên lần cuối khi ông vào bếp nấu ăn...ông đã đốt cháy nguyên căn bếp của người ta đấy " Cát Thiên công chúa nhắc cho ngài nhớ.

Có một sự thật về vị đại thánh quyền năng của chúng ta đó là ngài ấy KHÔNG BIẾT NẤU ĂN, giỏi đánh đấm là thế mà hễ nói đến chuyện cầm chảo lên nấu là y rằng cái câu " tan nhà nát cửa " theo đúng nghĩa đen luôn.

Cát Thiên công chúa nhớ trong quá khứ, ngài đã thử làm đồ ăn cho cô và Macaque ăn thử, mà không phải là nấu ăn ở nhà ngài nữa mà là nhà của người ta....cô thề rằng cái ngày đó cô muốn lấy dây treo cổ tự tử ngay và luôn khi cô hay tin ngài đã vô tình đốt cháy nguyên căn bếp của nhà người khác....trời ơi là trời....người gây chuyện là ngài mà người trả tiền cho mớ hỗn độn mà ngài gây ra lại là cô =)))))).

Còn không mỗi lần mà thêm gia vị là não của ngài lại hay bị lag...không phải lag nhẹ đâu nha mà lag cực kì nặng luôn á...giống như việc ngài nấu một nồi canh mà thay vì bỏ bột ngọt như trong sách nói....THÌ NGÀI LẠI BỎ BỘT ỚT =))))). Còn không thì mỗi lần nêm nếm, là ngài lại bỏ 2 hoặc 3 hoặc thậm chí 4 muỗng gia vị vào, trong khi sách ghi rõ ràng là BỎ 1/2 GIA VỊ THÔI, đơn giản là vì ngài nghĩ là bỏ càng nhiều thì càng ngon =))))))

Cô thề là lúc đó cô đã phải đỡ lấy Macaque đang ngồi kế bên mình không ngã xuống đất khi nghe ngài nói rằng " Hồi nãy mình bỏ nước mắm chưa ta ??? Thôi bỏ lại cho chắc ăn " mà thật chất là ngài đã bỏ trước đó rồi, nghe câu nói đó xong hồn của hai người như muốn bỏ xác mà đi, tự suy ngẫm lại cuộc đời mình: LÍ DO GÌ TỪ BAN ĐẦU LẠI LÀM BẠN VỚI NGÀI NHỈ ? =,))))).

Giờ nhớ lại cô vẫn còn cảm thấy ớn lạnh cả người lên, " Thề luôn là lúc ông nấu ăn, tôi và Macaque đã phải cố gắng không ngất xỉu ngay tại chỗ khi thấy ông cho hơn một nửa chai nước mắm vào tô canh đó 😂😂😂. Ông hành hạ chúng tôi vừa thôi chứ 🤣🤣🤣 " Cát Thiên công chúa nói.

Ngài cười một chút rồi nói: " Ồ ta nhớ rồi, cô và Macaque đã cố gắng.... " nhưng khi nhắc đến tên của hắn thì ngài lại buồn đi...nhưng ngài là người đã đuổi hắn đi cơ mà....cớ sao ngài lại phải buồn chứ ??? * Ông ta lại như thế nữa rồi. Sao ông lúc nào cũng nghĩ đến tên khốn đó hết vậy chứ, Wukong ? * Cát Thiên công chúa cau mày nghĩ trong lòng.

* Rốt cuộc thì đến khi nào ông mới chịu thôi hành hạ bản thân ông đây, Wukong.....? * cô nghĩ rồi cầm lấy chén cháo nói: " Nào há miệng ra, tôi đút cho " cô nói, đại thánh ngạc nhiên khi nghe cô nói vậy. Ngài không muốn làm phiền cô thêm nữa.

" Nè, ta có phải con nít đâu, ta tự ăn được mà " , " Không được. Ông đang bị bệnh nên đừng cố tỏ ra là bản thân mạnh mẽ nữa, có tôi ở đây thôi....ông không cần phải cứng nhắc  bản thân như vậy đâu " Cát Thiên công chúa khuyên ngài. Đại thánh chỉ im lặng một lúc rồi cười nói: " Xem ra lại làm phiền cô nữa rồi, muội muội à ".

Ngài ngoan ngoãn ngồi yên để cô đút từng muỗng cháo cho ngài ăn, đại thánh không biểu sao....trong tất cả những người mà ngài đã từng tin tưởng giờ đây lại là kẻ thù của ngài....có cô....chỉ riêng cô lại là người duy nhất không ghét ngài, không giận ngài về những gì ngài đã làm. Ngài đã bỏ rơi cô, đã lãng quên người muội muội của mình....vậy mà....cô lại không hề tức giận....thậm chí không hề oán trách ngài về những việc đó.

" Jìng Xiāng,....cô có giận ta không ? " ngài hỏi, câu hỏi của ngài làm cô khựng lại rồi nói: " Tại sao tôi phải giận ông chứ ? " , " Cô biết đấy....về tất cả mọi thứ....cô và Macaque đã cố cảnh báo với ta rằng đối đầu với thiên đình là việc không nên làm nhưng ta đã không nghe theo....không những vậy, cô còn vì ta mà bị phong ấn 3000 năm....cô thật sự.....không giận ta thiệt sao ? ".

Ngài hỏi cô với khuôn mặt buồn bã, Cát Thiên công chúa thở dài đáp lại: " Đơn giản là vì....tôi không thể....dù có muốn giận ông đi chăng nữa....thì tôi cũng không thể....chuyện đã xảy ra rồi....có giận, có trách....cũng có thay đổi được gì đâu chứ. Mà ông đừng bận tâm về điều đó nữa, bây giờ tập trung lo lắng cho sức khỏe của mình đi thì hơn. Ông làm mọi người lo lắng cho ông lắm đấy ".

Đại thánh chỉ im lặng mà để Cát Thiên công chúa chăm sóc cho mình, " Mọi người....biết hết rồi nhỉ ? " ngài hỏi, " Ừ thì....họ biết hết rồi " cô đáp lại. Đại thánh chỉ cười buồn rồi nói: " Xem ra....ta lại trở thành gánh nặng của mọi người nữa rồi nhỉ " ngài cười buồn nói.

Càng nghe ngài nói vậy, Cát Thiên công chúa lại càng giận và càng cảm thấy đau lòng hơn khi ngài vẫn tiếp tục hạ thấp giá trị của bản thân....người ta thường nói để yêu một ai đó thì trước tiên chúng ta phải yêu bản thân mình trước đã....nếu như mình không yêu bản thân mình, lúc nào cũng cho rằng bản thân mình là một gánh nặng....thì làm sao mà ngài có thể tiến lên phía trước được chứ.

Cát Thiên công chúa để chén cháo sang chiếc bàn kế bên, cô nói: " Ông dừng lại đi Wukong....làm ơn....hãy thôi ngay việc lúc nào cũng cho rằng bản thân là gánh nặng đi....có được không ? " , " Nhưng sự thật đúng là như vậy....ta chỉ là gánh nặng cho mọi người mà thôi. Ta thật sự...rất bất ngờ khi nhóm MK lại không ghét bỏ ta....sau những gì ta đã làm " ngài đáp lại.

" Ta cũng khá bất ngờ khi cô lại không giận ta đấy.....thậm chí là cô còn giúp đỡ ta và tin tưởng ta....ta thật sự....rất bất ngờ đấy " , Cát Thiên công chúa chịu đủ rồi....ngài không cho cô sự lựa chọn nào khác. " Xin lỗi ông nhé Wukong " cô nói, trước khi đại thánh kịp phản ứng gì, ngài đã vô tình nhìn vào mắt cô và....tâm trí ngài bỗng ngưng hoạt động.

Cát Thiên công chúa có một khả năng đó là cô có thể kiểm soát tâm trí người khác bằng việc người ta nhìn vào mắt mình.Giây phút ngài nhìn vào mắt cô thì tâm trí ngài giờ đây đã bị điều khiển bởi cô.

Điều tiếp theo mà ngài biết đó là thấy bản thân đang ở trong phòng khách, người thì bị trói, không những vậy còn có sự xuất hiện của nhóm MK và Cát Thiên công chúa nữa. * Sao tự nhiên mình có cảm giác là mình vừa mới bị quả tang sau khi làm điều gì đó sai vậy ta ? * ngài nghĩ trong lòng, " Sao mọi người nhìn ta kì vậy ? Và tại sao ta lại bị trói ? " ngài hỏi.

" À cái đó là chỉ để chắc chắn là ngài không bỏ chạy đi thôi " Mei trả lời, " Bỏ chạy ? Sao ta phải bỏ chạy chứ ? " ngài thắc mắc, rốt cuộc là nhóm MK đang có ý định gì với ngài đây. " Monkey King, ngài có chắc là ngài ổn chứ ? Chúng tôi chỉ muốn chắc chắn là ngài ổn thôi " MK bày tỏ lo lắng với ngài, có thể thấy rõ ràng là cậu muốn ngài thành thật với cậu và mọi người ở đây.

" MK, ta hoàn toàn ổn mà....nhóc hãy thả ta ra đi, ta không sao thiệt mà " ngài khó xử nói, MK thở dài rồi nói: " Monkey King....cái này là ngài ép tôi đấy nhé, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài làm việc này " MK nói rồi xoay qua gật đầu với Cát Thiên công chúa. Cô thấy vậy cũng thở dài rồi nhìn vào đôi mắt của ngài.

Ôi không....ngài biết cô sẽ làm gì tiếp theo nên ngài đã nhắm mắt lại nhưng mà không kịp nữa rồi, " Ồ thôi nào, muội muội chơi gian lận, muội sử dụng sức mạnh của muội để bắt ta nói ra....ta không phục....ta sẽ không nói gì hết " ngài vùng vẫy để thoát ra ngoài nhưng thật không may cho ngài đây là dây trói bắt yêu trên thiên giới dùng để bắt và phong ấn tạm thời sức mạnh của yêu quái.

" Wukong, tụi này chỉ muốn tốt cho ông thôi, ông có thể nói ra hết mọi thứ với tụi này mà " Cát Thiên công chúa khuyên ngài hãy ngưng chống cự mà thay vào đó là nói ra những điều khiến ngài đang làm ngài phiền lòng.

Đại thánh không muốn nói ra, ngài không muốn mọi người thấy bộ dạng yếu đuối của mình, như thể thì mất mặt lắm. " Monkey King xin ngài đừng chống cự nữa, ngài có thể nói cho chúng tôi mọi thứ nghe mà. Chúng tôi muốn giúp đỡ ngài nhưng chúng tôi không thể làm được việc đó nếu như ngài không cho chúng tôi biết chuyện gì đang diễn ra " MK khuyên ngài.

Sau một lúc vùng vẫy ngài cũng dần dần không còn chống đối nữa, ngài nói: " Nhóc muốn ta nói gì chứ ? Muốn ta nói rằng bản thân ta là con quái vật chứ gì !!! Rằng ta chẳng là gì ngoài việc chỉ là một yêu quái thích giết và giết đúng không ? " ngài quát lớn.

Dù vậy, MK vẫn hỏi tiếp: " Gì chứ ???!!! Không....ngài không phải là quái vật, ngài là Monkey King, Tề Thiên Đại Thánh " , " Ta là quái vật nhóc à...ta đã làm rất nhiều chuyện mà đáng lí ra ta không nên làm...." ngài nói trong khi những giọt nước mắt bắt đầu tuôn ra.

Ta đã giết Ao Lie....ta đã giết chính sư đệ yêu quý của mình...người xứng đáng bị ngọn lửa thiêu cháy chết hôm ấy phải là TA mới phải...ta nợ Mei một lời xin lỗi....con bé không xứng đáng phải chịu đựng ngọn lửa đó chỉ...vì sự bất cẩn của ta. Rồi ta còn phong ấn vị sư huynh của mình dưới ngọn núi suốt hàng ngàn thế kỉ, vì nếu ta không làm vậy thiên giới sẽ giết huynh ấy và bắt đại tẩu và con trai của huynh ấy đi để trừng phạt rồi còn nhóc nữa.....ta đã không ở đó cùng nhóc để đối mặt với Lady Bone Demon. Ta biết sẽ chỉ là vấn đề của thời gian để cô ta có thể quay trở lại nhưng ta đã....SỢ....ta đã sợ hãi khi biết rằng ả ta đã quay trở lại....nhưng lần này lại mạnh hơn gấp ngàn lần so với lần cuối ta đối đầu với ả.....và thay vì nói cho nhóc biết.....ta đã bỏ chạy.....để đi tìm câu trả lời....ta đã bỏ rơi nhóc vào giây phút nhóc cần ta nhất....ta là một người thầy tồi...." đại thánh vừa nói vừa khóc.

Đây là lầm đầu tiên họ nhìn thấy Sun Wukong, aka The Monkey King.....vị đại thánh vĩ đại....đang khóc trước mặt họ.....Mei không thể tin được rằng ngài lại cảm thấy như thế về việc lửa tam muội....dù đúng là ngài rất đáng trách về việc đó nhưng khi nhìn thấy ngài trong hoàn cảnh bây giờ....cô cản thấy ngài đáng thương hơn là đáng trách. Redson và MK chỉ biết lặng thin khi nghe ngài giải thích....còn về phía Cát Thiên công chúa....cô đang cố gắng không khóc hết mức có thể.

" Rồi còn Macaque...và Cát Thiên muội muội.....ta đã....ta đã không thể bảo vệ họ....ta đã thất hứa với họ....đã làm họ tổn thương....ta giết Macaque nhưng....ta chưa bao giờ cố tình....thậm chí chưa bao giờ nói một lời xin lỗi với hắn....Cát Thiên muội muội vì ta mà bị phong ấn 3000 năm...vì ta....mà họ....đã phải chịu nhiều tổn thương....Dương Tiễn nói đúng....ta chỉ là một con khỉ đá....chỉ là một con khỉ đá chỉ biết đem lại nỗi đau và rắc rối cho người khác....dù cho ta có cố gắng sửa chữa như thế nào....ta chỉ làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn mà thôi...... " ngài nói trong khi nước mắt không ngừng tuôn.

" Tại sao ngài không nói cho chúng tôi biết chứ ? " MK hỏi, ngài đáp lại: " Bởi vì ta là Tề Thiên Đại Thánh, ta đáng lí ra phải là người mạnh mẽ và kiêu hãnh, ta đáng lí ra phải bảo vệ bạn bè và gia đình của mình, ta đáng lí ra phải hoàn hảo theo cách mà mọi người luôn nghĩ ta như vậy....nhưng không....tất cả những gì ta làm là đem lại đau khổ và rắc rối cho những người mà yêu quý.....và nếu như ta không phải Tề Thiên Đại Thánh....thì ta là ai chứ ? Rốt cuộc....ta phải làm sao đây.....phải làm sao để ta có thể sửa chữa những gì ta đã gây ra đây......ai đó....làm ơn....hãy nói cho ta biết.....rốt cuộc ta phải làm gì đây ".

Nhóm của MK như chết lặng khi nghe ngài nói như vậy, họ không ngờ là ngài lại phải chịu đựng những chuyện này....sống trong cảm giác tội lỗi về những gì mình đã gây ra....không một ai bên cạnh để chia sẻ, tâm sự.....trong suốt hàng ngàn thế kỉ ấy.....thật sự....là quá mức với ngài rồi.

" Đôi lúc ta nghĩ rằng....có lẽ sẽ tốt hơn....nếu như ta không bao giờ tồn tại....có lẽ sẽ tốt hơn nếu như ta bị phong ấn dưới Ngũ Hành Sơn mãi mãi hoặc tốt hơn là chết đi....để ta không thể nào làm hại hay làm tổn thương đến những người mà ta thương....làm tổn thương đến Macaque....ta không xứng đáng với tình yêu của hắn....hay bất kì ai cả....Macaque xứng đáng với một người tốt hơn ta nhiều...." trước khi ngài kịp nói tiếp, muội muội của ngài đã không thể chịu nổi nữa mà ôm ngài vào lòng để an ủi ngài, để ngài có thể khóc thoải mái.....giống như cách mà ngài đã từng làm với cô......và giờ đây....cô muốn lặp lại hành động này....một lần nữa.

Cái ôm năm đó....sao mà cô quên được chứ....khi cả thế chê cười cô thì ngài là người duy nhất nói rằng hình dạng yêu quái của cô không có gì đáng để xấu hổ cả thay vào đó hình dạng này càng khiến cho vẻ ngoài của cô hấp dẫn và xinh đẹp hơn bất cứ loài hoa nào tồn tại trên thế giới này, một vẻ đẹp khiến kẻ thù phải khiếp sợ và vâng cũng phải khiến người khác ganh tị vì sắc đẹp quyến rũ này.

" Wukong....ông không cần phải chịu đau đớn nữa đâu....ông không cần phải tự dằn vặt bản thân mình như vậy...mọi chuyện đã là quá khứ cả rồi....nếu như có quá nhiều nỗi đau....hãy để chúng tôi gánh vác giúp ông....có được không ? " cô nói trong khi ôm ngài, mà không chỉ có mình cô đâu, MK, Mei, Redson và những người khác trừ Pigsy và Tang ra....thì họ đang ôm ngài....giống như một cách để an ủi ngài ấy.

Đại thánh không nói gì cả....ngài chỉ im lặng....và tận hưởng cái ôm của mọi người trao cho ngài, những giọt nước mắt kia tiếp tục trào ra ngoài. Giờ đây....ngài không cần phải tiếp rực sống giả dối với bản thân nữa....ngài có thể khóc và sẽ không ai phán xét ngài nữa rồi....* sư phụ...con đã không còn cô đơn nữa rồi * ngài thầm nghĩ trong lòng....mà thật chất là ngài đã bao giờ cô đơn đâu chứ....ngài chỉ là không nhận ra mà thôi.

Sau một lúc, khi đại thánh đã quay trở về phòng của mình để nghỉ ngơi, cũng là lúc Cát Thiên công chúa nhận được tin của chú chim mà cô đã cử ở lại Hoa Quả Sơn, nó nói cho cô nghe thông tin mà cô cần nghe. Macaque hiện đang ở đó.....cô nở một nụ cười....nhưng nó không phải là nụ cười mà cô thường cười nữa.

Nó giống như thể cô đang âm mưu, toan tính chuyện gì đó....từ sau lưng cô, một đôi cánh màu đen xuất hiện, các lông vũ mọc ra trên tay cô, tròng mắt trắng đã biến thành màu đỏ rượu, màu nâu hạt dẻ đã biến thành màu đỏ hồng ngọc, không những vậy lỗ tai của cô cũng đã biến thành lỗ tai nhọn như một yêu quái.

Lần đầu tiên sau 3000 năm bị phong ấn....cô đã biến thành hình dạng yêu quái....vì cô sắp có một cuộc gặp gỡ....rất chi là thân thiện với Macaque 😇😇😇. " Cát Thiên tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy ? Giờ này tối rồi mà " Mei nói, Cát Thiên công chúa quay lại nhìn cô nàng nói: " À....ta sẽ đi gặp một người bạn ấy mà. Nhóc đừng lo cho ta, mà nếu Wukong có tỉnh dậy, nhóc cho ông ta uống viên thuốc mà ta để trên bàn giúp ta nha. Ta nghĩ là ta sẽ về trễ hơn dự tính đấy ".

" Dạ...à...ừm....tỷ cứ trông cậy vào tôi " Mei đáp lại, sau câu nói của Mei, Cát Thiên công chúa rời đi ngay lập tức nhưng mà có điều gì đó....làm cho Mei nghi ngờ về Cát Thiên công chúa. Ánh nhìn của cô lúc nãy....Mei thề rằng.....cô nhìn thấy đôi mắt cô có một chút ánh sáng màu xanh dương....với lại cái cách mà Cát Thiên công chúa điều khiển tâm trí của đại thánh khi nãy....khá giống với.....ả ta.....

Mà chắc chỉ là cô nàng nghĩ quá lên thôi, chắc chỉ trùng hợp thôi.....Mei mong những gì cô nghĩ chẳng qua là tưởng tượng thôi.....mong là thế. Mà bản thân cô nàng đang được ăn trọn cuộc tình tay ba của Cát Thiên công chúa, Monkey King và Macaque. Cô có thể thấy rõ ràng là đại thánh vẫn còn có tình cảm với Macaque, trong khi đó Cát Thiên công chúa cũng có tình cảm với ngài.

Cái tình yêu tam giác này....rồi sẽ đi về đâu đây. Mei thở dài nghĩ trong lòng: * Mong là sắp tới....không có chuyện gì tồi tệ sẽ xảy ra *....nhưng cô nàng Bạch Long Mã đâu hề hay biết rằng....đây mới chỉ là khởi đầu của nỗi đau mà thôi. Tương lai còn đang chứa rất nhiều nỗi đau đang chờ nhóm MK phía trước.

TO BE CONTINUED















Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com