TruyenHHH.com

Lien Hoa Lau Phan Ii

#Liên_Hoa_Lâu_Phần_2_tập_10
Tập 10 . NỖI ĐAU TẬN CÙNG

..........................................................................

Phương Tiểu Bảo cùng Triển đại hiệp theo lời nhắn của Lý Liên Hoa, truy lại vụ án rắn Địa độc 7 màu, theo đó biết được cả năm nay có người hạ độc thường xuyên ở vùng núi xung quanh làng Miễn Châu. Song lại có người âm thầm giải thuốc độc, thật kì lạ khi Thạch Nhân nói với quan huyện là do Dược Ma hạ độc rồi giải độc. Rõ ràng Liên Hoa biết Dược ma đang bận phục vụ dưới chướng Địch Minh Chủ. Sao có thời gian đến đây hạ độc rồi giải độc . Phân tích thêm câu nói trước khi rời đi cùng hai người kì lạ. "Nhắn với Thanh Nhi, trên núi gió Lạnh, đi đường cẩn thận". Tiểu Bảo hiểu ra vấn đề. Nhắn Thanh Nhi khác gì nhắn Tiểu Bảo, Tiểu Bảo vội vàng lên núi phía làng Miễn Châu, dãy núi Phong Nam, Tiểu Bảo nhờ Triển Đại hiệp về đưa người lên núi tìm, thêm người tìm thêm hi vọng. Vừa hay mẹ của Tiểu Bảo là Hà Đường chủ cũng đến. Mang theo Hồ Ly Tinh. Có Hồ Ly Tinh cùng tìm sẽ nhanh hơn.

Phía bên kia Dược Ma báo với Địch Phi Thanh rằng độc mà Phương Tiểu Bảo trúng có biểu hiện giống độc Bích trà, nhưng không phải Bích trà, hơn nữa lại có người có thuốc giải loại độc này. Theo Dược Ma khẳng định là Sư Bá của lão đã ở đây . Chính xác họ là Độc Dược Vương và Giải Độc Chi Mẫu. Nghiên cứu thuốc giải cho thấy, Loại thuốc giải này có thể khống chế Bích trà trong thời gian ngắn. Như vậy Lý Liên Hoa có khả năng ở trên núi Phong Nam. Ngay lập tức Địch Phi Thanh cùng Dược Ma lên đường tìm Lý Liên Hoa.

Phương Tiểu Bảo đang vội vã lên đường cùng Hồ Ly Tinh. Khung cảnh tảo mộ của người đi đường làm Tiểu Bảo mông lung. Đi qua bìa rừng thấy Hồ Ly tinh cứ sủa cắn một người ăn xin hoài. Tiểu Bảo nhìn kĩ thì ra là túi kẹo của Lý Liên Hoa. Trong túi kẹo có mảnh vải áo của Lý Liên Hoa. Tiếng Bảo vội vàng hỏi người ăn xin thấy nó ở đâu. Người ăn xin đáp thấy nó trên xác của một người ngoài biển. Làm Tiểu Bảo sững sờ, sợ hãi phút chốc, nhưng Hồ Ly Tinh vừa chạy về phía trước vừa sủa, càng chạy, lại càng nhanh khiến Tiểu Bảo theo không kịp.

Trời đã tối, Phương Tiểu Bảo mải mê gọi Hồ Ly tinh thì nghe thấy tiếng Dì Nhỏ Hà Hiểu Phượng và nhiều người khóc thút thít. Họ đã tìm thấy Lý Liên Hoa. Tiểu Bảo nhìn mọi người từ xa thấy Lan Hương, Minh Nguyệt khóc, mẹ đang khóc, Chiêu Linh cũng đang khóc..( Nhìn bên bờ suối lớn Triển Đại Hiệp đang đỡ Lý Liên Hoa, quần áo, tóc tai mặt mũi đều đúng là Y, chỉ có điều Y nằm đấy không động đậy) ..... Tiểu Bảo thấy tim quặn đau, sững sờ đánh rơi cả kiếm, bước tới chỗ Lý Liên Hoa đang nằm như người không hồn. Tiểu Bảo đẩy người Triển Vân Phi ra ôm Lý Liên Hoa ra hét lớn. " Không thể nào, không thể nào, Lý Liên Hoa. Huynh tỉnh lại đi......không thể nào, ta đưa huynh về, huynh tỉnh lại đi, khó khăn lắm mới thấy Huynh, không thể như này được, ta đưa huynh về chỗ Quan Hà Mộng, bắt Y chữa cho Huynh. Lý Liên Hoa Huynh tỉnh lại đi, ta xin huynh đấy. Ta còn chưa làm lễ bái sư, chưa gọi Huynh một tiếng sư phụ đàng hoàng. Ta sai rồi. Giờ Huynh muốn gì ta cũng làm cho Huynh chỉ cần Huynh tỉnh lại. Ta xin Huynh đó ............". Tiếng khóc hét xé lòng của Tiểu Bảo làm đêm tối tĩnh mịch càng thêm bi thương. Hà Đường Chủ tiến lên an ủi con trai, đưa bức Di thư lấy trên người thi thể ra đưa cho Phương Tiểu Bảo, trên thư viết: " Hãy đưa ta về cạnh Sư Phụ, Tất Mộc Sơn". Tiểu Bảo hét lớn " Không". " Không thể nào. Ta biết làm sao bây giờ ....." Nước mắt Tiểu Bảo như mưa lã trã rơi không ngừng,

Lúc này Địch Phi Thanh từ xa bay đến cùng Dược ma. Địch Phi Thanh nhìn thấy thế, mặt lạnh tanh mà mắt đỏ ngầu ra hiệu cho lão Dược Ma lại gần. Lão Dược Ma khám song nói Lý Liên Hoa đã chết. Địch Phi Thanh phút chốc mất trí túm cổ Lão Dược Ma bắt lão cứu người. Lão đành quỳ xuống xin, rồi lại gần sờ mặt mắt Lý Liên Hoa rồi lắc đầu quỳ sạp xuống đất xin tha. Địch Phi Thanh phát điên, cả người hắn bộc phá dùng nội công phút chốc tóc tai rũ rượi. Tóc bạc đi mấy phần. Trông rất đáng sợ. Hán tức giận phát tiết, đánh liên tiếp vào núi đá, vừa đánh vừa hét khiến nước cây cối bên suối nổ tan hoang liên tục, Hắn phát cơn điên loạn khiến trời đất dung chuyển. Rồi Hán lại tự đấm vào ngực mình đến hộc máu. Lúc này đột nhiên Hán muốn đưa Lý Liên Hoa đi nhưng bị Tiểu Bảo ngăn lại. Địch Phi Thanh nhìn Tiểu Bảo mắt rực lửa. Tiểu Bảo cũng rất cứng, Bảo nói: "Sư phụ có di thư, người muốn về cạnh sư tổ, xin Ngươi hãy thể theo nguyện vọng của Sư Phụ ta, Ngươi không thể mang Sư Phụ ta đi". Hai bên chuẩn bị xảy ra sô sát. Đối phương hai bên đều đang mất hết ý trí.

Minh Nguyệt nói " Nhìn kìa, sao mặt Lý Thần Y động đậy nhỉ." Xung đột tự nhiên biến mất. Địch Phi Thanh bị thương rũ rượi nhưng cướp ngay Lý Liên Hoa lại. Truyền nội công liên tục, Đang truyền nội công, mắt Địch Phi Thanh ngước lên, ngạc nhiên không nói gì. Bỏ Liên Hoa từ từ ra. Rồi kéo Lão Dược Ma bay đi mất.

Tiểu Bảo bước lùi lại , quỳ xuống dập đầu bên cạnh sư phụ, khóc, rồi ôm người lên, Đi trong tuyệt vọng, Tiểu Bảo choáng khuỵu chân , suýt ngất, Triển Vân Phi cùng giúp mang thi thể Lý Liên Hoa về chuẩn bị Hậu sự. Không khí chìm trong sự đau thương vô bờ bến.

..........................................................................

Phía động từ xa Lý Liên Hoa đứng ngây người suy nghĩ, Lão Bà tới nói "Dù sao ai chẳng phải chết, ngươi cũng từng muốn chết đó thôi, ngươi cũng may mắn là được chứng kiến cảnh người thân khóc thương mình đó, người bình thường sao biết cảnh tượng này, hãy ngoan ngoan ở lại đây, giúp bọn ta thử thuốc. Ở đây rồi, cũng chẳng biết khi nào Ngươi chết. Lo trước hậu sự cũng tốt "

Lý Liên Hoa ngồi bần thần, có lẽ hắn nghĩ, hán không lên còn trên đời này nữa. Từ nay không còn Lý Liên Hoa. Thế cũng tốt. Nhưng khi thấy sự đau thương tột cùng của Địch Phi Thanh, Phương Tiểu Bảo, Triển Vân Phi dành cho mình....... hắn lại thấy dường như đang phụ họ, phụ cả tuổi trẻ của Hắn.

Lý Liên Hoa quay người đi về phía hang sâu nhất, buồn không nói lên lời, nét buồn đậm trên mắt, trên mặt. Ở sâu trong hang có đến mười mấy người đang bị giam cầm, một vài người đã chết. Họ cũng là chuột bạch. Lý Liên Hoa nhìn một người đàn ông mạnh khỏe, được lão Độc Dược Vương túm tóc đổ bát thuốc vào miệng rồi quan sát, ghi chép. Người đàn ông đó run lên lạnh kêu không thành tiếng, mặt mũi trắng bệch, co giật, sùi bọt mép, mắt trắng dã, rồi lại đỏ ngầu. Đau xé ruột gan. Nhưng không kêu được thành tiếng. Lý Liên Hoa nhìn vậy có chút nhột, lùi lại. Nhưng người đàn ông chuột bạch đó không chết ngay. Mà vẫn sống. Trong đau đớn dã man. Lão Độc Dược Vương vui vẻ nói với Liên Hoa, sắp có quà cho Ngươi, yên tâm. Một loại tốt nhất. Nghe thấy thế Liên Hoa cười bất lực. " Quà ư". Thật dã man.

.............................................................................

Địch Phi Thanh mang đầy tâm trạng hỏi lão Dược ma có cách nào biến khuôn mặt của một người  thành khuôn mặt mà mình mong muốn không ?. Vì khi truyền nội Công, Địch Phi Thanh phát hiện đó không phải cơ thể của Lý Tương Di. Nghe song Lão Dược ma nhớ ra hơn 10 năm trước. Sư Bá của Lão có nắn sương người , biến người này thành người kia. Nhưng phương pháp này phải bẻ sương từng đoạn, ghép lại rất dã man. Địch Phi Thanh nhìn Lão Dược Ma mắt cháy rực. Lão Dược Ma lại nói, không chừng 10 năm nay Sư Bá đã có tiến bộ trong việc nắn xương người. Không trách xương mặt của Lý Liên Hoa đó khá mềm, còn bị sụt, lên lúc đó mới nhìn như cơ mặt động đậy. "Nghĩa là Lý Liên Hoa chưa chết. Nhưng sao phải làm tới mức như thế này".  Địch Phi Thanh hỏi. Lão Dược Ma bèn trả lời: " Có khả năng Lý Liên Hoa đã gặp Giải Độc Chi Mẫu. Vì gần đây có người hạ độc lại có người giải độc, Họ đã nhắm tới Lý Liên Hoa". Địch Phi Thanh tức giận bóp nát chiếc cốc trong tay thành bột vụn.

Một lát sau Phương Tiểu Bảo chạy tới chỗ của Địch Phi Thanh.

- Địch Minh Chủ, không biết ta có phải mất trí không. Ta biết người chắc chắn biết đáp án. Có phải thi thể đó không phải của Lý Liên Hoa.

Địch Minh Chủ nhìn Phương Tiểu Bảo trầm ngâm.

Phương Tiểu bảo lại nói:

- Lúc ta tắm rửa, thay y phục cho Sư Phụ nhập quan. Ta phát hiện có gì đó không đúng lắm. Mọi người bảo ta hoang tưởng, bảo ta điên rồi. Ta không biết nữa.......Ta xin Huynh đó, Địch Minh Chủ. Hãy nói cho ta biết đó không phải Lý Liên Hoa đi mà..... Ta sắp chịu không nổi nữa rồi.

Tiểu Bảo không nhận được câu trả lời, đau lòng quay người đi.... thất vọng tột cùng.

Địch Minh Chủ:

- Thi thể đó không phải là Lý Liên Hoa.

Phương Tiểu Bảo cả khuôn mặt bi thương bỗng bừng lên hi vọng, vội vàng xác nhận lại.

- Người nói thật sao, Địch Minh Chủ là thật chứ. ( mắt Tiểu Bảo tràn ngập hi vọng). Ta không điên đúng không?. Đó không phải sư phụ ta. Sư Phụ ta chưa chết đúng không?.

Dược Ma từ tốn giải thích cho Phương Tiểu Bảo nghe. Dần dần Tiểu Bảo cũng sáng rõ mọi chuyện. Tình hình của Lý Liên Hoa có lẽ đang gặp nguy hiểm. Theo Dược Ma cho biết, Cặp Sư Bá của hắn võ công không tầm thường, cũng được cọi là Đại Cao Thủ, tính tình cổ quái, kì dị, am hiểu nhiều loại trận pháp, đặc biệt rất giỏi dùng độc. Xưa nay ở Trung Nguyên chưa gặp đối thủ. Các cao thủ không may đi vào vùng trận pháp của Độc Dược Vương và Giải Độc Chi mẫu, ít người nguyên vẹn mà về. Dược Ma không là gì với họ cả. Lên xin Tôn Thượng và Phương Thiếu Gia suy xét kĩ, nhìn ánh mắt cương quyết của hai người Địch Phi Thanh và Phương Tiểu Bảo, Lão Dược Ma đành phải khuyên họ tính toán kĩ lưỡng khi xâm phạm vùng đất cấm kia, đặc biệt chuẩn bị các loại thuốc giải của độc Bạc Trà, độc của Hoè Vô Tâm.... Lão sẽ đi chuẩn bị những thứ cần thiết.

Theo di Huấn của Sư Phụ. Phương Tiểu Bảo lo Hậu sự của Lý Liên Hoa chu đáo, Hôm sau lên Đường về, Tiểu Bảo lấy lý do hoàn thành nốt di nguyện của Lý Liên Hoa để lại, nhờ mẹ và Chiêu Linh cùng Triển Đại Hiệp đưa thi hài của Người về Núi Vân Ẩn trước, ngay sau khi hoàn thành công việc của sư phụ giao, mình sẽ về theo sau với xe Truy Vân. Không khí tang thương bao chùm tất thảy mọi nơi. Ai lấy đều tiếc thương vô cùng. Duy chỉ có Hồ Ly Tinh vẫn vẫy Đuôi. Đòi theo Tiểu Bảo. Nhưng Tiểu Bảo không cho. Tiểu Bảo nói với Hồ Ly Tinh yên tâm. Hãy cứ theo mẹ ta về trước. Nhưng Hồ Ly Tinh bướng bỉnh không nghe lời. Tiểu Bảo buộc phải để nó lại cạnh mình. Nói rồi họ chia tay nhau trong nước mắt.

( còn nữa ...... tập tiếp theo)

.............................................................................

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com