TruyenHHH.com

Lingorm Euphoria

Sau bữa tối, Orm Kornnaphat lấy cớ đi vệ sinh để rời khỏi bàn ăn. Nàng thấy nóng và bức bối. Nóng vì thời tiết oi ả dù điều hòa vẫn đang chạy, và bức bối... chỉ vì mọi thứ trong người nàng như đang rối loạn cả lên. Đôi khi, điều đó vẫn hay xảy ra.

Nàng biết đường đến nhà vệ sinh ở tầng một, nằm gần cuối hành lang. Orm khép cửa lại, khóa chốt một cái tách, rồi tựa lưng vào cánh cửa gỗ mát lạnh.

Nhắm mắt lại, nàng hít một hơi thật sâu. Rồi thêm một hơi nữa. Bàn tay nàng chậm rãi đưa lên bầu ngực, xoa nhẹ theo một nhịp điệu thư giãn, như một cách để giải tỏa căng thẳng trong cơ thể.

Orm Kornnaphat đổi sang bên còn lại, lặp lại chuyển động như vừa rồi. Một tiếng thở khẽ thoát ra từ đôi môi nàng.

Và rồi... đôi mắt nàng mở to.

Cánh cửa dẫn ra hiên bên cạnh đang mở hé. Dựa hờ vào khung cửa là Lingling Kwong, điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay, đang ung dung hút một hơi, mắt dõi theo từng cử chỉ của Orm Kornnaphat không chớp mắt.

Orm lập tức buông tay xuống, toàn thân bừng lên trong cảm giác bối rối. Nàng bị bắt gặp. Nàng biết điều đó. Và nó khiến nàng nóng ran đến mức không thể thở nổi.

Nhưng Lingling Kwong chỉ giữ một vẻ mặt thản nhiên, chậm rãi rít thêm một hơi thuốc. Ánh nhìn của chị ta vẫn chăm chú, như thể đang đọc từng phản ứng nhỏ nhất trên gương mặt nàng.

Orm lẽ ra phải quay đi, chạy trốn, hay ít nhất cũng nên nói điều gì đó. Tỏ ra trưởng thành, dám nhận lỗi. Dù sao thì đây là nhà vệ sinh, nàng đã khóa cửa cho nên người có lỗi là Lingling, đúng không?

Nhưng Orm Kornnaphat không làm gì cả. Nàng đứng im như bị đóng đinh tại chỗ, chờ xem người kia sẽ làm gì tiếp theo.

Và Lingling đã hành động. Cô bước lên một bước, khẽ khép cửa hiên lại rồi bắt đầu tiến về phía Orm bằng những bước chân chậm rãi, uể oải, gần như lười biếng.

Orm nhìn thấy Lingling đặt điếu thuốc còn đang cháy dở lên thành bồn rửa. Rồi cô cúi xuống, đưa mắt nhìn thẳng vào nàng ở cùng tầm mắt.

Khoảng cách giữa đôi môi họ gần đến mức Orm có thể ngửi thấy hơi thở của Lingling. Mùi khói thuốc. Nồng, và khó chịu.

Orm Kornnaphat chắc chắn rằng Lingling Kwong sắp hôn mình. Nàng hé môi, gần như đón nhận điều sắp đến.

Nhưng Lingling... không làm vậy.

Cô không hôn nàng như Orm nghĩ. Thay vào đó, Lingling xoay người Orm lại, để lưng nàng tựa hẳn vào cánh cửa gỗ ấm. Má nàng chạm vào mặt gỗ nhẵn và sau lưng, Lingling Kwong bắt đầu chậm rãi miết tay dọc theo những đường cong như sóng uốn mềm mại của một vạt đồi xanh.

"Đây là điều em thích sao?" Lingling khẽ thì thầm khi bàn tay cô lướt đến đôi hoa đào đang e ấp sau lớp vải mỏng. Cô nâng niu chúng bằng cách giống hệt Orm đã làm với chính mình trước đó, chỉ là đôi chút táo bạo hơn. Cô véo nhẹ vào hạt đậu khiến thân thể của nàng không ngừng run rẩy.

Orm Kornnaphat rướn đầu ngửa ra sau, tựa vào bờ vai Lingling, một tiếng thở khẽ bật ra từ khe lá vừa hé mở. Lingling đặt một nụ hôn lên gò má nàng thật dịu dàng.

Rồi đôi tay ấy từ tốn kéo vạt váy Orm lên cao đến ngang hông. Không hề do dự, Lingling Kwong đưa tay len qua lớp vải cuối cùng, chạm vào khu vườn ẩm mềm đang chờ mùa nở rộ.

"Orm... chỗ này của em thật ướt." Giọng Lingling trầm lại, nhưng âm điệu lại ngọt ngào nịn tai.

Cô luồn một ngón tay vào bên trong nàng, khiến Orm khẽ rên rỉ một tiếng nữa, lần này rõ hơn trước.

"Suỵt" Lingling Kwong áp sát, thì thầm bên tai như gió lướt qua tán lá "Tôi sẽ giúp em cảm thấy thoả mãn. Ngay bây giờ. Hiểu chứ?"

Orm Kornnaphat không trả lời, chỉ để mặc cho từng làn sóng dịu êm lan ra từ nơi Lingling đang kiên nhẫn dẫn lối, từng nhịp đẩy đưa khiến người kia chỉ biết cắn chặt răng để ngăn tiếng rên rỉ. Một ngón tay, rồi thêm một ngón nữa, len lỏi giữa rừng cây, tìm đến suối nguồn sâu kín.

"Nói đi, nếu không tôi sẽ dừng lại." Lingling Kwong vừa chậm rãi tiến lui, vừa nói trong làn hơi khàn khàn.

Orm Kornnaphat khẽ liếm môi, hơi thở loạn nhịp, tận hưởng cảm giác những ngón tay của Lingling hoạt động bên trong mình.

"Thử lại lần nữa nhé. Tôi sẽ khiến em tan chảy. Hiểu chưa?"

"Hiểu..." Orm thì thầm sau đó thở dài khi cố gắng đưa đẩy trên ngón tay của Lingling.

Lingling Kwong dùng tay còn lại giữ chặt Orm, khiến nàng không thể xoay người đi rồi bắt đầu tăng nhịp, như những cơn gió mạnh dần trước khi mưa đổ, từng đợt, từng đợt cuốn Orm Kornnaphat rơi vào cơn bão nhỏ của chính mình. Và chỉ trong khoảnh khắc, Orm đã đạt được cực khoái tuyệt vời nhất mà nàng từng có.

Orm Kornnaphat hé mở mắt, nhìn vào chiếc gương nhỏ bên trên bồn rửa. Trong đó, phản chiếu lại hình ảnh Lingling đang từ tốn rút tay ra, rồi chạm lên đôi môi hình trái tim của nàng.

Gò má Lingling Kwong đỏ ửng và nàng cũng vậy.

"Em thật ngọt ngào" Lingling khẽ cười, vẫn nhìn vào gương, "Và tôi hứa, đây mới chỉ là khúc dạo đầu. Tôi có thể khiến em lên đỉnh theo vô vàn cách khác nhau, chỉ cần em cho phép."

Bàn tay còn lại của cô khẽ siết vào eo Orm, kéo nàng sát hơn, để sau lưng nàng có thể cảm nhận được thân thể vững vàng và ấm áp của cô.

"Thật ra thì tôi cũng vừa tự mình thoả mãn cách đây vài phút"

Orm Kornnaphat quay phắt lại, ánh mắt mở lớn, "Chị vừa... tự sướng trong phòng người khác?"

"Thì em cũng vậy thôi." Lingling mỉm cười "Và em sẽ còn như thế nữa."

"Không... tôi sẽ không." Orm nói, nhưng cả lời nói lẫn ánh mắt đều không có lấy một tia kiên định.

Lingling Kwong đặt hai tay lên hông nàng, vây lấy như hàng rào hoa bao quanh một bụi hồng sắp nở.

"Em rõ ràng là muốn tôi. Đừng tự lừa mình nữa. Em vào đây để thoả mãn bản thân, để giải toả nhu cầu sinh lý của mình. Và tôi cũng vậy. Chỉ khác là, tôi có thể làm điều đó... tốt hơn rất nhiều."

Hơi thở của Orm Kornnaphat loạn nhịp. Giọng nói khàn đặc của Lingling như những cánh hoa đỏ rực xoáy lấy tâm trí nàng, nó quyến rũ khiến nàng khó có thể suy nghĩ sáng suốt.

"Đi khách sạn với tôi đi. Tôi hứa là sẽ chậm rãi, chăm sóc không sót bất cứ chỗ nào trên cơ thể em..."

"Im đi." Orm Kornnaphat hét lên, cuối cùng cũng thức tỉnh khỏi cơn mơ đầy mật ngọt.

Nàng đẩy Lingling ra, mở khóa cửa rồi nhanh chóng bước đi.

Cơn sóng đã rút, chỉ để lại một vùng trời đỏ au vì xấu hổ và giận chính mình. Làm sao nàng lại để điều đó xảy ra?

Dù thỏa mãn đến đâu... thì cái cách nàng để một người lạ bước vào chiếm tiện nghi ấy, vẫn là điều khiến nàng không thể tha thứ cho bản thân.

Nàng không phải người như thế.

Orm Kornnaphat gần như giậm chân bước xuống cầu thang, lửa giận bốc lên tận óc.

Nichaa thấy nàng liền khẽ hỏi "Cậu ổn chứ?"

"Tại sao lại không chứ?" Orm đáp gắt gỏng, cố tìm Taew Natapohn để chào tạm biệt trước khi rời đi.

Phần tệ nhất là đôi mắt nàng đã bắt đầu cay xè. Nàng không thể để mình sụp đổ giữa một căn phòng đông người như thế này.

"Taew." Orm Kornnaphat cất tiếng khi thấy cô đang trò chuyện với Mint và Yeena.

"Ơ, cậu đây rồi. Mà... cậu ổn chứ?" Taew hỏi, mắt cô đảo khắp gương mặt nàng.

Có lẽ nàng trông thật tệ.

"Trông mặt tớ có vấn đề gì sao?"

"Không, không có. Đừng hiểu nhầm." Taew Natapohn đặt tay lên vai nàng "Chỉ là mặt cậu đỏ ửng như tôm luộc thôi"

"Cậu nhìn nhầm rồi. Chúc ngủ ngon, Taew. Tớ sẽ gặp lại cậu khi có dịp."

Orm Kornnaphat hôn gió hai cô gái, rồi chào tạm biệt những người còn lại. Taew lịch sự đưa nàng ra hành lang để lấy áo choàng.

Cửa vừa mở ra, và thứ đầu tiên Orm nhìn thấy là Lingling Kwong đang ngồi trên bậc thềm gần cửa ra vào, giữa làn khói trắng mờ ảo của điếu thuốc thứ hai trong buổi tối.

"Cứ tưởng cậu đi rồi chứ." Taew nói, giọng có chút trách móc.

"Giờ thì tớ đi đây." Lingling đứng dậy. Ánh mắt cô chạm vào Orm "Tôi đưa em ra xe nhé?"

Orm Kornnaphat nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo. Nàng không phải người dễ dãi. Chính Lingling mới là người vượt ranh giới. Lẽ ra chị  phải hiểu rằng không nên lợi dụng một ai đó khi họ đang trong trạng thái nhạy cảm như vậy.

"Tôi đã có người đưa rồi."

Chân mày Lingling Kwonh khẽ nhướn lên khi thấy vệ sĩ của Orm bước lại gần. Nếu cô thấy nhẹ nhõm, thì cũng che giấu rất giỏi.

Taew Natapohn hắng giọng, gần như mỉm cười vì dường như cô đã lờ mờ hiểu chuyện.

"Vậy nhé, hẹn gặp hai người lần sau tại Paris."

Orm Kornnaphat mỉm cười, hôn tạm biệt Taew, cố ý né Lingling và bước nhanh trên lối đi rải sỏi dẫn ra xe.

Nhưng Lingling Kwong chỉ cần vài bước là đã đuổi kịp nàng. Cô nắm lấy cổ tay Orm và kéo nàng trở lại một cách bất ngờ, khiến Orm mất thăng bằng mà ngã vào lòng cô.

Vệ sĩ của Orm lập tức căng người, tay khẽ đưa về phía áo khoác như muốn sẵn sàng rút ra thứ gì đó.

Lingling chẳng hề để tâm, mắt cô chỉ hướng về phía nàng. "Paris à? Em biết không, tôi cũng sống ở đó."

"Tôi biết. Và tôi không quan tâm." Orm gắt lên, đẩy vào ngực cô để thoát ra.

Nhưng Lingling vẫn nắm lấy cổ tay nàng không buông.

"Chị nghĩ mình có quyền nắm tay tôi sao?" Orm Kornnaphat nói, giọng đã cao lên.

Lingling nhíu mày. "Tôi vừa khiến em lên đỉnh đấy."

Orm Kornnaphat đỏ bừng cả mặt như trái táo vừa chín, vội liếc quanh xem vệ sĩ có nghe thấy không.

"Sao? Anh ta sẽ mách bố em à?"

"Tất nhiên là không." Orm rít lên, giận đến phát run.

Lingling Kwong đưa ngón tay cái áp lên cổ tay nàng. "Nhịp đập em hỗn loạn quá."

Orm biết cô đang nói về trái tim nàng. "Đó là phản ứng sinh học. Chị nghĩ tôi kiểm soát được à?"

"Tôi không muốn em kiểm soát nó."

Orm Kornnaphat quay mặt đi, vì ánh nhìn của Lingling quá dữ dội. Cô đẹp như bức ảnh trang bìa tạp chí và nguy hiểm cũng như thế.

Biển khẽ ngân xa xa. Dưới ánh trăng, cảnh vật dịu dàng một cách lạ lùng. Nhưng Orm thì lại đang chìm trong một cơn bực bội thứ hai cũng dữ dội như cơn đầu tiên.

"Lingling, tôi cần đi."

"Vậy thì ai cản em?"

"Chị." Orm Kornnaphat giơ cổ tay lên cho cô thấy bàn tay vẫn còn đang siết lấy mình.

"Em chưa bảo tôi buông ra." Lingling nói, giọng khàn khàn như tiếng gió đêm lướt qua vòm cây, vừa đùa giỡn, vừa mời mọc, vừa ngọt ngào đến mức khiến lòng người ngỡ ngàng.

Orm Kornnaphat lại đỏ bừng mặt.

"Vậy thì, buông tôi ra đi" Nàng nói.

"Nói cho thật dứt khoát đi."

"Gì cơ?" Orm lẩm bẩm, "Buông tôi ra đi, đồ điên này."

Lingling Kwong lập tức thả tay ra, mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt như vừa phát hiện ra một bí mật kỳ thú.

"Chỉ cần em nói vậy thôi. Phải thừa nhận là chưa ai từng gọi tôi là đồ điên bao giờ."

Orm Kornnaphat không phải người thô lỗ, nhưng nàng nhận ra người phụ nữ này như đang đánh thức cái mặt lạnh lùng, cứng rắn vốn giấu kín trong nàng thứ phòng vệ tự nhiên hơn là bản chất thật sự.

Lingling Kwong khiến nàng có chút sợ hãi, không phải kiểu ám ảnh, muốn chiếm đoạt, mà là một nỗi lo âu khác lạ, thứ mà Orm chưa từng trải qua.

Nàng ngẩng cao đầu hơn một chút, chạm đến gần tầm mắt của Lingling.

Rồi nàng bước đi, dáng kiêu sa như cánh bướm lướt nhẹ trên những cánh hoa ban mai, tiến về phía chiếc Jaguar đang đợi sẵn.

Đây là lần thứ hai trong buổi tối, Orm Kornnaphat  để lại LingLing Kwong đứng một mình.

Lingling nhét tay vào túi áo khoác, nhìn chiếc xe lăn bánh khuất dần. Orm thẳng thắn, kiêu kỳ đến mức làm da cô như nổi gai ốc.

Cô thèm khát được cảm nhận cái cách nàng uốn éo, rên rỉ trên bàn làm việc hay ở đâu đó như những cành hoa rung rinh dưới cơn mưa nhẹ. Nhưng cuối cùng, Lingling tự nhủ "Không đáng để bận tâm."

Orm Kornnaphat cũng chỉ là một trong những cô tiểu thư đỏng đảnh khác mà thôi. Họ thích chơi trò khó gần, rồi khi được chinh phục xong, cô cũng chẳng buồn đeo đuổi lâu.

Lingling Kwong không có thời gian hay năng lượng để lãng phí cho những cuộc săn đuổi vô nghĩa, khi người phụ nữ tiếp theo mà cô gặp chắc chắn sẽ sẵn lòng nằm trên giường, trải rộng như bông hoa hé nở chờ cô chạm vào.

Và hơn hết, họ chẳng có giá trị gì nhiều.

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com