TruyenHHH.com

LINGORM - LAY ĐỘNG TIẾNG LÒNG

Chương 47

lingorm27051105



"Cô ấy là bạn gái của con phải không?"

Orm Kornnaphat ngàn lần cũng không nghĩ tới, Cherry vừa nhìn một cái đã chọc thủng bí mật của nàng.

"Hình như mẹ con đã tỉnh!" Ánh mắt Orm Kornnaphat trốn tránh, vừa kêu vừa quát, thành công tránh né được chủ đề này.

Chuyện yêu đương này, quả nhiên vẫn không có cách nào có thể nhẹ nhàng nói ra ở trước mặt người lớn, Orm Kornnaphat không dám thừa nhận với Cherry, là vì sợ Cherry sẽ nói với mẹ nàng.

Ở phương diện này, Orm Kornnaphat luôn có cảm giác bị ám ảnh bởi mẹ Dew. Mẹ nàng kiểm soát nàng đến mức khiến nàng cảm thấy ngột ngạt, từ nhỏ đến lớn, mọi chuyện liên quan đến bạn bè đều bị bà nghiêm khắc kiểm soát, nói chi đến chuyện yêu đương.

Mẹ Dew đã nhấn mạnh nhiều lần với Orm Kornnaphat rằng nếu sau này muốn hẹn hò với ai, trước tiên phải cho bà biết người đó là ai.

Thật ra Orm Kornnaphat đang lo lắng, mẹ nàng sẽ không ủng hộ nàng hẹn hò với LingLing Kwong, bởi vì bà đã từng nói người yêu nhất định phải môn đăng hộ đối, các phương diện điều kiện phải tương xứng mới được.

LingLing Kwong lớn hơn nàng mười tuổi...

Chỉ là ở phương diện tuổi tác, trong lòng Orm Kornnaphat đã thấy có chút khó khăn.

"Mẹ, mẹ tỉnh rồi."

Trên giường bệnh, mẹ Dew cố gắng ngồi dậy.

Thấy bà muốn uống nước, Orm Kornnaphat nhanh tay cầm lấy ly nước đưa qua: "Sao mẹ lại không cẩn thận như vậy, đến mức ngất xỉu, có phải mẹ không ăn gì đã đi phẫu thuật hay không?"

Mẹ Dew uống một ngụm nước rồi bắt đầu lẩm bẩm: "Con còn nhớ con có người mẹ này sao? Suốt ngày không biết bận cái gì, trước kia cuối tuần còn về nhà một chút, hiện tại thì sao, người cũng không thấy bóng."

Tuy về nhà thì dễ dàng cãi nhau, không vui, nhưng Orm Kornnaphat biết, mỗi cuối tuần mẹ nàng đều ngóng trông nàng trở về, chỉ là sĩ diện nên bà không tiện mở miệng. Nhìn thấy bà mệt mỏi như vậy, Orm Kornnaphat liền cảm thấy khó chịu, bởi vì sự kiện cãi nhau lần trước, đã hơn một tháng nay nàng đã không quan tâm đến bà, ngày cả điện thoại cũng không gọi.

Orm Kornnaphat cúi đầu, nhỏ giọng thỏa hiệp: "Sau này có thời gian con sẽ về nhà."

Mẹ Dew quay mặt sang chỗ khác: "Con cứ lo việc của con đi, sau này cũng không cần về, vừa về nhà liền chọc mẹ tức giận, mẹ muốn con về là gì?"

"Đã bị bệnh rồi, chị đừng tranh cãi nữa, ngày thường Orm cũng bận rộn, còn phải đi học nữa." Cherry ngắt lời hai mẹ con, cô khom lưng, lấy gối đầu lót sau lưng Dew: "Không phải em đã nói với chị rồi sao, tăng ca cũng giống như liều mạng, lúc này bác sĩ Dew khắc sâu trong lòng chưa?"

Bị Cherry nói vậy, mẹ Dew liền im lặng, một lúc sau mới hỏi tiếp: "Tối khuya thế này rồi em còn tới đây làm gì, cũng đâu phải chuyện quan trọng."

"Em phát hiện sau nhiều năm rồi mà tật xấu mạnh miệng của chị vẫn chưa sửa, ngất xỉu mà nói không quan trọng sao?" Cherry nhìn sang Orm Kornnaphat: "Ngày mai con còn phải đi làm phải không? Ở đây cũng không có chuyện gì, đêm nay cô ở lại là được rồi, ngày mai là cuối tuần, cô vẫn còn nghỉ ngơi."

"Không được đâu ạ." Orm Kornnaphat lập tức phản đối, để cô mình ở lại đây chăm sóc mẹ mình, còn mình thì đi về, làm sao cũng không thể được: "Cô à, cô về nghỉ đi, để con ở lại chăm mẹ."

Mẹ Dew xoa xoa thái dương, mở miệng: "Hai người đều về đi, không cần ở lại. Ngày mai đã xuất viện rồi."

"Mẹ, con ở lại chăm sóc mẹ."

"Con về đi, ở đây cũng không được gì, ngày mai không định đi làm sao? Hay là muốn vừa làm vừa ngủ, đừng ở bệnh viện làm mất mặt mẹ."

Orm Kornnaphat bị nói đến á khẩu không trả lời được, mẹ nàng thật tuyệt, lời nói quan tâm người khác cũng có thể nói thành mắng chửi.

Cuối cùng, Orm Kornnaphat vẫn phải về, Cherry được ở lại, bình thường làm gì có ai thuyết phục được mẹ Dew ngoài Cherry. Về điểm này, Orm Kornnaphat cũng cảm thấy lạ, chắc trên đời thật sự có câu "vỏ quýt dày có móng tay nhọn".

Dew nằm trên giường bệnh, nghiêng đầu nhìn Cherry: "Em không về thật à?"

"Em không ngủ được, ở lại nói chuyện với chị một chút."

Dew cười cho qua chuyện, với Cherry, bà không có biện pháp nào.

"Có phải chị có chút nghiêm khắc với Orm hay không? Chị dồn hết sự chú ý lên người con bé, như vậy con bé sẽ rất mệt mỏi." Cherry kéo ghế qua, ngồi xuống bên cạnh giường: "Đừng lúc nào cũng chỉ mong con bé trở thành đứa con hoàn hảo. Chị cũng nên nghĩ cho bản thân một chút."

"Bây giờ chị còn mong muốn gì nữa đâu."

Cherry nghiêng đầu: "Ví dụ như... Tái hôn."

Dew dứt khoát: "Không nghĩ đến."

Cherry nhìn thấy dáng vẻ Dew thất vọng với hôn nhân, thì liền nói ra theo bản năng: "Không phải ai cũng như anh của em..."

Nói được một nửa, Cherry lập tức im lặng.

Cô biết mình đụng phải thiên lôi.

"Còn em thì sao, khi bao giờ mới tính đến chuyện kết hôn?" Dew đẩy câu hỏi sang cho Cherry, Cherry nhỏ hơn bà bảy tuổi, năm nay cũng gần 40.

Cherry cười cười: "Em không muốn kết hôn."

"Vì sao?"

"Kết hôn mới cần lý do, không kết hôn cũng cần lý do sao?" Cherry trả lời tỉnh bơ.

Không gặp được người thích hợp, kết hôn sẽ là bi kịch, chi bằng không kết hôn, Dew không có cách nào phản bác lại Cherry.

"Chị không muốn tái hôn, em không muốn kết hôn." Cherry làm bộ nói giỡn: "Em thấy... Hay là sau này chúng ta sống cùng nhau đi, vừa có người trò chuyện, vừa đỡ buồn."

"Lúc trước, chị đã nói với em rất nghiêm túc, nếu em không ngại có thể ở nhà của chị, vẫn còn mấy phòng trống."

"Chị tính rất hay, em đến nhà chị ở, sau này mỗi tối đều có người nấu cơm cho chị ăn."

Dew hiếm khi nở nụ cười: "Chị không lấy tiền nhà của em."

Cherry cúi đầu cười, không nói gì nữa.

...

Thứ hai, buổi sáng 10 giờ.

Trụ sở chính LO.

LingLing Kwong đang ngồi ở bàn làm việc, cúi đầu ký tên lên từng bản tài liệu. Trong văn phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng đầu bút sột soạt lướt trên mặt giấy.

Điện thoại nội bộ vang lên.

LingLing Kwong đưa tay nhấc máy: "Có chuyện gì?"

Đầu dây bên kia là giọng của thư ký: "Kwong tổng, hiện tại ngài có rảnh không? Giám đốc Sethratanapong muốn gặp ngài."

"Giám đốc Sethratanapong? Mới nhận chức giám đốc pháp vụ sao?" Tuy LingLing Kwong không quan tâm đến chuyện của phòng pháp vụ, nhưng quản lý cấp cao trong công ty có biến động, cô đương nhiên nắm rõ.

"Vâng, hiện giờ bộ phận pháp vụ đều do giám đốc Sethratanapong phụ trách."

"Được, hiện tại tôi đang rảnh."

Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên.

LingLing Kwong cũng vừa ký xong tài liệu cuối cùng: "Mời vào."

"Kwong tổng, giám đốc Sethratanapong tới."

LingLing Kwong đứng dậy, đi về phía trước vài bước, khi thấy rõ người vừa bước vào, cô sững người vài giây, không thể không nói rằng thế giới này thật nhỏ.

Tổng giám đốc pháp vụ mới nhận chức Sethratanapong, hóa ra lại chính là cô của tiểu bạch thỏ.

Cherry cũng ngoài ý muốn.

Tuy chỉ mới gặp mặt một lần, nhưng Cherry liếc mắt một cái là nhận ra LingLing Kwong ngay, đúng là người phụ nữ ở bệnh viện với Orm Kornnaphat tối hôm trước. Đối với một người phụ nữ có hình tượng và khí chất xinh đẹp như vậy, dù chỉ gặp qua một lần, cũng không thể không có ấn tượng sâu sắc. Huống chi, cô còn tưởng người này là bạn gái của Orm Kornnaphat.

Chỉ là lần này LingLing Kwong mang cho lại Cherry cảm giác khác nhau hoàn toàn, tối hôm trước LingLing Kwong không trang điểm, ăn mắc cũng đơn giản, nhưng hôm nay, Cherry thật sự bị người phụ nữ trước mắt làm cho kinh ngạc.

Dù là khuôn mặt hay dáng người, khí chất vẫn rất phong tình.

LingLing Kwong mặc áo len, phác hoạ lên đường cong hoàn mỹ, chỗ nên đầy đặn thì đầy đặn, chỗ nên thon thả thì thon thả, phía dưới là quần tây ống rộng cạp cao, đi giày cao gót gần mười phân, khiến đôi chân dài và vòng eo nhỏ nhắn càng thêm nổi bật.

Cherry cũng cao, nhưng đứng trước mặt LingLing Kwong, cô lại không có chút ưu thế nào. Ngược lại, cô cảm nhận được khí thế áp bách mà LingLing Kwong dành cho người khác, cũng đúng, mới 32 tuổi đã ngồi vào vị trí này của công ty, chắc chắn không phải người bình thường.

Không khí im lặng trôi qua.

Hai người đều nhận ra đối phương, nhưng lại rất ăn ý, không ai nhắc đến chuyện ở bệnh viện tối hôm đó. Dù sao bây giờ đang ở công ty, vẫn còn trong giờ làm việc.

"Giám đốc Sethratanapong, hoan nghênh gia nhập LO."

"Kwong tổng, ngưỡng mộ đã lâu." Cherry mỉm cười bắt tay với LingLing Kwong: "Nghe mọi người nhắc đến cô nhiều rồi, hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt."

LingLing Kwong cười nhạt, cô biết Cherry đã nghe người trong công ty nói một ít chuyện về cô, có lẽ ấn tượng về cô trong mắt Cherry nhất định sẽ không mấy tốt đẹp. Bởi vì cô nghe Ying nói, người trong công ty lén tặng cô biệt danh gọi là "Đệ nhất trap girl".

Sau khi nhận chức ở LO, đúng là Cherry đã nghe không ít tin đồn nhảm nhí về LingLing Kwong, vốn dĩ cô cũng không để ở trong lòng, đối với đồng nghiệp, từ trước đến nay cô chỉ quan tâm đến năng lực làm việc, không quan tâm đến cuộc sống cá nhân, nhưng hiện tại trong lòng cô khó tránh được một ít khúc mắc... Orm Kornnaphat sao lại thân mật với LingLing Kwong như vậy?

"Giám đốc Sethratanapong, cô muốn uống gì ạ?"

"Cà phê, cảm ơn."

"Kwong tổng, ngài cũng uống cà phê sao?" Thư ký lại quay sang hỏi LingLing Kwong.

LingLing Kwong cũng muốn uống cà phê, nhưng nhớ đến lời nhắc nhở của Orm Kornnaphat, muốn cô uống ít cà phê, liền nói với thư ký: "Lấy giúp tôi nước ấm."

Hai người ngồi xuống sô pha, bởi vì tuần này có một dự án cần cả hai đi công tác cùng nhau, cho nên hôm nay Cherry muốn đến gặp LingLing Kwong chào hỏi trước, tiện thể trao đổi sơ lược.

"Giám đốc Sethratanapong, cô vừa tới công ty đã phải đi công tác, vất vả rồi."

"Tôi tới thành phố A nghỉ ngơi hơn nửa tháng rồi, tôi còn mong được làm việc sớm hơn một chút." Cherry nhấp ngụm cà phê, cô cũng là người không thích nhàn rỗi: "Kwong tổng, không còn chuyện gì thì tôi không làm phiền cô làm việc nữa."

LingLing Kwong đứng dậy, tiễn Cherry ra đến cửa văn phòng.

Lúc Cherry muốn xoay người rời đi, đột nhiên nói: "Đúng rồi Kwong tổng, cô..."

"Gì vậy?"

"Ngày mai gặp ở sân bay." Vốn dĩ Cherry muốn hỏi LingLing Kwong, cô và cháu gái của mình làm sao biết nhau, nhưng ngẫm lại ở công ty hỏi cái vấn đề này, cũng không thích hợp cho lắm.

LingLing Kwong: "Ngày mai gặp."

...

Buổi tối, Orm Kornnaphat học xong môn tự chọn, vừa mới về đến ký túc xá, liền nhận được điện thoại của LingLing Kwong.

Lúc trước LingLing Kwong đã nói với nàng, muốn theo đuổi bạn gái thì mỗi ngày phải gọi điện thoại cho người đó, bắt đầu từ ngày đó, mỗi ngày Orm Kornnaphat đều nhận điện thoại của LingLing Kwong, chưa từng xót một ngày nào.

"Đến ký túc xá rồi hả?"

"Em vừa mới đến, còn chị thì sao? Bây giờ đang làm gì?"

LingLing Kwong nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, vừa gọi điện thoại vừa vuốt ve Charsiu, cố ý dừng lại một chút, sau đó dịu dàng nói: "Đang nhớ đồ ngốc."

Ở đầu dây bên kia, Orm Kornnaphat cười không ngừng.

LingLing Kwong nghe vậy hỏi tiếp: "Tôi nhớ đồ ngốc, em cười vui vẻ như vậy làm gì?"

"Em thích vui vẻ~~~" Orm Kornnaphat phát hiện LingLing Kwong còn có thể nói ra những lời như vậy để chọc nàng, vốn dĩ nàng còn lo lắng LingLing Kwong sẽ chê nàng trẻ con, bây giờ xem ra, có đôi khi LingLing Kwong còn trẻ con hơn nàng.

Hai người cứ như vây, chị một câu em một câu, giống như có thể nói mãi không hết chuyện.

"Ngốc nghếch, ngày mai tôi phải đi công tác."

"Lại phải đi công tác."

"Sẽ không lâu đâu, hai ngày là về rồi. Em đoán xem tôi đi cùng với ai?" LingLing Kwong nhìn trần nhà, trong lòng ôm gối dựa lưng, nhưng không thoải mái bằng ôm tiểu bạch thỏ, lại muốn ôm nàng.

"Ai vậy?"

"Ai?" LingLing Kwong hỏi như vậy, Orm Kornnaphat nghĩ rằng có thể là người nàng quen biết.

"Cherry Sethratanapong, em biết không?"

Cherry Sethratanapong, cái tên quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

"Là cô của em... Hoá ra cô của em đến công ty chị làm việc?!" Orm Kornnaphat cản thấy thật vi diệu, thế giới này thật nhỏ."

...

Buổi sáng ngày hôm sau, LingLing Kwong mang theo bảy người trong dự án bay đến thành phố Y, Cherry cũng có mặt trong đó.

LO đãi ngộ rất tốt, tất cả mọi người đều được sắp xếp vào khoang hạng nhất.

Tới thành phố Y, sau khi ăn trưa xong, liền đi đến công ty của đối tác, chủ yếu là thương lượng và định ra hợp đồng cho dự án mới.

Do công ty hai bên hợp tác đã nhiều năm, cho nên quá trình đàm phán diễn ra khá thuận lợi, cuối cùng trên bàn đàm phán, LingLing Kwong còn ép đối phương nhượng bộ năm phần lợi nhuận.

Cherry cũng đã tham gia khá nhiều đàm phán thương mại, nhưng cô chưa từng gặp ai giống như LingLing Kwong, có thể đem khéo léo đưa đẩy và mạnh mẽ cứng rắn, kết hợp rất hoàn mỹ.

Trong công ty có tin đồn nói Kwong tổng dựa vào "Nhan sắc" để đi lên, nhưng sau khi làm việc chung với LingLing Kwong, Cherry cảm thấy không giống như tin đồn, LingLing Kwong gợi cảm, quyến rũ, tràn đầy hương vị phụ nữ, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy không hề yếu thế.

Không nói đến chuyện đời tư, Cherry thật sự rất nể phục kiểu phụ nữ như LingLing Kwong, vừa tự tin vừa có năng lực.

Buổi tối, sau tiệc ăn mừng dự án thành công, vài đồng nghiệp háo hức rủ nhau đi quán bar chơi tiếp.

"Tôi có chút mệt, không đi đâu, mọi người chơi vui vẻ nhé." Mấy chỗ như quán bar không phải là nơi Cherry cảm thấy thoải mái, đa phần là mấy người trẻ tuổi thích náo nhiệt.

"Kwong tổng đi không ạ?"

"Kwong tổng nhất định phải đi chứ ~"

"Đi thôi đi thôi ~"

"Tôi cũng không đi, mọi người đi đi." Đã rất lâu rồi LingLing Kwong không đi quán bar. Trước đây, cô đi quán bar là vì ở đó uống rượu rất náo nhiệt, bây giờ mỗi ngày đều có người nhắc nhở cô không được uống rượu, với lại, nếu có thời gian đi quán bar chơi, thì nên để thời gian đó về nhà sớm với tiểu bạch thỏ.

"Không thể nào, Kwong tổng ngài chính là nữ hoàng của quán bar, sao lại không đi! Ngài nhất định phải đi!"

"Đúng vậy, nữ hoàng quán bar nhất định phải đi..."

"Nữ hoàng quán bar!"

"..."

Một đám người bắt đầu vây quanh LingLing Kwong, đái khái là vì hôm nay ký được hợp đồng lớn nên ai cũng kích động, đối với boss cũng không biết trên biết dưới, nhưng chủ yếu là do LingLing Kwong rất cởi mở.

Nữ hoàng quán bar??? Cái biệt danh chết tiệt gì vậy, LingLing Kwong đau đầu, khi cô nghiêng đầu đúng lúc cùng Cherry liếc mắt một cái.

"Tôi không đi, tôi mệt rồi." LingLing Kwong từ chối lần nữa.

Boss từ chối đến hai lần, mọi người đều hiểu, tiếp tục nói nữa cũng không thú vị.

Sau khi mọi người đi hết.

Cherry cười cười hỏi LingLing Kwong: "Sao lại không đi chung với bọn họ?"

LingLing Kwong mỉm cười, mặt không đổi sắc: "Thật ra, bình thường tôi không thích đến những chỗ đó."

Cherry giật mình, cô còn tưởng LingLing Kwong sẽ giống với những tin đồn trong công ty: "Vậy sao bọn họ lại gọi cô là nữ hoàng quán bar?"

LingLing Kwong lại cười, tiếp tục giải thích: "Cô biết đó, có đôi khi có những buổi xã giao không có cách nào khác ngoài đến đó, cho nên không thể không đi. Tôi cũng rất bất đắc dĩ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com