TruyenHHH.com

LINGORM - SAU KHI ĐÁNH DẤU NHẦM CHỊ CỦA BẠN GÁI CŨ

Chương 52

lingorm27051105


Trần Mỹ Linh cắn vào môi Quảng Linh Linh, khiến môi cô bị sưng lên mang theo vết đỏ, khi nhìn kỹ, trên môi trên còn có dấu răng.

Quảng Linh Linh ngẩng đầu trợn tròn mắt, làm Trần Mỹ Linh đang phát ngốc bị đánh thức.

Sao nàng lại học chó con cắn người!

Vừa rồi, nàng cảm thấy có một cảm xúc đè nặng trong lòng rất khó chịu, vừa lúc Quảng Linh Linh lại gần ngay trước mắt, vì nàng mang giày cao gót nên làm chiều cao của hai người gần bằng nhau, nhìn thấy môi của Quảng Linh Linh, nàng không nhịn được liền cắn.

Lúc này nàng mới ngạc nhiên phát hiện ra hành động của mình thực sự thái quá.

Bị Quảng Linh Linh nhìn với ánh mắt kinh ngạc, Trần Mỹ Linh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc gì.

"Hợp đồng chưa hết hạn, ai cũng không thể chọn." Giọng nói lạnh lùng của Trần Mỹ Linh vang lên.

"Em có chị, em không chọn ai hết. Chị đừng giận, em sẽ không rời xa chị." Quảng Linh Linh vội vã giải thích.

Chưa kịp suy nghĩ kỹ, Quảng Linh Linh đã buột miệng thốt ra câu trả lời.

Loại lựa chọn này, Quảng Linh Linh chưa từng trải qua cũng chưa từng nghĩ đến.

Trần Mỹ Linh ngẩn người, nhìn vào đôi mắt đen không hề che giấu của Quảng Linh Linh, cảm giác tim trở nên loạn nhịp.

"Tôi không giận, chỉ là nhắc nhở em về hợp đồng." Sắc mặt Trần Mỹ Linh không thay đổi, ngữ điệu không nhanh không chậm, nói xong liền xoay người, đẩy tay Quảng Linh Linh ra bước vào trong.

Quảng Linh Linh nghe Trần Mỹ Linh nói là không giận, nhưng lại không đến gần mình. 

Đây mà là bộ dạng không giận sao?

Quảng Linh Linh không hiểu rõ lý do Trần Mỹ Linh tức giận, cô đã nói là không chọn họ, vậy mà nàng vẫn có vẻ không vui.

"Chờ tạo người trang điểm đến, tôi sẽ thay đồ, em ra ngoài đi, em có số điện thoại của chú Triệu, nếu muốn về sớm thì gọi điện cho chú Triệu, đến khi tiệc tối kết thúc tôi mới về." Quảng Linh Linh định nói gì đó, nhưng Trần Mỹ Linh đã lên tiếng.

"Bình giữ ấm và bánh ngọt đặt ở đây, chị nhớ ăn chút nhé." Quảng Linh Linh đặt đồ vật trong tay lên bàn, rồi nhìn Trần Mỹ Linh.

"Ừ." Trần Mỹ Linh gật đầu.

Quảng Linh Linh lại nhìn vào mắt Trần Mỹ Linh, xung quanh nàng như có một lá chắn vô hình, ngăn cản cô lại gần.

"Chị, có chuyện gì thì gọi em." Khi Quảng Linh Linh chuẩn bị rời đi, lại nói với Trần Mỹ Linh một câu.

Trần Mỹ Linh ngẩng đầu nhìn Quảng Linh Linh, ánh mắt dừng lại một chút, bỗng nhớ ra một chuyện.

"Em từ từ, cái hộp này để trong bao tay của em đi." Trần Mỹ Linh đưa một chiếc hộp dài cho Quảng Linh Linh.

Lễ phục Trần Mỹ Linh chuẩn bị cho Quảng Linh Linh là váy, kèm theo bao tay hình chữ nhật, vừa vặn có thể đặt cái hộp vào trong đó.

"Đừng đánh mất." Trần Mỹ Linh dặn dò.

"Dạ, em sẽ cẩn thận." Quảng Linh Linh kéo khóa bao tay lên rồi nói.

Trần Mỹ Linh gật gật đầu không có nói cái gì nữa.

Quảng Linh Linh rời khỏi phòng, Trần Mỹ Linh đặt tay lên huyệt Thái Dương, giữa hai lông mày nhíu chặt lại.

Trong lòng Trần Mỹ Linh có một cảm xúc phức tạp mà nàng không thể giải được.

Nói đơn giản là không thoải mái.

Không phải vì Quảng Linh Linh, mà là vì chính bản thân nàng, cảm xúc không có biện pháp khơi thông.

Nàng biết trước kia Quảng Linh Linh đối xử tốt với Trần Mỹ Lam, chiếc nhẫn Trần Mỹ Lam không biết nàng cũng biết.

Khi đó, cảm xúc của nàng cũng không rõ ràng như bây giờ.

Những chuyện đó rõ ràng là nàng đã biết, chỉ là thêm vào vài chi tiết, liền không giống nhau sao?

Thậm chí, ngày thường nàng thích ăn bánh tâm ngọt do Quảng Linh Linh làm, nhưng giờ lại không muốn ăn.

Nhìn thấy nó, liền nhớ tới, Quảng Linh Linh học làm để lấy lòng Trần Mỹ Lam.

Các nàng ở bên nhau ba năm.

Quảng Linh Linh có thể xóa bỏ mọi phương thức liên hệ với Trần Mỹ Lam, nhưng những thay đổi vì Trần Mỹ Lam không thể nào xóa bỏ được.

Trần Mỹ Linh chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng về thời gian như vậy.

Nếu không có hợp đồng, không có chuyện xảy ra trong phòng cách ly, có lẽ Quảng Linh Linh sẽ vì một câu nói của Trần Mỹ Lam mà dễ dàng quay lại.

Mà nàng chỉ là một sự cưỡng chế giả tạo mà thôi.

Đặt lên người Quảng Linh Linh một tầng gông xiềng.

Quảng Linh Linh ở trong gông xiềng rất ngoan ngoãn, đối xử với nàng rất tốt.

Chỉ là, cuối cùng Quảng Linh Linh sẽ cởi bỏ gông xiềng, sẽ rời đi.

Cảm xúc của Trần Mỹ Linh cứ lặp lại vì sự xuất hiện của Quảng Linh Linh, khiến nàng không vui.

Đây không phải là vấn đề mà nàng nên suy nghĩ.

Còn chưa có ngửi được tin tức tố của Quảng Linh Linh, đã đem người đuổi đi.

Một người ngồi ngốc trong phòng, không có tin tức tố của Quảng Linh Linh trấn an, cảm giác khó chịu khắp người trở nên rõ rệt.

Mỗi lần cảm giác khó chịu trở nên mạnh hơn, đều như đang nhắc nhở nàng cái gì đó.

Nếu viện nghiên cứu chế tạo ra thuốc ức chế, bây giờ sử dụng một liều, có phải sẽ tiêu trừ được những cảm giác khó chịu này không?

Trần Mỹ Linh chìm trong cảm xúc mơ hồ một lúc lâu, mãi cho đến khi thợ trang điểm đến.

Bên kia sau khi rời khỏi, Quảng Linh Linh cũng không có đi đến bên yến hội để xem náo nhiệt. Cô sợ sẽ gặp hai Omega khắc khẩu.

Cô tìm một góc nhìn tốt nhưng tương đối kín đáo, ngồi chờ Trần Mỹ Linh.

Nhớ lại chuyện vừa rồi, Quảng Linh Linh cảm thấy trong lòng mình như có cái gì đó bị lột ra.

Vào ngày Trần Mỹ Lam nói chia tay, Quảng Linh Linh không hề nghĩ đến chuyện chia tay, mà chỉ một lòng muốn hàn gắn lại mối quan hệ này.

Nhưng bây giờ, chính tai nghe Trần Mỹ Lam nói muốn quay lại, trong lòng Quảng Linh Linh không có bất kỳ cảm giác gì, cũng không có một chút ý muốn tái hợp.

Đối với Trần Mỹ Lam, dường như trong vô thức, Quảng Linh Linh đã không còn tình cảm sâu đậm.

Là bởi vì có Trần Mỹ Linh sao?

Vấn đề lựa chọn đó, làm Quảng Linh Linh ý thức được một chút.

Trần Mỹ Linh là lựa chọn duy nhất của cô, về điều này cô không có bất kỳ sự chần chừ nào.

Chỉ là, khi Trần Mỹ Linh nhắc đến hợp đồng và kỳ hạn, Quảng Linh Linh có chút buồn bã trong lòng.

Đến thời gian liền phải tách ra sao?

Nghĩ đến cái này, Quảng Linh Linh liền cảm thấy khó chịu.

Cô không muốn cùng Trần Mỹ Linh tách ra.

Dễ cảm kỳ đánh dấu, Trần Mỹ Linh lại tốt như vậy, cô luyến tiếc.

Trần Mỹ Lam trước kia rất thích cô, mỗi lần nhìn thấy cô đều nở một nụ cười ngọt ngào.

Cô cũng đã dốc hết mọi tình cảm dành cho Trần Mỹ Lam.

Trần Mỹ Lam nhớ rõ cô đối xử tốt với nàng, cũng rất thích những gì cô làm vì nàng, nhưng rồi Trần Mỹ Lam lại rất quyết đoán chia tay tìm bạn gái mới.

Mà Trần Mỹ Linh thì sao? Nàng mạnh mẽ, tỉnh táo đầy bí ẩn.

Quảng Linh Linh tự nhận không thực sự hiểu Trần Mỹ Linh, thậm chí không rõ ràng lắm thái độ của Trần Mỹ Linh đối với mình, chỉ biết nàng thích tin tức tố của mình.

Các cô chỉ là một mối quan hệ dựa trên hợp đồng.

Quảng Linh Linh đã thực hiện tốt các quy định có trên hợp đồng, nhưng cô không chắc Trần Mỹ Linh thế nào.

Quảng Linh Linh ngây người trong chốc lát, Trần Mỹ Linh lại lần nữa lên sân khấu, nàng mặc một bộ lễ phục màu xanh lam giống như sao trời, trang sức ngọc xanh, ưu nhã thần bí, khí chất mạnh mẽ. Mang theo nụ cười nhẹ nhàng, cầm ly champagne trò chuyện với mọi người, không nhìn ra được một chút mệt mỏi nào.

Quảng Linh Linh tạm thời quên đi những suy nghĩ lung tung rối loạn trong lòng, chăm chú nhìn Trần Mỹ Linh một lúc lâu, rồi lấy điện thoại ra. Cô không mang theo thiết bị chụp ảnh khác, chỉ có thể dùng điện thoại để chụp ảnh cho Trần Mỹ Linh.

Trong ảnh, Trần Mỹ Linh trở thành tâm điểm của đám đông, còn những người xung quanh lại như phông nền mờ nhạt.

Trần Mỹ Linh vốn đã rất xinh đẹp, chỉ cần trang điểm một chút liền trông không giống người thật. (Là giống AI đó mấy tình iu ơi.)

Cả thế giới chỉ có một bộ trang phục cao cấp, ngay cả trang sức quý giá sang trọng đều phải làm nền.

"Là sự kiện cuối năm của thương hiệu, nhưng thật ra là sự kiện của nàng." Hoắc Cẩm Nhạc lên tiếng.

Hoắc Cẩm Miên vừa mới cãi nhau với Trần Mỹ Lam, lúc này cũng đang nhìn Trần Mỹ Linh. Dù nàng và Trần Mỹ Linh ít giao lưu do bất đồng tuổi tác, nhưng nàng vẫn luôn nghe về Trần Mỹ Linh. Hôm nay, tham gia sự kiện cuối năm, nàng mới cảm nhận rõ ràng tài năng và vẻ đẹp của Trần Mỹ Linh. Đối với một Omega như vậy, nàng rất ngưỡng mộ.

Hoắc Cẩm Miên liếc nhìn về phía Trần Mỹ Lam, đúng như dự đoán, Trần Mỹ Lam đang nhìn với ánh mắt vừa ghen tỵ vừa hâm mộ đến đỏ mắt.

Trần Mỹ Lam đối với trang phục tham gia yến hội của mình rất là để ý.

Trần Mỹ Linh không chỉ quý phái, mà trang phục và trang sức nàng đang mặc có cầu cũng cầu không được, có tiền cũng mua không tới.

Trang phục thể hiện thân phận và địa vị của người mặc nên đều phải xem xét rất kỹ lưỡng.

Có thể nói, hầu hết sự chú ý của cả buổi tiệc đều tập trung vào Trần Mỹ Linh.

Trên mạng, những tin tức về Trần Mỹ Linh có vài cái đã lên hot search.

Trong thời gian ngắn, doanh số bán hàng của Trần thị, ở phân khúc cao cấp lẫn bình dân, đều tăng trưởng, giá cổ phiếu cũng tăng vọt.

Mọi người khen ngợi nàng tổ chức một sự kiện rất hoành tráng, nhưng lại ngầm hy vọng sẽ xảy ra sai sót. Đáng tiếc yến hội diễn ra tới giờ kết thúc, cũng không xảy ra chuyện gì.

Quảng Linh Linh yên lặng một góc chờ yến hội kết thúc.

【 Em về trước đi, tôi phải ở lại trễ một chút. 】

Khi Quảng Linh Linh định đi tìm Trần Mỹ Linh, thì Trần Mỹ Linh đã gửi tin nhắn cho Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh tìm kiếm hình bóng của Trần Mỹ Linh, nhìn thấy nàng đang đi theo vài người nói chuyện có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó.

Trần Mỹ Linh còn có chuyện phải làm, Quảng Linh Linh suy nghĩ một chút rồi đi tìm hộp đựng đồ của mình thay đổi quần áo nhẹ nhàng, đem đồ vật bỏ vào ba lô đeo lên vai, rồi đi đến phòng nghỉ của Trần Mỹ Linh.

Đây là phòng nghỉ chuyên dụng của Trần Mỹ Linh, trợ lý vẫn đang chờ Trần Mỹ Linh ở đây, khi thấy Quảng Linh Linh đến, trợ lý liền rời đi trước.

Quảng Linh Linh đi vào phòng ngồi xuống, nhìn thấy bình giữ ấm và hộp bánh ngọt cô để lại lúc nãy liền cầm lên thì cảm giác được trọng lượng còn khá nặng, cô mở ra xem thử thì thấy nước không vơi, bánh ngọt vẫn còn nguyên.

Trần Mỹ Linh không có đụng vào.

Trần Mỹ Linh đang tức giận.

Không ăn không uống không có cài gì vào bụng, vừa rồi chủ trì yến hội lại uống champagne, Quảng Linh Linh có chút lo lắng cho Trần Mỹ Linh.

Ở trong phòng nghỉ không yên tâm, Quảng Linh Linh quyết định đi ra ngoài tìm Trần Mỹ Linh.

Khi đến đại sảnh tổ chức yến hội, Quảng Linh Linh phát hiện khách mời đã được tiễn về hết, nhưng vẫn còn một vài người ở lại, trong đó có Trần Mỹ Linh.

Quảng Linh Linh vừa đến cửa liền nghe được có người đang nói chuyện.

"Cái đó được truyền từ đời ông cố, giá trị không thể đo lường! Cô cố tình mang ra để khoe khoang, bây giờ thì tốt rồi, đã bị mất! Mọi người đã đi hết, làm sao tìm lại được đây?"

"Đã sớm nói là không đáng tin cậy, tối nay mở rộng ảnh hưởng, làm sao có thời gian để lo cho chuỗi phỉ thuý quý giá này!"

"Hiện tại trên mạng đang lan truyền chuỗi đế vương lục phỉ thúy của chúng ta đã bị mất, nếu không có chuỗi phỉ thuý này, Trần gia coi như không còn bảo vật trấn gia."

Mấy cái thuộc âm thanh không quen truyền đến, Quảng Linh Linh chưa tiến vào mà đứng bên ngoài chờ.

"Đã báo cảnh sát rồi, hơn nữa có mua bảo hiểm, các người không cần phải gấp gáp. Xung quanh có người theo dõi, ai làm chuyện này, tự nhiên sẽ được điều tra ra!" Giọng của Trần Mỹ Linh truyền đến, lạnh băng bất cận tình thân.

"Bồi thường thì có thể bồi thường được bao nhiêu? Chuỗi phỉ thuý đó không phải tiền là có thể mua được, không có cái thứ hai đâu." Có người tiếc nuối.

Quảng Linh Linh ở bên ngoài siết chặt nắm tay.

Nhìn độ tuổi của những người đó, Quảng Linh Linh suy đoán họ không có chức vụ trong công ty, chỉ là cổ đông của Trần thị.

Nhưng dựa vào tuổi tác để chỉ trích như vậy có chút quá đáng.

Sự kiện cuối năm cũng không phải chuyện của một mình Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh cũng không nhiều lời với những người đó liền xoay người rời đi.

Hướng Trần Mỹ Linh đi là đường đi của nhân viên, Quảng Linh Linh cũng ở đang đứng hành lang này. Vừa mở cửa Trần Mỹ Linh liền thấy ánh mắt lo lắng của Quảng Linh Linh.

Sắc mặt Trần Mỹ Linh khẽ nhúc nhích, gương mặt đang lạnh lùng suýt chút nữa là buông lỏng.

"Đi về trước." Quảng Linh Linh đưa tay về phía muốn đỡ Trần Mỹ Linh. Trần Mỹ Linh xua tay nhẹ nhàng nói một câu rồi đóng cửa lại bước về phía trước, Quảng Linh Linh vội vàng đi theo sau.

Hành lang có cammera theo dõi.

Cho đến khi vào phòng nghỉ, cơ thể Trần Mỹ Linh rơi lỏng suýt nữa ngã xuống, được Quảng Linh Linh đỡ lấy ôm vào lòng.

Khí thế mạnh mẽ của Trần Mỹ Linh đã không còn, cả người mệt mỏi không chút sức lực dựa vào vai Quảng Linh Linh. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com