Linh Tieu Tong Hop Doan Truyen Ngan Tu Lofter
Chương 12Về sau, Tiêu Vũ Lương gần như bắt kịp tần suất của các cuộc phiêu lưu, cơ hồ là hai ngày một lần, vừa vào game phát hiện A Khôn không có ở đó, cậu liền thành thật trồng hoa hái trái, chờ A Khôn tới nhờ giúp đỡ. Mặc dù khi cậu cười nói lại chuyện này với A Khôn, A Khôn sẽ miễn cưỡng nói rằng mình không làm vậy, cái miệng nhỏ nhắn của đứa nhỏ dường như còn đang lén bĩu môi, thật đáng yêu càng khiến cậu rất thích trêu chọc hắn, cố ý nói nếu lần sau đứa nhỏ nhờ giúp đỡ nữa cậu sẽ không đi. A Khôn cúi đầu ăn kẹo xoắn, cả người cũng xoắn xít lại như đồ ăn vặt trong tay, Tiêu Vũ Lương cười lớn, lại sờ đầu A Khôn, nói mình chỉ là nói đùa thôi. Đôi mắt của Tiểu A Khôn lại sáng ngời, khi nhìn thấy đến cậu liền mỉm cười ngọt ngào. Lúc này, A Khôn cũng không có ở nhà, nghĩ tới đây, hình như dạo này chế độ phiêu lưu mở ra hơi thường xuyên. Khi cậu mở kho để cất đồ, cậu cũng nghiêm túc nhìn bộ sưu tập A Kun mang về, mỗi chiếc đều đẹp đẽ, rất có thần thái, nhìn rất đắt tiền, cậu thử bỏ một cái vào cửa hàng. Lần đầu nhìn thấy định giá của cửa hàng cậu đã không nhịn được: "Ta thảo..."Cái cửa hàng này định giá có chính xác không vậy? Ôi trời ơi! Tiêu Vũ Lương đếm những con số 0 trong dãy. Hảo gia hỏa, với cài này thì một vài thanh hắc kim cổ đao cũng chả là gì cả.Nhưng những thứ này đều là A Khôn mang về, trong đó có mấy cái đều được lấy ra từ những ngôi một rất nguy hiểm, chỉ cần nghĩ đến lúc đó A Khôn đã sử dụng bao nhiêu băng bó cùng thuốc men, Tiêu Vũ Lương đương nhiên không cảm thấy đau lòng vì những đó, cậu chỉ không thích việc A Khôn bị thương thôi! Suy nghĩ hồi lâu, Tiêu Vũ Lương đóng cửa hàng, không bán thứ gì, nếu A Khôn thích thì cứ chơi đi, cậu sẽ tiếp tục trồng hoa bán trái cây. Trong lúc Tiêu Vũ Lương đang chăm chỉ trồng hoa thì trên màn hình đột nhiên xuất hiện một thông báo── 【A Khôn đang gặp nguy hiểm trong lăng mộ cổ và cần sự giúp đỡ của bạn. Đồng ý hoặc Không 】 Giật mình trước thông báo bất ngờ, Tiêu Vũ Lương nhanh chóng nắm chặt điện thoại và vội vàng nhấn Yes. Trong khoảnh khắc, khung cảnh biến thành một ngôi mộ tối đen như mực. A Khôn đang vung một dao găm hắc kim ở bên cạnh. Trước mắt đứa nhỏ là những đàn chim lớn màu đen bay hỗn loạn, với những chiếc mỏ và móng vuốt sắc nhọn, ngay khi nhìn kỹ lại, Tiêu Vũ Lương nhìn thấy A Khôn đầy vết thương, cậu không thể chịu đựng được nữa, nhanh chóng chuẩn bị súng cao su để giúp đỡ. Lần này, cậu có đến 200 viên bi, có nghĩa là tình hình lúc này thật sự rất nguy cấp. Tiêu Vũ Lương đã có kinh nghiệm, mỗi lần bắn đều nhắm trúng mục tiêu, nhưng những con chim lớn này dà và máu đều thực sự dày, để giết được một còn thường phải tiêu tốn bốn hoặc năm viên bi, thậm chí có khi còn nhiều hơn thế nữa. Cậu thật sự không biết phải nói gì. "A Khôn, cẩn thận!" Dù biết A Khôn khi đang ở trạng thái phiêu lưu sẽ không nghe được giọng nói của mình, Tiêu Vũ Lương vẫn không khỏi hét lên: "A Khôn!" Tiêu Vũ Lương thực sự cảm thấy quá đau khổ khi nhìn A Khôn lấy máu từ lòng bàn tay của mình để đổi lấy không gian thở. Tuy nhiên, những con chim to lớn bị dính máu đó chỉ hơi co lại, sau đó một làn sóng mới được thay thế. A Khôn bị ép sát đến mức không còn đường rút lui, đứa nhỏ chỉ còn có thể lùi lại và chọn nhảy khỏi vách đá rơi xuống vực sâu không đáy. "Từ từ đã!" Tiêu Vũ Lương vẫn còn một trăm viên bi, nhưng lúc này cậu buộc phải thoát khỏi hình thức phiêu lưu vì A Khôn đã nhảy xuống! Cậu rất lo lắng nhưng chỉ có thể ngồi trước điện thoại, đợi thông báo hiện lên. 【A Khôn rơi vào tình trạng hôn mê sau khi nhảy khỏi vách đá và bị dòng nước cuốn trôi về phía hạ lưu. 】 【A Khôn tỉnh dậy và tự chữa lành vết thương. 】 【A Khôn trèo lên vách đá và cố gắng vào lại phòng lăng mộ chính. 】 "Không, cậu còn đang cố vào đó làm gì nữa? Chúng ta sẽ không vào, A Khôn, cậu có nghe thấy không!" 【Hắc Huyết Quạ lần nữa tấn công, A Khôn không ngừng chảy máu và né tránh, đồng thời tìm được chính xác lối vào lăng mộ chính . 】 Tiêu Vũ Lương không nói được một lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn hệ thống không ngừng hiện ra nhắc nhở. 【A Khôn đã vào được phòng mộ chính thành công và lại rơi vào trạng thái hôn mê khi đang nghỉ ngơi. 】 Trên màn hình, A Khôn đang dựa vào tường lăng mộ, khuôn mặt xám xịt đầy vết sẹo do móng vuốt của lũ chim gây ra, đôi mắt nhắm nghiền thỉnh thoảng hơi rung lên, như thể đứa nhỏ đang chiến đấu hết mình ngay cả trong giấc mơ. Đây là bức ảnh cuối cùng Tiêu Vũ Lương nhìn thấy. Chế độ phiêu lưu càng tiến triển, những bức ảnh do hệ thống đưa ra không còn chi tiết như lúc đầu nữa. Hồ sơ được để lại cho Tiêu Vũ Lương xem từ khi vào mộ đến khi quay lại, giống như việc sưu tầm ảnh trong các game thông thường sau này, chỉ có những bức ảnh trong những hoàn cảnh đặc biệt chưa xuất hiện, còn những cảnh tượng tương tự sẽ không được đính kèm bức ảnh nào nữa. Đối với những người chơi khác, điều này có thể tránh được việc thu thập những bức ảnh trùng lặp, nhưng đối với Tiêu Vũ Lương, nó khiến cậu không thể kịp thời nắm bắt được tình hình của A Khôn. Giống như bây giờ, cậu chỉ có thể bất lực trước điện thoại di động, thậm chí còn không thể nói chuyện với A Khôn... Đây đơn giản là tình huống tồi tệ nhất! Rất lâu sau, trời đã tối. Tiêu Vũ Lương cầm điện thoại di động và lơ đãng ăn tối cùng gia đình sau đó xem một chương trình tạp kỹ, trạng thái này khiến mẹ Tiêu nghĩ con trai lại ốm. Sau khi được đưa về phòng nghỉ ngơi, cậu lại nhìn điện thoại, màn hình sạch sẽ không một thông báo. Tiêu Vũ Lương ép mình đọc sách, lướt weibo và siêu thoại trên điện thoại, nhưng cuối cùng lại vẫn không có hứng thú làm gì, vỗ nhẹ vào mặt, xuống giường vươn vai, tiếp tục luyện tập điệu nhảy mà cậu đã thiết kế vài ngày trước, nhưng cuối cùng vẫn là thực sự không có cảm hứng, cậu chỉ buộc mình phải di chuyển tay chân. Có tiếng gõ cửa, Tiêu Vũ Đống thò đầu vào. "Thằng nhóc, không sao chứ? Mẹ bảo anh mang trái cây lên xem em có khỏe không? Có muốn ăn không?" "Ừm." "Có chuyện gì thế?" "Không, chỉ là có chút nhàm chán thôi." Cậu không dám nói cho anh trai biết mình lại có thể lạc lối vì trò chơi điện tử đến thế, Tiêu Vũ Lương mím môi. "Tâm trạng không tốt?""..." "Ăn trái cây đi." Anh sờ đầu Tiêu Vũ Lương, đứa em trai đang nép mình trên giường. "Thế này thì sao? Ra ngoài đi dạo với anh nhé?" "Ngày mai đi." "Được rồi, cứ ở một mình đi, đừng suy nghĩ nhiều, có cần gì thì gọi cho anh." "Ò." Tiêu Vũ Đống đặt đĩa hoa quả xuống rồi đi ra ngoài, chắc là đang bận báo cáo tình hình với mẹ. Tiêu Vũ Lương cắn từng miếng một, lại nhìn điện thoại. "Khi ngươi trở về, ta nhất định sẽ cho ngươi một bài học!" Làm sao lại có thể khiến cậu lo lắng như vậy? Như muốn tra tấn chính mình, Tiêu Vũ Lương lại một lần nữa mở ra bức ảnh A Khôn dựa vào tường, cậu chợt nghĩ, trong những năm dài cô đơn đó, chắc hẳn Trương Kỳ Linh đã ngủ một mình như thế này rồi rơi vào tình trạng hôn mê không ít lần, cũng không có ai biết hay quan tâm đến anh? Anh thậm chí còn không quan tâm đến chính mình, anh ta sẽ cứ hôn mê khi hôn mê rồi tiếp tục lên đường khi tỉnh dậy. Nghĩ đến đây, Tiêu Vũ Lương trong lòng như thắt lại, cảm thấy chán nản và có chút muốn khóc. Cũng may lúc này điện thoại rung lên một chút, cậu nhanh chóng xem thông báo, quả nhiên A Khôn đã quay lại. Tiêu Vũ Lương định dạy cho A Khôn một bài học như lời cậu đã nói, nhưng khi gặp nhau, A Khôn lại nở một nụ cười thật tươi khi nhìn thấy cậu. 【 Vũ Lương! 】 Rõ ràng không có âm thanh nào, nhưng Tiêu Vũ Lương tựa hồ có thể nghe được trong cuộc gọi này sự khẩn trương lẫn vui mừng. "Anh..." Tiêu Vũ Lương không nhịn được, đặt ngón tay lên mái tóc A Khôn đang chạy tới gần mình. Rõ ràng là muốn dùng nhiều lực hơn, nhưng đầu ngón tay lại mềm mại, như sợ đụng phải A Khôn. "Trở về nhà chữa thương đi, nhanh lên!" Thay vì đưa chiến lợi phẩm cho Tiêu Vũ Lương như trước, A Khôn ngoan ngoãn trở về nhà, vừa bước vào nhà đã không nhịn được nằm xuống giường, dù biết điều này là không thích hợp, rằng mình sẽ làm cho Vũ Lương lo lắng, nhưng anh lại không thể nhịn được. Trước đây khi không có những thứ ấm áp như vậy, anh cũng không có ham muốn gì, nhưng một khi chạm vào chúng, anh lại không khỏi lưu luyến. (Đoạn này là suy nghĩ riêng của A Khôn nên tui dùng anh, còn trong ngữ cảnh thông thường là góc nhìn của Vũ Lương, tâm lí nhân vật lúc này Vũ Lương lại gọi anh với bản chibi bé A Khôn thì tui cảm giác nó không hợp lắm, có đoạn trên Vũ Lương đang nghĩ về Đại Trương Ca nên buộc miệng gọi anh thôi, tui sẽ thay đổi dần xưng hô theo quá trình lớn lên của A Khôn nha, không biết mọi người hiểu ý tui hông 😅) "A Khôn, cậu có mệt không?" Tiểu A Khôn gật đầu. 【Ngư Lương, đừng lo lắng. 】 "Làm sao có thể không lo lắng?" 【Đi ngủ. 】 "Tốt nhất là vậy! Dù ngủ cũng không phải là thuốc chữa bách bệnh. Được rồi, sao còn nhìn tôi? Đi ngủ đi!" Tiêu Vũ Lương nhẹ nhàng sờ sờ mặt A Khôn, nhưng giọng nói vẫn không chịu thả lỏng. "Ngủ đi nếu không tôi sẽ tức giận đấy." 【Ngư Lương, hát. 】Kể từ lần cuối cùng bé A Khôn nghe được Tiêu Vũ Lương hát ở đầu bên kia, nhóc con vẫn luôn yêu cầu như thế này. "Không. Nhóc không còn là trẻ con nữa. Tại sao khi ngủ nhóc vẫn còn muốn nghe hát ru?" Tiểu A Khôn không tiếp tục hỏi mà chỉ mở to mắt nhìn Tiêu Vũ Lương. Tiêu Vũ Lương không thể chịu đựng được, cậu thực sự muốn níu kéo thêm một chút, nhưng cậu thực sự không thể chịu được cách đôi mắt nhỏ đó nhìn mình một cách háo hức. Cho, cho hết đi, muốn gì cũng cho hết! "Cậu không được nghe lén tôi luyện tập." Tiêu Vũ Lương tức giận hỏi: "Cậu đã nghe cái gì rồi? Đi đi, tự dưng lại yêu cầu một bài hát làm gì?" 【 Vũ Lương. 】 "Được rồi được rồi, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi." Tiêu Vũ Lương vừa phàn nàn vừa nghĩ về danh sách bài hát. "Tôi chỉ muốn nói với cậu là tôi hát không hay đâu, tôi muốn nhóc đợi đến khi tôi có thể luyện tốt..." Cuối cùng, Tiêu Vũ Lương nhẹ nhàng hát một bài hát tiếng Anh xưa. Cậu không quan tâm lắm đến cách phát âm cũng như lời bài hát. Cậu chỉ mới ngân nga được một nửa bài hát thì đôi mắt của nhóc con đã dần khép lại, dường như cuối cùng cũng chịu chìm vào giấc ngủ sâu. Dù vậy, Tiêu Vũ Lương vẫn không ngừng hát, cho đến khi hát xong toàn bộ bài hát cậu lại chạm nhẹ vào đầu A Khôn. "A Khôn ngốc nghếch." Dù có không muốn nhưng A Khôn vẫn bị cậu làm thức giấc, bị bắt gặp đang mắng chửi người sau lưng cậu cũng không hề xấu hổ, Tiêu Vũ Lương tự tin mắng tiếp: "Cái gì? Ngươi không phục hả?" 【Ngư Lương mắng tôi. 】 "Mắng ngươi đấy? Thế thì sao?" 【Tại sao cậu lại tức giận? 】 "Ngươi bị tổn thương, làm ta lo lắng, ta đương nhiên sẽ tức giận." 【Xin lỗi. 】 "Lần sau đừng như vậy nữa, cậu rõ ràng có thể từ chối hình thức mạo hiểm. Đừng có lừa gạt tôi, lần trước tôi đã nhìn thấy cậu lựa chọn!" Tiểu A Khôn không nói nữa, cúi đầu, một lúc sau lại nhìn Tiêu Vũ Lương. 【Xin lỗi. 】 "Được rồi được rồi, tiểu ngu ngốc!" Cậu lại xoa đầu A Khôn, Tiêu Vũ Lương rất kiên quyết tha thứ cho đứa nhỏ. "Tôi tha thứ cho cậu, nhưng cậu thực sự không thể làm như vậy một lần nữa."【Được. 】 "Cậu không được phép mạo hiểm nữa cho đến khi khỏi bệnh." 【Cậu cần tiết kiệm tiền. 】 "Tiết kiệm tiền?" Tiêu Vũ Lương suy nghĩ hồi lâu, sau đó cậu nhận ra rằng những chuyến phiêu lưu thường xuyên của A Khôn là để tiết kiệm tiền cho mình. "Tôi mắng cậu ngốc là không phải, nhưng thật sự là cậu có chút ngốc, tiền tiết kiệm có thể từ từ kiếm, làm gì phải vội vàng!" 【Ừm. 】 "Ừm, ừm cái đầu của cậu! Đồ ngốc!" Tiêu Vũ Lương gõ vào đầu nhỏ của A Khôn, thực sự cảm thấy có chút khó chịu. "Cậu muốn tiết kiệm! Vậy thì tôi sẽ bán hết những gì cậu mang về nhé?" 【Ừm. 】 "Được rồi!" A Khôn nhắm mắt lại, để cho Tiêu Vũ Lương ở đầu bên kia lặng lẽ chửi rủa. Cậu có thể nghe thấy tiếng mở cửa hàng và tiếng thở hổn hển nho nhỏ của Tiêu Vũ Lương. Chờ đến khi tất cả đồ đạc đều được ném vào trong cửa hàng, cậu lại mở mắt ra, lật chănlên rồi ngồi dậy."Cậu đang làm gì vậy?" Trên màn hình xuất hiện thêm hai món đồ đến từ ngôi mộ khác, đó là một mặt dây chuyền ngọc hình hoa đào tinh xảo và một nghiên mực xinh đẹp. 【Cùng cái này. 】 Tiểu A Khôn lấy ra một bình sứ nhỏ khác, đổ ra một viên thuốc. 【Không phải để bán. Cho Ngư Lương. 】 "Cho tôi?" 【Trị thương. 】Tiểu A Khôn chỉ vào tay phải của cậu. 【Vết sẹo. 】 Tiêu Vũ Lương nhìn vào bàn tay phải của mình, khi cậu quay 'Chung cực bút ký', cậu đã vô tình cắt vào tay, mặc dù kỹ năng khâu vết thương của bác sĩ rất tốt, nhưng đôi khi cậu vẫn sẽ vô thức chạm vào nó. A Khôn thực sự không muốn như vậy. "Khôn của chúng ta thật tốt... Được rồi, cậu giữ cái này để đưa cho tôi." Tiêu Vũ Lương mũi có chút chua, nhưng vẫn nhịn xuống. "Cảm ơn, A Khôn." 【Ừm. 】 "Ừm? Lại nữa." Tiêu Vũ Lương phàn nàn. "Cậu không thể nói gì thêm à, hãy nói rằng cậu nhớ tôi." 【Nhớ Ngư Lương. 】Tiêu Vũ Lương mỉm cười. "Sao lại nhớ tôi? Nếu ở nhà thì ngày nào cũng có thể nhìn thấy tôi." 【Được. 】 Tiêu Vũ Lương muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi, cuối cùng cậu nói: "A Khôn, cậu suốt ngày đi phiêu lưu, không phải chỉ là để tìm loại thuốc này chứ?" 【Tìm nó. 】 A Khôn nở một nụ cười hiếm hoi, như thể cuối cùng anh cũng đã tìm thấy kho báu mà mình hằng mong muốn. Tiêu Vũ Lương nhìn anh, mũi cậu lúc này thực sự cảm thấy chua xót, vùi mặt vào gối một lát, rồi lại quay sang sờ A Khôn. "Cảm ơn A Khôn, được rồi, đi ngủ nhanh đi." 【Ngư Lương, đừng đi. 】 "Được rồi, tôi sẽ không đi, tôi sẽ ở lại đây bảo vệ nhóc, nhóc tỉnh lại sẽ nhìn thấy tôi." Tiểu A Khôn cuối cùng cũng hài lòng nhắm mắt lại. Tiêu Vũ Lương yên lặng đem bình sứ nhỏ cất vào trong kho, sau đó quay lại nhìn khuôn mặt đang say ngủ của A Khôn hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được mà lại sờ đầu A Khôn."Đồ ngốc nhỏ!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com