[163.164.165] Linh Môi
[163] Linh Môi - Trận Chiến Nhà Ngoại Cảm
*****Thẩm Đồ bị còng tay, cha của cậu ta hoảng sợ không biết phải làm sao, mẹ cậu ta thì đánh đấm tay Trang Chân kêu khóc: "Anh thả con tôi ra, nó là thiên tài, nó là thiên tài tuyệt thế, quốc gia sẽ bảo vệ nó. Các người cho nó kiểm tra IQ đi, chỉ số thông minh của thằng bé rất cao, sau này nó nhất định có thể làm ra rất nhiều cống hiến cho quốc gia!"Trang Chân nhìn thiếu niên chật vật như chó nhà có tang mà mình đang xách trong tay, tỏ ra cực kỳ hoài nghi với lời này. Chiếc kính là vật phẩm làm thiếu niên gia tăng cảm giác thâm trầm cùng thông minh của mình không biết đã rớt đi đâu rồi, ánh mắt đục ngầu tràn đầy cảm xúc nhút nhát. Bị Phạn Già La lột da, tách xương, mổ xẻ linh hồn, lộ ra dáng vẻ chân thật nhất."Tôi, tôi chỉ muốn tới tìm anh chơi đùa một chút mà thôi, tôi không có ác ý. Tôi cho rằng chúng ta là đồng loại." Thiếu niên rơi nước mắt lã chã nhìn thanh niên, miệng ấp úng nói. Cậu ta không hiểu được vì sao mình lại rơi vào tình cảnh này, bởi vì cậu ta chỉ là một con rối mặc cho người khác định đoạt, sớm đã mất đi lý giải cũng suy nghĩ của mình.Cậu ta cho rằng mình rất đặc biệt, nhưng kỳ thực cậu ta đã sớm tan biến trong đám đông.Phạn Già La lắc đầu, từng câu từng chữ nói: "Cậu sai rồi, chúng ta không phải đồng loại, chúng ta là sự tồn tại hoàn toàn trái ngược."Cuối cùng thiếu niên vẫn bị Trang Chân xách đi, mất đi trí tuệ vốn không thuộc về mình, cậu ta đáng thương hệt như một con côn trùng. Cha mẹ cậu ta khóc sướt mướt, cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng còn quỳ xuống cầu xin, sau đó giống như nhớ tới gì đó, lại hung hăng gào lên: "Con tôi sẽ không sao cả, nó vẫn chưa trưởng thành, nó sẽ không ngồi tù được đâu! Ha ha ha, mấy người bắt đi, bắt đi, cho dù hôm nay mấy người có bắt nó rồi cũng phải thả thôi."Trang Chân cố gắng đè nén nội tâm phẫn nộ. Nếu không phải Phạn lão sư đúng lúc báo án, đồng thời kiềm chế hành động của Thẩm Đồ, những quả bom kia có thể bị cậu ta cho nổ bất cứ lúc nào. Lầu dạy học, tòa nhà hành chính, sân tập, căn tin, thư viện, phàm là nơi có nhiều người đều không bị buông tha, thằng nhóc này chuẩn bị tắm máu cả trường, hủy diệt mấy trăm, thậm chí là mấy ngàn tính mạng con người! Mà cha mẹ nó lại không hề quan tâm, không hề suy xét lại phương thức giáo dục của mình, ngược lại chỉ nghĩ tới cái hư danh thiên tài cùng vấn đề con mình có phải ngồi tù hay không.Cho nên Thẩm Đồ trưởng thành thành như vậy cũng không hoàn toàn là vì bị cái đầu người kia đầu độc, tính cách của cậu ta vốn đã có vấn đề rất lớn.Trang Chân đã rất cáu kỉnh nhưng lại không thể không nhẫn nhịn mặc kệ ba Thẩm và mẹ Thẩm kêu gào công kích, nhưng càng làm anh cảm thấy bi ai hơn là luật pháp thật sự không có cách nào đối với những đứa nhỏ như Thẩm Đồ, cho dù chúng giết người, thậm chí là có ý đồ tạo ra một sự kiện hủy diệt xã hội, chỉ một lời biện hộ 'trẻ vị thành niên' đã đủ để cậu ta trốn thoát trừng trị của pháp luật. Chúng phạm tội nhưng không cần phải trả cái giá nào cả!Ý thức được điểm này, tín ngưỡng kiên định của Trang Chân có một thoáng dao động, nhưng nghĩ tới những quả bom được tháo gỡ đúng lúc và mấy ngàn đứa nhỏ đã được giải cứu, bàn tay khống chế Thẩm Đồ của anh lại càng dùng sức hơn. Mặc dù biết rõ cuối cùng chỉ là làm chuyện vô ích nhưng tấm lòng gìn giữ chính nghĩa của anh sẽ không thả lỏng, bước chân chấp pháp cũng không thụt lùi vì sợ hãi. Bọn anh chính là bước tường bảo vệ dân chúng ở tuyến ngoài cùng, cũng là phòng tuyến kiên cố nhất, tuyệt đối không thể suy sụp!Trang Chân nghiêm nghị ấn đầu Thẩm Đồ, phỏng chừng đây là hình phạt nghiêm khắc nhất mà anh có thể dành cho thiếu niên.Lúc này Tống Duệ chầm chậm lên tiếng: "Trang Chân, sau khi trở về mời vài vị bác sĩ khoa thần kinh tới kiểm tra kỹ lưỡng, tôi hoài nghi cậu ta bị chứng tinh thần phân liệt nghiêm trọng, cần phải cách ly điều trị."Trang Chân ngẩn người, sau đó gật đầu mỉm cười: "Tôi hiểu rồi, sau khi trở về cục tôi lập tức để cậu ta làm giám định tinh thần."Ba Thẩm và mẹ Thẩm trợn tròn mắt, không dám công kích Tống Duệ, chỉ có thể rít lên chói tai đuổi theo Trang Chân. Người trưởng thành làm giám định tinh thần có lẽ là một mánh khóe để trốn tránh sự trừng trị của pháp luật, nhưng thiếu niên bị giám định là mắc bệnh tâm thần thì cả đời sẽ bị hủy! Hàng xóm láng giềng không có người nào không biết con trai bọn họ là thiên tài, nếu chuyện này truyền ra, bọn họ sẽ xấu hổ cỡ nào chứ? Còn có thể sống ở đó được nữa không?Bởi vậy có thể thấy, điều mà cặp cha mẹ này quan tâm kỳ thực không phải đứa con, mà là giá trị lợi dụng của nó, ý nghĩa của bọn họ là---- mình không thể sống như mộng tưởng thì con mình phải thay mình thực hiện, nó phải làm người khác ao ước với mình. Có bao nhiêu đứa nhỏ phải sống dưới lớp bóng mờ của cha mẹ, từ đó về sau cả cuộc đời đều bị điều khiển?Tống Duệ nhìn bóng lưng đám người ào ào đi xa, thở dài nói: "Hủy diệt Thẩm Đồ không phải là cái đầu này, là chính cha mẹ cậu ta.""Tống tiến sĩ nói rất đúng." Phạn Già La vô điều kiện phụ họa, giống như đã tập thành thói quen rồi. Đối với người bạn duy nhất của mình, cậu rất tín nhiệm.Biểu tình nghiêm túc của Tống Duệ đã không duy trì được nữa, cố nhẫn nhịn một hồi cuối cùng vẫn cúi đầu cười rộ lên....Hai số tiếp theo đã quay xong, Tống Ôn Noãn đang cùng đạo diễn bàn bạc vấn đề phát sóng. Bởi vì đủ loại nguyên nhân, thời lượng của hai số này lại không dài bằng số đầu tiên, xem ra không bổ sung là không được. Hai người còn chưa kịp đau đầu về chuyện quay thêm phân đoạn để bổ sung thì mẹ Hà Tĩnh Liên đã tức giận đùng đùng xông tới, lớn tiếng ồn ào: "Tống đạo, Tống đạo, vì sao chi phí quay số này cô không chuyển vào thẻ của tôi? Các người vi phạm hợp đồng, mau đền tiền đi, bằng không Liên Liên nhà tôi sẽ không quay nữa!"Hà Tĩnh Liên phờ phạc đuổi tới, vẻ mặt cùng giọng nói đều lộ rõ khó chịu: "Mẹ, mẹ làm gì vậy? Tống đạo đã chuyển tiền cho con rồi.""Chuyển cho con? Tiền ở đâu?" Mẹ Hà lập tức xoay hướng mũi dùi: "Sao con lại lấy tiền? Em trai con đang cần tiền để đóng tiền học thêm, con không biết à? Học đàn piano, học đàn violong, học vẽ tranh... có cái nào không cần tiền đâu chứ?"Hà Tĩnh Liên không biết nên ứng phó thế nào với lời chất vấn của mẹ mình, Tống Ôn Noãn đã nhìn không nổi nữa, lạnh lùng nói: "Tuần trước Tiểu Liên đã vừa tròn mười tám tuổi, quyền giám hộ của các người đã tự động bị hủy bỏ, các người không có tư cách điều khiển cuộc đời của cô bé nữa. Đây là tiền cô bé cực khổ kiếm được, cô bé nhận lấy thì có lỗi gì? Con trai các người cần tiền đóng tiền học, đó không phải là trách nhiệm của bậc làm cha làm mẹ các người à? Tôi nói cho các người biết, sau này phí quay chương trình tôi sẽ chuyển thẳng vào tài khoản Tiểu Liên, bà có đi kiện thì tôi cũng không sợ, để xem xem pháp luật sẽ chống đỡ ai. Trong hợp đồng có ghi tên bà không? Có chữ nào nhắc tới bà không? Không có thì bà mau cút đi, bằng không... bà đây sẽ phái bảo vệ tới quét bà đi đấy!"Lúc Tống Ôn Noãn phẫn nộ lên, gương mặt xinh đẹp phi phàm kia quả thực làm người ta cảm thấy áp bách không nhỏ. Mẹ Hà không dám chống đối, vì thế xoay người giật lấy ba lô của Hà Tĩnh Liên, tức giận mắng: "Cánh con cứng cáp rồi đúng không, dám trộm tiền nhà! Thẻ đâu? Thẻ đâu rồi? Mau giao thẻ ra đây, chuyện học của em trai con không thể nào bỏ lỡ được, con có biết không hả? Đứa nhỏ này sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ!"Bà thật sự rất cần tiền, cũng không phải cố ý tới lừa bịp gì, Hà Tĩnh Liên cảm giác được nên trái tim lại càng nguội lạnh hơn. Cái gì gọi là trộm tiền nhà? Số tiền này không phải do cô kiếm được sao? Hết thảy khoản tiền trong nhà không phải đều dựa vào chuyện cô chịu đựng đau đớn, buôn bán linh hồn mà kiếm được sao? Vì sao em trai chi tiêu một khoản lớn thì được, mà cô lén dùng một chút lại không được?Hà Tĩnh Liên dùng hết toàn lực ôm lấy ba lô của mình, nước mắt không ngừng trào ra. Không nói khoa trương, nhưng mặc dù cô có một cái nhà nhưng thứ chân chính thuộc về cô lại ở hết trong ba lô này, một tấm thẻ căn cước, một tấm thẻ ngân hàng, một chiếc điện thoại. Thẻ ngân hàng cùng điện thoại di động đều là Tống Ôn Noãn giúp cô mua, người nhà chưa bao giờ cân nhắc tới nhu cầu của cô, chỉ lo lắng cô có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn hay không mà thôi.Hà Tĩnh Liên khóc tới toàn thân phát run, tay không có bao nhiêu sức lực, mắt thấy ba lô đã sắp bị mẹ cướp đi, cảm giác tuyệt vọng ập tới làm cô suýt chút nữa đã tan vỡ. Đến tận khi tham gia chương trình này, gặp được Phạn lão sư, hiểu được cái gì gọi là chân tình, cô mới biết hóa ra nơi mình vẫn luôn sinh sống căn bản không phải là nhà, nó là ngục tù.Cô không ngừng cầu xin mẹ đừng tàn nhẫn như vậy, tốt xấu gì cũng lưu lại cho mình chút gì đó, nhưng Mẹ Hà căn bản không nghe, còn công kích cả những nhân viên khác tới hỗ trợ. Tiền học thêm mỗi tháng của con trai hơn mười nghìn NDT. Áp lực của mẹ Hà cũng rất lớn. Trong tình huống chính mình không có năng lực, bà chỉ có thể dời áp lực lên người con gái, người một nhà vốn phải giúp đỡ lẫn nhau, bằng không còn gọi là người một nhà gì nữa chứ?Nhưng bà hiển nhiên đã quên mất, bọn họ căn bản không hề giúp đỡ Hà Tĩnh Liên, chỉ có bóc lột chèn ép cô bé.Cảm nhận được tâm tình của mẹ mình, Hà Tĩnh Liên cuối cùng cũng chậm rãi buông balo, ngay lúc này A Hỏa không biết từ đâu chui ra, một phát giật phăng chiếc balo kia, giơ lên cao."Có bản lĩnh thì bà cướp từ tay tui đi, ông đây đứng im bất động đấy, tùy ý bà cướp đấy!" A Hỏa thật sự rất giận, dáng vẻ hung ác giống như một con sói.Vóc người mẹ Hà rất nhỏ nhắn, căn bản không với tới tới được, bà chỉ có thể không ngừng nhảy nhót tại chỗ, nhưng có nhảy cũng vô ích, vẫn không thể nào với tới. Bà muốn hỏi nhân viên để mượn ghế, nhân viên lập tức mang ghế đi, không ai thèm giúp bà, ngược lại còn dùng ánh mắt khinh bỉ xem bà làm trò hề.Mẹ Hà nhảy nhót mấy chục lần, còn hung ác đấm đá A Hỏa nhưng đối phương vẫn đứng sừng sững bất động, không đánh lại. Cậu ta giơ chiếc túi lên rất cao, tuyệt đối không để bất kỳ người nào cướp đi, kỳ thật thứ A Hỏa muốn bảo vệ là chủ nhân chiếc túi, là cô gái đang khóc tới không thể kiềm chế kia."Cậu trả nó cho tôi! Đó là đồ của con gái tôi! Tên cướp này, tôi muốn báo cảnh sát, cậu chờ đấy, tôi sẽ báo cảnh sát!" Mẹ Hà tuy cũng có chút xấu hổ, bà biết cướp đồ của con gái là không tốt, cũng biết người khác đang dùng ánh mắt chán ghét cỡ nào để nhìn mình. Bà cũng muốn mặt mũi nên bắt đầu nhát gan, lấy điện thoại ra giả vờ như muốn đi gọi điện thoại nhưng kỳ thật là lén lút muốn chạy trốn. Dù sao buổi tối con gái cũng sẽ về nhà, đến khi đó bà có thừa biện pháp ép con gái móc tiền ra, đứa nhỏ này bị người ta dạy hư rồi, cần phải giáo dục lại!Mẹ Hà đi rồi, A Hỏa lập tức trả balo lại cho Hà Tĩnh Liên, đau lòng nói: "Đừng khóc, không sao nữa rồi.""Cám ơn, cám ơn." Hà Tĩnh Liên ôm chặt balo, lại càng khóc xót xa hơn.Mọi người nhìn cô gái cuộn mình thành một đoàn khóc tới đứng không nổi mà không khỏi thở dài. Đây cũng là một đứa nhỏ bị tình thân bắt cóc, coi con gái là tài sản riêng chính là một loại tư tưởng đáng sợ nhất của cha mẹ Hoa quốc, mà trọng nam khinh nữ chính là loại cố chấp nhất trong tất cả các loại cố chấp.Phạn Già La chậm rãi đi tới bên cạnh cô gái, nhẹ nhàng xoa đầu cô, truyền tới càm giác thiện ý của mọi người hội tụ lại thành dòng nước suối ấm áp, để cơ thể lạnh băng rét run của Hà Tĩnh Liên chậm rãi ấm áp lại, cũng dần dần ngừng khóc. Đây chính là điểm mê người nhất của thế giới này--- nó có bóng tối, nhưng cũng có ánh sáng tồn tại."Cám ơn mọi người, em không sao." Hà Tĩnh Liên ôm balo không ngừng khom người, con mắt đỏ hồng nhưng sáng ngời đầy cảm kích.Vào lúc này, bốn người nam lẫn nữ không hề tầm thường đi vào phòng quay, dẫn đầu là một ông cụ dáng người nhỏ gầy, sắc mặt xám xịt, con ngươi thâm thúy nhưng cũng đục ngầu, tay cầm gậy ba toong, từng bước từng bước bước đi rất thong thả. Một cô gái trẻ xinh đẹp khí chất tao nhã đỡ ông ta, thỉnh thoảng nhắc nhở phải cẩn thận dưới chân. Làn da của cô gái được bảo dưỡng rất tốt, trên mặt không hề có chút vết tích phấn son nào nhưng vẫn trơn bóng hệt như món đồ sứ thượng hạng.Ánh mắt Tống Ôn Noãn đảo tới dò xét gương mặt xinh đẹp không chút vết nhăn nào của cô gái, trong lòng tựa hồ vừa hất đổ một ly nước chanh, chua muốn chết. Cô gái kia cũng liếc nhìn cô rồi nhàn nhạt dời mắt đi, thái độ rất kiêu căng.Đi phía sau hai người chính là hai người đàn ông trẻ tuổi, một người cao lớn uy nghiêm, diện mạo anh tuấn, một người vóc dáng thon dài, khí chất phong lưu.Tống Ôn Noãn không nhận ra ông cụ và cô gái kia, nhưng nhận ra hai người ở phía sau, vì vậy vội vàng tiến tới nghênh đón: "Mạnh bộ trưởng, sao anh lại tới đây? Có gì cần dặn dò à?"Mạnh Trọng còn chưa mở miệng, người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh đã cười hì hì nói: "Tống đạo, nghe nói lần này mọi người thiếu thời lượng? Không bằng để tôi thiết lập một phân đoạn để bù giờ, thế nào? Tới đây, tất cả thí sinh đều qua đây, tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi gọi là Trương Dương, một nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới, vị này là Vạn Bỉnh Bưu, Vạn lão, mọi người đều từng nghe qua rồi đúng không?"Lúc mẹ Hà nháo loạn, tất cả nhà ngoại cảm đều đã tụ tập tới phòng quay, lúc này mặt không biến sắc nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia. Thật sự là người cũng như tên, rất trương dương.Nhóm thí sinh cũng không nhận ra Vạn Bỉnh Bưu, nhưng toàn bộ người của tổ chương trình thì đều sôi trào, sau đó nhao nhao lộ ra vẻ mặt kính nể hoặc kín miệng như bưng. Vị này có quan hệ sâu xa với tổng cục, năng lực rất lớn, một chương trình có được phát sóng hay không, có qua được kiểm duyệt hay không, chỉ cần một câu nói của ông ta là được. Có ông ta ở đây, cho dù Trương Dương vốn không có quyền lực gì lại nhúng tay vào chương trình, mọi người vẫn lựa chọn im lặng."Tới đây, tất cả mọi người qua đây, camera mở hết lên cho tôi, đèn cũng mở lên. Camera này quay gần một chút, số bàn ghế này dọn đi hết đi, mau lên." Trương Dương thực tự nhiên cướp đi quyền làm đạo diễn, chỉ huy nhân viên công tác chạy chạy té khói.Hiện trường nhanh chóng được bố trí theo yêu cầu của hắn. Hắn bảo cô gái trẻ kia đỡ Vạn lão ngồi xuống ghế sô pha mềm mại, sau đó vỗ tay mỉm cười nói: "Tôi đầu tư để mọi người quay một đoạn bổ sung thời lượng, tên là Trận Chiến Ngoại Cảm. Thế nào, có phải nghe rất kích thích không?"Tống Ôn Noãn khoanh tay nhìn hắn, không trả lời, biểu tình trên mặt muốn nói khó coi bao nhiêu thì có đủ bấy nhiêu.Nhóm đạo diễn thì lúng ta lúng túng gật đầu, không thể không khuất phục với quyền uy.Bảy vị ngoại cảm còn sót lại lấy Phạn Già La làm trung tâm, thoạt nhìn tán loạn nhưng lại rất có thứ tự đứng đối mặt với Trương Dương, lạnh lùng bàng quan.Mạnh Trọng lặng lẽ đi tới bên cạnh Tống Duệ, không thể làm gì khác hơn ngoài lắc đầu.Thấy mọi người không hăng hái lắm, Trương Dương vẫy vẫy tay với vệ sĩ đứng ngoài cửa: "Tới, mang đồ tôi đã chuẩn bị vào đây. Nếu mọi người cảm thấy không đủ kích thích thì tôi sẽ cho mọi người chút kích thích vậy. Tôi cam đoan nếu biết nó là gì, mọi người sẽ rất vui vẻ!"Hắn vừa dứt lời, vài vệ sĩ thể trạng cao lớn đã xách mười chiếc vali kim loại sáng long lanh tiến vào, sau đó mở nắp ra, trưng bày trên mặt đất. Những xấp đô la đỏ tươi mới cóng huênh hoang nằm ở dưới ánh đèn, còn có mùi tiền mới chậm rãi tỏa ra, kích thích thần kinh của tất cả mọi người.Một màn này đúng là giống như lời Trương Dương--- rất kích thích! Một cặp một triệu, mười cặp chính là mười triệu. Hắn muốn làm gì?Ánh mắt Trương Dương đảo qua gương mặt của tất cả mọi người, giọng nói trầm thấp, nụ cười biến hóa kỳ lạ: "Tôi muốn các vị ngoại cảm lẫn nhau, cảm ứng lẫn nhau, sau đó nói ra bí mật ẩn giấu sâu nhất của nhau. Người đoán chuẩn nhất chính là người chiến thắng sau cùng, mười triệu này, có quyền lấy đi!"Tống Ôn Noãn còn đang chìm trong ý tưởng mới mẻ này mà không thể nào bình tĩnh nổi thì Tống Duệ đã siết chặt nắm tay, ánh mắt lộ ra sát ý--- đó không phải thi đấu, rõ ràng là tàn sát lẫn nhau! Ngoại cảm là một cuộc chiến linh hồn, kết quả của nó thảm thiết hơn cả các cuộc chiến bình thường! Trương Dương cố ý, hắn vì Phạn Già La mà tới![end 163][164] Linh Môi - Tự Giết Hại Lẫn Nhau?*****Ngoại cảm cũng phân chia khó dễ, ngoại cảm đối với người bình thường và ngoại cảm với nhà ngoại cảm là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.Ý thức của người bình thường giống như chất phóng xạ giấu trong rương mật mã, trong lúc lơ đãng sẽ lộ ra. Nó là ý nghĩ không được bọn họ coi trọng, ví dụ như phiền não trong công việc, ngọt ngào trong tình yêu, là ác cảm hoặc hảo cảm với người nào đó, nó bị bọn họ vô thức phát ra. Sau khi nó phát ra sẽ được nhà ngoại cảm chọn đọc. Nhưng bí mật lớn được bọn họ coi trọng, ví dụ như thù hận sâu đậm, nỗi đau tột cùng, quá khứ tồi tệ khó có thể tưởng tượng hoặc tổn thương máu thịt be bét sẽ được bọn họ vững vàng khóa lại, bỏ thêm từng tầng từng tầng phòng hộ.Nhà ngoại cảm muốn chọn đọc cuộc đời của người bình thường rất dễ, nhưng muốn vạch trần bí mật thì phải mở chiếc tủ sắt trong lòng bọn họ, để tất cả những thứ có giá trị nhất lộ ra. Có nhà ngoại cảm sẽ tìm kiếm chìa khóa hoặc mật mã, có nhà ngoại cảm sẽ dùng phương pháp bạo lực để đập vỡ cái tủ sắt đó, giống như một tên cướp cướp đoạt sạch sẽ.Mở khóa và đập vỡ, ngay từ mặt chữ cũng đủ hiểu được độ khó dễ của hai phương pháp này.Nhưng khi bọn họ gặp phải đồng loại, mục đích giống nhau nhưng cần dùng phương thức khác biệt để đạt được. Đó không còn là vấn đề mở khóa hay đập vỡ nữa, nó là quyết đấu linh hồn. Bạn muốn cướp bảo rương của tôi thì phải đánh với tôi một trận, trận chiến này im hơi lặng tiếng, không hình không bóng, nhưng so với đao thật súng thật, so với quyền đấm cước đá, chém giết máu me tung tóe thì lại càng thảm khốc hơn.Vết thương da thịt sớm muộn gì cũng có thể lành lặn hồi phục, nhưng tổn thương linh hồn có thể ảnh hưởng cả đời. Ngoại cảm có tu vi cao thâm có thể tìm được phương pháp tu bổ linh hồn, nhưng phần lớn nhà ngoại cảm chỉ có thể trơ mắt nhìn linh hồn mình ngày lại ngày tiêu tan. Quá trình này so với tử vong còn đáng sợ hơn, hồn bay phách tán đại biểu cho điều gì, cho dù ngay cả người bình thường cũng có thể tưởng tượng được.Cho nên mới nói, Trận Chiến Ngoại Cảm của Trương Dương dịch ra chính là ---- mấy người tàn sát lẫn nhau đi!Đó là một yêu cầu cực kỳ hoang đường cũng cực kỳ tàn nhẫn, mà trước mặt mười triệu tiền mặt đang chất đống kia, yêu cầu này lại cực kỳ mê hoặc. Một vị ngoại cảm lập tức động lòng, dùng ánh mắt tham lam đảo qua từng sấp tiền mặt kia, lại đảo qua gương mặt các vị đồng loại.Phạn Già La bình thản đứng đó, hai mắt rũ xuống không nhìn bất kỳ ai, tự nhiên cũng không nhìn số tiền kia. Cậu không tỏ vẻ gì, nhóm Nguyên Trung Châu hiển nhiên cũng không tỏ ra có ý kiến gì.Hiện trường là một mảnh im lặng đầy lúng túng.Hà Tĩnh Liên khẽ động động đầu muốn nhìn Phạn lão sư nhưng rất nhanh đã bỏ đi ý nghĩ này. Cô không thể để người nào chú ý tới Phạn lão sư, bởi vì cô có thể cảm giác được Phạn lão sư hiện giờ rất suy yếu, nếu mọi người ứng chiến, Phạn lão sư vốn là người mạnh nhất có lẽ sẽ trở thành bị mọi người liên thủ lại đối phó, cô không dám nghĩ tới kết quả đó! Đó là cháy nhà mà đi hôi của! Quá hèn hạ!Mặc dù A Hỏa không có năng lực cảm ứng mạnh mẽ như Hà Tĩnh Liên nhưng cậu có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc tỏa ra từ người Phạn Già La, cho nên cậu cũng biết người này đang bị trọng thương, đang rất yếu.Chuyện hai người có thể nhận ra, Nguyên Trung Châu cùng Chu Hi Nhã sao có thể không phát hiện. Cho nên bọn họ đều hiểu, một khi đáp ứng rồi liên thủ giải quyết Phạn Già La, mười triệu này rơi vào tay ai vẫn là ẩn số. Vốn nghèo rớt mồng tơi lại giàu lên chỉ trong một đêm tựa hồ chỉ cần một ý niệm của bọn họ mà thôi.Khiêu chiến này, Đinh Phổ Hàng vốn là người có lợi thế nhất, năng lực của hắn chính là thăm dò bí mật của người khác. Phần lớn tủ sắt của mọi người đều mở rộng với hắn, có gia tăng thêm nhiều ổ khóa cũng vô dụng, trong đó thậm chí bao gồm cả nhà ngoại cảm mạnh mẽ như Nguyên Trung Châu và Chu Hi Nhã.Nhưng lúc này hắn lại im lìm túa mồ hôi lạnh đầy người mặc dù ngoài mặt vẫn cố tỏ ra tỉnh rụi, bởi vì hắn căn bản không rình coi được tâm lý của bốn người đột nhiên xuất hiện này, không biết mục đích thật sự của bọn họ là gì. Hơn nữa, bí mật lớn nhất của hắn chính là năng lực của mình, chỉ cần người bên ngoài biết hắn có khả năng đọc tâm, hắn sẽ gặp phải tình cảnh gì là chuyện có thể dự đoán được.Nhìn thấu suy nghĩ của người khác, nắm giữ bí mật không thể cho người khác biết ở trong lòng bàn tay, loại năng lực này có mạnh không? Đương nhiên rất mạnh! Loại năng lực này rất đáng sợ! Cực kỳ đáng sợ! Thậm chí còn không được người đời dễ dàng tha thứ! Thử nghĩ đi, ở bên cạnh bạn xuất hiện một người như vậy, hắn có thể mỗi phút mỗi giây nhìn thấu bạn đang nghĩ gì, tâm tư xấu xa của bạn, bí mật dơ bẩn của bạn không thể nào thoát khỏi ánh mắt của hắn, bạn có sợ không?Không có người nào không sợ, bởi vì ai ai cũng có bí mật không thể để người khác biết.Người sở hữu được suy nghĩ đặc biệt và trí khôn siêu phàm còn lâu mới được xưng là dị loại, nhưng đọc tâm giả thật sự là dị loại. Đinh Phổ Hàng dám cam đoan, một khi năng lực của hắn bị người ta biết, kết cục mà hắn gặp phải chỉ có hai: một là cả đời này sẽ bị nhốt lại, bị lợi dụng, sau đó bị chính người lợi dụng mình trừ khử; hai là lập tức bị diệt trừ, hoàn toàn hủy diệt!Hắn có thể khẳng định trăm phần trăm là Phạn Già La biết bí mật này! Không, cậu ta biết tất cả bí mật của mọi người! Ngay từ lần đầu tiên quay hình chương trình cậu ta đã nhìn thấu tất cả thí sinh! Cậu ta căn bản không cần gia nhập vào trận hỗn chiến này, chỉ cần giờ phút này, mở miệng một chút thôi là cậu ta có thể bóc trần tất cả bí mật của mọi người!Đinh Phổ Hàng suy đoán chính xác không? Đúng, phán đoán của hắn là chuẩn xác, Phạn Già La thật sự biết được bí mật tất cả nhà ngoại cảm.Năng lực của Nguyên Trung Châu là thính giác siêu phàm, ông giống như một con dơi, có thể thông qua các bước sóng âm thanh để lấy được tin tức mình muốn, trong đó thậm chí bao gồm cả tiếng gào thét phát ra từ linh hồn con người. Hiện giờ ông đã rất mạnh mẽ, nhưng khi đóng kín thị giác ông lại càng mạnh mẽ hơn vô số lần. Đóng kín thị giác, thoát khỏi gông cùm thể xác, ông có thể để ý thức mình di chuyển ở cả hai giới âm dương, trong nháy mắt xuyên thủng hoặc đánh nát linh hồn của bất kỳ ai. Ông lộ ra một tài năng nhưng lại giấu đi đòn sát thủ lợi hại nhất của mình, nhưng muốn phá hủy ông cũng rất dễ, chỉ cần đập nát hồn linh của ông là được.Chu Hi Nhã là vu nữ, có thể thi triển chú thuật giết người hoặc cứu người, nhưng cô cũng là cổ sư, trong cơ thể có nuôi dưỡng một con cổ vương, lúc bị trọng thương hoặc sắp chết thì nó có thể giúp cô chuyển nguy thành an. Moi con sâu độc này ra đút cho người khác, cho dù người nọ mắc chứng bệnh nan y gì cũng có thể nháy mắt khỏi hẳn. Cô chính là linh dược biết đi, bí mật này có thể chôn vùi tính mạng của cô.A Hỏa tới để báo thù, hơn nữa còn đã thành công, tên đồ tể đã từng nhuộm máu thôn làng A Hỏa đã bị cậu ta dùng một quyền đập bể đầu, thiêu rụi thành tro tàn. Cậu ta đã vi phạm pháp luật nhưng không hề sợ hãi, bà con cô bác ở trên trời linh thiêng cảm thấy được an ủi mới là điều cậu ta quan tâm, mặc dù cậu ta rất có thể sẽ phải chịu mấy chục năm lao tù, thậm chí là tử hình.Năng lực của Hà Tĩnh Liên là thông cảm, khi chạm vào một người hoặc một vong hồn, cảm quan của cô sẽ đồng bộ với đối phương, sau đó biết được những chuyện khổ sở nhất hoặc bí mật khủng khiếp nhất. Cô có thể tiếp thu tất cả tư tưởng cùng cảm giác của một người, nếu được huấn luyện kỹ càng rồi phát huy ra thực lực trăm phần trăm của nó, cô có thể đồng bộ tư tưởng và cảm giác của mình với bọn họ, thậm chí là đồng hóa.Hiện giờ cô bé vẫn chỉ là một người đáng thương mỗi phút mỗi giây bị tình cảm và suy nghĩ của người khác ảnh hưởng, nhưng nếu học được cách điều khiển, cô sẽ trở thành linh giả không có gì là không thể, sau đó dễ dàng làm chủ suy nghĩ và linh hồn của ngưới khác. Năng lực của cô rất giống ba loại cấm thuật ở thời viễn cổ, ký đoạt xá thuật, khôi lỗi thuật, nhiếp hồn thuật! Nếu cô được chỉ dẫn kỹ lưỡng động thời cũng trưởng thành đầy đủ, cô có thể dễ dàng biến người khác thành con rối của mình, cô chính là vũ khí biết đi ở nhân gian! [cướp đoạt, con rối, thôi miên]Năng lực của Đinh Phổ Hàng chỉ cần hai chữ là có thể tóm tắt--- đọc tâm, nhưng cũng là loại năng lực không được người đời chấp nhận nhất.Những bí mật này Phạn Già La biết tất cả, nhưng chuyện này không phải do cậu chủ động cảm ứng, là ý thức cùng thần niệm của những người này vô thức phóng ra bị cậu bắt được. Nhưng cậu cũng không muốn nói ra, vì thế lúc này mới khép mắt lại, giữ im lặng.Cậu không nói lời nào, nhóm Nguyên Trung Châu cũng không nói, hai vị ngoại cảm còn lại thì vội vàng lên tiếng: "Tôi khiêu chiến trước! Tôi có thể cảm ứng được bí mật của bọn họ!" Vừa nói hắn vừa nhảy ra ngoài không ngừng dao động trước mặt sáu người, không ngừng xoay chuyển, không ngừng cảm ứng.Nhưng Phạn Già La chỉ cần khống chế từ trường nồng đậm vây lấy người mình thì người này sẽ không cảm ứng được gì cả, thần niệm cùng từ trường của hắn không mạnh tới trình độ đủ uy lực để va chạm với từ trường của Phạn Già La, mặc dù lúc này cậu đã suy yếu đến như vậy.Vị ngoại cảm này cảm ứng trước mặt Phạn Già La thật lâu, đang định bịa vài câu thì Trương Dương bật cười nhắc nhở: "Lúc trả lời chúng tôi sẽ lắp thiết bị kiểm tra nói dối cho anh, nếu có nửa lời dối trá thì số tiền này sẽ không có phần của anh đâu. Hoặc là nói thật, hoặc là không nói, nói dối thì một xu cũng không chiếm được."Vì thế vị ngoại cảm này chỉ có thể hậm hực ngậm miệng chuyển sang Nguyên Trung Châu.Nguyên Trung Châu nhắm mắt lại, linh hồn nháy mắt bị ẩn giấu đi, tựa hồ chỉ lưu lại một cái xác rỗng. Người nọ cảm ứng một hồi lâu, ngoại trừ cái trán rịn mồ hôi thì không thu hoạch được gì. Hắn chuyển sang Chu Hi Nhã, con cổ vương trong người Chu Hi Nhã lập tức phát ra tiếng rít dài mà mọi người không thể nào nghe thấy."A! Đau quá!" Vị ngoại cảm này ôm đầu ngồi xuống, thở hồng hộc vài hơi mới tỉnh lại. Hắn lập tức né ra xa Chu Hi Nhã, chạy tới chỗ A Hỏa cùng Hà Tĩnh Liên. A Hỏa hung tợn nhìn hắn chằm chằm, dùng ý chí mạnh mẽ của mình vững vàng khóa chặt cánh cửa trái tim, người nọ vẫn không cảm ứng được gì. Hà Tĩnh Liên rất sợ, rất hốt hoảng, cũng chính vì hốt hoảng nên suy nghĩ của cô bé giống như một mớ tơ vò xoắn xuýt lung tung làm người nọ căn bản không tìm ra được chuyện nào có ý nghĩa.Vị linh môi này nhìn chằm chằm Hà Tĩnh Liên một hồi lâu, ý thức được thần niệm của cô gái hỗn loạn ở bên ngoài cơ thể, tựa hồ suy nghĩ rất nhiều nhưng lại không hề nghĩ gì. Cái đầu vốn đau nhức của hắn bị cô làm cho loạng choạng mê muội, không thể nào không bỏ qua trái hồng mềm thoạt nhìn rất dễ bóp này.Hắn rốt cuộc đi tới trước mặt Đinh Phổ Hàng, Đinh Phổ Hàng đút tay vào túi mỉm cười thực thoải mái, tựa hồ đang cười nhạt đối phương. Hắn không biết động lực chống đỡ mình không ngã xuống là gì, có lẽ căn bản chẳng có động lực nào cả, chỉ là sự sợ hãi quá khủng khiếp làm cơ thể hắn tự tiến nhập vào trạng thái cứng đờ, là phản ứng tự bảo vệ cơ bản nhất của con người.Trong đầu hắn xẹt qua rất nhiều ý nghĩ, mỗi ý nghĩ đều cuốn theo hai chữ--- tuyệt vọng!Nhưng vào lúc này một luồng từ trường ôn hòa lặng lẽ lan tới bao bọc lấy Đinh Phổ Hàng thoạt nhìn mạnh mẽ nhưng kỳ thực lại yếu đuối đến bất lực, cảm giác vỗ về trấn an rót vào trong lỗ chân lông làm cơ thể sắp run bần bật của hắn khôi phục an tĩnh. Luồng từ trường này mang theo cảm giác an tĩnh cùng an tường quen thuộc như vậy làm Đinh Phổ Hàng theo bản năng động động đầu, muốn nhìn sang Phạn Già La nhưng lại vội vàng khắc chế.Cùng lúc đó, cảm ứng của nhà ngoại cảm kia cũng bị cắt đứt, sắc mặt không khỏi tái nhợt, lỡ miệng hô: "Sao lại thế, linh hồn của anh sao lại đột nhiên biến mất chứ! Không thể nào! Anh đã làm gì?" Hắn rũ bàn tay giơ cao, hai mắt đảo loạn, môi nhúc nhích, tựa hồ gặp phải đại địch. Hắn cho rằng thực lực của Đinh Phổ Hàng đã đạt tới cảnh giới có thể thu phóng thần niệm một cách tự nhiên, mới vừa nãy chẳng qua là cố ý trêu đùa mình mà thôi. Nếu Đinh Phổ Hàng nhân cơ hội này quay ngược lại công kích hắn, linh hồn của hắn chắc chắn sẽ bị trọng thương, sao hắn có thể không sợ?Vị này rốt cuộc cũng biết mình đang chơi với lừa, ngoại trừ tự thiêu mình thì còn gì nữa? Nghĩ lại thôi mà hắn cũng sợ tới nhũn cả chân, nhất thời đặt mông ngồi bẹp xuống đất.Cùng lúc đó, Đinh Phổ Hàng suýt chút nữa đã nhũn đầu gối, quỳ rạp xuống. Hắn vẫn luôn biết mình là dị loại, là con chuột trong cống ngầm, là ký sinh trùng chui vào trong trái tim thối rữa của người ta, hút máu mủ mà sống! Một khi bí bật của hắn bại lộ ra ngoài ánh sáng, kết quả của hắn nhất định sẽ rất bi thảm! Nhưng hắn không thể nào ngờ Phạn Già La cứu mình, lúc được hơi thở ấm áp của đối phương bao bọc, hắn suýt chút nữa đã bật khóc rồi!Thảo nào A Hỏa cùng Hà Tĩnh Liên lại thích đi cùng cậu ta như vậy, thảo nào Nguyên Trung Châu cùng Chu Hi Nhã không thèm để ý tới ai lại cung kính cậu ta có thừa, tôn sùng đầy đủ. Bởi vì cậu ta đáng giá, cách đối nhân xử thế của cậu ta đã đạt tới cảnh giới nhất định!Đinh Phổ Hàng cảm động tới oa oa gào khóc trong lòng, ngoài mặt lại cười tươi rói xán lạn. Có Phạn lão sư làm hậu thuẫn, hắn tự nhiên sẽ không rụt rè.Vị ngoại cảm bị tiền tài mê hoặc kia không cảm ứng được gì, suýt chút nữa đã hồn bay phách tán, lúc này đang co quắp thống khổ nằm dưới đất túm tóc mình, ánh mắt cực kỳ tham lam lưu luyến bịn rịn liếc nhìn đống tiền kia.Trương Dương thực chán ghét dáng vẻ ta đây của hắn, biểu tình cũng lộ rõ mồn một, thấy người khác không chịu hành động liền gõ bàn nói: "Sao mấy người không ứng chiến? Có phải ngại tiền còn ít không? Không sao, tôi lại tăng thêm chút kích thích!" Hắn vỗ vỗ tay, một đám vệ sĩ tiếp tục xách mười cặp vali tới, phần thưởng liền gia tăng gấp đôi.Nếu là bình thường, Đinh Phổ Hàng đã sớm động lòng, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy Trương Dương có chút nực cười. Tiền tài có thể thu mua bất luận người nào nhưng tuyệt đối không mua được Phạn lão sư. Nếu thật sự muốn tiền tài, với năng lực của Phạn lão sư thì muốn cái gì mà không được? Chính vì biết điểm này nên hiện giờ hắn mới an tâm mà đứng đây, có một người đáng giá tin tưởng, cảm giác này thật sự rất tốt!Phạn Già La quả nhiên bất động, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không động. Nguyên Trung Châu cùng Chu Hi Nhã nhắm mắt lại tụng kinh, cũng bất động. Hà Tĩnh Liên cùng A Hỏa thì mắt long lanh nhìn số tiền kia, nhưng con ngươi chỉ lộ ra kinh ngạc 'wow, lần đầu tiên mình thấy nhiều tiền như vậy', chứ không hề tham lam.Trương Dương mỉm cười tùy ý gian trá nhìn thấy bọn họ vẫn không hề có chút phản ứng nào, biểu tình tự đắc cùng nắm chắc rốt cuộc cũng xuất hiện vết rạn nứt. Hắn cắn chặt răng hô: "Lại tăng thêm cho tôi, tăng lên!"Tiếp tục có ba chục vali tiền được mang tới, còn có người lấy những xấp tiền mới cóng kia ra ngoài, xếp thành từng chồng từng chồng như một bức tường đỏ au. Mùi thơm của tiền giấy khếch tán khắp phòng thu, màu đỏ rực rỡ kia làm mọi người hoa cả mắt, bức tường thành được tạo ra từ năm mươi triệu tiền mặt, cảnh tượng này có thể nói là rất đồ sộ, cũng rất có tính công kích thị giác!Mặc dù xuất thân giàu sang nhưng Tống Ôn Noãn cũng nhịn không được mềm lòng, người khác thì lại càng không cần phải nói. Đó chính là năm mươi triệu tiền mặt a! Chỉ cần nói vài câu là có thể lấy đi năm mươi triệu, có ai lại không muốn? Lúc các nhân viên cho rằng tiền thưởng nhiều đến như vậy, nhóm ngoại cảm nhất định sẽ bắt đầu cuộc hỗn chiến, Phạn Già La lại nâng mắt liếc nhìn Trương Dương, thản nhiên nói: "Tôi từ chối.""Phạn lão sư, cậu thắng là cái chắc rồi! Cậu suy nghĩ lại đi!" Tống Ôn Noãn so với đương sự còn gấp hơn, vô thức nói ra lời trong lòng mình.Mà Phạn Già La thì chỉ xua xua tay, dùng thái độ đặc biệt ôn hòa biểu lộ lựa chọn của mình. Có thể nguy hiểm tới tính mạng con người, vả lại những bí mật không nên bị vạch trần kia khi đã tới chỗ cậu sẽ vĩnh viễn biến thành bí mật."Được, cậu không tham gia cũng được, còn mấy người? Người không tham gia có thể trở thành mục tiêu của mấy người, mấy người có năm, cậu ta chỉ có một, muốn thắng không phải quá dễ dàng à?" Trương Dương bắt đầu châm ngòi thổi gió, khích bác ly gián. Hắn thích xem bọn họ giết hại lẫn nhau, nhất là tình cảnh Phạn Già La bị bao vây rơi vào đường cùng, nó thú vị hơn bản thân hắn ra tay rất nhiều!Nhưng Nguyên Trung Châu lại mở to mắt nói: "Tôi cũng từ chối.""Tôi từ chối." Chu Hi Nhã cười lạnh một tiếng."Bọn tôi cũng không tham gia!" A Hỏa cùng Hà Tĩnh Liên đồng thanh.Đinh Phổ Hàng lắc đầu, giễu cợt nói: "Tôi cũng từ chối. Đừng nói năm mươi triệu, ông có cho tôi năm tỷ, tôi cũng không làm ra loại chuyện này. Khiêu chiến chó má gì chứ, ông tưởng mình đang chơi với khỉ chắc?" Trải qua chuyện này, quan niệm cuộc sống cùng giá trị quan của hắn đã thay đổi rất lớn, hắn đột nhiên cảm giác được những tờ tiền đỏ au kia tựa hồ cũng không quan trọng đến vậy.Nhưng Trương Dương lại lên tiếng, mỉm cười cực kỳ gian xảo: "Rất tiếc phải nói cho chư vị biết, từ chối là không được, từ hôm nay trở đi, tôi chính là tổng đạo diễn của chương trình này."[end 164][165] Linh Môi - Trương Dương Bị Đùa Giỡn*****Lời nói của Trương Dương làm Tống Ôn Noãn phản kèo, cô đập mạnh kịch bản cầm trong tay xuống đất, chất vấn: "Ông vừa nói gì vậy, tổng đạo diễn chương trình này là Tống Ôn Noãn tôi đây, từ khi nào lại biến thành ông rồi?"Trương Dương cười hì hì xua tay: "Sao, Tống đạo chưa nhận được thông báo à? Vậy cô chờ một chốc đi, cấp trên sẽ gọi điện cho cô ngay thôi."Vạn lão ngồi trên sô pha chà chà gậy batoong trong tay, chậm rãi nói: "Tiểu Tống à, đây là quyết định của đài, cô không nên có ý kiến. Chúng tôi biết cô là công thần lớn nhất của chương trình này, nó có thể hot đến mức này cũng dựa vào kiến thức và bản lĩnh của cô. Cô là một người rất có năng lực, không quản nhận chương trình gì cũng có thể làm nó rất sống động, chúng tôi rất có lòng tin với cô, cũng rất coi trọng nên chuẩn bị chuyển cô sang chương trình khác, tên gì nhỉ?"Vạn lão nhìn sang cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh, cô gái áp sát tai ông ta nhỏ nhẹ nói: "Tên là Tìm Kiếm Tài Năng Hoa Quốc, tính chất cũng không khác chương trình này là mấy, cũng để thí sinh so tài với nhau.""Đúng đúng đúng, Tìm Kiếm Tài Năng Hoa Quốc, bản quyền mua từ nước ngoài, nghe nói tỷ lệ người xem ở nước ngoài rất cao. Tiểu Tống à, tài nguyên như vậy đủ cao rồi đi? Đài rất coi trọng cô. Cô yên tâm, Dương Dương tiếp nhận chương trình này rồi vẫn sẽ dựa theo thiết lập nội dung của cô trước giờ mà quay hình, sẽ không thay đổi quá lớn đâu, chương trình này vẫn là thành quả lao động của cô."Không quản Vạn lão nói chuyện dễ nghe cỡ nào, Tống Ôn Noãn cũng không bị mê hoặc, Thế Giới Kỳ Nhân là chương trình mà cô bắt đầu từ không tới có, tỷ lệ người xem cũng từ thấp tới cao, mà Tìm Kiếm Tài Năng được mua bản quyền từ nước ngoài, hình thức đã rõ ràng, khán giả cũng tiếp nhận loại hình thức này, công việc cô có thể làm là có hạn.Nói như vậy có chút phức tạp, đổi sang một cách vì dụ thô lỗ hơn là Thế Giới Kỳ Nhân là con ruột của Tống Ôn Noãn, Tìm Kiếm Tài Năng là con người khác, con ruột và con người khác có thể giống nhau sao? Những người này sao có thể bắt cô từ bỏ con mình, chuyển sang nuôi con người khác chứ? Quá vô sỉ mà!Nhưng không chờ cô kịp nổi bão, điện thoại của cô quả thực đã vang lên, là trưởng đài gọi tới, cú điện thoại này không thể không nghe.Tống Ôn Noãn đứng im bất động một lúc lâu mới nặng nề bước ra ngoài, lúc đi có thoáng liếc nhìn Mạnh Trọng, sau đó từ trong mắt đối phương nhìn ra được phẫn nộ cùng bất đắc dĩ. Ngay cả Mạnh bộ trưởng quyền cao chức trọng cũng không có cách nào với Trương Dương, tay mắt của tên này có thể thông thiên sao? Trương gia bọn họ dựa vào cái gì chứ?Mấy phút sau, Tống Ôn Noãn một lần nữa đi vào phòng quay, gương mặt xinh đẹp xám xịt. Cuối cùng cô vẫn không thể vượt qua nổi cường quyền, thực tế xấu xí đến mức làm cô phẫn nộ, lại làm cô bất đắc dĩ. Người sống trên đời chung quy phải gặp rất nhiều thất bại cùng đả kích, lúc không thể chống chọi lại thì chỉ có thể cực kỳ nhẫn nại chịu đựng.Cô siết chặt nắm tay, cố gắng đè nén phẫn nộ trong lòng, mà Trương Dương thì ngay cả dư quang khóe mắt cũng không thèm ban cho cô, trực tiếp nhìn Phạn Già La, hỏi lại lần nữa: "Thế nào, mấy người chiến hay không chiến?"Phạn Già La tự nhiên là không chiến, không có ai có thể dao động sự lựa chọn cùng quyết định của cậu. Nhưng lúc môi cậu hé mở thì một bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay cậu, nhẹ nhàng lay động.Đôi môi mỏng của Phạn Già La khép lại, cậu biết Tống tiến sĩ có lời muốn nói.Tống Duệ buông tay thanh niên, bình tĩnh nói: "Trương tiên sinh, tôi là nhà đầu tư lớn nhất của chương trình này, anh cũng biết quan hệ của tôi và Tống Ôn Noãn, nếu mấy người đã triệt để gạt bỏ vị trí tổng đạo diễn của con bé, tôi cũng chỉ xin rút vốn khỏi chương trình thôi."Trương Dương cho là Tống Duệ muốn uy hiếp mình, lúc này liền bật cười khinh thường: "Được, cứ việc rút, khi đó ông đầu tư bao nhiêu tiền? Tôi sẽ trả lại nguyên xi cho ông. Ai làm pháp vụ? Pháp vụ pháp vụ pháp vụ đâu?" Hắn giống như tróc chó mà rống cổ gọi.Pháp vụ không thể không đứng ra, vẻ mặt giận mà không dám nói gì: "Trương tổng, tôi là pháp vụ." Người này đúng là hàng con ông cháu cha quyền thế Kinh thị, phong thái quá kiêu ngạo!"Hợp đồng đầu tư của hắn đâu, anh lấy ra đây cho tôi, tôi trả tiền lại cho hắn, anh mau soạn một phần hợp đồng rút vốn, mau mau cho hắn cút xéo đi!" Trương Dương gạt ngã một chồng tiền mặt, sau đó ngồi trên nửa chồng tiền mặt, gác chéo chân, ngêu ngao ca hát, không chút e dè. Hắn muốn dùng hành vi tùy ý để chứng tỏ quyền uy của mình, cũng ngầm báo cho Tống Duệ biết---- chút tiền này của mày, ông đây căn bản chướng mắt, ông đây có dư tiền để mang ra làm ghế ngồi!Thấy Trương Dương ra vẻ ta đây, Vạn lão không chỉ không ngăn cản, ngược lại còn dùng đầu ngón tay chỉ chỉ hắn ta, bất đắc dĩ lại cưng nhiều nói một câu 'Con nha'. Đây là tư thế trưởng bối rất yêu thích hậu bối nên mới dung túng như vậy, có thể thấy vị Vạn lão này cùng Trương gia có giao tình tuyệt đối không đơn giản.Cô gái trẻ đắp một tấm chăn mỏng trên phần đùi gầy đét của Vạn lão, tựa hồ rất cẩn thận chăm sóc ông ta, đôi mắt xinh đẹp lại không ngừng liếc nhìn qua Trương Dương, hiển nhiên đã bị dáng vẻ huênh hoang tùy ý cùng thoải mái không chịu gò bó của hắn mê hoặc.Trương Dương cũng tới để đập bảng hiệu, hơn nữa tựa hồ chỉ là người bình thường nhưng lực phá hoại của hắn lại càng khủng khiếp hơn Thẩm Đồ, bởi vì hắn nắm giữ hai loại sức mạnh mạnh mẽ nhất trên thế gian, một là tiền tài, hai là quyền lực.Mạnh Trọng chỉ im lặng thở dài một hơn, không ai biết anh ôm tâm tình khó chịu cỡ nào khi đứng ở đây. Trước đây người chủ trương thành lập chương trình này là anh, hiện giờ để chương trình rơi vào tình cảnh khó khăn này cũng là anh, đối mặt với ánh mắt chất vấn không ngừng bắn tới của Tống Ôn Noãn, anh thật sự không có chút mặt mũi nào đối diện.Pháp vụ nhanh chóng lấy hợp đồng liên quan ra, Trương Dương tùy tiện liếc nhìn một cái, chóp mũi phì ra tiếng cười khinh thường chế giễu: "Chỉ có tám triệu mà cũng bày đặt ở đây đối nghịch với tôi? Ông đây cho anh mười triệu đấy, lập tức cút xéo đi.""Mười triệu? Có phải hơi ít không? Tôi muốn hai chục triệu. Chương trình này hiện giờ đang rất hot, nếu tôi chuyển nhượng cổ phần ra ngoài sẽ có rất nhiều người nguyện ý ra giá cao để thu mua. Trương tổng lớn giọng như vậy, không ngờ lúc vung tay cũng chỉ được vậy thôi, tôi đã quá xem trọng Trương tổng rồi." Tống Duệ nhếch khóe môi, vẻ mặt coi thường.Bắp thịt bên sườn má Trương Dương nháy mắt căng cứng, tựa hồ bị chọc giận, trong nháy mắt nói: "Đi, lấy hai chục triệu cho hắn!" Vì vậy mấy phút sau, hai mươi vali tiền được đặt bên chân Tống Duệ. Anh nhìn cũng không nhìn, chỉ hướng Phạn Già La gật đầu một cái, ý bảo cậu có lời gì thì có thể nói.Lúc này Phạn Già La mới không nhanh không chậm nói: "Tôi muốn rời khỏi chương trình này."Lời của cậu giống như mở van khóa, Nguyên Trung Châu vốn cực kỳ bất mãn với dáng vẻ ta đây cùng nhân phẩm của Trương Dương lập tức tiếp bước: "Tôi cũng không quay nữa."Chu Hi Nhã: "Tôi rời khỏi."A Hỏa cùng Hà Tĩnh Liên một lần nữa ăn ý đồng thanh: "Bọn tôi cũng không quay nữa.""Tất cả mọi người đều không chơi, chỉ còn lại một mình tôi thì có ý nghĩa gì. Tôi cũng xin rút." Đinh Phổ Hàng mỉm cười thực rụt rè, nhưng trong lòng thì đang hưng phấn hò hét. Thật tốt quá rồi! Cám ơn ông trời! Rốt cuộc cũng để hắn có một lý do quang minh chính đại để rời khỏi cái chương trình quỷ quái này rồi, hắn con mẹ nó đã sớm bị đám quái vật này hù chết rồi! Không không không, Phạn lão sư không phải quái vật, Phạn lão sư là thần tiên, là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, theo Bồ Tát đảm bảo không sai.Vị ngoại cảm còn sót lại nhìn xung quanh một vòng, tràn đầy mong đợi hỏi: "Nếu bọn họ đã tự động rời đi hết rồi, có phải tôi thuận lý thành chương trở thành quán quân không? Số tiền này tôi có thể lấy đi không?""Lấy con mẹ mày!" Vẻ mặt tùy ý của Trương Dương hoàn toàn nứt toát, cắn răng nghiến lợi nói: "Mấy người tưởng đây cái chợ bán thức ăn chắc, muốn tới thì tới muốn đi thì đi? Đừng quên, các người đã ký hợp đồng rồi! Pháp vụ, nếu bọn họ tự ý rời khỏi chương trình cần phải đền bao nhiêu tiền?"Pháp vụ nhỏ giọng đáp: "Phải đền hai triệu.""Hai triệu? Ít như vậy á?" Trương Dương sửng sốt.Pháp vụ lấy một phần hợp đồng ra giải thích: "Chi phí di chuyển của bọn họ rất ít, cho nên cần bồi thường cũng ít."Lúc này Trương Dương chuyển ánh mắt sang đám Nguyên Trung Châu, phát hiện bọn họ ăn mặc rất đơn giản, vẻ mặt cũng có vết tích tang thương hoặc gian khổ, thế là lại nhếch miệng: "Nghe thấy không? Muốn đi thì phải đền hai triệu tiền bồi thường vi phạm hợp đồng. Ai đưa tiền ra được thì có thể đi. Không đưa ra được thì phải ở lại đây, tôi bảo mấy người làm gì, mấy người không có quyền từ chối!"Nói xong những lời này, Trương Dương lại có chút mất hứng thú, bởi vì người hắn muốn đối phó nhất đã thoát rồi, hai triệu đối với Phạn Già La mà nói không phải là con số quá nhiều, cậu ta đền nổi, cho dù không nổi thì tên nhóc Triệu Văn Ngạn kia cũng sẵn lòng trả giúp. Nhưng đám quỷ nghèo này thì khác, bọn họ chỉ là người tu khổ hành không của cải gì, không thì cũng là đám nhà quê ở nơi vùng xa vùng xôi, làm gì có tiền gửi ngân hàng? Ngoại trừ tiếp tục quay thì bọn họ không còn lựa chọn nào khác. Chính chủ đã chạy mất, lôi đám này ra xả giận cũng được.Quả nhiên, nhóm Nguyên Trung Châu nghe thấy lời này thì vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, cho dù là Đinh Phổ Hàng thiết lập hình tượng doanh nhân trẻ cho mình cũng chỉ có không tới một triệu tiền gửi ngân hàng. Không có tiền, bọn họ không thể nào rời đi, xã hội hiện đại này có quy luật để quản lý lời nói và hành vi của loài người, mà các vị ngoại cảm này đã thoát khỏi xã hội quá lâu, căn bản không hiểu được cách chơi và quy tắc của nó.Lúc này Tống Duệ lại cười khẽ lên tiếng: "Tôi có thể cho mọi người mượn tiền, mọi người chỉ cần viết một tấm giấy vay nợ là được." Anh biết những người này không tin tưởng mình, vì vậy anh nhìn sang Phạn Già La, ám chỉ nói: "Tôi biết em cũng thiếu tiền, em có muốn mượn hai triệu không? Muốn thì có thể lấy ngay."Không cần nói nhiều, Phạn Già La đã hiểu được ý của anh, lập tức vui vẻ gật đầu: "Được, vậy phải cám ơn Tống tiến sĩ rồi." Cậu bước tới chỗ nhân viên công tác hỏi xin một tờ giấy trắng, ghi giấy vay nợ rồi từ trong vali cầm lấy hai triệu.Phạn Già La có thể coi là đầu lĩnh của nhóm ngoại cảm, là nhân vật linh hồn, nếu cậu tin tưởng Tống Duệ, người khác tự nhiên cũng sẽ động tâm. Ở trong một đoàn thể nhỏ, hành động của lãnh tụ sẽ có tác dụng khó có thể tưởng tượng, nhất là lãnh tụ tinh thần.Tống Duệ không cần ngoại cảm cũng đoán được sự lựa chọn của bọn họ.Quả nhiên, A Hỏa cực kỳ không ưa Trương Dương không chút nghĩ ngợi giơ tay: "Tống tiến sĩ, anh có thể cho tôi mượn hai triệu không? Tôi cũng sẽ ghi giấy nợ cho anh." Cậu nhóc vừa dứt lời, Hà Tĩnh Liên cũng nhút nhát mở miệng: "Tống, Tống tiến sĩ, tôi cũng, cũng muốn mượn hai triệu, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền trả cho anh.""Đương nhiên là được, còn ai muốn mượn nữa không? Với sự nổi tiếng của mọi người bây giờ, muốn ra ngoài kiếm tiền rất dễ, hai triệu này có lẽ chỉ thù lao của một vụ làm ăn mà thôi." Tống Duệ cười cười thổi gió.Vì vậy Đinh Phổ Hàng cũng lên tiếng, Nguyên Trung Châu cùng Chu Hi Nhã chậm rãi giơ tay, ánh mắt cũng tỏ ra thả lỏng. Bọn họ tình nguyện nợ Tống tiến sĩ cũng không muốn ở trong tổ chương trình đã hoàn toàn thay đổi này. Tự do cùng tiền tài nặng nhẹ thế nào, đáp án cần phải nói sao? Đối với người tu hành mà nói, không có tự do còn không bằng chết đi.Hai chục triệu tiền mặt rất nhanh đã cho mượn hết mười hai triệu, Tống Duệ gấp giấy mượn nợ của Phạn Già La lại, cất vào khăn tay trang trí trên túi áo trước ngực, năm tờ khác thì tùy ý nhét vào túi quần. Bây giờ anh còn dư lại tám triệu tiền mặt, không nhiều không ít vừa vặn số tiền anh đã đầu tư, mà chương trình này đã không còn nhóm thí sinh xuất sắc nhất, cuối cùng cũng rơi vào kết cục xám xịt mà thôi.Khán giả theo chương trình thấy được rất nhiều người kỳ lạ chuyện kỳ lạ, cũng bỏ ra không ít cảm tình, có thí sinh yêu thích của mình, cũng ủng hộ bọn họ suốt hành trình. Nếu những thí sinh này đột nhiên biến mất toàn bộ lại không có lời giải thích hợp lý, khán giả có thể tiếp thu sao? Đáp án của vấn đề này ngay cả kẻ ngu cũng biết.Tống Duệ gật đầu với Trương Dương, mỉm cười nhạt nhẽo, mà Phạn Già La thì đưa hai triệu cho pháp vụ, lễ phép hỏi: "Tôi có thể hủy hợp đồng không?""Có thể, có thể." Pháp vụ theo bản năng gật đầu.Mấy phút trước còn kiêu ngạo tới không ai bì nổi, lúc này đã giận tới xanh cả mặt, cắn chặt răng phun ra một câu: "Tống Duệ, con mẹ nó anh dám chơi tôi à! Được, giỏi!" Hắn dùng đầu ngón tay chỉ mũi Tống Duệ, sau đó trừng con ngươi đỏ ngầu nhìn qua pháp vụ, khẳng định nói: "Bọn họ hủy hợp đồng tập thể, xét theo phương diện pháp luật là không cho phép! Bọn họ không thể đi!"Pháp vụ vừa lau mồ hôi lạnh trên trán vừa nơm nớp lo sợ trả lời: "Trương tổng, bọn họ ký hợp đồng riêng từng người, chỉ cần bồi thường phí vi phạm hợp đồng là có thể rời đi, lúc ký hợp đồng chúng ta không nghĩ tới tình huống tất cả thí sinh đều sẽ rời đi như vậy nên không ra quy định về phương diện này. Ngài xem, hợp đồng đều ở đây."Pháp vụ vừa mới đưa hồ sơ tới đã bị Trương Dương vung tay đánh bay, trang giấy trắng như tuyết lượn lờ ở bên cạnh, phối hợp với núi tiền đỏ au tạo thành hai sắc thái cực kỳ đối lập nhưng cũng đầy cảm giác trào phúng. Hắn vốn tới để diễu võ dương oai, cũng tới xem khỉ làm trò, không ngờ người bị đùa giỡn lại chính là mình.Sắc mặt của hắn chưa bao giờ khó coi đến vậy, thâm độc như sóng trào tràn ra ngoài vành mắt, cuồn cuộn lan tới chỗ Tống Duệ. Một đợt nối tiếp một đợt, lửa giận đã thiêu rụi lý trí của hắn, làm hắn rút súng ra chỉa thẳng vào đầu Tống Duệ. Sống nửa đời người, đây là lần hắn khó chịu nhất, cũng chật vật đến nhất!Tống Duệ căn bản không có ý muốn né tránh, Phạn Già La đã trước một bước kéo anh ra sau lưng mình, cũng nhanh chóng mở rộng từ trường của mình.Mạnh Trọng tiến tới vài bước cản họng súng, lạnh nhạt nói: "Đừng quên hôm nay chúng ta tới đây làm gì!"Vạn lão không ngờ chương trình đang yên lành lại biến thành tình trạng sụp đổ, vội vàng run rẩy đứng lên hòa giải: "Thôi bỏ đi Dương Dương, cứ tùy bọn họ đi, con nâng tiền thưởng lên, gọi thêm một nhóm người khác là được." Đây là tư tưởng quan liêu điển hình của ông ta, tất cả mọi người chỉ cần vung tiền đổi một nhóm người khác nghe lời hơn là có thể giải quyết.Nhưng Trương Dương lại biết hiện thực không phải như vậy, một khi nhóm Phạn Già La rời đi, chương trình này cũng sẽ chấm hết. Ngày hôm nay hắn không vớ bở được chút nào, lại còn mất hết cả mặt mũi! Hắn vẫn luôn nghe người ta nói Tống Duệ là nhân vật không thể trêu vào, hôm nay mới hiểu được thủ đoạn của đối phương đê tiện đến mức nào. Ngay từ khi mở miệng đòi hai chục triệu, hắn đã lập bẫy cho tất cả những chuyện phát sinh sau đó đi? Được, nhân loại này, hắn nhớ kỹ!Trương Dương chậm rãi đút súng vào bao, cực kỳ không cam lòng cắn răng.Lúc này Mạnh Trọng mới xoay sang nhìn Phạn Già La, cười khổ: "Phạn lão sư, kỳ thực ngày hôm nay chúng tôi có chuyện tìm cậu, có thể nói chuyện một chút không?"Phạn Già La nhìn lướt qua Mạnh Trọng, nhìn sang Trương Dương, tựa cười mà không cười nói: "Tức là mấy người tới đây để nhờ vả tôi, đúng không?"Sắc mặt Trương Dương nháy mắt từ tái nhợt biến thành đen kịt, ngoại trừ chật vật thì chỉ còn khó chịu, thật sự là nửa điểm kiêu căng hống hách cũng không còn.Tống Ôn Noãn trước đó còn tức tới muốn hộc máu phốc một tiếng cười phá lên. Chọc ai không chọc, lại chọc ngay Phạn lão sư cùng anh họ, hai người này vốn đã rất khó đối phó rồi, Trương Dương này còn ép bọn họ liên thủ, này không phải muốn tìm đường chết à![end 165]
*****Thẩm Đồ bị còng tay, cha của cậu ta hoảng sợ không biết phải làm sao, mẹ cậu ta thì đánh đấm tay Trang Chân kêu khóc: "Anh thả con tôi ra, nó là thiên tài, nó là thiên tài tuyệt thế, quốc gia sẽ bảo vệ nó. Các người cho nó kiểm tra IQ đi, chỉ số thông minh của thằng bé rất cao, sau này nó nhất định có thể làm ra rất nhiều cống hiến cho quốc gia!"Trang Chân nhìn thiếu niên chật vật như chó nhà có tang mà mình đang xách trong tay, tỏ ra cực kỳ hoài nghi với lời này. Chiếc kính là vật phẩm làm thiếu niên gia tăng cảm giác thâm trầm cùng thông minh của mình không biết đã rớt đi đâu rồi, ánh mắt đục ngầu tràn đầy cảm xúc nhút nhát. Bị Phạn Già La lột da, tách xương, mổ xẻ linh hồn, lộ ra dáng vẻ chân thật nhất."Tôi, tôi chỉ muốn tới tìm anh chơi đùa một chút mà thôi, tôi không có ác ý. Tôi cho rằng chúng ta là đồng loại." Thiếu niên rơi nước mắt lã chã nhìn thanh niên, miệng ấp úng nói. Cậu ta không hiểu được vì sao mình lại rơi vào tình cảnh này, bởi vì cậu ta chỉ là một con rối mặc cho người khác định đoạt, sớm đã mất đi lý giải cũng suy nghĩ của mình.Cậu ta cho rằng mình rất đặc biệt, nhưng kỳ thực cậu ta đã sớm tan biến trong đám đông.Phạn Già La lắc đầu, từng câu từng chữ nói: "Cậu sai rồi, chúng ta không phải đồng loại, chúng ta là sự tồn tại hoàn toàn trái ngược."Cuối cùng thiếu niên vẫn bị Trang Chân xách đi, mất đi trí tuệ vốn không thuộc về mình, cậu ta đáng thương hệt như một con côn trùng. Cha mẹ cậu ta khóc sướt mướt, cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng còn quỳ xuống cầu xin, sau đó giống như nhớ tới gì đó, lại hung hăng gào lên: "Con tôi sẽ không sao cả, nó vẫn chưa trưởng thành, nó sẽ không ngồi tù được đâu! Ha ha ha, mấy người bắt đi, bắt đi, cho dù hôm nay mấy người có bắt nó rồi cũng phải thả thôi."Trang Chân cố gắng đè nén nội tâm phẫn nộ. Nếu không phải Phạn lão sư đúng lúc báo án, đồng thời kiềm chế hành động của Thẩm Đồ, những quả bom kia có thể bị cậu ta cho nổ bất cứ lúc nào. Lầu dạy học, tòa nhà hành chính, sân tập, căn tin, thư viện, phàm là nơi có nhiều người đều không bị buông tha, thằng nhóc này chuẩn bị tắm máu cả trường, hủy diệt mấy trăm, thậm chí là mấy ngàn tính mạng con người! Mà cha mẹ nó lại không hề quan tâm, không hề suy xét lại phương thức giáo dục của mình, ngược lại chỉ nghĩ tới cái hư danh thiên tài cùng vấn đề con mình có phải ngồi tù hay không.Cho nên Thẩm Đồ trưởng thành thành như vậy cũng không hoàn toàn là vì bị cái đầu người kia đầu độc, tính cách của cậu ta vốn đã có vấn đề rất lớn.Trang Chân đã rất cáu kỉnh nhưng lại không thể không nhẫn nhịn mặc kệ ba Thẩm và mẹ Thẩm kêu gào công kích, nhưng càng làm anh cảm thấy bi ai hơn là luật pháp thật sự không có cách nào đối với những đứa nhỏ như Thẩm Đồ, cho dù chúng giết người, thậm chí là có ý đồ tạo ra một sự kiện hủy diệt xã hội, chỉ một lời biện hộ 'trẻ vị thành niên' đã đủ để cậu ta trốn thoát trừng trị của pháp luật. Chúng phạm tội nhưng không cần phải trả cái giá nào cả!Ý thức được điểm này, tín ngưỡng kiên định của Trang Chân có một thoáng dao động, nhưng nghĩ tới những quả bom được tháo gỡ đúng lúc và mấy ngàn đứa nhỏ đã được giải cứu, bàn tay khống chế Thẩm Đồ của anh lại càng dùng sức hơn. Mặc dù biết rõ cuối cùng chỉ là làm chuyện vô ích nhưng tấm lòng gìn giữ chính nghĩa của anh sẽ không thả lỏng, bước chân chấp pháp cũng không thụt lùi vì sợ hãi. Bọn anh chính là bước tường bảo vệ dân chúng ở tuyến ngoài cùng, cũng là phòng tuyến kiên cố nhất, tuyệt đối không thể suy sụp!Trang Chân nghiêm nghị ấn đầu Thẩm Đồ, phỏng chừng đây là hình phạt nghiêm khắc nhất mà anh có thể dành cho thiếu niên.Lúc này Tống Duệ chầm chậm lên tiếng: "Trang Chân, sau khi trở về mời vài vị bác sĩ khoa thần kinh tới kiểm tra kỹ lưỡng, tôi hoài nghi cậu ta bị chứng tinh thần phân liệt nghiêm trọng, cần phải cách ly điều trị."Trang Chân ngẩn người, sau đó gật đầu mỉm cười: "Tôi hiểu rồi, sau khi trở về cục tôi lập tức để cậu ta làm giám định tinh thần."Ba Thẩm và mẹ Thẩm trợn tròn mắt, không dám công kích Tống Duệ, chỉ có thể rít lên chói tai đuổi theo Trang Chân. Người trưởng thành làm giám định tinh thần có lẽ là một mánh khóe để trốn tránh sự trừng trị của pháp luật, nhưng thiếu niên bị giám định là mắc bệnh tâm thần thì cả đời sẽ bị hủy! Hàng xóm láng giềng không có người nào không biết con trai bọn họ là thiên tài, nếu chuyện này truyền ra, bọn họ sẽ xấu hổ cỡ nào chứ? Còn có thể sống ở đó được nữa không?Bởi vậy có thể thấy, điều mà cặp cha mẹ này quan tâm kỳ thực không phải đứa con, mà là giá trị lợi dụng của nó, ý nghĩa của bọn họ là---- mình không thể sống như mộng tưởng thì con mình phải thay mình thực hiện, nó phải làm người khác ao ước với mình. Có bao nhiêu đứa nhỏ phải sống dưới lớp bóng mờ của cha mẹ, từ đó về sau cả cuộc đời đều bị điều khiển?Tống Duệ nhìn bóng lưng đám người ào ào đi xa, thở dài nói: "Hủy diệt Thẩm Đồ không phải là cái đầu này, là chính cha mẹ cậu ta.""Tống tiến sĩ nói rất đúng." Phạn Già La vô điều kiện phụ họa, giống như đã tập thành thói quen rồi. Đối với người bạn duy nhất của mình, cậu rất tín nhiệm.Biểu tình nghiêm túc của Tống Duệ đã không duy trì được nữa, cố nhẫn nhịn một hồi cuối cùng vẫn cúi đầu cười rộ lên....Hai số tiếp theo đã quay xong, Tống Ôn Noãn đang cùng đạo diễn bàn bạc vấn đề phát sóng. Bởi vì đủ loại nguyên nhân, thời lượng của hai số này lại không dài bằng số đầu tiên, xem ra không bổ sung là không được. Hai người còn chưa kịp đau đầu về chuyện quay thêm phân đoạn để bổ sung thì mẹ Hà Tĩnh Liên đã tức giận đùng đùng xông tới, lớn tiếng ồn ào: "Tống đạo, Tống đạo, vì sao chi phí quay số này cô không chuyển vào thẻ của tôi? Các người vi phạm hợp đồng, mau đền tiền đi, bằng không Liên Liên nhà tôi sẽ không quay nữa!"Hà Tĩnh Liên phờ phạc đuổi tới, vẻ mặt cùng giọng nói đều lộ rõ khó chịu: "Mẹ, mẹ làm gì vậy? Tống đạo đã chuyển tiền cho con rồi.""Chuyển cho con? Tiền ở đâu?" Mẹ Hà lập tức xoay hướng mũi dùi: "Sao con lại lấy tiền? Em trai con đang cần tiền để đóng tiền học thêm, con không biết à? Học đàn piano, học đàn violong, học vẽ tranh... có cái nào không cần tiền đâu chứ?"Hà Tĩnh Liên không biết nên ứng phó thế nào với lời chất vấn của mẹ mình, Tống Ôn Noãn đã nhìn không nổi nữa, lạnh lùng nói: "Tuần trước Tiểu Liên đã vừa tròn mười tám tuổi, quyền giám hộ của các người đã tự động bị hủy bỏ, các người không có tư cách điều khiển cuộc đời của cô bé nữa. Đây là tiền cô bé cực khổ kiếm được, cô bé nhận lấy thì có lỗi gì? Con trai các người cần tiền đóng tiền học, đó không phải là trách nhiệm của bậc làm cha làm mẹ các người à? Tôi nói cho các người biết, sau này phí quay chương trình tôi sẽ chuyển thẳng vào tài khoản Tiểu Liên, bà có đi kiện thì tôi cũng không sợ, để xem xem pháp luật sẽ chống đỡ ai. Trong hợp đồng có ghi tên bà không? Có chữ nào nhắc tới bà không? Không có thì bà mau cút đi, bằng không... bà đây sẽ phái bảo vệ tới quét bà đi đấy!"Lúc Tống Ôn Noãn phẫn nộ lên, gương mặt xinh đẹp phi phàm kia quả thực làm người ta cảm thấy áp bách không nhỏ. Mẹ Hà không dám chống đối, vì thế xoay người giật lấy ba lô của Hà Tĩnh Liên, tức giận mắng: "Cánh con cứng cáp rồi đúng không, dám trộm tiền nhà! Thẻ đâu? Thẻ đâu rồi? Mau giao thẻ ra đây, chuyện học của em trai con không thể nào bỏ lỡ được, con có biết không hả? Đứa nhỏ này sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ!"Bà thật sự rất cần tiền, cũng không phải cố ý tới lừa bịp gì, Hà Tĩnh Liên cảm giác được nên trái tim lại càng nguội lạnh hơn. Cái gì gọi là trộm tiền nhà? Số tiền này không phải do cô kiếm được sao? Hết thảy khoản tiền trong nhà không phải đều dựa vào chuyện cô chịu đựng đau đớn, buôn bán linh hồn mà kiếm được sao? Vì sao em trai chi tiêu một khoản lớn thì được, mà cô lén dùng một chút lại không được?Hà Tĩnh Liên dùng hết toàn lực ôm lấy ba lô của mình, nước mắt không ngừng trào ra. Không nói khoa trương, nhưng mặc dù cô có một cái nhà nhưng thứ chân chính thuộc về cô lại ở hết trong ba lô này, một tấm thẻ căn cước, một tấm thẻ ngân hàng, một chiếc điện thoại. Thẻ ngân hàng cùng điện thoại di động đều là Tống Ôn Noãn giúp cô mua, người nhà chưa bao giờ cân nhắc tới nhu cầu của cô, chỉ lo lắng cô có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn hay không mà thôi.Hà Tĩnh Liên khóc tới toàn thân phát run, tay không có bao nhiêu sức lực, mắt thấy ba lô đã sắp bị mẹ cướp đi, cảm giác tuyệt vọng ập tới làm cô suýt chút nữa đã tan vỡ. Đến tận khi tham gia chương trình này, gặp được Phạn lão sư, hiểu được cái gì gọi là chân tình, cô mới biết hóa ra nơi mình vẫn luôn sinh sống căn bản không phải là nhà, nó là ngục tù.Cô không ngừng cầu xin mẹ đừng tàn nhẫn như vậy, tốt xấu gì cũng lưu lại cho mình chút gì đó, nhưng Mẹ Hà căn bản không nghe, còn công kích cả những nhân viên khác tới hỗ trợ. Tiền học thêm mỗi tháng của con trai hơn mười nghìn NDT. Áp lực của mẹ Hà cũng rất lớn. Trong tình huống chính mình không có năng lực, bà chỉ có thể dời áp lực lên người con gái, người một nhà vốn phải giúp đỡ lẫn nhau, bằng không còn gọi là người một nhà gì nữa chứ?Nhưng bà hiển nhiên đã quên mất, bọn họ căn bản không hề giúp đỡ Hà Tĩnh Liên, chỉ có bóc lột chèn ép cô bé.Cảm nhận được tâm tình của mẹ mình, Hà Tĩnh Liên cuối cùng cũng chậm rãi buông balo, ngay lúc này A Hỏa không biết từ đâu chui ra, một phát giật phăng chiếc balo kia, giơ lên cao."Có bản lĩnh thì bà cướp từ tay tui đi, ông đây đứng im bất động đấy, tùy ý bà cướp đấy!" A Hỏa thật sự rất giận, dáng vẻ hung ác giống như một con sói.Vóc người mẹ Hà rất nhỏ nhắn, căn bản không với tới tới được, bà chỉ có thể không ngừng nhảy nhót tại chỗ, nhưng có nhảy cũng vô ích, vẫn không thể nào với tới. Bà muốn hỏi nhân viên để mượn ghế, nhân viên lập tức mang ghế đi, không ai thèm giúp bà, ngược lại còn dùng ánh mắt khinh bỉ xem bà làm trò hề.Mẹ Hà nhảy nhót mấy chục lần, còn hung ác đấm đá A Hỏa nhưng đối phương vẫn đứng sừng sững bất động, không đánh lại. Cậu ta giơ chiếc túi lên rất cao, tuyệt đối không để bất kỳ người nào cướp đi, kỳ thật thứ A Hỏa muốn bảo vệ là chủ nhân chiếc túi, là cô gái đang khóc tới không thể kiềm chế kia."Cậu trả nó cho tôi! Đó là đồ của con gái tôi! Tên cướp này, tôi muốn báo cảnh sát, cậu chờ đấy, tôi sẽ báo cảnh sát!" Mẹ Hà tuy cũng có chút xấu hổ, bà biết cướp đồ của con gái là không tốt, cũng biết người khác đang dùng ánh mắt chán ghét cỡ nào để nhìn mình. Bà cũng muốn mặt mũi nên bắt đầu nhát gan, lấy điện thoại ra giả vờ như muốn đi gọi điện thoại nhưng kỳ thật là lén lút muốn chạy trốn. Dù sao buổi tối con gái cũng sẽ về nhà, đến khi đó bà có thừa biện pháp ép con gái móc tiền ra, đứa nhỏ này bị người ta dạy hư rồi, cần phải giáo dục lại!Mẹ Hà đi rồi, A Hỏa lập tức trả balo lại cho Hà Tĩnh Liên, đau lòng nói: "Đừng khóc, không sao nữa rồi.""Cám ơn, cám ơn." Hà Tĩnh Liên ôm chặt balo, lại càng khóc xót xa hơn.Mọi người nhìn cô gái cuộn mình thành một đoàn khóc tới đứng không nổi mà không khỏi thở dài. Đây cũng là một đứa nhỏ bị tình thân bắt cóc, coi con gái là tài sản riêng chính là một loại tư tưởng đáng sợ nhất của cha mẹ Hoa quốc, mà trọng nam khinh nữ chính là loại cố chấp nhất trong tất cả các loại cố chấp.Phạn Già La chậm rãi đi tới bên cạnh cô gái, nhẹ nhàng xoa đầu cô, truyền tới càm giác thiện ý của mọi người hội tụ lại thành dòng nước suối ấm áp, để cơ thể lạnh băng rét run của Hà Tĩnh Liên chậm rãi ấm áp lại, cũng dần dần ngừng khóc. Đây chính là điểm mê người nhất của thế giới này--- nó có bóng tối, nhưng cũng có ánh sáng tồn tại."Cám ơn mọi người, em không sao." Hà Tĩnh Liên ôm balo không ngừng khom người, con mắt đỏ hồng nhưng sáng ngời đầy cảm kích.Vào lúc này, bốn người nam lẫn nữ không hề tầm thường đi vào phòng quay, dẫn đầu là một ông cụ dáng người nhỏ gầy, sắc mặt xám xịt, con ngươi thâm thúy nhưng cũng đục ngầu, tay cầm gậy ba toong, từng bước từng bước bước đi rất thong thả. Một cô gái trẻ xinh đẹp khí chất tao nhã đỡ ông ta, thỉnh thoảng nhắc nhở phải cẩn thận dưới chân. Làn da của cô gái được bảo dưỡng rất tốt, trên mặt không hề có chút vết tích phấn son nào nhưng vẫn trơn bóng hệt như món đồ sứ thượng hạng.Ánh mắt Tống Ôn Noãn đảo tới dò xét gương mặt xinh đẹp không chút vết nhăn nào của cô gái, trong lòng tựa hồ vừa hất đổ một ly nước chanh, chua muốn chết. Cô gái kia cũng liếc nhìn cô rồi nhàn nhạt dời mắt đi, thái độ rất kiêu căng.Đi phía sau hai người chính là hai người đàn ông trẻ tuổi, một người cao lớn uy nghiêm, diện mạo anh tuấn, một người vóc dáng thon dài, khí chất phong lưu.Tống Ôn Noãn không nhận ra ông cụ và cô gái kia, nhưng nhận ra hai người ở phía sau, vì vậy vội vàng tiến tới nghênh đón: "Mạnh bộ trưởng, sao anh lại tới đây? Có gì cần dặn dò à?"Mạnh Trọng còn chưa mở miệng, người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh đã cười hì hì nói: "Tống đạo, nghe nói lần này mọi người thiếu thời lượng? Không bằng để tôi thiết lập một phân đoạn để bù giờ, thế nào? Tới đây, tất cả thí sinh đều qua đây, tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi gọi là Trương Dương, một nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới, vị này là Vạn Bỉnh Bưu, Vạn lão, mọi người đều từng nghe qua rồi đúng không?"Lúc mẹ Hà nháo loạn, tất cả nhà ngoại cảm đều đã tụ tập tới phòng quay, lúc này mặt không biến sắc nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia. Thật sự là người cũng như tên, rất trương dương.Nhóm thí sinh cũng không nhận ra Vạn Bỉnh Bưu, nhưng toàn bộ người của tổ chương trình thì đều sôi trào, sau đó nhao nhao lộ ra vẻ mặt kính nể hoặc kín miệng như bưng. Vị này có quan hệ sâu xa với tổng cục, năng lực rất lớn, một chương trình có được phát sóng hay không, có qua được kiểm duyệt hay không, chỉ cần một câu nói của ông ta là được. Có ông ta ở đây, cho dù Trương Dương vốn không có quyền lực gì lại nhúng tay vào chương trình, mọi người vẫn lựa chọn im lặng."Tới đây, tất cả mọi người qua đây, camera mở hết lên cho tôi, đèn cũng mở lên. Camera này quay gần một chút, số bàn ghế này dọn đi hết đi, mau lên." Trương Dương thực tự nhiên cướp đi quyền làm đạo diễn, chỉ huy nhân viên công tác chạy chạy té khói.Hiện trường nhanh chóng được bố trí theo yêu cầu của hắn. Hắn bảo cô gái trẻ kia đỡ Vạn lão ngồi xuống ghế sô pha mềm mại, sau đó vỗ tay mỉm cười nói: "Tôi đầu tư để mọi người quay một đoạn bổ sung thời lượng, tên là Trận Chiến Ngoại Cảm. Thế nào, có phải nghe rất kích thích không?"Tống Ôn Noãn khoanh tay nhìn hắn, không trả lời, biểu tình trên mặt muốn nói khó coi bao nhiêu thì có đủ bấy nhiêu.Nhóm đạo diễn thì lúng ta lúng túng gật đầu, không thể không khuất phục với quyền uy.Bảy vị ngoại cảm còn sót lại lấy Phạn Già La làm trung tâm, thoạt nhìn tán loạn nhưng lại rất có thứ tự đứng đối mặt với Trương Dương, lạnh lùng bàng quan.Mạnh Trọng lặng lẽ đi tới bên cạnh Tống Duệ, không thể làm gì khác hơn ngoài lắc đầu.Thấy mọi người không hăng hái lắm, Trương Dương vẫy vẫy tay với vệ sĩ đứng ngoài cửa: "Tới, mang đồ tôi đã chuẩn bị vào đây. Nếu mọi người cảm thấy không đủ kích thích thì tôi sẽ cho mọi người chút kích thích vậy. Tôi cam đoan nếu biết nó là gì, mọi người sẽ rất vui vẻ!"Hắn vừa dứt lời, vài vệ sĩ thể trạng cao lớn đã xách mười chiếc vali kim loại sáng long lanh tiến vào, sau đó mở nắp ra, trưng bày trên mặt đất. Những xấp đô la đỏ tươi mới cóng huênh hoang nằm ở dưới ánh đèn, còn có mùi tiền mới chậm rãi tỏa ra, kích thích thần kinh của tất cả mọi người.Một màn này đúng là giống như lời Trương Dương--- rất kích thích! Một cặp một triệu, mười cặp chính là mười triệu. Hắn muốn làm gì?Ánh mắt Trương Dương đảo qua gương mặt của tất cả mọi người, giọng nói trầm thấp, nụ cười biến hóa kỳ lạ: "Tôi muốn các vị ngoại cảm lẫn nhau, cảm ứng lẫn nhau, sau đó nói ra bí mật ẩn giấu sâu nhất của nhau. Người đoán chuẩn nhất chính là người chiến thắng sau cùng, mười triệu này, có quyền lấy đi!"Tống Ôn Noãn còn đang chìm trong ý tưởng mới mẻ này mà không thể nào bình tĩnh nổi thì Tống Duệ đã siết chặt nắm tay, ánh mắt lộ ra sát ý--- đó không phải thi đấu, rõ ràng là tàn sát lẫn nhau! Ngoại cảm là một cuộc chiến linh hồn, kết quả của nó thảm thiết hơn cả các cuộc chiến bình thường! Trương Dương cố ý, hắn vì Phạn Già La mà tới![end 163][164] Linh Môi - Tự Giết Hại Lẫn Nhau?*****Ngoại cảm cũng phân chia khó dễ, ngoại cảm đối với người bình thường và ngoại cảm với nhà ngoại cảm là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.Ý thức của người bình thường giống như chất phóng xạ giấu trong rương mật mã, trong lúc lơ đãng sẽ lộ ra. Nó là ý nghĩ không được bọn họ coi trọng, ví dụ như phiền não trong công việc, ngọt ngào trong tình yêu, là ác cảm hoặc hảo cảm với người nào đó, nó bị bọn họ vô thức phát ra. Sau khi nó phát ra sẽ được nhà ngoại cảm chọn đọc. Nhưng bí mật lớn được bọn họ coi trọng, ví dụ như thù hận sâu đậm, nỗi đau tột cùng, quá khứ tồi tệ khó có thể tưởng tượng hoặc tổn thương máu thịt be bét sẽ được bọn họ vững vàng khóa lại, bỏ thêm từng tầng từng tầng phòng hộ.Nhà ngoại cảm muốn chọn đọc cuộc đời của người bình thường rất dễ, nhưng muốn vạch trần bí mật thì phải mở chiếc tủ sắt trong lòng bọn họ, để tất cả những thứ có giá trị nhất lộ ra. Có nhà ngoại cảm sẽ tìm kiếm chìa khóa hoặc mật mã, có nhà ngoại cảm sẽ dùng phương pháp bạo lực để đập vỡ cái tủ sắt đó, giống như một tên cướp cướp đoạt sạch sẽ.Mở khóa và đập vỡ, ngay từ mặt chữ cũng đủ hiểu được độ khó dễ của hai phương pháp này.Nhưng khi bọn họ gặp phải đồng loại, mục đích giống nhau nhưng cần dùng phương thức khác biệt để đạt được. Đó không còn là vấn đề mở khóa hay đập vỡ nữa, nó là quyết đấu linh hồn. Bạn muốn cướp bảo rương của tôi thì phải đánh với tôi một trận, trận chiến này im hơi lặng tiếng, không hình không bóng, nhưng so với đao thật súng thật, so với quyền đấm cước đá, chém giết máu me tung tóe thì lại càng thảm khốc hơn.Vết thương da thịt sớm muộn gì cũng có thể lành lặn hồi phục, nhưng tổn thương linh hồn có thể ảnh hưởng cả đời. Ngoại cảm có tu vi cao thâm có thể tìm được phương pháp tu bổ linh hồn, nhưng phần lớn nhà ngoại cảm chỉ có thể trơ mắt nhìn linh hồn mình ngày lại ngày tiêu tan. Quá trình này so với tử vong còn đáng sợ hơn, hồn bay phách tán đại biểu cho điều gì, cho dù ngay cả người bình thường cũng có thể tưởng tượng được.Cho nên mới nói, Trận Chiến Ngoại Cảm của Trương Dương dịch ra chính là ---- mấy người tàn sát lẫn nhau đi!Đó là một yêu cầu cực kỳ hoang đường cũng cực kỳ tàn nhẫn, mà trước mặt mười triệu tiền mặt đang chất đống kia, yêu cầu này lại cực kỳ mê hoặc. Một vị ngoại cảm lập tức động lòng, dùng ánh mắt tham lam đảo qua từng sấp tiền mặt kia, lại đảo qua gương mặt các vị đồng loại.Phạn Già La bình thản đứng đó, hai mắt rũ xuống không nhìn bất kỳ ai, tự nhiên cũng không nhìn số tiền kia. Cậu không tỏ vẻ gì, nhóm Nguyên Trung Châu hiển nhiên cũng không tỏ ra có ý kiến gì.Hiện trường là một mảnh im lặng đầy lúng túng.Hà Tĩnh Liên khẽ động động đầu muốn nhìn Phạn lão sư nhưng rất nhanh đã bỏ đi ý nghĩ này. Cô không thể để người nào chú ý tới Phạn lão sư, bởi vì cô có thể cảm giác được Phạn lão sư hiện giờ rất suy yếu, nếu mọi người ứng chiến, Phạn lão sư vốn là người mạnh nhất có lẽ sẽ trở thành bị mọi người liên thủ lại đối phó, cô không dám nghĩ tới kết quả đó! Đó là cháy nhà mà đi hôi của! Quá hèn hạ!Mặc dù A Hỏa không có năng lực cảm ứng mạnh mẽ như Hà Tĩnh Liên nhưng cậu có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc tỏa ra từ người Phạn Già La, cho nên cậu cũng biết người này đang bị trọng thương, đang rất yếu.Chuyện hai người có thể nhận ra, Nguyên Trung Châu cùng Chu Hi Nhã sao có thể không phát hiện. Cho nên bọn họ đều hiểu, một khi đáp ứng rồi liên thủ giải quyết Phạn Già La, mười triệu này rơi vào tay ai vẫn là ẩn số. Vốn nghèo rớt mồng tơi lại giàu lên chỉ trong một đêm tựa hồ chỉ cần một ý niệm của bọn họ mà thôi.Khiêu chiến này, Đinh Phổ Hàng vốn là người có lợi thế nhất, năng lực của hắn chính là thăm dò bí mật của người khác. Phần lớn tủ sắt của mọi người đều mở rộng với hắn, có gia tăng thêm nhiều ổ khóa cũng vô dụng, trong đó thậm chí bao gồm cả nhà ngoại cảm mạnh mẽ như Nguyên Trung Châu và Chu Hi Nhã.Nhưng lúc này hắn lại im lìm túa mồ hôi lạnh đầy người mặc dù ngoài mặt vẫn cố tỏ ra tỉnh rụi, bởi vì hắn căn bản không rình coi được tâm lý của bốn người đột nhiên xuất hiện này, không biết mục đích thật sự của bọn họ là gì. Hơn nữa, bí mật lớn nhất của hắn chính là năng lực của mình, chỉ cần người bên ngoài biết hắn có khả năng đọc tâm, hắn sẽ gặp phải tình cảnh gì là chuyện có thể dự đoán được.Nhìn thấu suy nghĩ của người khác, nắm giữ bí mật không thể cho người khác biết ở trong lòng bàn tay, loại năng lực này có mạnh không? Đương nhiên rất mạnh! Loại năng lực này rất đáng sợ! Cực kỳ đáng sợ! Thậm chí còn không được người đời dễ dàng tha thứ! Thử nghĩ đi, ở bên cạnh bạn xuất hiện một người như vậy, hắn có thể mỗi phút mỗi giây nhìn thấu bạn đang nghĩ gì, tâm tư xấu xa của bạn, bí mật dơ bẩn của bạn không thể nào thoát khỏi ánh mắt của hắn, bạn có sợ không?Không có người nào không sợ, bởi vì ai ai cũng có bí mật không thể để người khác biết.Người sở hữu được suy nghĩ đặc biệt và trí khôn siêu phàm còn lâu mới được xưng là dị loại, nhưng đọc tâm giả thật sự là dị loại. Đinh Phổ Hàng dám cam đoan, một khi năng lực của hắn bị người ta biết, kết cục mà hắn gặp phải chỉ có hai: một là cả đời này sẽ bị nhốt lại, bị lợi dụng, sau đó bị chính người lợi dụng mình trừ khử; hai là lập tức bị diệt trừ, hoàn toàn hủy diệt!Hắn có thể khẳng định trăm phần trăm là Phạn Già La biết bí mật này! Không, cậu ta biết tất cả bí mật của mọi người! Ngay từ lần đầu tiên quay hình chương trình cậu ta đã nhìn thấu tất cả thí sinh! Cậu ta căn bản không cần gia nhập vào trận hỗn chiến này, chỉ cần giờ phút này, mở miệng một chút thôi là cậu ta có thể bóc trần tất cả bí mật của mọi người!Đinh Phổ Hàng suy đoán chính xác không? Đúng, phán đoán của hắn là chuẩn xác, Phạn Già La thật sự biết được bí mật tất cả nhà ngoại cảm.Năng lực của Nguyên Trung Châu là thính giác siêu phàm, ông giống như một con dơi, có thể thông qua các bước sóng âm thanh để lấy được tin tức mình muốn, trong đó thậm chí bao gồm cả tiếng gào thét phát ra từ linh hồn con người. Hiện giờ ông đã rất mạnh mẽ, nhưng khi đóng kín thị giác ông lại càng mạnh mẽ hơn vô số lần. Đóng kín thị giác, thoát khỏi gông cùm thể xác, ông có thể để ý thức mình di chuyển ở cả hai giới âm dương, trong nháy mắt xuyên thủng hoặc đánh nát linh hồn của bất kỳ ai. Ông lộ ra một tài năng nhưng lại giấu đi đòn sát thủ lợi hại nhất của mình, nhưng muốn phá hủy ông cũng rất dễ, chỉ cần đập nát hồn linh của ông là được.Chu Hi Nhã là vu nữ, có thể thi triển chú thuật giết người hoặc cứu người, nhưng cô cũng là cổ sư, trong cơ thể có nuôi dưỡng một con cổ vương, lúc bị trọng thương hoặc sắp chết thì nó có thể giúp cô chuyển nguy thành an. Moi con sâu độc này ra đút cho người khác, cho dù người nọ mắc chứng bệnh nan y gì cũng có thể nháy mắt khỏi hẳn. Cô chính là linh dược biết đi, bí mật này có thể chôn vùi tính mạng của cô.A Hỏa tới để báo thù, hơn nữa còn đã thành công, tên đồ tể đã từng nhuộm máu thôn làng A Hỏa đã bị cậu ta dùng một quyền đập bể đầu, thiêu rụi thành tro tàn. Cậu ta đã vi phạm pháp luật nhưng không hề sợ hãi, bà con cô bác ở trên trời linh thiêng cảm thấy được an ủi mới là điều cậu ta quan tâm, mặc dù cậu ta rất có thể sẽ phải chịu mấy chục năm lao tù, thậm chí là tử hình.Năng lực của Hà Tĩnh Liên là thông cảm, khi chạm vào một người hoặc một vong hồn, cảm quan của cô sẽ đồng bộ với đối phương, sau đó biết được những chuyện khổ sở nhất hoặc bí mật khủng khiếp nhất. Cô có thể tiếp thu tất cả tư tưởng cùng cảm giác của một người, nếu được huấn luyện kỹ càng rồi phát huy ra thực lực trăm phần trăm của nó, cô có thể đồng bộ tư tưởng và cảm giác của mình với bọn họ, thậm chí là đồng hóa.Hiện giờ cô bé vẫn chỉ là một người đáng thương mỗi phút mỗi giây bị tình cảm và suy nghĩ của người khác ảnh hưởng, nhưng nếu học được cách điều khiển, cô sẽ trở thành linh giả không có gì là không thể, sau đó dễ dàng làm chủ suy nghĩ và linh hồn của ngưới khác. Năng lực của cô rất giống ba loại cấm thuật ở thời viễn cổ, ký đoạt xá thuật, khôi lỗi thuật, nhiếp hồn thuật! Nếu cô được chỉ dẫn kỹ lưỡng động thời cũng trưởng thành đầy đủ, cô có thể dễ dàng biến người khác thành con rối của mình, cô chính là vũ khí biết đi ở nhân gian! [cướp đoạt, con rối, thôi miên]Năng lực của Đinh Phổ Hàng chỉ cần hai chữ là có thể tóm tắt--- đọc tâm, nhưng cũng là loại năng lực không được người đời chấp nhận nhất.Những bí mật này Phạn Già La biết tất cả, nhưng chuyện này không phải do cậu chủ động cảm ứng, là ý thức cùng thần niệm của những người này vô thức phóng ra bị cậu bắt được. Nhưng cậu cũng không muốn nói ra, vì thế lúc này mới khép mắt lại, giữ im lặng.Cậu không nói lời nào, nhóm Nguyên Trung Châu cũng không nói, hai vị ngoại cảm còn lại thì vội vàng lên tiếng: "Tôi khiêu chiến trước! Tôi có thể cảm ứng được bí mật của bọn họ!" Vừa nói hắn vừa nhảy ra ngoài không ngừng dao động trước mặt sáu người, không ngừng xoay chuyển, không ngừng cảm ứng.Nhưng Phạn Già La chỉ cần khống chế từ trường nồng đậm vây lấy người mình thì người này sẽ không cảm ứng được gì cả, thần niệm cùng từ trường của hắn không mạnh tới trình độ đủ uy lực để va chạm với từ trường của Phạn Già La, mặc dù lúc này cậu đã suy yếu đến như vậy.Vị ngoại cảm này cảm ứng trước mặt Phạn Già La thật lâu, đang định bịa vài câu thì Trương Dương bật cười nhắc nhở: "Lúc trả lời chúng tôi sẽ lắp thiết bị kiểm tra nói dối cho anh, nếu có nửa lời dối trá thì số tiền này sẽ không có phần của anh đâu. Hoặc là nói thật, hoặc là không nói, nói dối thì một xu cũng không chiếm được."Vì thế vị ngoại cảm này chỉ có thể hậm hực ngậm miệng chuyển sang Nguyên Trung Châu.Nguyên Trung Châu nhắm mắt lại, linh hồn nháy mắt bị ẩn giấu đi, tựa hồ chỉ lưu lại một cái xác rỗng. Người nọ cảm ứng một hồi lâu, ngoại trừ cái trán rịn mồ hôi thì không thu hoạch được gì. Hắn chuyển sang Chu Hi Nhã, con cổ vương trong người Chu Hi Nhã lập tức phát ra tiếng rít dài mà mọi người không thể nào nghe thấy."A! Đau quá!" Vị ngoại cảm này ôm đầu ngồi xuống, thở hồng hộc vài hơi mới tỉnh lại. Hắn lập tức né ra xa Chu Hi Nhã, chạy tới chỗ A Hỏa cùng Hà Tĩnh Liên. A Hỏa hung tợn nhìn hắn chằm chằm, dùng ý chí mạnh mẽ của mình vững vàng khóa chặt cánh cửa trái tim, người nọ vẫn không cảm ứng được gì. Hà Tĩnh Liên rất sợ, rất hốt hoảng, cũng chính vì hốt hoảng nên suy nghĩ của cô bé giống như một mớ tơ vò xoắn xuýt lung tung làm người nọ căn bản không tìm ra được chuyện nào có ý nghĩa.Vị linh môi này nhìn chằm chằm Hà Tĩnh Liên một hồi lâu, ý thức được thần niệm của cô gái hỗn loạn ở bên ngoài cơ thể, tựa hồ suy nghĩ rất nhiều nhưng lại không hề nghĩ gì. Cái đầu vốn đau nhức của hắn bị cô làm cho loạng choạng mê muội, không thể nào không bỏ qua trái hồng mềm thoạt nhìn rất dễ bóp này.Hắn rốt cuộc đi tới trước mặt Đinh Phổ Hàng, Đinh Phổ Hàng đút tay vào túi mỉm cười thực thoải mái, tựa hồ đang cười nhạt đối phương. Hắn không biết động lực chống đỡ mình không ngã xuống là gì, có lẽ căn bản chẳng có động lực nào cả, chỉ là sự sợ hãi quá khủng khiếp làm cơ thể hắn tự tiến nhập vào trạng thái cứng đờ, là phản ứng tự bảo vệ cơ bản nhất của con người.Trong đầu hắn xẹt qua rất nhiều ý nghĩ, mỗi ý nghĩ đều cuốn theo hai chữ--- tuyệt vọng!Nhưng vào lúc này một luồng từ trường ôn hòa lặng lẽ lan tới bao bọc lấy Đinh Phổ Hàng thoạt nhìn mạnh mẽ nhưng kỳ thực lại yếu đuối đến bất lực, cảm giác vỗ về trấn an rót vào trong lỗ chân lông làm cơ thể sắp run bần bật của hắn khôi phục an tĩnh. Luồng từ trường này mang theo cảm giác an tĩnh cùng an tường quen thuộc như vậy làm Đinh Phổ Hàng theo bản năng động động đầu, muốn nhìn sang Phạn Già La nhưng lại vội vàng khắc chế.Cùng lúc đó, cảm ứng của nhà ngoại cảm kia cũng bị cắt đứt, sắc mặt không khỏi tái nhợt, lỡ miệng hô: "Sao lại thế, linh hồn của anh sao lại đột nhiên biến mất chứ! Không thể nào! Anh đã làm gì?" Hắn rũ bàn tay giơ cao, hai mắt đảo loạn, môi nhúc nhích, tựa hồ gặp phải đại địch. Hắn cho rằng thực lực của Đinh Phổ Hàng đã đạt tới cảnh giới có thể thu phóng thần niệm một cách tự nhiên, mới vừa nãy chẳng qua là cố ý trêu đùa mình mà thôi. Nếu Đinh Phổ Hàng nhân cơ hội này quay ngược lại công kích hắn, linh hồn của hắn chắc chắn sẽ bị trọng thương, sao hắn có thể không sợ?Vị này rốt cuộc cũng biết mình đang chơi với lừa, ngoại trừ tự thiêu mình thì còn gì nữa? Nghĩ lại thôi mà hắn cũng sợ tới nhũn cả chân, nhất thời đặt mông ngồi bẹp xuống đất.Cùng lúc đó, Đinh Phổ Hàng suýt chút nữa đã nhũn đầu gối, quỳ rạp xuống. Hắn vẫn luôn biết mình là dị loại, là con chuột trong cống ngầm, là ký sinh trùng chui vào trong trái tim thối rữa của người ta, hút máu mủ mà sống! Một khi bí bật của hắn bại lộ ra ngoài ánh sáng, kết quả của hắn nhất định sẽ rất bi thảm! Nhưng hắn không thể nào ngờ Phạn Già La cứu mình, lúc được hơi thở ấm áp của đối phương bao bọc, hắn suýt chút nữa đã bật khóc rồi!Thảo nào A Hỏa cùng Hà Tĩnh Liên lại thích đi cùng cậu ta như vậy, thảo nào Nguyên Trung Châu cùng Chu Hi Nhã không thèm để ý tới ai lại cung kính cậu ta có thừa, tôn sùng đầy đủ. Bởi vì cậu ta đáng giá, cách đối nhân xử thế của cậu ta đã đạt tới cảnh giới nhất định!Đinh Phổ Hàng cảm động tới oa oa gào khóc trong lòng, ngoài mặt lại cười tươi rói xán lạn. Có Phạn lão sư làm hậu thuẫn, hắn tự nhiên sẽ không rụt rè.Vị ngoại cảm bị tiền tài mê hoặc kia không cảm ứng được gì, suýt chút nữa đã hồn bay phách tán, lúc này đang co quắp thống khổ nằm dưới đất túm tóc mình, ánh mắt cực kỳ tham lam lưu luyến bịn rịn liếc nhìn đống tiền kia.Trương Dương thực chán ghét dáng vẻ ta đây của hắn, biểu tình cũng lộ rõ mồn một, thấy người khác không chịu hành động liền gõ bàn nói: "Sao mấy người không ứng chiến? Có phải ngại tiền còn ít không? Không sao, tôi lại tăng thêm chút kích thích!" Hắn vỗ vỗ tay, một đám vệ sĩ tiếp tục xách mười cặp vali tới, phần thưởng liền gia tăng gấp đôi.Nếu là bình thường, Đinh Phổ Hàng đã sớm động lòng, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy Trương Dương có chút nực cười. Tiền tài có thể thu mua bất luận người nào nhưng tuyệt đối không mua được Phạn lão sư. Nếu thật sự muốn tiền tài, với năng lực của Phạn lão sư thì muốn cái gì mà không được? Chính vì biết điểm này nên hiện giờ hắn mới an tâm mà đứng đây, có một người đáng giá tin tưởng, cảm giác này thật sự rất tốt!Phạn Già La quả nhiên bất động, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không động. Nguyên Trung Châu cùng Chu Hi Nhã nhắm mắt lại tụng kinh, cũng bất động. Hà Tĩnh Liên cùng A Hỏa thì mắt long lanh nhìn số tiền kia, nhưng con ngươi chỉ lộ ra kinh ngạc 'wow, lần đầu tiên mình thấy nhiều tiền như vậy', chứ không hề tham lam.Trương Dương mỉm cười tùy ý gian trá nhìn thấy bọn họ vẫn không hề có chút phản ứng nào, biểu tình tự đắc cùng nắm chắc rốt cuộc cũng xuất hiện vết rạn nứt. Hắn cắn chặt răng hô: "Lại tăng thêm cho tôi, tăng lên!"Tiếp tục có ba chục vali tiền được mang tới, còn có người lấy những xấp tiền mới cóng kia ra ngoài, xếp thành từng chồng từng chồng như một bức tường đỏ au. Mùi thơm của tiền giấy khếch tán khắp phòng thu, màu đỏ rực rỡ kia làm mọi người hoa cả mắt, bức tường thành được tạo ra từ năm mươi triệu tiền mặt, cảnh tượng này có thể nói là rất đồ sộ, cũng rất có tính công kích thị giác!Mặc dù xuất thân giàu sang nhưng Tống Ôn Noãn cũng nhịn không được mềm lòng, người khác thì lại càng không cần phải nói. Đó chính là năm mươi triệu tiền mặt a! Chỉ cần nói vài câu là có thể lấy đi năm mươi triệu, có ai lại không muốn? Lúc các nhân viên cho rằng tiền thưởng nhiều đến như vậy, nhóm ngoại cảm nhất định sẽ bắt đầu cuộc hỗn chiến, Phạn Già La lại nâng mắt liếc nhìn Trương Dương, thản nhiên nói: "Tôi từ chối.""Phạn lão sư, cậu thắng là cái chắc rồi! Cậu suy nghĩ lại đi!" Tống Ôn Noãn so với đương sự còn gấp hơn, vô thức nói ra lời trong lòng mình.Mà Phạn Già La thì chỉ xua xua tay, dùng thái độ đặc biệt ôn hòa biểu lộ lựa chọn của mình. Có thể nguy hiểm tới tính mạng con người, vả lại những bí mật không nên bị vạch trần kia khi đã tới chỗ cậu sẽ vĩnh viễn biến thành bí mật."Được, cậu không tham gia cũng được, còn mấy người? Người không tham gia có thể trở thành mục tiêu của mấy người, mấy người có năm, cậu ta chỉ có một, muốn thắng không phải quá dễ dàng à?" Trương Dương bắt đầu châm ngòi thổi gió, khích bác ly gián. Hắn thích xem bọn họ giết hại lẫn nhau, nhất là tình cảnh Phạn Già La bị bao vây rơi vào đường cùng, nó thú vị hơn bản thân hắn ra tay rất nhiều!Nhưng Nguyên Trung Châu lại mở to mắt nói: "Tôi cũng từ chối.""Tôi từ chối." Chu Hi Nhã cười lạnh một tiếng."Bọn tôi cũng không tham gia!" A Hỏa cùng Hà Tĩnh Liên đồng thanh.Đinh Phổ Hàng lắc đầu, giễu cợt nói: "Tôi cũng từ chối. Đừng nói năm mươi triệu, ông có cho tôi năm tỷ, tôi cũng không làm ra loại chuyện này. Khiêu chiến chó má gì chứ, ông tưởng mình đang chơi với khỉ chắc?" Trải qua chuyện này, quan niệm cuộc sống cùng giá trị quan của hắn đã thay đổi rất lớn, hắn đột nhiên cảm giác được những tờ tiền đỏ au kia tựa hồ cũng không quan trọng đến vậy.Nhưng Trương Dương lại lên tiếng, mỉm cười cực kỳ gian xảo: "Rất tiếc phải nói cho chư vị biết, từ chối là không được, từ hôm nay trở đi, tôi chính là tổng đạo diễn của chương trình này."[end 164][165] Linh Môi - Trương Dương Bị Đùa Giỡn*****Lời nói của Trương Dương làm Tống Ôn Noãn phản kèo, cô đập mạnh kịch bản cầm trong tay xuống đất, chất vấn: "Ông vừa nói gì vậy, tổng đạo diễn chương trình này là Tống Ôn Noãn tôi đây, từ khi nào lại biến thành ông rồi?"Trương Dương cười hì hì xua tay: "Sao, Tống đạo chưa nhận được thông báo à? Vậy cô chờ một chốc đi, cấp trên sẽ gọi điện cho cô ngay thôi."Vạn lão ngồi trên sô pha chà chà gậy batoong trong tay, chậm rãi nói: "Tiểu Tống à, đây là quyết định của đài, cô không nên có ý kiến. Chúng tôi biết cô là công thần lớn nhất của chương trình này, nó có thể hot đến mức này cũng dựa vào kiến thức và bản lĩnh của cô. Cô là một người rất có năng lực, không quản nhận chương trình gì cũng có thể làm nó rất sống động, chúng tôi rất có lòng tin với cô, cũng rất coi trọng nên chuẩn bị chuyển cô sang chương trình khác, tên gì nhỉ?"Vạn lão nhìn sang cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh, cô gái áp sát tai ông ta nhỏ nhẹ nói: "Tên là Tìm Kiếm Tài Năng Hoa Quốc, tính chất cũng không khác chương trình này là mấy, cũng để thí sinh so tài với nhau.""Đúng đúng đúng, Tìm Kiếm Tài Năng Hoa Quốc, bản quyền mua từ nước ngoài, nghe nói tỷ lệ người xem ở nước ngoài rất cao. Tiểu Tống à, tài nguyên như vậy đủ cao rồi đi? Đài rất coi trọng cô. Cô yên tâm, Dương Dương tiếp nhận chương trình này rồi vẫn sẽ dựa theo thiết lập nội dung của cô trước giờ mà quay hình, sẽ không thay đổi quá lớn đâu, chương trình này vẫn là thành quả lao động của cô."Không quản Vạn lão nói chuyện dễ nghe cỡ nào, Tống Ôn Noãn cũng không bị mê hoặc, Thế Giới Kỳ Nhân là chương trình mà cô bắt đầu từ không tới có, tỷ lệ người xem cũng từ thấp tới cao, mà Tìm Kiếm Tài Năng được mua bản quyền từ nước ngoài, hình thức đã rõ ràng, khán giả cũng tiếp nhận loại hình thức này, công việc cô có thể làm là có hạn.Nói như vậy có chút phức tạp, đổi sang một cách vì dụ thô lỗ hơn là Thế Giới Kỳ Nhân là con ruột của Tống Ôn Noãn, Tìm Kiếm Tài Năng là con người khác, con ruột và con người khác có thể giống nhau sao? Những người này sao có thể bắt cô từ bỏ con mình, chuyển sang nuôi con người khác chứ? Quá vô sỉ mà!Nhưng không chờ cô kịp nổi bão, điện thoại của cô quả thực đã vang lên, là trưởng đài gọi tới, cú điện thoại này không thể không nghe.Tống Ôn Noãn đứng im bất động một lúc lâu mới nặng nề bước ra ngoài, lúc đi có thoáng liếc nhìn Mạnh Trọng, sau đó từ trong mắt đối phương nhìn ra được phẫn nộ cùng bất đắc dĩ. Ngay cả Mạnh bộ trưởng quyền cao chức trọng cũng không có cách nào với Trương Dương, tay mắt của tên này có thể thông thiên sao? Trương gia bọn họ dựa vào cái gì chứ?Mấy phút sau, Tống Ôn Noãn một lần nữa đi vào phòng quay, gương mặt xinh đẹp xám xịt. Cuối cùng cô vẫn không thể vượt qua nổi cường quyền, thực tế xấu xí đến mức làm cô phẫn nộ, lại làm cô bất đắc dĩ. Người sống trên đời chung quy phải gặp rất nhiều thất bại cùng đả kích, lúc không thể chống chọi lại thì chỉ có thể cực kỳ nhẫn nại chịu đựng.Cô siết chặt nắm tay, cố gắng đè nén phẫn nộ trong lòng, mà Trương Dương thì ngay cả dư quang khóe mắt cũng không thèm ban cho cô, trực tiếp nhìn Phạn Già La, hỏi lại lần nữa: "Thế nào, mấy người chiến hay không chiến?"Phạn Già La tự nhiên là không chiến, không có ai có thể dao động sự lựa chọn cùng quyết định của cậu. Nhưng lúc môi cậu hé mở thì một bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay cậu, nhẹ nhàng lay động.Đôi môi mỏng của Phạn Già La khép lại, cậu biết Tống tiến sĩ có lời muốn nói.Tống Duệ buông tay thanh niên, bình tĩnh nói: "Trương tiên sinh, tôi là nhà đầu tư lớn nhất của chương trình này, anh cũng biết quan hệ của tôi và Tống Ôn Noãn, nếu mấy người đã triệt để gạt bỏ vị trí tổng đạo diễn của con bé, tôi cũng chỉ xin rút vốn khỏi chương trình thôi."Trương Dương cho là Tống Duệ muốn uy hiếp mình, lúc này liền bật cười khinh thường: "Được, cứ việc rút, khi đó ông đầu tư bao nhiêu tiền? Tôi sẽ trả lại nguyên xi cho ông. Ai làm pháp vụ? Pháp vụ pháp vụ pháp vụ đâu?" Hắn giống như tróc chó mà rống cổ gọi.Pháp vụ không thể không đứng ra, vẻ mặt giận mà không dám nói gì: "Trương tổng, tôi là pháp vụ." Người này đúng là hàng con ông cháu cha quyền thế Kinh thị, phong thái quá kiêu ngạo!"Hợp đồng đầu tư của hắn đâu, anh lấy ra đây cho tôi, tôi trả tiền lại cho hắn, anh mau soạn một phần hợp đồng rút vốn, mau mau cho hắn cút xéo đi!" Trương Dương gạt ngã một chồng tiền mặt, sau đó ngồi trên nửa chồng tiền mặt, gác chéo chân, ngêu ngao ca hát, không chút e dè. Hắn muốn dùng hành vi tùy ý để chứng tỏ quyền uy của mình, cũng ngầm báo cho Tống Duệ biết---- chút tiền này của mày, ông đây căn bản chướng mắt, ông đây có dư tiền để mang ra làm ghế ngồi!Thấy Trương Dương ra vẻ ta đây, Vạn lão không chỉ không ngăn cản, ngược lại còn dùng đầu ngón tay chỉ chỉ hắn ta, bất đắc dĩ lại cưng nhiều nói một câu 'Con nha'. Đây là tư thế trưởng bối rất yêu thích hậu bối nên mới dung túng như vậy, có thể thấy vị Vạn lão này cùng Trương gia có giao tình tuyệt đối không đơn giản.Cô gái trẻ đắp một tấm chăn mỏng trên phần đùi gầy đét của Vạn lão, tựa hồ rất cẩn thận chăm sóc ông ta, đôi mắt xinh đẹp lại không ngừng liếc nhìn qua Trương Dương, hiển nhiên đã bị dáng vẻ huênh hoang tùy ý cùng thoải mái không chịu gò bó của hắn mê hoặc.Trương Dương cũng tới để đập bảng hiệu, hơn nữa tựa hồ chỉ là người bình thường nhưng lực phá hoại của hắn lại càng khủng khiếp hơn Thẩm Đồ, bởi vì hắn nắm giữ hai loại sức mạnh mạnh mẽ nhất trên thế gian, một là tiền tài, hai là quyền lực.Mạnh Trọng chỉ im lặng thở dài một hơn, không ai biết anh ôm tâm tình khó chịu cỡ nào khi đứng ở đây. Trước đây người chủ trương thành lập chương trình này là anh, hiện giờ để chương trình rơi vào tình cảnh khó khăn này cũng là anh, đối mặt với ánh mắt chất vấn không ngừng bắn tới của Tống Ôn Noãn, anh thật sự không có chút mặt mũi nào đối diện.Pháp vụ nhanh chóng lấy hợp đồng liên quan ra, Trương Dương tùy tiện liếc nhìn một cái, chóp mũi phì ra tiếng cười khinh thường chế giễu: "Chỉ có tám triệu mà cũng bày đặt ở đây đối nghịch với tôi? Ông đây cho anh mười triệu đấy, lập tức cút xéo đi.""Mười triệu? Có phải hơi ít không? Tôi muốn hai chục triệu. Chương trình này hiện giờ đang rất hot, nếu tôi chuyển nhượng cổ phần ra ngoài sẽ có rất nhiều người nguyện ý ra giá cao để thu mua. Trương tổng lớn giọng như vậy, không ngờ lúc vung tay cũng chỉ được vậy thôi, tôi đã quá xem trọng Trương tổng rồi." Tống Duệ nhếch khóe môi, vẻ mặt coi thường.Bắp thịt bên sườn má Trương Dương nháy mắt căng cứng, tựa hồ bị chọc giận, trong nháy mắt nói: "Đi, lấy hai chục triệu cho hắn!" Vì vậy mấy phút sau, hai mươi vali tiền được đặt bên chân Tống Duệ. Anh nhìn cũng không nhìn, chỉ hướng Phạn Già La gật đầu một cái, ý bảo cậu có lời gì thì có thể nói.Lúc này Phạn Già La mới không nhanh không chậm nói: "Tôi muốn rời khỏi chương trình này."Lời của cậu giống như mở van khóa, Nguyên Trung Châu vốn cực kỳ bất mãn với dáng vẻ ta đây cùng nhân phẩm của Trương Dương lập tức tiếp bước: "Tôi cũng không quay nữa."Chu Hi Nhã: "Tôi rời khỏi."A Hỏa cùng Hà Tĩnh Liên một lần nữa ăn ý đồng thanh: "Bọn tôi cũng không quay nữa.""Tất cả mọi người đều không chơi, chỉ còn lại một mình tôi thì có ý nghĩa gì. Tôi cũng xin rút." Đinh Phổ Hàng mỉm cười thực rụt rè, nhưng trong lòng thì đang hưng phấn hò hét. Thật tốt quá rồi! Cám ơn ông trời! Rốt cuộc cũng để hắn có một lý do quang minh chính đại để rời khỏi cái chương trình quỷ quái này rồi, hắn con mẹ nó đã sớm bị đám quái vật này hù chết rồi! Không không không, Phạn lão sư không phải quái vật, Phạn lão sư là thần tiên, là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, theo Bồ Tát đảm bảo không sai.Vị ngoại cảm còn sót lại nhìn xung quanh một vòng, tràn đầy mong đợi hỏi: "Nếu bọn họ đã tự động rời đi hết rồi, có phải tôi thuận lý thành chương trở thành quán quân không? Số tiền này tôi có thể lấy đi không?""Lấy con mẹ mày!" Vẻ mặt tùy ý của Trương Dương hoàn toàn nứt toát, cắn răng nghiến lợi nói: "Mấy người tưởng đây cái chợ bán thức ăn chắc, muốn tới thì tới muốn đi thì đi? Đừng quên, các người đã ký hợp đồng rồi! Pháp vụ, nếu bọn họ tự ý rời khỏi chương trình cần phải đền bao nhiêu tiền?"Pháp vụ nhỏ giọng đáp: "Phải đền hai triệu.""Hai triệu? Ít như vậy á?" Trương Dương sửng sốt.Pháp vụ lấy một phần hợp đồng ra giải thích: "Chi phí di chuyển của bọn họ rất ít, cho nên cần bồi thường cũng ít."Lúc này Trương Dương chuyển ánh mắt sang đám Nguyên Trung Châu, phát hiện bọn họ ăn mặc rất đơn giản, vẻ mặt cũng có vết tích tang thương hoặc gian khổ, thế là lại nhếch miệng: "Nghe thấy không? Muốn đi thì phải đền hai triệu tiền bồi thường vi phạm hợp đồng. Ai đưa tiền ra được thì có thể đi. Không đưa ra được thì phải ở lại đây, tôi bảo mấy người làm gì, mấy người không có quyền từ chối!"Nói xong những lời này, Trương Dương lại có chút mất hứng thú, bởi vì người hắn muốn đối phó nhất đã thoát rồi, hai triệu đối với Phạn Già La mà nói không phải là con số quá nhiều, cậu ta đền nổi, cho dù không nổi thì tên nhóc Triệu Văn Ngạn kia cũng sẵn lòng trả giúp. Nhưng đám quỷ nghèo này thì khác, bọn họ chỉ là người tu khổ hành không của cải gì, không thì cũng là đám nhà quê ở nơi vùng xa vùng xôi, làm gì có tiền gửi ngân hàng? Ngoại trừ tiếp tục quay thì bọn họ không còn lựa chọn nào khác. Chính chủ đã chạy mất, lôi đám này ra xả giận cũng được.Quả nhiên, nhóm Nguyên Trung Châu nghe thấy lời này thì vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, cho dù là Đinh Phổ Hàng thiết lập hình tượng doanh nhân trẻ cho mình cũng chỉ có không tới một triệu tiền gửi ngân hàng. Không có tiền, bọn họ không thể nào rời đi, xã hội hiện đại này có quy luật để quản lý lời nói và hành vi của loài người, mà các vị ngoại cảm này đã thoát khỏi xã hội quá lâu, căn bản không hiểu được cách chơi và quy tắc của nó.Lúc này Tống Duệ lại cười khẽ lên tiếng: "Tôi có thể cho mọi người mượn tiền, mọi người chỉ cần viết một tấm giấy vay nợ là được." Anh biết những người này không tin tưởng mình, vì vậy anh nhìn sang Phạn Già La, ám chỉ nói: "Tôi biết em cũng thiếu tiền, em có muốn mượn hai triệu không? Muốn thì có thể lấy ngay."Không cần nói nhiều, Phạn Già La đã hiểu được ý của anh, lập tức vui vẻ gật đầu: "Được, vậy phải cám ơn Tống tiến sĩ rồi." Cậu bước tới chỗ nhân viên công tác hỏi xin một tờ giấy trắng, ghi giấy vay nợ rồi từ trong vali cầm lấy hai triệu.Phạn Già La có thể coi là đầu lĩnh của nhóm ngoại cảm, là nhân vật linh hồn, nếu cậu tin tưởng Tống Duệ, người khác tự nhiên cũng sẽ động tâm. Ở trong một đoàn thể nhỏ, hành động của lãnh tụ sẽ có tác dụng khó có thể tưởng tượng, nhất là lãnh tụ tinh thần.Tống Duệ không cần ngoại cảm cũng đoán được sự lựa chọn của bọn họ.Quả nhiên, A Hỏa cực kỳ không ưa Trương Dương không chút nghĩ ngợi giơ tay: "Tống tiến sĩ, anh có thể cho tôi mượn hai triệu không? Tôi cũng sẽ ghi giấy nợ cho anh." Cậu nhóc vừa dứt lời, Hà Tĩnh Liên cũng nhút nhát mở miệng: "Tống, Tống tiến sĩ, tôi cũng, cũng muốn mượn hai triệu, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền trả cho anh.""Đương nhiên là được, còn ai muốn mượn nữa không? Với sự nổi tiếng của mọi người bây giờ, muốn ra ngoài kiếm tiền rất dễ, hai triệu này có lẽ chỉ thù lao của một vụ làm ăn mà thôi." Tống Duệ cười cười thổi gió.Vì vậy Đinh Phổ Hàng cũng lên tiếng, Nguyên Trung Châu cùng Chu Hi Nhã chậm rãi giơ tay, ánh mắt cũng tỏ ra thả lỏng. Bọn họ tình nguyện nợ Tống tiến sĩ cũng không muốn ở trong tổ chương trình đã hoàn toàn thay đổi này. Tự do cùng tiền tài nặng nhẹ thế nào, đáp án cần phải nói sao? Đối với người tu hành mà nói, không có tự do còn không bằng chết đi.Hai chục triệu tiền mặt rất nhanh đã cho mượn hết mười hai triệu, Tống Duệ gấp giấy mượn nợ của Phạn Già La lại, cất vào khăn tay trang trí trên túi áo trước ngực, năm tờ khác thì tùy ý nhét vào túi quần. Bây giờ anh còn dư lại tám triệu tiền mặt, không nhiều không ít vừa vặn số tiền anh đã đầu tư, mà chương trình này đã không còn nhóm thí sinh xuất sắc nhất, cuối cùng cũng rơi vào kết cục xám xịt mà thôi.Khán giả theo chương trình thấy được rất nhiều người kỳ lạ chuyện kỳ lạ, cũng bỏ ra không ít cảm tình, có thí sinh yêu thích của mình, cũng ủng hộ bọn họ suốt hành trình. Nếu những thí sinh này đột nhiên biến mất toàn bộ lại không có lời giải thích hợp lý, khán giả có thể tiếp thu sao? Đáp án của vấn đề này ngay cả kẻ ngu cũng biết.Tống Duệ gật đầu với Trương Dương, mỉm cười nhạt nhẽo, mà Phạn Già La thì đưa hai triệu cho pháp vụ, lễ phép hỏi: "Tôi có thể hủy hợp đồng không?""Có thể, có thể." Pháp vụ theo bản năng gật đầu.Mấy phút trước còn kiêu ngạo tới không ai bì nổi, lúc này đã giận tới xanh cả mặt, cắn chặt răng phun ra một câu: "Tống Duệ, con mẹ nó anh dám chơi tôi à! Được, giỏi!" Hắn dùng đầu ngón tay chỉ mũi Tống Duệ, sau đó trừng con ngươi đỏ ngầu nhìn qua pháp vụ, khẳng định nói: "Bọn họ hủy hợp đồng tập thể, xét theo phương diện pháp luật là không cho phép! Bọn họ không thể đi!"Pháp vụ vừa lau mồ hôi lạnh trên trán vừa nơm nớp lo sợ trả lời: "Trương tổng, bọn họ ký hợp đồng riêng từng người, chỉ cần bồi thường phí vi phạm hợp đồng là có thể rời đi, lúc ký hợp đồng chúng ta không nghĩ tới tình huống tất cả thí sinh đều sẽ rời đi như vậy nên không ra quy định về phương diện này. Ngài xem, hợp đồng đều ở đây."Pháp vụ vừa mới đưa hồ sơ tới đã bị Trương Dương vung tay đánh bay, trang giấy trắng như tuyết lượn lờ ở bên cạnh, phối hợp với núi tiền đỏ au tạo thành hai sắc thái cực kỳ đối lập nhưng cũng đầy cảm giác trào phúng. Hắn vốn tới để diễu võ dương oai, cũng tới xem khỉ làm trò, không ngờ người bị đùa giỡn lại chính là mình.Sắc mặt của hắn chưa bao giờ khó coi đến vậy, thâm độc như sóng trào tràn ra ngoài vành mắt, cuồn cuộn lan tới chỗ Tống Duệ. Một đợt nối tiếp một đợt, lửa giận đã thiêu rụi lý trí của hắn, làm hắn rút súng ra chỉa thẳng vào đầu Tống Duệ. Sống nửa đời người, đây là lần hắn khó chịu nhất, cũng chật vật đến nhất!Tống Duệ căn bản không có ý muốn né tránh, Phạn Già La đã trước một bước kéo anh ra sau lưng mình, cũng nhanh chóng mở rộng từ trường của mình.Mạnh Trọng tiến tới vài bước cản họng súng, lạnh nhạt nói: "Đừng quên hôm nay chúng ta tới đây làm gì!"Vạn lão không ngờ chương trình đang yên lành lại biến thành tình trạng sụp đổ, vội vàng run rẩy đứng lên hòa giải: "Thôi bỏ đi Dương Dương, cứ tùy bọn họ đi, con nâng tiền thưởng lên, gọi thêm một nhóm người khác là được." Đây là tư tưởng quan liêu điển hình của ông ta, tất cả mọi người chỉ cần vung tiền đổi một nhóm người khác nghe lời hơn là có thể giải quyết.Nhưng Trương Dương lại biết hiện thực không phải như vậy, một khi nhóm Phạn Già La rời đi, chương trình này cũng sẽ chấm hết. Ngày hôm nay hắn không vớ bở được chút nào, lại còn mất hết cả mặt mũi! Hắn vẫn luôn nghe người ta nói Tống Duệ là nhân vật không thể trêu vào, hôm nay mới hiểu được thủ đoạn của đối phương đê tiện đến mức nào. Ngay từ khi mở miệng đòi hai chục triệu, hắn đã lập bẫy cho tất cả những chuyện phát sinh sau đó đi? Được, nhân loại này, hắn nhớ kỹ!Trương Dương chậm rãi đút súng vào bao, cực kỳ không cam lòng cắn răng.Lúc này Mạnh Trọng mới xoay sang nhìn Phạn Già La, cười khổ: "Phạn lão sư, kỳ thực ngày hôm nay chúng tôi có chuyện tìm cậu, có thể nói chuyện một chút không?"Phạn Già La nhìn lướt qua Mạnh Trọng, nhìn sang Trương Dương, tựa cười mà không cười nói: "Tức là mấy người tới đây để nhờ vả tôi, đúng không?"Sắc mặt Trương Dương nháy mắt từ tái nhợt biến thành đen kịt, ngoại trừ chật vật thì chỉ còn khó chịu, thật sự là nửa điểm kiêu căng hống hách cũng không còn.Tống Ôn Noãn trước đó còn tức tới muốn hộc máu phốc một tiếng cười phá lên. Chọc ai không chọc, lại chọc ngay Phạn lão sư cùng anh họ, hai người này vốn đã rất khó đối phó rồi, Trương Dương này còn ép bọn họ liên thủ, này không phải muốn tìm đường chết à![end 165]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com