Lixhyun Still Or
Tối hôm đó anh gọn gàng ôm Yang Jeongin ngủ rất sâu, giống như chưa bao giờ anh ôm đứa nhỏ chặt như vậy, cũng chưa bao giờ Yang Jeongin có thể ngủ ngon đến thế, thằng bé rút vào ngực anh, an ổn ngủ chảy cả nước mắt.Quả thật sáng hôm sau, Lee Felix đích thân lái xe đến đón anh, lúc mười giờ sáng.Khi đó anh rốt cuộc cũng giải quyết xong vấn đề nghỉ việc ở quán bar, đang bận suy tính sau này nên xin việc ở đâu, thì ông trời của anh vừa vặn đến rồi.Hwang Hyunjin rất tự nhiên nhìn thấy chiếc Rolls-Royce của Lee Felix thấp thoáng ngoài đầu ngỏ, anh mới ba chân bốn cẳng chạy vào lay người em trai tỉnh dậy, hốt hoảng đến mức mặt cắt không còn giọt máu.
...
Mười một giờ trưa, anh và Jeongin ngồi trên xe Lee Felix, trên đường quay về nhà của gã.Anh thậm chí chỉ kịp đem vài thứ kỉ niệm thiết yếu, vì Felix lãnh đạm cho rằng những thứ còn lại có thể mua mới, bảo anh nhanh chóng bước lên xe.Lại càng giống như là bước lên xe hoa, một nhà ba người cuối cùng cũng về tới cổng nhà Lee gia.
...
Lee Felix vừa dừng xe trước cổng, Hwang Hyunjin cũng không nhịn được mà trầm ngâm, mắt anh hơi sững lại, lòng bàn tay vô thức đổ đầy mồ hôi. Trên đời làm gì có chuyện vô lý như thế. Hwang Hyunjin đưa tay chạm lên dãy băng gạc trên cổ, mồ hôi khiến anh cảm thấy hơi khó chịu. Ý nghĩa của nó, rõ ràng như vậy...Lee Felix nhếch môi, nương theo gương chiếu hậu nhìn chầm khóe mắt đóa hồng gã vừa mới mạo hiểm hái đi, bộ dạng âm trầm vô cùng đáng sợ.Nếu kẻ đó hay tin gã thật sự đem đóa hồng này về nhà, triệt để chắn ngang tầm mắt của hắn, thì sao?Nhưng biết làm sao đây..Của gã rồi, không thoát được.
Lee Felix mở cửa xe, ra hiệu cho hai anh em bước xuống, rồi dẫn họ vào bên trong. Căn nhà rộng rãi, nội thất trang hoàng theo phong cách hiện đại nhưng không quá cầu kỳ, vẫn đủ để cảm thấy ấm cúng và dễ chịu. Jeongin lặng lẽ nắm chặt tay anh, như muốn đảm bảo rằng anh trai vẫn ở đó, vẫn là điểm tựa vững vàng duy nhất mà nó có thể bám vào.Tay anh siết lại một chút, nhìn Jeongin với đôi mắt tràn ngập niềm vui mới mẻ, anh cũng không đành lòng phá vỡ khoảnh khắc yên bình của em."một lát sẽ dẫn anh mua thêm chút quần áo"Lee Felix đứng bên cạnh Hwang Hyunjin, gương mặt dường như chưa bao giờ thay đổi biểu cảm, gã nhấc máy gọi điện cho ai đó. Cuối cùng là Han Jisung mắt sáng bừng vui vẻ chạy xuống cầu thang, bàn tay bé xíu vẫy vẫy chẳng chịu ngừng."oaaaa, là bạn Jeongin lớp lá a1"Hwang Hyunjin cảm thấy tay nắm của em trai hơi rụt rịt, Jeongin siết tay anh, môi mỏng cũng mím chặt.Yang Jeongin rất muốn buông tay anh trai và chạy ngay đến nơi bạn Jisung đang đứng. Em biết bạn ấy, Jisung là người giúp em không bị bắt nạt ở trường, sẽ lao đến nắm tay để em khỏi bị ngã...Là người tốt.Nhưng nếu em buông anh ra, anh trai sẽ bỏ em ở lại đây rồi biến mất như bố mẹ sao?Giống như đọc được tâm tư của em nhỏ, Hwang Hyunjin không nhịn được ngồi xổm xuống, tầm mắt trong phút chốc chỉ còn nhìn được gương mặt của Yang Jeongin.Anh đưa tay xoa mặt nó, thì thầm bảo Innie cứ chơi đi, anh không đi đâu cả.Tất cả những dịu dàng của Hwang Hyunjin được thu vào mắt gã, trong lòng có bao nhiêu băng giá cũng phải vì cỗ ấm áp này mà suýt xoa.Nếu Hwang Hyunjin có thể mang cho gã một đứa con, sau này biết đâu giữa gã và anh...Nhưng đối với Hwang Hyunjin, hai từ 'sau này' mà nói vô cùng mờ mịt, huống chi là đem nó đặt ở một chỗ với gã..Rốt cuộc Han Jisung theo lời nói nghiêm túc của Lee Felix dắt tay Yang Jeongin lên lầu, hai đứa trẻ không còn ở đó, căn phòng sớm đã hiu quạnh lại càng lạnh lẽo hơn."tôi nghĩ là anh nên thay đổi cách xưng hô một chút"..."gọi anh xưng em, thế nào?"Vừa mới vui vẻ một chút đã bị Lee Felix triệt để đánh tan nát, Hwang Hyunjin đứng dậy, chớp đôi mắt mỏi nhừ nhìn gã.Trong tưởng tượng, gã ấy cũng không có bao nhiêu đáng sợ."gọi cậu là anh Lee?"Lee Felix rất muốn nói với Hwang Hyunjin: tôi là chồng cậu, không phải đối tác, anh Lee cái gì, phải là anh yêu. Nhưng rồi cũng nhịn xuống, nghĩ một đằng lại nói một nẻo."Tin tôi dắt anh lên lầu đánh cho một trận trên giường không?"Hwang Hyunjin không biết nghĩa 'đánh trận' mà Lee Felix nói là gì, trong đầu cứ mặc định rằng gã này sắp đánh anh thật, nhưng cũng không biết phải sửa lời nói làm sao, anh chỉ im lặng.Nhưng sự im lặng của Hwang Hyunjin sớm đã chọc cho Lee Felix một bụng cười, vừa mới bị hù đã sợ xanh cả mặt rồi, vậy đêm đó lấy gan ở đâu ra bò lên giường gã?"xin lỗi.."Tiếng xin lỗi như muỗi kêu cuối cùng cũng không lọt vào tai Lee Felix, hắn đưa Hwang Hyunjin lên lầu, rất tự nhiên dẫn anh vào phòng gã, nói đây là chỗ ngủ của anh mãi về sau.... Đây mà là phòng ngủ sao?Hwang Hyunjin đồng ý là nó rất rộng, to hơn gấp năm lần căn trọ vừa là phòng ngủ vừa là nhà bếp của anh gộp lại. Rõ ràng cũng được trang trí màu phối hợp trắng đen đẹp mắt, còn có chiếc đèn chùm chói lóa trên đầu, nhưng như vậy cũng hơi giản đơn đối vơi kẻ như gã đi?Một cái giường, một tủ quần áo, một cái bàn làm việc thậm chí còn dài hơn cả tủ áo,...Hết rồi?"..anh ngạc nhiên cái gì?"Hwang Hyunjin bĩu môi, nhắc người ta đổi xưng hô cho đã đời, rốt cuộc gã cũng gọi anh xưng tôi.Nhưng Hwang Hyunjin làm gì có tiếng nói đâu. Lee Felix chính là ông trời nhỏ của anh rồi."...tôi đâu có""vậy chuẩn bị đi, 20 phút nữa sẽ có người đến đón anh mua thêm đồ... Phòng của Han Jisung ở lầu trên, của Yang Jeongin ngay bên cạnh"Lee Felix ngắt giữa chừng, nhìn Hwang Hyunjin một lát rồi nói tiếp."..xin lỗi, không đưa anh đi được rồi"
...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com