TruyenHHH.com

[LingOrm] Đơn Côi

Chương 14

olongmatchaa

Đầu tuần mới luôn khiến Orm Kornnaphat cảm thấy như mình đang rơi vào một hố sâu thăm thẳm, không đáy, và đó chẳng phải là cảm giác nàng mong đợi. Nàng đã từng dấn thân vào con đường kinh doanh riêng chỉ để thoát khỏi sự ngột ngạt của những ngày tháng lặp đi lặp lại, đơn điệu và cạn kiệt sức lực — nơi mà từng ngày trôi qua chẳng khác nào hòa lẫn vào nhau. Thế nhưng, giờ đây nàng lại quay cuồng trong guồng quay quen thuộc của một sáng thứ Hai tất bật. Nàng vội vã đưa bọn trẻ đến trường đúng giờ, lái xe đi mua nguyên liệu cho bữa tối, trở về nhà lo việc giặt giũ, dọn dẹp, rồi lại hấp tấp đón con tan học, tiếp tục đưa Earth đến buổi tập bóng chày. Đứng lặng bên lề sân tập, giữa cái lạnh thấu da thấu thịt của cuối tháng Hai, nàng chỉ ao ước một điều nhỏ nhoi là được cảm nhận chút hơi ấm, dù là từ ánh mặt trời hiếm hoi hay từ chính lòng mình.

Giữa những cơn gió lạnh cắt da cắt thịt, điều duy nhất sưởi ấm trái tim Orm Kornnaphat là những dòng tin nhắn từ Lingling Kwong. Khi nàng phàn nàn về cái lạnh tê tái trong chiếc váy mỏng manh, Lingling lập tức đáp lại bằng một câu đùa táo bảo rằng cô có thể viết cả một bài luận về "vòng ba" của nàng. Điều đó vừa thực tế vừa đầy ngụ ý khiến nàng khẽ bật cười.

Mối quan hệ giữa Orm và Tate tiếp tục duy trì một vẻ lịch sự khó đoán. Nàng cảm thấy cả hai như đang khiêu vũ trong một vòng tròn hoàn hảo, không ai dám phá vỡ nhịp điệu.Nhưng nàng tạm chấp nhận điều đó. Nàng không muốn ép Tate mở lòng, bởi ngay cả chính nàng cũng không rõ mình thật sự mong đợi điều gì từ anh.

Đến giữa tuần, Tate bất ngờ đề nghị khôi phục lại những buổi hẹn hò từng là thói quen quen thuộc của họ vào mỗi tối thứ Sáu. Trước đây, những buổi tối ấy là khoảng thời gian dành riêng cho nhau nhưng chúng đã bị gián đoạn khi Orm Kornnaphat cố gắng mang thai và từ bỏ rượu. Đề nghị ấy làm lòng Orm bỗng chùng xuống. Nàng đồng ý, dù biết điều đó đồng nghĩa với việc phải hủy kế hoạch cùng Lingling. May mắn thay là cô chẳng phiền khi dời sang tối thứ Bảy, và Tate thì luôn ở nhà vào ngày đó.

Tối thứ Sáu, Orm đã chăm chút vẻ ngoài và nàng biết mình trông thật rực rỡ. Chiếc váy xanh lam ôm sát cơ thể tôn lên đường cong quyến rũ, đôi giày cao gót làm nàng cao gần bằng Tate và mái tóc óng mượt khiến nàng tựa như một tác phẩm nghệ thuật sống động. Nhưng dù chăm chút đến vậy, nàng vẫn cảm thấy lạnh. Cái lạnh không chỉ từ thời tiết mà còn từ sự thờ ơ của Tate, người dường như chẳng để tâm đến vẻ đẹp quyến rũ của nàng, ít nhất là không bằng ánh mắt ngưỡng mộ của anh chàng phục vụ. Trong một khoảnh khắc riêng tư tại phòng vệ sinh, Orm chụp một bức ảnh gợi cảm từ phần ngực mình, gửi ngay cho Lingling Kwong. Chỉ trong chốc lát, những tin nhắn giữa họ trở nên táo bạo hơn bao giờ hết, tựa như ngọn lửa âm ỉ vừa được thổi bùng.

Thứ Bảy cuối cùng cũng đếnmang theo sự đam mê mãnh liệt giữa Orm và Lingling. Họ yêu nhau chậm rãi, từng chút một, như thể thời gian đang ngừng lại chỉ để họ tận hưởng từng hơi thở của nhau. Đôi môi khéo léo của Orm khiến Lingling chìm trong khoái cảm hai lần, để rồi cô nằm kiệt sức, không đủ sức tiễn nàng ra cửa.

Trong khi đó, điệu vũ nhẹ nhàng và giữ khoảng cách giữa Orm và Tate vẫn tiếp tục. Nhưng những buổi hẹn hò ấy không hoàn toàn vô nghĩa. Orm trân trọng khoảng thời gian yên bình khi ở cạnh Tate, không có sự quấy rầy của bọn trẻ. Anh vẫn là người bạn thân thiết nhất của nàng, người sẵn sàng cùng nàng xem những bộ phim tình cảm sướt mướt mà không phàn nàn. Dù giữa họ không còn sự gần gũi về mặt thể xác, nàng vẫn cảm thấy mọi thứ ổn.

Mỗi tối thứ Bảy, Orm lại tìm đến Lingling, mang theo rượu vang, thuốc lá, và những món ăn nhẹ như ô liu, phô mai hay quả chà là. Họ nằm dài trên ghế sofa, cơ thể trần trụi, vừa nhâm nhi vừa tận hưởng từng chút khoái lạc trong sự đồng điệu của nhau.

Dù bề ngoài tỏ ra bình thản nhưng tâm trí Orm Kornnaphat vẫn ngập tràn những suy nghĩ rối ren. Và nàng chọn cách lờ chúng đi bằng việc giữ mình bận rộn. Những ngày này, nàng tất bật cho bữa tiệc lớn vào ngày 11 tháng 5 – vừa để chúc mừng sinh nhật lần thứ 38 của Tate, vừa kỷ niệm 5 năm ngày cưới của họ.

Lingling Kwong vừa hoàn thành hai dự án dịch thuật lớn, những công việc đã khiến cô quay cuồng suốt nhiều tuần liền. Ban đầu, cô choáng ngợp trước cường độ mãnh liệt trong mối quan hệ với Orm, nhưng dần dần cảm giác ấy trở nên quen thuộc. Một buổi tối mỗi tuần vẫn là quá ít so với nỗi khao khát được gần bên nàng nhiều hơn, nhưng Lingling hiểu mình phải chấp nhận. Cô tự nhủ rằng bản thân không nên mơ tưởng đến điều không thể đó là có được Orm trọn vẹn, mọi lúc, mọi nơi.

Ngày bữa tiệc diễn ra, Orm phải tất bật từ sớm. Nàng lao vào chuẩn bị mọi thứ, chạy khắp nhà để sắp xếp trong khi Tate đưa bọn trẻ đi dự các trận đấu thể thao. Cả Ella, cô bé giờ đây đã hoạt bát và năng động hơn hẳn, cũng háo hức chạy nhảy không ngừng bên cạnh anh.

Sân vườn dần được hoàn thiện với những chiếc bàn tiệc được bày biện gọn gàng, lều bạt vững chãi, và lò sưởi ngoài trời thuê từ công ty dịch vụ. Phần đồ ăn thức uống sẽ được đội ngũ phục vụ mang đến vào buổi chiều. Khi đang cố gắng di chuyển một chậu cây lớn trên hiên nhà, Orm cảm nhận tiếng rung nhẹ từ túi quần.

Lingling: Chào em yêu. Sao rồi? Có cần chị giúp gì không?

Orm Kornnaphat khẽ mỉm cười khi đọc tin nhắn từ Lingling. Tuần trước, họ đã không gặp nhau vì bọn trẻ đổ bệnh, khiến cả nàng và Tate đều phải tất bật chăm sóc. Những ngày qua, nàng và Lingling nhắn tin cho nhau nhiều hơn thường lệ, từng dòng chữ như mang theo hơi thở nóng bỏng của khao khát bị dồn nén. Tối hôm qua, những tin nhắn ấy đã vượt khỏi ranh giới thường tình, khơi dậy một cơn sóng ngầm trong lòng Orm. Và rồi không kìm được, nàng đã lén vào phòng vệ sinh để giải tỏa bản thân, trong khi Tate vẫn mải mê với công việc trong văn phòng.

Orm: Ổn lắm. Giá mà em có thời gian để được "chị giúp" một chút.

Lingling: Ý chị là giúp bữa tiệc mà!! Đừng khiến chị lại mất tập trung!

Orm: Haha, xin lỗi. Chỉ là em muốn gặp chị quá đi.

Lingling: Thôi nào. Chị không thể chờ thêm nữa. Mấy giờ chị nên đến?

Orm cảm thấy một nỗi bồn chồn lan tỏa trong lòng. Nàng vừa mong ngóng gặp Lingling, vừa lo lắng khi đây sẽ là lần đầu tiên cô gặp Tate và cả gia đình nàng. Mặc dù Lingling Kwong đã quen với Ella và gần đây tình cờ gặp được Earth tại cửa hàng, nhưng giữa họ vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định trừ những buổi hẹn vào cuối tuần. Orm Kornnaphat không chắc mình có thật sự muốn cô tham dự bữa tiệc hay không. Nàng khao khát giữ Lingling cho riêng mình, nhưng điều đó là không thể. Họ phải đợi thêm một tuần nữa mới có thể chính thức ở cạnh nhau.

Orm: Tầm 5-5 giờ 30 nhé.

Chiều dần buông, Lingling Kwong bắt đầu chuẩn bị cho buổi tối. Cô chọn bộ đồ mới mua, đặc biệt dành riêng cho dịp này. Thời tiết se lạnh, cô khéo léo phối chiếc váy da mềm mại với quần tất dày, áo dài tay họa tiết hoa trắng dịu dàng, và đôi bốt cổ thấp vừa đủ ấm áp. Trang điểm nhẹ nhàng, cô tô thêm chút son đỏ sẫm vừa mua, sắc màu quyến rũ hoàn thiện vẻ ngoài đầy tinh tế.

Hôm nay là cũng ngày sinh nhật của Lingling và khác với mọi năm, cô cảm thấy có chút háo hức. Bình thường, ngày này trôi qua trong yên lặng, không tiệc tùng hay những lời chúc tụng náo nhiệt. Nhưng năm nay, việc tham dự một bữa tiệc dù không phải của mình lại khiến cô thấy mình đặc biệt hơn thường lệ.

Đúng 5 giờ 15 phút, Lingling băng qua con đường dẫn đến ngôi nhà. Ký ức về lần duy nhất cô đến đây trước đó là vào ngày cả hai tranh cãi. Nhưng hôm nay, không khí khác biệt hẳn – một sự kỳ vọng xen lẫn chút lo lắng. Nhắn tin báo trước rằng mình sắp đến, Lingling Kwong bước lên lối đi lát đá dẫn vào cửa chính. Và khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Orm đứng chờ, nụ cười của nàng rạng rỡ đến mức làm Lingling quên cả hơi lạnh đầu đông.

Orm Kornnaphat khoác lên mình chiếc váy hồng nhạt dài ngang gối cùng với tay áo dài tinh tế, tỏa ra vẻ dịu dàng mà thanh lịch. Điểm nhấn là chiếc khăn choàng rực rỡ sắc màu, tựa như nàng đã mang cả bình minh dịu dàng đến buổi gặp gỡ. Nhưng điều làm Lingling ngẩn ngơ chính là mái tóc của nàng. Bởi nó không chỉ bồng bềnh, mềm mại mà nó còn sáng màu hơn thường lệ, như thể phản chiếu ánh sáng từ một thế giới khác.

"Chúc mừng sinh nhật" Orm dịu dàng cất lời, một nụ cười ngượng ngùng điểm trên môi, khiến nét bẽn lẽn phảng phất trên gương mặt nàng thêm phần đáng yêu.

"N'Orm, tóc của em..." Lingling nói với ánh mắt pha lẫn sự ngỡ ngàng và thích thú. Orm Kornnaphat khẽ đỏ mặt, nghiêng đầu, để lọn tóc óng ánh buông hờ theo từng chuyển động duyên dáng.

"Em vừa nhuộm xong đấy. P'Ling có thích không?" Giọng nàng nhỏ nhẹ, hơi run, nhưng đôi mắt ánh lên niềm hy vọng mong manh.

"Thích chứ!" Lingling Kwong bật cười, ánh mắt đong đầy sự ấm áp khi bước vào nhà. Ánh nhìn của họ vô tình giao nhau, một tia lửa cảm xúc len lỏi và bùng lên, như thể không cần bất cứ lời nào để hiểu thấu trái tim đối phương. Không thể kìm lòng hơn, Orm vòng tay ôm chặt lấy Lingling, kéo cô vào sát mình như sợ cô sẽ tan biến vào hư không.

"Em nhớ chị" Orm thì thầm, giọng nàng như nghẹn lại, cảm xúc trào dâng không thể kiểm soát. Chỉ đến giây phút này, nàng mới thật sự nhận ra nỗi nhớ ấy lớn đến nhường nào, như một dòng thác bị kìm nén lâu ngày cuối cùng cũng tìm được lối thoát. Không còn những lời bông đùa, những dòng tin tán tỉnh, chỉ còn lại sự thật thuần khiết. Nàng nhớ Lingling, nhớ từng ánh mắt, từng nụ cười, từng phút giây bên nhau.

"Chị cũng vậy" Lingling nhẹ nhàng đáp, giọng nói tựa một làn gió mát lành. Vòng tay cô siết chặt quanh eo Orm, trao đi hơi ấm mà cả hai đều khao khát suốt những ngày qua.

Họ lùi lại một chút, ánh mắt vẫn như bị hút vào nhau, không dứt ra được. Orm Kornnaphat khẽ đưa tay vén lọn tóc rơi hờ trên má Lingling, cử chỉ dịu dàng đến mức làm thời gian như ngừng trôi. Nhưng khoảnh khắc ấy bị cắt ngang bởi một tiếng cười lớn từ phòng khách, kéo họ về thực tại.

"Chị đã sẵn sàng gặp gia đình em chưa?" Orm hỏi, bàn tay siết nhẹ tay Lingling như muốn truyền thêm can đảm. Lingling Kwong khẽ nuốt khan, gật đầu, dù trong lòng còn chút ngập ngừng.

Bên trong căn nhà tựa như một bức tranh sống động của niềm vui và sự náo nhiệt. Phòng khách, bếp và cả sân vườn đều tràn ngập tiếng cười nói rộn ràng. Ở góc quầy bar, ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên các chai rượu được sắp xếp gọn gàng, trong khi người phục vụ bận rộn pha chế đồ uống. Từ bếp, mùi hương quyến rũ của những món ăn nhẹ lan tỏa, tạo nên không khí ấm cúng và đầy hấp dẫn.

Orm Kornnaphat dịu dàng dẫn Lingling đi qua từng nhóm người, cẩn thận giới thiệu cô với mọi người, trong khi vẫn để ý chuẩn bị cho cô một ly rượu vang yêu thích.

"Kia là Tate và mẹ anh ấy. Em không thấy Ella đâu, nhưng Earth thì đang ở với dì Nachjaree, em gái của Tate. Còn kia là..."

Lingling Kwong gật đầu nhẹ, ánh mắt lướt qua từng gương mặt xa lạ mà Orm giới thiệu. Cô cảm thấy bớt căng thẳng hơn khi nhìn thấy Ella chạy đến, gương mặt cô bé sáng bừng như ánh sao.

"Cô Lingling! Chào cô!" Ella reo lên, giọng nói trong trẻo vang lên giữa căn phòng đông đúc. Đôi mắt cô bé lấp lánh niềm vui, như thể Lingling chính là người mà cô mong đợi nhất. Lingling Kwong khẽ chạm vào tay Orm ra hiệu nàng dừng lại, rồi cúi xuống ngang tầm mắt cô bé.

"Cô bé dễ thương Ella, đúng không?" Lingling chìa tay ra với vẻ trang trọng giả vờ và Ella cũng nghiêm túc đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào tay cô, cái bắt tay vừa nhẹ nhàng vừa đầy chững chạc.

"Bé là tiên hay công chúa vậy nhỉ?" Lingling nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh nét trêu chọc hóm hỉnh.

Ella bật cười khúc khích, nhanh nhẹn xoay một vòng khoe chiếc váy xòe mềm mại, đôi cánh phía sau rung lên nhè nhẹ như đang vẫy chào.

"Tiên công chúa!" Cô bé hét lớn, giọng vang đến mức khiến Lingling bất giác bật cười.

"Vậy tiên công chúa muốn làm gì bây giờ?"

"Chơi với cháu!" Ella reo lên, không chờ thêm giây phút nào mà chạy vụt ra sân, để lại Lingling Kwong ngồi trên sàn, vừa bật cười vừa lắc đầu. Orm đứng bên cạnh không nhịn được mà phá lên cười lớn, giọng nàng lanh lảnh như chuông bạc.

"Con bé phấn khích lắm vì hôm nay đông khách" Orm Kornnaphat vừa nói vừa đưa cho Lingling ly rượu. "Nhưng lát nữa chắc sẽ mệt lắm đây."

Lingling đón lấy ly rượu, mắt cô ngước lên nhìn Orm với một nét cảm kích nhẹ nhàng. Orm khẽ nâng ly, ánh mắt nàng sáng rực như ánh nắng rọi vào sương mai.

"Cảm ơn chị đã đến, dù hôm nay là sinh nhật của chị" Orm cụng ly với Lingling, giọng nàng như một lời thì thầm dịu dàng.

Lingling Kwong lắc đầu, đôi môi nở một nụ cười nhẹ. "Chị không để tâm lắm đến sinh nhật của mình. Thật ra, cảm ơn em vì đã mời chị."

Họ tựa vào quầy bar, cùng nhau thưởng thức khoảnh khắc yên bình giữa bữa tiệc đông vui. Ánh mắt Lingling lặng lẽ dừng lại ở Orm, nơi cô như tìm thấy mọi điều dịu dàng nhất, mọi mảnh ghép hoàn hảo của một bức tranh cô luôn khao khát. Nhưng nhận ra mình đang chìm sâu vào cảm giác ấy, Lingling bất giác thẳng người dậy, cố giấu đi sự bối rối vừa thoáng qua.

"Có chỗ nào hút thuốc không?" Lingling hỏi, ánh mắt cụp xuống nhìn ly rượu trong tay.

Orm gật đầu, chỉ tay ra phía sân sau. "Ngoài kia có lò sưởi. Chị có thể hút thuốc và vứt tàn vào đó. Để em dẫn chị."

Họ bước ra hiên, nhưng Orm chợt dừng lại. "Tate đang ở đó. Chị có muốn gặp anh ấy bây giờ không?" Giọng nàng trầm xuống, như để dò hỏi phản ứng của Lingling.

Lingling Kwong hơi ngập ngừng, rồi nhún vai, cố gắng giữ giọng bình thản. "Thôi thì gặp luôn đi."

Cô bước theo Orm Kornnaphat ra góc sân, nơi lò sưởi đang cháy rực. Tate đứng đó nói chuyện với một người đàn ông đang hút xì gà. Không gian thoang thoảng mùi khói và gỗ cháy, ấm áp nhưng không kém phần căng thẳng với Lingling.

"Tate, đây là Lingling. Lingling, đây là chồng em, Tate." Orm nhẹ nhàng giới thiệu, tay khẽ luồn vào khuỷu tay Tate như một cử chỉ thân mật tự nhiên, còn nụ cười trên môi nàng không chút biến động.

Tate quay sang Lingling, nét mặt anh thoáng một sự ngạc nhiên nhẹ nhưng nhanh chóng thay thế bằng nụ cười thân thiện. Anh đưa tay ra, một cái bắt tay chắc chắn, ấm áp và lịch sự.

"Rất vui được gặp cô, Lingling" Tate nói, giọng trầm ấm, khiến không khí xung quanh như dịu lại.

Lingling Kwong mỉm cười đáp lại, cố giữ vẻ bình thản nhưng sâu trong lòng, một cảm giác lấn cấn kỳ lạ dâng lên. Đứng trước Tate – người chồng của Orm, người đàn ông mà cô đang phải đối diện, Lingling như đang diễn trong một vở kịch lạ lùng, vừa chân thực vừa hư cấu.

Orm và Tate lặng lẽ rời đi để chào đón một vài vị khách khác. Trước khi đi, Orm nhìn Lingling với ánh mắt áy náy, nhưng cô chỉ mỉm cười, ra hiệu rằng mình vẫn ổn. Một chút cô độc trong không gian xa lạ khiến Lingling nhấp một ngụm rượu vang, châm điếu thuốc, và thả ánh mắt lặng lẽ nhìn quanh.

Bất chợt, ánh mắt cô dừng lại khi chạm phải đôi mắt sắc lạnh của một người phụ nữ lớn tuổi. Người phụ nữ ấy đang nói gì đó với người bên cạnh, nhưng không lâu sau bà ta quay đầu rồi bước thẳng về phía cô với dáng vẻ uy quyền khó lẫn.

"Chào cô, cô chắc là bạn hàng xóm của Orm?" Người phụ nữ mở lời, giọng bà đều đều, không mấy biểu cảm.

Lingling nhanh chóng nở một nụ cười nhã nhặn. Tay trái cô giữ điếu thuốc, tay phải chìa ra một cách lịch sự. "Lingling Sirilak Kwong. Dì chắc là mẹ của Tate?"

"Patricia Myron" Bà đáp ngắn gọn, bắt tay Lingling với sự hờ hững khó giấu. Ánh mắt Patricia lướt qua bộ trang phục của Lingling, không rõ đang đánh giá hay chỉ đơn thuần quan sát. Bản năng khiến Lingling vô thức kéo chặt chiếc cardigan quanh mình, dù cô tự nhủ rằng Orm đã khen cô rất đẹp tối nay, và với cô điều đó là đủ.

"Vậy cô là người Thái ư?" Patricia nhận xét, không phải một câu hỏi mà như một sự khẳng định.

Lingling Kwong gật đầu nhẹ, cố giữ thái độ hòa nhã. "Tôi là con lai Thái và Hồng Kông, nhưng sinh ra và lớn lên ở đây."

Patricia hơi nhướng mày, nét mặt không thay đổi nhiều nhưng ánh mắt bà thoáng ánh lên điều gì đó khó đoán. "Thật may khi cô làm bạn với Orm. Chuyển từ thành phố về vùng ngoại ô là một thay đổi lớn với con bé" Bà nói, giọng đều đều nhưng ẩn chứa một tầng ý nghĩa nào đó.

"Tôi rất vui khi gặp cô ấy. Chúng tôi hợp nhau lắm" Lingling trả lời, cố giữ giọng nói bình tĩnh và chân thành dù cảm thấy đôi chút áp lực.

"Còn cô thì sao? Đã kết hôn chưa? Có con không?" Patricia hỏi tiếp, đôi tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt soi mói như đang phân tích từng chi tiết trong câu trả lời của Lingling.

"Tôi sống một mình" Lingling Kwong đáp, giọng bình thản, cố gắng không tỏ ra bất an.

"Ồ, vậy à. Và cô... có làm việc không?" Patricia tiếp tục, như thể đang thẩm vấn hơn là trò chuyện.

Lingling khẽ nhếch môi, cố giữ nụ cười lịch sự. "Tôi làm hành chính tại một công ty xây dựng trong thị trấn."

Cuộc trò chuyện căng thẳng được cắt ngang khi một người phụ nữ trẻ xuất hiện, bế trên tay một bé gái nhỏ nhắn, và một cậu bé đứng bám sát bên cạnh. Đó là Nachjaree, con gái của Patricia, với vẻ đẹp dịu dàng và nụ cười ấm áp hoàn toàn đối lập với sự nghiêm nghị của mẹ.

"Lingling Kwong, đúng không? Rất vui được gặp cô" Nachjaree chào với nụ cười rạng rỡ. "Tôi không bắt tay được vì đang bế công chúa nhỏ này."

Lingling nhìn xuống cô bé trong vòng tay Nachjaree. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ella nhăn nhó, đôi mắt tròn long lanh như muốn đòi hỏi sự che chở.

"Công chúa nhỏ hôm nay không vui sao?" Lingling hỏi, giọng cô nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng hướng về cô bé.

"Đúng vậy. Con bé đã kiệt sức sau cả ngày đầy phấn khích" Nachjaree đáp, ánh mắt ngập tràn yêu thương nhìn Ella.

Lingling ngay lập tức cảm nhận được sự dễ mến từ Nachjaree. Người phụ nữ này toát lên vẻ điềm tĩnh và ấm áp, một sức hút tự nhiên khiến bất cứ ai, kể cả trẻ con, đều cảm thấy thoải mái và an toàn. Lingling Kwong không kìm được mà mỉm cười, cảm giác xa lạ ban đầu như tan biến.

Patricia lặng lẽ rời đi mà không nói thêm lời nào, bóng dáng bà khuất dần giữa những vị khách. Khi sự hiện diện có phần áp lực ấy biến mất, Nachjaree nghiêng đầu nhìn Lingling với một nụ cười tinh nghịch, ánh mắt tràn đầy sự đồng cảm.

"Mẹ tôi có tra hỏi gì cô không?" Cô gái khẽ hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được vẻ hóm hỉnh.

Lingling Kwong bật cười nhỏ, cố gắng giữ thái độ tự nhiên. "À... tôi không nghĩ thế" Cô đáp, dù sự lúng túng vẫn hiện hữu trong ánh mắt.

"Mẹ tôi thường hơi quá đà khi nói chuyện với người bà chưa quen. Cô đừng để bụng nhé" Nachjaree nói với vẻ chân thành, đôi mắt lấp lánh như đang chia sẻ một bí mật nho nhỏ.

"Không sao đâu" Lingling trả lời, ném mẩu thuốc lá vào lò sưởi gần đó.

Một nhân viên phục vụ đi ngang qua với khay thức ăn. Lingling nhanh tay lấy một phần cuộn cá hồi để thử. Thấy vậy, Nachjaree quay sang cô và mỉm cười.

"Cô có thể lấy giúp tôi một phần không? Tôi hơi vướng tay" Nachjaree nói, ám chỉ Ella đang bám chặt lấy cô.

Lingling Kwong không suy nghĩ nhiều, cúi xuống chìa tay về phía cô bé. "Nắm tay cô này, để dì cháu ăn chút gì đó nào."

Ella ngẩng lên, đôi mắt tròn long lanh chăm chú nhìn Lingling như đang cân nhắc. Sau vài giây ngập ngừng, cô bé từ từ nắm lấy tay Lingling, bàn tay nhỏ xíu đầy tin tưởng.

Trong khi đó, Earth – cậu bé vẫn đứng cạnh – nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn. Như không thể cưỡng lại cơn đói, cậu háo hức chìa tay. Nachjaree, không chần chừ, nhanh chóng nhét một miếng cá hồi vào miệng, khiến Lingling bật cười lớn.

Nachjaree nhai vội, mắt ánh lên vẻ hài hước. "Cảm ơn nhé!" rồi giơ ngón cái lên như một lời cảm ơn hài hước.

Cả bọn kéo nhau ngồi xuống chiếc sofa lớn ngoài hiên. Cuộc trò chuyện trở nên tự nhiên hơn khi Lingling và Nachjaree trò chuyện, còn Ella thoải mái ngồi trong lòng Lingling, bi bô những câu chuyện ngây ngô. Earth, dù vẫn im lặng nhưng lại ngồi chen vào giữa họ, tạo nên khung cảnh yên bình và đầy ấm áp.

Một lúc sau, người trông trẻ của gia đình đến bế Ella vào nhà để cô bé nghỉ ngơi. Cùng lúc đó Orm Kornnaphat cũng xuất hiện, trên tay là khay đồ ăn nhẹ và đồ uống.

"Ồ, chị tìm được bạn tốt rồi!" Orm bước đến, đặt khay đồ xuống bàn trước mặt họ. Nàng thả người xuống chiếc ghế cạnh Lingling, vẻ mệt mỏi nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi.

Lingling nhướng mày hỏi đùa "Trong bọn chị, ai là bạn tốt vậy?"

Nachjaree bật cười, cầm một miếng phô mai trên khay. "Chắc chắn không phải tôi" Người kia đùa, nghiêng người nhìn Orm đầy vẻ thách thức.

Orm Kornnaphat nhún vai, cười lớn rồi lại than vãn. "Chúng ta nói là bữa tiệc sẽ kết thúc lúc mấy giờ nhỉ? Em mệt quá đi"

"Thiệp mời ghi là khoảng nửa đêm" Nachjaree nhắc, giọng đều đều nhưng không giấu được sự trêu chọc.

"Chết tiệt" Orm lẩm bẩm, tựa đầu vào thành ghế với vẻ chán nản.

"Orm Kornnaphat! Nói năng cẩn thận chút nào!" Nachjaree giả vờ nghiêm giọng, nhưng cử chỉ tay phẩy phẩy của cô nàng lại khiến mọi người không nhịn được cười.

Lingling Kwong đưa tay che miệng, cố giấu tiếng cười khúc khích, nhưng ánh mắt cô rực rỡ niềm vui.

Orm quay sang Lingling, ánh mắt nàng mềm mại như một lời hỏi thăm không lời. Khoảng cách giữa họ thu hẹp đến mức hơi thở ấm áp của nàng như chạm vào gò má Lingling, khiến lòng cô bất giác xao động.

"P'Ling à, chị ổn chứ? Em thấy có lỗi vì để chị ngồi một mình lâu quá" Orm Kornnaphat nói, giọng nàng trầm ấm, phủ đầy sự quan tâm. Đôi tay khẽ chạm vào cánh tay Lingling, xoa nhẹ như để xoa dịu. Dù lớp áo dày ngăn cách, sự hiện diện của Orm vẫn len lỏi qua từng tế bào, khiến Lingling không thể giữ lòng mình bình yên.

"Chị ổn mà" Lingling trả lời, nhưng giọng nói nhỏ dần, như đang tan vào bầu không khí dần trở nên đặc quánh giữa họ. "Chỉ là... ừm."

Lời nói dang dở, ánh mắt cô lướt nhanh qua đôi môi đầy mời gọi của Orm, rồi thoáng dừng ở đường cong nơi cổ nàng trước khi ngẩng lên đôi mắt long lanh. Trong đôi mắt ấy, Lingling nhận ra những xúc cảm dường như cũng phản chiếu cảm giác rối bời của mình.

"Em hiểu mà" Orm khẽ thì thầm, siết nhẹ cánh tay Lingling Kwong, một cái chạm vừa dịu dàng vừa sâu sắc. Nàng chớp mắt như để xua đi những cảm xúc quá mãnh liệt, rồi nhoẻn miệng cười. "Chị muốn xem phần còn lại của ngôi nhà không?" Giọng nàng pha chút tinh nghịch, như một cách để làm tan biến bầu không khí đang dần trở nên khó thở.

"Có chứ! Chị rất muốn xem" Lingling nhanh chóng đồng ý, cười nhẹ để che đi cảm giác lúng túng, rồi cầm một miếng phô mai đưa lên miệng. Cô đứng dậy, nhìn về phía Nachjaree như chờ một lời xác nhận.

"Tôi xem rồi. Nhà rộng, đẹp. Tôi ghen tị đấy" Nachjaree nói, giọng đùa cợt, rồi vẫy tay ra hiệu, ánh mắt lấp lánh vẻ khích lệ.

Orm Kornnaphat không nói thêm lời nào, chỉ nhẹ nhàng khoác tay Lingling, một cử chỉ tự nhiên như thể họ đã quen làm vậy từ rất lâu. Bóng dáng hai người hòa vào ánh sáng vàng ấm áp từ hiên nhà, để lại phía sau tiếng cười khe khẽ của Nachjaree, âm thanh ấy như một nốt nhạc cuối trong bản hòa tấu dịu dàng của buổi tối.

"Cô ấy thật thú vị" Lingling lên tiếng khi cả hai bước qua cánh cửa trượt dẫn vào gian bếp. Ánh sáng dịu dàng từ trần nhà tỏa xuống, mang lại cảm giác ấm áp và yên bình như một vòng tay vô hình đang chào đón họ.

Orm mỉm cười, ánh mắt thoáng hiện nét tinh nghịch. "Ừm, thú vị thì có nhưng cũng khá nổi loạn đấy. Mẹ chồng em gần như không thở nổi khi Nachjaree tuyên bố ly hôn."

Nàng nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe giả vờ trợn lên đầy hài hước, khiến Lingling bật cười. Tiếng cười vang lên như ánh mặt trời xuyên qua những kẽ lá, làm dịu đi mọi căng thẳng hay muộn phiền còn vương lại.

Lingling không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát nàng, lòng tràn ngập cảm giác bình yên lạ thường. Có điều gì đó ở Orm Kornnaphat khiến mỗi khoảnh khắc, dù đơn giản đến đâu, cũng trở nên đầy ắp ý nghĩa. Có lẽ là bởi cái cách nàng nắm tay cô, không quá mạnh mẽ nhưng đủ chặt, khiến trái tim cô cảm thấy vững chãi và bình an.



...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com