Limbo Trans
Choi Seungcheol nhìn ba người trước mặt — ba vị có quyền lực tối cao của Tòa án phán quyết — trong lòng lập tức cảm thấy bất an."Ta nhớ là đã từng nói rồi, ngôi trường này không thuộc quyền quản lý của Tòa án."Anh khoanh tay trước ngực, sắc mặt không vui."Seungcheol, đừng tức giận," Người đứng đầu nở một nụ cười giả tạo, bước lên vài bước, liếc mắt nhìn học sinh bên dưới rồi lên tiếng:"Ta vẫn nhớ lời hứa năm xưa. Nhưng lần này, chúng ta có lý do buộc phải đến.""Ồ?" Seungcheol khẽ cười lạnh."Lý do gì mà kéo đến rầm rộ thế này? Ta còn tưởng các người định san bằng trường ta rồi chứ."Vị quý tộc ma cà rồng họ Phương không trả lời, chỉ xoa xoa hai tay đầy ẩn ý.
"Jihoon."Vị đại phù thủy của Toà án vẫy tay gọi Lee Jihoon, người được chọn làm người kế nhiệm của ông ta.Jihoon nhìn sang Kwon Soonyoung, do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn bước tới đứng cạnh đại phù thủy.
"Mingyu."Cùng lúc đó, thủ lĩnh tộc người sói trong Toà án cũng lên tiếng:"Làm tốt lắm."Kwon Soonyoung và Lee Seokmin quay sang nhìn Kim Mingyu, gương mặt đầy kinh ngạc và không thể tin nổi.
Khán phòng lặng như tờ.Đúng lúc ấy, một vật gì đó từ trên cao rơi xuyên qua mái nhà, phát ra tiếng rầm rung trời.Mọi người ngẩng đầu nhìn — là Owen và... Chwe Hansol.Hansol bị đè xuống đất, khóe miệng dính máu.Lee Chan hoảng hốt kêu lên, định xông tới thì bị người ngăn lại.Cánh cửa lớn lúc này cũng bị đẩy mở ra, phát ra một tiếng động vang dội.
Đôi mắt của Hong Jisoo chuyển thành màu xanh lam, anh từng bước tiến vào.Gã họ Phương thấy anh xuất hiện thì vỗ tay vui vẻ:"Đến đông đủ rồi."
Lee Jihoon cất tiếng hỏi, vẻ mặt khó hiểu:"Tộc trưởng, chẳng phải chúng ta đến để tìm đứa con của trời sao?""Nó chỉ là cái cớ."Tên quý tộc họ Phương lên tiếng thay"Người ta muốn tìm từ đầu đến cuối chưa từng là đứa con của trời.""Vậy là gì?"Từ Minh Hạo theo phản xạ hỏi lại."Con của trời có ích gì chứ?"Vị quý tộc khinh thường đáp:"Dòng máu lai ư? Ta đã thành công rồi."Toàn trường lập tức náo động.Dòng máu lai, vậy mà đã thật sự thành công rồi ư?Yoon Jeonghan trừng to mắt, vô thức nhìn về phía ma cà rồng còn nhỏ tuổi nhưng có thể đánh bại được Chwe Hansol — Owen?
"Ta muốn tìm là Thần."Y tiếp tục nói:"Người ta muốn tìm là Nguyệt Thần."Yoon Jeonghan bước lên một bước, ánh mắt nhìn về phía Văn Tuấn Huy, nhưng em vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, dường như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến em.
"Nguyệt Thần?"Phía dưới các học sinh bắt đầu xì xào, đưa mắt nhìn nhau."Khi thần sáng tạo rời khỏi đại lục, đã để lại ba ngôi sao hộ mệnh."Phương nhìn về phía Yoon Jeonghan:"Thiên thần lại bảo vệ ma cà rồng — thật nực cười, sinh vật thuần khiết nhất lại bảo vệ kẻ đen tối nhất."Choi Seungcheol vô thức quay sang nhìn Yoon Jeonghan, nhưng Jeonghan không nhìn lại anh.
Sau đó, ánh mắt của Phương lại rơi trên người Hong Jisoo:"Tinh linh bảo vệ người sói."Hong Jisoo đứng đó, trên người phát ra ánh sáng đặc trưng của tinh linh — thánh khiết và huyền bí.Anh nhìn Chwe Hansol đang bị thương, chỉ chăm chú nhìn một mình cậu.
Gã họ Phương cuối cùng chuyển ánh mắt sang Văn Tuấn Huy, trên gương mặt là nụ cười tham lam:"Còn một người nữa—người bảo hộ của phù thủy, Nguyệt Thần. À, Nguyệt Thần, thật lâu không gặp rồi, Nguyệt Thần.""Cũng không lâu lắm đâu."Văn Tuấn Huy nhếch môi, nhưng không phải là cười.Với họ, ngàn năm cũng chỉ là thoáng chốc.
Bên cạnh em, Từ Minh Hạo và Boo Seungkwan kinh ngạc đến mức không thốt nên lời. Nhưng Từ Minh Hạo vẫn theo bản năng bước lên chắn trước mặt Tuấn Huy."Ồ, cậu nhóc này có vẻ rất quý Nguyệt Thần của chúng ta."Phương vỗ tay một cái, giọng nói đầy giễu cợt."Có lẽ em ấy còn chưa biết chuyện nhỉ?""Chưa biết gì?" Có người hỏi."Tai họa ngàn năm của phù thủy—thủ phạm chính là..."Y chỉ vào Tuấn Huy."Chính là Nguyệt Thần của chúng ta đấy."Tất cả các phù thủy trong hội trường đều quay sang nhìn Tuấn Huy, ánh mắt từ bối rối, nghi hoặc, chợt hiểu ra... rồi biến thành thù hận.
Từ Minh Hạo hơi lảo đảo, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.Boo Seungkwan thì lùi lại một bước, lắc đầu không dám tin.Yoon Jeonghan nắm chặt tay, nghiến răng, toàn thân căng thẳng.
"Đứa con của trời... thật ra là có thật."Gã họ Phương trông như đạt được điều mong muốn từ lâu, dang tay bước tới, vừa đi vừa nói:"Là ta đã đưa nó tới đây."Mọi người đều nhìn về phía Owen."Không không không,"Phương đưa ngón trỏ ra lắc lắc."Không phải đứa trẻ đó. Đứa con của trời - Thần tử là Jeon Wonwoo cơ mà."Nhưng lúc này Wonwoo lại không có mặt ở đây.
Một loạt những tiết lộ gây sốc khiến tất cả nghẹn họng, không thốt nổi nên lời.Kwon Soonyoung bỗng nhớ lại lời Lee Seokmin từng nói: "em thấy Wonwoo rất kỳ lạ, có thể là đứa con của trời." Dù sau đó có chút lung lay, nhưng cũng phải thừa nhận: trực giác của Seokmin nhà cậu thực sự rất chuẩn.
"Các người có biết con rắn từng dụ dỗ Adam và Eva không?"Phương lại mở lời:"Jeon Wonwoo chính là con rắn từng dụ dỗ Nguyệt Thần. Các người có biết vì sao Nguyệt Thần lại sa ngã không?""Là vì yêu."Y tặc lưỡi hai tiếng, giọng đầy mỉa mai:"Vì Nguyệt thần yêu Jeon Wonwoo. Thần đã dùng trái tim mình làm tế lễ, mong Wonwoo được sống trường sinh. Nhưng nghi lễ thất bại, sự ích kỷ của thần đã khiến đấng sáng tạo nổi giận, bị phản phệ, rơi vào hư không, từ đó phù thủy rơi vào tai ương ngàn năm.""Tiểu phù thủy, ngươi vẫn còn coi thần là bạn sao?"Hắn nhìn về phía Từ Minh Hạo, cười nham hiểm:"Là một vị thần bảo hộ, vì tư lợi mà khiến các người chịu đựng tai họa cả ngàn năm như vậy— người đó xứng đáng làm thần sao?"Từ Minh Hạo quay đầu nhìn Văn Tuấn Huy, hỏi:"Có phải thật không?"Văn Tuấn Huy không trả lời, chỉ mím môi, ánh mắt chùng xuống.
"Ngươi nói thêm một câu nữa, ta giết ngươi."Yoon Jeonghan lạnh lùng lên tiếng, giọng đầy sát khí.Nhưng gã họ Phương đó chẳng hề sợ hãi, y lấy từ trong ngực ra một chiếc túi, rút ra một vật đang tỏa ánh sáng thánh khiết.Khi lớp ánh sáng đó tan đi, mọi người mới nhìn rõ: là một chiếc lông vũ, một chiếc lông ánh kim lạnh lẽo như kim loại.
"Còn nhớ đây là gì không?"Phương giơ cao vật trong tay, cười nói:"Đây là cánh của ngươi! Năm đó vì cứu Văn Tuấn Huy, ngươi tự chặt đi một bên cánh. Ngần ấy năm nay ngươi vẫn luôn tìm lại những chiếc lông vũ rơi rụng khắp nơi, đúng không? Mãi chẳng tìm được? Còn hai chiếc nữa, đều ở chỗ ta.""Ngươi dùng thứ này để tạo ra dòng máu lai?"Yoon Jeonghan bừng tỉnh hiểu ra."Đúng vậy, không hổ là vị thần bảo hộ của ta, thông minh thật."Phương cười đắc ý, rồi cẩn thận nhét chiếc lông vũ lại vào túi áo."Bây giờ—ta muốn tiến hành một cuộc phán xét!"Hắn vung tay, vỗ hai tiếng vang dội."Ta sẽ thay mặt cho muôn sinh linh trong thiên hạ, phán xét một vị thần!""Và chính các người—sẽ là những người phán xét!"
"Không được!"Choi Seungcheol quát lớn, giọng cứng rắn:"Đây là trường học của ta, ngươi không có quyền làm vậy!""Ta không có quyền?"Phương nhún vai, lùi lại một bước rồi giơ tay chỉ về phía các học sinh:"Vậy còn học sinh thì sao? Sao phải lừa dối chúng? Ví dụ như bài kiểm tra ở rừng cấm, những thí nghiệm suýt giết chết bọn trẻ—không phải đều là tác phẩm của ba người các ngươi sao?"Các học sinh đưa mắt nhìn nhau, bối rối không biết phải làm gì."À—mọi người vẫn chưa biết à?"Phương làm ra vẻ kinh ngạc, nói tiếp:"Trường học được thành lập để xóa bỏ mối thù giữa ba tộc. Còn có cách nào hóa giải hận thù tốt hơn là cùng nhau trải qua sinh tử? Cái gọi là 'đồng sinh cộng tử' của các người—chẳng qua đều là do ba vị hiệu trưởng chúng ta đạo diễn cả."Học sinh bên dưới lại nhìn nhau, sự cảnh giác lặng lẽ trở lại trong mắt.Tình cảm vốn đã mong manh, làm sao chịu nổi những sự thật nghiệt ngã?
"Dù mọi chuyện là dối trá, nhưng tình cảm là thật."Yoon Jeonghan lên tiếng phản bác:"Chỉ có chúng ta biết chân tướng, còn họ—mọi hành động đều là xuất phát từ trái tim.""Tình cảm xây dựng dựa trên dối trá, có còn được gọi là chân tình không?"Phương Chuệ Sĩ lại hỏi vặn:"Ví dụ như Nguyệt Thần và Jeon Wonwoo, tình cảm của họ bắt nguồn từ lừa dối. Cho dù về sau yêu sâu đến mấy—ngươi có thừa nhận không?"Yoon Jeonghan nhìn chằm chằm vào tên ma cà rồng trước mặt, rất lâu sau mới nhẹ gật đầu:"Ta thừa nhận. Chính vì thế—ta mới có mặt ở đây hôm nay."Lần này, đến lượt Phương Chuệ Sĩ nghẹn họng."Hoặc là—ta không coi tất cả những điều này là dối trá."Yoon Jeonghan lại bước lên một bước, giọng kiên định:"Rừng cấm chỉ là một phép thử, sao gọi là lừa dối? Những người dám liều mạng vì đồng đội—điều đó chưa từng là giả.""Đúng là bọn ta là kẻ xấu. Nhưng họ thì không.""Bọn họ là đồng đội, là những người có thể giao cả mạng sống."Trái tim mọi người lại bắt đầu dao động theo từng lời của họ.Nhưng trong cuộc chiến này, rõ ràng Yoon Jeonghan đã chiếm thế thượng phong.Bởi vì những lần cùng nhau vượt qua sống chết—không thể là giả được.
"Được rồi, không bàn chuyện đó nữa."Phương cau mày, chuyển ánh mắt sang Văn Tuấn Huy:"Hay là nói đến Nguyệt Thần đi—vị thần vì ham muốn của bản thân mà bỏ rơi tín đồ."Lần này, đến lượt Yoon Jeonghan không nói nên lời.
"Vậy... là thật sao?"Từ Minh Hạo lại hỏi, ánh mắt nhìn Văn Tuấn Huy đầy đau buốt và tuyệt vọng.Tuổi thơ của cậu gắn liền với người đó, họ cùng nhau lớn lên.Văn Tuấn Huy chính là người quan trọng nhất với cậu.Nhưng anh của cậu vẫn không trả lời.
Chỉ là ánh mắt nhìn Minh Hạo, tràn đầy đau thương.
"Ta đang hỏi ngươi đấy, Nguyệt Thần đại nhân."Phương lớn giọng: "Sao không dám trả lời? Là vì trong lòng cảm thấy tội lỗi sao?"Văn Tuấn Huy không trả lời câu hỏi, mà hỏi lại:"Wonwoo đâu rồi?""Nhìn đi, đến lúc này rồi, thứ Nguyệt Thần nghĩ đến vẫn là người tình của mình."Ánh mắt y lộ rõ vẻ đắc ý, như sắp chiến thắng,"Chắc là ngươi không biết, năm đó chính ta là người đã chuyển hóa nó—nó sẽ mãi mãi nằm trong sự khống chế của ta. Muốn gặp nó không? Vậy thì hãy trả lời câu hỏi của tiểu phù thủy đi.""Tai kiếp nghìn năm của phù thủy, những linh hồn chết oan—chẳng phải đều là do ngươi sao?"
Rất lâu sau, Văn Tuấn Huy mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tên ma cà rồng trước mặt và đáp:"Đúng vậy. Là lỗi của ta."Từ Minh Hạo lùi lại một bước, Boo Seungkwan bật khóc nấc lên, rồi lấy tay bịt miệng, nhắm chặt mắt.Người bạn từng cùng mình sớm tối bên nhau, hóa ra lại là nguồn cơn tai họa của cả tộc—ai có thể không đau lòng?
"Vậy—các người muốn gì?"Choi Seungcheol tiến lên đứng cạnh Yoon Jeonghan, đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh giá của anh và hỏi:"Tòa án Phán Quyết rốt cuộc muốn gì?"Yoon Jeonghan cuối cùng cũng dám nhìn thẳng Choi Seungcheol.Trước đây anh luôn giấu thân phận thật của mình, lúc bị vạch trần, anh sợ Choi Seungcheol sẽ tức giận.Nhưng giờ phút này, người đó lại nắm lấy tay anh, cùng anh đứng về một hướng.Phương quay lại nhìn Choi Seungcheol, lạnh lùng đáp:"Ta muốn Nguyệt Thần, ta muốn khởi động lại tế lễ năm xưa.""Ta muốn dùng trái tim của Nguyệt Thần, để hóa giải lời nguyền của ba chủng tộc.""Ta muốn ma cà rồng không còn khát máu, người sói không còn bị mặt trăng khống chế, và phù thủy—có thể trường sinh bất tử.""Chỉ một Nguyệt Thần là đủ."
"Ngươi đừng mơ!"Choi Seungcheol quát.Phương nhún vai, cười một cách vô tội:"Ta không quyết định. Để mọi người cùng quyết đi."Hắn quay xuống nhìn các học sinh phía dưới khán đài, nở nụ cười tàn nhẫn:"Chúng ta bỏ phiếu—dẫn chủ.""Ai đồng ý thì giơ tay lên."Y chậm rãi nói"Đừng quên, đây là một vị thần từng vứt bỏ chính tín đồ của mình."
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, không ai giơ tay.Nhưng rồi, Noah là người đầu tiên giơ tay, rồi người thứ hai, thứ ba... ngày càng nhiều người giơ tay theo!Từ Minh Hạo, trong ánh mắt dõi theo của tất cả mọi người, giơ tay lên... rồi lại hạ xuống.Cuối cùng, cậu quay người chạy ra khỏi tòa giảng đường, Boo Seungkwan vội vã đuổi theo.Lee Jihoon không giơ tay. Cậu cảm thấy cả sự việc này có gì đó rất kỳ lạ.
Cậu thấy Kwon Soonyoung, Lee Seokmin, Lee Chan đều không giơ tay. Nhưng điều khiến cậu bất ngờ nhất, là Kim Mingyu.Người rõ ràng từng nói muốn trái tim của Nguyệt Thần, vậy mà lại không giơ tay.Kim Mingyu chạm mắt với cậu, chỉ nở một nụ cười nhạt pha chút cay đắng, không nói lời nào."Ồ, đúng là sức mạnh tuyệt đối."Phương chớp mắt, rồi quay sang nhìn Hong Jisoo, người nãy giờ chưa nói gì, nhìn sinh lực tinh linh trên người anh dần tắt đi, cúi đầu nở một nụ cười thầm đầy đắc ý.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com