TruyenHHH.com

LINGORM - SAU KHI ĐÁNH DẤU NHẦM CHỊ CỦA BẠN GÁI CŨ

Chương 120 Phiên ngoại: Hôn lễ (3)

lingorm27051105


"Trần Mỹ Linh, cô sinh con rồi, sao còn trở nên trẻ tuổi hơn vậy? Nhìn cứ như quay lại thời chúng ta học đại học vậy." Hoắc Cẩm Nhạc vừa đến nơi, nhìn thấy Trần Mỹ Linh liền không kìm được lời khen.

Không ít bạn cùng lứa sau sinh con xong, đều thay đổi rõ rệt, mắt thường cũng có thể nhìn thấy già đi không ít.

Lúc sắp sinh và sau khi sinh xong ba bốn tháng Trần Mỹ Linh đều tĩnh dưỡng ở quê nhà của Quảng Linh Linh, người ở Cảng Thành rất ít thấy.

Đây vẫn là lần đầu tiên Hoắc Cẩm Nhạc thấy.

Trước kia, dù là trong trạng thái tự nhiên nhất, Trần Mỹ Linh cũng luôn toát lên vẻ lạnh lùng, sắc mặt và cảm xúc dường như lúc nào cũng căng chặt, khí tràng mạnh mẽ, nhưng dường như tầng khí tràng kia cũng là một lớp màng bảo vệ nàng.

Hiện tại, Trần Mỹ Linh không chỉ trẻ trung, tràn đầy sức sống về mặt thể chất, mà tinh thần cũng thoải mái hơn, nàng trở nên dịu dàng điềm đạm, giống như viên ngọc quý đã được thời gian mài giũa cẩn thận.

Mà Quảng Linh Linh bên cạnh nàng cũng đẹp hơn so trước kia. Thì ra, khi ở bên người mình yêu, con người ta thật sự sẽ ngày càng trở nên tốt hơn.

"Trần Mỹ Linh, chúc mừng cô. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, răng long đầu bạc!" Hoắc Cẩm Nhạc chân thành chúc phúc.

Có những điều, dù có ngưỡng mộ đến đâu, cũng không thể có được.

Trước sự chân thành hiếm thấy của người bạn cũ, Trần Mỹ Linh mỉm cười cảm ơn, rồi mời Hoắc Cẩm Nhạc vào bên trong.

Một vài người bạn học của Trần Mỹ Linh đã đến, phần lớn đều quen thân với nàng, trong đó có người từng đã gặp Quảng Linh Linh lần trước.

Khách mời đa phần đều quen biết Trần Mỹ Linh, ai cũng mỉm cười chào hỏi, nói vài lời chúc phúc.

Đây vốn là điều bình thường, trước kia Quảng Linh Linh cũng không có phản ứng gì mấy, nhưng cô lại đang đến dễ cảm kỳ, máu ghen rất lớn.

Hai người tiếp khách một lúc, Quảng Thận Hành đi tới thế hai người. Trần Mỹ Linh liền kéo Quảng Linh Linh về phòng nghỉ.

Trần Mỹ Linh vẫn luôn để ý đến sắc mặt của Quảng Linh Linh, thấy người kia cắn môi, cố gắng kiềm chế cảm xúc, đáng thương vô cùng, nàng liền kéo cô vào phòng trấn an.

Sau vài nụ hôn dỗ ngọt, cảm xúc trong lòng Quảng Linh Linh mới dịu lại.

Quảng Linh Linh cúi đầu nhìn ánh mắt Trần Mỹ Linh ngập nước, đôi môi bóng loáng, đang hé ra thở dốc, càng thêm gợi cảm.

"Chị ơi, xin lỗi, em làm trôi hết son môi của chị rồi..." Quảng Linh Linh nhìn dáng vẻ của Trần Mỹ Linh, nuốt nước miếng một cái rồi lên tiếng.

"Em khá hơn chút nào không?" Trần Mỹ Linh tạm thời không để ý đến chuyện son môi, nàng quan tâm cảm giác của Quảng Linh Linh hơn.

Trần Mỹ Linh cảm thấy mình trong giai đoạn mang thai, cũng không có dính người như vậy.

Alpha dính người như vậy, Trần Mỹ Linh mới cảm nhận được lần đầu.

Trần Mỹ Linh bắt đầu hoài nghi, có phải mình cũng có một năng lực nào đó, có thể đánh dấu vĩnh cửu Quảng Linh Linh, làm Quảng Linh Linh si mê quấn quýt không rời, muốn chiếm hữu tuyệt đối.

"Tốt rồi, chi thật tốt." Quảng Linh Linh rất muốn ôm Trần Mỹ Linh làm càn gần gũi, chỉ là kiểu tóc, trang điểm, quần áo lúc này của hai người đều không cho phép.

Cũng may, hôn lễ chỉ tổ chức một lần.

Thấy cảm xúc của Quảng Linh Linh đã tốt lên, Trần Mỹ Linh chỉnh lại trang phục của mình, rồi giúp Quảng Linh Linh.

Hai người chỉnh trang xong, mở cửa đi ra ngoài, Đoàn Đoàn và Cầu Cầu ngủ một lát đã dậy, được ôm ra ngoài xem náo nhiệt. Nhìn thấy hai người, Cầu Cầu lập tức nhảy lên từ trong lòng ngực Quảng Linh Nhan, Đoàn Đoàn cũng duỗi tay về phía Quảng Linh Linh muốn ôm một cái.

Tiểu Lâm đứng đó, cầm chuông lắc lắc, làm mặt quỷ với hai nhãi con, cũng không đem sự chú ý với hai nhãi con trở về được. 

"Chỉ trong một lúc mà, tiểu thiên sứ đã biến thành tiểu thổ phỉ rồi sao?" Trần Mỹ Linh đi qua vừa cười vừa nói.

"Đoàn Đoàn không quen mang dây cột tóc, tự mình kéo xuống, thế là trông như vậy, con bé không mang, còn giúp Cầu Cầu kéo xuống." Quảng Linh Nhan giải thích.

"Em đã nói rồi, Đoàn Đoàn y như Tiểu Quảng." Quảng Minh Minh tiếp lời.

Nhìn hai nhãi con ê ê a a nói cái gì, Quảng Linh Linh buồn cười, không so đo với Quảng Minh Minh.

Hai người chơi đùa với hai nhãi con một lát, khách khứa đã gần đông đủ, nghi thức hôn lễ lại tiếp tục.

Hai nhãi con còn quá nhỏ, chỉ có thể đứng xem, hoa đồng là Tiểu Lâm và mấy đứa trẻ con của một số thân thích làm.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, trời nắng ấm, hơi hơi có gió, sau mấy ngày mưa dầm, hôm nay là một ngày trời quang mây tạnh, như thể biết hôm nay là ngày trọng đại của các nàng.

Nghi thức hôn lễ diễn ra đúng theo kế hoạch. Alpha đứng chờ, Omega sẽ đi về phía Alpha, hoàn thành nghi thức cuối cùng là trao nhẫn.

Quảng Linh Linh không muốn Trần Mỹ Linh phải di chuyển quá nhiều, liền chủ động đi đến bên cạnh nàng, cô kiên trì làm nũng để làm Trần Mỹ Linh đồng ý.

Cho nên Trần Mỹ Linh đứng ở bức tường hoa hồng bên kia chờ Quảng Linh Linh đi qua.

Xuyên qua cổng vòm được tạo bởi hoa hồng, Quảng Linh Linh tới trước mặt Trần Mỹ Linh.

Dưới ánh mặt trời, Trần Mỹ Linh đặc biệt xinh đẹp. Quảng Linh Linh rất muốn lấy camera chụp ảnh cho Trần Mỹ Linh, nhưng thân phận của cô lúc này không phải là nhiếp ảnh gia, mà là cô dâu.

Trước đó cảm giác của Quảng Linh Linh về nghi thức kết hôn cũng không có gì lớn, chỉ cảm thấy đây là nghi thức tất yếu, vì hai người đã bên nhau, thậm chí đã có con, so với người bình thường cũng không giống nhau, nhưng khi âm nhạc vang lên, Quảng Linh Linh chậm rãi bước về phía Trần Mỹ Linh, một khắc đó, hốc mắt bỗng nhiên nóng lên.

Ai có thể nghĩ đến, lúc trước hai người hoàn toàn là hai thế giới khác biệt, vậy mà có thể bên nhau.

Ai có thể nghĩ đến, Omega thoạt nhìn mạnh mẽ, lãnh đạm, nhưng thật ra trong lòng lại dịu dàng mềm mại... Và quan trọng hơn hết là Omega yêu cô, rất yêu cô.

Khi Quảng Linh Linh nắm lấy tay Trần Mỹ Linh, nước mắt liền lăn dài trên khuôn mặt.

"Sao lại khóc?" Trần Mỹ Linh ôm Quảng Linh Linh lau nước mắt, nàng biết hiện giờ Quảng Linh Linh đến dễ cảm kỳ, rất dễ dàng đa sầu đa cảm, nên nàng phá lệ ôn nhu rất nhiều.

"Em thật sự rất may mắn, có thể gặp được chị, có thể kết hôn với chị! Em là người hạnh phúc nhất thế giới!" Giọng nói của Quảng Linh Linh vang lên qua microphone, kèm theo tiếng nức nở.

Trần Mỹ Linh chủ động hôn Quảng Linh Linh, nhỏ giọng dỗ dành cô.

Những người quen thuộc với Quảng Linh Linh sẽ không thấy lạ, nhưng với người không quen, cảnh tượng này quá lạ lẫm.

Một Alpha như vậy, vừa nhìn là biết rất cưng chiều vợ.

Quảng Minh Minh làm phụ dâu đứng không xa hai người họ, không có tâm trạng trêu đùa Quảng Linh Linh như thường lệ, trong lòng không hiểu sao có chút xúc động, ý tưởng muốn yêu đương kết hôn lại nổi lên lần nữa.

Ôn Mạn Khanh đứng ở bên cạnh Quảng Minh Minh lặng lẽ quan sát, sắc mặt không có gì biến hóa, nhưng ánh mắt khẽ dao động.

Trao nhẫn xong, đến lúc tung hoa, Quảng Minh Minh bắt được, cô giơ cao bó hoa, cười rất vui vẻ, còn nhờ người chụp ảnh lưu niệm cho mình.

"Cho em, biết em mong chờ từ lâu rồi." Trần Mỹ Linh không biết từ đâu lấy ra một chiếc máy ảnh nhỏ, đưa cho Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh cười tươi nhìn Trần Mỹ Linh, đúng là cô rất muốn chụp ảnh.

Không khí xung quanh vui vẻ, ai cũng mang theo thiện ý chúc phúc chân thành, Đoàn Đoàn và Cầu Cầu mặc váy cưới mini, giống hệt Trần Mỹ Linh thu nhỏ, Quảng Linh Linh đều lưu lại hết, những tấm ảnh này, đương nhiên là cũng phải có cô.

Quảng Linh Linh chụp rất nhiều ảnh, sau đó đặt máy ảnh lên giá ba chân, chỉnh lại máy rồi bước vào khung hình.

Tống Hành Sơ cũng đến, có không ít ảnh là do Tống Hành Sơ chụp bằng chiếc máy ảnh nhỏ.

"Quảng tổng, sau này còn làm nhiếp ảnh gia không?" Tống Hành Sơ nửa đùa nửa thật hỏi Quảng Linh Linh.

"Tống lão sư nói đùa. Sau này Tiểu Quảng vẫn sẽ làm nhiếp ảnh gia, đây là sự nghiệp chính của Tiểu Quảng. Nếu Tống lão sư có dự án gì, đừng quên mang theo Tiểu Quảng." Quảng Linh Linh còn chưa kịp trả lời, Trần Mỹ Linh đã lên tiếng trước.

Quảng Linh Linh giúp Trần Mỹ Linh quản lý công ty, Trần Mỹ Linh chỉ xem đây là nghề phụ của Quảng Linh Linh, sau này sự nghiệp chính của cô vẫn là nhiếp ảnh mà cô thích.

Nghe Trần Mỹ Linh nói vậy, Quảng Linh Linh sững người. Thật ra, cô đã chuẩn bị xem việc quản lý công ty cho Trần Mỹ Linh là sự chính của mình.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Quảng Linh Linh không kìm được, cầm lấy tay Trần Mỹ Linh hôn lên.

Quảng Linh Linh nguyện ý từ bỏ điều cô thích để giúp Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh sao lại nỡ  trói buộc Quảng Linh Linh được.

"Không phải đã ném hết kỹ thuật rồi chứ?" Trần Mỹ Linh véo má Quảng Linh Linh.

"Đương nhiên là sẽ không." Quảng Linh Linh cười đáp lại.

Quảng Linh Linh lấy camera chụp thêm không ít ảnh.

Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ, đến khi đoàn phụ dâu tới chụp ảnh chung, máu ghe của Quảng Linh Linh lại nổi lên.

Ôn Mạn Khanh mặc lễ phục phụ dâu, thiết kế không cầu kỳ như váy cưới, nhưng vì Ôn Mạn Khanh rất xinh đẹp, dáng người lại hoàn hảo, nên dù mặc cái gì cũng đều toát lên vẻ quý phái, thanh lịch, khi đứng bên cạnh Trần Mỹ Linh, thật dễ làm người khác cảm thấy cô mới là nhân vật chính trong hôn lễ.

Lúc trước, khi Quảng Linh Linh chưa đến dễ cảm kỳ, Ôn Mạn Khanh nói muốn làm phụ dâu, điều kiện đưa ra cũng rất ổn, cho nên Quảng Linh Linh liền đồng ý.

Hiện tại thì tốt rồi, tự đào hố chính mình. Cô cũng không thể chỉ vì mình cảm thấy khó chịu mà không cho Ôn Mạn Khanh chụp ảnh chung, Ôn Mạn Khanh cũng không có làm cái gì, như vậy quá thất lễ. 

Mấy tấm ảnh chụp sau, sắc mặt của Quảng Linh Linh không có vui vẻ như lúc nãy.

Chụp ảnh chung một lát, Trần Mỹ Linh kéo Quảng Linh Linh về phòng thay quần áo, thuận tiện trấn an Quảng Linh Linh.

Cởi váy cưới ra, Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh si mê quấn quýt lấy nhau.

Kế hoạch vốn dĩ chỉ là đánh dấu tạm thời, nhưng chỉ có vậy làm sao đủ, Quảng Linh Linh gấp đến nỗi giường cũng không lên, đem Trần Mỹ Linh ấn ở trên tường phòng khách.

Trần Mỹ Linh biết thể lực của Quảng Linh Linh rất tốt, chỉ là không nghĩ tới, cô sẽ thay đổi địa điểm như vậy, nhưng dù như thế nào, nàng cũng rất thích, chỉ cần là ở bên Quảng Linh Linh.

Xao động của Quảng Linh Linh đã vuốt phẳng được một chút, trong lòng mới giãn ra.

Điện thoại vang lên mấy, hai người cũng không để ý. Cho đến khi chuông của vang lên.

"Bữa tiệc đã chuẩn bị xong rồi, hai nhân vật chính thay trang phục xong chưa? Điện thoại cũng không nhận, sao lại chậm vậy!" Tiếng của Quảng Minh Minh vọng từ ngoài cửa vào.

"Ê ê a a."

"A a y y."

Hai giọng nói non nớt cũng vang lên theo sau, là Đoàn Đoàn và Cầu Cầu đang ở ngoài cửa.

Lúc này, mọi người đang chờ hai nhân vật chính mà hai nhân vật chính thì lại đang quấn quýt bên nhau.

Sắc mặt Trần Mỹ Linh càng hồng hơn, suýt chút nữa quên mất tiệc tối sau lễ cưới.

Tiệc tối còn náo nhiệt hơn cả ban ngày, mọi người tụ tập khiêu vũ, uống rượu.

Quảng Linh Linh không được "ăn" nữa tức đến muốn khóc!

"Tiểu Quảng..." Trần Mỹ Linh khẽ gọi Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh hoàn hồn, rất luyến tiếc, nhưng không thể không buông lỏng ra.

Tiệc tối là để chúc mừng hai người kết hôn, hai người nhất định phải đến.

"Sắp xong rồi, em đưa Đoàn Đoàn và Cầu Cầu đi chơi trước đi, đừng đứng ở cửa nữa." Quảng Linh Linh điều chỉnh lại giọng nói, nói với mấy người bên ngoài.

"Biết rồi! Chị nhanh một chút đi!" Quảng Minh Minh đáp, rồi cùng Hoắc Cẩm Miên ôm hai nhãi con rời đi.

Mấy người kia rời đi, Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh mới tách ra, đi vào tắm, thay đồ chuẩn bị cho bữa tiệc.

Trần Mỹ Linh thay lễ phục mới đơn giản hơn một chút, phù hợp để khiêu vũ và tham gia tiệc tối.

Quảng Linh Linh nhìn thấy dáng vẻ của Trần Mỹ Linh, lại không muốn để nàng ra ngoài.

Hôn nhau thêm một lát, hai người mới đi ra ngoài, hướng về phía có nhiều ánh đèn.




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com