Linh Xa Xe Tang
Cát Ngọc đang chuẩn bị ngồi xuống ghế bỗng nhiên lại nhìn tôi đầy sững sờ một lát sau cười duyên nói:
-"Anh thật sự nghĩ tôi là ma à?"Giọng điệu nữa thật nửa đùa. Chả lẽ không đúng...? Cát Ngọc cười đi tới nắm lấy tay tôi hỏi:
- "Lạnh không?" Tôi cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay nhỏ xinh của nàng.
- "Không lạnh" tôi vô thức đáp. Nàng lại nắm lấy tay tôi đặt ở bên hông của nàng hỏi:
-"Lạnh không?" eo nàng thon nhỏ tinh tế còn rất mềm mại, tôi lại vô thức đáp" không lạnh." Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của tôi, nàng phì cười nói:" Có cần sờ thử ngực tôi không? kiểm tra thật giả?" Tôi như thể bị ma xui quỷ khiến gật đầu, Cát Ngọc như một nữ thần cao cao tại thượng, nói: "Mơ đi cưng!" Nàng đi về hàng ghế cuối ngồi xuống, vắt chéo hai chân trông rất gợi cảm, để lại tôi ngồi ở ghế tài xế đờ người ra, một lát sau tôi quay đầu lại hỏi:
- Ngày hôm đó làm sao cô xuống được xe? -"Tôi đi xuống khi xe vừa đến học viện giao lộ anh không biết sao?" Học viện giao lộ nằm ở ngay phía trước Mị Lực Thành cho nên buổi tối ngày hôm ấy trong lúc tôi bị rơi vào vòng lặp thì Cát Ngọc đã xuống xe? Hay là lúc đó do tôi quá sợ hãi mà sinh ra ảo giác? Nên không hề hay biết nàng đã xuống xe? - "Cát Ngọc cô thật sự không phải là ma?" Tôi hỏi dò, không biết tại sao cô gái này có cái gì khiến người ta thấy gần gũi tâm tình sợ hãi lúc trước cũng chậm rãi buông xuống. Nàng sững sờ, rất kinh ngạc hỏi:
- Làm sao anh biết tôi tên Cát Ngọc?
Lúc này tôi mới chợt nhớ tới cái tấm thẻ căn cước kia đã bị người đàn ông mặc âu phục mang đi, liền nói:
-Thẻ căn cước của cô có phải làm rơi rồi đúng không ? Cát Ngọc là một cô gái thông minh, nàng đi giày cao gót màu đỏ, thịch thịch thịch chạy tới hỏi tôi:
- Thẻ căn cước của tôi ở trên xe của anh hả? Bảo sao tôi vẫn không tìm được. Nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Cát Ngọc, tôi bắt đầu rơi vào trầm tư :"Cái tấm thẻ căn cước kia là nàng cố ý để quên trên xe hay là nàng trong lúc vô ý để quên? Hơn nữa nàng không phải ma? Chờ chút! Đến cùng là ai đang lừa gạt tôi? Này rốt cuộc đang ẩn giấu cái gì? Nếu như nói Cát Ngọc đang lừa gạt tôi, đem thẻ căn cước của mình để quên trên xe sau đó cố ý nói là mình không cẩn thận làm mất rồi lấy cớ tiếp cận tôi ? Vậy mục đích là cái gì? Cua tôi sao? Tôi không cảm thấy một nữ thần có thể để ý đến tôi nha. Nếu như nói Cát Ngọc không có gạt tôi vậy lời nói của người đàn ông mặc âu phục kia là nói bậy, Cát Ngọc không có chết, nàng cũng không phải quỷ, người đàn ông kia vì sao lại muốn lừa tôi? Lừa tiền sao? Tôi nghèo rớt mồng tơi mà. Lừa gạt thân thể tôi sao? Tôi không cảm thấy cái người tôi có cái gì để lừa. Đầu óc của tôi ngổn ngang, cảm giác mình rơi vào vực sâu không thấy đáy , nơi này chắc chắn có âm mưu, có thể là một người lừa gạt và lợi dụng tôi hoặc cũng có khi là cả hai cùng họ lừa tên gạt , chỉ có chính tôi chẳng hay biết gì! Tôi cắn răng, nghĩ nhất định phải đem chuyện này điều tra rõ ràng! ( ps: ông anh này vấn đề quan trọng nhất lại quên không biết là ngu hay dại gái nữa :))) Ngay sau đó tôi bắt đầu khởi động xe, quay đầu lại cười nói với Cát Ngọc:
-Mỹ nữ a, trên xe không ai, ngồi bên cạnh tôi tán gẫu được chứ. Cát Ngọc cũng quả thực rất có khí chất nữ thần mà tính tình lại hào sảng, lập tức giẫm giày cao gót đi đến vị trí kế bên ghế tài xế ngồi xuống. Tôi với nàng hàn huyên hồi lâu, đến học viện giao lộ lúc nàng gần xuống xe, tôi nói : Hai ngày nữa tôi sẽ đem thẻ căn cước trả cho nàng, sau đó hỏi nàng số điện thoại di động. Tôi không phải vì cua nàng mà chỉ là muốn từ trên người nàng tìm ra điều gì ẩn giấu ở phía sau .
Sau khi Cát Ngọc đi rồi tôi mới chợt nhớ ra tấm thẻ căn cước được phát hiện nằm trong ví tôi cũng khá lâu rồi mà nàng mới đi xe này cách đây không lâu làm sao nàng để quên thẻ trên xe được, nàng đang nói dối? Một lần nữa tôi cảm thấy việc này không đơn giản! Nhất định khi trả thẻ tôi phải tìm hiểu rõ chuyện này! Tôi mơ hồ thấy đây là một việc lớn, hơn tất cả những gì mọi người nói, tôi cũng không thể tin hoàn toàn, cũng không thể không tin, chỉ có thể dựa vào cảm giác của chính mình phán đoán thật giả. Chuyến đi về rất an ổn, không có gặp phải chuyện gì bất thường , về đến nơi, cũng không có lập tức xuống xe, mà ngồi trên xe lẳng lặng suy tư, lần trước phạm vào kiêng kỵ liền gặp vòng lặp, sau đó người đàn ông mặc âu phục xuất hiện, vòng lặp cũng ko bị lại. Nếu như bình thường thì không sao còn nghĩ theo chiều hướng khác thì người đàn ông mặc âu phục chính là ma, hắn đưa tôi vào vòng lặp, đợi tôi sắp kiệt sức thì xuất hiện khiến tôi tin tưởng hắn! Nếu đúng như tôi nghĩ thì quá đáng sợ! Có thể nói kế trong kế. -"Này tiểu Lưu, ngồi xe trên làm gì vậy? Tý đến phòng làm việc của tôi nhé" Trần Vĩ từ văn phòng đi ra WC, đi ngang qua bãi xe, nhìn thấy tôi ngồi ở chỗ tài xế ngồi không động đậy, liền nhắn một tiếng. Tôi đi xuống xe nhưng vừa rời khỏi chỗ điều khiển, tôi bỗng nhiên cả kinh, nhìn về phía Trần Vĩ trong nháy mắt cả người dựng hết tóc gáy lên rồi! Không đúng! Tôi vẫn là nghĩ quá đơn giản! Tôi chỉ suy nghĩ xem người đàn ông mặc âu phục cùng Cát Ngọc đến rốt cuộc là ai gạt tôi, nhưng lại hoàn toàn bỏ qua Trần Vĩ, hắn làm chủ quản khách vận, cả ngày ngồi ở trong phòng làm việc, xe buýt tuyến số 14 hắn chưa từng lái qua, nhưng hắn tại sao nhắc nhở tôi không tới trạm không cho phép đỗ xe? Hơn nữa ở xưởng Tiêu Hóa dừng lại thời gian không thể vượt quá mười phút? Hắn là làm sao biết những việc này? Chẳng lẽ, Trần Vĩ là ma? Đầu óc của ta lần thứ hai rối rắm đi xuống xe, vừa vặn Trần Vĩ từ WC chạy về, ôm bờ vai của tôi muốn đi uống rượu. Toàn bộ khách vận đều về hết , hắn là chủ quản nhất định phải ở đây, mà tài xế đều là 30, 40 tuổi, bình thường về nhà với gia đình . Toàn bộ văn phòng khách vận trạm, chỉ có tôi hay dừng chân ở đây, Trần Vĩ bình thường uống rượu giải sầu một mình nên hay rủ rê tôi cùng uống. Lúc uống rượu tôi hỏi hắn: Anh Trần, ngày hôm nay em gặp một bà lão ngồi ở giữa đường hoá vàng tiền, tôi suýt chút nữa đâm vào nàng, vì vậy chưa đến trạm đã đỗ xe. Trần Vĩ cả kinh, hỏi: Vậy lúc trở lại, có người đặc biệt gì lên xe không? Người đặc biệt? "Tỷ như mặc quần áo kiểu dáng mười mấy năm trước, hút thuốc lá đã ngưng sản xuất mười mấy năm hoặc là không có bóng?" Trần Vĩ mặt rất nghiêm túc hỏi. Tôi nghĩ tới tên tiểu tử từng cho tôi một điếu thuốc lá Thủy Tinh Cung đúng là đã ngưng sản xuất mười mấy năm trước, chẳng lẽ tên tiểu tử kia là ma? Tôi nghĩ nghĩ, nói: Này thật không có. Trần Vĩ lúc này mới yên tâm, nói: Nhớ kỹ, sau này tuyệt đối đến trạm mới được đỗ xe, đây không phải là đùa giỡn. Tôi nghĩ đã đến giờ phút này rồi, cũng nên ngả bài, có điều ngả bài phương thức không thể quá trực tiếp, tôi nói:
- Anh Trần có thể giải thích một chút vì sao không phải trạm thì không thể đỗ xe a? Trần Vĩ uống một ngụm rượu chép miệng nói:
- Tiểu Lưu a, chú nếu như tin anh Trần việc này chú đừng hỏi, có lúc những lúc biết nhiều lại không tốt, phải không ? Điều này không sai nhưng thật phí lời, lão tử không biết gì để bị coi là chuột bạch để thí nghiệm sao, cái cảm giác này anh sao không thử xem? Tôi cười nói : "Anh Trần con người của em từ nhỏ gan đã lớn anh cứ nói đi". Nói tới mức này, Trần Vĩ thở dài, hạ thấp giọng nói với tôi : "Tiểu Lưu a, không gạt chú công ty vận tải Đông Phong thực lực hùng hậu đến mức nào trong ngành sản xuất chú biết mà đúng không?" Tôi gật đầu. Trần Vĩ còn nói: Tài sản như thế hùng hậu như vậy vì sao còn giữ một chiếc xe buýt kiểu cũ? Tôi cho chú biết, bởi vì xe buýt tuyến số 14 nhất định phải là xe Lam Tinh và phải tiếp tục lái! Không ai lái, liền xảy ra chuyện lớn! Không trách làm đủ nửa năm cấp xe riêng, làm đủ một năm cấp nhà riêng, hoá ra này xe buýt nhất định phải đi a, nhưng hiện tại quả thực khó tìm được tài xế lái được xe buýt Lam Tinh . Trần Vĩ là người say nói lời thật. Tôi lại rót một chén đầycho Trần Vĩ hỏi tiếp:
-Anh Trần a, tại sao xe buýt tuyến số 14 nhất định phải tiếp tục lái? đã xảy ra chuyện gì sao? Tôi nhân cơ hội này dò hỏi Trần Vĩ, mắt hắn đã lim dim nói: "Chả là mười mấy năm trước a, trên xe buýt đã từng phát sinh...." Nói đến chỗ này, Trần Vĩ rầm một tiếng, nằm nhoài trên bàn bất tỉnh nhân sự, ngáy vang trời. Sao lại ngất rồi? Tôi quơ quơ tay trước mặt Trần Vĩ, phát hiện hắn không giống như giả vờ, dù sao cũng cùng uống rượu nhiều lần, tôi phát hiện Trần Vĩ có đặc thù chính là hắn tửu lượng không tốt, nhưng lại nghiện rượu, thường uống say hàng đêm. Nâng Trần Vĩ trở lại phòng của hắn, tôi cũng trở về ký túc xá, nằm ở trên giường tôi bị khó ngủ, Trần Vĩ không phải là ma, còn lơi hắn nói đêm nay về độ chuẩn xác còn xem xét sau. Nhưng tôi thấy hắn nhất định có bí mật! Hiện tại tôi mơ hồ suy đoán ra một chút đầu mối, ma khẳng định có, hơn nữa không chỉ có một, nhưng hiện tại còn không rõ ràng lắm. Chỉ tiếc bà nội đã buông tay nhân gian, nàng khi còn sống ở trong bệnh viện đã gặp ma nữ đó, cụ thể ra sao tôi cũng không cách nào biết được. Ngày thứ hai, tôi gọi điện thoại cho người đàn ông mặc âu phục nói tấm thẻ căn cước của Cát Ngọc tôi còn có chỗ dùng , hắn cho tôi địa chỉ một nhà hàng để đi tìm hắn. Ta nghĩ thầm, lấy thẻ căn cước xong liền trực tiếp liên hệ Cát Ngọc luôn vì vậy nên ăn diện một chút. Ở một quán Cơm Tây trong nội thành người đàn ông đang đợi sẵn, hắn nói chuyện đến giờ vẫn không có tiến triển, không điều tra ra cái gì, tôi gật đầu nhận thẻ căn cước sau đó hàn huyên hai câu liền rời đi. Ra khỏi quán Cơm Tây tôi liền bấm số điện thoại di động của Cát Ngọc.
-"Anh thật sự nghĩ tôi là ma à?"Giọng điệu nữa thật nửa đùa. Chả lẽ không đúng...? Cát Ngọc cười đi tới nắm lấy tay tôi hỏi:
- "Lạnh không?" Tôi cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay nhỏ xinh của nàng.
- "Không lạnh" tôi vô thức đáp. Nàng lại nắm lấy tay tôi đặt ở bên hông của nàng hỏi:
-"Lạnh không?" eo nàng thon nhỏ tinh tế còn rất mềm mại, tôi lại vô thức đáp" không lạnh." Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của tôi, nàng phì cười nói:" Có cần sờ thử ngực tôi không? kiểm tra thật giả?" Tôi như thể bị ma xui quỷ khiến gật đầu, Cát Ngọc như một nữ thần cao cao tại thượng, nói: "Mơ đi cưng!" Nàng đi về hàng ghế cuối ngồi xuống, vắt chéo hai chân trông rất gợi cảm, để lại tôi ngồi ở ghế tài xế đờ người ra, một lát sau tôi quay đầu lại hỏi:
- Ngày hôm đó làm sao cô xuống được xe? -"Tôi đi xuống khi xe vừa đến học viện giao lộ anh không biết sao?" Học viện giao lộ nằm ở ngay phía trước Mị Lực Thành cho nên buổi tối ngày hôm ấy trong lúc tôi bị rơi vào vòng lặp thì Cát Ngọc đã xuống xe? Hay là lúc đó do tôi quá sợ hãi mà sinh ra ảo giác? Nên không hề hay biết nàng đã xuống xe? - "Cát Ngọc cô thật sự không phải là ma?" Tôi hỏi dò, không biết tại sao cô gái này có cái gì khiến người ta thấy gần gũi tâm tình sợ hãi lúc trước cũng chậm rãi buông xuống. Nàng sững sờ, rất kinh ngạc hỏi:
- Làm sao anh biết tôi tên Cát Ngọc?
Lúc này tôi mới chợt nhớ tới cái tấm thẻ căn cước kia đã bị người đàn ông mặc âu phục mang đi, liền nói:
-Thẻ căn cước của cô có phải làm rơi rồi đúng không ? Cát Ngọc là một cô gái thông minh, nàng đi giày cao gót màu đỏ, thịch thịch thịch chạy tới hỏi tôi:
- Thẻ căn cước của tôi ở trên xe của anh hả? Bảo sao tôi vẫn không tìm được. Nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Cát Ngọc, tôi bắt đầu rơi vào trầm tư :"Cái tấm thẻ căn cước kia là nàng cố ý để quên trên xe hay là nàng trong lúc vô ý để quên? Hơn nữa nàng không phải ma? Chờ chút! Đến cùng là ai đang lừa gạt tôi? Này rốt cuộc đang ẩn giấu cái gì? Nếu như nói Cát Ngọc đang lừa gạt tôi, đem thẻ căn cước của mình để quên trên xe sau đó cố ý nói là mình không cẩn thận làm mất rồi lấy cớ tiếp cận tôi ? Vậy mục đích là cái gì? Cua tôi sao? Tôi không cảm thấy một nữ thần có thể để ý đến tôi nha. Nếu như nói Cát Ngọc không có gạt tôi vậy lời nói của người đàn ông mặc âu phục kia là nói bậy, Cát Ngọc không có chết, nàng cũng không phải quỷ, người đàn ông kia vì sao lại muốn lừa tôi? Lừa tiền sao? Tôi nghèo rớt mồng tơi mà. Lừa gạt thân thể tôi sao? Tôi không cảm thấy cái người tôi có cái gì để lừa. Đầu óc của tôi ngổn ngang, cảm giác mình rơi vào vực sâu không thấy đáy , nơi này chắc chắn có âm mưu, có thể là một người lừa gạt và lợi dụng tôi hoặc cũng có khi là cả hai cùng họ lừa tên gạt , chỉ có chính tôi chẳng hay biết gì! Tôi cắn răng, nghĩ nhất định phải đem chuyện này điều tra rõ ràng! ( ps: ông anh này vấn đề quan trọng nhất lại quên không biết là ngu hay dại gái nữa :))) Ngay sau đó tôi bắt đầu khởi động xe, quay đầu lại cười nói với Cát Ngọc:
-Mỹ nữ a, trên xe không ai, ngồi bên cạnh tôi tán gẫu được chứ. Cát Ngọc cũng quả thực rất có khí chất nữ thần mà tính tình lại hào sảng, lập tức giẫm giày cao gót đi đến vị trí kế bên ghế tài xế ngồi xuống. Tôi với nàng hàn huyên hồi lâu, đến học viện giao lộ lúc nàng gần xuống xe, tôi nói : Hai ngày nữa tôi sẽ đem thẻ căn cước trả cho nàng, sau đó hỏi nàng số điện thoại di động. Tôi không phải vì cua nàng mà chỉ là muốn từ trên người nàng tìm ra điều gì ẩn giấu ở phía sau .
Sau khi Cát Ngọc đi rồi tôi mới chợt nhớ ra tấm thẻ căn cước được phát hiện nằm trong ví tôi cũng khá lâu rồi mà nàng mới đi xe này cách đây không lâu làm sao nàng để quên thẻ trên xe được, nàng đang nói dối? Một lần nữa tôi cảm thấy việc này không đơn giản! Nhất định khi trả thẻ tôi phải tìm hiểu rõ chuyện này! Tôi mơ hồ thấy đây là một việc lớn, hơn tất cả những gì mọi người nói, tôi cũng không thể tin hoàn toàn, cũng không thể không tin, chỉ có thể dựa vào cảm giác của chính mình phán đoán thật giả. Chuyến đi về rất an ổn, không có gặp phải chuyện gì bất thường , về đến nơi, cũng không có lập tức xuống xe, mà ngồi trên xe lẳng lặng suy tư, lần trước phạm vào kiêng kỵ liền gặp vòng lặp, sau đó người đàn ông mặc âu phục xuất hiện, vòng lặp cũng ko bị lại. Nếu như bình thường thì không sao còn nghĩ theo chiều hướng khác thì người đàn ông mặc âu phục chính là ma, hắn đưa tôi vào vòng lặp, đợi tôi sắp kiệt sức thì xuất hiện khiến tôi tin tưởng hắn! Nếu đúng như tôi nghĩ thì quá đáng sợ! Có thể nói kế trong kế. -"Này tiểu Lưu, ngồi xe trên làm gì vậy? Tý đến phòng làm việc của tôi nhé" Trần Vĩ từ văn phòng đi ra WC, đi ngang qua bãi xe, nhìn thấy tôi ngồi ở chỗ tài xế ngồi không động đậy, liền nhắn một tiếng. Tôi đi xuống xe nhưng vừa rời khỏi chỗ điều khiển, tôi bỗng nhiên cả kinh, nhìn về phía Trần Vĩ trong nháy mắt cả người dựng hết tóc gáy lên rồi! Không đúng! Tôi vẫn là nghĩ quá đơn giản! Tôi chỉ suy nghĩ xem người đàn ông mặc âu phục cùng Cát Ngọc đến rốt cuộc là ai gạt tôi, nhưng lại hoàn toàn bỏ qua Trần Vĩ, hắn làm chủ quản khách vận, cả ngày ngồi ở trong phòng làm việc, xe buýt tuyến số 14 hắn chưa từng lái qua, nhưng hắn tại sao nhắc nhở tôi không tới trạm không cho phép đỗ xe? Hơn nữa ở xưởng Tiêu Hóa dừng lại thời gian không thể vượt quá mười phút? Hắn là làm sao biết những việc này? Chẳng lẽ, Trần Vĩ là ma? Đầu óc của ta lần thứ hai rối rắm đi xuống xe, vừa vặn Trần Vĩ từ WC chạy về, ôm bờ vai của tôi muốn đi uống rượu. Toàn bộ khách vận đều về hết , hắn là chủ quản nhất định phải ở đây, mà tài xế đều là 30, 40 tuổi, bình thường về nhà với gia đình . Toàn bộ văn phòng khách vận trạm, chỉ có tôi hay dừng chân ở đây, Trần Vĩ bình thường uống rượu giải sầu một mình nên hay rủ rê tôi cùng uống. Lúc uống rượu tôi hỏi hắn: Anh Trần, ngày hôm nay em gặp một bà lão ngồi ở giữa đường hoá vàng tiền, tôi suýt chút nữa đâm vào nàng, vì vậy chưa đến trạm đã đỗ xe. Trần Vĩ cả kinh, hỏi: Vậy lúc trở lại, có người đặc biệt gì lên xe không? Người đặc biệt? "Tỷ như mặc quần áo kiểu dáng mười mấy năm trước, hút thuốc lá đã ngưng sản xuất mười mấy năm hoặc là không có bóng?" Trần Vĩ mặt rất nghiêm túc hỏi. Tôi nghĩ tới tên tiểu tử từng cho tôi một điếu thuốc lá Thủy Tinh Cung đúng là đã ngưng sản xuất mười mấy năm trước, chẳng lẽ tên tiểu tử kia là ma? Tôi nghĩ nghĩ, nói: Này thật không có. Trần Vĩ lúc này mới yên tâm, nói: Nhớ kỹ, sau này tuyệt đối đến trạm mới được đỗ xe, đây không phải là đùa giỡn. Tôi nghĩ đã đến giờ phút này rồi, cũng nên ngả bài, có điều ngả bài phương thức không thể quá trực tiếp, tôi nói:
- Anh Trần có thể giải thích một chút vì sao không phải trạm thì không thể đỗ xe a? Trần Vĩ uống một ngụm rượu chép miệng nói:
- Tiểu Lưu a, chú nếu như tin anh Trần việc này chú đừng hỏi, có lúc những lúc biết nhiều lại không tốt, phải không ? Điều này không sai nhưng thật phí lời, lão tử không biết gì để bị coi là chuột bạch để thí nghiệm sao, cái cảm giác này anh sao không thử xem? Tôi cười nói : "Anh Trần con người của em từ nhỏ gan đã lớn anh cứ nói đi". Nói tới mức này, Trần Vĩ thở dài, hạ thấp giọng nói với tôi : "Tiểu Lưu a, không gạt chú công ty vận tải Đông Phong thực lực hùng hậu đến mức nào trong ngành sản xuất chú biết mà đúng không?" Tôi gật đầu. Trần Vĩ còn nói: Tài sản như thế hùng hậu như vậy vì sao còn giữ một chiếc xe buýt kiểu cũ? Tôi cho chú biết, bởi vì xe buýt tuyến số 14 nhất định phải là xe Lam Tinh và phải tiếp tục lái! Không ai lái, liền xảy ra chuyện lớn! Không trách làm đủ nửa năm cấp xe riêng, làm đủ một năm cấp nhà riêng, hoá ra này xe buýt nhất định phải đi a, nhưng hiện tại quả thực khó tìm được tài xế lái được xe buýt Lam Tinh . Trần Vĩ là người say nói lời thật. Tôi lại rót một chén đầycho Trần Vĩ hỏi tiếp:
-Anh Trần a, tại sao xe buýt tuyến số 14 nhất định phải tiếp tục lái? đã xảy ra chuyện gì sao? Tôi nhân cơ hội này dò hỏi Trần Vĩ, mắt hắn đã lim dim nói: "Chả là mười mấy năm trước a, trên xe buýt đã từng phát sinh...." Nói đến chỗ này, Trần Vĩ rầm một tiếng, nằm nhoài trên bàn bất tỉnh nhân sự, ngáy vang trời. Sao lại ngất rồi? Tôi quơ quơ tay trước mặt Trần Vĩ, phát hiện hắn không giống như giả vờ, dù sao cũng cùng uống rượu nhiều lần, tôi phát hiện Trần Vĩ có đặc thù chính là hắn tửu lượng không tốt, nhưng lại nghiện rượu, thường uống say hàng đêm. Nâng Trần Vĩ trở lại phòng của hắn, tôi cũng trở về ký túc xá, nằm ở trên giường tôi bị khó ngủ, Trần Vĩ không phải là ma, còn lơi hắn nói đêm nay về độ chuẩn xác còn xem xét sau. Nhưng tôi thấy hắn nhất định có bí mật! Hiện tại tôi mơ hồ suy đoán ra một chút đầu mối, ma khẳng định có, hơn nữa không chỉ có một, nhưng hiện tại còn không rõ ràng lắm. Chỉ tiếc bà nội đã buông tay nhân gian, nàng khi còn sống ở trong bệnh viện đã gặp ma nữ đó, cụ thể ra sao tôi cũng không cách nào biết được. Ngày thứ hai, tôi gọi điện thoại cho người đàn ông mặc âu phục nói tấm thẻ căn cước của Cát Ngọc tôi còn có chỗ dùng , hắn cho tôi địa chỉ một nhà hàng để đi tìm hắn. Ta nghĩ thầm, lấy thẻ căn cước xong liền trực tiếp liên hệ Cát Ngọc luôn vì vậy nên ăn diện một chút. Ở một quán Cơm Tây trong nội thành người đàn ông đang đợi sẵn, hắn nói chuyện đến giờ vẫn không có tiến triển, không điều tra ra cái gì, tôi gật đầu nhận thẻ căn cước sau đó hàn huyên hai câu liền rời đi. Ra khỏi quán Cơm Tây tôi liền bấm số điện thoại di động của Cát Ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com