TruyenHHH.com

Lichaeng Song Chung

"Bọn họ sợ chị lỡ miệng, sợ chị nói ra..." Hốc mắt Hyungsik đỏ bừng: "Bọn họ cầm tiền, không dám tiết lộ ra ngoài, bọn họ..."

"Vậy còn cậu?" Chaeyoung nhìn cậu ta.

Hyungsik không trả lời được.

Sau khi Eunseok nhận được số tiền kia, ngay lập tức dẫn vợ và con trai đi nhà hàng ăn một bữa no nê, còn mua cho cậu ta quần áo và đồ chơi mới, còn nói phải mua di động cho cậu ta.

Cả nhà đều đắm chìm trong vui sướng, không còn ai nhớ đến Chaeyoung đã bị đưa vào tù.

Hyungsik giữa không khí trầm mặc không chịu được bật khóc: "Xin lỗi chị...xin lỗi..."

Chaeyoung ngẩng đầu nhìn không khí, cố gắng nén nóng hổi nơi đáy mắt, nàng mỉm cười, nụ cười lộ ra vài phần trào phúng: "Tôi bảo lãnh cho cậu, cậu ra ngoài tự mình nuôi con đi, tôi hy vọng cậu sẽ không làm ra hành động giống ba mình, hổ dữ không ăn thịt con. Hyungsik, đây là lời khuyên tôi dành cho cậu."

Nàng đứng lên, không quay đầu rời đi.

Hyungsik vội đuổi theo, chỉ nhìn thấy Lisa đang ôm đứa bé đến trước mặt Chaeyoung, hai người cúi đầu nhìn đứa bé, trong miệng nói cái gì đó rồi đưa đứa bé cho cảnh sát, nàng cúi đầu ký tên.

Không lâu sau, bọn họ dắt tay rời đi, cảnh sát ôm đứa bé đặt trong tay cậu ta.

Cậu ta ôm con, đứa bé trong ngực khóc rống lên, cậu ta áp mặt lên mặt con cả hai người cùng khóc, mặt bị đồ quét qua, cậu ta xốc túi của đứa bé lên.

Dưới túi là một xấp tiền mặt.

Cậu ta sửng sốt, hốc mắt đỏ bừng.

Một cảnh sát đi tới nói với cậu ta: "Ở cửa có một thùng sữa bột và tã giấy, còn có một túi áo trẻ con, là chị cậu cho cậu, cậu mau tới lấy đi, đừng chiếm cửa trước đồn cảnh sát."

Hyungsik ôm con ra ngoài, trước cửa đặt một cái thùng, bên trong là sữa bột, tã giấy và quần áo.

Chaeyoung mới mang về chăm sóc một ngày mà đã mua nhiều đồ cho đứa bé như vậy, còn chăm sóc rất tốt, trái lại là vợ của cậu ta, vừa nghe chồng bị bắt vào đồn cảnh sát đã chạy trốn suốt đêm.

Lại liên tưởng đến ba mẹ, lúc trước vì tiền, không nói hai lời bắt chị gái đi gánh tội thay, suốt chín năm, nàng lại có thể không so đo hiềm khích trước đây, không chỉ chăm sóc con cho cậu ta, còn ký tên bảo lãnh.

Hyungsik bỗng nhiên ôm con quỳ trên mặt đất khóc lóc.

"Xin lỗi...là chúng ta sai rồi..."

Cậu ta lấy mặt mũi gì để bảo chị thả ba mẹ ra.

Sao cậu ta có thể nói ra câu như vậy.

...

"Tới siêu thị đi, em muốn mua thịt." Chaeyoung chỉ vào siêu thị chỗ ngã tư, nói xong nhìn Lisa: "Em đi một mình."

Cô gật đầu.

Nàng xuống xe trước, vươn qua hôn lên mặt cô: "Em tự bắt xe về, hoặc nửa giờ sau chị tới đón em."

Lisa giữ lấy cái ót của nàng, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, ngậm lấy môi lưỡi của nàng mút mút, lúc này mới buông nàng ra: "Nửa giờ sau chị tới đón em."

Chaeyoung bị hôn hai mắt tràn đầy xuân sắc, nàng hờn dỗi trừng mắt nhìn cô.

Lisa trực tiếp bị trừng đến cứng.

Cô cúi đầu nhìn.

Chaeyoung cũng theo tầm mắt của cô đi xuống, sau khi thấy đũng quần phồng lên, nàng cười cầm túi xách xuống xe.

Cô ở phía sau nói một câu: "Nhớ mua bao."

Nàng suýt nữa lảo đảo ngã ra ngoài, nàng xấu hổ giận dữ quay đầu lại trừng mắt nhìn cô: "Lần trước mua còn chưa dùng hết!"

"Không phải em nói, lạc thú mua sắm là để chị vui vẻ sao?" Lisa nhìn nàng, nghiêm túc hỏi: "Lừa chị?"

Chaeyoung: "..."

Nàng hít sâu một hơi: "Không có, em sẽ mua."

Lisa gật đầu, vừa lòng.

Nàng đi rồi, cô kéo kéo quần, chạy xe tới trại tạm giam.

Sau khi đăng ký danh sách thăm tù, cô nói với nhân viên cảnh sát.

"Xin chào, tôi muốn tìm Song Kang một lát."

Ngắn ngủi chưa đầy một tháng, Song Kang gầy hẳn đi, gương mặt hóp lại, quầng thâm mắt nặng trĩu, cả người gầy đi một vòng, khí sắc rất kém.

Anh ta ăn mặc quần áo màu lam, bị cảnh sát dẫn ra, đôi mắt tựa như được thắp sáng.

Cho tới khi nhìn thấy Lisa, ánh sáng trong mắt anh ta bỗng vụt tắt.

Anh ta không quen cô.

Nhưng anh suy đoán, có lẽ là Sohyun nhờ người tới tặng đồ hoặc gửi lời cho anh.

Cảnh sát đóng cửa rời đi.

Anh ta ngồi xuống đối diện Lisa: "Xin chào."

Mặt cô không cảm xúc nhìn anh ta: "Nhìn anh không tốt lắm."

Song Kang sửng sốt một chút: "Sohyun bảo cô tới sao?"

"Không phải." Lisa đứng lên.

"Vậy là ai?" Song Kang thấy cô đi tới, không tự chủ được đứng lên: "Ai sai cô tới?"

Lisa đã vòng qua cái bàn đi đến trước mặt anh ta, cô cao hơn anh ta nửa cái đầu, ánh mắt mang theo vài phần trên cao nhìn xuống, con ngươi đạm mạc của cô nhìn xuống mặt anh ta, lúc ra tay, chỉ nói hai chữ: "Thượng đế."

Song Kang bị một quyền của cô đánh ngã, phần eo đập vào bàn khiến cái bàn lui ra phía sau phát ra một tiếng vang chói tai.

Lisa túm chặt tóc của anh ta, sau khi hung hăng đánh một quyền, đầu anh ta bị cô đập bốn năm cái xuống mặt bàn, cảnh sát ngoài cửa nghe thấy động tĩnh lập tức tiến vào.

"Làm cái gì vậy! Không được nhúc nhích!"

Lisa buông lỏng tay.

Mũi Song Kang bị đập vỡ, máu chảy khắp khuôn mặt, anh ta trừng mắt nhìn cô, con mắt đầy phẫn nộ: "Cô là ai? Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi?!"

Cảnh sát kéo anh ta ra ngoài.

Anh ta lại liều mạng muốn biết cô là ai.

Vẻ mặt Lisa đạm mạc nhìn anh ta.

Có lẽ là theo bản năng, Song Kang nhớ tới Chaeyoung, anh ta nhìn về phía cô một lần nữa, cửa bị đóng lại, anh ta chỉ thấy đối phương mặc đồ thể thao màu trắng.

Thân hình người phụ nữ cao lớn, ngay cả giày cũng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.

Mà anh ta, một lần nữa bị lôi vào lồng sắt.

Cũng bởi vì anh ta uống nhiều rượu, làm ra một việc hoang đường.

"Là anh làm sai!" Anh ta đột nhiên gào rống ra tiếng: "Là anh làm sai! Chaeyoung! Là anh làm sai! Anh không nên làm vậy với em!"

Anh ta sẽ không rơi xuống tình trạng như hiện giờ.

Mất đi công việc, thậm chí mất đi bạn bè thân thích, mất đi Sohyun yêu anh ta nhất.

Anh ta khóc lóc: "Anh sai rồi...anh thật sự biết sai rồi...anh biết sai rồi...thả tôi ra ngoài đi...cầu xin các người..."

...

"Sao tay chị lại bị thương?" Chaeyoung mới vừa ngồi lên xe, thấy khớp xương bên phải của Lisa bị trầy da, máu chảy ra bên ngoài đã khô lại, ngưng tụ thành một khối màu đỏ.

"Đi đánh một người." Cô chạy xe trên đường.

Nàng lục túi sách muốn tìm khăn giấy muốn lau tay cho cô, lại lo lắng cô đang lái xe lên không tiện, nghe được lời này hơi sửng sốt: "Đánh người? Chị đánh ai?"

"Song Kang."

Chaeyoung ngơ ngẩn, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô: "Chị đi đánh Song Kang?"

Phía trước kẹt xe, Lisa dừng xe lại, hơi hơi nghiêng đầu, đường cong hàm dưới góc cạnh rõ ràng, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm mặt nàng, con tằm nằm trước mắt rất đậm, giúp lông mi có thêm phần rõ ràng.

Cô nhìn nàng, gật đầu nói: "Đúng vậy."

Chaeyoung không biết nên nói cái gì, chỉ hỏi: "Sao chị...đang êm đẹp đi đánh anh ta làm gì?"

"Anh ta bắt nạt em, chị đánh anh ta, rất hợp lý." Vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc nói.

"..."

Nàng nhất thời không biết nên cười hay nên cảm động.

"Em không phải sợ." Lisa cúi người lại đây, nắm lấy tay nàng, giọng nói trầm thấp, hơi khàn khàn rất gợi cảm: "Về sau, chị sẽ không để ai bắt nạt em, cũng không để em trộm khóc một mình."

"Nếu em muốn khóc." Cô dừng một chút.

Giọng nói càng trầm thấp: "Chỉ có thể ở trên giường."

Vốn dĩ hốc mắt của Chaeyoung đang bắt đầu đỏ hoe, nghe được câu cuối cùng lại bật cười.

🫧🤍

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com