Lingorm Nha
Từ ngày đưa được mẹ tròn con vuông về nhà, không khí trong biệt thự họ Quảng như được xông trầm mỗi đêm êm dịu, ấm áp, nhưng cũng có lúc vang lên vài tiếng oe oe khe khẽ như chuông gió rơi xuống giữa khuya.Bé con mỗi đêm cứ đều đặn 23 lần tỉnh giấc, oe một tiếng, oe hai tiếng... là đủ khiến Quảng LingLing giật mình tỉnh dậy, mắt còn nhắm, tay đã mò tìm dép.Cô không dám bật đèn, chỉ bật chế độ đèn ngủ vàng nhẹ như sợ làm bé con... chói mắt. Mỹ Linh nằm bên vẫn ngủ yên, lưng khẽ phập phồng theo nhịp thở. Quảng LingLing cúi đầu, hôn nhẹ lên tóc vợ, rồi mới cúi xuống bế con từ chiếc nôi đặt cạnh giường, từng động tác đều cẩn trọng như nâng một quả trứng thủy tinh.Xuống đến bếp, cô đặt bé con ngồi trong ghế nhỏ có đệm lót mềm, vừa vỗ về vừa tranh thủ hâm sữa. Đèn bếp sáng mờ mờ soi bóng Quảng LingLing mặc áo ngủ kẻ sọc đứng bên lò vi sóng, mái tóc có vài sợi rối, mặt vẫn còn dấu gối mờ mờ bên má trái.Cô cúi xuống nhìn con, bé con nheo mắt, miệng mút tay nghe chụt chụt, trông vừa thương vừa buồn cười.Quảng LingLing nén ngáp, tay này lắc bình sữa, tay kia ôm bé con trong lòng, thì thầm như trò chuyện với một đồng bọn nhỏ:"Ngủ đi nha con... mami năn nỉ đó... đừng oe oe nữa..."Cô vỗ nhẹ vào lưng bé, ánh mắt díu lại vì buồn ngủ, mà miệng vẫn còn đủ tỉnh táo để rì rầm:"Mami hứa sẽ yêu con, yêu thật nhiều, yêu tới già... nhưng mà, mami vẫn yêu mẹ con hơn một chút xíu xíu thôi, nhiều xíu xíu chứ... đừng mách nha..."Bé con bú no, gò má hồng hồng như quả đào chín, miệng hé ra một cái ngáp dài rồi tựa đầu vào ngực cô. Quảng LingLing mỉm cười, cúi xuống hôn lên trán bé, lòng dịu lại như cánh cửa ban công vừa được gió đêm lùa qua.Cô bế bé lên lại lầu, mỗi bước chân đều khẽ như sợ sàn gỗ rên lên tiếng ghen tỵ. Vừa vào phòng, cô lại đặt bé con vào nôi, rồi len lén chui vào chăn, vòng tay ôm lấy vợ từ phía sau như thói quen. Mỹ Linh trở mình, mắt vẫn nhắm, nhưng tay đã tự nhiên tìm lấy tay cô nắm chặt."Dậy rồi hả?" Giọng nàng ngái ngủ, mềm như nước."Không có đâu. Công chúa muốn chị bồng một chút." cô đáp, môi chạm nhẹ lên gáy vợ.Ngoài cửa sổ, tiếng gió rì rào như lời ru của tháng ngày mới. Trong vòng tay, cả thế giới của Quảng LingLing đang bình yên say ngủ.Sáng hôm sau, ánh nắng lách qua lớp rèm trắng, chiếu thành từng dải vàng nhạt xuống nền gạch lát trong căn biệt thự. Căn nhà rộn ràng như có lễ hội, chỉ khác ở chỗ khách chính là một cô bé chưa đầy tháng đang oe oe đòi được cung phụng đúng cách.Cả nhà quây quần bên bàn ăn dài. Ông bà nội Quảng tranh thủ đút cháo tổ yến cho nhau, vừa ăn vừa mắt liếc sang chiếc nôi kế bên ghế ăn. Mẹ Quảng thì đã pha trà xong, tranh thủ bế cháu ngoại một vòng quanh phòng khách cho tiêu sữa. Ba Quảng rót ly sữa đậu nành cho vợ, tiện tay búng nhẹ vào má cháu: "Nay ai mím môi dữ vậy? Giận ông nội hả?"Bé con không nói, chỉ oe một tiếng nhẹ như chim kêu mà vẫn đủ khiến mọi người hoảng hồn."Để đó bà nội bồng, chắc tại chưa ợ hơi kỹ." Mẹ Quảng lại dang tay bế.Năm phút sau: "Chắc tại no quá nên khó chịu." Ba Quảng giành lượt.Rồi mười phút sau nữa, bà nội Quảng xung phong: "Tới lượt mẹ rồi! Hồi nhỏ mami nó cũng khó chiều kiểu này, mẹ biết cách dỗ mà."Kết quả vẫn là... oe oe liên hồi, âm lượng chỉ có tăng không giảm, như thể ai không phải "đúng người" là nhất quyết không chịu yên.Trần Mỹ Linh vừa xuống cầu thang vừa nhìn con gái mình được rước đi khắp nhà. Nàng tiến lại, dang tay nhẹ nhàng nhận bé về, dỗ dành mãi vẫn không khá hơn. Bé con trong vòng tay nàng vẫn nhăn mặt, khẽ chu môi như hờn trách cả thế giới này toàn người lạ.Bên kia bàn ăn, Quảng LingLing ngồi nhai tới nỗi má phồng lên như hamster tích trữ lương thực mùa đông. Cô đang cố gắng xử lý một chén cơm trộn đầy ắp, gắp nhét gắp nhét tới mức không còn chỗ nhai.Mỹ Linh quay lại, giọng cao hẳn một quãng tám:
"Quảng LingLing số một đến dỗ Quảng LingLing số hai!"Cô bị gọi tên nguyên văn, đũa lập tức đứng hình giữa không trung. Cả nhà đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy Quảng tổng ngậm một đống cơm, đôi mắt tròn xoe như đang hỏi: "Gọi chị chi vậy? Chị còn chưa ăn đủ a..."Nhưng mệnh lệnh đã ban ra, không ai dám trái. Cô đành đặt đũa xuống, nhồm nhoàm nhai cho trôi nốt miếng trong miệng, rồi đứng dậy tiến về phía hai mẹ con.Mỹ Linh trao bé con cho cô, ánh mắt nửa giễu cợt nửa bất lực. "Tới phiên chị thể hiện rồi đó. Còn không thì trưa khỏi ăn cơm."Quảng LingLing vừa ẵm con vừa lầu bầu: "Là con em một hai đòi sinh mà sao ép chị vậy..."Vừa dứt câu, cô cúi nhìn bé con thì thấy đôi mắt long lanh kia đã mở hé, nhìn thẳng vào cô. Mặt bé chu chu, mày nhíu lại như đang đánh giá, rồi... môi nhếch lên một nụ cười mơ hồ mềm mại như cánh hoa sữa rụng giữa sân trường.Cả nhà đồng loạt bật cười. Ông bà nội vỗ tay:"Trời đất ơi, con bé biết đối thủ rồi đó!""Cười kiểu đó là y như dỗ được mẹ rồi đó con!" Ba Quảng thêm vào."Giỏi quá, mới chút xíu mà biết ai mới là đối thủ thực sự." Mẹ Quảng cười không ngớt.Chỉ có một người đứng lặng Quảng LingLing, gương mặt vừa rạng rỡ vừa bất lực. Cô nhìn bé con đang nằm gọn trong lòng mình, nhìn đôi môi nhỏ kia còn vương nụ cười thắng cuộc, chỉ có thể thở dài."Lần đầu tiên trong đời cô không thể làm gì... ngoài việc yêu thương một đối thủ cạnh tranh."Buổi sáng trong khu vườn nhỏ nhà họ Quảng có vẻ luôn bắt đầu chậm rãi, giống như những giọt sương còn nấn ná chưa muốn rời khỏi cánh lá. Ánh nắng sớm vàng như mật, dịu dàng chiếu qua tán cây, tạo thành những vệt nắng lấp lánh rơi xuống thảm cỏ xanh. Và chính giữa khung cảnh ấy là Quảng LingLing lẫy lừng thương trường, bây giờ thành... bảo mẫu toàn thời gian của một bé con hơn ba ký.Trên tay cô là cô bé nhỏ xíu quấn khăn xô trắng, đầu đội nón vải có thêu hình chú thỏ bên cạnh chú cún màu hồng nhạt. Quảng LingLing đứng cạnh chậu hoa cúc trắng, nhẹ nhàng lắc lư từng bước, miệng thì thầm không ngừng:
"Ra nắng một chút cho da con hồng hào nhe..."Bé con không trả lời. Nhưng đôi mắt lim dim, môi mím lại như đang tận hưởng sự âu yếm dịu dàng. Có lẽ, dù chưa thể nói, bé vẫn cảm nhận được thứ ánh sáng dịu nhất trong đời mình không phải ánh mặt trời, mà là ánh mắt đang dõi theo mình không rời.Quảng LingLing dừng lại trước cây nguyệt quế, nghiêng đầu thì thầm như trò chuyện bí mật:
"Lớn nhanh nha bé con, phụ mami yêu thương mẹ, chăm sóc mẹ nhé bé con."Không ai trả lời. Chỉ có gió lay nhẹ tán cây, rơi vài chiếc lá vàng xuống vai áo Quảng LingLing chiếc áo ở nhà có in hình gấu ngủ. Ngày trước, có lẽ ai thấy cô mặc kiểu này sẽ nghĩ cô bị sốt. Nhưng giờ, mặc gì không quan trọng. Quan trọng là đứa bé trong tay cô có ngủ yên không.Chiều đến, gió se se, trời dịu như vừa rót vào ly trà hoa cúc một ít đường phèn. Quảng LingLing bồng con đi dạo quanh sân biệt thự, tay trái ôm, tay phải cầm khăn sữa, cổ thì ngoắc thêm bình sữa phòng hờ. Mỹ Linh đứng từ cửa sổ phòng ngủ nhìn xuống, thấy vợ mình quay tròn quanh chậu lan tím như xoay thành vòng tròn tình yêu.Mẹ Quảng thấy cảnh đó, bật cười:
"Đếm đi, ngày nay ôm trên tay con bé bao nhiêu giờ rồi?"
Mỹ Linh liếc đồng hồ, nhẩm:
"Từ sáng tới giờ chắc chỉ rời tay chưa tới bốn lần. Mười phút là nhiều."Ông nội Quảng góp lời:
"Ừ, giờ bế con hơn ôm vợ, còn gì là công lý nữa..."Bà nội Quảng nghe thấy, cười toe bước đến bên cạnh rồi thì thầm vào tai cháu gái nhỏ:
"Công lý là gì hả con? Là mami vừa ăn cơm vừa bế con, vừa họp Zoom vẫn bế con, ngủ cũng phải để con nằm trên tay... Vậy đó, người ta gọi là tình yêu đấy con à."Bé con ngước mắt nhìn, đôi môi hơi mím lại, y như đang gật đầu đồng ý. Không khóc, không oe. Chỉ cần người đang bế là người ấy, thì thế giới cũng không có gì đáng để than phiền.Trời ngả bóng. Quảng LingLing quay về nhà, bước chân vẫn vững vàng dù lưng bắt đầu hơi mỏi. Khi vào tới cửa, Mỹ Linh chờ sẵn với khăn lau mồ hôi:
"Không phải trước đây nói là gánh nặng sao?"
Cô cười, nghiêng người hôn nhẹ lên má vợ:
"Gánh nặng ngọt ngào..."Cả nhà cùng bật cười. Trời chiều cứ thế trôi chầm chậm, dịu dàng như cách tình yêu trong một gia đình lan ra từng kẽ gió.
"Quảng LingLing số một đến dỗ Quảng LingLing số hai!"Cô bị gọi tên nguyên văn, đũa lập tức đứng hình giữa không trung. Cả nhà đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy Quảng tổng ngậm một đống cơm, đôi mắt tròn xoe như đang hỏi: "Gọi chị chi vậy? Chị còn chưa ăn đủ a..."Nhưng mệnh lệnh đã ban ra, không ai dám trái. Cô đành đặt đũa xuống, nhồm nhoàm nhai cho trôi nốt miếng trong miệng, rồi đứng dậy tiến về phía hai mẹ con.Mỹ Linh trao bé con cho cô, ánh mắt nửa giễu cợt nửa bất lực. "Tới phiên chị thể hiện rồi đó. Còn không thì trưa khỏi ăn cơm."Quảng LingLing vừa ẵm con vừa lầu bầu: "Là con em một hai đòi sinh mà sao ép chị vậy..."Vừa dứt câu, cô cúi nhìn bé con thì thấy đôi mắt long lanh kia đã mở hé, nhìn thẳng vào cô. Mặt bé chu chu, mày nhíu lại như đang đánh giá, rồi... môi nhếch lên một nụ cười mơ hồ mềm mại như cánh hoa sữa rụng giữa sân trường.Cả nhà đồng loạt bật cười. Ông bà nội vỗ tay:"Trời đất ơi, con bé biết đối thủ rồi đó!""Cười kiểu đó là y như dỗ được mẹ rồi đó con!" Ba Quảng thêm vào."Giỏi quá, mới chút xíu mà biết ai mới là đối thủ thực sự." Mẹ Quảng cười không ngớt.Chỉ có một người đứng lặng Quảng LingLing, gương mặt vừa rạng rỡ vừa bất lực. Cô nhìn bé con đang nằm gọn trong lòng mình, nhìn đôi môi nhỏ kia còn vương nụ cười thắng cuộc, chỉ có thể thở dài."Lần đầu tiên trong đời cô không thể làm gì... ngoài việc yêu thương một đối thủ cạnh tranh."Buổi sáng trong khu vườn nhỏ nhà họ Quảng có vẻ luôn bắt đầu chậm rãi, giống như những giọt sương còn nấn ná chưa muốn rời khỏi cánh lá. Ánh nắng sớm vàng như mật, dịu dàng chiếu qua tán cây, tạo thành những vệt nắng lấp lánh rơi xuống thảm cỏ xanh. Và chính giữa khung cảnh ấy là Quảng LingLing lẫy lừng thương trường, bây giờ thành... bảo mẫu toàn thời gian của một bé con hơn ba ký.Trên tay cô là cô bé nhỏ xíu quấn khăn xô trắng, đầu đội nón vải có thêu hình chú thỏ bên cạnh chú cún màu hồng nhạt. Quảng LingLing đứng cạnh chậu hoa cúc trắng, nhẹ nhàng lắc lư từng bước, miệng thì thầm không ngừng:
"Ra nắng một chút cho da con hồng hào nhe..."Bé con không trả lời. Nhưng đôi mắt lim dim, môi mím lại như đang tận hưởng sự âu yếm dịu dàng. Có lẽ, dù chưa thể nói, bé vẫn cảm nhận được thứ ánh sáng dịu nhất trong đời mình không phải ánh mặt trời, mà là ánh mắt đang dõi theo mình không rời.Quảng LingLing dừng lại trước cây nguyệt quế, nghiêng đầu thì thầm như trò chuyện bí mật:
"Lớn nhanh nha bé con, phụ mami yêu thương mẹ, chăm sóc mẹ nhé bé con."Không ai trả lời. Chỉ có gió lay nhẹ tán cây, rơi vài chiếc lá vàng xuống vai áo Quảng LingLing chiếc áo ở nhà có in hình gấu ngủ. Ngày trước, có lẽ ai thấy cô mặc kiểu này sẽ nghĩ cô bị sốt. Nhưng giờ, mặc gì không quan trọng. Quan trọng là đứa bé trong tay cô có ngủ yên không.Chiều đến, gió se se, trời dịu như vừa rót vào ly trà hoa cúc một ít đường phèn. Quảng LingLing bồng con đi dạo quanh sân biệt thự, tay trái ôm, tay phải cầm khăn sữa, cổ thì ngoắc thêm bình sữa phòng hờ. Mỹ Linh đứng từ cửa sổ phòng ngủ nhìn xuống, thấy vợ mình quay tròn quanh chậu lan tím như xoay thành vòng tròn tình yêu.Mẹ Quảng thấy cảnh đó, bật cười:
"Đếm đi, ngày nay ôm trên tay con bé bao nhiêu giờ rồi?"
Mỹ Linh liếc đồng hồ, nhẩm:
"Từ sáng tới giờ chắc chỉ rời tay chưa tới bốn lần. Mười phút là nhiều."Ông nội Quảng góp lời:
"Ừ, giờ bế con hơn ôm vợ, còn gì là công lý nữa..."Bà nội Quảng nghe thấy, cười toe bước đến bên cạnh rồi thì thầm vào tai cháu gái nhỏ:
"Công lý là gì hả con? Là mami vừa ăn cơm vừa bế con, vừa họp Zoom vẫn bế con, ngủ cũng phải để con nằm trên tay... Vậy đó, người ta gọi là tình yêu đấy con à."Bé con ngước mắt nhìn, đôi môi hơi mím lại, y như đang gật đầu đồng ý. Không khóc, không oe. Chỉ cần người đang bế là người ấy, thì thế giới cũng không có gì đáng để than phiền.Trời ngả bóng. Quảng LingLing quay về nhà, bước chân vẫn vững vàng dù lưng bắt đầu hơi mỏi. Khi vào tới cửa, Mỹ Linh chờ sẵn với khăn lau mồ hôi:
"Không phải trước đây nói là gánh nặng sao?"
Cô cười, nghiêng người hôn nhẹ lên má vợ:
"Gánh nặng ngọt ngào..."Cả nhà cùng bật cười. Trời chiều cứ thế trôi chầm chậm, dịu dàng như cách tình yêu trong một gia đình lan ra từng kẽ gió.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com