Lieu Em Co The O Ben Anh Ca Doi Khong
Hữu Tụê ngồi sửa soạn chờ anh sang đón đi ăn sáng rồi đi mua đồ. Đợi khoảng 30 phút thấy tiếng gõ cửa. Cô ta vui vẻ cười đoán là anh, rất nhanh đã ra mở.
-chào cô, tôi là tài xế của thiếu gia, thiếu gia nhờ tôi tới chuyển cho cô thẻ tín dụng, nói cô cầm đi ăn sáng rồi mua đồ, thẻ này cậu bảo đưa cô luôn, hàng tháng cậu sẽ chuyển tiền vào.
-tại sao anh ấy không tới?- cô bực bội hỏi.
-thiếu phu nhân nhà chúng tôi nằm viện hơn 1 tuần nay rồi. Đêm qua thiếu gia ngồi trông thiếu phu nhân, ngủ căn bản cũng không được thoải mái nên sáng về nói muốn nghỉ ngơi rồi đến công ty đi họp- truyền đạt xong chú tài xế quay người định rời đi.
-ơ... Này, chú không định đưa tôi đi chắc.
-xin lỗi cô thiếu gia chỉ phân phó tôi đến chuyển thẻ cho cô thôi, giờ tôi phải về đưa bà quản gia đến bệnh viện mang đồ cho thiếu phu nhân rồi.Sao chứ, cô khôngbằng bà quản gia, sao lại không co người đón cô, anh về đây cô nhất định sẽ nhõng nhẽo anh.
-khoan..khoan đã, thiếu phu nhân nhà các người bao giờ xuất viện- mấy chữ thiếu phu nhân khiến cô ta tức điên, không cam lòng.
-ngày kia sẽ xuất viện, xin phép tôi đi trước.Sau khi tài xế đi, cô ta bước vào đóng cửa rầm một tiếng rất to, rồi hét rống lên như bò kêu.
-trời ạ, cái cô gái này là ai vậy chứ, một chút khí chất cao qúy cũng không có, đàn bà cứ như sư tử, thiếu gia chẳng lẽ lại qua lại với lọai người này. Vừa xấu tính lại vừa kiêu ngạo. Thật chẳng đủ trình độ để đem so với thiếu phu nhân nhà chúng ta- chú tài xế kịp nghe tiếng hét và tiếng sập cửa, chú chỉ lắc đầu ngán ngẩm.
-cái gì cũng là cô ta, Hừm cô cứ đợi đấy, tôi sẽ kéo anh ấy lại bên tôi, thật tức chết mà, cái gì mà thiếu phu nhân- cô ta trợn mắt nghiến răng.Cô ta sau khi ăn no nê, đi lượn qua cửa hàng thời trang, ghé vào chọn một đống đồ hiệu đủ 1 cái tủ.
Cao ngạo tiến đến quầy thanh toán, mở ví lấy thẻ.
-quẹt- đưa cho nhân viên giọng điệu kiêu căng phách lối.
-thưa cô, xin lỗi, thẻ của cô không đủ thanh toán hết, chỉ đủ khoảng 5 bộ thôi thưa cô.
-cái gì, không thể nào, các cô mau kiểm tra lại- cô ta trợn to đôi mắt sau cặp kính, sao có thể chứ, anh không phải trước kia đưa thẻ cho cô đều có thể dư sức mua cả cái cửa hàng sao giờ mới chỉ có vài bộ đã không đủ thanh toán.
- đúng thật thưa cô, cô có thẻ khác không?- nhân viên cẩn thận hỏi.
-hừ, thôi khỏi- nói rồi cô quay bước đi, ngẩng đầu đầy kiêu ngạo.
-trời ạ, thật là cái đồ phách lối, cô ta sao có thể lôi chúng ta ra sai lấy hết bộ nọ đến bộ kia, mang ra hơn chục bộ rồi không đủ tiền lại quay mông phúi trách nhiệm như không chứ.
-thật là bực bội mà, gỉa vờ thanh cao cái gì chứ, tiền đã không có bày đặt sang chảnh.
- xì, các cô không để ý là cô ta chỉ có một cái thẻ duy nhất sao, nhìn bộ dạng là đoán ngay ra được là vợ bé người ta, chỉ ăn không ngồi rồi hưởng thụ nên mới chỉ có mỗi một thẻ chắc là của người bao nuôi.
Mấy nhân viên xì xào sau khi cô quay bước đi.Cô ta sau khi bực tức vì không mua được đồ, lại vô tình thấy nhãn hiệu công ty anh, lại đứng ở ngoài nghía được mấy bộ rất ưng ý. Nghĩ trong đầu, trước đây cô muốn mua đồ anh đều dẫn cô đến chuỗi cửa hàng của công ty, mặc cô thỏa sức trọn không cần thanh toán. Cô ta vừa nghĩ vừa đẩy cửa bước vào.
Lượn hết mới thấy cửa hàng này có rất nhiều mẫu mới cô chưa thấy bao giờ, lại không phải gu cố định của Thiên Vương theo đuổi. Lần này vẫn là sang trọng thanh lịch nhưng pha thêm chút trẻ trung, mang hơi thở đậm chất riêng. Chắc là nhà thíêt kế mới có tiềm năng.
Khuân một đống đồ bù cho đống lúc nãy đến quầy thanh toán.
- này cô, còn nhớ tôi chứ, tôi đã từng đến đây cùng Thiên Hạo. Đóng gói lại hết đống này cho tôi.
-thưa cô của cô hết...
- này, chỗ này tôi đâu phải thanh toán, trước đây không phải tôi vẫn hay qua lấy đồ sao, Hạo cũng nói là bất kể khi nào tôi muốn đều có thể lấy không cần thanh toán sao- cô ta giộng mất kiên nhẫn cắt đứt lời nhân viên.
-thưa cô, chuỗi cửa hàng này giờ do một tay phu nhân chủ tịch nắm toàn quyền từ tháng 4. Chính chủ tịch tuyên bố, những quy tắc mới đều tuân thủ theo, chủ tịch cũng bác bỏ những điều từng nói hay đặt ra trước đây thưa cô.
-cái gì chứ, sao cái gì cũng phu nhân phu nhân, thật là bực mình- cô ta hét rống lên- đã thế không mua được đồ vậy thì tôi sẽ phá- nói rồi cô ta điên loạn hét toáng lên- mọi người ơi lại đây mà xem, cửa hàng gì mà quần áo kém chất lượng, nhân viên thì thô lỗ đuổi khách hàng, quần áo không đáng mấy đồng bạc đem bán với gía hàng triệu, mau lại đây xem.
Theo hướng cô ta hét mọi người kéo đến xem.
- thưa cô, chúng tôi không có đuổi cô, cô ăn nói thế mọi người sẽ hiểu nhầm, quần áo chúng tôi đều là tơ tằm, lụa và các chất liệu cực tốt, cô nói như vậy là đang làm mất uy tín của chúng tôi.
-các người thấy ai làm sai mà nhận sai chưa, các người chính là ức hiếp người qúa đáng- cô ta vẫn già mồm.
-ha ha ha ha ha- từ trong cửa hàng đi ra, là một cô gái khoảng 25 tuổi, dáng vẻ cao sang, khí chất lấn át người, chiều cao nổi bật. Sau khi chứng kiến liền bước ra tách đám đông cười lớn- chà chà Hữu Tụê, là cô sao ha ha ha, không phải là cô sao, mới ngày nào còn đứng trước mặt cô chú tôi mà chìa ra cái bộ mặt non nớt khổ sở rồi quay lưng quẫy đuôi đi khi em tôi chưa thành công. Vậy mà giờ nhìn xem, lấy danh nghĩa tên em tôi đi mua quần áo mà không trả tiền, biết là cửa hàng này vợ nó quản lí, không lấy được đồ Free giờ ở đây la lối ha ha ha.
-chị..chị...chị Tĩnh Nguyệt- mặt cô tái nhợt.
-cái cô gái này thật là, xinh đẹp mà sao lại hèn hạ qúa vậy, dùng tên bạn trai cũ đã có vợ đến cửa hàng của tập đoàn đòi ôm vài chục cái váy hàng hiệu về haizzz, may mà vợ Hạo đã nắm quyền, chứ không chắc nó đã sạt nghiệp sớm vì con đàn bà không biết phép tắc tôn nghiêm.
-chị..chị, em..em kh..không có, chị hiểu lầm rồi- mặt cô ta tái nhợt vì nhưng lời nói qúa thâm sâu của Thiên Tĩnh Nguyệt.
-hạ thấp uy tín của Thiên Vương, cũng to gan thật. Haizz xem ra ở đây thật chướng mắt. Quản lí Thẩm, cô cho mọi người vào làm việc đi, cứ coi như người này chưa xuất hiện ở đây, sau này cô ta còn đến gây chuyện trực tiếp gọi điện báo cáo tôi, từ mai tôi sẽ quay về nhận lại chức Tổng giám đốc.- Thiên Tĩnh Nguyệt khí chất sang trọng bước đi uyển chuyển trên đôi giày cao gót hàng hiệu- còn cô, tôi nghe nói cô có chồng rồi, vậy thì nên biết thân biết phận, tránh xa Hạo ra, nó bây giờ dã có gia đình. Đừng nghĩ nó giống trước kia, cô chớ dại mà đối đầu với em dâu xinh đẹp Hải Băng của tôi. Nếu dám làm trái, thì cô nên biết gia đình tôi thương con bé đến nhường nào, Thiên gia dù chỉ một người cũng không để cô sống yên- đi đến cạnh Hữu Tụê, nói thật trầm, mang theo sự lạnhj băng, cảnh cáo rồi bỏ lại cô ta lạc lõng giữa đám đông ra sức mắng chửi cô ta.
-chào cô, tôi là tài xế của thiếu gia, thiếu gia nhờ tôi tới chuyển cho cô thẻ tín dụng, nói cô cầm đi ăn sáng rồi mua đồ, thẻ này cậu bảo đưa cô luôn, hàng tháng cậu sẽ chuyển tiền vào.
-tại sao anh ấy không tới?- cô bực bội hỏi.
-thiếu phu nhân nhà chúng tôi nằm viện hơn 1 tuần nay rồi. Đêm qua thiếu gia ngồi trông thiếu phu nhân, ngủ căn bản cũng không được thoải mái nên sáng về nói muốn nghỉ ngơi rồi đến công ty đi họp- truyền đạt xong chú tài xế quay người định rời đi.
-ơ... Này, chú không định đưa tôi đi chắc.
-xin lỗi cô thiếu gia chỉ phân phó tôi đến chuyển thẻ cho cô thôi, giờ tôi phải về đưa bà quản gia đến bệnh viện mang đồ cho thiếu phu nhân rồi.Sao chứ, cô khôngbằng bà quản gia, sao lại không co người đón cô, anh về đây cô nhất định sẽ nhõng nhẽo anh.
-khoan..khoan đã, thiếu phu nhân nhà các người bao giờ xuất viện- mấy chữ thiếu phu nhân khiến cô ta tức điên, không cam lòng.
-ngày kia sẽ xuất viện, xin phép tôi đi trước.Sau khi tài xế đi, cô ta bước vào đóng cửa rầm một tiếng rất to, rồi hét rống lên như bò kêu.
-trời ạ, cái cô gái này là ai vậy chứ, một chút khí chất cao qúy cũng không có, đàn bà cứ như sư tử, thiếu gia chẳng lẽ lại qua lại với lọai người này. Vừa xấu tính lại vừa kiêu ngạo. Thật chẳng đủ trình độ để đem so với thiếu phu nhân nhà chúng ta- chú tài xế kịp nghe tiếng hét và tiếng sập cửa, chú chỉ lắc đầu ngán ngẩm.
-cái gì cũng là cô ta, Hừm cô cứ đợi đấy, tôi sẽ kéo anh ấy lại bên tôi, thật tức chết mà, cái gì mà thiếu phu nhân- cô ta trợn mắt nghiến răng.Cô ta sau khi ăn no nê, đi lượn qua cửa hàng thời trang, ghé vào chọn một đống đồ hiệu đủ 1 cái tủ.
Cao ngạo tiến đến quầy thanh toán, mở ví lấy thẻ.
-quẹt- đưa cho nhân viên giọng điệu kiêu căng phách lối.
-thưa cô, xin lỗi, thẻ của cô không đủ thanh toán hết, chỉ đủ khoảng 5 bộ thôi thưa cô.
-cái gì, không thể nào, các cô mau kiểm tra lại- cô ta trợn to đôi mắt sau cặp kính, sao có thể chứ, anh không phải trước kia đưa thẻ cho cô đều có thể dư sức mua cả cái cửa hàng sao giờ mới chỉ có vài bộ đã không đủ thanh toán.
- đúng thật thưa cô, cô có thẻ khác không?- nhân viên cẩn thận hỏi.
-hừ, thôi khỏi- nói rồi cô quay bước đi, ngẩng đầu đầy kiêu ngạo.
-trời ạ, thật là cái đồ phách lối, cô ta sao có thể lôi chúng ta ra sai lấy hết bộ nọ đến bộ kia, mang ra hơn chục bộ rồi không đủ tiền lại quay mông phúi trách nhiệm như không chứ.
-thật là bực bội mà, gỉa vờ thanh cao cái gì chứ, tiền đã không có bày đặt sang chảnh.
- xì, các cô không để ý là cô ta chỉ có một cái thẻ duy nhất sao, nhìn bộ dạng là đoán ngay ra được là vợ bé người ta, chỉ ăn không ngồi rồi hưởng thụ nên mới chỉ có mỗi một thẻ chắc là của người bao nuôi.
Mấy nhân viên xì xào sau khi cô quay bước đi.Cô ta sau khi bực tức vì không mua được đồ, lại vô tình thấy nhãn hiệu công ty anh, lại đứng ở ngoài nghía được mấy bộ rất ưng ý. Nghĩ trong đầu, trước đây cô muốn mua đồ anh đều dẫn cô đến chuỗi cửa hàng của công ty, mặc cô thỏa sức trọn không cần thanh toán. Cô ta vừa nghĩ vừa đẩy cửa bước vào.
Lượn hết mới thấy cửa hàng này có rất nhiều mẫu mới cô chưa thấy bao giờ, lại không phải gu cố định của Thiên Vương theo đuổi. Lần này vẫn là sang trọng thanh lịch nhưng pha thêm chút trẻ trung, mang hơi thở đậm chất riêng. Chắc là nhà thíêt kế mới có tiềm năng.
Khuân một đống đồ bù cho đống lúc nãy đến quầy thanh toán.
- này cô, còn nhớ tôi chứ, tôi đã từng đến đây cùng Thiên Hạo. Đóng gói lại hết đống này cho tôi.
-thưa cô của cô hết...
- này, chỗ này tôi đâu phải thanh toán, trước đây không phải tôi vẫn hay qua lấy đồ sao, Hạo cũng nói là bất kể khi nào tôi muốn đều có thể lấy không cần thanh toán sao- cô ta giộng mất kiên nhẫn cắt đứt lời nhân viên.
-thưa cô, chuỗi cửa hàng này giờ do một tay phu nhân chủ tịch nắm toàn quyền từ tháng 4. Chính chủ tịch tuyên bố, những quy tắc mới đều tuân thủ theo, chủ tịch cũng bác bỏ những điều từng nói hay đặt ra trước đây thưa cô.
-cái gì chứ, sao cái gì cũng phu nhân phu nhân, thật là bực mình- cô ta hét rống lên- đã thế không mua được đồ vậy thì tôi sẽ phá- nói rồi cô ta điên loạn hét toáng lên- mọi người ơi lại đây mà xem, cửa hàng gì mà quần áo kém chất lượng, nhân viên thì thô lỗ đuổi khách hàng, quần áo không đáng mấy đồng bạc đem bán với gía hàng triệu, mau lại đây xem.
Theo hướng cô ta hét mọi người kéo đến xem.
- thưa cô, chúng tôi không có đuổi cô, cô ăn nói thế mọi người sẽ hiểu nhầm, quần áo chúng tôi đều là tơ tằm, lụa và các chất liệu cực tốt, cô nói như vậy là đang làm mất uy tín của chúng tôi.
-các người thấy ai làm sai mà nhận sai chưa, các người chính là ức hiếp người qúa đáng- cô ta vẫn già mồm.
-ha ha ha ha ha- từ trong cửa hàng đi ra, là một cô gái khoảng 25 tuổi, dáng vẻ cao sang, khí chất lấn át người, chiều cao nổi bật. Sau khi chứng kiến liền bước ra tách đám đông cười lớn- chà chà Hữu Tụê, là cô sao ha ha ha, không phải là cô sao, mới ngày nào còn đứng trước mặt cô chú tôi mà chìa ra cái bộ mặt non nớt khổ sở rồi quay lưng quẫy đuôi đi khi em tôi chưa thành công. Vậy mà giờ nhìn xem, lấy danh nghĩa tên em tôi đi mua quần áo mà không trả tiền, biết là cửa hàng này vợ nó quản lí, không lấy được đồ Free giờ ở đây la lối ha ha ha.
-chị..chị...chị Tĩnh Nguyệt- mặt cô tái nhợt.
-cái cô gái này thật là, xinh đẹp mà sao lại hèn hạ qúa vậy, dùng tên bạn trai cũ đã có vợ đến cửa hàng của tập đoàn đòi ôm vài chục cái váy hàng hiệu về haizzz, may mà vợ Hạo đã nắm quyền, chứ không chắc nó đã sạt nghiệp sớm vì con đàn bà không biết phép tắc tôn nghiêm.
-chị..chị, em..em kh..không có, chị hiểu lầm rồi- mặt cô ta tái nhợt vì nhưng lời nói qúa thâm sâu của Thiên Tĩnh Nguyệt.
-hạ thấp uy tín của Thiên Vương, cũng to gan thật. Haizz xem ra ở đây thật chướng mắt. Quản lí Thẩm, cô cho mọi người vào làm việc đi, cứ coi như người này chưa xuất hiện ở đây, sau này cô ta còn đến gây chuyện trực tiếp gọi điện báo cáo tôi, từ mai tôi sẽ quay về nhận lại chức Tổng giám đốc.- Thiên Tĩnh Nguyệt khí chất sang trọng bước đi uyển chuyển trên đôi giày cao gót hàng hiệu- còn cô, tôi nghe nói cô có chồng rồi, vậy thì nên biết thân biết phận, tránh xa Hạo ra, nó bây giờ dã có gia đình. Đừng nghĩ nó giống trước kia, cô chớ dại mà đối đầu với em dâu xinh đẹp Hải Băng của tôi. Nếu dám làm trái, thì cô nên biết gia đình tôi thương con bé đến nhường nào, Thiên gia dù chỉ một người cũng không để cô sống yên- đi đến cạnh Hữu Tụê, nói thật trầm, mang theo sự lạnhj băng, cảnh cáo rồi bỏ lại cô ta lạc lõng giữa đám đông ra sức mắng chửi cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com