TruyenHHH.com

Lingorm Buoc Nham Vao Con Duong Hon Nhan


Lúc tan làm, không khí trong phòng hòa hoãn hơn hẳn, cũng không biết Giang Viễn đã nói gì với Quảng Linh Linh mà hôm nay, đuôi lông mày của cô hiếm thấy thoải mái, điều này khiến Chu Sinh không nhịn được cứ nhìn cô tò mò, đến khi Quảng Linh Linh liếc anh một cái, anh mới thu hồi ánh mắt.

Hai người lần lượt lên xe.

Gần về đến khu biệt thự, Quảng Linh Linh đột nhiên bảo Lục Hàn dừng trước cửa tiệm hoa, sau đó để Chu Sinh xuống xe mua một bó hoa hồng thật đẹp, giấy học màu hồng nhạt làm nổi bật những đóa hoa hồng nhung diễm lệ.

Chu Sinh cầm bó hoa lên xe, trong xe liền tràn nhập mùi hoa nồng nàn, còn pha thêm cả mùi nước hoa cũng tỏa ra. Mùi nồng như vậy khiến Chu Sinh liên tiếp hắt xì ba cái.

Quảng Linh Linh ghét bỏ cầm lấy bó hoa từ tay anh, còn không quên lườm một cái, Chu Sinh cố gắng nhịn nhưng vẫn hắt xì thêm một lần nữa, mặt đỏ bừng lên.

Đến biệt thự, Chu Sinh nhanh nhẹ xuống mở cửa xe, bên ngoài gió thổi lạnh lẽo khiến anh phải hít sâu một hơi sau đó bước đến cửa sau mở ra cho Quảng Linh Linh đi xuống, nhìn Quảng Linh Linh hờ hững cầm bó hoa đi về nhà.

Lục Hàn cũng xuống xe, đi tới cạnh Chu Sinh, hai người nhìn Quảng Linh Linh đi phía xa, Lục Hàn nhẹ giọng nói: "Yêu đương quả nhiên làm ảnh hưởng đến trí thông minh của một người ha."

Từ trước đến giờ, chưa lúc nào Lục Hàn có thể tưởng tượng đến hình ảnh Quảng tổng cầm hoa như vậy.

Lại còn là hoa hồng.

Thật sự quá là khó tả mà.

Cảm giác như đang chuẩn bị chúc mừng năm mới thì kéo nhau xem phim kinh dị vậy.

Chu Sinh nghe thấy Lục Hàn nói, quay đầu nhìn hắn: "Thôi đi, ít nhất Quảng tổng còn có trí thông minh để bị ảnh hưởng, anh còn không cả có."

Lục Hàn: ...

Câu này sao nghe khó chịu thế nhờ???

Hai cẩu độc thân vẫn cứ đứng trong gió rét nhìn theo Quảng Linh Linh đến khi cô vào nhà mới lên xe rời đi.

Trong xe rất yên tĩnh, Lục Hàn cất giọng hỏi: "Thư ký Chu, anh nói xem, Quảng tổng định tặng hoa cho phu nhân sao?"

Chu Sinh cáu hỏi ngược lại: "Thế không phải thì sao? Chẳng lẽ tặng anh à?"

Lục Hàn: ...

Bên trong biệt thự, Trần Mỹ Linh vừa từ phòng bếp đi ra thì thấy Quảng Linh Linh ôm hoa vào nhà, nàng vội quay vào trong, đứng trước bồn rửa trong phòng bếp, mở nước lạnh rửa mặt, sau đó chỉnh lại tóc dài, sau khi thấy ổn thỏa mới đi ra ngoài. Thế nhưng lại thấy Quảng Linh Linh đang ôm Yên Yên nói chuyện.

Là đang ôm Yên Yên nói chuyện???

Trần Mỹ Linh bước đến gần, nghe thấy Quảng Linh Linh nhẹ giọng nói: "Yên Yên, sinh nhật vui vẻ."

Yên Yên ngẩng đầu, giương đôi mắt tròn vo nhìn cô: "Meo."

Quảng Linh Linh xoa đầu nó: "Đúng vậy, chị mua hoa cho em đấy, thích không?"

Sau đó cô vặt một cánh hoa hồng đặt trên chân Yên Yên, nó cúi đầu liếm liếm, sau đó xem thường hất cánh hoa đi, "meo meo" hai tiếng ngồi xuống cạnh Quảng Linh Linh.

"Sao vậy? Không thích à?"

"Meo."

"Vậy sau đổi loại khác cho em nhé?"

"Meo meo."

"Hả? Yên Yên thích màu trắng à? Được rồi."

"Meo meo."

Trần Mỹ Linh đứng phía sau một người một mèo câm nín.

Xong rồi, bệnh cuồng mèo của Quảng Linh Linh thật sự quá nghiêm trọng.

Đừng nói dùng phương pháp trị liệu gì, chỉ cần chữa được thôi là đã may mắn rồi.

Trần Mỹ Linh ngồi xuống sofa, bế Yên Yên khỏi người Quảng Linh Linh, thấy cô không hiểu gì nhăn mày, nàng giải thích: "Yên Yên vừa ăn tối xong, tôi đưa nó lên tầng tập thể dục, tôi đã cắm cơm rồi, canh thì hầm thêm một lúc nữa là ăn được."

"Chị đi xào rau đi."

Nói xong nàng bế Yên Yên đi thẳng lên tầng.

Quảng Linh Linh ở sau lưng nàng nhìn bóng lưng xinh đẹp kia, mắt cụp xuống, khóe miệng vẽ ra một nụ cười nhẹ.

Đối với phản ứng này của Trần Mỹ Linh, Quảng tổng rất vừa lòng nha.

Không bao lâu sau, dưới nhà truyền đến tiếng xào rau, Trần Mỹ Linh ôm Yên Yên dựa vào cửa ở trên tầng nhìn xuống dưới, nàng thở ra một hơi.

Nửa tiếng sau, Trần Mỹ Linh một mình đi xuống nhà. Quảng Linh Linh thấy vậy, bình thản hỏi: "Yên Yên đâu?"

Trần Mỹ Linh chỉ tay lên trên tầng.

Quảng Linh Linh cũng không hỏi thêm, thu hồi ánh mắt nói: "Ăn cơm đi."

Trần Mỹ Linh đang há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng nín lại, trả lời; "Ừm."

Cơm tối vẫn là những món thanh đạm, nhưng tay nghề của Quảng Linh Linh rất tốt, hương vị thanh đạm nhưng vẫn cực hấp dẫn, đặc biệt là canh sườn, mỗi ngày là một vị khác nhau, rất đổi mới, Trần Mỹ Linh ăn hai bát canh mới no.

Ăn xong, Trần Mỹ Linh liếc Quảng Linh Linh bằng khóe mắt, thấy cô vẫn hờ hững ăn cơm, không có thái độ gì khác thường.

Trần Mỹ Linh mím môi, nuốt xuống những điều muốn nói.

Quảng Linh Linh ăn xong thì Trần Mỹ Linh dọn mâm rửa bát, xong đi ra thì thấy cô đang ngồi xem TV. Bình thường Quảng Linh Linh cũng ít khi xem TV, có xem cũng là xem tin tức kinh tế tài chính, Trần Mỹ Linh lau khô tay rồi ngồi xuống cạnh cô.

Hôm nay, Quảng Linh Linh lại không hề xem tin tức gì, cô đang xem <Phá kén>.

Các cảnh của Trần Mỹ Linh trong <Phá kén> sắp hết rồi, tuần sau là đến cảnh nhảy thành, bộ phim không có hai kết như mong đợi vì Đồng Duyệt từ chối ý kiến tiếp tục quay của đạo diễn Tôn. Đồng Duyệt đã gặp trợ lý của đạo diễn Lâm, cô chuẩn bị nhận kịch bản bộ điện ảnh <Hừng đông> rồi.

Những việc này, trước khi thực hiện Đồng Duyệt đều đã được Trần Mỹ Linh đồng ý.

Trần Mỹ Linh xem phim, nghĩ đến việc nàng có thể một lần nữa quay lại thành phố B, một lần nữa trở về giới giải trí, tiếp tục được đóng phim, trải qua nhiều phong ba như vậy, thật sự không hề dễ dàng.

Nếu như không phải có người này đứng sau, chỉ sợ dù có phấn đấu thêm hai mươi năm nữa nàng cũng không chắc có thể lật tẩy được Ngụy Diễm và Hà Vi.

Tuy rằng nàng không biết Quảng Linh Linh đã lấy được những chứng cứ sắt thép đó bằng cách nào, nhưng chắc chắn là không hề dễ dàng. Nhìn đến bó hoa hồng trên bàn, Trần Mỹ Linh nghĩ đi nghĩ lại, Quảng Linh Linh đã giúp nàng như vậy, nàng hy sinh một chút thì tính là gì.

Huống hồ, cũng không coi là hy sinh đi.

Nếu như Quảng Linh Linh di tình biệt luyến mà thích mình.

Vậy thì không còn gì tốt bằng.

Trần Mỹ Linh lén nhìn Quảng Linh Linh qua khóe mắt, chỉ thấy cô đang hờ hững xem TV, nàng hơi nhích người gần lại, nhỏ giọng gọi: "Quảng tổng..."

Quảng Linh Linh không hề quay đầu đáp: "Chuyện gì?"

Nghe thấy giọng nói bình thản đó cất lên, tim Trần Mỹ Linh đập thình thịch như đánh trống, nàng cảm giác nghe được từng tiếng trống ngực đang vang lên, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, giọng càng nhỏ hơn: "Quảng tổng, tôi đã suy nghĩ rồi, đề nghị tối qua của chị, có thể được."

Nàng đàng hoàng trịnh trọng nói xong, mặt ra vẻ nghiêm túc nhưng hai gò má thì đỏ bừng, ánh mắt ngượng ngùng.

Quảng Linh Linh liếc nàng, thu hết dáng vẻ xinh đẹp đó vào đáy mắt: "Thôi bỏ đi, như vậy thiệt thòi cho Trần tiểu thư quá."

Trần Mỹ Linh vội lắc đầu: "Không thiệt thòi."

"Chúng ta giao ước ba điều đi."

"Đừng ôm tôi, đừng chạm vào tôi cũng đừng cắn tôi."

Tuy đồng ý làm thế thân cho mèo nhưng cũng không thể vừa xong đã làm nhiều hành động quá kích thích như vậy chứ.

Trần Mỹ Linh khẽ liếc Quảng Linh Linh.

Được rồi.

Nàng thừa nhận, nếu như quá kích thích, nàng sợ mình không nhịn được sẽ đánh người.

Đến lúc đó, đừng nói không thể chữa bệnh cuồng yêu mèo mà có khi còn dọa Quảng Linh Linh sợ hãi.

Lúc đó mới là xôi hỏng bỏng không.

Quảng Linh Linh nghe xong, nhìn nàng sâu sắc, giãn mày: "Được."

Trần Mỹ Linh nghe xong thở ra một hơi, đứng lên nói: "Vậy tôi đi tắm trước đây."

"Đúng rồi, tối Yên Yên sẽ ngủ cùng tôi."

Quảng Linh Linh nhíu mày, Trần Mỹ Linh vội nói: "Chị cần quen dần với việc không có Yên Yên bên cạnh."

"Nhất là buổi tối."

...

"Có thể."

Quảng Linh Linh mở môi mỏng, bình thản nói ra hai chữ, Trần Mỹ Linh cười cười xoay người đi lên tầng, Yên Yên đang ngủ trên giường nàng, nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên sau đó vươn người nhảy đến bên cạnh nàng. Trần Mỹ Linh vỗ vỗ vào đầu nó, nhỏ giọng nói: "Thiệt cho em rồi, từ giờ phải ngủ cùng chị đó nha."

Yên Yên "meo meo" hai tiếng, dụi dụi lòng bàn tay nàng, ngoan ngoãn nghe lời quay về giường nằm.

Trần Mỹ Linh chuẩn bị vào phòng tắm thì điện thoại vang lên, nàng nhận máy: "Alo"

Bên phía Vương Hải Ninh có thể nghe được tiếng gió rít: "Mỹ Linh."

"Hải Ninh, chị được nghỉ rồi hả?"

Vương Hải Ninh: "Ừm, ngày kia chị có thể đến thành phố B"

Trần Mỹ Linh cười nói: "Được nha. Khi nào đến thì gọi em, ngày kia em không cần quay phim, em sẽ đi đón chị."

Vương Hải Ninh: "Ừm."

Cúp máy xong, tinh thần của Trần Mỹ Linh khá tốt, nàng cầm quần áo ngủ vào nhà tắm, không tới một hồi liền tắm rửa sạch sẽ đi ra. Nghĩ đến Vương Hải Ninh sẽ tới, nàng cần nói với Quảng Linh Linh một câu.

Mở cửa ra, đã thấy Quảng Linh Linh đứng đó.

Hai người đối diện, nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Tóc Trần Mỹ Linh vẫn còn ướt, lấy khăn bọc lại, áo tắm che đi dáng người lung linh, khuôn mặt xinh đẹp vì vừa tắm xong nên còn hơi ửng hồng vì hơi nóng, đôi mắt sáng long lanh, khi nhìn người thì chớp chớp, hàng mi lay động rất động lòng người.

Quảng Linh Linh tự nhiên đứng đó, nhẹ giọng nói: "Sao vậy?"

Trần Mỹ Linh sửng sốt một chút, trả lời: "Không có gì, chính là ngày kia Hải Ninh sẽ đến thành phố B, tôi muốn cho chị ấy ở đây."

"Chị thấy được không?"

Quảng Linh Linh nhìn vào trong phòng nàng: "Cũng được, nhưng nhà đang không có phòng trống."

Trần Mỹ Linh xua tay một cái: "Không sao hết, chị ấy ở cùng phòng tôi là được."

Sắc mặt Quảng Linh Linh ngay lập tức lạnh xuống mấy phần.

Trần Mỹ Linh thì không nhận ra trạng thái của Quảng Linh Linh, vẫn hồn nhiên nói tiếp, thậm chí còn sắp xếp chuyện của Vương Hải Ninh đâu ra đó.

Quảng Linh Linh nhẹ nhàng ngắt lời: "Trần tiểu thư."

Trần Mỹ Linh: "Hả?"

Quảng Linh Linh nghiêm mặt: "Lát nữa cô thu dọn đồ đạc sang phòng tôi đi."

Trần Mỹ Linh hơi run: "Tại sao?"

Quảng Linh Linh mím môi: "Vừa rồi chúng ta giao ước ba điều, tôi không được ôm cô, không đụng chạm cũng không được cắn cô."

"Nhưng không hề nói là không được ngủ chung."

"Cô biết đó, không có Yên Yên thì tôi không ngủ được."

"Thế nên nếu Trần tiểu thư đồng ý thay thế Yên Yên thì chịu khó ngủ cùng tôi đi."

Trần Mỹ Linh đứng im như tượng, mặt ngơ ngác.

Nàng không biết nói gì nữa, nàng bị những lời của Quảng Linh Linh trói chặt rồi.

Hơn nửa ngày sau nàng mới nghĩ ra gì đó mà nói: "Vậy Yên Yên thì..."

Quảng Linh Linh khẽ nhếch miệng: "Yên Yên cứ ngủ ở phòng cô thôi."

"Hai ngày nữa sẽ có cô Vương chăm sóc nó rồi."

Yên Yên đang nằm nhoài trên giường nhỏm dậy: "Méoooo"

Ở thôn Trường Ninh xa xa, đột nhiên Vương Hải Ninh cảm thấy dựng hết tóc gáy.

---------------

Tác giả có lời muốn nói.

Yên Yên: "Tại sao chị lại muốn bỏ lại một tiểu khả ái như em chứ?"

Quảng Linh Linh: "Vì chị bận lái xe."

Trần Mỹ Linh: ...

(*) lái xe: từ lóng, liên quan đến tình dục.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com