Lingorm Ngay Khong Con Em
.Mặt trời chậm rãi lăn mình xuống khe núi, những ánh đèn ngũ sắc nơi thành phố thủ đô lại đua nhau chớp tỏa. Trước cổng biệt thự nhà Sethratanapong, một chiếc xe hơi sang trọng dừng bánh.Nữ diễn viên lặng mình bên ghế lái, đôi tay vẫn nắm chặt vô lăng, ánh mắt hướng về phía cổng vào. Trước mắt là một biệt thự với khuôn viên rộng rãi, dù gia chủ không hề có ý muốn bày vẽ phô trương, nhưng từ thiết kế hiện đại vẫn có thể nhìn ra điều kiện đủ đầy khác thường.Lingling Kwong nghĩ gì đó, khuôn mặt thanh tú bị mái tóc xõa dài che khuất khi cô cúi đầu.Nàng có tất cả như vậy, lại đem lòng mến mộ cô. Chuyện này nghĩ đến, không khỏi khiến người ta nghẹn lòng.Nhưng cũng chẳng biết nên làm cách nào..Ánh đèn neon từ rặng xa chớp sáng, từ từ chiếu vào cửa kính, họa nên sống mũi thanh toát của người phụ nữ đang đợi chờ.Những dòng suy tư trải dài khiến Lingling trở nên lơ là với tất cả mọi thứ, kể cả vị hậu bối đang tiến lại gần.Cổng sắt được chạm khắc tinh tế vang lên tiếng rít dài khi người kia bước ra. Vị tiền bối sững mình nhìn về phía nàng, ánh mắt kìm chặt ở người kia không thể thoát rời.Mái tóc xoăn xõa tung theo chiều gió, dưới ánh đèn, dường như lại sáng bừng lên. Người kia mặc một chiếc váy sơ mi giản dị, thắt eo may dày, vừa đủ khoe lên những đường cong tinh tế. Orm Kornnaphat không trang điểm đậm, môi chỉ có một lớp son mỏng, thế nhưng vẫn có thể phô nên vẻ đẹp khó lòng kiềm lại.Cửa sổ hạ xuống, người kia vẫn ngẩn ngơ. Nàng cúi đầu, mỉm cười nói vọng vào trong xe."Em xin lỗi, chị chờ có lâu không ạ?"Vừa kia nàng hậu bối mở cửa xe và ngồi xuống cạnh ghế lái, không gian bên trong đã được bao tỏa bởi tầng hương thơm mát nơi nàng."Chị mới đến thôi" cô nói.Lingling Kwong trong vô thức vươn người về phía nàng, muốn giúp nàng thắt lại dây an toàn. Nhưng chợt có một suy nghĩ, nếu làm vậy sẽ khiến không khí giữa hai người trở nên gượng gạo, cô đành thôi.Nàng không nghĩ nhiều, tự lo cho mình, ánh mắt rũ xuống khi nàng bối rối nhìn cô.Trước kia, đã từng đón đưa nhau đi đến nhiều nơi. Nhưng bây giờ, buổi hẹn riêng của cả hai lại trông giống như một cuộc hẹn hò, không khỏi khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng.Vô lăng chậm rãi xoay, bánh xe bắt đầu lăn bánh. Lingling Kwong vụng về nhìn nàng, đưa tay xoa lấy chóp mũi:"Đường Phaya Thai gần đây có rạp mới mở, em có muốn xem ở đó không?"Nàng diễn viên vén tóc gọn gàng về phía sau, hướng về cô mà trả lời: "Em cũng tính đi đến đó!""Hôm trước em rủ bạn đi, nhưng bận hết rồi! Rạp đẹp lắm, gần đây lại có nhiều phim hay!"Nói trúng chủ đề, nàng diễn viên giống như được tiếp năng lượng, rất vui vẻ chuyện trò. Giọng nói lảnh lót ngọt ngào dường như khiến sự gượng gạo trong xe dần biến mất.Lingling Kwong nghiêng đầu, lại nghe ra ý tứ khác: "Vậy không có bạn đi cùng nên mới hẹn chị sao?"Đôi mắt vị hậu bối mở to, vội vàng xua tay: "Không, em không có ý đó""Từ lâu em đã muốn đi với chị mà.."Nhìn người kia từ vui vẻ rơi xuống bối rối trong tích tắc, Lingling không kìm được nụ cười bật lên: "Chị chỉ đùa thôi"Không gian chợt trở nên yên lặng trong giây lát, Orm Kornnaphat nhẹ nhàng thở ra, đôi môi hồng phớt hờn giận nhìn cô: "P'Ling!"Mi mắt cong lên ý cười nhẹ nhàng khi cô nghe lời quở trách. Đoạn đường phía trước chầm chậm trôi qua, những ánh đèn ngũ sắc đổi dời trong chốc lát. Bỗng trong một phút giây, tất cả những mông lung, mong muốn tránh né liền như bị phủi sạch.Chỉ còn lại nỗi yêu rất ban sơ."Không thích đùa chút nào! Sau này, lỡ chị có thấy em xấu xa thật, em sẽ lại nghĩ chị đang đùa""Sao lại xấu xa? Chị không bao giờ nghĩ xấu về em.." Nàng diễn viên nở một nụ cười kín đáo. Dù chỉ là từ lời nói bông đùa tự ý phỏng đoán, vẫn không kìm được vui sướng đang trào dâng trong lòng.Giữa hai người, kể từ khi mọi chuyện diễn ra, chưa bao giờ chuyện trò thoải mái đến vậy.Orm Kornnaphat không đáp lại. Những hạt mưa phùn đầu tiên tan vỡ trên cửa kính, làm nhòe đi cảnh vật trước mắt. Một khoảng lặng dài khi nàng nhìn cô, đoạn đường đến rạp chiếu đang ngắn dần, suy nghĩ gì đó mới quyết định cất tiếng:"Em không biết nữa... lúc nào cũng cảm thấy chị đang đùa"Lingling Kwong mỉm cười, đôi vai nhẹ nhàng tựa sâu vào thành ghế, cố giữ bầu không khí thoải mái: "Vậy sao?"Nàng diễn viên khẽ gật đầu, vờ như bình tĩnh trước trái tim đập loạn. Nàng bâng khuâng trước suy nghĩ của người kia."P'Ling... chị lúc nào cũng trông khó đoán. Em không biết chị nghĩ gì.." nàng ngập ngừng: "Nhưng lại cũng không thể ngừng nghĩ về chị"Từng tích tắc trôi qua, cần gạt mưa đều đặn phát lên tiếng động êm ái. Lingling không quay đầu nhìn nàng, thế nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được hình bóng người kia trong tâm trí mình. Cô không nghĩ, nàng sẽ nói ra điều ấy, bây giờ, bằng những câu từ mông lung khéo léo.Phải thừa nhận rằng, ngay lúc này đây, cô đang đứng trên lưỡng lự."Chà, rẽ vào con đường này là đến rồi" cô nói.Trên nét mày của nàng diễn viên thoáng hiện lên một hồi buồn bã. Cổ họng nuốt khan một tiếng, nàng chỉ hận mình tại sao lại chọn rạp phim quá gần.Cũng không nghĩ đến, cô sẽ chọn cách lờ đi như vậy."Vâng, mưa lớn rồi, may ở đó có hầm gửi xe"...Vào buổi tối những ngày đầu tuần, rạp phim thường khá vắng khách. Dự án đã công bố, nhưng chỉ là những đoạn pilot nhỏ, chưa gây nhiều tiếng vang, vậy nên hai nữ diễn viên có thể thoải mái thư giãn mà không sợ sẽ thu hút nhiều sự chú ý.Cánh cửa rạp phim được mở, không khí bên trong mát mẻ hơn so với thời tiết nóng nực của thành phố thủ đô bấy giờ. Ánh đèn neon mờ nhạt từ những bảng hiệu đang chạy chiếu, càng làm không gian thêm phần lung linh đẹp mắt. Sườn mặt tinh tế được những luồng xanh tô điểm, thu hút ánh nhìn bởi vẻ đẹp kiều mỵ khác thường của hai nữ diễn viên.Họ đi cạnh nhau nhưng vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ, như thể chẳng ai trong họ đủ can đảm để phá vỡ điều ấyBước chân dừng lại khi Lingling đứng trước quầy, đôi mắt anh đào ngước lên khi màn hình lớn đang trình chiếu những bộ phim mở bán. Cô mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi nàng: "Nào, bây giờ chị được biết chúng ta sẽ xem phim gì chưa?"Orm Kornnaphat không trả lời, đôi mắt vẽ nên một vầng trăng khuyết khi nàng nhìn cô trước khi nói chuyện với nhân viên.Khi tên của bộ phim vừa được nhắc qua, đáy mắt phẳng lặng nơi cô dường như vừa có một tia bất ngờ rơi xuống: "Thật sao? Chị đã đọc tiểu thuyết rồi nhưng không biết nó được chuyển thể"Nàng diễn viên nhận lấy tấm vé, khuôn mặt ngạc nhiên bởi vui vẻ này của cô chính là những gì mà nàng đã nghĩ về trong suốt những ngày mong chờ. Khi ấy, nhìn thấy dáng vẻ người kia yên lặng đọc tiểu thuyết, đã âm thầm ghi nhớ, muốn một ngày cùng dẫn cô đến xem bộ phim này.Những lời cô nói, những gì cô làm, kì thật chưa đó điều gì nàng không để trong lòng."Em biết chị thích, vậy nên mới muốn đi xem cùng chị"Ngay cả đây không phải loại phim nàng yêu thích."Chị còn không nhớ đã nói với em về cuốn tiểu thuyết đó khi nào" cô nói, chất giọng run lên bởi bất ngờ."Nhưng em thì có.."Họ đến rạp thì đã sắp tới giờ chiếu, tuy nhiên vẫn còn một chút thời gian để ghé qua quầy bắp nước bên cạnh. Vị hậu bối nhẹ giọng: "Chị uống gì ạ?""Em chọn đi, chị dễ tính lắm"Có mùi ngậy của bơ cháy tỏa lên không khí, lần lượt những vị khách nhận lấy đồ uống và rời đi để kịp suất chiếu. Ánh mắt của nàng diễn viên không rời khỏi những hạt bông giòn ngọt trong máy làm bắp. Họ gọi hai túi lớn, cùng với nước giải khát có ga.Nhân viên làm việc rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã hoàn thành yêu cầu của họ. Ngay khi Lingling vừa định vươn tay lên quầy để lấy, vị hậu bối cũng cùng chung suy nghĩ này với cô.Bàn tay khẽ chạm vào khối mát lạnh mềm mại, một thoáng bất ngờ dâng lên trong lồng ngực xao động. Những ngón tay trong bất ngờ chạm đến nhau.Họ dừng lại, đôi mắt mở to nhìn về nhau trong giây phút ngắn ngủi. Nữ diễn viên thu tay về, nhưng xúc cảm mềm mại dường như vẫn đậu lại trên lòng bàn tay. Cô cố lờ đi trái tim đang vội vã đập: "Em lấy trước đi"Nàng chỉ đáp lại rất nhỏ, không ai nhìn ra trong đáy mắt đang ẩn chứa cảm xúc gì. Sắc vàng ấm áp từ quầy lớn hắt lên khuôn mặt thanh tú, so với vẻ bối rối của Lingling, nàng dường như lại bình tĩnh hơn cả.Lingling Kwong... nàng đang hi vọng điều gì?Họ chỉ mỉm cười suốt quãng đường đi đến phòng chiếu. Không ai có thể phủ nhận, trái tim mỗi người đều đang rộn rã hưởng ứng, đôi má mỗi người đều đang phiếm hồng mà chẳng cần phấn son. Lại là cảm giác ấy, Lingling Kwong luôn cảm thấy có điều gì đó khó nói đang nghẹn lại trong lòng, mỗi khi giữa cô và nàng nảy nở những chuyện này.Ánh mắt của vị tiền bối vụng về dõi theo nàng khi cả hai dạo bước trên hành lang dài dẫn tới phòng chiếu. Trái tim vẫn loạn nhịp chẳng ở yên. Vị tiền bối không hiểu, tại sao bản thân lại trở nên quá quan tâm đến những hành động vô tình này.Chỉ là chạm tay, cũng có thể khiến một người chột dạ. Cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng rồi lại sợ hãi khi biết đã có những cảm xúc không nên có.Lingling cúi đầu, nhìn đôi chân đang không ngừng sải bước. Tại sao điều ấy luôn lớn dần, trong lồng ngực này, trong tâm trí này?Nàng diễn viên tỏ ra rất bình tĩnh, chỉ mỉm cười với cô trong suốt những nhịp bước dài. Mùi bơ từ bắp rang trên tay đang khơi tỏa, vị ngọt ngấy càng làm lòng người thêm rối bời.Rốt cuộc, trái tim đang mong đợi điều gì? Rõ ràng luôn muốn nàng từ bỏ, nhưng khi người kia tỏ ra không có biểu hiện gì, lại cảm thấy rất nghẹn lòng.Những đường nét thanh tú nơi khuôn mặt chợt hòa vào bóng tối khi họ bước vào rạp chiếu. Đèn trong phòng gần như không còn, chỉ có ánh sáng mờ ảo phát nên từ màn hình lớn phía trước.Hai nữ diễn viên ngồi cạnh nhau, bắp rang bơ để hờ trên đùi trống. Phim chuẩn bị được chiếu, đây hẳn là khoảng thời gian để chuyện trò ngắn ngủi. Thế nhưng, tâm trí của vị tiền bối hẳn đã không biết phải thốt nên lời gì."Em chưa đọc tiểu thuyết, không biết phim có hay không?" Orm Kornnaphat nói, nhìn về phía màn hình, nhiều người đã vào chỗ ngồi thoải mái."Hay lắm, nhưng không biết lên phim thì thế nào" cô đáp.Chuyện tình trong trang sách, âm thầm mà cuồng si, vượt qua nhiều thử thách, nhưng lại cũng chẳng thể có được nhau. Rất giống chúng ta.Những ngón tay khẽ đan chặt vào nhau, Orm Kornnaphat mỉm cười khi chạm phải ánh mắt người kia. Điều này dường như càng khiến Lingling thêm nghẹn lòng.Cô chỉ nhận xét rằng cuốn tiểu thuyết hay, không bàn luận gì thêm về những tình tiết xảy ra. Thực lòng rất mong chờ, không biết ở bản điện ảnh, câu chuyện này sẽ được cải biên thế nào.Có thể sẽ có một cái kết đẹp hay không?Lingling Kwong gạt đi những suy nghĩ mơ hồ đang dần nảy nở, cố ép mình chú tâm vào bộ phim. Những ánh đèn cuối cùng trong rạp đã dần lụi tắt, trả lại sự chú ý lên màn hình lớn. Orm Kornnaphat không kìm được ánh nhìn, lén lút quan sát từng nét mặt khi người kia lặng yên ngồi.Đoạn giới thiệu vừa kết thúc, bộ phim mở đầu bằng cảnh thiếu nữ đang mơ ngủ dưới ánh nắng. Sắc sáng của màn hình lớn hắt lên sườn mặt thanh tú, khiến nàng khó lòng chú tâm đến bất cứ điều gì.Nụ cười nhẹ nhàng của Lingling rơi xuống đáy mắt tĩnh lặng nơi nàng. Vị tiền bối chỉ chăm chú, nào biết chính mình đối với một người đã là đoạn phim diễm lệ động lòng nhất. Orm Kornnaphat lại nghĩ, nàng cũng chỉ là một người xem, làm thế nào mới dám vươn đến giấc mơ được vun vén một đời?Cảnh phim trên màn hình lớn bắt đầu chuyển động, thế nhưng cả hai nữ diễn viên đều không thể hoàn toàn chú tâm. Mỗi một cảnh quay, mỗi một lời thoại, dường như đều đang cố ý gợi nhắc đến chính họ.Chính là cảm giác yêu, yêu đến cuồng nộ vẫn chẳng thể thốt nên thành lời.Phim khá ngắn, cảm xúc được đẩy tới cao trào thật nhanh chóng khi cặp đôi chính buộc phải chọn cách kết thúc chuyện tình bởi những nỗi niềm riêng tư khó nói. Lingling Kwong chú ý đến bộ phim - được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết mà cô yêu thích nhất. Nhưng tâm trí không nghe lời, nó ép cô dần chìm sâu xuống những cảm xúc không tên, nó lan tràn cả vào nỗi mặc cảm tận sâu bên trong.Cũng giống như chàng trai trong chương truyện - cảm xúc yêu cuồng dâng, nhưng lại ngặt vì những nỗi sợ sâu thẳm. Chàng trai sợ xã hội ngăn cấm, sợ khoảng cách địa vị chênh pha. Còn cô, cô có nỗi sợ, nỗi sợ tình yêu sẽ tan vỡ ở tương lai.Nội dung không được cải biên nhiều, có lẽ cái kết vẫn sẽ buồn như vậy.Khi những lời từ biệt vang lên, đôi mắt hạnh nhân nhòe đi bởi những giọt lệ dâng trào. Orm Kornnaphat luôn là người dễ xúc động, Lingling biết điều ấy, bộ phim dường như không còn quan trọng với cô nữa.Những giọt nước mắt của nàng diễn viên vỡ tan, rơi xuống không trung mờ nhạt. Khoảnh khắc này, tất cả những yếu đuối bên trong dường như điều được bộc lộ. Lingling Kwong không chỉ nhìn thấy điều ấy mà còn cảm nhận được cả nỗi chân thành sâu trong nàng.Đáy mắt phản chiếu hình bóng nàng, lại nghĩ đến những giọt nước mắt lăn dài khi cô buông lời từ chối, trái tim nhói đau.Lời tự nhắc phải giữ lấy cảm xúc dường như đều vô nghĩa. Lingling nghiêng mình, nhẹ nhàng hỏi nàng: "Phim buồn lắm sao?"Orm Kornnaphat gật đầu, những giọt lệ được ngón tay mảnh khảnh lau đi."Chị thấy phim hay không?"Như được kéo khỏi cảm xúc miên man trong lòng, vị tiền bối hướng ánh nhìn đi, trả lời trong bối rối: "Hay, khá giống tiểu thuyết.. nhưng chị hơi phân tâm nên..."Màn hình lớn chiếu đến cảnh hai nhân vật chính cô đơn nghĩ về nhau. Orm Kornnaphat tròn xoe mắt, chóp mũi ửng hồng bởi xúc động."Chị phân tâm vì điều gì ạ?"Giống như bị nói trúng tim đen, vị tiền bối lắc đầu không trả lời. Đằng sau vẻ yên lặng là muôn vàn những tơi bời suy tư.Orm Kornnaphat lặng mình, đôi mắt hướng về khoảng trống giữa đùi, bắp rang bơ mới hết một nửa."Bởi vì chị không muốn đi cùng em, vậy nên mới phân tâm hay sao?"..Mỗi lần chạm mặt, lại có cảm giác bản thân thêm nhiều phần yếu đuối hơn.Bộ phim vừa kết thúc thì ngoài trời cũng đã điểm giờ khuya. Động cơ êm ái thít lên khi bánh xe lăn dài trên những cung đường ngập tràn ánh sáng. Nữ diễn viên ngồi bên ghế phụ, những ngón tay thon dài đan vào nhau, gõ lên nhịp điệu của bản nhạc du dương được phát.Họ không cần phải cố mở lời, bởi đã có âm nhạc làm việc ấy.Trong không gian, sự yên lặng phủ kín giữa hai người một làn mây gợn đặc. Nhưng chớ nhầm lẫn với nỗi khó xử, rối bời mọi lần. Khi này, họ ở cạnh nhau, không nói lời gì trong sự thoải mái với tâm tư riêng biệt.Giống như họ đang nghĩ đến bộ phim, với cái kết buồn day dứt. Cũng giống như họ đang nghĩ về chính họ, nghĩ phải làm cách nào để gỡ mối tơ vò đang cuộn đầy nơi tim mình.Orm Kornnaphat nhìn cô, nơi bàn tay mảnh khảnh đang chậm rãi xoay vô lăng. Nàng muốn nói gì đó, nhưng lại có cảm giác, nếu nói ra, sẽ lại đẩy người kia vào bối rối khó trả lời.Ánh mắt vụng về của nàng hướng về phía cô, chầm chậm thu vào từng hành động dù bé nhỏ nhất. Từ vẻ mặt nghiêm túc lái xe, từ bàn tay tự tin điều khiển vô lăng, tất cả đều làm toát nên nơi nàng một nỗi yêu lạ kì."Chị ơi" nàng đột ngột gọi.Người kia có chút giật mình, nhưng chỉ đáp lại bằng một tiếng thít nhẹ ngân lên. Khoảng không bao trùm hai người, Orm Kornnaphat nghĩ gì đó vu vơ, hỏi: "Hôm nay thế nào ạ?"Nàng thực lòng muốn biết, cô đang cảm thấy ra sao."Vui lắm, dù là tiểu thuyết hay phim thì cũng hay hết" Lingling Kwong đang thật lòng trả lời.Chất vải sơ mi nơi chiếc váy trượt ma sát lên thành ghế khi nàng ngồi thẳng lại. Vị hậu bối cứ ngập ngừng, để lại một khoảng yên lặng ngắn ngủi giữa những dòng suy tư trước khi nàng cất lời:"P'Ling... nếu em hẹn lần sau, chị sẽ đi tiếp chứ?"Giống như: "nếu ta tiếp tục như vậy, chị sẽ cho em một cơ hội phải không?"Nàng muốn biết, muốn biết cô thực sự nghĩ gì.Lingling Kwong xao động, từ gương chiếu hậu khẽ quan sát nàng. Cô nghĩ gì đó thật lâu."Nếu như chị có thời gian, chị luôn muốn đi với em"Lời này là thât lòng.Cảm xúc mạnh mẽ kháng cự nơi chị, chẳng biết từ khi nào đã trở thành mông lung chọn lựa. Chỉ cần không còn nỗi sợ trong tim, chị luôn hướng về em, luôn muốn sẽ bù đắp cho em một tình yêu trọn vẹn.Trong lòng có đôi dòng ấy, nhưng đến cả trong suy nghĩ vẫn chưa thể tự mình nhận ra.Nàng diễn viên nghiêng đầu, lời nói của cô khiến nàng không thấy buồn, cũng chẳng làm nàng cảm nhận được một tia hy vọng gì. Đôi mắt hướng về cung đường quen thuộc phía trước, sự hẫng hụt lại tràn đầy trong tim.Nàng luôn cho rằng cô cũng yêu nàng, nhưng cũng luôn tự phân vân đoái hoài. Bầu không khí trở về yên lặng vốn có, bởi nàng chẳng biết nên tiếp tục thốt nên điều gì.Cho đến khi chiếc xe chậm rãi dừng ở cổng biệt thự, vị tiền bối mới nhìn về phía nàng, nở một nụ cười khi cô nói: "Ta đến rồi"Nữ diễn viên hướng mắt đến cổng vào, trên tầng cao, vài phòng nhỏ đã phủ lên một màu đen tĩnh lặng, chỉ có sân vườn còn rực rỡ ánh đèn. Orm Kornnaphat tự mình tháo dây an toàn, điều này khiến bên trong vị tiền bối chợt dâng đến một cảm xúc khó tả.Trong tim, dường như có điều gì đó đang không ngừng thôi thúc. Cảm xúc muốn vẫy vùng chối bỏ nay đã cạn kiệt."Orm" cô gọi tên nàng.Nữ diễn viên trẻ nghiêng đầu nhìn Lingling Kwong.Lingling mím môi, suy nghĩ gì đó trước khi mỉm cười và nói: "Bố em có mắng chị vì đã dẫn em về muộn không?"Không khí tưởng chừng như nghiêm túc hồi hộp trong giây lát trở về thoải mái.Giống như chuyến đi biển hôm ấy, cô cũng nói câu này. Orm Kornnaphat nhận ra sự quen thuộc, nụ cười rạng rỡ lại nở trên môi nàng.Bởi chẳng đồng nghiệp nào sẽ nói ra những lời như vậy. Vị hậu bối chợt có thêm nhiều can đảm: "Bố em sẽ cho chị gạo" nàng nói.Người kia nghiêng đầu, không hiểu ý tứ đằng sau câu nói.Trước khi Lingling Kwong kịp hỏi nàng về ý nghĩa, Orm đã bước ra khỏi xe. Khuôn mặt diễm lệ với lớp son phớt hồng đang hướng về nàng, đuôi mắt nheo lại khi thấy nàng mỉm cười."P'Ling về nhà cẩn thận, nhé?"Nữ diễn viên không ép nàng phải ở lại giải thích thêm, chỉ gật đầu, bàn tay vẫn đặt ở vô lăng: "Chị biết rồi"Trước khi Orm Kornnaphat bước vào nhà, nàng xoay người lại nhìn cô lần nữa. Xe hơi đã nổ máy, bắt gặp người kia cũng đang âm thầm nhìn về phía mình. Đôi mắt hạnh nhân sáng màu như ẩn chứa điều gì. Nàng nghĩ nhiều hơn những gì nàng sẽ nói ra:"Ngủ ngon nhé, Ling-Ling-Kwong"Bóng lưng người kia khuất dần, chiếc xe cũng từ từ đánh lái vào cung đường mới. Ánh đèn ngũ sắc muôn phương vẫn chiếu tỏa, cảnh vật êm đềm lướt qua dường như bị xáo động bởi nỗi mông lung trong lồng ngực.Chợt có cảm giác mơ hồ khó diễn tả.Cô không biết mình đã làm đúng chưa, không biết liệu chuyện này sẽ dẫn cả hai đến tương lai nào. Rồi lại chợt hẫng hụt vì đã để cảm xúc tự ý bộc phát. Nhưng sâu trong tâm trí, sự rung động phấn khích vẫn dành phần nhiều.Nhưng cũng rất nhanh đã lại bị dập tắt...Xe rẽ vào đường lớn, đường về nhà còn khá xa. Trời đã tối, cảnh đông đúc chen chúc sớm đã không còn.Điện thoại bên cạnh chợt vang lên hồi chuông. Lingling Kwong không nghĩ nhiều, điều khiển chiếc xe chậm lại trước khi kịp nhấc máy.Màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi là ba Kwong. Ở Hồng Kông đã là mười một giờ khuya, cuộc gọi vào giữa đêm khiến nữ diễn viên thấy lạ, nhưng vẫn không nghĩ nhiều.Điện thoại vừa nối máy, Lingling Kwong lên tiếng: "Bố, con đây, có chuyện gì thế ạ?"Nụ cười vẫn phảng phất trên môi, sự vui vẻ còn đọng lại sau cuộc hẹn vẫn còn, chỉ đến khi điều ấy được xóa nhòa đi bởi tiếng thở dài từ đầy dây bên kia.Một hồi yên lặng dài khi người cha ngập ngừng. Không gian dường như ngừng trôi, nữ diễn viên cảm nhận được điều gì đó, lo lắng nín thở."Con sắp xếp công việc được không? Mẹ con..."___________________Do hôm nay có một vài việc bận nên mình up trước giờ nhaaaa!! 4176 từ!! Vote và cmt ủng hộ mình ạaaa. Nhân tiện mình muốn hỏi, có nên đổi tên fic không ạ huhuhu.author: stgg_ddwnx
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com