TruyenHHH.com

LINGORM - SAU KHI ĐÁNH DẤU NHẦM CHỊ CỦA BẠN GÁI CŨ

Chương 110

lingorm27051105


Buổi tối, trong phòng yên tĩnh lại, Trần Mỹ Linh phát ngốc nhìn những bộ quần áo nhỏ trong túi.

Trước đây, Trần Mỹ Linh từng có ý định đưa mẹ rời khỏi nhà cũ, nhưng lúc đó mẹ nàng luôn khóc, ai khuyên cũng không được, chỉ có thể đưa bà trở về nhà cũ.

Không ngờ lần này, mẹ nàng có thể rời khỏi nhà cũ lâu như vậy, ở chung với người Quảng gia cũng rất hòa thuận.

Bởi vì mối quan hệ của nàng và Quảng Linh Linh, cho nên người thân của nàng cũng dần dần hòa nhập, trở thành một phần của quan hệ, làm mối quan hệ của các nàng càng sâu sắc hơn.

Hoá ra, cùng với một người yêu nhau, còn có thể tốt như vậy.

"Chị ơi, những bộ quần áo này em cất đi, chờ hôm nào đưa về Duy Cảng Uyển. À, đúng rồi, chúng ta có cần bắt đầu chuẩn bị phòng cho trẻ con không? Duy Cảng Uyển chỉ có hai phòng ngủ, cộng thêm một thư phòng. Hai đứa nhỏ ban đầu có thể ở cùng nhau, nhưng sau này phải tách ra..." Thanh âm của Quảng Linh Linh truyền đến, làm Trần Mỹ Linh hoàn hồn, nàng nhìn cô thu dọn đồ đạc, nhìn đôi môi đang đóng mở của cô, rồi duỗi tay ôm mặt cô, hôn lên môi cô.

Đầu lưỡi mềm mại, chủ động cạy răng môi Quảng Linh Linh ra, khi Quảng Linh Linh còn chưa phản ứng lại, đã hôn Quảng Linh Linh một cái thật sâu.

Hương hoa hồng và cam quýt pha lẫn với vị ngọt của sữa, lan tỏa trong miệng, làm vị giác như bùng nổ, như bị một viên kẹo ngọt tắc trong miệng.

Tin tức tố của Quảng Linh Linh bị câu ra ngoài, mùi hoa nhàn nhạt quanh quẩn, trở thành hương vị không thể xem nhẹ.

Từ cổ tới tai Quảng Linh Linh đều đỏ lên.

Trước đây khi hôn môi, nhiều nhất Trần Mỹ Linh chỉ động động cánh môi, chưa bao giờ chủ động.

"Chị ơi, chị làm như vậy, em không chịu nổi..." Quảng Linh Linh thật vất vả rời khỏi môi Trần Mỹ Linh, thở gấp gáp.

Đã nhiều ngày qua bởi vì cơ thể của Trần Mỹ Linh, Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh đều rất thận trọng, chỉ dám ôm một chút, không dám hôn nhau.

Lúc này hôn nhau, Quảng Linh Linh đã khống chế không được tin tức tố, trong phòng liền tràn ngập mùi hoa lan.

Trần Mỹ Linh vốn không có ý định trêu chọc Quảng Linh Linh, là trong lòng nàng thích, nàng muốn gần gũi.

Lúc này nhìn đôi mắt của Quảng Linh Linh đỏ lên, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn mình, Trần Mỹ Linh có thể cảm nhận rõ ràng dục vọng trong đó.

"Chỉ số không phải đã bình thường rồi sao?" Trần Mỹ Linh thấp giọng nói, cảm giác lúc này Quảng Linh Linh rất đáng yêu, nên muốn thỏa mãn cô.

"Chỉ số chỉ vừa đến phạm vi bình thường, cơ thể của chị vẫn còn hơi yếu, hơn nữa thể trọng của bảo bảo trong bụng cũng chưa đạt đến mức độ có thể. Dù là tạm thời đánh dấu cũng có thể dễ dàng kích thích đến chị. Em không sao đâu, chị rửa mặt rồi đi ngủ đi." Quảng Linh Linh nói xong liền mổ mổ lên môi Trần Mỹ Linh.

"Vậy em làm sao bây giờ? Có cách nào không? Tôi không muốn em không thoải mái."

Quảng Linh Linh cúi đầu nhìn Trần Mỹ Linh, đối diện với ánh mắt của nàng, trong lòng run lên.

Phía trước Trần Mỹ Linh muốn tin tức tố của Quảng Linh Linh là vì mang thai, không phải muốn đánh dấu.

Bác sĩ nói bởi vì mang thai, cơ thể sẽ tự động bảo vệ thai nhi, nên lúc này nàng không muốn đánh dấu.

Tuy Trần Mỹ Linh chủ động hôn Quảng Linh Linh, nhưng bản thân nàng cũng không có phản ứng gì lớn.

Chỉ có Quảng Linh Linh là có ý tưởng trong tình huống này, nhưng lại không thể chạm vào Trần Mỹ Linh, vì vậy Quảng Linh Linh chỉ có thể tự an ủi bản thân.

"Chị ơi, chị..." Quảng Linh Linh thì thầm bên tai Trần Mỹ Linh, nói vài câu, yêu cầu Trần Mỹ Linh giúp đỡ.

Sắc mặt Trần Mỹ Linh lập tức đỏ bừng.

"Chị ơi..." Quảng Linh Linh năn nỉ gọi Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh nhìn Quảng Linh Linh một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Trong phòng nhiệt độ ấm áp, Trần Mỹ Linh vốn đang mặc áo ngủ dài tay, giờ chuẩn bị cởi ra.

Mới vừa bắt đầu, Trần Mỹ Linh không dám nhìn thẳng, chỉ có thể nhắm mắt lại. Nhưng lại nghe thấy Quảng Linh Linh gọi mình, thanh âm có chút run rẩy, hơi thở có chút khó khăn.

Trần Mỹ Linh mở hé mắt, nhìn Quảng Linh Linh một cái.

Chỉ là nhìn vào mắt, mặt và thân thể Trần Mỹ Linh đều đã đỏ bừng.

Trần Mỹ Linh muốn nhắm mắt lại, nhưng lại luyến tiếc, thậm chí muốn chạm vào Quảng Linh Linh, cảm thấy cô vừa quyến rũ, lại vừa đáng thương.

Ngày thường Quảng Linh Linh khi dễ nàng là cái dạng này sao?

Trần Mỹ Linh cảm thấy cổ họng có chút khô, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh hai người gần gũi với nhau.

Rõ ràng Quảng Linh Linh không chạm vào nàng, nhưng cảm giác lại giống như có, còn làm nàng cảm thấy xấu hổ.

Ngoài trời lại bắt đầu mưa, không lâu sau, mặt đất đã bị nước mưa làm ướt.

Khi Quảng Linh Linh thu dọn, rửa mặt xong trở về, Trần Mỹ Linh đã buồn ngủ muốn nhắm mắt lại, nhưng trước khi ngủ lại muốn liếc mắt nhìn Quảng Linh Linh một cái.

"Chị ơi, chị có nhớ hôm nay là ngày mấy không?" Quảng Linh Linh tới trước mặt Trần Mỹ Linh hôn hôn nàng nhẹ giọng hỏi.

"Ngày mấy?" Trần Mỹ Linh cảm giác đầu óc nàng như đang bất động.

"Ngày này năm trước, là ngày chúng ta lần đầu tiên ở bên nhau. Mấy ngày nay bận quá, suýt nữa thì quên mất."

Cô cũng vừa xem thời gian, mới nhớ đến ngày này.

Sinh nhật của Trần Mỹ Lam cũng là ngày trời xui đất khiến Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh trải qua một đêm.

"À..." Trần Mỹ Linh cố gắng nhớ lại, nhưng đầu óc nàng buồn ngủ đến nỗi đại não tắt máy, không thể nghĩ ra.

"Không sao đâu, ngủ đi." Quảng Linh Linh thấy Trần Mỹ Linh nhíu mày suy nghĩ, liền hôn lên giữa mày nàng, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, khuyên nàng đi ngủ.

Trần Mỹ Linh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh một lúc, rồi đứng dậy duỗi người, chuẩn bị tiếp tục sinh hoạt thường ngày vào ban đêm.

Mấy ngày nay, ngoài việc tiếp tục học tập, giúp Trần Mỹ Linh xử lý công việc công ty, Quảng Linh Linh còn làm một việc, đó là đào hố "Ba vợ".

Trần An Châu bị người khác lừa mất không ít tiền, còn bị lừa suy nghĩ muốn tiếp tục đầu tư, chủ yếu là vì bị "sắc" mê hoặc tâm trí.

Vì vậy Quảng Linh Linh tự mình tìm người lừa ông ta, lần này sẽ lừa một vố lớn, làm ông ta nhận một bài học nhớ đời.

Trần thị là công ty gia đình, hơn nữa Trần Mỹ Linh đã đưa mình từ phía sau đẩy lên làm người phát ngôn cho Trần thị, làm danh tiếng của Trần thị đạt được mức độ nào đó.

Nếu Trần An Châu đi ra ngoài nói bậy, bôi nhọ Trần Mỹ Linh đối xử với ông ta không tốt, Trần Mỹ Linh và Trần thị đều sẽ bị ảnh hưởng, mặc kệ lời của Trần An Châu có đúng hay không, sẽ luôn có người tin, tới gây ồn ào.

Chỉ khi Trần An Châu thành thật sợ hãi, thì mới có thể an phận.

Tốn vài ngày thiết kế cục diện, lúc này cô cũng đang thu tay lại.

Quảng Linh Linh làm việc một lát, rồi gọi điện thoại cho chú Chu.

"Tổ chức kia ở nước ngoài đã bị bắt, thủ lĩnh bị bắt gọn, không còn nguồn tài chính, hẳn là sẽ không gây ra sóng gió gì. Ở trong nước, an toàn không có vấn đề, nếu xuất ngoại, vẫn phải chú ý đến vấn đề an toàn. Dù không có phần tử cực đoan, thì những kẻ giống như giang hồ, khi thấy người như con, cũng sẽ gây chuyện. Con nên quay về bên cạnh ba con, có người bảo vệ con sẽ tốt hơn." Chu thúc nói tình hình cho Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh muốn cùng Trần Mỹ Linh công khai, nhưng nếu cô gặp phiền phức gì thì sẽ ảnh hưởng đến Trần Mỹ Linh. Cho nên mới nói chuyện với chú Chu, để ông nói cho cô biết diễn biến mới.

"Cảm ơn chú Chu. Con muốn thuê một huấn luyện viên ở chỗ chú, huấn luyện mấy người của Trần thị. Có thể tìm giúp con huấn luyện viên Tân, đã dạy con lúc trước hay không?"

"... Con, con không định quay lại sao?" Chú Chu bất lực nói.

"Tiểu Minh cũng chạy, chú còn muốn con quay về?"

"... Chú cũng hết cách. Hai đứa đều đang trong giai đoạn nổi loạn, thôi thì cứ để cho Quảng giáo sư đau đầu đi. Lão Tân cũng đang rất mong gặp lại con, chú sẽ bảo ông ấy liên lạc với con." Chu thúc cũng không tiếp tục tranh luận thêm với Quảng Linh Linh về mấy chuyện đó nữa.

Quảng Linh Linh cười tươi, vui vẻ cảm ơn.

Trần Mỹ Linh đã không hợp tác với tập đoàn khai thác mỏ Đệ Nhất, sau đó lại đối đầu với Locker Châu Báu, nhặt được chút lợi thế nhỏ, nhưng sự phát triển tiếp theo vẫn là một vấn đề lớn.

Quảng Linh Linh muốn nhân vụ việc lần này của Locker Châu Báu, tiếp quản mỏ tài nguyên mà Locker Châu Báu đang nắm giữ.

Hiện tại, Locker Châu Báu đã không thể trụ vững trong ngành, có không ít người đang nhìn chằm chằm vào mỏ tài nguyên đó.

Tình hình ở nước B đang bất ổn, dù có giành được mỏ đi nữa, nếu không có đủ thực lực bảo vệ, cũng vô ích.

Cho nên Quảng Linh Linh muốn thuê huấn luyện viên để đào tạo một đội ngũ bảo vệ mỏ cho Trần thị.

Nguồn lực dự trữ của Trần thị hiện tại vẫn đủ dùng, cô vẫn còn chút thời gian để chuẩn bị.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Quảng Linh Linh lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Sáng hôm sau, khi Trần Mỹ Linh tỉnh dậy, bên ngoài vẫn còn đang mưa.

"Đừng để bà nội và mọi người tới đây, ở trong nhà nghỉ ngơi, ngày mưa hạn chế ra ngoài." Trần Mỹ Linh rửa mặt xong, liền nói với Quảng Linh Linh.

"Dạ, em nói với họ là đợi mưa tạnh rồi tới. Bà nội muốn chơi bài với chị trên mạng, chị xem tin tức một chút đi."

Không cần Quảng Linh Linh sắp xếp thời gian cho Trần Mỹ Linh, bà nội và mọi người đều muốn Trần Mỹ Linh thư giãn, nên khi đến đây đều sẽ nói chuyện phiếm với Trần Mỹ Linh, bây giờ không thể tới thì muốn chơi trò chơi trên mạng.

Trước kia, Trần Mỹ Linh rất ít khi giải trí, nhưng gần đây mới làm quen với những thứ này, nên nàng khá tò mò.

Khi Trần Mỹ Linh cầm điện thoại chơi, Quảng Linh Linh ngồi bên cạnh, xem tài liệu và xử lý công việc của Trần thị.

Sau khi xử lý xong công việc, Quảng Linh Linh nhanh chóng mang kết quả đến cho Trần Mỹ Linh xem qua.

Có chuyện lớn, cô vẫn muốn bàn bạc trước với Trần Mỹ Linh, sẽ không chiếm qua nhiều thời gian của nàng.

Trần Mỹ Linh đang chơi game thì điện thoại reo, nhìn vào màn hình, thấy cuộc gọi đến là từ nhà cũ.

Hiện tại, mẹ của Trần Mỹ Linh không ở nhà cũ nữa, nên khi nhà cũ gọi điện thoại đến, thì chỉ có thể là Trần lão gia hoặc Trần An Châu.

"Để em nghe máy cho." Quảng Linh Linh nhìn thấy cuộc gọi đến là từ nhà cũ, liền bước đến trước mặt Trần Mỹ Linh nói.

"Ông nội, là con, Quảng Linh Linh đây. Vâng, được rồi, ông nội, chiều nay con sẽ đến." Quảng Linh Linh nhận điện thoại, nói vài câu rồi cúp máy.

"Ông nội gọi điện thoại đến làm gì vậy?" Trần Mỹ Linh nghi hoặc, nhìn vẻ mặt của Quảng Linh Linh thì nàng cũng đã biết.

"Chuyện là thế này..." Quảng Linh Linh kể cho Trần Mỹ Linh nghe về kế hoạch cô đã bày ra với Trần An Châu.

Trần Mỹ Linh không nghĩ tới mấy ngày nay Quảng Linh Linh bận như vậy còn có thời gian rảnh làm chuyện này.

"Ông nội bị chọc tức đến mức ngất xỉu, sau khi được cứu tỉnh lại thì lập tức gọi điện thoại cho chị, nhờ chị hỗ trợ xử lý chuyện này. Ông ấy quá dễ tin người, như vậy sau này rất dễ gây rắc rối. Lần này rắc rối có vẻ lớn hơn một chút, nhưng thật ra vẫn trong tầm kiểm soát của chúng ta. Làm ông ấy bị giáo huấn thật lớn, chủ yếu là làm ông nội tức giận, biết ông ấy hết thuốc chữa. Chị không tiện trực tiếp xử lý ông ấy, nhưng ông nội thì có thể, để ông nội đứng ra dạy dỗ ông ấy. Chúng ta có thể nhân cơ hội hỗ trợ giải quyết vấn đề lần này, để đổi lại một vài thứ ví dụ như quyền sở hữu nhà cũ, còn có thể để ông nội viết một bản di chúc, khi cần thiết có thể sử dụng đến. Chị ơi, em làm như vậy, có thể không? Phía trước em sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của chị, nên chỉ thương lượng với Tần tổng, chủ yếu là cô ấy tìm người đến hù dọa bọn họ."

Trần Mỹ Linh nghe Quảng Linh Linh nói xong, không kìm được đưa tay lên xoa đầu Quảng Linh Linh.

Nói thế nào nhỉ, Quảng Linh Linh quả thực có chút thiên phú trong những chuyện thế này.

Alpha ngoan ngoãn đáng yêu, cũng có khía cạnh như vậy.

"Có thể. Làm ông nội viết lại di chúc một lần nữa, chắc ông nội sẽ đồng ý sửa lại. Còn chuyện tôi mang thai có thể nói cho ông nội biết, để ông nội mang mấy thứ tốt đang giấu riêng ra, cho các bảo bảo một ít." Trần Mỹ Linh suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói.

Quảng Linh Linh gật đầu với Trần Mỹ Linh.

Buổi chiều trời đã tạnh mưa, Quảng Linh Nhan đưa bà nội và mọi người đến chơi với Trần Mỹ Linh, còn Quảng Linh Linh thì thay Trần Mỹ Linh đi nhà cũ đàm phán.

Trần lão gia bị từng đứa con, đứa cháu bất hiếu làm cho tức giận, sức khỏe ngày càng yếu đi, lần này lại đụng phải người không dễ đối phó, nếu xử lý không tốt, sẽ rất phiền phức.

Nhìn thấy Quảng Linh Linh như là thấy được vị cứu tinh.

Quảng Linh Linh đem các điều kiện đã thương lượng trước với Trần Mỹ Linh nói cho Trần lão gia nghe.

"Viết lại di chúc thì được, nhưng hai đứa trẻ còn chưa sinh ra kia, phải một đứa mang họ Trần. Chờ khi đứa trẻ đó được sinh ra có thân phận rõ ràng, liền chuyển sang cho nó." Trần lão gia cũng đưa ra một điều kiện với Quảng Linh Linh.

Con cháu bất hiếu quá nhiều, chỉ có một mình Trần Mỹ Linh là có chí tiến thủ.

Trần lão gia cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ cần có một đứa trẻ mang họ Trần là được.

"Đương nhiên là có thể." Quảng Linh Linh lập tức đồng ý không chút do dự.

Trần Mỹ Linh sinh con, toàn bộ đều mang họ Trần, Quảng Linh Linh cũng không có gì ý kiến.

Thấy Quảng Linh Linh đồng ý, Trần lão gia cũng rất sảng khoái viết lại di chúc. Không những vậy, còn viết một bức thư trách mắng Trần An Châu, yêu cầu ông ta thay đổi hành vi, nếu còn tái phạm, sẽ bị xoá tên khỏi Trần thị, tiền trợ cấp hàng tháng cũng sẽ bị cắt.

Về phần Trần An Châu, sau khi bị dọa xanh mặt, lúc này mới thực sự ngoan ngoãn.

Di chúc có hiệu lực, hoàn tất các thủ tục chuyển nhượng, quyền sở hữu nhà cũ đã được chuyển sang tên Trần Mỹ Linh.

Trần lão gia vẫn tiếp tục ở nhà cũ, còn những người khác đều bị đuổi ra ngoài, tự tìm chỗ ở mới, về sau không có sự cho phép thì không được phép quay lại.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com