chương 4
..."Lingling, hãy cho anh được giải thích...""Đừng đi... anh xin em, anh thực sự sai rồi..."Nữ diễn viên với chiếc vali đang vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của người đàn ông lực lưỡng. Những hạt pha lê lấp lánh khẽ tuôn dài trên khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ. Đôi mắt dịu dàng thường thấy nay đã tan biến, chỉ còn sót lại những nỗi đắng cay vô vàn."Đã bao lần rồi, Warut, tôi đã tha thứ cho anh bao nhiêu lần"Người đàn ông khuy áo còn chưa cài xong, anh ta quỳ gối xuống nền nhà lạnh lẽo, nắm lấy bàn tay của nữ diễn viên."Lingling, anh thề, anh bị cô ta lừa,... Giọt nước mắt buồn khổ lăn dài, Lingling Kwong dùng hết sức lực vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh ta. "Buông tôi ra !"...Nữ diễn viên trẻ vùng dậy trong cơn mê man dài. Những giọt mồ hôi thấm đẫm trên vầng trán thanh tú cùng với hơi thở gấp gáp đã là minh chứng cho cơn ác mộng vừa qua.Đó dường như không chỉ là ác mộng mà còn là quá khứ. Cô đã mơ đến khung cảnh ấy hằng trăm lần kể từ khi bị phản bội.Lingling Kwong thẫn thờ, có lẽ vì chưa tỉnh hẳn sau giấc ngủ dài. Rèm cửa nhẹ nhàng tung bay khi bắt gặp cơn gió lạ, những tia nắng cũng vì thế mà lập lòe chiếu sáng.Tự nhủ với mình mọi việc diễn ra chỉ còn là trong quá khứ, Lingling rời khỏi chiếc giường êm ái, sau đó lặng lẽ ngồi trước bàn trang điểm. Tất cả nội thất trong phòng ngủ của nữ diễn viên mang gam màu be trắng đơn giản. Có lẽ cũng vì vậy mà tâm trạng của cô trở nên ngột ngạt hơn. Dù bàn tay đang chải những lọn tóc rối, tâm trí vẫn không hề yên lặng.Warut- người nắm giữ mối tình dài gần hai năm thanh xuân của nữ diễn viên. Đã từng cùng khóc, cùng cười, từng nghĩ tới việc kết hôn, tuy vậy tình yêu đối với lòng dạ con người có lẽ không bao giờ thắng nổi. Hắn ta ngang nhiên rũ bỏ tình cảm của cô mà qua đường với nhiều cô gái lạ.Tình yêu đến đã là điều đáng trân trọng, huống hồ thời gian yêu nhau đã tính bằng năm. Lingling Kwong nhắm mắt cho qua vài lần, nhưng đàn ông là những sinh vật tham lam, Warut vẫn ngựa quen đường cũ. Điều quá đáng hơn cả, hắn thậm chí ân ái với người lạ trên chiếc giường của cả hai."Quên đi" cô tự nhắc mình phải quên đi nỗi đau khủng khiếp ấy.Sau mối tình với một gã tồi tan vỡ, đã có rất nhiều người, cả nam - cả nữ ngỏ lời hẹn hò với cô. Lingling biết mình không còn lưu luyến chút gì với Warut, tuy nhiên nỗi đau cùng cảm giác sợ bị phản bội vẫn luôn còn ám ảnh. Cô không muốn mở lòng thêm với bất kì ai, vì cô hiểu, tình cảm đẹp đến đâu cũng không thể dài lâu.Với những người ngỏ ý muốn hẹn hò, Lingling Kwong chỉ từ chối khéo léo. 'Tình yêu giống như một phép thử, kéo người ta trân trọng đến gần với ta, hoặc cũng có thể đẩy họ khỏi cuộc đời ta mãi mãi'.Nữ diễn viên giơ bàn tay mảnh khảnh giữ lấy vầng trán đang nặng trĩu suy tư. Ánh nhìn lơ đãng của cô bỗng rơi vào chiếc điện thoại ở bàn trang điểm.Lingling lật chiếc điện thoại lên, màn hình sáng rực. Ngón tay theo vô thức lướt xuống tìm dòng thông báo quen thuộc.Giống như đã quen từ lâu, mỗi sáng sớm thức dậy, Lingling Kwong sẽ trả lời tin nhắn của Orm đầu tiên. Mặt trời nhỏ này của cô luôn giữ thói quen nhắn tin cho cô như vậy. Trong cuộc sống thường nhật, dù là chuyện vui hay buồn, nhỏ nhặt hay quan trọng đều sẽ nhắn tin cho cô. Nếu Lingling trả lời chậm, mặt trời nhỏ sẽ gửi nhãn dán bĩu môi, đáng yêu mà trách móc cô. Cuộc sống đơn điệu của Lingling đã được pha chút màu sắc.Những hàng thông báo dài đã đi tới điểm kết. Đôi lông mày thanh tú của nữ diễn viên khẽ cong xuống, Orm Kornnphat không nhắn cho cô bất kì tin nhắn gì.Sự việc kì lạ này đã xảy ra một tuần lễ rồi. Lingling thực sự không biết mình đã làm gì có lỗi với Orm, hoặc có điều gì xảy ra với cô nàng nhí nhảnh này. Nữ diễn viên không nghĩ ngợi nhiều mà ấn vào đoạn chat, mạnh dạn nhắn cho nàng một tin nhắn đơn giản:"Chào buổi sáng ! Hẹn gặp em ở phim trường" Hình đại diện của người kia không sáng, Lingling đoán có lẽ nàng đang ngủ gật trên xe rồi. Nghĩ đến Orm, khóe miệng liền nhoẻn lên một nụ cười xinh đẹp.Lingling nhìn chính mình trước tấm gương trang điểm lớn. Ánh nhìn va phải vụ cười đang nở rộ, sau đó lập tức ép đôi môi phải ngừng lại.Có phải đã có những cảm xúc không nên có ? Một tiếng nhói nghẹn ngào nơi ngực trái kéo cô về hiện thực khốc tàn. Lingling Kwong không muốn tình yêu nhất thời ấy cướp đi người cô trân trọng - Orm Kornnaphat....Nữ diễn viên trẻ tuổi tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn trên đường đến nơi làm việc. Nàng nhẹ nhàng vén chiếc rèm nhỏ đang sáng bừng bởi những tia nắng, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật nơi cửa kính xe hơi sang trọng.Orm Kornnaphat theo thói quen mở màn hình điện thoại. Trong hộp chat, hàng tin nhắn chưa đọc dài vô tận. Nàng đã ngó lơ chiếc điện thoại này khá lâu rồi.Hình đại diện cún con va phải ngay sự chú ý của Orm. Nàng suy nghĩ điều gì đó trong chốc lát, sau đó quyết định mở đoạn chat lên.Lingling nhắn cho nàng hai tin nhắn, một để thông báo cô mới tỉnh giấc, hai để hẹn gặp nàng ở phim trường.Nàng đã cố ý ngó lơ cô nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi cảm giác nhớ nhung trống vắng. Orm Kornnphat mỉm cười khi nhìn thấy nhãn dán hình golden cười mà người kia gửi qua. Tin nhắn đã được gửi một giờ trước, nàng đoán cô bây giờ đang đợi ở phim trường rồi.Nàng nhắn cho Lingling một tin: "Em đang đến, chị đã ăn gì chưa ?"Ngắm nhìn những cửa hàng trôi qua cửa kính xe hơi, những đoàn người tấp nập nơi thủ đô Bangkok. Nữ diễn viên nghĩ tới việc sẽ mua cho vị tiền bối một cốc cà phê, hẳn cô cũng đang mệt lắm, ngày hôm qua sau khi quay xong vẫn phải lo lắng đi chạy sự kiện tiếp mà.Orm nghĩ thông suốt rồi ! Thích hay yêu đều không quan trọng nữa, nàng chỉ muốn đơn thuần mỗi ngày làm cô vui. Tình cảm này cứ cho là giữa hai người đồng nghiệp thân thiết đi !...Nàng đến phim trường thì nắng đã gay gắt hơn nhiều. Orm Kornnphat tiến vào thang máy bệnh viện, đi lên tầng thứ bảy - nơi tất cả cảnh quay ngày hôm nay được bấm máy.Các diễn viên tập trung đã khá đầy đủ, họ nghỉ ngơi trước giờ làm việc ở phòng trang điểm và cùng nhau bàn luận về cảnh quay của mình. Orm đến đã có chút muộn, nàng dừng lại trước phòng trang điểm nhưng chưa vội bước vào. Giơ ly cà phê lên tầm mắt, tiếng của những viên đá vuông vức va vào nhau như chiếc chuông gỗ vui tai. Nàng nhoẻn miệng và mỉm cười, tưởng tượng Lingling sẽ phản ứng ra sao khi nàng áp chiếc ly mát lạnh này lên cổ tay xinh đẹp của cô."Chào mọi người ạ, em xin lỗi vì đến muộn một chút" Orm cúi người nói sau khi vào bên trong.Cô nàng hoạt náo đã đến, mọi người trong căn phòng đều mỉm cười đáp lại. Bởi tính cách dễ gần, luôn vui vẻ, hơn nữa còn là em út của cả đội, Orm Kornnphat rất được lòng các diễn viên tiền bối trong dự án lần này."Không phải mình em đâu Orm, ngoài đường kẹt xe quá nên mọi người cũng đến trễ chút" chị Nene - diễn viên thủ vai y tá riêng của bác sĩ Fahlada nói."Vậy ạ, thế thì em không cô đơn rồi !" Nói đoạn, nữ diễn viên trẻ liền tìm kiếm bóng dáng quen thuộc xung quanh căn phòng. Lingling Kwong đang ngồi bên cạnh cửa sổ, cô mới trang điểm xong và đang chăm chú xem lại lời thoại."Orm, chị đợi em mãi"Nàng đến gần chiếc sofa nơi vị tiền bối đang nghỉ ngơi. Tuy nhiên, sự chú ý của Orm không còn nằm lại nơi khuôn mặt xinh đẹp hay trang phục nhã nhặn của người kia. Ly cà phê giấy trên chiếc bàn nhỏ thu hút nàng hơn cả, vết son môi trên vành ly cho thấy đó là của Lingling.Trùng hợp thay, nhãn hiệu của cửa hàng trên chiếc ly giống hệt với của nàng mang tới."Chị mua cà phê ạ ?" Orm không nhận ra mình đang hỏi một câu thật ngớ ngẩn.Lingling lắc đầu: "Natthanit mua cho chị" (Natthanit là diễn viên cho nhân vật Wisanu - vị hôn phu của bác sĩ)Đôi bàn tay của nàng buông lỏng, ly cà phê trong vô thức đặt ở góc khuất nơi chân ghế, đá đã bắt đầu tan.Đôi mắt gợn lên chút buồn bã, nàng nhìn quanh và tìm kiếm khắp căn phòng. Đáng tiếc, chỉ có mình Lingling có cốc cà phê này.Có cớ gì một người đàn ông như Natthanit lại chỉ mua cà phê cho Lingling ?Nàng đoán quả thực không sai, anh Natthanit thực sự có tình ý mờ ám với Lingling của nàng.Nữ diễn viên trẻ thở hắt, sau đó liền cố ý nói đến chủ đề khác: "Chị ăn gì chưa ạ""Đã ăn rồi, còn em chắc vẫn chưa chỉ ?" "Vâng"Orm Kornnaphat thực sự kiềm chế không nổi cảm giác kì lạ đang dâng trào nơi ngực trái. Mười lăm phút trước khi ở trên xe, nàng đã tự nhủ tình cảm nàng dành cho cô vẫn nên xem như tình chị em thì hơn, nhưng nàng không làm được nữa rồi.Trong khi âm thầm nhìn lén Natthanit đang ngồi cùng mọi người ở phía xa, nàng bắt gặp ánh mắt vụng về của anh đang ghì chặt vào Lingling. Orm Kornnphat thừa nhận, nàng bây giờ không chỉ cảm thấy khó chịu mà còn cảm thấy ghen tuông bùng nổ. Cảm giác hờn ghen dâng lên làm hàm răng bỗng muốn siết chặt lại."Anh Natthanit có vẻ để ý đến chị quá nhỉ" Nàng hỏi vu vơ."Do Nat và chị từng hợp tác trước đây thôi"Nàng vẫn nhìn Natthanit không rời mắt."Chị cẩn thận người đó ghen ạ""H-hả..." Lingling Kwong không nghe rõ câu nói vừa rồi của nàng.Orm Kornnaphat chỉ vu vơ như vậy. Nàng là đang sợ bạn trai Lingling sẽ ghen với anh Natthanit - cứ tạm thời cho là vậy đi. "Đúng là, có thích thì cũng nên tìm hiểu xem người ta có người yêu chưa chứ" Orm nghĩ thầm"Nhưng lỡ đâu anh Natthanit là bạn trai của chị ấy..." Nữ diễn viên nghĩ ngợi và đột nhiên cảm thấy rùng mình. Nếu như Natthanit là người yêu của Lingling... nàng không dám nghĩ tới chuyện tiếp theo. Đôi mắt màu nâu nhạt đã nhuốm vài sợi tơ đỏ.Được rồi, bây giờ nàng sẽ thừa nhận: Nàng thích, không, yêu Lingling Kwong, nàng sợ cô sẽ thuộc về người khác."Orm, tỉnh táo lại đi, làm ơn, có thể trở lại giống như trước đây không ? Mình không muốn chị ấy ghét mình vì mình yêu chị ấy" Nàng tự trấn an.Vị tiền bối lặng lẽ quan sát biểu hiện kì lạ của Orm. Cô không hiểu Orm đang ám thị điều gì, những lời nói vu vơ của nàng gần đây có ý nghĩa ra sao. Lingling nghĩ đến hàng trăm lý do cho sự khác thường này, có thể do nàng ốm, do nàng tâm trạng không được thoải mái,... nhưng cô sẽ không thể tưởng tượng nổi sự thật rằng: Orm Kornnaphat đang thầm đơn phương mình. Nàng thậm chí hiểu nhầm cô đã có bạn trai.Vì nàng không nói những khúc mắc của mình ra, nàng chỉ có thể nửa đùa nửa thật với cô. Thật thô lỗ nếu tra khảo ai đó về người yêu của họ. Vậy nên nữ diễn viên trẻ tuổi hơn luôn chọn cách xoa dịu cảm xúc hờn ghen của mình bằng những câu nói ẩn ý, mặc kệ Lingling có hiểu hay không. Điều này lại làm mối quan hệ của họ trở nên rối tung hơn bao giờ hết.Họ đối xử với nhau giống như người yêu, quan tâm, chăm sóc và nhớ nhung nhau. Nhưng thực tế cho thấy họ chẳng là gì của nhau ngoài bạn diễn.Orm Kornnphat cảm xúc mơ hồ, Lingling Kwong với nỗi sợ từ tình yêu tan vỡ. Đến bao giờ mới có thể tỏ bày ?"Em xin phép đi vệ sinh" Nàng nói.Nữ diễn viên trẻ rời khỏi tầm mắt vị tiền bối. Lingling không hiểu tại sao nàng lại tỏ ra khó chịu như vậy kể từ khi thấy ly cà phê của Natthanit.Nàng trốn khỏi căn phòng ấy rất nhanh, nhanh đến nỗi Lingling không kịp đáp lời. Khi ánh mắt chất chứa nỗi khó hiểu của cô hạ xuống với trăm ngàn suy nghĩ, ánh nhìn ấy va phải ly cà phê đang tan dần dưới chân ghế sofa.Những mấu nối dần hòa hợp khiến cô dường như hiểu ra điều gì đó....Lingling buổi sáng hôm ấy có đuổi theo vị hậu bối để chắn chắn rằng nàng vẫn ổn. Cô muốn hỏi nàng thật thẳng thắn: điều gì đã khiến nàng trở nên kì lạ như vậy. Tuy nhiên nữ diễn viên không có cơ hội, Orm Kornnaphat nói rằng nàng ổn, chỉ là đôi khi cảm thấy căng thẳng do thời gian làm việc quá độ thôi.Vậy nên cô cứ an tâm, cứ không hiểu trong lòng người kia đang diễn ra điều gì.Nói là mọi chuyện vẫn ổn, thế nhưng trong những cảnh quay của ngày hôm ấy, Orm Kornnaphat tỏ ra không tự nhiên chút nào. Nàng chỉ đáp lại lời cô bằng những câu từ ngắn gọn. Đôi khi, Lingling sẽ bắt gặp ánh mắt nàng đang lén lún nhìn Natthanit, đôi môi đỏ hồng xinh đẹp của nàng khẽ cong xuống.Lingling thầm nghĩ, liệu có phải Orm đang ghen ? Nàng thích Natthanit hay sao ? Một gợn sóng trào của nỗi hờn ghen dâng lên nơi ngực trái, Lingling Kwong bình tĩnh và ép chúng trả lại cảm xúc phẳng lặng trước kia. Cô hiểu rồi."Mình không quan trọng bằng Natthanit"..._______________Tất cả là tại Natthanit được chưa=)))))))Author: stgg_ddwnx
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com