TruyenHHH.com

Linhhondilac

Miwa đứng bên ngoài phòng bệnh của Tobio. Thoạt nhìn chị trông có vẻ khá bình tĩnh so với một người có người thân đang trong tình trạng nguy kịch, nhưng sắc mặt chị tái nhợt khác hẳn làn da hồng hào thường ngày, quầng thâm mắt cũng sâu và đậm hơn.

Chị nghe thấy có tiếng bước chân, chúng gấp gáp lao về hướng này. Ồ, Tsukishima Kei đúng không, cậu ta đến thật kìa.

Do không biết Kei đang dần khôi phục lại ký ức, nên chị không nghĩ hắn sẽ đến đây.

Chị nhớ ngày Tobio và Kei gặp tai nạn. Em trai chị dường như không có chấn thương nặng nhưng cứ mãi nằm lì không tỉnh, còn tên kia chẳng khác gì miếng thịt treo bán rồi mà chỉ mất hơn một tuần để tỉnh lại. Có điều Kei bị mất trí nhớ, ký ức bị đánh mất nằm trong phạm vi những sự kiện liên quan đến Tobio.

Miwa vẫn nhớ vẻ mặt người nhà Kei khi ấy. Có lẽ những người quen biết và hiểu tính cách Kei đều nhận ra tầm quan trọng của Tobio đối với hắn. Nay Tobio gặp chuyện, cơ hội sống tiếp mong manh. Nếu vậy việc Kei quên đi về sự tồn tại của Tobio nhiều khi lại là chuyện hay. Vì thế, gia đình Kei thống nhất với nhau sẽ không nhắc gì về chuyện này. Họ quay sang nhìn chị với ánh mắt khó xử. Chị giữ im lặng, họ xem là chị đã đồng tình với cách giải quyết như vậy.

Chị không muốn chỉ nghĩ nhiều mà còn muốn hành động nhiều hơn. Cuộc gọi thông báo về Tobio hôm nay cho Kei chính là cách chị thể hiện quan điểm của mình. Dù không giúp được cái gì, nhưng đây là những gì chị có thể làm.

Kei đến với khuôn mặt đỏ bừng và nhễ nhại mồ hôi, âm thanh phát ra từ hắn không gì ngoài những tiếng thở gấp.

Miwa quan sát Kei trong giây lát. Giây phút nhìn thấy chiếc lắc bạc thấp thoáng nháy sáng, chị bỗng cảm thấy sự nghẹn ngào trong cổ họng. Chị cố gắng điều chỉnh để đối phương không phát giác, dù không kiềm chế hoàn toàn được nhưng giọng chị không khác bình thường là mấy, nghe như người bị cảm cúm thôi.

"Cậu nhớ ra em ấy rồi sao?"

Kei thở một chút rồi mới trả lời.

"Có thể coi như là vậy. Chị là Miwa, chị gái Tobio đúng không?"

Miwa không nhìn Kei nữa, quay lại theo dõi tình hình của Tobio thông qua một tấm kính.

"Ừ, tôi thấy cậu cũng nhớ lại được kha khá rồi đấy."

Kei tiến lại gần căn phòng, hắn có thể nhìn thấy người đang nằm bên trong thông qua một tấm kính lớn. Giọng hắn trầm đục xuống, từng chữ tuôn ra như phải mất nhiều sức lắm.

"Cậu ta sao rồi?"

Miwa không nói gì, chị nhè nhẹ lắc đầu. Trước phản hồi đó, hắn cũng không muốn biết thêm chi tiết nữa. Môi hắn mím chặt vào nhau, đôi mắt đỏ ngầu long lanh ánh nước.

Thật kỳ lạ, hắn đã nhớ được gì nhiều về người này đâu mà sao lại cảm thấy đau khổ như vậy.

Bàn tay hắn nắm chặt lại, móng tay ghim vào thịt, máu nhỏ xuống tí tách.

"Máu tèm lem rồi, dơ dáy quá. Mau lau đi."

Giọng nói quen thuộc vớt hắn ra từ sự tuyệt vọng. Tobio nhìn chính mình nằm trên giường bệnh. Cảm xúc thật khó mà diễn tả, vô cùng kỳ quặc.

Kei đực mặt ra. Nước mắt cùng nước mũi thì chảy nhem nhuốc trên mặt, bàn tay thì nhiễu xuống mấy giọt máu. Hắn vươn tay không có máu ra, muốn được chạm vào Tobio.

May quá, lần này hắn chạm được.

Tobio được Kei ôm trọn vào lòng. Hai người cao ngang nhau nên khi ôm nhau cảm giác rất vừa vặn.

...

Bác sĩ gọi Miwa ra ngoài để thảo luận về tình trạng hiện tại của Tobio. Lần này Tobio có thể vượt qua là một bước tiến rất quan trọng, đồng thời cơ hội sống của anh không còn mông lung như ban đầu nữa. Chị khẽ thở phào một hơi. Bác sĩ thấy cả người chị căng như dây đàn nhưng nét mặt hiếm khi biến sắc. Bây giờ cơ mặt chị giãn ra hẳn, nhìn vậy bác sĩ cũng vui lây. Bà nói tiếp về việc điều trị, nhưng bỗng có chút ngập ngừng.

"Cơ thể thằng bé đang có chuyển biến tốt. Chi phí điều trị..."

Nhìn Miwa còn trẻ, hơn nữa không thấy phụ huynh đến, những điều này có lẽ đã gieo vào đầu vị bác sĩ một số hiểu lầm. Bà sợ tiền điều trị quá sức đối với chị em Kageyama.

Miwa nhìn ra được ý của bác sĩ, chỉ nhẹ mỉm cười.

"Không sao đâu ạ, tiền không phải là vấn đề với con."

Bà vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nếu vậy cậu bé kia nhất định sẽ có thể tỉnh lại. Cuộc nói chuyện kết thúc, thấy Miwa định rời đi, bà mới buộc miệng hỏi.

"Con không ở lại thăm thằng bé một chút à?"

Miwa cười nhẹ, đáy mắt phảng phất một loại cảm xúc không biết là vui hay buồn.

"Dạ không, bây giờ có lẽ có người cần sự riêng tư."

...

Kei ngồi bên cạnh cơ thể vẫn chìm trong hôn mê của Tobio. Trên cổ tay anh có một chiếc lắc y hệt trên tay hắn, môi hắn cười nhạt, ánh mắt hơi nheo lộ ra nỗi buồn.

"Cậu làm mất nhiều thời gian của chúng ta thật đấy, ngay từ đầu nói ra mọi chuyện có phải tôi sẽ hồi phục được ký ức nhanh hơn không?"

Linh hồn Tobio ngồi hướng đối diện, ngồi im ắng với đôi mắt cụp xuống, chủ yếu là để tránh chạm ánh mắt với hắn.

"Bởi vì tôi là người đề nghị lấy ký ức của cậu."

Đôi mắt Kei hơi mở ra, dường như hắn không lường trước được chuyện này.

"Nếu vậy cậu còn xuất hiện làm gì? Bây giờ tôi nhớ lại rồi, có phải mọi thứ cậu làm thành công cốc không?"

Giọng nói hắn run run, dù không muốn nhưng Tobio không có cách nào không ngẩn lên nhìn sắc mặt của hắn. Bữa nay tên này mau nước mắt quá, vốn đã không đẹp giờ còn xấu hơn.

Tobio không nói gì, Kei cứ thế trút ra hết những gì hắn chôn trong lòng mấy ngày nay.

"Cậu thật sự nghĩ nếu tôi mất đi ký ức thì tôi sẽ có thể thành đôi với Yamaguchi à?"

Lần này người đực mặt ra là Tobio. Anh không hiểu hắn đang nói cái gì.

"Nói gì vậy? Bị khùng hả?"

Kei hơi khựng lại, hắn quan sát vẻ mặt ngơ ngác của Tobio, không giống giả bộ. Tobio thấy hắn không trả lời, tiếp tục đặt câu hỏi.

"Liên quan gì đến Yamaguchi?"

Hắn nhướn lông mày, hỏi vặn lại.

"Chứ sao? Cậu nói tôi nên trân trọng người như cậu ta còn gì?"

Kei càng nói Tobio càng không hiểu.

"Thì đúng rồi? Người như cậu có được người bạn như Yamaguchi thì nên trân trọng chứ gì nữa? Không có ai lại đi làm bạn với cái thứ thối nết như cậu đâu. Với tư cách là một người bạn thì Yamaguchi tốt với cậu quá rồi."

Nghe Tobio giải thích, Kei chỉ có thể trầm ngâm. Hoá ra bấy lâu nay hắn đã đánh giá thấp cái tính đơn bào của Tobio. Thật là làm hắn hoài niệm hồi hai người mới quen biết nhau.

Hắn bĩu môi, khoanh tay lại tỏ vẻ giận dỗi.

"Thế cậu làm gì mà lấy ký ức của tôi?"

Tobio nhìn cái dáng nũng nịu của Kei, tự nhiên thấy mắc ói quá. Kei cũng để ý biểu cảm của anh.

"Cái mặt cậu vậy là sao hả?"

Tobio không đáp, anh muốn chuồn, anh tan biến đây, tạm biệt.

"Ê? Ê? Đi đâu vậy???"

...

05.01.2024

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com