Chap 50: Chẳng còn tư cách...
Tàu vừa cập bến, Ling lên xe liền muốn đi về biệt thự, lúc ngồi trên xe Karen, tay chị ta đan chặt vào tay cô rồi khẽ lên tiếng - "Chị về nhà cùng em được không?""Không cần đâu, chị về căn cứ giúp em sắp xếp bên đó đi, em chỉ về để triệt để giải quyết mọi thứ với cô ta thôi...Đừng lo lắng, em sẽ không ngu ngốc thêm lần nào nữa đâu" - Ling mỉm cười, vỗ vỗ lên tay Karen trấn an.Karen khẽ gật đầu, Ling đã nói vậy thì chị ta cũng không muốn cãi lại, không muốn làm Ling phiền lòng."Ừm, vậy chị sẽ đợi em ở căn cứ, đừng để cô ta làm em yếu lòng, nếu không...""Sẽ không, em ghê sợ cô ta lắm rồi. Tha thứ cho cô ta thì chi bằng chết còn dễ chịu hơn..."Karen gật đầu lần nữa, không nói thêm gì. Đến cổng biệt thự, Ling xuống xe, còn Karen quay về căn cứ.
..........
Sau đêm định mệnh đó, Orm trở về nhà với một bên mặt sưng đỏ, khoé miệng bị thương. Nàng nhốt mình trong phòng 2 ngày 2 đêm. Trước khi xảy ra chuyện một ngày, đúng lúc On cũng về quê tìm lại người thân thất lạc từ lâu vừa có tin tức. Cho nên chẳng ai biết nàng thế nào...Nàng không ăn, không uống, chỉ nằm đó, chờ đợi trong nỗi đau và tuyệt vọng, như một con thú bị thương đang khao khát sự tha thứ. Nàng cũng không biết hiện tại là ngày hay đêm vì trong phòng luôn tối đen và không còn sức để quan tâm mọi thứ xung quanh nữa.
..........
Kath cũng đúng lúc đi Anh Quốc công tác 3 ngày theo chỉ thị của thầy, mà đã hai ngày nay chị gọi cho nàng nhưng không được, gọi cho Pat cũng y như vậy. Trong lòng linh cảm có chuyện chẳng lành nên rất sốt ruột, vừa đáp xuống sân bay về Bangkok, dù đã hơn 21h chị vẫn bắt xe đến biệt thự Kwong tìm nàng.
..........
Ling đứng trước cổng, tâm trạng vừa tồi tệ vừa rối rắm. Nhưng cô vẫn phải vào trong, cô không muốn trốn tránh vấn đề, cô sẽ đối mặt với nó...Người nên đau khổ là nàng, không phải cô.
Căn nhà tối om, mang một màu u uất nặng nề. Chỉ mới vài ngày trước thôi...nó đã từng rất ấm cúng. Mọi thứ thay đổi quá nhanh, cô vẫn còn chưa khỏi bàng hoàng vì sự thật phũ phàng ngày hôm đó, lòng đau không ngơi một phút giây nào.Ling bật đèn, nhìn vào kệ giày dép thấy giày của nàng ở đó nên biết nàng có trong nhà. Cô nhìn thật lâu vào cánh cửa gỗ im lìm, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm để đi đến gõ cửa.
..........
Orm trong cơn mộng mị tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, nàng ngồi dậy bằng chút sức lực cuối cùng của mình, nhưng chân lại chẳng thể nhấc lên nổi.CạchCô không kiên nhẫn được nữa, mà xoay nắm đấm cửa mở ra. Ánh sáng bên ngoài hắt vào trong phòng, nàng dụi đôi mắt vẫn còn sưng húp của mình để nhìn cho rõ. Nhận ra người đó là cô, không kịp suy nghĩ, nàng lảo đảo bước xuống giường đứng dậy đi về phía cô, nhưng đôi chân yếu ớt không trụ nổi, khiến nàng ngã quỵ xuống nền đất lạnh, ngay trước chân cô.Đèn phòng được bật sáng, đập vào mắt cô là nàng vô cùng tiều tụy, mái tóc vàng rối bời, gò má sưng, mắt cũng sưng, cả người xanh xao. Cô thoáng nhíu mày...Orm tiến tới gần cô, đầu gối chà sát trên sàn nhà, đôi tay run rẩy nắm lấy vạt áo của Ling - "P'Ling...xin chị, hãy nghe em" - Giọng nàng khàn đặc, yếu ớt như sắp tan vào không khí - "Làm ơn, nghe em giải thích một lần thôi. Hôm đó em không biết gì hết, em nói thật, em chỉ muốn tạo bất ngờ cho chị, còn chuyện sau đó vì sao xảy ra em không nhớ gì cả""Em biết em bây giờ không còn trong sạch nữa. Nhưng tin em đi, em yêu chị, em và P'Pat không hề có tư tình gì cả...Em chỉ muốn chị tin em, em không thể.. không thể mất chị được" - nàng nói trong nước mắt. Ling nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng thoáng dao động khi thấy Orm trong bộ dạng thê thảm như vậy. Đôi tay cô siết chặt, như đang đấu tranh giữa cơn giận và sự xót xa. Không gian giữa hai người nặng nề, chỉ còn tiếng nức nở khe khẽ của Orm, như một lời cầu xin không lời, chờ đợi phán quyết từ Ling."P'Ling, chị làm ơn nói gì đi..." - Sao lại im lặng như thế, sao lại nhìn nàng bằng ánh mắt ghê sợ đó. Nàng sắp phát điên rồi..."Câm miệng! Cô nghĩ tôi là con ngu để cô dắt mũi nữa à, Orm? Cô muốn tôi nói gì với loại người như cô, hả?" - Ling mạnh bạo hất nàng ra, bây giờ cô còn gì để nói về nàng sao?? Cô cảm thấy nàng không xứng để cô phí một lời nào nữa."Em không phản bội chị. Hôm đó em đến căn cứ, là có thứ muốn cho chị xem sau khi chị trở về. Phải rồi, nhẫn..." - Nàng bò lại bàn trang điểm, cầm lấy hộp nhẫn đặt trên đó rồi bò về phía cô - "Em đã nhặt nó vào hôm chị vứt nó đi. P'Ling, chị nói nhẫn còn là tình yêu của chúng ta còn...Chị cho em một cơ hội nữa thôi. Em chỉ yêu chị, em thề với trời đất em chỉ có một mình chị, chưa từng phản bội chị..."Ling nghiến răng, quơ tay hất văng hộp nhẫn, cô khuỵu một chân xuống ngang bằng với nàng, tay cầm chặt cổ tay nàng gỡ ra khỏi người mình - "Đừng diễn kịch nữa, cô vẫn còn chưa chịu tháo lớp mặt nạ giả tạo của mình ra à? Tôi cho cô cơ hội, cô lại dùng cơ hội đó muốn hãm hại tôi. Tôi vẫn còn sống, chắc là cô thất vọng lắm nhỉ Orm Kornnaphat?""Cô vẫn chứng nào tật nấy, không Faris thì Pat, cậu ta còn là người của tôi. Là tôi đã đánh giá thấp một con rắn độc như cô rồi, đúng không? Nhìn cô kìa, thảm hại như vậy! Cô nghĩ quỳ như vậy là tôi sẽ mủi lòng? Cô với thuộc hạ của tôi lén lút sau lưng tôi, giờ còn dám mở miệng chối cãi? Tôi nghe cô biện minh chán lắm rồi." - ánh mắt cô hằn lên những tia máu, xoáy thẳng vào nàng. "Em không hãm hại chị. Tại sao chị lại nghĩ như vậy? Em toàn tâm toàn ý với chị, chưa từng một lần muốn chị gặp nguy hiểm. Em..."
"Tôi còn lạ gì cô, tôi hai lần hối hận, đều là hai lần tin cô. Cô không xứng đáng, Orm. Không xứng đáng với tôi, với bất cứ thứ gì!" - Ling nắm cổ tay nàng kéo nàng ra khỏi phòng, đến giữa nhà thì buông tay, làm nàng ngã xuống sàn - "Biến khỏi cuộc sống của tôi. Tôi không muốn thấy cô nữa"Kath vừa kéo vali đến cửa, thấy nàng bị Ling đẩy liền buông vali chạy đến đỡ nàng - "N'Orm...em có sao không?"Ling nhìn thấy Kath, lòng càng chán ghét, thở ra một hơi nặng nề. Nàng không những qua lại với Pat, còn dây dưa với Kath nữa. Đúng là...cô điên rồi mới tha thứ cho nàng, mới mặt dày đi xin lỗi mong hàn gắn mọi thứ."Mặt em làm sao vậy? Cô ta đánh em? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho chị nghe đi" - Kath đỡ mặt nàng lên, gò má vẫn còn sưng, thần sắc của nàng vô cùng tệ.Orm không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu.Nàng luôn như thế, chị hỏi gì cũng chẳng bao giờ chịu nói, Kath xoay qua cô - "Này LingLing Kwong, chẳng phải hai người làm hòa rồi sao?? Chuyện này là thế nào?? Sao cô còn làm tổn thương em ấy?""Cô đi hỏi N'Orm của cô sẽ rõ..." - Để xem nàng có dám nói cho Kath nghe không.Orm nắm lấy cánh tay cô, nàng quỳ xuống, miệng gấp gáp cầu khẩn - "Em phải làm như thế nào chị mới chịu tin em, em không có gì với P'Pat hết. Chỉ cần chị chịu tin em, chị muốn em làm gì cũng được""Vậy sao? Vậy tôi muốn cô chết đi, cô làm được không?" - Cô nhìn nàng vô cùng lạnh lùng, buông ra câu hỏi vừa rồi một cách nhẹ tênh."Cô nói gì hả Lingling Kwong, cô có còn là con người không? Cãi nhau cũng không cần phải nói như vậy đâu, đồ khốn..." - Kath đi tới nắm cổ áo cô, chị vung tay đấm thật mạnh vào mặt cô, chị không thể chịu được con người này nữa khi cứ liên tục muốn làm Orm tổn thương.Ling không đánh trả, chỉ quẹt vệt máu ở khóe miệng, chẳng để Kath vào trong mắt, nhìn nàng - "Không những tôi muốn cô chết. Mà cô còn phải chết trong tay tôi"Kath nghe xong càng điên tiết hơn, muốn đấm cô thêm thì Orm ôm chị lại - "P'Kath...chị đừng đánh nữa, đủ rồi""Cô ta tổn thương em như vậy em còn bênh cô ta, hôm nay chị phải đánh chết cô ta, chấm dứt đau khổ của em""Em nói đủ rồi. Là lỗi của em...em đáng bị như vậy" - Nàng bật khóc, dùng chút sức lực yếu ớt kéo Kath ra.Kath nhìn nàng, nhíu mày - "Lỗi gì cũng không nên đối xử với em như thế"Ling cười khẩy, vuốt áo mình thẳng lại - "Tôi bắt đầu thấy cô đáng thương rồi đó Kath. Cô yêu cô ta lắm đúng không? Tôi ít nhất còn có danh nghĩa, còn cô...chỉ ngu ngốc đeo bám che chở cho loại đàn bà lợi dụng cô, lại ăn nằm với thằng khác. Cô ta, chỉ xem chúng ta là trò chơi thôi cô biết không? Cô ta chỉ thèm khát đàn ông thôi. Mà đàn ông nào không đụng, lại dụ dỗ Pat. Cô cũng biết cậu ta đúng chứ? Tôi không lấy mạng cả hai là đã rất nhân từ rồi. Cô còn muốn tôi phải tử tế với loại đàn bà dơ bẩn này sao?""Cô nói cái gì??""Tôi nói, cô ta lén lút quan hệ với Pat sau lưng tôi. Còn cô, cũng chỉ bị cô ta lợi dụng mà thôi. Nghe rõ chưa, bác sĩ?" - giọng Ling đầy sự giễu cợt. Mắt Kath hơi mở to, nắm tay vô thức siết chặt, chị nhìn Orm. Orm lại cúi đầu, không nói gì. Thái độ của nàng, chính là thừa nhận. Nhưng làm sao có thể? Orm yêu Ling, có phải có hiểu lầm gì không? Nhưng sao Orm không biện minh lại âm thầm thừa nhận. Nhất thời Kath vẫn chưa thể hiểu được câu chuyện vốn là thế nào."Cô cũng không ngờ chứ gì? Mà tôi cũng chẳng quan tâm" - Cô đi vào phòng, lấy ra tờ đơn ly hôn, đi ra ngoài ném vào mặt nàng - "Kí đi, sau khi ly hôn với cô, tôi sẽ kết hôn Karen""Chị...vừa nói gì vậy P'Ling? Chị vì đang giận em mà làm vậy đúng không?""Cô đừng hỏi nhiều, chị ấy yêu tôi, xứng đáng với tôi hơn cô. Đơn ở đây, cô không muốn kí cũng được thôi. Cứ ôm lấy tờ giấy chết tiệt này mà mơ mộng đi. Tôi không muốn cô ở trong nhà của tôi nữa, đừng để tôi phải ép cô, tốt nhất là tự nguyện. Cô thông minh như vậy chắc hiểu ý tôi rồi đấy. Đừng làm bẩn nhà của tôi"Ling lướt qua nàng và Kath, rồi bỗng dưng dừng lại, xoay người nhìn Kath, nở ra một nụ cười châm biếm - "Tặng cho cô đó Kath, giữ cho kĩ...không thôi đầu lại mọc sừng như tôi. Dơ bẩn"Orm nhìn theo cô xa dần, chẳng còn sức lực mà đi nữa. Nàng gần như bò vào phòng, nàng điên loạn tìm lại hai chiếc nhẫn rơi ra khỏi hộp. "Nhẫn....nhẫn...của em...đâu rồi...đâu rồi" Kath không cản một người rơi vào tuyệt vọng như nàng được, chỉ đành giúp nàng nhặt lại nhẫn. Nàng ôm hộp nhẫn áp vào trong ngực, khóc ngất lên...Mất rồi, nàng thật sự đánh mất cô rồi. Nàng dơ bẩn, nàng không xứng. Vạn lần cũng chẳng xứng nữa...khi cô nói cô sẽ kết hôn với Karen. Trái tim nàng đã chính thức tan nát.Đáng đời, đáng đời mày lắm Orm Kornnaphat.................Nhìn Orm đi cũng chẳng vững, thân tàn ma dại. Kath không tiện hỏi chuyện đã xảy ra, điều này giống như cái gai đang đâm vào lòng chị vậy.Orm đặt bút xuống kí vào chỗ trống còn lại trên tờ đơn, thì thầm - "Em trả tự do lại cho chị, phải hạnh phúc đấy...LingLing Kwong""N'Orm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em và Pat tại sao lại..."Orm kể cho Kath nghe, xong rồi vừa cười vừa rơi nước mắt - "Em bẩn lắm phải không P'Kath? Em không còn tư cách níu kéo chị ấy nữa...em dù không tình nguyện, nhưng cũng đã ngoại tình mất rồi""Chỉ là tai nạn, sao em không kể hết mọi thứ đi. Biết đâu cô ấy sẽ cho em một cơ hội. Chuyện này rất bất thường, cần phải điều tra kĩ lại""Em hiểu chị ấy, chẳng có ích gì đâu. Chị ấy tận mắt chứng kiến mọi thứ. Em có giải thích thì chị ấy chỉ ghét em thêm thôi. Em càng nói, lại càng trở thành biện minh dối trá. Xem như em và chị ấy có duyên không phận, đau như thế đủ rồi...Quá đủ rồi""Đi thôi chị, em không cần lấy gì đâu" - Chỉ cần để lại tờ đơn ly hôn, Ling chỉ cần vậy là đủ rồi.Orm đứng dậy nhưng lập tức chóng mặt, ngất đi. Kath vội đỡ lấy nàng, hoảng hốt gọi - "N'Orm...N'Orm..."
..........
Sau đêm định mệnh đó, Orm trở về nhà với một bên mặt sưng đỏ, khoé miệng bị thương. Nàng nhốt mình trong phòng 2 ngày 2 đêm. Trước khi xảy ra chuyện một ngày, đúng lúc On cũng về quê tìm lại người thân thất lạc từ lâu vừa có tin tức. Cho nên chẳng ai biết nàng thế nào...Nàng không ăn, không uống, chỉ nằm đó, chờ đợi trong nỗi đau và tuyệt vọng, như một con thú bị thương đang khao khát sự tha thứ. Nàng cũng không biết hiện tại là ngày hay đêm vì trong phòng luôn tối đen và không còn sức để quan tâm mọi thứ xung quanh nữa.
..........
Kath cũng đúng lúc đi Anh Quốc công tác 3 ngày theo chỉ thị của thầy, mà đã hai ngày nay chị gọi cho nàng nhưng không được, gọi cho Pat cũng y như vậy. Trong lòng linh cảm có chuyện chẳng lành nên rất sốt ruột, vừa đáp xuống sân bay về Bangkok, dù đã hơn 21h chị vẫn bắt xe đến biệt thự Kwong tìm nàng.
..........
Ling đứng trước cổng, tâm trạng vừa tồi tệ vừa rối rắm. Nhưng cô vẫn phải vào trong, cô không muốn trốn tránh vấn đề, cô sẽ đối mặt với nó...Người nên đau khổ là nàng, không phải cô.
Căn nhà tối om, mang một màu u uất nặng nề. Chỉ mới vài ngày trước thôi...nó đã từng rất ấm cúng. Mọi thứ thay đổi quá nhanh, cô vẫn còn chưa khỏi bàng hoàng vì sự thật phũ phàng ngày hôm đó, lòng đau không ngơi một phút giây nào.Ling bật đèn, nhìn vào kệ giày dép thấy giày của nàng ở đó nên biết nàng có trong nhà. Cô nhìn thật lâu vào cánh cửa gỗ im lìm, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm để đi đến gõ cửa.
..........
Orm trong cơn mộng mị tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, nàng ngồi dậy bằng chút sức lực cuối cùng của mình, nhưng chân lại chẳng thể nhấc lên nổi.CạchCô không kiên nhẫn được nữa, mà xoay nắm đấm cửa mở ra. Ánh sáng bên ngoài hắt vào trong phòng, nàng dụi đôi mắt vẫn còn sưng húp của mình để nhìn cho rõ. Nhận ra người đó là cô, không kịp suy nghĩ, nàng lảo đảo bước xuống giường đứng dậy đi về phía cô, nhưng đôi chân yếu ớt không trụ nổi, khiến nàng ngã quỵ xuống nền đất lạnh, ngay trước chân cô.Đèn phòng được bật sáng, đập vào mắt cô là nàng vô cùng tiều tụy, mái tóc vàng rối bời, gò má sưng, mắt cũng sưng, cả người xanh xao. Cô thoáng nhíu mày...Orm tiến tới gần cô, đầu gối chà sát trên sàn nhà, đôi tay run rẩy nắm lấy vạt áo của Ling - "P'Ling...xin chị, hãy nghe em" - Giọng nàng khàn đặc, yếu ớt như sắp tan vào không khí - "Làm ơn, nghe em giải thích một lần thôi. Hôm đó em không biết gì hết, em nói thật, em chỉ muốn tạo bất ngờ cho chị, còn chuyện sau đó vì sao xảy ra em không nhớ gì cả""Em biết em bây giờ không còn trong sạch nữa. Nhưng tin em đi, em yêu chị, em và P'Pat không hề có tư tình gì cả...Em chỉ muốn chị tin em, em không thể.. không thể mất chị được" - nàng nói trong nước mắt. Ling nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng thoáng dao động khi thấy Orm trong bộ dạng thê thảm như vậy. Đôi tay cô siết chặt, như đang đấu tranh giữa cơn giận và sự xót xa. Không gian giữa hai người nặng nề, chỉ còn tiếng nức nở khe khẽ của Orm, như một lời cầu xin không lời, chờ đợi phán quyết từ Ling."P'Ling, chị làm ơn nói gì đi..." - Sao lại im lặng như thế, sao lại nhìn nàng bằng ánh mắt ghê sợ đó. Nàng sắp phát điên rồi..."Câm miệng! Cô nghĩ tôi là con ngu để cô dắt mũi nữa à, Orm? Cô muốn tôi nói gì với loại người như cô, hả?" - Ling mạnh bạo hất nàng ra, bây giờ cô còn gì để nói về nàng sao?? Cô cảm thấy nàng không xứng để cô phí một lời nào nữa."Em không phản bội chị. Hôm đó em đến căn cứ, là có thứ muốn cho chị xem sau khi chị trở về. Phải rồi, nhẫn..." - Nàng bò lại bàn trang điểm, cầm lấy hộp nhẫn đặt trên đó rồi bò về phía cô - "Em đã nhặt nó vào hôm chị vứt nó đi. P'Ling, chị nói nhẫn còn là tình yêu của chúng ta còn...Chị cho em một cơ hội nữa thôi. Em chỉ yêu chị, em thề với trời đất em chỉ có một mình chị, chưa từng phản bội chị..."Ling nghiến răng, quơ tay hất văng hộp nhẫn, cô khuỵu một chân xuống ngang bằng với nàng, tay cầm chặt cổ tay nàng gỡ ra khỏi người mình - "Đừng diễn kịch nữa, cô vẫn còn chưa chịu tháo lớp mặt nạ giả tạo của mình ra à? Tôi cho cô cơ hội, cô lại dùng cơ hội đó muốn hãm hại tôi. Tôi vẫn còn sống, chắc là cô thất vọng lắm nhỉ Orm Kornnaphat?""Cô vẫn chứng nào tật nấy, không Faris thì Pat, cậu ta còn là người của tôi. Là tôi đã đánh giá thấp một con rắn độc như cô rồi, đúng không? Nhìn cô kìa, thảm hại như vậy! Cô nghĩ quỳ như vậy là tôi sẽ mủi lòng? Cô với thuộc hạ của tôi lén lút sau lưng tôi, giờ còn dám mở miệng chối cãi? Tôi nghe cô biện minh chán lắm rồi." - ánh mắt cô hằn lên những tia máu, xoáy thẳng vào nàng. "Em không hãm hại chị. Tại sao chị lại nghĩ như vậy? Em toàn tâm toàn ý với chị, chưa từng một lần muốn chị gặp nguy hiểm. Em..."
"Tôi còn lạ gì cô, tôi hai lần hối hận, đều là hai lần tin cô. Cô không xứng đáng, Orm. Không xứng đáng với tôi, với bất cứ thứ gì!" - Ling nắm cổ tay nàng kéo nàng ra khỏi phòng, đến giữa nhà thì buông tay, làm nàng ngã xuống sàn - "Biến khỏi cuộc sống của tôi. Tôi không muốn thấy cô nữa"Kath vừa kéo vali đến cửa, thấy nàng bị Ling đẩy liền buông vali chạy đến đỡ nàng - "N'Orm...em có sao không?"Ling nhìn thấy Kath, lòng càng chán ghét, thở ra một hơi nặng nề. Nàng không những qua lại với Pat, còn dây dưa với Kath nữa. Đúng là...cô điên rồi mới tha thứ cho nàng, mới mặt dày đi xin lỗi mong hàn gắn mọi thứ."Mặt em làm sao vậy? Cô ta đánh em? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho chị nghe đi" - Kath đỡ mặt nàng lên, gò má vẫn còn sưng, thần sắc của nàng vô cùng tệ.Orm không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu.Nàng luôn như thế, chị hỏi gì cũng chẳng bao giờ chịu nói, Kath xoay qua cô - "Này LingLing Kwong, chẳng phải hai người làm hòa rồi sao?? Chuyện này là thế nào?? Sao cô còn làm tổn thương em ấy?""Cô đi hỏi N'Orm của cô sẽ rõ..." - Để xem nàng có dám nói cho Kath nghe không.Orm nắm lấy cánh tay cô, nàng quỳ xuống, miệng gấp gáp cầu khẩn - "Em phải làm như thế nào chị mới chịu tin em, em không có gì với P'Pat hết. Chỉ cần chị chịu tin em, chị muốn em làm gì cũng được""Vậy sao? Vậy tôi muốn cô chết đi, cô làm được không?" - Cô nhìn nàng vô cùng lạnh lùng, buông ra câu hỏi vừa rồi một cách nhẹ tênh."Cô nói gì hả Lingling Kwong, cô có còn là con người không? Cãi nhau cũng không cần phải nói như vậy đâu, đồ khốn..." - Kath đi tới nắm cổ áo cô, chị vung tay đấm thật mạnh vào mặt cô, chị không thể chịu được con người này nữa khi cứ liên tục muốn làm Orm tổn thương.Ling không đánh trả, chỉ quẹt vệt máu ở khóe miệng, chẳng để Kath vào trong mắt, nhìn nàng - "Không những tôi muốn cô chết. Mà cô còn phải chết trong tay tôi"Kath nghe xong càng điên tiết hơn, muốn đấm cô thêm thì Orm ôm chị lại - "P'Kath...chị đừng đánh nữa, đủ rồi""Cô ta tổn thương em như vậy em còn bênh cô ta, hôm nay chị phải đánh chết cô ta, chấm dứt đau khổ của em""Em nói đủ rồi. Là lỗi của em...em đáng bị như vậy" - Nàng bật khóc, dùng chút sức lực yếu ớt kéo Kath ra.Kath nhìn nàng, nhíu mày - "Lỗi gì cũng không nên đối xử với em như thế"Ling cười khẩy, vuốt áo mình thẳng lại - "Tôi bắt đầu thấy cô đáng thương rồi đó Kath. Cô yêu cô ta lắm đúng không? Tôi ít nhất còn có danh nghĩa, còn cô...chỉ ngu ngốc đeo bám che chở cho loại đàn bà lợi dụng cô, lại ăn nằm với thằng khác. Cô ta, chỉ xem chúng ta là trò chơi thôi cô biết không? Cô ta chỉ thèm khát đàn ông thôi. Mà đàn ông nào không đụng, lại dụ dỗ Pat. Cô cũng biết cậu ta đúng chứ? Tôi không lấy mạng cả hai là đã rất nhân từ rồi. Cô còn muốn tôi phải tử tế với loại đàn bà dơ bẩn này sao?""Cô nói cái gì??""Tôi nói, cô ta lén lút quan hệ với Pat sau lưng tôi. Còn cô, cũng chỉ bị cô ta lợi dụng mà thôi. Nghe rõ chưa, bác sĩ?" - giọng Ling đầy sự giễu cợt. Mắt Kath hơi mở to, nắm tay vô thức siết chặt, chị nhìn Orm. Orm lại cúi đầu, không nói gì. Thái độ của nàng, chính là thừa nhận. Nhưng làm sao có thể? Orm yêu Ling, có phải có hiểu lầm gì không? Nhưng sao Orm không biện minh lại âm thầm thừa nhận. Nhất thời Kath vẫn chưa thể hiểu được câu chuyện vốn là thế nào."Cô cũng không ngờ chứ gì? Mà tôi cũng chẳng quan tâm" - Cô đi vào phòng, lấy ra tờ đơn ly hôn, đi ra ngoài ném vào mặt nàng - "Kí đi, sau khi ly hôn với cô, tôi sẽ kết hôn Karen""Chị...vừa nói gì vậy P'Ling? Chị vì đang giận em mà làm vậy đúng không?""Cô đừng hỏi nhiều, chị ấy yêu tôi, xứng đáng với tôi hơn cô. Đơn ở đây, cô không muốn kí cũng được thôi. Cứ ôm lấy tờ giấy chết tiệt này mà mơ mộng đi. Tôi không muốn cô ở trong nhà của tôi nữa, đừng để tôi phải ép cô, tốt nhất là tự nguyện. Cô thông minh như vậy chắc hiểu ý tôi rồi đấy. Đừng làm bẩn nhà của tôi"Ling lướt qua nàng và Kath, rồi bỗng dưng dừng lại, xoay người nhìn Kath, nở ra một nụ cười châm biếm - "Tặng cho cô đó Kath, giữ cho kĩ...không thôi đầu lại mọc sừng như tôi. Dơ bẩn"Orm nhìn theo cô xa dần, chẳng còn sức lực mà đi nữa. Nàng gần như bò vào phòng, nàng điên loạn tìm lại hai chiếc nhẫn rơi ra khỏi hộp. "Nhẫn....nhẫn...của em...đâu rồi...đâu rồi" Kath không cản một người rơi vào tuyệt vọng như nàng được, chỉ đành giúp nàng nhặt lại nhẫn. Nàng ôm hộp nhẫn áp vào trong ngực, khóc ngất lên...Mất rồi, nàng thật sự đánh mất cô rồi. Nàng dơ bẩn, nàng không xứng. Vạn lần cũng chẳng xứng nữa...khi cô nói cô sẽ kết hôn với Karen. Trái tim nàng đã chính thức tan nát.Đáng đời, đáng đời mày lắm Orm Kornnaphat.................Nhìn Orm đi cũng chẳng vững, thân tàn ma dại. Kath không tiện hỏi chuyện đã xảy ra, điều này giống như cái gai đang đâm vào lòng chị vậy.Orm đặt bút xuống kí vào chỗ trống còn lại trên tờ đơn, thì thầm - "Em trả tự do lại cho chị, phải hạnh phúc đấy...LingLing Kwong""N'Orm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em và Pat tại sao lại..."Orm kể cho Kath nghe, xong rồi vừa cười vừa rơi nước mắt - "Em bẩn lắm phải không P'Kath? Em không còn tư cách níu kéo chị ấy nữa...em dù không tình nguyện, nhưng cũng đã ngoại tình mất rồi""Chỉ là tai nạn, sao em không kể hết mọi thứ đi. Biết đâu cô ấy sẽ cho em một cơ hội. Chuyện này rất bất thường, cần phải điều tra kĩ lại""Em hiểu chị ấy, chẳng có ích gì đâu. Chị ấy tận mắt chứng kiến mọi thứ. Em có giải thích thì chị ấy chỉ ghét em thêm thôi. Em càng nói, lại càng trở thành biện minh dối trá. Xem như em và chị ấy có duyên không phận, đau như thế đủ rồi...Quá đủ rồi""Đi thôi chị, em không cần lấy gì đâu" - Chỉ cần để lại tờ đơn ly hôn, Ling chỉ cần vậy là đủ rồi.Orm đứng dậy nhưng lập tức chóng mặt, ngất đi. Kath vội đỡ lấy nàng, hoảng hốt gọi - "N'Orm...N'Orm..."
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Còn tiếp
Tâm sự chút nào...
Mọi người thích ngọt, va vào truyện của Sun từ đầu đã biết là đạp phải gai rồi. :/ Càng về cuối, sao mà mng càng la vậy 😂😂
Fic thôi mà. Gu Sun kf ngọt. Tìm ngọt là đi sai đường. Nhắc nhẹ vậy luôn á.
Mọi tình tiết, kể cả tâm lí của L hay O. Tại mấy bạn biết hết sự thật chứ L thì khác mà. Tóm lại, nào đúng lúc là sẽ biết thôi. Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. :))
Chắc 70 chap quá. 😂😂😂
Vẫn là chỉ tiêu 200 vote nha. Cảm ơn nhiềuuuu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com