TruyenHHH.com

Lisoo That Ra Thi Em Rat Trong Sang


Sự tĩnh lặng ngắn ngủi làm cho người ta hít thở không thông quanh quẩn giữa hai người, những giọt nước trong suốt trong mắt Jisoo như chực trào ra, lại vẫn cắn môi, cố gắng kiên trì. Cô không thể để mình mềm lòng nữa, đã chịu đựng rất nhiều đau đớn cùng dày vò rồi, vì có thể bảo vệ Lisa bình an, không thể...không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ được.

"A, thật muốn biết người nào có phúc khí như vậy có thể lấy được cô Kim." Lisa tự nói tiếp với bản thân mình, hoàn toàn không để tâm tới nụ cười thảm trên khuôn mặt trắng không chút máu của Jisoo. Trong lòng nàng ẩn chứa một ngọn lửa phẫn nộ, nghẹn ứ, không tài nào áp chế được, Lisa thầm nghĩ muốn tàn nhẫn, tàn nhẫn phát tiết hết ra.

"Cô Kim thích người thế nào?" Lisa nghiêng đầu nhìn Jisoo, Jisoo vẫn cúi đầu, siết chặt bàn tay đang cầm sách, toàn thân lạnh lẽo đến thấu xương. Cô biết Lisa hận mình, thầm oán mình cứ như vậy mà chia tay, nhưng những lời này từ trong miệng Lisa nói ra, đối với cô mà nói thì chính là vết thương trí mạng, lòng đau đớn đến mất đi cảm giác, Jisoo lại vẫn cố gắng nén không để cho nước mắt chảy ra.

Trái tim Lisa đã sớm chết lặng, nàng dùng vô số biện pháp muốn biết vì lí do gì Jisoo muốn rời đi, nhưng mà làm hết thảy cũng đều vô ích, hiện tại nàng thật sự bắt đầu hận.

"Nhất định là một chàng trai chín chắn, tính khí không trẻ con, có thể khiến bạn bè, người thân của cô đều đánh giá cao, phải không?" Lisa từng lời như chứa dao, bất luận là ngữ khí hay âm điệu cũng đều thành công đâm thủng trái tim Jisoo. Jisoo hô hấp có chút dồn dập, có phần không kiên trì nổi nữa.

Lisa nhìn thấy Jisoo như vậy thì rốt cục cũng chẳng buồn nói nữa, nhưng lại vẫn không chịu buông tha cho cô, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, không để cô có được dù nửa cơ hội trốn tránh.

Heeyeon cùng Junghwa từ khu nhà dạy học đi ra, từ thật xa đã nhìn thấy hai người. Lisa nhìn Jisoo không rời mắt, mà Jisoo lại cúi đầu.

Heeyeon nhìn vậy, lòng liền trầm xuống, đè nén cổ họng hô một tiếng: "Jisoo, Lisa."

Hai người cùng nhau ngẩng đầu, Lisa nhìn về phía Heeyeon và Junghwa, mà Jisoo lại liếc nhìn nàng một cái, sau đó vội vàng cúi đầu.

"Lisa, em là đồ khốn kiếp!" Heeyeon nhìn thấy được nước mắt trong mắt Jisoo, nháy mắt liền bạo phát, đi vài bước tiến lên vung tay muốn tóm lấy Lisa, Junghwa nhanh tay lẹ mắt, đuổi theo chạy tới phía trước Heeyeon, nghiêng người ngăn cô lại.

"Cậu muốn gì?" Mặt Heeyeon đỏ bừng lên, cảm xúc bị kích động, Junghwa dùng sức lắc đầu với cô, trong mắt tràn đầy đều là bất đắc dĩ. Nói thật, lúc này Heeyeon chẳng có lập trường nào để đi chỉ trích Lisa cả, việc này không thể trách Jisoo, nhưng lại có thể trách Lisa sao? Cái gì Lisa cũng không biết, lại cứ như vậy mà bị thông báo chia tay không một nguyên nhân gì, có lòng oán hận là việc bình thường, nếu là cô, cô cũng sẽ hoàn toàn bùng nổ thôi. Hơn nữa...Junghwa liếc mắt nhìn Lisa, tính cách Lisa thế nào, mọi người đều biết cả, sở dĩ trước kia có thể chịu đựng Heeyeon và Tiếu Lăng Phi, tất cả đều vì yêu Jisoo, hiện giờ Jisoo bỏ đi, như thế nào nàng lại có thể nhẫn nhịn được nữa?

Jisoo đè nén lại cảm xúc quay cuồng trong đáy lòng, liếc nhìn Lisa một cái, nhẹ than: "Lát nữa em còn có tiết, trở về đi."

Thanh âm không một chút tình cảm khiến cho lòng Lisa tràn đầy phẫn hận mà không có chỗ nào để phát tiết, nàng mím môi nhìn Jisoo, Jisoo quay đầu đi không nhìn tới nàng, trên mặt không có cảm xúc gì dao động, thật giống như hai người thực sự chưa từng yêu nhau vậy. Heeyeon nhìn thấy bộ dáng của Jisoo và Lisa liền cũng an tĩnh, nắm chặt bàn tay Junghwa không buông.

Junghwa biết Heeyeon nghĩ gì, liền lật tay nắm tay cô, nhẹ nhàng lắc đầu.

Lisa lắc đầu cười tự giễu, nhìn Jisoo: "Cô Kim, giờ cô đã không phải là giáo viên của em rồi, em có trốn học, cô cũng khỏi cần quan tâm."

"......" Jisoo nhẫn nhịn chịu đựng nỗi rung động trong lòng mà không nhìn tới Lisa, hít một hơi thật sâu. Cô biết, biết lòng Lisa chất chứa oán hận. Như vậy cũng tốt, chỉ cần Lisa không tự hành hạ chính mình, không tuyệt vọng mà từ bỏ bản thân nữa, có hận gì, có oán gì cũng đều cứ phát tiết trên người cô đi, đây là điều cô xứng đáng nhận lấy, là cô thực có lỗi với Lisa...

Thái độ im lặng tuyệt đối không lên tiếng của Jisoo đã chọc giận Lisa, nàng nhíu mày, nhìn Jisoo: "Đúng rồi, về sau có phải em không thể gọi cô là cô Kim nữa đúng không, nên gọi là gì nhỉ? Tên thích hợp nên gọi sẽ là gì nhỉ? Kim tổng?"

"......" Jisoo lại chỉ im lặng, không nói một tiếng đối mặt với những lời chất vấn oán trách của Lisa, trái tim từng chút một rướm máu.

Lisa, tôi chỉ muốn em gọi tôi là Jisoo

"Lisa, em đủ rồi!" Heeyeon ở bên cạnh nhịn không được, tức giận ngắt lời Lisa

Lisa cười lạnh nhìn Heeyeon, lắc đầu: "Sao chứ? Cô Ah, cô lại muốn nói cái gì? Nói em không xứng với Jisoo đúng không?" Lời nói ra, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống, Lisa lại vẫn cười, xuyên qua màn nước mắt nhìn Jisoo cười thê lương.

"Jisoo, em sẽ không bao giờ chân thành thực lòng nữa."

Nàng sẽ không bao giờ coi là thật nữa, trả giá toàn bộ, nhẫn nại lâu như vậy, lại đạt được kết quả như thế, Lisa không hiểu nổi, không nghĩ ra vì lý do gì nàng và Jisoo lại thành thế này.

"Cái kia...uhm, chúng ra ra ngoài ăn cơm đi, cơm nước xong Jisoo cũng nên đi rồi." Junghwa đứng ra giải vây, Lisa lau đi nước mắt, gật đầu. Heeyeon nhìn Jisoo cùng Lisa đứng như tượng ở một bên, gật gật đầu. Này...coi như là bữa cơm chia tay đi.

Vẫn là quán lẩu quen thuộc kia...

Bà chủ quán đã sớm quen thuộc với bốn người, rất nhiệt tình cầm thực đơn đi tới, cười tủm tỉm đưa cho Lisa và Junghwa mỗi người một phần.

Dựa theo thói quen ngày xưa, đều là Lisa chọn cho Jisoo, Junghwa chọn cho Heeyeon, nghĩ tới cảnh tượng ngọt ngào ngày trước, lòng lại đầy đau xót.

Ngẩng đầu, Lisa liếc nhìn Jisoo một cái, ngoài dự tính, lần này cô không trốn tránh, mà là kinh ngạc nhìn Lisa, trong mắt ẩn hiện hơi nước mông lung.

Không đưa thực đơn cho Jisoo, Lisa cầm trong tay, cúi đầu chọn những món Jisoo thích ăn, bàn tay cầm bút hơi run rẩy, có lẽ đây là lần cuối cùng nàng làm việc này.

Heeyeon cau mày nhìn Lisa cùng Jisoo, cô thực không chịu nổi loại không khí này, vừa định mở miệng nói cái gì đó thì lại bị Junghwa dùng cánh tay huých một chút.

Làm gì?

Heeyeon nhíu mày nhìn Junghwa, Junghwa không nói lời nào, hơi hất đầu về phía bàn đối diện.

Heeyeon theo ánh mắt cô nhìn qua, ở bàn đối diện cách đó không xa có một người đàn ông vạm vỡ đang ngồi, vừa nhìn đã biết là không phải tới ăn, ở trong quán lẩu lại gọi vài món rau trộn, thỉnh thoảng nhìn về phía mấy người, lúc thấy Heeyeon nhìn về phía mình, hắn liền lập tức quay đi. Mấp máy môi, Heeyeon không nói gì, nhìn Jisoo, lòng hơi trầm xuống. Cô đau lòng thay Jisoo, thực sự đau lòng.

Đồ ăn rất nhanh được bưng lên, thả vào trong nồi, nước lẩu nóng bỏng quay cuồng không ngừng, mang theo từng trận hương thịt thơm.

Cầm lấy đũa, Lisag lấy thêm vào một cây nấm hương, bỏ vào bát Jisoo.

Heeyeon cùng Junghwa đều nhìn thấy, tâm lại đều theo đó mà trầm xuống một chút, Jisoo nhìn chằm chằm nấm trong bát mà ngẩn người.

"Ji –" Muốn gọi "Jisoo", lại chợt nhớ ra xưng hô này đã không còn thuộc về nàng nữa.

"Khẩu vị của cô không tốt, sau này đến công ty khẳng định bề bộn nhiều việc, nhất định phải ăn cơm." Biết hành vi của mình thực sự rất hạ lưu nhưng Lisa vẫn nhịn không được mà mở miệng dặn, nàng không biết, những lời này nghe vào tai Jisoo, so với những lời châm chọc vừa rồi lại càng đau khổ hơn.

Junghwa chịu không nổi loại không trí trầm trọng này, ho một tiếng, nhìn Lisa hỏi: "Lisa, về sau em có tính toán gì không?"

Cô hỏi cái này không phải vì mình, mà là hỏi vì Jisoo, Junghwa biết, đây là điều mà hiện giờ Jisoo muốn biết.

Jisoo cúi đầu ăn đồ ăn mà Lisa gắp cho mình, không nhìn nàng.

Bàn tay đang gắp thức ăn của Lisa khựng lại một chút, nhìn Junghwa, miễn cưỡng cười cười: "Em chuẩn bị ký hợp đồng với công ty mình đang thực tập."

"Ồ, vậy không phải là rất tốt sao."

Lisa liếc Jisoo một cái, nhìn cô vẫn cúi đầu, lòng liền khổ sở, lắc lắc đầu với Junghwa: "Em đang muốn đi ra bên ngoài xem sao."

"Có ý gì?" Buông đũa ra, Junghwa nhìn nàng, Heeyeon cũng ngẩng đầu lên, nhìn Lisa không chớp mắt.


Lisa nhìn hai người, cười cười: "Từ khi sinh ra cho đến giờ em đều chỉ ở Seoul này, em muốn đi ra bên ngoài nhìn xem, trước kia là vì không có thời gian cũng không có năng lực, hiện tại tốt nghiệp rồi, cuối cùng cũng có thể thực hiện."

"Chà, vậy đi đến đâu thế?" Junghwa liếc mắt nhìn Jisoo, Jisoo đã cứng đờ trên ghế, vẫn không nhúc nhích.

"À, em định đi Busan."

"......" Junghwa suýt chút nữa thì phun ra ngụm bia trong miệng, cái gì? Cô không nghe lầm đấy chứ, đi Busan?

"Em đến đó làm gì?"

Lisa mất tự nhiên cười cười, cúi đầu ăn, không nói nữa.

Lòng Jisoo đã sớm loạn thành một đoàn, cô biết Lisa muốn rời đi là vì muốn né tránh mình, lịch sử trùng hợp đến kinh người, năm đó Bae JooHyun chính là bởi vì rời đi nên mới có thể tách ra với người kia, chẳng lẽ cô và Lisa thật sự trốn không thoát sao?

"Em đi thế có thích ứng được không...không bạn bè, cũng không có người chăm sóc, hơn nữa nghe nói là cực kỳ lạnh, khí hậu nơi đó em không chịu nổi đâu." Junghwa vẫn còn cố vớt vát, cô không muốn cứ như vậy mà nhìn Lisa cùng Jisoo tách ra. Cô và Heeyeon cùng Jisoo có tâm nguyện giống nhau, đó là phải chờ tất cả đều trôi qua rồi sẽ đem chân tướng nói cho Lisa, rồi hai người sẽ lại quay về tốt đẹp bên nhau. Nhưng Lisa không phải con rối, nàng có suy nghĩ của chính mình, cái gì Jisoo cũng không nói cho nàng, vậy thì vì sao nàng lại phải đợi?

Bởi vì lời Lisa nói, không khí vẫn thực áp lực, Jisoo rốt cục cũng chịu ngẩng đầu nhìn Lisa, mà Lisa lại không cho cô cơ hội này, lạnh lùng quay đầu đi, không nhìn cô một cái.

Đồ ăn không đụng tới một miếng nào nữa, Jisoo thất thần nhìn Lisa.

Dày vò...chỉ có dày vò...

Cơm nước xong, Heeyeon lôi kéo Junghwa đi ra ngoài, người đàn ông cao lớn ở bên bàn gần đó nhìn mọi người đứng dậy liền cũng thanh toán tiền rồi chuẩn bị ra ngoài lái xe đi theo, nhưng vừa ra thì liền bị Junghwa lái xe chặn lại: "Anh trai, muốn quấy rối hả, cứ đi theo người ta thế?"

"......" Tên to con đó không nói gì, nhìn Heeyeon nói không nên lời, Junghwa ngồi ở ghế phụ cũng mặt nhăn mày nhó nhìn hắn, tên kia thấy thế liền muốn chạy, Heeyeon lái xe, không thuận theo không buông tha đi theo hắn.

"Anh trai, có gan làm mà lại không có gan thừa nhận à? Ban ngày ban mặt lại đi đùa giỡn cô gái yếu đuối như người ta thế này, bị bắt gặp lại bỏ chạy, vẫn còn là người sao?"

"......"

Bên kia dây dưa không rõ, bên này liền chỉ còn lại Jisoo và Lisa hai người.

Lisa nhìn Jisoo, nhẹ nhàng nói: "Jisoo, chúng ta đi thôi."

Jisoo nhìn Lisa, thất hồn lạc phách gật gật đầu.

Có lẽ...có lẽ đây là lần cuối cùng.

Hai người sóng vai đi trên con đường nhỏ quen thuộc, không nắm tay, lại vẫn duy trì một khoảng cách, khoảng cách này làm cho Lisa khổ sở, làm cho lòng Jisoo chua xót.

"Jisoo, em muốn tổ chức sinh nhật."

"Ừ." Jisoo nhẹ giọng đáp ứng, bày tay vô thức sờ sờ chiếc vòng trên cổ.

Lisa đã sớm nhìn đến chuỗi vòng cổ bạch kim tinh tế mà Jisoo đeo, mấp máy môi, nhớ tới chiếc nhẫn đã bị mình vứt bỏ kia.

"Còn nhớ rõ cô đã nói, đến lúc sinh nhật em sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của em không?" Lisa chớp mắt nhìn Jisoo, Jisoo chạm phải ánh mắt sáng rực của nàng, trái tim đã lâu rồi chưa từng đập rộn ràng, đột nhiên liền rối loạn.




END CHAP



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com