TruyenHHH.com

Linh Ha Nang Oi Co Nha Khong Cho Toi Hoi Voi

- Chị có thích ăn cái này không?

Em quay qua hỏi cô nàng đang ngồi xuống bên cạnh mình, tay trái chị ấy chống cằm, tay phải đang chỉ chỏ vào mấy cái kẹo hình con cá sấu.

Chị quay lại nhìn em, đôi mắt mệt mỏi dãn ra cười một điệu yêu chiều, thoáng chốc đã chẳng thấy đồng tử đâu.

- Chị chẳng ăn được cái gì cả.

- Em sẽ mua đến khi nào chị ăn được.

- Chị chết rồi, sao mà ăn đồ của người dương được? 

Lương Thuỳ Linh đứng dậy, nhìn vào mắt em. Chị luôn cao hơn em một chút, ngay cả sau khi em sở hữu cho mình cái chiều cao gọi là hơn bao nhiêu người khác ngoài kia.

- Nghĩ mà xem, chị chỉ có thể chạm được vào em, cùng lắm thì thêm Nhật Vy, thì ăn uống gì bây giờ?

Đưa tay nghịch cái móc khoá trên túi xách của em, Linh chẳng vui chẳng buồn, cứ đều đều nói cho một mình em nghe. Đôi mắt chị chẳng rời cái túi xách, né tránh sự cảm động từ em.

- Từ bao giờ em lại yêu một con ma nhiều đến thế...

- Chị cũng muốn làm người lắm em ơi.

Gót chân Linh như có được ánh sáng gì đó, người chị bỗng từ từ rời khỏi mặt đất, bay bổng.

- Giờ chị phải lướt rồi, không đi lại được nữa luôn kìa.

Linh cười nhìn em.

- Hà, em nhìn xem chị cao đến đâu rồi?

- Chị vẫn như thế.

- Đi về thôi.

Vài câu nói em chuẩn bị nói ra bỗng nhiên nghẹn lại, Linh thò tay vào lòng bàn tay em, đan lấy. Không lạnh lẽo chút nào, rất ấm áp.

- Chị sẽ không bỏ em đâu đúng không?

- Chị sẽ ôm em ngủ đến khi trời sáng, đi cùng em từng bước chân một. Hứa, không đời nào bỏ em.

Hà bật cười, đùa chị.

- Người yêu em là một bạn ma sến súa.

- Không, người yêu em aka mẹ lớn của Nhật Vy là một bạn ma xinh đẹp sến súa.

Cứ nhẹ nhàng trôi đi như thế đâm ra lại hay, chẳng lo tranh giành người mình yêu với kẻ khác, chẳng sợ ghen tuông.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com