Lieu Em Co The O Ben Anh Ca Doi Khong
Đến giờ, anh mở cửa chiếc Audi R8 đỡ tay cô, giúp cô nâng váy bước xuống xe, tiến vào lễ đường, hai bên bảo vệ do chính anh tự mình đào tạo bài bản theo sát đảm bảo an toàn. Ngoài kinh doanh thời trang là do tiếp quản hộ mẹ anh, anh còn có một tập đoàn kinh tế lớn, nhiều công ti khôngnhỏ ở một số nước khác, vì có tầm ảnh hưởng nên không ai dám đụng đến anh, nhưng chính vì thế mà anh có rất nhiều kẻ thù cùng giới muốn tiêu diệt anh bất cứ lúc nào. Mỗi ngày đều có những cận vệ rất giỏi theo sát bảo vệ cô nhưng cô không hề biết vì họ được lệnh của anh không theo kè kè mà chỉ quan sát bảo vệ từ khoảng cách không qúa xa để tránh cho cô thấy không thoải mái. Cánh cửa lễ đường mở ra. Bố anh tiến đến cạnh cô, mỉm cười đưa tay ra, cô đưa tay khoác vào tay bố anh. Anh tiến vào trước, tiếng vỗ tay vang lên cùng với đó là tiếng máy ảnh chụp, đáng ra phóng viên không được vào vì trước giờ anh không thích phóng viên góp mặt trong trường hợp việc của gia đình. Nhưng sau khi chứng kiến cô khổ sở đối phó với hàng tá câu hỏi nghi vấn về đám cưới là gỉa hay thật. Anh đã cho phép họ vào nhưng chỉ được chụp ảnh.Sau khi anh bước đến chỗ bục nơi cả hai sẽ trao nhẫn, phù dâu phù rể tiến vào hết, anh cầm thứ gì đó như điều khiển nhưng rất nhỏ bấm một cái, từ t trên trần, một tấm khăn voan to và dài được thả xuống, chiếc máy bay mini kéo theo chiếc khăn voan bay đến gần vị trí trên đầu cô thì thả xuống. Chiếc khăn chùm lên đầu cô. Cô ngạc nhiên vì sáng nay cô không tìm thấy khăn voan. Rồi một bé gái chừng 7 tuổi rất xinh xắn tiến đến kéo váy cô nhẹ nhẹ.
-thím à, cúi xuống một chút, con giúp thím cài- cô bé xinh xắn đáng yêu trông như thiên thần với bộ đồ màu trắng có thêm cặp cánh sau lưng.
Cô không hiểu gì nhưng vẫn cúi xuống, cô bé nhẹ nhàng lật lớp khăn voan lên, trên đó có sẵn một chiếc cặp, cô bé khéo Léo cặp vào tóc cô mà không để tóc bị hỏng.
-chú à, con làm xong rồi- cặp xong cô bé nhẹ nhàng kéo tấm khăn về như cũ rồi quay về phía anh, mỉm cười hồn nhiên nói.
-giỏi lắm Đậu Đậu, mau dẫn thím con lại đây.
Nói rồi nhạc vang lên cô bé nắm lấy một bên tay cô, cùng cô và bố anh tiến vào lễ đường, anh ở đó nhìn cảnh tượng đó, ánh mắt chợt có chút giao động. Rồi bố anh đưa tay cô cho anh.
-con bé chịu nhiều thiệt thòi từ bé, con là con trai của Thiên Sở Quân ta, ta không dạy con thành người vô trách nhiệm nên hãy chăm sóc yêu thương con bé thật nhiều- bố anh nhắc nhở anh.
-con nhớ rồi.
Cô khoác tay anh tiến lên bục, hai người đứng quay mặt vào nhau, anh nhìn cô mỉm cười, anh đọc lời thề.
-tôi Thiên Hạo xin hứa khi chính thức là vợ chồng, tôi sẽ làm tròn nghĩa vụ, sống có trách nhiệm sẽ không khiến em phải suy nghĩ, đau khổ, thiệt thòi và sẽ không phản bội lại em cũng như lời thề hôm nay.
Cô đọc lên lời thề của mình, nước mắt bắt đầu rơi vì hạnh phúc, anh và cô trao nhẫn cho nhau , cùng rót rượu cắt bánh. Các vị quan khách vỗ tay rất to, xì xào to nhỏ khen bọn họ như trời sinh một cặp, cô dâu như tiên nữ, chú rể như vị thần oai nghiêm mà ấm áp.
Cả hai bên gia đình cùng nhau lên bục chúc rượu, xong xuôi mọi người cùng nhau di chuyển sang phòng bên cạnh dùng bữa, cô dâu chú rể lên phòng của khách sạn thay lễ phục, lúc này cô mới nhận ra khách sạn này là của anh, một khách sạn bậc nhất thành phố A. Cô thay ra một chiếc váy trắng nhẹ nhàng dài đến mắt cá chân cùng đôi giày cao gót cùng màu.
-anh à- cô nhỏ nhẹ cất giọng sau lưng anh lúc anh đang chỉnh lại cổ áo.
-ừ, em nói đi.
-anh...anh có thực sự chắc chắn...chuyện hôm nay?
-đừng nghĩ nhiều, nếu không chắc chắn anh đã không ở đây- nghe câu nói của cô, lòng anh chợt trùng xuống, anh biết cô bận tâm chuyện anh anh còn tình cảm với Hữu Tụê.
-anh à, nếu thấy không ổn, hãy nói với em, em sẽ là người ra đi- cô chợt nhận ra nước mắt đã rơi từ lúc nào.
-nha đầu, vị trí này là của em, không ai có thể thay đổi- anh quay lại kéo cô, ôm trọn cô vào lồng ngực. Anh không hiểu bản thân nghĩ gì khi cứ mỗi lần cô khóc anh lại thấy vô cùng đau xót, tim như bị Bóp nghẹt lại. Phải chăng bản thân anh đang dần tiếp nhận việc có cô ở cạnh.
-thím à, cúi xuống một chút, con giúp thím cài- cô bé xinh xắn đáng yêu trông như thiên thần với bộ đồ màu trắng có thêm cặp cánh sau lưng.
Cô không hiểu gì nhưng vẫn cúi xuống, cô bé nhẹ nhàng lật lớp khăn voan lên, trên đó có sẵn một chiếc cặp, cô bé khéo Léo cặp vào tóc cô mà không để tóc bị hỏng.
-chú à, con làm xong rồi- cặp xong cô bé nhẹ nhàng kéo tấm khăn về như cũ rồi quay về phía anh, mỉm cười hồn nhiên nói.
-giỏi lắm Đậu Đậu, mau dẫn thím con lại đây.
Nói rồi nhạc vang lên cô bé nắm lấy một bên tay cô, cùng cô và bố anh tiến vào lễ đường, anh ở đó nhìn cảnh tượng đó, ánh mắt chợt có chút giao động. Rồi bố anh đưa tay cô cho anh.
-con bé chịu nhiều thiệt thòi từ bé, con là con trai của Thiên Sở Quân ta, ta không dạy con thành người vô trách nhiệm nên hãy chăm sóc yêu thương con bé thật nhiều- bố anh nhắc nhở anh.
-con nhớ rồi.
Cô khoác tay anh tiến lên bục, hai người đứng quay mặt vào nhau, anh nhìn cô mỉm cười, anh đọc lời thề.
-tôi Thiên Hạo xin hứa khi chính thức là vợ chồng, tôi sẽ làm tròn nghĩa vụ, sống có trách nhiệm sẽ không khiến em phải suy nghĩ, đau khổ, thiệt thòi và sẽ không phản bội lại em cũng như lời thề hôm nay.
Cô đọc lên lời thề của mình, nước mắt bắt đầu rơi vì hạnh phúc, anh và cô trao nhẫn cho nhau , cùng rót rượu cắt bánh. Các vị quan khách vỗ tay rất to, xì xào to nhỏ khen bọn họ như trời sinh một cặp, cô dâu như tiên nữ, chú rể như vị thần oai nghiêm mà ấm áp.
Cả hai bên gia đình cùng nhau lên bục chúc rượu, xong xuôi mọi người cùng nhau di chuyển sang phòng bên cạnh dùng bữa, cô dâu chú rể lên phòng của khách sạn thay lễ phục, lúc này cô mới nhận ra khách sạn này là của anh, một khách sạn bậc nhất thành phố A. Cô thay ra một chiếc váy trắng nhẹ nhàng dài đến mắt cá chân cùng đôi giày cao gót cùng màu.
-anh à- cô nhỏ nhẹ cất giọng sau lưng anh lúc anh đang chỉnh lại cổ áo.
-ừ, em nói đi.
-anh...anh có thực sự chắc chắn...chuyện hôm nay?
-đừng nghĩ nhiều, nếu không chắc chắn anh đã không ở đây- nghe câu nói của cô, lòng anh chợt trùng xuống, anh biết cô bận tâm chuyện anh anh còn tình cảm với Hữu Tụê.
-anh à, nếu thấy không ổn, hãy nói với em, em sẽ là người ra đi- cô chợt nhận ra nước mắt đã rơi từ lúc nào.
-nha đầu, vị trí này là của em, không ai có thể thay đổi- anh quay lại kéo cô, ôm trọn cô vào lồng ngực. Anh không hiểu bản thân nghĩ gì khi cứ mỗi lần cô khóc anh lại thấy vô cùng đau xót, tim như bị Bóp nghẹt lại. Phải chăng bản thân anh đang dần tiếp nhận việc có cô ở cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com