TruyenHHH.com

|LICHAENG| SECRECY

1. LÍNH MỚI

AutotelicLaw


- 911. Trường hợp khẩn cấp của bạn là gì?
- Cháy. Cứu chúng tôi với. Lửa lan ra hết rồi. Tôi cố gọi mọi người dậy nhưng lối đi đều bị lửa bao phủ...làm ơn, tôi không muốn chết.
- Địa chỉ của anh ở đâu thưa anh?
- Tòa nhà Dumbo, đường....Cứu, lửa lan đến rồi. Cứu tôi...
- Thưa anh, cứu hỏa sẽ đến trong ít phút nữa. Anh hãy tìm...
*tít*

SỞ CỨU HỎA NEW YORK
TRỤ SỞ BROOKLYN

Tiếng chuông báo động vào 2 giờ sáng chưa bao giờ khiến người nghe cảm thấy dễ chịu, nó réo inh ỏi không ngừng chói cả tai. Sống chung với nó hơn 5 năm trời, sự bình tĩnh và phản xạ nhanh hiện rõ trên gương mặt của hai người đàn ông. Họ vội vã chạy đến chỗ với lấy đồng phục và trang thiết bị một cách nhuần nhuyễn, gấp gáp nhưng có trật tự.

- Mới uống rượu hả Park? - Freud vừa trang bị bảo hộ lên người, quay sang cười với đồng đội.
- Uống tí thôi.
- Hôm nay hỗ trợ tuyến ngoài đi. - Freud vỗ vai đồng đội, nhanh chân nhảy lên ghế chỉ huy, cầm lấy bộ đàm.
- Toà nhà Dumbo, đường... - Tổng đài khẩn thông qua bộ đàm nhanh chóng truyền đi vị trí chính xác của vụ cháy.
- Khốn kiếp! Tăng ga.

Trong làn khói đen mù mịt, Freud dẫn theo đội của mình lần mò thật chậm sát cạnh hành lang. Anh hạ thấp người, di chuyển có phần cẩn trọng. Khi chắc chắn phía trước an toàn, Freud giao phó nhiệm vụ sơ tán người cho cấp dưới, còn anh sẽ tiến về căn hộ phía cuối hành lang bên phải.

- Anh đến đây. Đừng sợ. Anh sẽ đưa cả nhà mình ra an toàn.
- Bố!!!
- John? Đội của con cũng đến sao?
- Vâng. Mình vào nhanh thôi bố. Windy còn ở trong đó.
[...]
- John! Mang Windy đi trước đi, ở đây giao cho bố.
- Bố đợi con. Con quay lại ngay. - Chàng trai dùng khăn ướt, quấn lấy đứa trẻ. Tay anh giữ chặt ống oxi cố không để đứa bé hít phải khí độc.
- Không sao Windy, có bố ở đây. Bố sẽ sớm đưa mẹ ra với con.
- Anh!!!
- Lisa. Ơn Chúa. Bế Windy, anh phải vào trong đưa mọi người ra.
- Cẩn thận nhé John.
- Anh biết. - Mùi khét, sức nóng của lửa lan tỏa toàn khu phố, hắt thẳng vào những người tập trung ở gần hiện trường. Đám cháy sớm đã lên đến cấp 3, xe cứu hỏa, cứu thương đậu kín hết con đường. Người dân đứng dưới quan sát đều cầu mong không còn ai mắc kẹt trong đám cháy và hy vọng ngọn lửa sẽ sớm được dập tắt.

*Bùm*
Tiếng nổ chát chúa vang lên, cửa kính của tòa nhà dưới sức công phá của vụ nổ đã vỡ tan tành, lửa theo đó bùng lên dữ dội.
- Không!!!!!

***

NEW YORK, 2020.

Lisa bật dậy, mồ hôi trên trán vã ra như tắm. Cô lại gặp ác mộng, vẫn là cơn ác mộng đã đeo bám cô nhiều năm. Cơn mê còn chưa kịp trấn tĩnh, ngoài phòng khách đã nghe âm thanh chí chóe quen tai.

- Thức cho khuya rồi kêu muốn rát cổ họng cũng không dậy. Để nặng hơi mỏi cổ không biết khi nào mới chịu lớn. Con mặc kệ, con đi học trước đây.
- Dậy rồi! Dậy rồi. Windy, chờ một chút, nhanh lắm.

Đứa bé chỉnh lại tóc tai, dùng chiếc kẹp nhỏ vắt lên thớ tóc đã được chải gọn gàng, quay ra nhìn người vừa phi vào toilet với ánh mắt chán chường. Có vẻ như điều này đã xảy ra thường xuyên đến mức nó cũng thuộc lòng.

- Con đếm đến 10. Một...
- Xong rồi. Con thấy cái áo của cô đâu không?
- Dưới cái ghế vi tính. Hai... - Con bé hạ giọng, chỉ mới tí tuổi đầu nhưng nó cảm thấy như mình đang gánh cả thế giới trong tầm tay. Đồ đạc trong nhà này thứ gì cũng đến tay nó, nếu nó đoán không lầm thì câu tiếp theo sẽ là: "Windy, cái nón con thấy...."
- Ở trên nóc tủ lạnh. Trời ơi có lẹ không Lisa, con trễ học rồi.
- Xong. Xong rồi. Đi thôi.

[...]
- Windy, tối nay con biết làm sao rồi chứ?
- Dạ, nhớ ạ. Đến nhà bà Laura. Ăn tối, học bài, chờ điện thoại, đi ngủ.
- Còn gì nữa không?
- Con yêu cô nhất trên đời. Được chưa?
- Ngoan. Bye cục cưng.
- Lisa!
-Hửm?
- Ngày đầu đi làm may mắn nhé.
- Yêu con.

SỞ CỨU HỎA NEW YORK
TRỤ SỞ BROOKLYN

"Chỉ huy trưởng, tôi đến để trình diện." - Trái ngược với vẻ ngoài luộm thuộm khi nãy, Lisa đã khoác lên người bộ đồng phục màu xanh đen quen thuộc của lính cứu hỏa. Chiếc áo sơmi ngắn tay ôm vừa vặn cơ thể, bộ đồng phục được ủi thẳng tắp từ trên xuống dưới, trái ngược hoàn toàn với chiếc áo sơmi vừa bốc mùi vừa nhăn nhúm mà Lisa mặc đến. Ngực trái với chiếc bảng tên nhỏ bằng kim loại được khắc đều đặn: Lisa Manoban. Ngực phải là chiếc huy hiệu trang nghiêm của NYFD(*). Đây chính là bộ quân phục đặc trưng đại diện cho những người lính cứu hỏa, cứu hộ tại Hoa Kỳ.

- Ngồi đi. Tôi đã nghe qua thành tích cũng như sai phạm của cô. Nhưng ở đây chúng tôi không quan tâm, đã làm việc ở đây rồi thì tất cả đều là đồng đội. Chỉ cần cô nhớ giúp tôi một điều thôi: Phục tùng mệnh lệnh cấp trên! Nghe rõ chứ?

- Rõ, thưa chỉ huy.

- Tốt. Ra đây tôi giới thiệu cô với mọi người.
Trải qua 18 tháng ở trường huấn luyện trên đảo Randall, hôm nay là ngày đầu tiên Lisa đến trụ sở Brooklyn trình diện. Kể từ hôm nay Lisa sẽ làm việc tại đây. Trái với tâm trạng hồi hộp từ đêm qua, cô chỉ hy vọng công việc mới này có thể được gặp các đồng nghiệp hòa đồng, thân thiện và chờ đợi tiếng chuông báo động. Lisa không còn nhỏ như thuở mới vào nghề, cô biết rõ với áp lực của cuộc sống, nơi làm việc không phải là trường đại học để ai cũng có thể nở nụ cười và dễ chịu. Nhưng ai cũng có suy nghĩ và hy vọng của riêng mình, chí ít là để tồn tại với công việc mới này, cô không muốn phải đối mặt với những thành phần nóng nảy, hung hãn nữa.

Đối với một lính mới như cô mà nói, khi tiếng chuông đó vang lên, đồng nghĩa với việc cô có nhiệm vụ để làm. Kết quả, đáp lại sự chờ mong của Lisa, đồng nghiệp chỉ chào hỏi qua loa rồi ai làm việc nấy. Cấp trên chỉ giao cho cô phải kiểm tra thiết bị trên xe, lau chùi dụng cụ. Cứ thế, nửa ngày của Lisa trôi qua bằng những cái ngáp ngắn có, dài có.

- Buồn ngủ sao? - Người đàn ông với mái tóc điểm bạc tiến lại gần, đứng chống một tay lên thành xe nhìn cô quan sát. Trên bảng tên ông chỉ vỏn vẹn chữ Jung. P
- Có một chút. Lisa Manoban, chào bác.

- Gọi ta là lão J cho nhanh. Lâu lắm rồi cái nơi cũ rách này không có con gái. Lau qua loa thôi, không cần phải chùi đến có thể soi gương đâu.

- Ở đây ngày nào cũng yên tĩnh sao bác J?

- Đừng... - Người ta thường nói, chuyện tốt không linh, nhưng cái xấu lại luôn xuất hiện rất nhanh. J còn chưa kịp ngăn cản câu hỏi của Lisa, chuông báo động đã reo inh ỏi phá tan cái sở cứu hỏa im lặng như tờ. Mọi thứ đều như ong vỡ tổ, những người khi nãy còn chưa kịp chào hỏi đã lạnh lùng bỏ đi từ đâu đổ về hướng xe cứu hộ đang đậu với dáng vẻ gấp gáp.

- Con nhỏ này, bộ trường không dạy ngày đầu đi làm không được nói mấy câu xui xẻo đó sao? - J lắc đầu, chán chường đi về phía bức tường treo dụng cụ.

- Lính mới. Ngồi sau cùng đi. - Lisa chỉ biết nhanh chóng lấy bộ dụng cụ của mình và ngoan ngoãn làm theo. Cô bỏ ngoài tai lời càm ràm của ông J, bởi vì tâm trí cô lúc này chỉ mong ngày đầu đi làm của mình sẽ trôi qua thật ý nghĩa. Nếu không là cứu hộ thì cũng nên là một đám cháy nhỏ.

BỆNH VIỆN NYU LANGONE - BROOKLYN
PHÒNG CẤP CỨU

Nữ bác sĩ hốt hoảng chạy về phía bàn trực, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng hướng về y tá trưởng trực quầy hỏi:
- Hôm nay trưởng khoa mới khi nào vào ca vậy Ray?

- Hình như 10 phút nữa mới vào ca. Có chuyện gì sao Liz?

- Tôi nghi ngờ đứa bé giường số 5 bị xâm hại. Tôi cần xin ý kiến trưởng khoa, nhưng người cha có vẻ muốn đưa đứa nhỏ đi. Ray, gọi bảo an trước. Tôi sẽ giữ chân anh ta, đứa trẻ cần làm kiểm tra tổng quát.

- Được. - Người đàn ông đứng tại giường số 5 luôn theo dõi nhất cử nhất động của Lizzie, khi hắn nhận ra nét mặt ngờ vực, vừa hướng về phía giường bệnh của con mình với vẻ mặt bất mãn và thoáng thấy khẩu hình Lizzy nhắc đến bảo an, đôi chân hắn lùi lại vài bước.

- Này, anh kia. Tôi có chuyện muốn hỏi anh? - Lizzie dùng nét mặt có phần hung tợn của mình tiến lại gần. Dáng người cô có chút quá khổ khiến bước đi không mấy nhanh nhẹn, cùng làn da đen đặc trưng, nét mặt khi nghiêm nghị có chút đáng sợ.

Gã đàn ông như bị dẫm trúng đuôi, lập tức co giò bỏ chạy. Chưa qua khỏi khu cấp cứu, ngó thấy bóng dáng của hai người đàn ông bảo an đang tiến về phía mình, hắn như phát hoảng. Đôi mắt hắn trong phút chốc ửng đỏ lên, tay nhanh chóng nắm lấy chiếc kéo trên khay y tế, tay còn lại vớ đại một cô gái dáng người mảnh khảnh làm con tin. Đến khi mọi người tiến lại gần, bao vây xung quanh, mũi kéo hắn đã chĩa thẳng vào cổ cô gái có mái tóc vàng suôn dài uốn lượn.

- Đứng im, không được qua đây. Đứa nào tiến gần tao cho nó chết ngay tại đây. Tránh ra!!! - Hắn quát lớn.

- Mẹ nó. Lại tấn công từ phía sau. Bà đây ghét nhất đứa nào đánh lén bà từ phía sau.

- Mày nói gì? - Gã đàn ông ngỡ ngàng, hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Thông thường những đứa con gái dáng người mảnh khảnh, khi bị uy hiếp sẽ hoảng sợ mà la toáng lên hoặc lập tức khóc lóc. Nhưng những câu hắn vừa nghe không có vẻ gì là sợ sệt, lại còn pha chút căm phẫn từ trong ngữ điệu. Liệu rằng hắn nghe nhầm.

Còn đang bối rối giữa dòng suy nghĩ, một lực đánh bằng cùi chỏ đã đấm thẳng vào vùng bụng đau điếng khiến hắn phải gập người lại. Người tấn công động tác nhanh gọn dứt khoát, tiếp tục bồi thêm một đòn trời giáng vào ngay cánh mũi khiến đầu óc hắn quay cuồng. Cánh tay cầm hung khí lập tức bị khóa chặt, bẻ ngoặc ra sau. Cả cơ thể hắn đổ gục về phía trước. Đến khi hai tay hắn bị còng và bị hai nhân viên bảo an đỡ đứng lên, hắn mới biết người tấn công mình là ai.

Vẫn là dáng người mảnh khảnh đó, tay khoác vội chiếc blouse trắng lên người như thể phút trước cô chưa từng bị tấn công. Đôi tay trắng nõn búi mái tóc uốn gợn của mình lên cao một cách vội vã, tiến về phía Lizzie mà không một lần ngoảnh lại.

- Rosé Blaine. Trưởng khoa cấp cứu từ hôm nay. Gọi cho cảnh sát và tổ chức bảo vệ quyền lợi trẻ em. Gọi cho bác sĩ khoa sản, chuẩn bị thủ tục đưa con bé đi làm xét nghiệm. Bảo đám thực tập đến đây. - Nếu không chứng kiến cô gái này vừa quật ngã gã đàn ông to cao hơn cả mình, chắc không ai tin người đang bình tĩnh ra lệnh vừa rồi còn bị kề hung khí vào cổ. Tất cả y bác sĩ vừa chứng kiến đều như hóa đá, đứng yên như trời trồng.

- Cần tôi nói lại lần hai không? Gọi! Đám! Thực! Tập! Đến! Ngay! Lập! Tức!

SỞ CỨU HỎA NEW YORK
TRỤ SỞ BROOKLYN

Lisa vội vã bước xuống xe, hướng thẳng về phía nhà vệ sinh mà chạy. Nếu nói ngày hôm nay cô xui thứ hai, chắc không ai dám tranh hạng nhất. Ngày đầu đi làm, chữa cháy đâu không thấy, chỉ thấy bàn tay của mình phải mò mẫm trong bồn cầu vừa hôi thối, vừa là một mớ hỗn tạp do con người tạo ra. Càng xui xẻo hơn cái tên gọi báo khẩn lại nhất quyết không muốn xả nước, hắn chắc mẩm con thú cưng hắn nuôi đã quậy phá mà chui xuống đường ống.

Cả đội chỉ có mỗi cánh tay Lisa là thon nhỏ so với đám đàn ông vạm vỡ, vậy nên không ai khác ngoài cô phải đảm đương trọng trách này. Cứ nghĩ như vậy đã là tận cùng xúi quẩy, nào ngờ đâu bất ngờ còn hẳn phía sau.

- Nhẹ tay thôi cô gì ơi, Louis những 3700 đô đấy. Cô làm nó sợ nó sẽ chui đi mất. Từ từ thôi.

Không phải một con mèo con Ba Tư đắt tiền, không phải một con hamster xinh xắn. Louis mà hắn nói là một con Trăn Bóng nuôi cảnh, ngay khi cảm nhận được cử động tay của Lisa, nó đã lập tức quấn lấy trước khi cô khước từ cứu lấy tấm thân nó. Khỏi phải nói cảm xúc của Lisa khi giật mình, rút tay lên lại thấy một thứ dài ngoằn quấn lấy bàn tay nó khó tả thế nào. Mọi thứ giác quan tồi tệ, rối loạn, kinh hãi đều thể hiện hết lên gương mặt cô. Giây phút Louis đưa đôi mắt tinh khôi của mình nhìn cô trìu mến, ánh mắt cả hai chạm nhau, Louis như muốn cảm tạ và nguyện dâng hiến tấm thân này cho người vừa cứu nó thì vị ân nhân ấy đã ngất ngay tại chỗ. Đến khi Lisa tỉnh lại, cô đã nằm yên vị trên xe cứu hỏa, băng ghế sau cùng.

Đứng trong phòng tắm, một giây Lisa cũng không muốn nhớ lại khoảnh khắc hãi hùng kinh tởm vừa rồi. Cô chỉ muốn mau chóng gột sạch hết những thứ hôi hám và trơn trượt mà con Louis mang lại. Chuông báo động lại reo inh ỏi.

- Cái ngày gì vậy trời???? - Lisa điên tiết gào lên. Cô lau vội cơ thể vẫn chưa kịp xả hết xà phòng, nhanh chóng mặc lại quân phục chạy ra điểm tập hợp. Trước mặt Lisa là một màn khói trắng dày đặc, bọt khí bình cứu hỏa cứ thế có bao nhiêu tống hết lên người cô.

- Bất ngờ chưa???????? - Toàn thân Lisa bọt khí phủ trắng xóa từ đầu xuống chân. Đến khi lớp bọt khí tan, Lisa mới nhận ra, những con người khi sáng còn lạnh nhạt với cô tất cả đều tập hợp cả ở đây. Họ nở nụ cười rạng rỡ, vỗ tay như thể đang ăn mừng. Chỉ huy trưởng, ngài Terry bước đến trước mặt Lisa, khẽ cười.

- Nghi thức cho lính mới. Sau này chúng ta là đồng đội, vào sinh ra tử. Lisa, chào mừng cháu đến đội cứu hỏa Brooklyn. - Lisa mỉm cười, cô quên hẳn ca cứu hộ vừa rồi, quên cả Louis, lòng chợt có chút xúc động và đôi chút ấm áp. Cô tiến đến bắt tay và làm quen lại một lần nữa từng người trong đội.

Jame - Học trên cô một khóa, một năm kinh nghiệm với nghề lính cứu hỏa. Làn da trắng với mái tóc nâu lãng tử nhưng cơ bắp thì miễn chê.

Alex - nhân viên cứu hỏa, y tế với 6 năm kinh nghiệm. Anh là một người da màu với nụ cười hiền từ. Lisa cảm thấy có cảm tình với nụ cười của anh.

Bác J - cũng như Lisa, ông là người châu Á nhưng đã có trên 10 năm kinh nghiệm. Chỉ có điều tuổi tác lớn nên ông có phần lười nhác hơn những thanh niên ở đây. Hầu hết những việc nặng nhọc ông đều cố lảng tránh, người ông luôn phảng phất mùi rượu, có vẻ như ông là một con nghiện rượu chính hiệu.

Larry - người đàn ông ít nói, cũng giống như Alex, anh đã có bằng cứu hộ y tế và làm nhiệm vụ ở đây cũng ngót nghét 5 năm.

Cuối cùng, chỉ huy đội Terry - một người cương trực, quyết liệt và có tài chỉ huy. Ông không quá nghiêm khắc, thậm chí còn là bếp trưởng chuyên nấu những bữa ăn nhẹ cho cả đội khi không có nhiệm vụ. Nhưng ngược lại, ở những tình huống nguy cấp, điều Terry cần chính là phục tùng mệnh lệnh cấp trên và tin tưởng tuyệt đối ở quyết định của ông.

Sở cứu hỏa Brooklyn được chia ra thành những đội nhỏ từ 6 đến 8 người, đội 112 được chỉ huy bởi Chỉ Huy Trưởng. Lính cứu hỏa làm việc 24 giờ liên tục và nghỉ ba ngày. Họ nhận lệnh từ tổng đài khẩn 911 và chịu trách nhiệm toàn bộ mọi sự cố lớn nhỏ từ quận Brooklyn.

[...]
- Con biết nó là gì không Windy? Trời ơi nó là một con trăn nhỏ, lúc cô kéo nó lên, người nó toàn là phân.
- Ewwww, Lisa!!!! Con đang ăn bánh đó, cô thôi ngay đi, kinh chết đi được.
- Con thấy cô của con có dũng cảm ghê không?
- Mắc ói rồi nè Lisa. Cô thôi đi. - Như một thói quen, những hôm phải trực Lisa sẽ gọi về cho Windy trước khi đi ngủ, kể cho nó nghe về một ngày làm việc của mình. Lisa không muốn Windy cảm thấy cô đơn những khi thiếu vắng mình, cô muốn lúc nào cũng quan tâm đến Windy dù cho mình có bận suốt 24 tiếng. Bởi vì Windy là người thân duy nhất của Lisa.

——
(*) NYFD: New York Fire Department.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com