Life Right Or Wrong
Seoul, 2018.09.01
Seoul bắt đầu bước vào những ngày mưa tầm tã. Mưa Seoul lạ lắm. Không giống những cơn mưa chợt đến chợt đi giữa lòng Sài Gòn. Cũng chẳng phải những cơn mưa rào tưới mát hàng cây trước sân nhà cô trong những ngày hè oi bức. Mưa Seoul kéo dài dăng dẳng, có những lúc mưa lớn hắt thẳng vào người vào tóc cô dù cho cô có che chắn như thế nào đi nữa, lại có những lúc mưa phùn li ti chẳng đủ ướt bàn tay cô dù cô cố tình đưa tay ra hứng mưa. Thế nhưng mưa chẳng bao giờ tạnh hẳn, cũng phải đến bốn năm ngày liền rồi cô chưa thấy ánh mặt trời. Mưa Seoul không làm người ta lạnh buốt giá, mà thật ra còn chẳng đủ để làm người ta cảm thấy man mát nữa. Mưa Seoul ẩm, rất ẩm, mưa kéo dài để dập đi cái oi bức dữ dội của mùa hè, và cô nghe các tiền bối nói lúc dứt mưa cũng là lúc gió thu về. Thật ra cô không quan tâm lắm, điều cô quan tâm là cô ghét cái thời tiết này kinh khủng. Mưa mà lại còn ẩm, cứ nóng nóng, rít rít làm cô thấy bức bối vô cùng.
Và rồi mưa còn làm cô nhớ nhà. Một phần là vì cô luôn có cảm giác mọi thứ trên vũ trụ này luôn có xu hướng chống đối cô. Mọi kế hoạch cô vạch ra đều bị một lý do khách quan nào đó làm cho tang hoang ra hết. Và thường xuyên xuất hiện những ngày mọi thứ đổ dồn vào cô như muốn đè bẹp cô vậy. Những lúc như vậy cô lại thấy nhớ nhà, nhớ cái gia đình mà chính cô nhất quyết rời xa vì không muốn sống dưới cái bóng của ba mẹ mãi. Cái bướng bỉnh, lì lợm, tự cao trong cô không cho phép cô thừa nhận điều đó với bất cứ ai. Cô nói cô mạnh mẽ, nhưng cô lại thấy bản thân mình đáng thương và ngu ngốc. Cô thành công tạo ra một cái vỏ bọc mạnh mẽ nhất kiên cường nhất, nhưng cô không thành công khi bên trong vỏ bọc đó vẫn yếu đuối và cần che chở biết bao nhiêu. Đã nhiều lần ngồi bân quơ cơ nghĩ về mùi vị của món thịt kho mẹ cô hay nấu cũng đủ làm nước mắt cô lưng tròng. Nhưng rồi từ đó lại nuốt nước mắt ngược vào trong, cô không để một giọt nước mắt nào rơi hoang phí. Mỗi lần mệt mỏi nhất, tưởng chừng như chạm đến giới hạn nhất, muốn từ bỏ nhất cô lại tự nhủ với bản thân giống như một câu thần chú rằng "Con đường này là do bản thân chọn, khó khăn này là do bản thân muốn chịu, cho dù biết trước có ngày hôm nay và cho cô chọn lại cô vẫn chọn như vậy." Mỗi lẫn nghĩ như vậy cô lại có thêm một chút động lực, vực dậy một chút tinh thần. Tiếp tục chống chọi tiếp tục cố gắng. Cô mệt mỏi là vậy nhưng để cô gục ngã có lẽ là còn rất lâu rất lâu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com