TruyenHHH.com

Lieu Con Co The Hitrung


- A Lăng, ta phải đi rồi - bóng người mặc y phục tử y từ xa nói vọng tới

- Không! Khoan đã! Đừng đi! Cữu cữu! A Lăng nhớ cữu cữu! - Kim Lăng gào khóc với khuôn mặt đầy nước mắt

- Ngươi..........hãy sống thật tốt! - giống như tiêu tán, bóng người tử y kia dần dần hóa không

- KHÔNG! CỮU CỮU!  - Kim Lăng hét to cố chấp chạy thật nhanh để có ôm lấy bóng tử y kia

Nhưng......thứ hắn ôm được chỉ là sự trống rỗng, dưới chân hắn như có một vùng bùn, một vũng bùn đầy hắc ám đang nuốt chửng hắn ....... Tích tách.......tích tách. ..........A Lăng.......Kim Lăng.......... A Lăng, ngươi mau tỉnh lại đi, ta cầu xin ngươi,........Kim Lăng, con mau tỉnh lại đi.

Tiếng gọi? Nhưng...... Là ai ? Ai đang gọi hắn vậy? Nghe thật quen thuộc, thật ấm áp.......

- Haizzzz - Bỗng có tiếng thở dài

- Ai ? - Kim Lăng cảnh giác, trước mắt hắn giờ đây là một bóng người mặc y phục màu bạc, hắn không thể nào nhìn rõ được gương mặt người đó nhưng giống với lúc bị đám hắc y nhân kia chuẩn bị giết hắn, lại là cảm giác quen thuộc đó, bóng lưng đó - là trời là cả thế gian này của hắn

- Thật sự không thể để ta hết lo lắng cho con được - ngươi kia bất đắc dĩ lắc đầu

- Ngươi.....ngươi ........rốt cuộc....là ai!

- Trở lại đi!

- Trở lại? Trở lại đâu?

- Nơi đó! - vừa nói bóng người màu bạc vừa chỉ về một luồng sáng - nơi phát ra tiếng gọi kia

- Tại sao? Tại sao t....AAAAAAAAAAA - Kim Lăng đang hỏi thì người kia đã phất tay một cái, như có cuồng phong quét qua, Kim Lăng bị hất bay về phía luồng sáng. Đến khi bị đẩy vào luồng sáng thì Kim Lăng mới có thể nhìn rõ được gương mặt người đó

- Không! Khoan đã! Người là.......là...cữu cữu! - Kim Lăng khóc nất lên.

Rơi vào luồng sáng chói mắt kia khiến Kim Lăng phải nhắm chặt mắt. Khi hắn từ từ mở mắt, hắn chỉ cảm thấy mí mắt mình thật nặng nề nhưng tiếng gọi kia đã làm hắn phải cố gắng để mở mắt. Trước mắt Kim Lăng bây giờ là gương mặt của Lam Tư Truy đầy vẻ lo lắng, đau lòng. Ngụy Vô Tiện cũng như vậy, gương mặt của Lam Vong Cơ vẫn liệt. Sau đó Kim Lăng nhìn trần nhà.

- A Lăng, ngươi làm ơn nói cho ta biết ngươi cảm thấy thế nào? - Lam Tư Truy đau lòng nói

- Đúng, đúng, Kim Lăng con cảm thấy thế nào rồi? Làm ơn đừng yên lặng như vậy! Coi như Ngụy bá bá cầu xin con! - Ngụy Vô Tiện lo lắng và đau đớn nói

Im lặng, Kim Lăng không trả lời. ........ Một lúc sau, như nhớ tới cái gì khiến hắn ngồi bật dậy hoảng hốt la lên

- Cửu cữu! Cữu cữu đâu! Người đang ở đâu cữu cữu?

Nghe Kim Lăng hốt hoảng la lên họ sửng sốt. Sau đó là đau lòng

- A Lăng, ngươi bình tĩnh lại, tất cả chỉ là ác mộng mà thôi - Lam Tư Truy ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn kia

- Đúng vậy, tất cả chỉ...- Ngụy Vô Tiện chưa nói hết câu thì Kim Lăng gào lên

- Không! Không phải! Ta đã nhìn thấy cữu cữu!Cữu cữu cứu ta lúc ta bị đám hắc y nhân kia bao vây và cũng Chính cữu cữu cứu ta ra khỏi huyễn mộng kia! Ta biết cữu cữu ở đây? Người ở đâu?  Cữu cữu ta biết người ở đây!  A Lăng cầu xin người, người làm ơn xuất hiện đi!

Lam Tư Truy đau đớn khi nhìn Kim Lăng như vậy, hắn muốn lên tiếng an ủi thì một bóng đen lao tới chỗ Kim Lăng

" Chát " một âm thanh đau rát vang lên. Tất cả người trong phòng đều nhìn Ngụy Vô Tiện. Sau đó Ngụy Vô Tiện ôm lấy Kim Lăng

- Hắn chết rồi!

- Nhưng.......

- Kim Lăng!

-............

- Giang Trừng - hắn..........không muốn nhìn ngươi như thế này đâu! Hắn chắc chắn muốn ngươi sống thật tốt......muốn chúng ta sống thật tốt, sống tốt luôn phần của hắn! Con hiểu không? - Ngụy Vô Tiện yêu thương nhìn Kim Lăng

-............Vâng, con.......hiểu rồi - giọng nói Kim Lăng run rẩy

- Ngoan lắm! Con hãy nhớ điều này Kim Lăng. Là " con không đơn độc, con có Tư Truy, ta, Hàm Quang Quân, nhiều người khác nữa "và Giang Trừng luôn dõi theo con dù ở một nơi rất xa ! Con đã rõ chưa? - Ngụy Vô Tiện nâng mặt của Kim Lăng trịnh trọng nói

Kim Lăng nhìn vị bá bá trước mắt - người lúc nào cũng mang gương mặt vô sỉ, luôn cười dù hắn có chửi rủa

- Dạ, con nhớ rồi! Cảm.......cảm ơn người ! - Kim Lăng e dè nói

Ngụy Vô Tiện một lần nữa ôm lấy kim Lăng. Lam Tư Truy và Lam Vong Cơ nhìn cảnh tượng trước mắt mà nhẹ lòng. Họ cực kỳ lo lắng vì Kim Lăng đã hôn mê suốt 3 ngày, nhưng kinh hoàng nhất là lúc đến nơi Kim Lăng bất tỉnh. Một nửa Mê Vụ Sâm Lâm........ Bị san bằng, là bị san bằng đó. Phải có linh lực khủng khiếp như thế nào mới có thể làm ra chuyện khó tin như thế?

------------------------------------

Đám người Ngụy Vô Tiện ở Kim Lân Đài vẫn còn đang lo lắng cho Kim Lăng. Họ không biết rằng Tu Chân Giới đã náo loạn vô cùng, Mê Vụ Sâm Lâm là khu rừng rộng lớn đứng thứ hai trong Tu Chân Giới, một nửa của nó còn muốn lớn hơn Vân Thâm Bất Tri Xứ, mà bây giờ chỉ còn là một mảnh đất bằng phẳng với một đống hỗn độn rải rác khắp nơi. Chuyện này khiến các Đại Gia Tộc vô cùng lo sợ, hoang mang, rốt cuộc là cao nhân hay thần tiên phương nào đã làm ra chuyện kia. Vì chuyện này mà các Tu Tiên thế gia đã tập trung tại Lưỡng Hà của Lăng gia để họp khẩn cấp. Lam Hi Thần đương nhiên là phải có mặt, nhưng mà chuyến đi này có lẽ cũng chẳng thu hoạch được gì, toàn nghe lời qua tiếng lại, tiếng tranh cãi y phải khuyên nhủ rất lâu họ mới chịu rời đi và chờ biến động tiếp theo.

Lúc trở về Lam Hi Thần đi ngang qua Nguyên Kim trấn. Kim Quang Dao nhờ y mua một ít Quế Hoa Cao, y đáp xuống đất đi bộ vào trong trấn, mặc cho người nơi này nhìn Lam Hi Thần tiếng thẳng tới Thiên Nhiên Cư - Trà Lâu nổi tiếng nhất, lớn nhất Nguyên Kim trấn, nơi này chẳng những nổi tiếng với những loại trà ngon mà còn có điểm tâm - hình dáng tinh xảo, đa dạng nhiều loại, màu sắc bắt mắt, Quế Hoa Cao nơi này chắc chắn rất ngon.  Lão bản thấy y thì cung kính, lập tức gọi Tiểu Nhị đi lấy Quế Hoa Cao cho y. Lúc đi ra khỏi Thiên Nhiên Cư trời đã ngã về chiều, chỗ này đông đúc người không thể ngự kiếm,Lam Hi Thần tự nhủ rằng ra khỏi trấn rồi phải ngự kiếm về Vân Thâm Bất Tri Xứ thật nhanh nếu không trời sẽ tối. Lúc y đi lại trong dòng người đông đúc bỗng nhiên có một thiếu niên đang lôi kéo một người đi nhanh với gương mặt hứng khởi đụng trúng y mà không biết, dẫu sao dòng người cũng quá đông đúc đi nên không thể trách vị thiếu niên kia, y định đi thì.........

" Thình thịch " .

...........

Mùi hương.......... Mùi hương đó...... Y biết mùi hương đó. Đó là mùi hương...của hắn..... Chỉ có hắn.......duy nhất hắn là có mùi hương đó. Lam Hi Thần đứng bất động giữ dòng người tấp nập, bị một cô nương va chạm làm rơi cả hộp Quế Hoa Cao mà hắn cũng không biết. Lúc vị cô nương kia nhặt lên hộp bánh hỏi

- Thật xin lỗi, vị công tử này ta........a công tử.......công tử đi đâu vậy  - vị cô nương kia la lớn

Mặc cho vị cô nương kia la lớn Lam Hi Thần bất chấp dòng người đông đúc mà ngự kiếm trên không trung để tìm kiếm hình bóng của một vị cố nhân. Y theo dòng người mà ngự kiếm, dòng người dài như vô tận y cứ nhìn chằm chằm vào dòng người, y mong muốn nhìn thấy một bóng dáng tử y lẫn vào trong đó, y nhìn mãi nhìn mãi cho đến khi cuối đường........... không........không có....... Lam Hi Thần lúc này mới sực nhớ. Người đó..... Đã chết rồi, đã không còn trên trần thế này nữa.

Y như người mất hồn mà ngự kiếm trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Trên đường trở về Hàn Thất có bao nhiêu môn sinh thi lễ với y thì y cứ đi, đi tới khi nghe tiếng Kim Quang Dao gọi lớn thì y chợt nhớ tới Quế Hoa Cao mà Tam Đệ nhờ y mua. Lam Hi Thần xin lỗi. Kim Quang Dao nói không có gì thì y cũng trở về Hàn Thất. Đóng cửa không tiếp bất cứ ai.

----------------------------------------------------------

Lúc cứu xong Kim Lăng - Tư Đồ Vãn Phong thật ra không có rời đi mà âm thầm đi theo, hắn chứng kiến mọi người hoảng loạn vì Kim Lăng thì hắn càng an tâm, tự hào hơn và cũng đau lòng vô cùng. Đứa nhỏ này có nhiều người quan tâm, tin tưởng và trung thành với nó. Đau lòng là vì đứa nhỏ này cuối cùng cũng giống hắn, ép buộc bản thân mình phải trưởng thành lúc con còn quá nhỏ. Sau khi cứu Kim Lăng ra khỏi huyễn cảnh kia, hắn đã rời đi nhưng hắn vẫn nghe được những gì Ngụy Vô Tiện nói. Hắn cảm thấy những năm qua có người thay đổi thật nhiều.

Ra khỏi Kim Lân Đài, Tư Đồ Vãn Phong gặp được một đám người toàn là tuấn nam mỹ nữ. Đám người đó vừa thấy Tư Đồ Vãn Phong thì lập tức hành lễ

- Tham kiến Chủ Thần, bọn thuộc hạ tới muộn. Mong Chủ Thần Đại Nhân trách phạt

- Đứng lên đi, chuyện này không thể trách các ngươi. Ngay cả ta cũng phải mất 3 ngày mới có thể ra khỏi không gian.

- Chủ Thần, thuộc hạ..... - Lan Phong vui vẻ lên tiếng

- Không gọi " Chủ Thần", sau này gọi "Chủ nhân", cũng cần xưng "thuộc hạ", cứ tự nhiên mà xưng " ta "

- Nhưng mà...... - Minh Tuyết Y do dự

- Hửm...... - Tư Đồ Vãn Phong ngâm dài

Đồng loạt một đám hô to râm rấp

- Tuân lệnh, chủ nhân

-----------------------------------------------------------

- Chủ nhân, mọi người mau qua đây xem cái này thú vị lắm nè - Lan Phong hứng khởi vẫy tay hô to với bọn họ.

- Mọi người cứ chia nhau ra, muốn đi đâu thì đi, khi nào cần ta sẽ gọi.

- Dạ - một đám vui vẻ hô to rồi rời đi

Cứ tưởng đã xử lý xong rồi nhưng lúc quay người lại thì phát hiện một đôi mắt long lanh lóng lánh vô ( số ) tội đáng thương nhìn mình của Lan Phong.

- Chủ nhân, cho ta đi chung với người nha! Nha! Nha!

- Haizzzz, được rồi ngươi muốn đi đâu thì đi nơi đó - thở dài bất đắc dĩ nói

- hihi, chủ nhân vạn tuế

----------------------------------------------------------

- Chủ nhân, chủ nhân, bên này, bên này này!

- A! Chủ nhân, còn bên này nữa

- Cái này nữa!

-..............

Lan Phong cứ như hài tử mà chạy hết gian hàng này đến gian hàng khác. Tư Đồ Vãn Phong bị lôi đi mà choáng váng hoa mắt. Nhưng mà để đám người đi theo hắn mấy ngàn năm này rũ bỏ trách nhiệm nặng nề kia trên vai thì mệt một chút cũng xứng đáng. Cả hai cứ đi cứ đi.

Đến khi Tư Đồ Vãn Phong cảm nhận được khí tức quen thuộc của một người thì cả y và hắn đã đi song song với nhau nhưng ngược hướng.Lan Phong đụng trúng người kia.  Người kia không nhìn thấy hắn, tâm hắn cũng nhẹ nhàng buông xuống. Hắn cứ tưởng y sẽ rời đi nhưng sau một lúc hắn cảm nhận khí tức của y, ngày một gần hắn. Tâm hắn rung lên lập tức không nói cho Lan Phong biết chuyện gì mà nuốt xuống Ẩn Thân Đan và Ẩn Tức Đan. Thứ mà hắn thấy y cứ nhìn chằm chằm vào dòng người đông đúc kia như đang tìm kiếm thứ gì đó hoặc.......... ai đó. Đến cuối đường, y.........thất vọng quay đầu rời đi. Tư Đồ Vãn Phong nhìn bóng lưng của y Lam Hi Thần, xa dần.....mờ dần.....biến mất. Hắn cũng trở lại bình thường nhìn chằm chằm hướng y ngự kiếm rời đi.

- Chủ nhân, chủ nhân! Có chuyện gì vậy? Người tự nhiên không nói không rằng mà biến mất làm ta lo muốn chết! - Lan Phong lo lắng hỏi

- ........À ! Không còn gì! ngươi tự chơi tiếp đi ta hơi mệt muốn nghỉ ngơi một chút! - Tư Đồ Vãn Phong xoa xoa mi tâm nói

- A ! Vậy chủ nhân ngồi ở tửu lâu kia nha! Lát ta sẽ quay lại!

- Hảo!

Lan Phong hòa mình vào dòng người đông đúc và mất dạng. Tư Đồ Vãn Phong nhìn khung cảnh hoàng hôn kia tự ngẫm

- Lam Hi Thần, ngươi có biết ngươi cùng hoàng hôn kia giống nhau lắm không? Cả hai đều xinh đẹp lộng lẫy động lòng người, nhưng đến và đi cũng thật nhanh, nhanh đến mức bản thân ta tưởng chỉ là một hồi Mộng Nam Kha.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com