TruyenHHH.com

Linh Tieu Tong Hop Doan Truyen Ngan Tu Lofter

Chương 14

Tiêu Vũ Lương chớp mắt, như thể mọi thứ trước mắt đều không chân thật.   

Hình ảnh không hề thay đổi, vẫn là tượng đá, cả cơ thể của Tiêu Vũ Lương cũng dường như đã hóa đá một lúc lâu mới tỉnh lại. Hít một hơi thật sâu rồi thở ra một hơi dài, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác đau đớn như kim châm thật khó tả, nhẹ nhàng nhưng chân thực, hết lần này đến lần khác nhắc nhở cậu rằng A Khôn thích ăn tráng miệng ngọt và nói muốn nhớ đến cậu thực sự đã đi mất.   

Đặt màn hình điện thoại xuống, Tiêu Vũ Lương lại chớp mắt, dùng ngón tay vuốt ve khóe mắt, hít một hơi thật sâu, dù không muốn thừa nhận nhưng vẫn thì thầm trong lòng: Tạm biệt, A Khôn của tôi.   

Tiêu Vũ Lương bước ra khỏi phòng tìm mẹ và anh trai, đi dạo, ăn uống, làm hết cái này đến cái khác nhưng dường như lại là không làm gì cả, cậu không còn mang theo điện thoại di động bên người nữa, cậu chỉ đang ở một mình. Một mình đi bộ trên phố, đến khi đi ngang qua công viên nơi cậu và A Khôn cùng nhau chơi xích đu, cậu cuối cùng cũng dừng lại.   

Tiêu Vũ Lương một mình ngắm hoàng hôn, cảm thấy thật buồn cười, cuối cùng cũng nhếch khóe môi, chậm rãi đi về nhà. Sau khi ăn tối, cậu quay về phòng, điện thoại vẫn úp xuống mặt bàn, bước tới cầm điện thoại lên, gạt màn hình rồi mở game ra. Tượng đá vẫn là tượng đá.   

Cuối cùng cậu cũng nhìn kỹ bức tượng đá đen thẫm đó, nó không còn giống A Khôn nữa, ít nhất mái tóc không còn là đám mây đen đáng yêu mà gần giống với mô tả trong tiểu thuyết hơn.

"Chào tiểu ca, lâu rồi không gặp..."   

Tiêu Vũ Lương rõ ràng cảm thấy mình rất hưng phấn, nhưng lại có thể nghe được thanh âm của chính mình, có chút cô đơn và khàn khàn, cậu chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tượng đá một lúc lâu. Cho đến khi cậu nghĩ rằng mình hoa mắt đến nỗi nhìn thấy trời đổ mưa trong game. Nhưng nhìn kỹ lại,  cậu mới nhận ra rằng, đó là tuyết, tuyết đang rơi trong trò chơi.

Những bông tuyết rất nhẹ, dù chỉ là hư ảo nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy rất lạnh lẽo. Tuy nhiên, sau một thời gian, trên đỉnh đầu và vai tượng đá đã xuất hiện một lớp mỏng màu trắng, giống như một chùm hoa trắng muốt nở rộ, như phép ẩn dụ của thời gian, đã tích tụ thành một khối đầy nỗi nhớ nhung và sự miễn cưỡng.  

"Trò chơi này thực sự quá nghiêm túc..."   Vì trò chơi này rất chân thực nên cậu cũng không biết tuyết như vậy có ảnh hưởng đến hoa quả không? Tiêu Vũ Lương dù suy nghĩ lung tung vẫn chăm chú nhìn bức tượng đá, từ trứng đến giỏ tre, chỉ cần cậu cố gắng nói chuyện hoặc tương tác thì sẽ có phản ứng, nhưng cậu lại cảm thấy sợ hãi, không dám chạm vào tượng đá, thay vì nói là sợ hãi thì cảm giác ấy gần với hèn nhát hơn.   

Cuối cùng, Tiêu Vũ Lương nhẹ nhàng hỏi: "Ca, anh có lạnh không?"   

Bức tượng đá không trả lời hay phản ứng gì cả. Nó thực sự trông giống như một tảng đá. 

Tiêu Vũ Lương không còn cách nào khác, cậu cũng không muốn nói gì thêm nên chỉ đành đọc kịch bản và ghi nhớ thoại, dù vậy, chỉ trong mười phút, cậu đã đóng lại tập kịch bản với mớ lời thoại đã thuộc lòng. Lại mở trò chơi ra, sờ cái này đến cái kia cho đến tận khi có tiếng gõ cửa của anh trai nhắc cậu đi ngủ sớm. Cuối cùng, cậu đã đi ngủ sau mười hai giờ, nhưng cậu vẫn mở mắt chờ đợi trong bóng tối im lìm. Rất lâu sau cậu mới có thể chìm vào giấc ngủ.   

Không thể tránh khỏi, Tiêu Vũ Lương đã có một giấc mơ.   

Trong mộng, cậu từng bước đi ngược gió tuyết, kỳ thật cũng không lạnh lắm, cảm giác bông tuyết chạm vào má thậm chí còn rất dịu dàng, nhưng thế giới một màu trắng vô biên lại cho người ta cảm giác ngột ngạt. Mặt khác, cảm giác bối rối về mục tiêu và thời gian không xác định càng khiến bản thân mệt mỏi hơn, nhưng Tiêu Vũ Lương vẫn tiếp tục bước đi, như thể cậu rất chắc chắn rằng nơi mình muốn đến đang ở ngay phía trước.   

Không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ theo nhịp điệu đều đều này, mong muốn trong lòng rốt cục trở nên rõ ràng, Tiêu Vũ Lương nghĩ ra, cậu nên đi gặp Trương Khởi Linh, với tất cả những khao khát không thể diễn tả được chôn sâu trong trái tim như đang bị thổi bay cùng gió tuyết. Tuyết ngày càng dày và tràn ngập khắp nơi, khiến người ta khó có thể trốn tránh. Bằng nhịp đập trái tim đang thổn thức, cậu bước từng bước về phía trước như một con chiên ngoan đạo, mỗi bước đi đều tràn ngập những lời cầu nguyện sâu sắc. 

Cậu muốn gặp Trương Khởi Linh. 

Cuối cùng, một ngôi đền xuất hiện trước mắt Tiêu Vũ Lương. Nó hơi giống bối cảnh mà cậu đã từng quay "Sa Hải", nhưng không có Lạt ma nào bước ra chào đón. Ở đây không quá lớn cũng không quá nhỏ. Dạo quanh ngôi đền, khắp nơi không có ai và thế giới thật yên tĩnh. Cậu nghĩ, có lẽ ở Medog cũng yên tĩnh như thế chăng?

Ngôi chùa hiển nhiên không lớn, nhưng Tiêu Vũ Lương đã tìm kiếm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được mục tiêu của mình trước một căn nhà nhỏ.

Cậu vẫn có chút rụt rè, mặc dù đã tìm được, nhưng Tiêu Vũ Lương lại chậm rãi đi từng bước một về phía tượng đá, cậu không có áo khoác lớn, cũng không thể quấn lấy tượng đá như Ngô Tà. Cậu chỉ có thể đưa bàn tay đang run rẩy vì lý do nào đó ra, che lấy khuôn mặt của bức tượng đá. 

"Tiểu Ca..." 

Tượng đá, trời đất đều im lặng, Tiêu Vũ Lương cũng không cần đáp lại.

Lòng bàn tay của cậu chậm rãi trượt xuống, từ mặt đến vai đến cánh tay, sau đó đến lòng bàn tay, có lẽ là mệt mỏi, cậu quỳ xuống tựa đầu vào tượng đá, nhiệt độ của bức tượng lạnh đến mức như thể đã truyền thẳng vào trái tim cậu, cả trái tim dường như đang bị đóng băng.

Tiêu Vũ Lương vẫn bất động, như thể đã biến thành một bức tượng đá khác.

Cho đến khi mặt trời đánh thức Tiêu Vũ Lương, cậu bàng hoàng mở mắt ra, dường như lúc này cậu vừa thoát khỏi gió tuyết ở Medog, vô thức lau khóe mắt, hình như có một giọt nước mắt ở đó nhưng nó chưa bao giờ rơi xuống, trên đầu ngón tay cũng không còn dấu vết nào. Vỗ nhẹ lên mặt rồi đứng dậy rửa mặt cậu không muốn để mình như vậy nữa. Mặc bộ quần áo sáng màu, tự tạo kiểu tóc, cho đến khi bước ra khỏi phòng, Tiêu Vũ Lương lại trở thành một cậu trai trẻ trông thật xinh đẹp và tinh tế. Lần này cậu không quên mang theo điện thoại di động nữa.

Cuộc sống cứ trôi qua như thế. Hãng phim gửi thông tin sẽ bắt đầu quay trong vài ngày tới, hỏi cậu đã sẵn sàng chưa? Tiêu Ngọc Lượng gật đầu, nói mình đã chuẩn bị xong.

Cậu sợ mình sẽ không có nhiều thời gian để chơi game khi vào đoàn. Tiêu Vũ Lương mở ra màn hình trò chơi, tựa hồ sợ mình hối hận, lần đầu tiên dùng đầu ngón tay chạm vào tượng đá.

"Ca..." Nhưng sau khi gọi cái tên đó, cậu lại không thể nói thêm gì nữa. "Tôi thậm chí còn không biết phải nói gì với anh? Có vẻ như với A Khôn thì mọi chuyện sẽ dễ dàng."   

"Đó không phải lỗi của anh, chỉ là... anh biết đấy."   

"Anh cũng sẽ trở thành con người phải không? Trò chơi này không thể nào để tôi nói chuyện với một bức tượng đá mọi lúc, phải không?"   

"Nếu đổi lại thành Trương Khởi Linh, anh còn nhớ tôi sao? A Khôn nói nhóc sẽ nhớ tôi, nhưng A Khôn trong giỏ tre cũng không nhớ ra tôi. Trò chơi này thật sự... ít nhất cũng cho tôi một số gợi ý đi chứ." 

Dường như hộp trò chuyện một khi đã bắt đầu phát thì không thể dừng lại, Tiêu Vũ Lương không ngừng nói chuyện với tượng đá, bắt đầu từ những điều tầm thường xung quanh đến 'Tiểu bút ký', rồi từ 'Tiểu bút ký' đến 'Sa hải', rồi từ 'Sa hải' quay lại với Tiểu Kỳ Lân và A Khôn. Đi vòng quanh một vòng thật lớn, cậu gần như muốn kể lại mọi chuyện từ khi bắt đầu quay 'Sa hải' cho đến lần đầu tiên đọc tác phẩm gốc rồi đến bây giờ, như thể Trương Khởi Linh là người thật và cậu chỉ là bị tách ra khỏi anh ấy bấy lâu nay.

"Lúc đó tôi đã nói... rằng một ngày nào đó tôi sẽ gặp lại anh. Bây giờ chuyện này hình như cũng được tính rồi nhỉ?" 

Tiêu Vũ Lương còn đang nhớ lại đoạn video phỏng vấn kia, cười lớn, lại nhìn tượng đá. "Này, tuy chỉ là tượng đá nhưng chúng ta đã gặp nhau phải không? Anh à."

"Ở trước mặt anh, tôi không dám gọi anh là Linh Nhi."

"Tiểu Ca..."

"Sẽ thật tuyệt nếu anh tồn tại ở chiều không gian này hơn là không gian hai chiều."

"Mặc dù không gian hai chiều cũng rất tuyệt, nhưng tôi rất muốn gặp anh." (Nhân vật trong không gian hai chiều/2D : nhân vật trong sách)

Tiêu Vũ Lương không còn mơ thấy gió và tuyết nữa, tuyết trên màn hình trò chơi vẫn đang rơi, sản lượng hoa và trái cây của cậu đã giảm đi, nhưng dù sao thì tượng đá cũng không cần ăn. Thanh hắc kim cổ đao hay bất kì đồ vật gì khác cũng đột nhiên không còn khơi dậy ham muốn mua sắm trong cậu nữa.

"Anh khi nào mới biến thành người vậy?" Tiêu Vũ Lương gõ nhẹ vào màn hình, bất đắc dĩ hỏi: "Đã ba ngày rồi." 

"Dù anh không nhớ được tôi thì cũng không sao đâu. Hãy cứ đến và trở thành người đi, Tiểu Ca!"

Bức tượng đá vẫn im lặng, nhưng những con bướm đã quay trở lại. Ba con bướm nhảy múa xung quanh bức tượng đá. Một lúc sau, chúng dừng lại trên đầu và vai của bức tượng đá, trông giống như đang buộc một chiếc nơ trên đầu Trương Khởi Linh khiến cậu không thể không cười khi nhìn thấy. 

"Không tệ, không tệ!"

Để khen thưởng sự táo bạo của bướm, Tiêu Vũ Lương vui vẻ lấy vài bông hoa ra cho chúng ăn. Sau khi ăn xong, chúng vẫn bay vòng quanh trên đầu tượng đá, như muốn làm choáng váng tảng đá bất động.

Vào buổi chiều khi Tiêu Vũ Lương online, con chim nhỏ màu vàng cũng quay trở lại. Nó hót ríu rít trên cành cây, cạnh tượng đá, siêu ồn ào, nhưng nó không bay thẳng lên đỉnh đầu tượng đá như lũ bướm, Tiêu Vũ Lương cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy nó. Cậu chạm vào con chim màu vàng mũm mĩm và cười trêu chọc: "Đồ hèn nhát."   

Con chim màu vàng bay theo ngón tay của Tiêu Vũ Lương, dường như quyết tâm tìm được vị trí của mình. Cuối cùng, đầu ngón tay của anh dừng lại trên bức tượng đá, nhưng con chim nhỏ màu vàng lại bay trở lại nhánh cây. 

Tiêu Vũ Lương lặp lại lần nữa với một nụ cười. "Đồ hèn nhát!" 

Bộ phim trong mười phút không dài, nhưng không có nghĩa là có thể chiếu lệ. Tiêu Vũ Lương rất nghiêm túc trong việc quay phim, dù chỉ là quay phim tuyên truyền. Cậu không hề than vãn vất vả chút nào dù phải ngâm mình trong nước rất lâu. Vẫn mỉm cười và nói với những nhân viên xung quanh rằng họ đã làm việc chăm chỉ. Vì đây là công việc mà cậu yêu thích, nên dù khó khăn hay mệt mỏi đến đâu cậu cũng sẽ kiên trì. Trở lại phòng thay đồ, cậu quấn chặt tấm chăn dày rồi mở điện thoại ra. Bức tượng đá trên màn hình vẫn không thay đổi, nhưng cạnh màn hình lại có một con rắn đen cuộn tròn. 

"Này, Hắc thiếu gia, ta vẫn đang thắc mắc khi nào ngươi mới đến?"   

Rắn đen nghe thấy giọng cậu, liền lắc nhẹ cái đầu hình tam giác của nó. Tiêu Vũ Lương lấy kẹo táo trong nhà kho ra cho nó ăn, mặc dù khi nhìn thấy kẹo táo, cậu sẽ nghĩ đến A Khôn nhưng cậu không còn cảm thấy buồn nữa vì A Khôn đã trở thành tượng đá Trương Khởi Linh. Sẽ luôn có một ngày tượng đá trở thành người.

Có lẽ nó sẽ là vào ngày mai?

Con rắn đen dùng đuôi tóm lấy kẹo táo và ăn hết từng món đồ ăn nhẹ yêu thích của Tiêu Vũ Lương, sau đó không rời đi mà chỉ bơi quanh màn hình, thỉnh thoảng chạm vào tượng đá, như muốn nói 'Này, đồ ngốc, chàng trai ơi, hãy thức dậy sớm đi.' 

Đặt điện thoại di động xuống, Tiêu Vũ Lương tiếp tục quay phim, sau khi làm việc, cậu sẽ có thời gian nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng, cậu sẽ lên thăm Zhihua để xem những lời hay ý đẹp mà mọi người đã viết cho cậu gần đây. Thỉnh thoảng đọc chúng sẽ làm cậu cảm thấy rất xúc động, à hóa ra vẫn còn có người thích mình, cảm giác ấm áp đó cứ tràn ngập cả cõi lòng cậu.   

"Anh cómuốn nghe những lời như thế không? Tiểu Ca, nếu tôi cũng nói như vậy với anh thì sao?" 

"Tôi thực sự rất vui được gặp anh, mặc dù ban đầu tôi muốn đóng vai Lê Thốc." Tiêu Vũ Lương luôn cảm thấy buồn cười mỗi khi nói về điều này. "Ai biết tôi sẽ đóng vai anh chứ!"

"Mau biến thành nhân loại đi, Tiểu Ca, tôi rất muốn nói chuyện với anh."

Bức tượng đá vốn im lặng bấy lâu nay chợt động đậy.

Lớp đá đen từng chút một bong ra, cuối cùng lộ ra phần mềm mại nhất bên trong. Tiêu Vũ Lương nín thở nhìn Trương Khởi Linh từng chút một xuất hiện, người đàn ông có vẻ cao hơn A Khôn một chút đang mặc chiếc áo hoodie tiêu chuẩn nhất, cùng quần đen và đội mũ, khuôn mặt có chút mờ mịt, nhưng đây không thể nghi ngờ là Trương Khải Linh đang trong trạng thái choáng váng, ngây ngốc như một hòn đá.

Một lúc lâu sau, Tiêu Vũ Lương rốt cuộc cũng có chút ồn ào. "Tiểu Ca..."

Trương Khởi Linh hơi ngẩng đầu khi nghe thấy giọng nói. Khuôn mặt dưới áo hoodie trắng bệch, đôi mắt sáng như nước.

"Anh, Trương Khải Linh..." 

Tiêu Vũ Lương cuối cùng cũng có thể cử động được, nhưng cậu không dám hấp tấp chạm vào Trương Khởi Linh, chỉ gọi từng tiếng một. "Tiểu Ca." 

Trương Kỳ Linh nhìn hắn, Tiêu Vũ Lương đột nhiên mất khả năng ngôn ngữ, chỉ có thể như vậy nhìn anh hồi lâu, sợ hãi hỏi: "Ca, ngươi còn nhớ ta sao?"

Thời gian chờ đợi phản ứng của Trương Khởi Linh dường như kéo dài vô tận. Cuối cùng, Tiêu Vũ Lương cũng nghe thấy một âm thanh khiến cậu cảm thấy mình như đang mơ.

Giọng nói có chút lạnh lùng nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác rất rõ ràng, quan trọng là nó rung lên thành một cái tên thật trong không khí.

【 Vũ Lương. 】

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com