TruyenHHH.com

Lingorm Nuoi Dai Ma Dau Thanh Tieu Kha Ai


Đối mặt với câu hỏi ôn nhu của người yêu, rốt cuộc thiếu nữ kể chuyện ngàn năm trước bị đoạt thần cốt.

Ngữ khí hời hợt, giảng giải cơn ác mộng thống khổ.

Nỗi đau bị khoét thần cốt không gì sánh được, nhưng hiện tại, nàng không còn nhớ rõ.

Nàng chỉ biết, mỗi một ngày đều sống không bằng chết, bị người mình yêu phản bội, so với khổ hình dằn vặt còn khó chịu hơn vạn lần.

Cũng còn tốt, tất cả chuyện cũ, đều đã qua.

Bây giờ, nàng đã tìm được người thích hợp, mà người kia, vĩnh viễn sẽ không từ bỏ nàng.

"Kiếp trước Tuần Thiên Tinh thuận lợi gạt ta, ắt hẳn là do Sùng Lăng nhúng tay vào, bằng không, chỉ bằng thuật che mắt, sao ta có thể nhận nhầm người..."

Hồi tưởng lại hình ảnh Trần Mỹ Linh chết thảm, trong lòng hai người vẫn còn sợ hãi.

Rốt cuộc Quảng Linh Linh cũng hiểu vì sao tiểu cô nương âm thầm làm như vậy, nàng chỉ muốn thu hồi thần cốt.

Không lấy được thần cốt, đời này, Linh nhi chỉ có thể đi một con đường, giống như đời trước, chết trong tay Sùng Lăng.

"Tại sao không nói cho ta biết?"

Quảng Linh Linh đau lòng, nhưng đành bất lực, vào giờ phút này, nàng bắt đầu căm hận bản thân, không cách nào giúp người mình yêu vượt qua cửa ải sinh tử, nội tâm tự trách vạn phần.

"Ta không muốn liên lụy đến nàng và Quảng gia, nếu Sùng Lăng thật sự trở mặt, ta sợ sẽ tổn hại mọi người..."

Thiếu nữ nhìn ra biểu tình áy náy của người yêu, khoé miệng cong cong, lộ ra nụ cười ngoan ngoãn, sau đó luồn tay qua eo thon, làn môi kề sát gương mặt tinh xảo, hôn lên một cái.

Nụ hôn nhàn nhạt, tràn đầy tình ý.

"Có phải ta rất vô dụng hay không?"

Thiếu nữ gác đầu trên vai người kia, trên mặt mang theo ý cười, nhưng giọng nói sơ hở mấy phần rầu rĩ không vui.

Hô hấp mang theo mùi hương thơm ngát phiêu phiêu, quanh quẩn nơi chóp mũi Quảng Linh Linh.

Mùi vị câu người này, ngọt đến nỗi khiến lòng người dập dờn.

"Linh nhi của ta, lợi hại nhất thế gian."

"Nàng không cần dỗ ta, ta không phải đối thủ của Sùng Lăng."

Thiếu nữ ngẩng đầu, con ngươi loé sáng nhìn lên, trong mắt chỉ có gương mặt nữ nhân xinh đẹp, câu dẫn hồn phách.

Người này, quả thật là mỹ nhân hiếm có a...

Thiếu nữ thầm cảm khái một câu, tầm mắt lướt qua mày liễu, trượt xuống sống mũi thanh tú, đôi môi đỏ hồng, dọc theo cổ trắng như tuyết, cuối cùng ngừng lại, nhìn chằm chằm cái thứ mềm mại ẩn giấu dưới bạch y.

Tâm tư bất tri bất giác sai lệch.

Muốn cùng người này, làm đại sự.

Muốn sở hữu nàng, triệt để chiếm lấy, biến nàng thành nữ nhân của mình.

Cũng muốn cho nàng...sung sướng, thoải mái.

Ánh mắt thiếu nữ nóng hừng hực, dục vọng cuồn cuộn quá rõ ràng, ngay cả Quảng Linh Linh cũng đã phát hiện.

Từ sau lần trừng phạt ngọt ngào đó, các nàng chưa có thêm cơ hội thân mật, nhớ lại xúc giác thân thể thiếu nữ mềm mại lại mẫn cảm, Quảng Linh Linh không kìm được lòng, yết hầu giật giật.

Mặt mày Quảng Linh Linh vi liễm, hàng lông mi cong dài phe phẩy, hạ xuống một đạo bóng tối nhàn nhạt, cực kỳ đẹp đẽ.

"Nhìn đủ chưa?"

Thiếu nữ si ngốc nhìn người yêu, đôi mắt từ lâu rơi vào mê ly, chỉ thấy cặp môi mỏng manh hơi giương ra, nhưng nói cái gì, một chữ cũng không nghe thấy.

Bờ môi hấp dẫn, âm thanh mê hoặc, hô hấp mang theo hương vị lạnh lẽo, tâm tình thiếu nữ thất điên bát đảo, từ lâu không nhớ rõ lúc này là giờ nào, ở đây là ở đâu.

"Quảng Linh Linh..."

"Cái gì?"

"Ta muốn, ta muốn..."

"Muốn cái gì?"

Người yêu cười cười gặng hỏi, thiếu nữ đột ngột đỏ mặt, không thể nói ra lời tiếp theo.

Có điều dù nàng không nói, Quảng Linh Linh cũng tự mình đoán được.

Thiếu nữ mười chín tuổi, là một tiểu đại nhân.

Tuổi trẻ sung sức, dục vọng tựa như thủy triều, nói đến là đến, huống chi, đã hai tháng các nàng không gần gũi.

"Là muốn thoải mái...là...muốn ta?"

Thanh âm nữ nhân trầm thấp vang lên đánh tan bầu không khí ám muội, vô thức thiêu đốt nội tâm hai người.

Lúc này chung quanh chỉ còn sót lại nụ cười nhẹ nhàng cợt nhả.

Kế vặt bị người nhìn thấu, thiếu nữ bày ra bộ mặt e lệ, khó khăn xoay đầu sang hướng khác, không dám nhìn thẳng người yêu.

Lúc nãy nàng khóc thương tâm, con mắt hiện giờ vẫn còn sưng, Quảng Linh Linh thấy vậy không khỏi đau lòng, vô thức đưa tay dán lên đôi con ngươi đỏ chót, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thiếu nữ.

Cặp mắt này, cười lên mới là đẹp nhất.

Quảng Linh Linh xót xa, tâm tư mềm mại không ít, đối với nguyện vọng nho nhỏ kia, tự nhiên sẽ không từ chối.

Các nàng, sớm muộn gì đều sẽ là của đối phương.

"Nhìn ta chòng chọc như vậy, rõ ràng không biết xấu hổ."

Quảng Linh Linh nhìn thiếu nữ thẹn thùng, nổi lên ý muốn trêu ghẹo, cố ý nói ra một câu đùa giỡn.

Quảng Linh Linh mang theo nụ cười nhàn nhạt, lạnh lẽo trên người bị yêu thương hoà tan, cũng không tiếp tục là người cao cao tại thượng trong mắt người kia.

Trần Mỹ Linh nghe xong câu này, sắc mặt ngày càng đỏ, thấy người yêu không có ý dừng lại, rốt cuộc quay đầu, tìm cặp môi mềm mại, gấp rút hôn xuống.

Nếu không cách nào nói ra được, bất quá dùng hành động thực tế biểu đạt, nói cho người kia biết, thứ nàng muốn là cái gì.

Nụ hôn nhiệt liệt lại tràn đầy ý muốn sở hữu, giống như ngọn đuốc, thiêu đốt thân thể phát run.

Nụ hôn này dùng lực rất lớn, rất cường thế, Quảng Linh Linh bị ép ở kèo dưới, không có một chút quyền chủ động!

Lập lờ dưới ánh trăng, hai cơ thể bồng bềnh nóng rực, vượt qua hết thảy ngăn cách và ràng buộc, đường đường chính chính dựa vào nhau.

Khuôn mặt thiếu nữ đỏ chót, đầu cúi thấp, thở hổn hển, mà một mỹ nhân thanh nhã khác, trên mặt cũng ánh lên một tầng hồng nhạt mỏng manh.

Chỉ nghe hơi thở, liền biết nụ hôn kia, có bao nhiêu gợi tình.

Quảng Linh Linh hơi kinh ngạc trước sự nồng nhiệt của thiếu nữ tối nay, trong lòng có chút hứng khởi.

Tiểu hài nàng nâng niu từ nhỏ, nay đã lớn rồi.

Bầu không khí hoàn hảo, Quảng Linh Linh không nỡ để tiểu cô nương thất vọng, khẽ cười một tiếng, đưa tay muốn nắm lấy bàn tay kia, lại bị thiếu nữ nghiêng người né tránh.

"Hả?"

Người này, không chỉ không cho nàng nắm tay, thậm chí còn thu tay về phía sau, giống như đang che giấu bí mật gì đó.

Lông mày hơi nhíu, Quảng Linh Linh áp sát thêm hai bước, mà Trần Mỹ Linh cũng lùi theo hai bước.

"Giấu cái gì? Đưa tay cho ta."

Càng khước từ, Quảng Linh Linh càng muốn truy ra nguyên nhân, mắt phượng hơi đổi, tầm mắt chậm rãi rơi xuống eo, đợi nàng cúi đầu, mới phát hiện trước ngực ấn điểm hồng ngân.

Máu đỏ sẫm, rơi trên bạch y, tựa như hoa Đào nở rộ trong ngày đông, đẹp đến kinh diễm.

Lồng ngực Quảng Linh Linh nhảy một cái, chớp mắt sắc mặt thay đổi, cứng rắn kéo bàn tay bị Bạch Vũ đâm sâu.

Máu tươi rỉ ra từ lòng bàn tay, ánh trăng chiếu rọi càng dễ thấy.

Hai cái Bạch Vũ, đã bị nhuộm thành Hồng Vũ.

Không cần thiếu nữ nhiều lời, Quảng Linh Linh tự nhiên đoán được vì sao tay nàng bị thương.

Giờ phút này, xót xa vây quanh, một câu không thể nói.

Quảng Linh Linh cẩn thận rút Bạch Vũ rời khỏi tay thiếu nữ, mùi máu tanh nhàn nhạt lưu chuyển trên chóp mũi, Quảng Linh Linh vừa giận vừa đau lòng, may thay Ngọc Linh Thạch chứa không ít dược thảo trị thương, nàng lặng lẽ đắp cao thuốc, không nói câu nào.

Quảng Linh Linh lâm vào trầm mặc, khiến thiếu nữ cảm thấy hoảng hốt, mãi đến khi gần tới nhà trúc, nàng thu phục dũng khí, mở miệng dò hỏi.

"Nàng giận rồi sao?"

Khẩu khí cẩn thận e dè, nháy mắt khiến khó chịu trong lòng Quảng Linh Linh tan biến.

"Còn đau không?"

Vải trắng bao bọc vết thương, cuộn mình bên trong tay áo bào, chỉ lộ ra một đoạn ngón tay nho nhỏ đáng yêu, Quảng Linh Linh thở dài, không chờ thiếu nữ trả lời, liền đưa tay khoác vào cánh tay thiếu nữ, ôn nhu dìu người vào nhà trúc.

"Không đau."

Thiếu nữ trả lời như vậy, Quảng Linh Linh càng đau lòng.

Bạch Vũ không phải pháp khí bình thường, nhớ lại Trần Khắc Nam bị lông vũ chém lên gò má vẻ mặt vung lên thống khổ, không khó tưởng tượng, vết thương này có bao nhiêu đau.

Quảng Linh Linh não lòng, tiểu cô nương hiểu chuyện như thế, không tiếp tục hỏi, thả nhẹ ngữ khí, ôn nhu căn dặn.

"Ta thả Bạch Vũ là gọi nàng đi ra, không phải muốn đả thương nàng, sau này không được như vậy nữa, nhớ chưa?"

"Ta nhớ rồi."

Thấy Quảng Linh Linh không nộ, thiếu nữ thả lỏng an tâm, khoé môi vung lên ý cười.

Đêm đã khuya, thế gian chìm sâu vào giấc ngủ.

Nhưng đêm đó xảy ra quá nhiều việc, ngay cả khi đã thổi đèn, các nàng vẫn nằm trằn trọc không ngủ được.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ vương lại tiếng hít thở chầm chậm.

Nhớ tới nụ hôn kịch liệt dưới chân núi, Trần Mỹ Linh không thể kiên trì nhắm mắt.

Nàng nằm trên giường trúc, lật qua lật lại, động tác không lớn, nhưng trong không gian chật hẹp, khiến người kia chẳng thể ngó lơ.

Quảng Linh Linh cảm nhận được nội tâm thiếu nữ xao động, cũng du du mở mắt, thân thể nghiêng nghiêng trong bóng tối, dừng lại thì, ánh mắt vừa vặn tiến vào tròng mắt chất chứa tình ý.

Ánh mắt kia, thanh thuần lại câu hồn người.

Nhịp tim Quảng Linh Linh không ngừng tăng nhanh, cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô.

Hai người bọn họ, đã từ rất lâu không thân mật như thế.

Ánh trăng xuyên thấu qua song trúc, phủ lên các nàng một tầng hào quang đạm bạc.

Hai người rơi vào hồ nước xuân thuỷ của đối phương, toàn bộ triền miên yêu thương đều viết trong ánh mắt.

"Tay đau, không ngủ được sao?"

Quảng Linh Linh không dám nhìn thêm, yên lặng dời tầm mắt đến bàn tay bị thương.

"Tay không đau."

Thiếu nữ không biết nghĩ đến điều gì, cấp thiết lên tiếng phản bác, sau đó xấu hổ đỏ mặt, từng chút từng chút nhích sát vào người yêu.

Theo động tác của nàng, khoảng các giữa hai người ngày càng gần.

Ngay cả hô hấp cũng không phân định được là của ai.

Thiếu nữ cắn môi, ở nơi không người nhìn thấy, nhẹ nhàng nắm lấy tay phải Dụ Tư Dực, thở hổn hển tiến đến bên tai, mềm mại nói.

"Lời nàng hỏi lúc nãy, còn tính không?"

Là muốn làm việc thoải mái, là... muốn nàng.

Hơi thở thiếu nữ như lan, gò má nở đầy hồng vân, thanh âm ẩm ướt.

Tựa như một tầng hơi nước mỏng manh nhẹ nhàng va chạm, tan vỡ dưới ánh trăng, hoá thành một đoá hoa rực rỡ.

Quảng Linh Linh nghe âm thanh kia mà ngẩn người, chốc lát sau, cười cười hỏi ngược lại.

"Vậy, câu trả lời của nàng thế nào?"

Bàn tay bị thiếu nữ siết chặt, xoay cổ tay một cái, hai bàn tay trong chăn ấm liền trở thành mười ngón tương khấu.

Động tác của Quảng Linh Linh, cùng với nụ cười dung túng sủng nịch, làm cho trái tim thiếu nữ đập binh binh trong lồng ngực, thời khắc này, nàng không thể kìm nén thêm nữa, cặp mắt long lanh sáng như sao, gắt gao dính chặt vào gương mặt tinh xảo, lúc nói chuyện, thanh âm khẽ run.

"Ta muốn nàng..."

Chỉ duy nhất là nàng.

-------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Quảng Linh Linh: Là muốn thoải mái, vẫn là muốn ta?

Tiểu Linh: Tiểu hài tử mới lựa chọn, ta tất cả đều muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com