TruyenHHH.com

Lichaeng Song Chung

Chaeyoung xách đồ ăn về, đi vào bếp phân loại đồ ăn rồi nhét vào tủ lạnh, sau đó bắt đầu làm bữa sáng.

Bởi vì không biết cô thích gì, cho nên nàng làm tạm trứng rán và lạp xưởng, nàng mới mua bánh mì vừa đủ để làm thêm hai phần sandwich.

Tiền mua đồ ăn là tiền của nàng, người phụ nữ này trả cho nàng 8000 tệ một tháng, xem như lương cao, giảm đi 3000 tệ là tiền cơm một tháng, một tháng nàng cũng có thể kiếm 5000 tệ, loại bao ăn bao ở này, dù kiếm không nhiều lắm nhưng vẫn có tiền.

Về phương diện ăn uống, nàng cũng không dám chậm trễ cô.

Lisa tắm xong mới đi ra, ăn trứng rán, sau khi nhìn bánh sandwich, xác nhận không có rau dưa, lúc này mới cắn một ngụm.

"Buổi trưa chị muốn ăn gì? Muốn ăn gì thì nói cho tôi." Chaeyoung thu dọn phòng bếp, đổ ly sữa bò đặt lên bàn đưa cho cô.

Lisa lấy di động ra, ngón tay thon dài gõ gõ trên màn hình di động.

Chaeyoung: "..."

Nàng lấy di động ra, mở giao diện tin nhắn, nhập vào: 【Buổi trưa chị muốn ăn gì?】

Một lát sau, cô cầm lấy di động, nhập trả lời: 【Tùy cô.】

Chaeyoung: "..."

Di động lại rung rung, một tin nhắn mới gửi tới.

Nàng mở mắt ra nhìn.

【Sau này đừng gọi tôi là cô chủ.】

Ngay sau đó, là một tin nhắn khác.

【Chúng ta là mối quan hệ bình đẳng.】

Chaeyoung sửng sốt, chờ người phụ nữ ăn xong vào nhà vệ sinh rửa tay, nàng mới hiểu được ý của cô.

Nàng ngồi ở trên bàn, ăn phần bữa sáng của mình.

Vừa ăn vừa hồi tưởng lại dòng tin nhắn vừa rồi.

Nàng không nhịn được cười khẽ, cô đúng là không giống những người khác.

Buổi tối Chaeyoung phát sóng trực tiếp xong, thấy phòng khách mở đèn, nàng chạy nhanh tới, mở tủ lạnh ra, nàng đã giấu ít đồ uống bên trong đi, chỉ để lại hai chai, cũng may, hai chai đều còn.

Nàng kiểm tra khắp ngóc ngách dưới sàn nhà, rất sạch.

Phòng khách không có ai, ban công cũng không có ai.

Nàng nhìn về phía nhà vệ sinh, đèn đang sáng.

"Cô..." Nàng nhớ tới tin nhắn kia, nuốt một chữ cuối cùng xuống.

Nàng lo lắng cô mộng du trong nhà vệ sinh sẽ xảy ra chuyện, lo lắng mở cửa nhà vệ sinh ra.

Sau đó thấy thân thể của người phụ nữ trần trụi dưới vòi hoa sen, cả người ướt dầm dề còn nhỏ nước, tóc ướt trên đầu bị cô hất ra sau, lộ ra cái trán trơn bóng no đủ.

Thân hình cô thon dài, cơ bụng rắn chắc, chân dài thẳng tắp, giữa hai chân là một mảng rừng cây rậm rạp, vật mềm rũ xuống, theo bước chân cô chậm rãi đong đưa.

Đôi mắt Chaeyoung trừng lớn, đầu óc trống rỗng.

Lisa đã sắp đi tới trước mặt, cô cầm khăn lông trong tay, cánh tay nâng lên lau khô mái tóc, giữa mày nhíu thành một độ cung, con ngươi đen nhánh nhìn khuôn mặt của nàng.

Giọng nói trầm thấp phát ra.

"Vào đi."

Ngực nàng run lên: "Xin lỗi, tôi...tôi không cố ý, tôi..."

Lisa không cảm xúc nhìn nàng: "Vào đi, đừng để tôi nói lần thứ hai."

Ngón tay Chaeyoung nắm thật chặt, căng da đầu đi vào.

Cằm Lisa vừa nhấc, chỉ vào chỗ mình đứng lúc nãy: "Đi ra kia."

Nàng biết cô muốn làm gì, càng biết cô sẽ không nhận bất kỳ lời xin lỗi nào, bởi vì lúc trước nàng xin lỗi mười mấy lần cũng vô ích, đối phương chỉ nói cho nàng một câu, vì để tránh xấu hổ, mọi người phải công bằng một chút.

Hơn nữa...nàng lại cảm thấy yêu cầu này của cô cũng không quá mức, bởi vì cô vốn dĩ đã cổ quái, mà nàng lại cảm thấy hợp lý một cách nực cười.

Nàng giống như lúc trước phải đi tiểu trước mặt cô, cảm thấy thẹn mà nhắm mắt lại.

"Cởi sạch." Lisa mở miệng, giọng nói không có cảm xúc như cũ.

Chaeyoung cởi quần áo ra, từng món từng món.

Cuối cùng là quần lót.

Dáng người nàng rất tốt, eo nhỏ mông vểnh, nhũ thịt trước ngực no đủ đĩnh kiều.

Làn da dưới ánh đèn phiếm trắng hồng.

Nàng cúi đầu cảm thấy thẹn không dám nhìn cô, không biết khi nào mới kết thúc, nàng ngẩng đầu muốn hỏi, thấy người phụ nữ đang cúi đầu rũ mắt nhìn giữa chân mình.

Vật vốn mềm xuống, giờ phút này đang dâng trào ngẩng cao đầu.

Nàng hoảng sợ, vội vàng cầm lấy quần áo trên mặt đất che ngực chạy ra ngoài, nàng chạy nhanh vào phòng trùm chăn kín mít.

Sau khi thở hổn hển mấy hơi, nàng ngó ra khỏi ổ chăn thăm dò, thấy ngoài cửa không còn âm thanh gì nữa.

Chaeyoung thở ra một hơi thật mạnh.

Nhớ tới một màn vừa rồi, nàng nhanh tay che mặt: "Mau quên đi, quên đi, quên đi..."

Được rồi, nàng nhìn cô, cô cũng nhìn nàng.

Về sau mọi người sẽ không xấu hổ.

Nhưng mỗi lần Chaeyoung nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn là cây gậy thịt đang ngẩng cao đầu giữa rừng cây rậm rạp.

Nàng phát điên cầm lấy di động, mở nhạc ra, nhét tai nghe vào lỗ tai, nghe một hồi lâu, mới chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Hai ngày nay Chaeyoung không dám nhìn mặt Lisa, mà người phụ nữ kia cũng không thích nói chuyện, lúc ăn cơm nàng sẽ gửi tin nhắn, cô thấy được sẽ ra ăn ngay lập tức, yên lặng ăn xong, lại nhấc chân về phòng, không dừng lại một phút.

Chaeyoung thử thêm WeChat của cô, phát hiện cô vốn dĩ không có WeChat.

Vì thế, nàng đành phải thêm 10 tệ vào phần ưu đãi gửi tin nhắn bằng sim trên điện thoại.

Hôm nay Lisa mở cửa phòng mình bảo nàng đi vào quét tước.

Đây là lần đầu tiên Chaeyoung quét dọn phòng cho cô, cũng là lần đầu tiên đi vào.

Phòng ngủ của cô rất lớn, có một khoang ghế chơi game cực kỳ to lớn xa hoa, toàn thân thuần trắng, bên trong có một chiếc máy tính trắng tinh, ghế dựa và tai nghe đang treo lên cũng trắng hoàn toàn.

Hình như cô rất thích màu trắng.

Ngay cả ly nước trên bàn, cũng màu trắng.

Trên sàn nhà có người máy quét rác, trong phòng có máy lọc không khí, trừ máy phun sương, máy giảm tiếng ồn, các loại dụng cụ khác chất đầy góc tường.

Chaeyoung chà lau sạch sẽ từng cái một, thấy cô duỗi tay chạm vào ghế dựa, rũ mắt nhìn lòng bàn tay.

Hình như rất sạch sẽ, lông mày Lisa dãn ra, cầm tai nghe ngồi xuống.

Hôm nay cô mặc áo thun trắng, phía dưới là quần lửng nhạt màu, lộ ra cẳng chân rắn chắc, chân đeo một đôi giày thể thao sạch sẽ màu trắng.

Cô đang phát sóng trực tiếp, nhưng cô chỉ chơi game, không thích nói chuyện, ngẫu nhiên sẽ nói hai chữ với ngữ khí khinh thường.

"À."

"Chỉ như vậy?"

Chaeyoung tay chân nhẹ nhàng quét tước xong, cầm lấy giẻ lau xoay người rời đi, còn vô cùng tri kỷ đóng cửa lại giúp cô.

Lúc trời chạng vạng, nàng đang ở phòng bếp nấu cơm, bất thình lình cửa phòng bị gõ vang, nàng đi mở cửa, thấy ngoài cửa có năm, sáu người trẻ tuổi đang đứng.

"A? Cô là ai?" Đôi mắt mấy người trẻ tuổi lộ vẻ kinh diễm: "Không phải bạn gái của Lisa chứ?"

"Không phải, không phải, tôi là cô...giúp việc." Chaeyoung tự biết bản thân lớn hơn bọn họ mấy tuổi, nhỏ giọng sửa lại: "Mọi người gọi tôi là cô hay chị đều được."

"Chào chị!" Mấy người hưng phấn bắt tay với nàng.

"Chị, em là Kang Seulgi!"

"Em là Kim Jisoo!"

"Em là Wendy Son!"

"Em là Im Nayeon!"

Còn hai người chưa kịp giới thiệu, Lisa đã mở cửa đi ra, thấy đầy người đứng trước cửa nhà mình, tay một đám người dính lấy tay Chaeyoung, cô nhíu mày.

"Các cậu tới đây làm gì?"

Nàng rút tay ra, lui lại mấy bước đi đến trước mặt cô: "Hình như là tìm chị."

"Lisa, bọn tôi tới đây ăn mừng sinh nhật cậu." Jisoo lấy bánh kem từ phía sau ra: "Surprise...bất ngờ không?!"

Mặt Lisa vô cảm nhìn nàng nói: "Đóng cửa lại."

"Ai ai ai!" Đám kia người chạy nhanh chen vào: "Đừng mà! Lisa!"

🫧🤍

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com