TruyenHHH.com

Lingorm Do Nhi Ngo Nguoc


Ling Ling sau khi dẫn đồ đệ lên núi, cho nàng tắm rửa sạch sẽ, chọn môt bộ đồ cũ trước đây của mình để nàng mặc. Tuy có chút rộng nhưng mặc vào vẫn không che được vẻ đẹp chưa trưởng thành của MeiLinh

"Sư phụ, người xem đồ nhi mặc có đẹp không ?" nữ tử trước mặt Ling Ling xoay một vòng.

"Lại đây, ta chỉnh lại thắt lưng một chút" Ling Ling kéo Mei Linh tới , cuối người sửa lại y phục cho đồ đệ.

Khoảng cách gần như vậy ,Mei Linh say sưa ngắm nhìn , sư phụ nàng thật xinh đẹp, mũi cao, mắt long lanh, trên mặt còn có nốt ruồi đặc trưng, mùi hương trên người sư phụ làm Mei Linh có chút choáng, sư phụ vừa xinh lại vừa thơm, là sư phụ của nàng, trong lòng nàng reo hò. Quá tâm đắc với vẻ đẹp này, nàng liền hỏi Ling Ling

"Sư phụ, người sống trên trần gian được hai mươi mấy năm, khi nào người định sẽ về ?"

"Về ??? Ta về đâu ??"

"Thì về thiên đình đó, người chắc chắn là tiên tử , làm điều sai trái bị Ngọc Hoàng đày xuống trần gian để chuộc tội. Chứ người trần mắt thịt nào có ai xinh đẹp, lương thiện mà lại có mùi thơm như người ." Mei Linh vừa nói vừa cầm hai tay sư phụ cùng nàng xoay một vòng.

" Ăn nói giảo hoạt" Ling Ling cười cười nói.

"Đồ nhi là nói sự thật, cũng thật tốt khi sư phụ ở tận trên núi, nếu người ở thôn chắc chắn sẽ bị bọn xú nam vấy bẩn."

"Linh tinh, mau theo ta bái kiến sư tổ cùng Ying sư Tan sư"

Ling Ling biết sư phụ nàng không muốn ai làm phiền nhưng nàng là lần đầu tiên thu nhận đồ đệ, nàng muốn nghe qua ý kiến của sư phụ. Sifu khi gặp MeiLinh có chút hốt hoảng, nhanh như vậy nghiệt duyên liền tới, Sifu biết có trốn cũng không được, chỉ mong đồ đệ lão có đủ đạo hạnh, bản lĩnh để vượt qua. Lão nhân nhìn qua đánh giá một lượt, quả thật MeiLinh ngoài đeo bám nghiệt duyên cùng Ling Ling thì mọi thứ đều ổn, mặt mài sáng sủa, tư chất thông minh, nhưng bướng bỉnh, khó bảo, có chút ngỗ ngược.

Ling Ling kể đầu đuôi câu chuyện cho ba người nghe, cơ duyên mà nàng nhận MeiLing làm đồ đệ, Sư tỷ Ying cùng sư đệ Tan rất vui, từ khi sư tỷ lên trụ trì tu viện cũng thu nhận không ít đồ đệ. Tu viện cũng mở rộng, riêng MeiLing là đồ đệ đầu tiên mà Ling Ling thu nhận, bản thân nàng có chút mong chờ mình sẽ dạy được gì cho đồ MeiLinh.

"Linh nhi, còn không mau hành lễ."

MeiLing nghe sư phụ gọi mình là Linh Nhi trong lòng cảm thấy ấm áp, chưa ai gọi nàng như vậy cả. Nàng liền nghe lời sư phụ quỳ xuống cuối đầu hành lễ.

Phòng của MeiLing được xếp chung với các đồ tử khác. Tối đến nàng nhìn mọi người đã ngủ, nàng nhớ tới đệ đệ của nàng. Hai hàng nước mắt chảy dài ướt cả gối.

Cứ như vậy 1 tuần trôi qua, từ lúc đến tu viện tới bây giờ, nàng chưa gặp lại sư phụ, sư phụ bảo cho nàng thời gian nghỉ ngơi cùng thích nghi với môi trường xung quanh đệ tử khác. Một phần trước đó Ling Ling thức trắng hai ngày chữa trị cho đệ đệ của MeiLinh nên nàng cần tu dưỡng lại thần khí. Nàng chưa bao giờ ngủ muộn huống chi là thức trắng. MeiLinh cũng không dám làm phiền sư phụ, được ăn ngon, có quần áo tốt, lại được nghe Tan sư Ying sư giảng đạo, tuy lần nào cũng ngủ gục nhưng nàng rát cảm kích những gì mọi người đem đến cho nàng. Cuộc sống của nàng đã tốt hơn rất nhiều.

Trong số các đệ tử, có sư tỷ Hiểu Lam là hay bắt chuyện cùng nàng, sư tỷ Hiểu Lam là đồ đệ của Ying sư , sư tỷ hay canh chừng cho nàng ngủ, còn đem đồ ăn vặt dưới thôn cho nàng, nàng rất vui vẻ nhưng cũng có thành phần nàng không thích đó là sư đệ Wisanu, người luôn trêu chọc nàng. Cũng như hôm nay, hắn ta lại cố tình gạt chân làm đổ chén cơm nàng vừa mới bới. Hôm trước còn dọa ma nhát nàng. Nàng không biết tại sao hắn lại ghét nàng như vậy.

Nàng rất muốn đi méc sư phụ nhưng nàng không dám. Nàng rất nhớ sư phụ và đệ đệ, nàng không ăn nữa , nàng vừa chạy ra khỏi cửa nhà ăn liền thấy Tan sư, nàng cũng mặc kệ định chạy đi nhưng đã bị kéo lại.

"Ngươi đi đâu trong giờ cơm ? Không biết lớn nhỏ, gặp ta cũng không hành lễ, sư tỷ ta dạy ngươi như thế à. Ta còn nghe nói mấy ngày qua ngươi thường xuyên làm ồn khiến các đồ đệ khác ngủ không đủ giấc có phải không ?" Tan sư thấy nàng vô lễ liền kéo nàng lại hỏi tội.

"Người muốn phạt thì cứ phạt con, đừng mang sư phụ con ra quở trách con làm gì, sư phụ không có lỗi gì cả, chỉ là con không đói còn ban đêm con có chút khó ngủ vì lạ chỗ, xin Tan sư tha tội." MeiLing bất bình, nàng 1 tuần nay chưa gặp sư phụ, nàng không muốn ai nói động đến sư phụ của nàng, muộn phạt gì thì cứ kiếm nàng là được.

Tan nghe MeiLing giải thích xin tha tội nhưng phong thái của nàng không có ý gì là nhận tội, ngược lại trong lời nói có chút bực dọc, quở trách lại Tan. Tan biết nhị sư tỷ rất dịu dàng, rất dễ mềm lòng, nếu hôm nay không thay tỷ giáo huấn e rằng sau này MeiLinh sẽ càng bướng , khó trị.

"Quy định tới giờ cơm là phải ăn, đến giờ ngủ là phải ngủ, ngươi đều vi phạm cả hai, chép phạt ngũ kinh cho ta."

"Thưa Tan sư , con xin lãnh hình phạt khác vì con không biết viết cùng đọc chữ."

Nghe đến đây, các sư huynh đệ trong nhà ăn đều cười phá lên. Nàng xấu hổ, mắt đỏ hoe nhưng nàng tuyệt đối không rơi nước mắt.

"Ngươi đến chánh điện quỳ ba canh giờ đi, tối nay không được ăn cơm"

"Dạ, con xin phép."

Nàng vừa đi khỏi là nước mắt liền rơi, nàng tủi thân, nàng nhớ đệ đệ cùng song thân, nàng nhớ sư phụ. Nàng cố điều chỉnh cảm xúc, gạt nước mắt bước vào chánh điện quỳ xuống.

Ling Ling mấy ngày nay nàng cảm sốt, hôm nay thân nhiệt đã hạ, nàng có chút lo lắng cho đồ đệ của nàng, nàng đến thư phòng của tu viện, vì nàng đã dặn Linh nhi mỗi ngày vào giờ này cần phải lau chùi quét dọn nơi đây. Ý đồ của Ling Ling muốn cho đồ đệ quen mặt vớ sách vỡ, ngũ kinh, có như vậy khi dạy nàng học sẽ không phản ứng bài xích quá mạnh, mười ba tuổi mới nhìn được con chữ , Ling Ling chỉ sợ đồ đệ dễ dàng bỏ cuộc. Nàng muốn tất cả phải là sự tự nguyện.

Nàng mở cửa bước vào nhưng không thấy MeiLing, chỉ thấy Hiểu Lam đang dọn dẹp, nàng liền hỏi

"MeiLinh đâu, sao ngươi lại ở đây, có phải MeiLinh trốn việc hay không?"

Hiểu Lam sợ Ling Ling nghĩ oan cho tiểu sư muội nên lên tiếng kể hết mọi sự tình không sót một tình tiết nào.

Ling Ling nghe xong thở dài , cất bước nhanh đến chánh điện, bắt nữ tử quỳ từ canh ngọ đến canh mùi , sư đệ phạt có chút nặng rồi.

Vừa đến nơi, Ling Ling chợt cũng muốn thử thách lòng kiên trì của đệ tử, hết thời gian còn tới ¼ nén nhang, nàng muốn xem đệ tử của nàng chịu đựng được tới cùng hay không.

Qua một hồi nén nhang cũng đã tắt, MeiLinh chật vật đứng dậy, do chân đã tê cứng, nàng lảo đảo suýt té thì cảm nhận có một vòng tay ôm lấy nàng.

Vừa nhìn thấy Ling Ling, nước mắt nàng lại rơi, rơi thật nhiều, như thể nó đã chầu chực ở khóe mắt suốt ba canh giờ.

"Linh nhi sao lại khóc, ngươi bị ai ăn hiếp, nói ta nghe ?"

MeiLinh không nói gì, chỉ lắc đầu, hai tay xiết chặt vòng eo của Ling Ling.

"Có phải là do ta không tốt, không quan tâm người nên ngươi mới bị Tan sư phạt như vậy. Ta xin lỗi."

Nghe thấy sư phụ tự trách nàng liền lên tiếng " Không phải, sư phụ là tốt nhất ở trên đời, là đồ nhi sai nên mới bị phạt."

"Đừng khóc nữa, đưa ta xem gối của ngươi."

MeiLinh vén y phục, trên hai chân trắng nõn của nàng hằn hai vết đỏ to ở hai gối, Ling Ling nhíu mày, ngước lên nhìn nữ tử hỏi xem nàng có đau không, đồ đệ nàng lại lắc đầu.

"Sau này ở trước mặt ta, không được che giấu cảm xúc của mình, nếu không ta sẽ đưa ngươi xuống núi." Ling Ling lòng xót xa nói.

MeiLinh nghe tới việc sư phụ đuổi nàng liền luống cuống, hơi cao giọng " Đồ nhi sai rồi, người đừng đuổi đồ nhi, đồ nhi bị phạt hai đầu gối rất đau, còn có trong bụng từ trưa đến giờ chưa có gì, đồ nhi cũng khát nước nữa.'

Ling Ling nghe MeiLing kể lể một tràng cũng bật cười. Đứa trẻ này thật quá đáng yêu rồi.

Ling Ling sau khi thoa thuốc cho MeiLinh liền đi tìm Tan đệ.

"Trước giờ ta luôn có quy tắc riêng của mình, sư đệ hẳn rất rõ, lần sau đồ nhi của ta có lỗi gì sư đệ hãy trực tiếp tìm đến ta, nếu đúng là lỗi của nàng ta nhất định phạt nặng, sư đệ hiểu ý ta chứ ?"

Tan đệ biết tính của sư tỷ, cũng gật đầu hiểu ý nhưng đối với MeiLing , Tan nhất định thay sư tỷ uốn nắn.

Từ hôm đó, MeiLinh không còn bị ai ăn hiếp nữa, nàng một năm này chuyên tâm theo sư phụ học chữ, cùng sư phụ lên núi hái thuốc, cùng sư phụ xuống núi chữa bệnh, truyền đạo. Sư phụ khen nàng tư chất thông minh, học đâu nhớ đó, rất sáng dạ.

Ling Ling tất nhiên cũng có kế hoạch cho đồ đệ của nàng. Nàng hàng ngày bắt Linh Nhi rèn chữ, đọc sách, chép kinh để rèn luyện tính kiên trì, nhẫn nại, đây là đức tính quan trọng trong tu hành. Bề ngoài Linh Nhi dường như rất an tĩnh nghe lời nhưng nàng biết bên trong lại như sóng đánh, có chút hấp tập nóng vội. Tính tình ngang bướng nhưng trước mặt nàng luôn trưng bộ mặt tiểu cẩu để lấy lòng thương hại từ nàng mỗi khi Linh Nhi làm sai điều gì đó.

Tỉ như nàng chiêu dụ đám đệ tử mới đến nướng khoai sau giờ ăn trước, suýt chút nữa làm cháy luôn cả nhà bếp. Nàng cùng Hiểu Lam và Wisanu đi nhát ma các tiểu muội. Lúc thì nàng bỏ muối vào canh , lúc thì bỏ ớt vào đậu mỗi khi tới lượt nàng được giao nấu cơm, nàng làm vậy để thoát khỏi cảnh phân công bếp núc.

Cứ độ mười ngày lại có chuyện đến tai Ling Ling, phạt nàng chép kinh thì nàng lén đem sách cho các tỷ muội sư huynh đệ chép phụ. Đến Tan sư đệ nàng cũng dám dùng mắt mèo để phá. Tới khi trời thu ,nàng cùng Hiểu Lam bắt bọ cánh cứng thả vào mền của Tiểu Hồng, khiến Tiểu Hồng khóc thét.

Nàng bày trò bắn ná với các tiểu đệ, không may bắn trúng vào đầu của Tiểu Can, nàng theo sư phụ học y, những lúc như thế này nàng thấy thật là hữu dụng, nàng tự chữa trị vết thương cho Tiểu Can.

Nhưng đỉnh điểm là khi nàng dẫn Tiểu Cần vào sau núi hái thuốc, Tiểu Cần không may ăn phải trái lạ, đêm đó Tiểu Cần nôn ói xong hôn mê, khiến cho MeiLing không khỏi hoảng sợ, nàng cõng Tiểu Cần đến phòng sư phụ cầu cứu.

Ling Ling mở cửa thấy mặt Tiểu Cần trắng bệt, mồ hôi nhễ nhại nàng liếc nhìn MeiLinh "Đưa đến y phòng". Nói xong Ling Ling khoác áo đi theo.

Sau khi sư phụ bắt mạch và cho Tiểu Cần uống thuốc thì sư muội cũng đã ổn định.

"Đưa sư muội ngươi về phòng rồi đến gặp ta,"

MeiLinh tuy rất sợ nhưng nàng biết trốn không được nên lấy hết can đẩm mở cửa thì thấy sư phụ đang ngồi uống trà, sắc mặt không ổn cho lắm.

"Quỳ xuống" Ling Ling tức giận.

MeiLinh kể đầu đuôi sự việc cho LingLing, Ling Ling trầm mặc không nói gì

Khi nãy nhìn thấy cảnh tượng MeiLing cõng Tiểu Cần làm Ling Ling nhớ đến trước kia nữ tử trước mặt tới Châu phủ nhờ nàng cứu cho đệ đệ.

"Cảnh tượng vừa rồi có khiến ngươi hoài niệm gì không?"

MeiLinh biết sư phụ đang nói đến đệ đệ nàng. " Đồ nhi sai rồi, đồ nhi biết lỗi, xin sư phụ trách phạt." Hai hàng nước mắt chảy dài, vừa nãy nàng cũng nghĩ đến cảnh tiểu Cần sẽ giống như đệ đệ nàng. Nàng rất sợ nên mới chạy đi tìm sư phụ.

"Phạt ngươi, nói ta xem ta nên phạt ngươi như thế nào ? đã phạt bao nhiêu lần rồi mà ngươi có sửa đổi chưa?"

"Sư phụ xin người đừng nóng giận, đồ nhi sai rồi, đồ nhi biết lỗi."

"Ngươi về phòng đi, tự vấn lại bản thân, ta không muốn gặp ngươi" Ling Ling có chút bất lực với đồ đệ ngỗ ngược này.

MeiLinh biết sư phụ đang rất giận, nàng hiện tại không nên nói gì thêm , lẳng lặng về phòng. Chuyện của Tiểu Cần đến tai Ying sư, Ying sư không trách nàng nhưng lại phạt sư phụ nàng 7 ngày không được ra khỏi phòng cũng không được ăn cơm.

Nàng nghe chuyện liền đến cầu xin Ying sư, nhưng Ying sư nói là do sư phụ nàng tự nguyện. Nàng chạy đến phòng sư phụ nhưng không ai mở cửa, chỉ nghe một tiếng thở dài bên trong. Nàng biết sư phụ là đang tự trách, vậy nàng sẽ chịu phạt cùng sư phụ.

MeiLinh cũng nhận ra vị trí của sư phụ trong lòng nàng, sư phụ chính là chấp niệm và là giới hạn của nàng. Nàng không biết ái tình là gì, nàng không dám nghĩ tới, nàng tự lừa dối rằng nàng cùng sư phụ giống như tình thân, tình tỷ muội hơn nữa là do sư phụ cứu vớt cuộc đời nàng ,nàng cảm kích nên sinh ra cảm giác yêu thương , chấp niệm như vậy.

"Tiểu sư muội, muội không sao chứ, đã nhịn ăn năm ngày rồi, muội uống mỗi nước làm sao trụ nỗi."Hiểu Lam nhìn sư muội xót xa.

"Muội không sao , còn hai ngày nữa muội chịu được. Sư tỷ nói xem có phải là sư phụ ghét muội rồi không ? làm thế nào để sư phụ hết giận muội ?"

Hiểu Lam xoa đầu MeiLinh , sư muội đã hỏi câu này hơn 100 lần từ khi nàng chịu phạt cùng Ling sư. Hiểu Lam cảm giác rất lạ , có cái gì đó khó hiểu mỗi khi sư muội phản ứng thái hóa về những việc liên quan đến Ling sư. Hiểu Lam cũng rất nhiều lần quan sát sư muội cùng Ling sư, ánh mắt sư muội có chút ái muội, sư muội nhìn Ling sư rất trìu mến, thấm đậm chan chứa tình cảm trong đó, không phải là tình thân mà là tình cảm....Hiểu Lam không dám nghĩ tới, đây là điều cấm kỵ.

Từ chuyện ngày hôm đó MeiLinh tu tâm dưỡng tính, nàng chú ý đến hành động của mình hơn,Ling Ling , Ying , Tan cũng thấy rõ điều đó và rất hài lòng.

Nhưng ai nào hay biết MeiLinh sẽ không trực tiếp hành sự mà nàng sẽ hiến kế cho các tiểu sư đệ làm trò ở tu viện. Càng ngày các trò càng tinh vi, khiến cho Ying sư đau đầu vì đám nhỏ.

Nhưng chỉ riêng Ling Ling nhìn là biết, nhìn vào chiêu trò thì không thể nào đám đồ đệ hỉ mũi chưa sạch nghĩ ra, Ling Ling biết là do đồ nhi của nàng làm ra. Nhưng nàng không quở trách vì thật sự Ying sư tỷ không tìm đến nàng, chỉ có Tan sư đệ là mệt mỏi. Nàng biết đồ nhi nàng tính tình phóng khoáng bộc trực, thích tự do tự tại , MeiLinh chịu ở lại tu viện buồn tẻ này cũng là vì nàng, nàng có chút cảm động. Thân làm sư phụ, thấy sự thay đổi của đồ nhi , Ling Ling thập phần vui vẻ. Ngoài công việc được phân công ở tu viện, đa phần thời gian cả hai đều ở cạnh nàng, đọc sách, viết chữ, uống trà. Nàng cảm giác mình như có thêm cái đuôi nhỏ, cái đuôi tuy có chút ngỗ ngược nhưng lại rất yêu thương nàng, nàng cảm nhận được sự chân thành ở MeiLinh, do vậy nàng càng thêm sủng hạnh đồ nhi của mình.

End chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com