TruyenHHH.com

Lingorm Do Nhi Ngo Nguoc

" Thế nào, cảm giác thân thể dễ chịu chứ ?"

Bị tạt một gáo nước lạnh, MeiLing rùng mình tỉnh dậy

"À, ta quên mất, ngươi đâu thể nói được nữa. Ta đoán thân thể cũng như hàng vạn mũi kim đâm vào nội tạng."

"Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, sư muội đã đi rồi, nhưng ngươi an tâm ta tuyệt đối không giết ngươi, ngươi ở đây đợi ta dụng hình cho hả cơn giận sau đó ta sẽ thả ngươi đi Liêu Quốc tìm sư muội." Ying cười độc ác nói

MeiLing không thể tin người nói ra những lời này lại là Ying sư mà mọi người kính trọng, nàng phẫn nộ , một lần nữa cố gắng vận nội công nhưng cơn đau liền tới, nàng đau đớn phun ra một ngụm máu.

"Ngươi đừng cố sức vô ích , thứ ta cho ngươi uống chính là Thập Hương Nhuyễn Cân Tán .Không khiến ngươi mất mạng, nhưng sẽ khiến ngươi mất sạch võ công. Ngoài ra còn có Độc kim tán, khiến tứ chi nội tạng như kim đâm, Sư phụ cho ngươi thứ gì thì là sẽ từ từ lấy lại thứ đó, ngươi ngoan ngoãn ở đây chịu cực hình."

Ying phất tay áo cười như điên dại, trên tay quen thuộc là chiếc roi da, cứ như thế quất lên người MeiLing.

Tra tấn liên tục bảy ngày cùng với độc hương xâm nhập, MeiLing cơ thể không còn sức kháng cự.

Ying lần nữa xuống mật thất xem xét tình hình của MeiLing, thấy nàng không còn sức chống đỡ, trong lòng Ying tuy đã bớt giận phần nào nhưng Ying thật sự không cam tâm, nàng đem chén thuốc Nhuyễn cân tán, với liều lượng lớn ép MeiLing uống để phế toàn bộ võ công của MeiLing, cầm chén thuốc Ying dụng hình bắt MeiLing mở miệng.

"Chắc hẳn bây giờ sư muội cũng đã sắp tới được Liêu Quốc, ngươi có phải rất muốn đuổi theo nàng ?"

Ying trên tay cầm một chùy gai. " Cái ngươi càng muốn, ta càng không cho phép."

Tay giơ lên chùy gai đánh xuống hai chân của MeiLing, đau đớn làm nàng bừng tỉnh, Nàng cắn chặt hàm răng chịu đựng, lại phun ra một ngụm máu. Nhưng lần này nàng lại mỉm cười quỷ dị , nụ cười đầy căm phẫn.

Ying vung tay tát cho nàng hai cái vào má, đánh gãy hai chân của nàng sau đó mới rời đi.

Lại tiếp tục ba ngày nữa chỉ được uống nước duy trì yếu ớt sự sống, MeiLing dành chút thanh tĩnh còn sót lại, nội tâm gào thét. " Sư phụ, đồ nhi đau đớn lắm, người mau mau đến cứu ta."

"Tiểu sư muội, có phải muội đó không ?" Hiểu Cầm nhiều ngày không gặp MeiLing nàng lo lắng tìm kiếm, nàng cũng đã báo sư phụ nhưng chỉ nhận lại được sự thờ ơ, nàng đoán là có chuyện chẳng lành, nàng lén lút theo dõi sư phụ thì phát hiện ra mật thất bên dưới chánh điện, nàng hoảng hồn khiếp sợ, đợi sư phụ đã về phòng nghỉ ngơi nàng mới dám tới đây thăm dò.

Hiểu Cầm trên tay cầm nến dò xét xung quanh nhưng không ai trả lời, chỉ nghe được tiếng xích động cùng hơi thở yêu ớt của ai đó.

Hiểu Cầm lần nữa lên tiếng " MeiLing, có phải là muội đó không, là ta, sư tỷ Hiểu Cầm đây." Tiếng xích lần nữa động, Hiểu Cầm vội bước tới nơi phát ra âm thanh, một cảnh tưởng khiến nàng hoảng sợ. Nữ tữ hai tay bị xích trên vách tường, y phục dính đầy huyết, trên khóe miệng còn đọng máu tươi, hai chân cũng bị thương nặng.

Hiểu Cầm cả kinh, nàng nâng lên khuôn mặt đầy máu kia, không ai khác đó chính là hảo sư muội MeiLing của nàng. Nàng dùng chùy phá hủy hai bên xích trên tường, cơ thể MeiLing vô lực chống đỡ ngã khuỵu xuống, Hiểu Cầm đau xót.

"Là sư phụ ta làm muội ra nông nổi này đúng không ?"

MeiLing gật đầu, hai mắt nhắm lại dựa vào người sư tỷ. Hiểu Cầm liền cõng MeiLing ra khỏi mật thất, nàng bây giờ chỉ có thể làm là đưa MeiLing xuống núi nhờ người cứu giúp, nơi này đã không còn chỗ cho nàng cùng sư muội. Vì nếu sư phụ phát hiện ra nàng cứu MeiLing, chắc chắn nàng cũng sẽ bị hình phạt như vậy.

Khi đi ngang qua chánh điện đột nhiên tay của MeiLing nắm giữ lại mảnh khăn trải trên bàn thờ lớn, Hiểu Cầm nghi hoặc quay lại hỏi thì chỉ thấy ánh mắt MeiLing nhìn chằm chằm vào ánh đèn dầu trên chánh điện. Nàng lần nữa hoảng hốt nhưng rất nhanh hiểu ý ,nàng đưa tay định đẩy ngã đèn dầu thì MeiLing ngăn cản, như thể muốn nói để chính mình làm.

MeiLing buông ra cánh tay sư tỷ, nàng vươn tay đẩy ngã hai ngọn đèn dầu ở chánh điện, lửa liền bừng cháy lên. Hiểu Cầm mau chóng cõng MeiLing chạy trốn.

Hiểu Cầm đoán ngọn lửa chỉ có thể cháy trong một canh giờ sẽ có đệ tự dập tắt, vì cứ một canh sẽ có người đến châm dầu và kiểm tra chánh điện. Sẽ không thể nào hại tới các đệ tử khác trong tu viện.

Nhưng mới xuống núi được nửa canh giờ nàng lại nghe tiếng chân đuổi theo phía sau, quay đầu nhìn lại thì vô số ngọn đuốc truy đuổi theo nàng cùng sư muội. MeiLing cũng nhận ra liền ra hiệu cho Hiểu Cầm đổi hướng đi về phía núi Hành Côn, đây là ngọn núi giáp với núi Phong Linh, nếu qua tới được thì coi như may mắn trốn thoát. Các đệ tử sẽ không đuổi theo hai nàng.

Chỉ là các đệ tử chứ không phải chủ trì giáo phái, Ying đã đuổi gần kịp đến hai sư muội, Hiểu Cầm vẫn chạy hết sức mình không dám quay đầu, nàng theo sự hướng dẫn của sư muội đã chạy tới vách núi nơi giáp với núi Hành Côn thông qua một cây cầu.

Vừa tới nơi nàng phát hiện cầu đã sập, nàng thì không biết võ công, sư muội lại bị thương nặng như vậy, tiến tới vách núi, nàng nghe được tiếng thác , nước chảy bên dưới vọng lên, nàng do dự, bản thân nàng cũng không biết mình có bao nhiêu phần sống sót nhưng chắc hẳn là cao hơn sư muội, nàng không dám nhảy.

"Ngươi có gan tạo phản cứu nghịch đồ, lại không có gan nhảy, thật làm ta thất vọng." Ying đã đuổi tới nơi, nàng giương môi khiêu khích.

"Sư phụ đừng ép ta, người hà cớ gì lại đối xử với MeiLing như vậy ?"

"Ngươi giao nghịch đồ kia lại cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết và tha cho ngươi , ta xem như không biết chuyện gì, chúng ta cùng trở về tu viện."

MeiLing nghe thấy liền bóp nhẹ bả vai của Hiểu Cầm rồi phun một ngụm máu vào người Ying.

"Sư phụ, ta nhìn thấy hết cả ,người đối xử với tiểu sư muội như thế nào, người không sợ Ling sư cùng tôn sư sẽ trách người sao ."

"MeiLing , nghịch đồ phản giáo, ta có lý do để xử lý nàng, nàng đồng tính luyến ái, sống nơi thiền viện nhưng tâm tư dơ bẩn, nay cả gan còn dám phóng hỏa cả chánh điện, có tất cả đệ từ làm chứng, ngươi nghĩ xem , Ling muội cùng sư tôn là nghe ta hay nghe một kẻ phản giáo."

Hiểu Cầm không tin vào những lời đổi trắng thay đen kia là từ miệng sư phụ , người mà nàng vô cùng kính trọng.

Nhân lúc Hiểu Cầm còn chưa hoàn hồn , Ying dùng khinh công bay tới đòi người, nhưng MeiLing đã nhanh chóng ấn mạnh bả vai của Hiểu Cầm, khiến nàng giật mình chới với mà trượt chân làm cả hai té xuống vách núi.

Ying thấy hai độ đệ ngã xuống nàng không mảy may quan tâm, liền trở về tu viện tuyên bố cho toàn đệ tử trên dưới.

" MeiLing cùng Hiểu Cầm làm chuyện đại nghịch bất đạo, đồng tính luyến ái, lén lút vụng trộm bị ta bắt gặp liền phóng hỏa tu viện nhằm trốn thoát. Cả hai bây giờ không rõ tung tích , ta nghĩ tới tình nghĩa sư đồ và Ling sư muội không truy cứu cùng bắt người trở lại, nhưng từ nay đạo giáo cùng hai nữ tử này không còn quan hệ, ta liền trục xuất hai người họ khỏi sư môn, đây là một vết nhơ , từ nay về sau nghiêm cấm nhắc lại . Các đệ tử nhận lệnh, nếu ai còn bàn tán về hai nàng hoặc tâm tư không trong sạch, ta tuyệt đối không tha."

Lý do quá hoàn hảo được Ying đưa ra, khiến Tan cũng không khỏi kinh ngạc.

"Đại sư tỷ, đây là sự thật ???"

"Ân, ta cũng đã nghi ngờ nhưng sư muội cứ bao che cho Meiling, ta không thể xử lý, nàng cũng không phải là một cái tiểu cô nương ngây thơ trong sáng, nay tình cờ ta phát hiện hai bọn họ làm chuyện xằng bậy nên xảy ra cớ sự."

"Vậy chuyện này đại sư tỷ có định báo cho nhị sự tỷ không ?"

"Nàng hiện tại chắc cũng vừa tới Liêu Quốc, để cho nàng nghỉ ngơi cùng chuyên tâm, việc của hoàng thượng giao cũng là quan trọng hơn hết. Chuyện của tu viện khi nào nàng trở lại rồi hẳn nói, nàng đi này cũng chỉ có một năm liền trôi qua."

Tan nghe có vẻ hợp lý nên cũng không thắc mắc thêm nữa, hắn thất vọng về MeiLing, uổng công hắn dạy dỗ rèn luyện bao lâu nay. Vậy mà...Tan thở dài liền nghĩ tới nhị sư tỷ. Tỷ ấy sủng ái MeiLing như vậy, nếu biết chuyện không biết sư tỷ sẽ thể hiện ra loại biểu cảm gì. Tan không dám tưởng tượng.

Nói tới Ling Ling bên này cũng là vừa tới Liêu Quốc. Nàng được đích thân hoàng đế Liêu Quốc là Gia Luật A Bảo đến đón nàng. Người kia râu tóc bặm trợn, tướng mạo to lớn, oai phong lẫm liệt, hắn mặc một chiếc áo làm từ da chồn, đồng thời cũng mặc đeo phục sức tơ lụa, trang sức kết hợp tương đối nhiều,trước ngực còn đeo vòng cổ được làm từ răng mãnh hổ.

"Thiên sư đi đường hẳn mệt mỏi, mời ngươi vào lều nghỉ ngơi. Người Khiết Đan ta một năm bốn mùa đến các địa phương tuần thú, lều cung cũng được dựng tạm tại địa phương, nếu có gì không bằng Bắc Tống, thiên sư lượng tình bỏ qua."

"Hai chữ Thiên sư này bần đạo không dám nhận, ta chỉ là ẩn sĩ theo lệnh sư phụ cùng hoàng đế đương triều sang Liêu Quốc trao đổi học hỏi kinh nghiệm, điện hạ người đừng quá khách khí ,Ta họ Quảng, cũng hành nghề y không ít năm, điện hạ cứ gọi ta là Quảng đại phu." Ling Ling phân trần.

Lúc này Khâu Xứ ở bên cạnh Gia Luật A Bảo mới lên tiếng " Ngươi là đệ tử của Sifu ?"

"Ân, chính là ta. Lệnh sư cũng đã nhắc qua về người, người hẳn là danh y Khâu Xứ nổi tiếng , đệ tử của thần y Liêu , người đã soạn viết ra hai quyển "Mạch quyết" và "Châm cứu thư".

Khâu Xứ một nay cầm phất trần, một tay vuốt láy chòm râu bạc cười nói. " Cũng là công lao của lệnh sư, ngươi làm ta nhớ lại khoảng thời gian ta cùng Sifu học đạo, hắn thì theo Phật Giáo, còn ta lại đi theo Tát Mãn Giáo. Đã lâu như vậy không gặp,lúc nhận được thư ta có chút bất ngờ, hắn như vậy mà đã bế quan ẩn dật rời xa chốn cung đình."

"Lệnh sư ở Phong Linh cuộc sống thực thoải mái tự do tự tại, không màng thế sự, người đã đem hết tâm huyết truyền lại cho các đồ đệ ở Phong Linh, Lệnh sư cần được nghỉ ngơi sau nhiều năm cống hiến cho triều đình." Ling Ling vì sư phụ nói vài lời.

"Ân , ta hiểu tính của hắn."

Gia Luật A Bảo bên cạnh hỏi thêm " Quảng đại phu có phải cũng là con gái của Quảng tướng quân ?."

"Lệnh tôn ta đã không còn là tướng quân, hiện tại chỉ giữ chức tổng đốc ở Triều Dương."

"Quảng đại phu đừng khiêm tốn như vậy, lệnh tôn chinh chiến bao năm , lập bao nhiêu chiến công lừng lẫy, nghe danh ai cũng phải thán phục."

"Đa tạ điện hạ đã quá khen."

"Mục đích chính của hoàng đế Tống quốc là muốn chúng ta cùng nhau trao đổi y thuật, nền y học của Liêu quốc cũng đã có danh tiếng trong một thời gian dài, đặc biệt là thuật châm cứu , còn Tống Quốc ,ta chưa rõ là như thế nào ?"

"Nói là trao đổi giao lưu nhưng theo ta thấy Liêu Quốc cũng không thiếu danh y tài giỏi, ta có nghiên cứu qua người Khiết Đan rất coi trọng súc mục nghiệp, đây như là kế sinh nhai và phát triển kinh tế của ở Liêu Quốc. Ta muốn nâng cao hiểu biết cùng truyền bá một chút y thuật chữa bệnh cho gia súc, đặc biệt là dê và ngựa, hai nguồn cung cấp sức và thực phẩm chính vô cùng quan trọng của người Khiết Đan. Ta cũng có đọc qua thống kê cứ một năm lại có khoảng gần một trăm người ở Liêu Quốc bị ngộ độc, vừa hay ta chuyên về nghiên cứu các loại độc dược, phân tách làm thuốc chữa bệnh, lấy độc trị độc, cũng có thể phổ cập kiến thức cho dân chúng và đưa ra thêm phương pháp chữa trị cho các vị y sĩ. Cũng có một số bệnh ở Liêu Quốc rất hiếm gặp nhưng ở Tống Quốc ta gặp không ít lần , ta có thể truyền lại kinh nghiệm, đến khi cần thiết lại sử dụng." Ling Ling cho rằng cái mình không giỏi thì vẫn có thể học, nhưng cũng không thể không có cái tài năng gì để nước bạn chê cười, do đó nàng đã tìm hiểu kỹ lưỡng.

"Quảng đại phu quả thật dụng tâm, ta lấy làm cảm kích. Vậy cứ theo Quảng đại phu cùng Khâu Xứ đại nhân . Ta đi trước." Gia Luật A Bảo nói xong rời đi, còn dặn dò Ling Ling tối nay đến dự tiệc chào đón ở lều cung của hắn.

Gia Luật A Bảo vừa đi Ling Ling liền không che giấu ý đồ " Quả thực, ta đến đây thực là muốn học chuyên sâu thuật châm cứu của Liêu Quốc, bên cạnh đó còn có cái kia Giải huyệt tỏa công của Khâu Xứ đại nhân."

Khâu Xứ nghe được liền cười lớn. "Vậy xem ra sư phụ ngươi đã nghiên cứ được Bế huyệt cầm công nên mới cần đến Giải huyệt tỏa công của ta. ?"

"Ân"

"Giải huyệt tỏa công của ta nếu không có Bế huyệt cầm công thì cũng là vô dụng và ngược lại. Ngươi mang người bị bế huyệt đến đây ta liền muốn thử, nghiên cứu nhiều năm như vậy ta vẫn chưa có cơ hội dùng tới, không biết có thể thành công hay không nữa."

"Chuyện này ta......" Ling Ling chưa nghĩ đến vấn đề này, giờ nghĩ lại sư phụ bảo nàng cùng MeiLing đi Liêu Quốc là có dụng ý.

"Người không mang tới thì xem ra uổng công ngươi hi vọng rồi."




End chương 10

p/s :  au đang suy nghĩ không biết cho sư tỷ Hiểu Cầm sống hay chết :((

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com