TruyenHHH.com

Linh Moi Phong Luu Thu Ngoc


[265] Linh Môi - Dịch Giang Nam Sáng Tạo Kỳ Tích

****

Cùng nhau trải qua nhiều chuyện quỷ dị đáng sợ như vậy, hơn nữa tới cuối cùng đều phải dựa vào Phạn lão sư mới có thể giải quyết tốt đẹp, sự coi trọng và tín nhiệm mà Diêm bộ trưởng dành cho Phạn Già La sớm đã đạt tới đỉnh điểm.

Vừa thấy Phạn lão sư rũ mi, môi mỏng mím chặt, dáng vẻ có chút nghi hoặc, trái tim Diêm bộ trưởng liền theo bản năng nảy lên thình thịch thình thịch.

Vì thế lúc này ông vội tiến tới vài bước, nhỏ giọng hỏi: "Phạn lão sư, bức ngọc điêu khắc này có đề gì sao?"

Phạn Già La chớp mắt, lúc này con ngươi đen nhánh mới có tiêu cự, lắc đầu nói: "Không, không có vấn đề, trước tiên đem số đồ cổ này tới phòng thí nghiệm kiểm tra đi."

Lúc này Diêm bộ trưởng mới yên tâm, lập tức để bốn nhà sưu tầm ký giấy ủy quyền, sau đó đưa những món trân bảo này đi. Nhóm người giàu bên Hương Cảng rất thích sưu tầm đồ cổ, hơn nữa có nhiều tác phẩm nghệ thuật được bán ra với giá trên trời cũng vì bị bọn họ xào lên, vì thế phòng thí nghiệm bên này cũng không hề thua kém đại lục, thiết bị tiên tiến muốn cái gì có cái đó.

Kỹ thuật diễn của bốn nhà sưu tầm có thể nói là trên cả tuyệt vời, sau khi tiến vào phòng thí nghiệm liền không dời mắt nhìn chằm chằm bảo bối của mình, trán còn túa mồ hôi, giống như sợ báo cáo giám định sẽ làm mình thất vọng.

Tống Duệ nhìn chằm chằm bọn họ một hồi rồi lắc đầu với Diêm bộ trưởng: "Nửa thật nửa giả."

Trên đời này không có thứ gì có thể nửa thật nửa giả, phàm là có một chút giả thì chính là giả. Vì thế Diêm bộ trưởng liền hiểu được, đám người này đang diễn kịch với mình! Nhưng phân tích của Tống tiến sĩ không thể làm bằng chứng, nếu bọn họ cứ khăng khăng mình không biết gì cả, trong tình huống không thể tìm ra kẽ hở, Diêm bộ trưởng cũng không thể làm gì bọn họ.

Sau hai ba ngày kiểm tra thì có kết quả, số hàng trân bảo mua với giá trên trời này quả nhiên đều là hàng giả.

Bốn nhà sưu tầm mỗi ngày hai mươi bốn giờ đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm, cơ hồ là không chớp mắt nhìn chằm chằm nhóm nhân viên kỹ thuật kiểm tra, đương nhiên không có lời nào phản bác. Bọn họ ngửa mặt lên trời khóc ròng, không thì đấm ngực dậm chân, không thì không chịu tiếp nhận sự thật này, dáng vẻ bi thương không gì sánh bằng.

Người ta nói thép tốt dùng trên lưỡi dao, giống như đã đoán từ trước, kết quả vừa ra thì kỹ xảo của bọn họ cũng bạo phát.

Diêm bộ trưởng lười diễn trò với bọn họ nên tùy tiện nói vài câu rồi đuổi người đi, sau đó thầm lệnh cho nhân viên điều tra giám sát tất cả những người có hiềm nghi. Có thể vươn tay tới tận bảo tàng trung ương, mạng lười quan hệ của kẻ này chắc chắn lớn tới khó tưởng tượng.

Phạn Già La cản nhóm nhà sưu tầm lại hỏi: "Số đồ dỏm này, các vị định xử lý thế nào?"

Bốn người uể oải xua tay: "Mấy người muốn làm sao thì làm đi, có để ở nhà cũng làm chúng tôi đau lòng mà thôi." Dứt lời liền lảo đảo rời đi, bóng lưng trông đặc biệt hiu quạnh.

Kỹ thuật diễn xuất của bọn họ rất tốt nhưng Phạn Già La căn bản không có tâm tính để xem, cậu đặt bức điêu khắc hoa sen kia vào trong tủ sắt, suốt đêm mang về Kinh thị.

Sau khi tới phòng thí nghiệm, cậu đặt bức điêu khắc hoa sen kia lên bàn dài, lại đặt mấy món hàng giả ngọc bích đen khắc sơn hải, Phật ngồi ngà voi, tượng Đại Hắc Thiên sáu tay thành một hàng theo tứ tự, sau đó đưa tay cảm ứng.

Thấy hành động dị thường của Phạn Già La, Diêm bộ trưởng lại bắt đầu khẩn trương, vội vàng bước nhỏ chạy tới, giọng nói khô khốc hỏi: "Phạn lão sư, những món đồ dỏm này làm sao vậy? Không phải đã được giám định rồi à? Còn vấn đề gì nữa sao? Lẽ nào bên trong chúng nó có thứ thành tinh?"

Khó trách Diêm bộ trưởng nghĩ như vậy, ông thật sự đã bị bụi cây ăn thịt người kia dọa hoảng, khoảng thời gian gần đây đêm nào cũng nằm mơ bị dây leo quấn chặt, hút sạch máu, bóng ma tâm lý trên ngọn núi xương người trắng hếu kia căn bản không thể nào xóa nhòa.

Đến lúc này ông mới hiểu được lệnh cấm mà quốc gia ban bố rất có lý, sau khi kiến quốc thì không quản động thực vật gì cũng không được thành tinh, bằng không không phải thế giới này sẽ rất loạn à?

Vốn vì sợ quá nên mới tùy tiện nói đùa một câu mà thôi, không ngờ đáp án của Phạn Già La lại làm ông suýt chút nữa đã biểu diễn một phen ngã sấp mặt trên đất bằng.

"Ông nói không sai, trong số đồ dỏm này quả thực có một cái thành tinh."

Mố hôi lạnh của Diêm bộ trưởng nháy mắt túa ra, bước chân liên tục lùi về sau, không dám đứng gần chiếc bàn dài kia nữa.

Nhưng Tống Duệ thì lại tiến tới gần hơn, tay cầm kính lúp, từng chút từng chút tỉ mỉ kiểm tra, sau đó còn đeo bao tay kiểm tra từng món một.

Diêm bộ trưởng thật sự bội phục dũng khí của Tống tiến sĩ. Nói đi nói lại thì Tống tiến sĩ và Phạn lão sư đều là người lớn gan, không biết sợ hãi, thảo nào có thể ở cùng với nhau.

Xem xong mớ đồ cổ dỏm này, Tống Duệ chỉ khối ngọc điêu khắc hoa sen kia nói: "Thành tinh chính là nó đúng không?"

Phạn Già La mỉm cười, cậu biết Tống tiến sĩ quan sát rất tỉ mỉ, hiển nhiên có thể nhìn ra được khác biệt.

"Là nó, nói đúng hơn thì không phải thành tinh mà là có linh khí. Bây giờ nó không phải là đồ dỏm nữa mà có thể thay thế bảo vật trấn quốc, cũng có thể sánh với trân bảo truyền lại cho đời sau."

Nghe thấy lời này, Diêm bộ trưởng sững sờ một hồi, sau đó mới tới gần bàn dài tỉ mỉ kiểm tra khối ngọc điêu khắc hình hoa sen kia, sau đó cũng nhận ra tác phẩm này thật sự rất đặc biệt.

Nó được điêu khắc từ một khối ruby có hai màu hồng xanh, hai loại màu sắc biến hóa từ đậm tới nhạt, giống như ráng chiều, lại giống như sương mù trong thung lũng, như ảo như mộng. Màu sắc và tính chất của khối ngọc này là ngàn dặm mới tìm được một, cực kỳ hiếm thấy, nhưng nó vẫn không độc đáo bằng sự khéo léo của người điêu khắc.

Có thể khắc phần ngọc hồng nhạt thành đóa hoa sen và nụ hoa mới chớm nở non nớt như có thể bóp ra nước; phần ngọc từ hồng chuyển sang trắng thì khắc thành mặt nước lăn tăn long lanh lóe sáng; phần xanh nhạt làm thành nhành hoa; và phần xanh đậm hơn khắc thành lá sen, đủ loại màu sắc chồng lên nhau tinh tế được kỹ thuật chạm khắc xuất sắc dung hợp hoàn mỹ, đặt ở nơi đó giống như một bức tranh lập thể, biểu lộ được độ tinh xảo duy mỹ của chủ nghĩa hiện thực, lại còn bao hàm sự lãng mạn của chủ nghĩa ma huyễn.

Nếu không coi nó là đồ cổ mà chỉ đơn thuần là một tác phẩm nghệ thuật thì nó khẳng định là có một không hai, rất có giá trị sưu tầm.

Cẩn thận xem xét thì Diêm bộ trưởng thật sự kinh hãi. Nói thật, ông cũng không phải là người có thẩm mỹ về ngọc điêu khắc, thế nhưng cũng khó tránh bị tác phẩm tuyệt mỹ đầy sức sống lại đầy linh tính này rung động.

"Nó thật sự rất đặc biệt." Diêm bộ trưởng thật lòng cảm thán.

Phạn Già La đưa tay đặt trên số đồ cổ này, từ trái sang phải, từng cái từng cái cảm ứng rồi nói: "Đúng vậy, nó là thứ đặc biệt nhất. Tất cả những món hàng giả này đều xuất phát từ tay một người. Tôi dựa theo thời gian trước sau để sắp xếp chúng. Bức tượng Đại Hắc Thiên sáu tay này chỉ là hàng mô phỏng, tuy có thể đánh tráo hàng thật nhưng nó chỉ tràn đầy tượng khí."

Cậu chậm rãi bước tới, đặt lòng bàn tay lơ lửng trên khối ngọc bích đen khắc sơn hải, thở dài nói: "Nhưng tài nghệ của người này đang nhanh chóng tiến bộ. Tôi có thể cảm nhận được tuy anh ta thông thạo tất cả mọi thứ như thư pháp, quốc họa, điêu khắc, nung gốm, nhưng thứ mà anh ta yêu tha thiết và am hiểu nhất chính là điêu khắc. Tới bức điêu khắc sơn hải này thì tượng khí của anh ta đã ngưng tụ thành tượng tâm."

"Khi có tâm rồi, tác phẩm xuất phát từ tay anh ta tự nhiên sẽ có thần vận. Tôi có thể cảm giác được trong khối ngọc bích đen điêu khắc này, sơn hải, thần mộc và dị thú đều đang không ngừng tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, đó là nhiệt tình yêu thương và chăm chú của nghệ thuật gia trút vào nó. Anh ta đang mô phỏng theo tác phẩm nhưng cũng đang dần trưởng thành."

Phạn Già La tiếp tục đi tới trước, chậm rãi nói: "Tác phẩm nghệ thuật được làm ra từ tay anh ta, thần vận ngày càng nồng đậm hơn, đến khi nó đạt tới điểm giới hạn. Biết cảnh giới trên tượng tâm là gì không?"

Cuối cùng cậu đi tới trước bức điêu khắc hoa sen kia, dừng lại.

Diêm bộ trưởng lắc đầu, tỏ ý mình không biết.

Tống Duệ trong một thoáng cũng không nghĩ ra duyên cớ.

Ánh mắt Phạn Già La nhìn vào đoán sen kiều diễm tới tột cùng kia, mỉm cười khẽ nói: "Là tài nghệ điêu khắc tinh xảo, tình yêu cuồng nhiệt với nghệ thuật, sức tưởng tượng không gì sánh bằng, cả ba thứ này dung hợp lại sẽ tạo thành sự sáng tạo. Anh ta đã triệt để lột xác để đạt tới một tầng khác, anh ta có thể nắm được sức mạnh sinh mệnh của một khối ngọc, một tảng đá, thậm chí là một nắm bùn."

Phạn Già La vươn ngón tay nhỏ dài đảo qua những tác phẩm dỏm, thở dài nói: "Từ trên người chúng tôi nhìn thấy được từng giai đoạn trưởng thành của anh ta, cũng sâu sắc cảm nhận được vì sao con người được xưng là linh trưởng của vạn vật. Bởi vì trên thế giới này, chỉ có con người mới có thể sáng tạo được những thứ thần kỳ. Chúng nó trưng bày ở nơi này, tuy là bằng chứng chứng minh tội ác nhưng cũng là một kỳ tích mỹ lệ."

Diêm bộ trưởng kinh ngạc, cả nửa ngày cũng không nói nên lời.

Phạn Già La cầm lấy tấm hình người hiềm nghi đặt trên bàn, hai tay khép lại, cảm ứng một chút rồi sờ cằm nói: "Anh ta tên là Dịch Giang Nam đúng không? Đúng là một cái tên rất hay. Có lẽ anh ta không biết mình đang làm gì nên khi tìm được xin hãy cố gắng bảo vệ đôi tay của anh ta. Truyền thừa của quốc gia là do người sinh sống ở mỗi thời đại sáng tạo ra, anh ta có tội nhưng anh ta có thể kéo dài loại truyền thừa này, dùng nó để chuộc tội."

Diêm bộ trưởng lúng túng gật đầu, trong lòng cực kỳ chấn động. Ông không ngờ ẩn sau vụ án chấn động này lại là một kỳ tài như vậy. Nếu số quốc bảo kia đã không thể cứu vãn, vậy chí có thể cố gắng bảo vệ người có thể một lần nữa sáng tạo ra quốc bảo mà thôi.

Diêm bộ trưởng âm thầm ghi nhớ chuyện này, lại nghe Phạn Già La nói tiếp: "Hành động của ông phải nhanh một chút, bằng không... anh ta sẽ vĩnh viễn biến mất."

Đầu gối Diêm bộ trưởng mềm nhũn, suýt chút nữa đã bị dọa quỳ. Phạn lão sư một ngày không dọa người thì không chịu được đúng không?

"Năng lực của anh ta không thể giấu được nữa. Người mang anh ta đi sớm muộn gì cũng phát hiện đôi tay của anh ta là tạo vật trời ban. Đồ cổ có linh vận ở trên đời vốn là thứ hiếm hoi, nhưng một khi có anh ta rồi thì kẻ đứng sau chuyện này không cần rầu rĩ vì thiếu linh khí nữa. Kẻ đó sẽ giấu anh ta đi làm của riêng."

Phạn Già La chỉ khối hoa sen điêu khắc nói: "Tôi có thể cám ứng được đây là thứ được điêu khắc gần đây nhưng vẫn bị xem là đồ dỏm mang đi tráo đổi hàng thật, có thể thấy đám người kia vẫn chưa phát hiện dị thường. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra anh ta."

"Được, tôi sẽ lập tức phái người thăm dò." Diêm bộ trưởng vội vàng rời đi, kết quả mới một thoáng đã quay lại, kích động nói: "Tôi phải mang khối ngọc điêu khắc này đi cho thủ trưởng xem một chút! Mấy người giúp tôi bỏ vào hộp kính cường lực đi, cẩn thận một chút, đây chính là bảo vật truyền lại cho đời sau!"

Nhóm nhân viên kỹ thuật vội vàng xúm tới, cẩn thận gói ghém.

Phạn Già La đưa tay, yên lặng cảm nhận làn khí tươi mát ngọt ngào tỏa ra từ đóa sen kiều diễm ướt át kia, cảm giác phức tạp trong lòng khó có thể dùng ngôn từ để diễn tả.

"Nhân loại thật sự mâu thuẫn, bọn họ rất giỏi phá hủy nhưng cũng giỏi sáng tạo." Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, Phạn Già La thật lòng cảm thán.

"Còn có người am hiểu dọn nhà nữa." Tống Duệ uyển chuyển nhắc nhở.

Phạn Già La bật cười, quơ tay nói: "Đi thôi, dọn nhà."

...

Tống Duệ lập tức liên hệ một công ty dọn nhà, trong vòng hai tiếng đồng hồ đã giải quyết xong gọn lẹ, sau đó dẫn Phạn Già La tới siêu thị mua đồ.

Từ trước tới nay chưa từng trải qua sinh hoạt bình thường, lúc này Phạn Già La mới ý thức được Tống tiến sĩ là một người có máu có thịt, biết đói biết khát, cần phải ăn uống. Lúc bị đối phương dẫn tới khu đồ tươi sống của siêu thị, cậu thật sự sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng được, sau đó bị mùi vị cuộc sống đập vào mặt này mê hoặc.

"Anh biết nấu ăn không?" Cậu cầm một cây cần tây, thực phấn khích hỏi.

"Cực kỳ điêu luyện." Ở trước mặt Phạn Già La, Tống Duệ chưa bao giờ dùng cái lốt khiêm tốn giả tạo để che giấu chính mình, ngược lại vẫn luôn cố gắng bày ra ưu điểm và sở trường.

Phạn Già La không khỏi lộ ra vẻ mặt khát khao.

Trái tim Tống Duệ đau xót nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện ra, chỉ dùng giọng nói không có gì đặc biệt hỏi: "Sau này em có thể biến thành người thường không?"

Ánh mắt Phạn Già La có chút u ám, gật đầu nói: "Nếu như tất cả đều thuận lợi thì có thể."

Tống Duệ nắm tay cậu: "Đến khi đó mỗi ngày anh đều nấu cơm cho em ăn."

Ánh mắt Phạn Già La khẽ cong, con ngươi cũng bừng sáng. Ở trước mặt người khác cậu vẫn luôn lãnh tĩnh nội liễm, sâu không lường được, nhưng ở trước mặt Tống tiến sĩ thì cậu chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi mà thôi. Cậu có thể vứt bỏ hết thảy gánh nặng và gông xiềng, có thể làm chính mình.

"Em thích ăn bí đao, thịt gà, thịt cá với cả đậu hủ nữa." Giọng nói của Phạn Già La tràn đầy hồi ức. Bưng một chén cơm trắng ngồi trước bàn gắp thức ăn, đó là chuyện bao lâu rồi nhỉ?

Tống Duệ lập tức lấy một quả bí đao, nửa con gà ta, một con cá và một hộp đậu hủ bỏ vào giỏ hàng, mỉm cười thực ôn nhu: "Trùng hợp thật, món em thích cũng là món anh thích." Thật ra anh không thích, nhưng cũng không sao cả, trước khi Phạn Già La xuất hiện, ngay cả thế giới này anh cũng không thích, hiện giờ không phải mỗi ngày đều rất hạnh phúc à?

Chỉ thay đổi chút thói quen ăn uống mà thôi, không có gì lớn lao cả.

Hai người một đường vừa xem rau củ, trên đường lại bị một nhóm cô gái chặn lại.

"Hai người là Phạn lão sư và Tống tiến sĩ đúng không ạ?" Bọn họ mở to đôi mắt trong suốt, thực kích động hỏi.

"Đúng vậy, có chuyện gì không?" Tống Duệ theo bản năng kéo Phạn Già La ra sau lưng mình, nhưng Phạn Già La cũng theo phản xạ kéo anh, vì thế sức hai người ảnh hưởng tới nhau, từ đứng sóng vai chuyển thành ôm nhau.

Nhóm cô gái liền phát ra tiếng thét chói tai.

Phạn Già La ngơ ngác, Tống Duệ lập tức ý thức được các cô gái này hưng phấn vì cái gì. Anh dùng một tay vịn xe đẩy, tay kia ôm chặt thanh niên trong lòng, ôn hòa nói: "Cám ơn đã ủng hộ, nhưng nơi này là nơi công cộng, xin mọi người đừng ảnh hưởng tới người khác, được không?"

"Vâng vâng vâng, bọn em không quấy rầy đâu ạ. Bọn em chỉ định qua chào hỏi thôi." Nhóm cô gái cực kỳ lễ phép khom người.

Một trong số nhóm cô gái lộ ra ánh mắt sáng ngời, cầu khẩn: "Phạn lão sư, anh có thể giúp em lựa vài quả cam ngọt nhất không ạ? Nhờ anh đó, bây giờ mới vào mùa cam, có ngọt có chua, em sợ nhất là ăn trúng quả cam chua lè, khó chịu lắm luôn. Phạn lão sư, anh là nhà ngoại cảm, chắc anh cảm ứng được đúng không ạ?"

Nghe thấy lời bạn mình, ánh mắt của cả nhóm đều sáng lên vài bậc.

Phạn Già La không đáp ứng, ngược lại nhìn Tống Duệ hỏi: "Anh có thích ăn cam không?"

"Thích." Tống Duệ gật đầu.

Phạn Già La xắn tay áo nói: "Vậy em sẽ lựa ra quả cam ngọt nhất." Sau đó mới nhìn sang cô gái kia, mỉm cười gật đầu: "Sẵn tiện tôi sẽ giúp em lựa vài quả."

Thái độ của Phạn Già La không tính là ôn hòa dễ gần, hơn nữa từ đầu đến cuối vẫn đặt Tống tiến sĩ ở vị trí đầu tiên, cũng không thuận theo yêu cầu của người khác. Thế nhưng nhóm cô gái lại phát ra tiếng hét kích động hơn nữa, còn ôm ngực nhao nhao nói: "A a a, này là tình yêu thần tiên gì vậy? Phạn lão sư quá cưng chìu Tống tiến sĩ rồi!"

Tống Duệ được cưng im lặng không nói gì, cuối cùng chỉ có thể mím môi cười khẽ.

Phạn Già La đặt bàn tay lơ lửng trên quả cam tròn vo, vẻ mặt vốn rất ung dung bình thản nhưng sau vài phút thì đột nhiên nhíu chặt mày, có vẻ khá nghi hoặc.

[end 265]

[266] Linh Môi - Điềm Báo Đại Dị Biến

****

Từ trước đến nay Phạn Già La vẫn luôn khống chế tốt tâm tình của mình, nhưng lần này bồi bên cạnh cậu là Tống Duệ, người am hiểu quan sát biểu tình nhất, vì thế nháy mắt cậu thu hồi sự nghi hoặc, Tống Duệ liền biết--- số cam này có vấn đề.

"Tôi đề nghị em hôm nay không nên ăn trái cây, bằng không sẽ xảy ra chuyện không tốt." Phạn Già La thu hồi tay, thận trọng nói.

Lời tiên đoán của Phạn Già La chuẩn xác đến độ nào thì toàn dân sớm đã biết rồi, các cô gái này đều là người hâm mộ của cậu đương nhiên lập tức gật đầu đáp ứng, còn quấn lấy cậu hỏi là vì sao. Phạn Già La không giải thích được nên không giải thích, chỉ đi thẳng tới nơi không người gọi điện cho Diêm bộ trưởng.

Lúc này Diêm bộ trưởng đang báo cáo tình huống về bụi cây thành tinh kia. Sự tình này nghe có vẻ đặc biệt huyền huyễn, người bình thường căn bản sẽ không tin tưởng, nhưng máy bay trinh sát đã quay lại rõ ràng quá trình Trương Văn Thành bị mớ dây leo kia kéo vào trong ngọn núi xương cốt.

Nhóm lãnh đạo lúc ban đầu còn sống chết không chịu tin, lúc này người nào người nấy đều nghẹn họng trân trối không thể nói được gì.

"Anh, anh nói là nó ăn thịt người?" Một vị lãnh đạo biểu tình nghiêm nghị hỏi.

Diêm bộ trưởng đang chuẩn bị gật đầu trả lời thì điện thoại của ông rung lên. Vốn ông không định nghe máy nhưng khi nhìn thấy tên người gọi thì trái tim lại giật thót, theo bản năng bắt máy, sau đó dùng khẩu hình giải thích với nhóm lãnh đạo đã lộ rõ không vui: Là Phạn Già La lão sư.

Vẻ mặt nhóm lãnh đạo dịu đi, gật đầu chấp thuận.

Diêm bộ trưởng hắng giọng, đang định hỏi Phạn lão sư có chuyện gì thì bên kia đã phun ra một câu dọa người ta sợ choáng váng: "Cái cây kia chẳng những ăn thịt người mà còn có thể mọc ra trái cây chủ động để người ta ăn. Ông hiểu ý tôi không?"

Diêm bộ trưởng lập tức mở loa ngoài, đẩy điện thoại tới giữa bàn tròn rồi trầm giọng nói: "Phạn lão sư, cậu nói lại một lần đi, tôi và nhóm lãnh đạo đang nghe đây."

"Nó chẳng những ăn thịt người mà còn có thể kết quả, chủ động làm người ta phải ăn nó."

Những lời này có chút không đầu không đuôi làm nhóm lãnh đạo ngơ ngác nhìn nhau. Chủ động làm người ta ăn là ý gì?

"Quả của nó, người ăn rồi sẽ bị ghiền, sẽ kích phát tiềm năng trở thành linh giả, tình huống này tóm gọn lại thành hai chữ là dị biến. Diêm bộ trưởng, ông còn nhớ lời tiên đoán mà tôi đã nói trước đó không?" Phạn Già La trầm giọng hỏi.

Diêm bộ trưởng ôm ngực, run giọng nói: "Cậu từng nói, đại dị biến đã bắt đầu, hỗn loạn sẽ không ngừng xuất hiện."

"Đúng vậy, khi đó tôi vẫn không rõ dị biến đó là gì, nhưng hôm nay khi đi dạo siêu thị thì tôi mới hiểu được, dị biến quả thực đã chôn giấu mầm móng từ rất lâu rồi. Vì sao đoạn thời gian gần đây dị nhân ngày càng nhiều? Có khả năng có liên quan tới bụi dây leo kia đang phát tán quả của mình ở nhân gian."

Diêm bộ trưởng lắc đầu nói: "Trên thị trường căn bản không phát hiện loại trái cây màu lam kia."

"Làm sao ông có thể khẳng định loại quả đó nhất định phải là màu lam? Lỡ như nó có nhiều loại hình thái thì sao? Lỡ như nó có thể ngụy trang thành quả cam, quả táo, quả lê, quả chuối trưng bày trong siêu thị bán cho dân chúng toàn thành phố, thậm chí là toàn quốc thì sao? Ăn loại quả này rồi thì thân thể nhân loại sẽ sinh ra biến hóa như thế nào? Có mất trí trí rồi giết người ăn tim như Trương Dương hay không? Có thể biến đổi sức lực thành rất lớn, tính tình tàn bạo hay không? Có biến thành linh giả rình rập đùa giỡn mạng người hay không?"

Phạn Già La nắm chặt một quả cam trong tay, nghiêm nghị nói: "Ông tới siêu thị XX một chuyến đi, tôi phát hiện loại trái cây biến chủng này. Rất nhiều, rất phổ biến."

Những lời này làm sắc mặt Diêm bộ trưởng trắng bệch. Nhóm người tham gia thí nghiệm đang giải nghiện có dáng vẻ gì, mỗi ngày ông đều tự mình kiểm tra, đương nhiên biết rất rõ. Bọn họ hiện giờ đã không thể gọi là người nữa rồi, mà là những con dã thú, ngoại trừ thèm thuốc, ý thức duy nhất còn tồn tại trong đầu bọn họ chính là tàn sát lẫn nhau.

Nếu giam bọn họ chung một chỗ, Diêm bộ trưởng dám khẳng định ngày hôm sau sẽ là tình cảnh thi thể đầy đất. Nhưng cho dù giam giữ tách biệt, những người này cũng dùng phương thức tự tổn hại để giảm bớt đau khổ về thể xác lẫn linh hồn của mình.

Mà số vật thí nghiệm bị thuốc biến thành linh giả thì có thể thả ra từ trường giết chết hoặc khống chế người trông coi. Ngay cả đầu ngón tay bọn họ cũng không cần động, chỉ cần dựa vào ý niệm đã có thể tạo ra vài vụ huyết án.

Diêm bộ trưởng tận mắt nhìn thấy một người trông coi bị linh giả dùng từ trường treo lên giữa không trung, suýt chút nữa đã bị bóp chết. Cảnh tượng khi đó chỉ có thể dùng từ chấn động, ngàn cân treo sợi tóc để hình dung.

Bởi thế có thể tưởng tượng được người dùng loại quả này sẽ biến thành quần thể đáng sợ như thế nào. Mỗi khi Diêm bộ trưởng nhìn thấy phòng thí nghiệm bị phong tỏa thì đều cảm thấy may mắn vì Phạn lão sư phát hiện sớm, không để quần thể này tiếp tục mở rộng.

Hoa quốc từng là một quốc gia bị ma túy ăn mòn tới trăm ngàn vết lở loét, không ai bài xích ma túy hơn người Hoa quốc, cũng không ai hiểu được sự nguy hại của nó hơn bọn họ. Nhưng bây giờ Phạn lão sư lại nói cho bọn họ biết, loại quả còn nguy hại hơn cả ma túy này lại dùng hình dáng hoa quả thông thường cung cấp cho nhân dân toàn thành phố, này giống như lịch sử bi thảm sắp tái diễn vậy.

Người ăn loại trái cây này sẽ biến thành dáng vẻ gì? Không cần tưởng tượng, chỉ cần nhìn hơn hai ngàn vật thí nghiệm kia sẽ biết.

Diêm bộ trưởng một tay đỡ gáy cổ, một tay chống mặt bàn để đề phòng mình té xỉu tại chỗ.

Nhóm lãnh đạo cũng biết rõ tình huống của hơn hai ngàn vật thí nghiệm, lúc này cũng lộ ra biểu tình lo nghĩ chưa từng có.

Diêm bộ trưởng vẫn còn đang khó khăn tiêu hóa tin tức khủng khiếp này, Phạn Già La lại tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy di chứng khi ăn loại quả này vẫn chưa xuất hiện. Hiện giờ khi ngừng ăn sẽ nổi điên mà thôi, chỉ vậy."

"Vậy nếu không phải thì sao?" Diêm bộ trưởng cẩn thận hỏi.

"Thực lực của nó rất mạnh, tin tưởng tôi, nếu không được nó cho phép thì tuyệt đối không có nhân loại nào có thể hái trái của nó mang đi bán. Cho nên chỉ có một khả năng là nó chủ động cung cấp, mà nó liên tục cung cấp quả cho nhân loại như vậy thì có ích lợi gì chứ?"

"Đúng vậy, nó có lợi lộc gì chứ?" Giọng nói của Diêm bộ trưởng run run.

"Ông nói coi, hành động của nó có giống đang nuôi gia súc không?" Phạn Già La nghiêm nghị hỏi.

Hô hấp Diêm bộ trưởng trở nên dồn dập.

"Nhân loại nuôi gia súc để làm gì?" Phạn Già La lại hỏi.

Diêm bộ trưởng bắt đầu há mồm thở dốc, sau đó run run lần mò tìm kiếm cứu tâm hoàn hiệu quả cấp tốc mang theo trên người. Vị lãnh đạo ngồi đối diện cũng lôi lọ thuốc hạ huyết áp trong túi ra, trút vào miệng một viên rồi trực tiếp cắn nuốt, ngay cả nước cũng không để ý tới. Không khí trong phòng họp trở nên cực kỳ nặng nề.

Nhân loại nuôi gia súc vì ăn, cái cây thành tinh kia nuôi nhân loại là vì cái gì, này còn cần hỏi sao?

Lúc khả năng chịu đựng của Diêm bộ trưởng đạt tới cực hạn, Phạn Già La chầm chậm nói: "Nhưng đây chỉ là suy đoán của tôi mà thôi. Dù sao thì ông cũng nhanh chóng tới đây đi, điều tra xem loại quả này đã bán bao lâu, phạm vi bao lớn, lượng tiêu thụ bao nhiêu rồi."

Diêm bộ trưởng còn chưa kịp đáp lời, nhóm lãnh đạo đã vội vàng hối thúc: "Mau đi đi! Điều tra kĩ càng, sau đó lập tức báo lại cho bọn tôi."

"Rõ, tôi lập tức đi ngay." Diêm bộ trưởng đứng dậy chào theo kiểu quân đội, sau đó sải bước nhanh chóng rời đi.

Sau khi leo lên xe jeep quân dụng, mồ hôi lạnh trên trán Diêm bộ trưởng túa ra, trong lòng đầy khổ sở nhưng chỉ có thể yên lặng tự tiêu hóa. Ông thật sự không ngờ khi vị trí bộ trưởng bộ đặc biệt rơi vào tay mình lại thảm thiết đến vậy, hết vụ lớn này tới vụ lớn khác.

Nếu loại trái cây kia quả thực đã bán ra khắp toàn quốc, hơn nữa còn rất phổ biến với dân chúng thì người biến dị không phải ngày càng nhiều à? Bọn họ biến dị xong rồi sẽ thế nào? Đáp án của vấn đề hiện giờ Diêm bộ trưởng vẫn chưa biết, nhưng ông mơ hồ cảm giác rằng nếu không xử lý tốt vụ án này thì thành phố này không chỉ đơn giản là hỗn loạn thôi đâu, nó sẽ là một trận tai họa lớn.

Quân đội và cảnh sát dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới siêu thị, sơ tán người dân, thu hồi toàn bộ hoa quả chưa tính tiền, tuyên bố đối ngoại là có người ghim kim vào trong dâu tây, hiện giờ cần phải tiến hành điều tra toàn diện, dân chúng khoảng thời gian này không nên mua hoa quả, bởi vì bất luận loại quả nào cũng có khả năng bị thành phần xấu động tay động chân.

Bên truyền thông của chính phủ cũng nhanh chóng tiến hành đưa tin, để tin tức này truyền tới mọi ngóc ngách.

Nếu không phải trăm phần trăm tin tưởng phán đoán của Phạn lão sư, Diêm bộ trưởng tuyệt đối sẽ không hành động nhanh đến vậy, quả quyết, rầm rộ đến vậy. Bởi vì ông biết, người bỏ lơ tiên đoán của Phạn lão sư nhất định sẽ phải trả cái giá cực kỳ thê thảm.

Nhóm cô gái tới hỏi chuyện Phạn Già La và Tống Duệ khi nãy được quân đội mời ra khỏi siêu thị lập tức bụm miệng kinh hô: "Mẹ ơi, tiên đoán của Phạn lão sư quả thực quá chuẩn! Cậu ấy nói mua trái cây sẽ gặp chuyện không tốt, không bao lâu sau thật sự đã xảy ra vấn đề! Không được, mình phải up chuyện này lên mạng. Phạn lão sư đúng là thần tiên!"

Nhóm cô gái hi hi ha ha rời đi, không hề ý thức được cuộc sống xung quanh mình tiềm ẩn nguy hiểm thế nào, lạ lùng thế nào.

Diêm bộ trưởng đầu đầy mồ hôi chạy vào khu tươi sống của siêu thị tìm kiếm bóng dáng Phạn lão sư, chỉ thấy đối phương đang đứng lựa cam, mà Tống tiến sĩ thì đẩy một chiếc xe mua sắm theo hỗ trợ. Hai người không giống đang phá án, ngược lại giống như đang mua sắm.

"Phạn lão sư, loại quả biến bị mà cậu nói đâu?" Diêm bộ trưởng vừa tới liền hỏi.

"Trong xe này." Giọng điệu Phạn Già La vẫn bình tĩnh như thường, giống như mọi thứ xảy ra đều nằm trong sự khống chế của mình. Nói ra thì cũng không sai, cậu đã sớm đoán được sẽ có đại dị biến và đại hỗn loạn, vì thế cũng đã làm ra chuẩn bị tương ứng.

Nhưng loại chuẩn bị tâm lý này thì Diêm bộ trưởng không làm được. Ông sợ rằng núi xương trắng kia chính là tương lai của Kinh thị, cũng là tương lai của nhân loại sau này.

"Nhiều vậy sao?" Nhìn thấy xe cam, Diêm bộ trưởng kinh hãi.

"Đây chỉ là một phần nhỏ. Tất cả hoa quả trưng bày trong siêu thị này hầu như đều bị lẫn loại quả biến dị màu lam kia." Phạn Già La tiến tới chỉ: "Số dâu, cherry, táo, mơ... này đều bị lẫn loại quả này."

"Vậy cậu có thể lựa ra được không?" Diêm bộ trưởng gấp gáp truy hỏi.

"Có thể, nhưng tôi cần thời gian." Phạn Già La gật đầu.

"Cậu cứ làm đi, chúng tôi phụ cậu." Diêm bộ trưởng nhìn xe đẩy chứa đầy cam, không từ bỏ ý định hỏi: "Chúng nó thật sự có vấn đề sao? Có khi nào cậu cảm ứng sai không?"

Phạn Già La không trả lời mà cầm lấy một quả cam, sau đó dùng từ trường bao lấy nó, thoáng cảm ứng nguồn gốc sức mạnh của nó, nó lập tức nổ tung. May mà bên ngoài lòng bàn tay Phạn Già La đã được bao bọc bởi một lồng không gian trong suốt chặn nước trái cây tung tóe lại, bằng không Tống Duệ và Diêm bộ trưởng đứng ở bên cạnh đã chịu tai ương.

Mạnh Trọng vừa chạy tới siêu thị vừa vặn bắt gặp một màn này lập tức đau đầu rên khẽ một tiếng. Mẹ kiếp, lại một vụ án lớn đặc biệt nữa! Hơn nữa độ khó lại tiếp tục thăng cấp!

Diêm bộ trưởng sợ tới run run bắp thịt trên mặt, mà Tống Duệ ngay cả chớp mắt cũng không chớp, chỉ khẽ nâng gọng kính trên sống mũi, hứng thú quan sát.

Sau khi quả cam kia nổ tung thì nước trái cây văng trên không gian nhanh chóng biến thành màu lam rồi bốc hơi thành dạng sương. Đợi đến khi Phạn Già La thu hồi từ trường và không gian, lòng bàn tay của cậu đã không hề lưu lại chút dấu vết nào. Có thể thấy khi loại quả này tiến vào dạ dày sẽ bị tiêu hóa với tốc độ cực nhanh, cũng sẽ thấm hết vào trong cơ thể con người.

Diêm bộ trưởng dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, nào còn dám nghi ngờ phán đoán của Phạn lão sư nữa.

Mạnh Trọng và đội của anh vừa đi vừa lôi ra quyển sổ ghi chú và bút bi, chỉ chờ Phạn lão sư cung cấp manh mối nữa mà thôi. Nói thật nếu để bọn họ đi thăm dò loại án này, cho dù nó lồ lộ ở trước mắt thì bọn họ cũng không phát hiện được. Ai ngờ được hoa quả mà mình mua hằng ngày lại là loại quả quỷ chứ?

Thấy thành viên của tổ chuyên án đặc biệt cũng đã tới, Phạn Già La chỉ vào xe cam nói: "Vừa nãy tôi đã xem đại khái một chút, số biến dị này không phải là sản phẩm của một vườn trái cây, nó tới từ các vườn lớn ở các vùng lân cận Kinh thị."

Nhóm Mạnh Trọng lập tức soạt soạt ghi chép lại.

Tống Duệ giải thích thêm: "Nói cách khác, gốc cây thành tinh kia đã xâm lấn phần lớn vườn trái cây ở ngoại ô Kinh thị."

Phạn Già La chỉ toàn bộ khu tươi sống nói: "Không chỉ phần lớn vườn trái cây, nó còn có thể ngụy trang để quả của mình trông giống như trái cây."

Tống Duệ tiếp lời: "Phạm vi điều tra của chúng ta rất rộng, chỉ cần là vườn trái cây cho ra loại quả này thì chúng ta đều phải tới kiểm tra. Tình huống ngẫu nhiên lẫn vào hoa quả biến dị này chứng tỏ một vấn đề cực kỳ hỏng bét."

"Vấn đề gì?" Nhóm Mạnh Trọng đồng thời đặt câu hỏi, vẻ mặt căng thẳng.

Phạn Già La đáp: "Là người ăn phải loại trái cây này sẽ rất nhiều. Khi nó lẫn lộn quả của mình vào các loại trái cây khác thì người mua hiển nhiên sẽ tăng lên."

Tình huống này không thể nghi ngờ là rất không xong, nhóm Mạnh Trọng mím môi, da mặt cũng run run.

Tống Duệ đưa ra gợi ý: "Khi tới vườn kiểm tra, mọi người phải chú ý ba điểm: thứ nhất, xác định loại quả biến dị này được hái ra từ cây nào; thứ hai, nguồn gốc của cây ăn quả đó là từ đâu; thứ ba, trong quá trình nuôi trồng cây đó có dấu vết bị khống chế hay không. Tuy nói là bụi cây kia đã thành tinh nhưng rất có thể nó chỉ là công cụ của ai đó mà thôi, đến bây giờ vẫn chưa thể loại trừ khả năng này."

Mạnh Trọng vừa ghi chép lại vừa gật đầu.

Phạn Già La tiếp tục lựa chọn hoa quả, Tống Duệ thì xin nghỉ một tiếng để chạy tới trường học đón Hứa Nghệ Dương. Đây chính là chỗ tốt khi ở chung một chỗ, khi một người không có thời gian rảnh thì người kia có thể xử lý việc nhà, chăm sóc đứa nhỏ.

Phạn Già La bận rộn cả đêm mới lựa ra được hết trái cây biến dị, chất lại thành đống ước lượng đại khái thì cũng phải nửa tấn. Mà đó chỉ là một siêu thị mà thôi, nếu như kiểm tra hết toàn bộ siêu thị và các quầy trái cây ở Kinh thị thì số lượng tuyệt đối là một con số kinh người.

Mí mắt Diêm bộ trưởng giật giật không ngừng, bên chân ném đầy tàn thuốc, trên người còn dính mùi thuốc nồng nặc, râu ria dài ra thoạt nhìn so với kẻ lang thang còn hốc hác hơn. Kỳ thực ông đã cai thuốc rất nhiều năm rồi, từ khi gặp Phạn lão sư mới bắt đầu hút lại. Không có cách nào, cùng Phạn lão sư phá án thật sự rất áp lực, gần như vụ nào cũng lớn tới mức chọc thủng trời.

"Số hoa quả biến dị này đều xuất phát từ các vườn trái cây gần Kinh thị, có rất nhiều thương hiệu, không lăn lộn vài năm thì tuyệt đối không có được thành tựu như vậy." Tống Duệ đón con đi học về xong thì vội vàng chạy tới siêu thị, cầm một quả táo có vấn đề phân tích: "Tôi đoán loại hoa quả biến dị này đã bán ở Kinh thị một đoạn thời gian rất dài rồi."

Diêm bộ trưởng ấn tim không nói nên lời, những người khác cũng bụm miệng lộ ra vẻ mặt tởm lợm muốn ói. Bởi vì bọn họ biết, tất cả mọi người ở đây đểu có khả năng từng ăn qua loại quả này, chỉ là vấn đề ăn ít hay nhiều mà thôi.

Phạn Già La lại nói: "Số quả biến dị này có một đặc tính chung là có hàm lượng đường rất cao, lẫn trong số hoa quả bình thường thì chắc chắc là loại quả có vị ngon nhất. Lúc tới vườn điều tra mọi người có thể hỏi nhà vườn ở bản xứ, bọn họ chắc chắn có sự hiểu biết về hương vị trái cây của vườn mình, biết nên trồng giống nào mới tốt, cũng biết loại quả nào chất lượng cao."

Mạnh Trọng lập tức nhớ kỹ điều này.

Sau khi cung cấp manh mối đã không sai biệt lắm, lúc này Phạn Già La mới loạng choạng đứng dậy. Dùng từ trường cảm ứng nhiều hoa quả như vậy, lượng tiêu hao của cậu không phải con số mà người bình thường có thể tưởng tượng.

Tống Duệ vội vàng đỡ lấy cánh tay Phạn Già La, mà cậu thì chỉ rau dưa và thịt trong giỏ hàng, nhắc nhở: "Đừng quên mang ra ngoài tính tiền, anh vẫn chưa ăn cơm đó."

Tống Duệ có chút bất đắc dĩ nhưng trong lòng cũng thực ấm áp. Lúc hai người dìu nhau trở về nhà cũ Phạn gia thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xách theo một túi táo, vẻ mặt bất an đứng trước cổng sắt.

Phạn Già La lập tức cảm ứng được tất cả số táo kia đều là loại biến dị, không có quả nào bình thường.

Người phụ nữ nhìn thấy chiếc xe chậm rãi chạy tới gần và người thanh niên tuấn mỹ ngồi ở vị trí phó lái thì vội vàng nhào tới, hấp tấp nói: "Phạn lão sư, chồng và con trai của tôi mất tích rồi, cầu xin cậu giúp tôi tìm bọn họ! Mỗi khi tôi ăn quả táo này lại cảm ứng được bọn họ đã xảy ra chuyện, nhưng tôi tìm hết mọi nơi vẫn không thể tìm ra, cảnh sát cũng không có chút tin tức gì, tôi không còn cách nào, chỉ có thể tới tìm cậu! Cầu xin cậu giúp tôi!"

Lời của người phụ nữ làm Phạn Già La rất để tâm. Ăn táo liền cảm ứng được chồng và con mình xảy ra chuyện, năng lực này rất tương tự với nhà ngoại cảm, nhưng lại có khác biệt.

Vì sao chỉ khi ăn táo mới có cảm ứng? Điểm này rất đáng nghiên cứu.

[end 266]

[267] Linh Môi - Thi Thể Trong Vườn Trái Cây

****

Phạn Già La mời người phụ nữ trung niên này vào nhà, đưa tới phòng khách.

Cô ta rất gầy, tựa hồ chỉ có một bộ xương, gò má và hốc mắt lõm sâu làm gương mặt trông rất xấu xí hốc hác, làn da có màu vàng khè, thô ráp như một tấm giấy nhám, thoạt nhìn có vài phần giống dáng vẻ quái vật của Trương Văn Thành.

Phạn Già La mời người phụ nữ ngồi xuống.

Cô ta cẩn thận ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt rất bất an, mười ngón tay quấu chặt lại với nhau, đôi mắt hoảng sợ nhìn hoàn cảnh xung quanh, tựa hồ chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là sẽ hoảng sợ nhảy dựng lên.

"Cô nói chỉ cần ăn quả táo sẽ có cảm ứng..." Phạn Già La bắt đầu câu chuyện.

Người phụ nữ trung niên lập tức bị dời lực chú ý, bất an cũng biến thành lo lắng: "Vâng, không biết vì sao khi ăn những quả táo này tôi lại bắt đầu khóc, trong lòng cảm thấy rất đau, giống như bị bệnh tim vậy, sau đó bắt đầu cảm thấy buồn nôn, nôn mửa. Tôi sẽ ngồi bên bồn cầu cả đêm mà ói, cũng khóc suốt đêm, bên tai vẫn luôn vang vọng âm thanh của chồng tôi. Tôi nghe thấy anh ấy gọi tên tôi, còn có chút mơ hồ nói gì đó, nhưng cụ thể là gì thì tôi nghe không rõ."

Người phụ nữ ôm lấy mình, lệ rơi đầy mặt: "Khi đó trong lòng tôi đột nhiên có cảm giác không tốt, nhất định chồng và con tôi đã xảy ra chuyện rồi, bọn họ bị nhốt ở một nơi nào đó chờ tôi tới cứu, nhưng tôi không tìm được, cảnh sát cũng không, hu hu hu..."

Người phụ nữ mất khống chết bật khóc.

Phạn Già La chầm chậm tỏa ra từ trường vây lấy đối phương, lại chuyển sức mạnh nội tâm bình ổn của mình qua, áp chế đi hoảng loạn, luống cuống, mờ mịt và hoảng sợ của đối phương. Đây là phương thức an ủi người khác của riêng cậu.

Tống Duệ mở túi nylon kia ra, cẩn thận quan sát số táo này. Chúng vừa to lại tròn, màu sắc đỏ đậm, lớp da sáng bóng, vẻ ngoài trông đẹp hơn quả táo bình thường rất nhiều, mỗi quả đều dán nhãn hiệu hình bầu dục nho nhỏ, ghi chú nơi sản xuất.

"Số táo này cô mua khi nào? Ăn quả táo khác thì cô có cảm ứng không?" Phạn Già La bình tĩnh hỏi.

Người phụ nữa hấp thu được sức mạnh của Phạn Già La, cuối cùng cũng bình ổn lại, nức nở nói: "Số táo này tôi mua được nửa tháng rồi, chỉ khi ăn chúng mới đột nhiên bật khóc, cảm thấy buồn nôn muốn ói, sau đó thì cảm thấy chồng tôi đang gọi tôi, ăn quả táo khác thì không bị. Tôi..."

Người phụ nữ ôm chặt lấy mình, cơ thể bắt đầu run rẩy: "Sau đó tôi thử ăn một quả nữa, lại càng khóc thảm hơn. Tôi không biết đó là cảm giác thế nào, tôi không hình dung được, chính là rất khó chịu, rất đau lòng, chỉ hận không thể lập tức chết đi mà thôi. Khi đó tôi muốn ói ra số táo đã ăn vào nhưng móc họng cả đêm chỉ nôn được chút nước chua. Tôi thật sự rất khó chịu..."

Cô không biết nên dùng ngôn ngữ thế nào để diễn tả cảm giác của mình, chỉ có thể không ngừng lặp lại mấy câu sau cùng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn những quả táo đỏ au kia rồi hốt hoảng dời mắt, giống như nhìn thấy yêu ma quỷ quái gì vậy.

Cảm giác của người phụ nữ này có chút giống với ngoại cảm nhưng lại có chút khác.

Ngoại cảm cần có vật môi giới với thế giới để tiến hành câu thông, không khí, dòng sông, âm thanh, bất cứ thứ hữu hình hoặc vô hình nào cũng có thể trở thành môi giới. Nhưng môi giới của người phụ nữ này lại là những quả táo này.

Phạn Già La vừa suy nghĩ vừa cầm lấy một quả táo nhưng không dùng từ trường và ý niệm cảm ứng. Sau nhiều lần thử nghiệm cậu đã sớm phát hiện loại trái cây này không cho phép linh giả truy tìm nguồn gốc của mình, cho dù đã bị hái xuống và vận chuyển đi rất xa nhưng tựa hồ vẫn còn duy trì liên hệ mật thiết với cơ thể mẹ.

Mối liên hệ này làm Phạn Già La có chút quen thuộc, cũng làm cậu cực kỳ kiêng kỵ. Hơn nữa cậu mơ hồ biết được nếu muốn dùng từ trường cắt đứt mối liên hệ này là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Hai bên không thể nào chặt đứt liên hệ.

Đến lúc này Phạn Già La mới thoáng nhớ lại hình ảnh âm u loang lổ giăng đầy khắp nơi từng nhìn thấy trong đầu Tô Phong Khê, đó không phải giống như chùm dây leo xoắn xuýt lại à? Kỳ thực cậu sớm đã nhìn thấy một phần chân tướng nhưng vẫn không thể ngộ ra thông suốt mà thôi.

Người phụ nữ kia vẫn còn khóc, tâm tư Phạn Già La cũng trôi xa, nhất thời không thể kéo trở lại.

Phạn Già La vuốt nhẹ quả táo trong lòng bàn tay, rầm rì hỏi: "Tống tiến sĩ, trên thế giới này có loại liên hệ nào không thể nào cắt đứt không?"

Tống Duệ suy nghĩ một chốc rồi nói: "Huyết thống?"

Là huyết thống sao? Số quả này cũng coi như là con của yêu thụ kia, vì thế liên hệ của chúng mới không thể cắt đứt sao? Xét về phương diện lý trí thì Phạn Già La cảm thấy đáp án này là chân tướng, nhưng xét về trực giác thì cậu lại cho là không phải, mà cậu thì lại càng muốn tin vào trực giác của mình hơn.

Vì thế, liên hệ của số trái cây này và yêu thụ kia tuyệt đối không chỉ đơn giản là huyết thống.

Trong chốc lát Phạn Già La không thể nghĩ ra, chỉ có thể đưa tay ra lễ phép hỏi: "Vị nữ sĩ này, không biết nên xưng hô thế nào?"

Người phụ nữ hai mắt đẫm lệ mông lung nói: "Tôi tên là Đoàn Tiểu Vân."

"Đoàn nữ sĩ, cô có thể đặt tay mình lên tay tôi không? Cô không có cách nào dùng ngôn từ diễn tả cảm giác này, tôi có thể trực tiếp thông qua ý niệm của cô để đọc được nó. Cô đừng kháng cự, chỉ cần hồi ức lại tình cảnh khi đó là được. Có thể chứ?" Cậu đưa tay mình tới trước, yên lặng chờ đợi.

"Được được, tôi chỉ cần đặt lên tay cậu là được rồi à?" Người phụ nữ vội vàng dùng vạt áo lau đôi tay dính nước mắt và nước mũi của mình.

"Đúng vậy." Đầu ngón tay Phạn Già La có chút cứng đờ.

Tống Duệ lập tức lấy hộp khăn khử trùng đặt trên bàn trà đưa qua.

Người phụ nữ đỏ mặt nhận lấy, rút một tờ cẩn thận lau sạch tay mình, sau đó dè dặt đặt lên lòng bàn tay Phạn Già La.

"Nhắm mắt lại có thể hỗ trợ việc hồi ức lại." Tống Duệ chỉ điểm.

Người phụ nữ lập tức nhắm mặt lại, cố gắng hồi tưởng lại cảm giác khi đó.

Cùng lúc đó, gương mặt an tường của Phạn Già La lộ ra biểu tình cố nhẫn nại. Rốt cuộc cậu cũng hiểu cảm giác khó chịu mà người phụ nữ này nói khó chịu đến cỡ nào. Đó là cảm giác đau đớn vì trái tim bị móc ra; là tuyệt vọng khi linh hồn bị xé nhỏ nhưng không có cách nào ghép lại; nhưng ngoại trừ đau đớn và tuyệt vọng thì người phụ nữ này còn ẩn giấu sự phẫn nộ cực kỳ mãnh liệt. Cô ta chẳng những muốn hủy đời này, mà là hủy đi đời đời kiếp kiếp sau này.

Cô ta cho rằng chồng và con mất tích là lỗi của mình, là mình không chăm sóc tốt cho bọn họ nên gia đình này mới tan nát. Ngoài miệng cô ta chỉ nói lo lắng cho chồng, con trai chỉ nói đôi lời, nhưng trong đầu lại tràn ngập gương mặt ngây thơ với lúm đồng tiền của cậu bé, không có bao nhiêu hồi ức về chồng mình.

Điều này cũng có thể hiểu được, khi một người phụ nữ trở thành mẹ, trọng tâm sinh mệnh của cô cũng sẽ tự nhiên chuyển dời tới trên người đứa con. Cô không nhắc tới bởi vì sợ rằng một khi nói ra, chính mình sẽ tan vỡ.

Thông qua ánh mắt, suy nghĩ và hồi ức của cô ta, Phạn Già La còn nhìn thấy tình cảnh ngày hai cha con mất tích. Bọn họ biến mất lúc đêm khuya vắng vẻ, trên người mặc áo ngủ rất mỏng, nắm tay nhau, đi chân không rồi biến mất ở đầu đường.

Camera quay được bóng lưng của bọn họ nhưng không xác định được bọn họ đã đi đâu. Bọn họ cứ đi thẳng tới trước, chưa từng quay đầu...

Ba năm trôi qua, người phụ nữ nghỉ việc tìm kiếm khắp nơi nhưng chỉ không ngừng tuyệt vọng và tan nát cõi lòng. Cô vẫn thủy chung tin rằng họ vẫn còn sống, thẳng đến khi mua số táo này về, nếm trải mùi vị đau tới thấu tim thấu gan.

Cảm ứng tới đây, Phạn Già La liền thả tay đối phương ra.

Người phụ nữ lập tức bụm mặt khóc rống lên, đứt quãng nói: "Tôi, tôi cảm giác được bọn họ, bọn họ đã chết rồi. Nhưng cho dù là vậy thì tôi vẫn muốn tìm bọn họ, tôi muốn biết chân tướng! Tôi muốn biết năm đó vì sao bọn họ lại muốn rời đi. Là tôi không đủ tốt sao? Hay trên người bọn họ xảy ra vấn đề gì mà tôi không biết?"

Cô hít sâu một hơi, cố gắng để tâm tình của mình bình phục lại, sau đó nhìn chằm chằm Phạn Già La, nói ra mục đích của mình: "Phạn lão sư, tôi muốn biết chân tướng, xin cậu hãy giải đáp giúp tôi."

Tìm kiếm nhiều năm như vậy, nhiều lần giãy giụa giữa hi vọng và tuyệt vọng, kỳ thực cô đã hao hết tâm lực rồi. Có đôi khi cô cảm thấy người sống nên có chút hi vọng, đôi khi lại cho rằng hi vọng này giống như một sợi dây thừng quấn quanh cổ, từng chút từng chút siết chặt.

Đến tận khi ăn những quả táo này, cô rốt cuộc mới nghĩ ra, điều suy nhất bây giờ mà mình có thể tìm được có lẽ chính là chân tướng. Cô nhất định phải biết chuyện xảy ra năm đó, không quản là phải trả giá như thế nào!

Cô mở túi xách, từ bên trong lấy ra một tờ chi phiếu, giọng nói đầy bi thương nhưng cũng đầy kiên định: "Phạn lão sư, tôi đã bán hết nhà cửa, cộng với tích góp mấy năm qua gom được năm triệu. Tôi đưa hết số tiền này cho cậu, cầu xin cậu giúp tôi." Phạn Già La đưa đầu ngón tay thon dài của mình kẹp lấy tờ chi phiếu, chậm rãi đẩy trở lại, sau đó gọi điện cho Mạnh Trọng, giọng điệu nghiêm nghị: "Mạnh cục, bên bọn anh đã bắt đầu điều tra vườn trái cây chưa? Có thể tra trước vườn trái cây Hồng Tinh không?"

Bên kia nói vài câu, Phạn Già La liền đứng dậy, xoa cằm nói: "Tôi sẽ đi cùng bọn anh, bên tôi có một vị Đoàn nữ sĩ đã ăn quả táo rất kỳ quái. Tôi cảm thấy đây chính là manh mối quan trọng."

Cậu cúp máy, xách túi táo, căn dặn: "Đi thôi, tôi dẫn cô tới vườn trái cây trồng loại táo này xem một chút."

"Vâng vâng." Người phụ nữ vội vàng đứng dậy.

Tống Duệ tự nhiên cầm áo khoác, chuẩn bị đuổi theo nhưng mi tâm lại bị một ngón trỏ lạnh như băng điểm vào, tiếp đó một luồng từ trường nhu hòa ấm áp xâm nhập vào đầu óc, kích động cơn buồn ngủ của anh, làm ý thức của anh trở nên mơ hồ.

Anh nắm lấy ngón tay kia, môi mỏng hơi hé ra, còn chưa kịp nói lời nào đã ngã xuống ghế sô pha, ngủ say.

Phạn Già La thu hồi đầu ngón tay, ôm lấy Tống tiến sĩ thân hình cao lớn lên phòng ngủ chính trên tầng hai, nhẹ nhàng đặt anh xuống giường, đắp kín mềm. Sau khi xuống lầu thì bỏ thịt và đồ ăn đặt trên bàn vào tủ lạnh, viết một tờ giấy dán rồi dán trên cửa tủ lạnh.

Đoàn Tiểu Vân nhịn không được hiếu kỳ nên đi tới cửa phòng bếp nhìn một chút, chỉ thấy trên giấy viết một dòng chữ không có gì đặc biệt: [Tỉnh ngủ thì ăn chút gì rồi hãy tới tìm em.]

Phát hiện Phạn lão sư quay đầu nhìn sang, Đoàn Tiểu Vân vội vàng rụt cổ lùi về phòng khách.

"Được rồi, đi thôi." Phạn Già La mặc áo khoác, nhẹ nhàng giải thích: "Đêm qua ảnh không ngủ, hôm nay không thể tiếp tục chạy bên ngoài như vậy."

"Thì ra là vậy, là tôi đã làm phiền hai người rồi." Đoàn Tiểu Vân cảm thấy rất áy náy, nhưng cũng ý thức được tình cảm của hai người này rất tốt.

Tống tiến sĩ rõ ràng đang ngủ trên lầu hai, không thể nào nghe thấy âm thanh dưới lầu một, thế nhưng Phạn lão sư vẫn vô thức giảm nhỏ âm lượng vì sợ quấy rầy đối phương. Chỉ có mỗi phút mỗi giây vẫn luôn đặt đối phương trong lòng mới có cử chỉ che chở gần như là phản xạ có điều kiện như vậy.

Lúc rời khỏi căn biệt thự nguy nga lộng lẫy này, Đoàn Tiểu Vân quay đầu lại nhìn lên lầu hai, ánh mắt tràn đầy ước ao.

Hai người lái xe tới vườn trái cây Hồng Tinh ở vùng ngoại ô, gặp mặt nhóm Mạnh Trọng.

"Loại táo này có phải do vườn bọn ông trồng không?" Mạnh Trọng nhận lấy túi táo, đưa cho chủ vườn.

"Vâng, là vườn chúng tôi trồng." Chủ vườn nhìn nhãn hiệu dán trên quả táo liền gật đầu, sau đó liền cắn một cái, rôm rốp vui sướng nhai.

Thấy đối phương ăn ngon lành như vậy mà Mạnh Trọng và nhóm nhân viên phá án không khỏi cảm thấy ê răng. Đoàn Tiểu Vân thì đã nghiêng đầu đi, che miệng nôn khan.

Phạn Già La cầm lấy quả táo bị chủ vườn cắn mất một ngụm, thuận tay vứt xuống đất, dùng chân giẫm nát rồi lạnh nhạt nói: "Vườn táo ở đâu, có thể dẫn chúng tôi tới xem một chút không?"

Chủ vườn là người tràn đầy tình yêu với cây trồng, thấy quả táo mình trồng ra có được hương vị ngon nhất trên thị trường thì rất kiêu ngạo, thấy Phạn Già La lãng phí tâm huyết của mình như vậy thì lập tức tức giận: "Ôi chao, cậu làm gì thế hả? Không ăn thì thôi, cậu vất xuống đất giẫm nát là sao? Cậu không tôn trọng người ta quá rồi đấy!"

Mạnh Trọng nhịn không được hối thúc: "Cây táo ở đâu, mau dẫn chúng tôi tới đó!"

Chủ vườn tựa hồ bị bọn họ chọc giận, sống chết không muốn phối hợp: "Mấy người rốt cuộc muốn làm gì? Vườn trái cây bọn tôi kinh doanh hợp pháp, không có phạm tội, cũng không ghim kim vào trái cây! Làm vậy không phải tự đoạn tài lộ của mình rồi à? Chúng tôi mới không ngu như vậy! Mấy người muốn kiểm tra cũng được, đưa lệnh ra đây!"

Mạnh Trọng cúi đầu tìm lệnh kiểm tra, Phạn Già La đã bước chân đi tới một hướng khác.

Thấy Phạn Già La rời đi, Mạnh Trọng nào còn quản tới chuyện lệnh hay không lệnh, vội vàng cộng thêm lo lắng bám sát, Liêu Phương, Lưu Thao và nhóm tổ viên cũng gấp gáp đuổi theo, cứ hệt như một đám thổ phỉ tới cướp bóc.

Chủ vườn tức muốn chết, vội vàng đuổi theo đám người này, miệng hùng hùng hổ hổ phun ra những lời lẽ không sạch sẽ, còn vung tay bảo công nhân trong vườn vác cuốc vác xẻng tới ngăn cản.

Nhóm công nhân nào dám chống lại người chấp pháp, vì thế quay đầu bỏ chạy.

Trong tình huống không có người dẫn đường, Phạn Già La né tránh những khu trồng cây ăn quả khác, men theo cảm ứng đi trên hệ thống đường mòn rắc rối như mạng nhện, cuối cùng đi tới trước một gốc cây táo. Lá của nó không xanh biếc xum xuê như những cây xung quanh, cành cũng không thô to, thoạt nhìn không có gì đặc biệt đáng để chú ý tới.

Mạnh Trọng vốn cực kỳ sợ hãi đối với loại quả biến dị này có chút ngơ ngác, vẻ mặt nghi hoặc.

"Là nó hả?" Anh không xác định hỏi.

"Là nó. Giữa quả và cây tồn tại liên hệ không thể nào chặt đứt, tôi cảm ứng được." Phạn Già La đưa tay, lòng bàn tay dán vào trên thân cây.

Chủ vườn khàn giọng gào lên: "Ôi chao, cậu làm gì đấy hả? Đừng có đụng tới cây của tôi!"

Nháy mắt đó, cái cây không có gì lạ thường kia đột nhiên khô vàng cành lá, chỉ chớp mắt đã biến thành một cái cây chết khô. Tựa hồ nó đã trải qua cả trăm năm mưa gió tuyết sương tập kích, Phạn Già La lại chạm nhẹ một cái nó liền gãy thành hai đoạn, ầm ầm ngã xuống.

Người xung quanh còn chưa kịp phản ứng thì Đoàn Tiểu Vân đã phát ra tiếng hét chói tai đầy thê lương: "Chồng! Đó là chồng tôi!"

Đoàn Tiểu Vân nhào tới ôm lấy thi thể thối rữa ở bên trong thân cây bị tách thành hai nửa kia, gương mặt sưng thủng mơ hồ có thể nhận ra dáng dấp khi còn sống, còn có máu tươi ồ ồ trào ra từ những lỗ thủng chi chít trên làn da.

[end 267]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com