TruyenHHH.com

Lichaeng Quy Phi Trong Sinh

Thái Anh thả tay xuống, nháy mắt một cái, đáng thương nhìn Lạp Trạch Phong. "Chàng nói, là thật sao?"

"Đương nhiên! Ta lúc nào lừa gạt nàng?" Lạp Trạch Phong nói giống như một lí lẽ thẳng thừng.

Thái Anh trong lòng cười lạnh, lúc nào lừa gạt? Thiệt thòi hắn không ngại ngùng thốt ra câu này, hắn lúc nào cũng đều là lừa nàng!

"Ừm, ta tin tưởng chàng sẽ không gạt ta, Phong, chàng thật tốt." Thái Anh buộc chính mình nói ra những câu nói này, mặc dù có chút đông cứng, cũng may Lạp Trạch Phong cũng không có phát hiện.

"Đúng rồi, Thái Anh, có một việc, ta nghĩ xin nhờ nàng."

Nha? Cảm tình đàm luận xong bắt đầu nói mục đích chính sao? Thái Anh mỉm cười thâm tình nói. "Phong, chàng nói đi, vì chàng, không cần nói một chuyện, chính là mười hay một trăm chuyện ta cũng vì chàng mà làm."

Lạp Trạch Phong khá là cảm động, chỉ là sự cảm động này thật giả cũng chỉ có chính hắn rõ ràng. "Ta muốn nàng..." Lạp Trạch Phong nói chậm rãi ở bên tai Nàng, tai vách mạch rừng đạo lý này hắn vẫn là hiểu.

Chỉ là hiểu tai vách mạch rừng là không có tác dụng, còn phải biết cái gì gọi là cách sơn có mắt mới được a!

"Anh Nhi!" Thanh âm của Lệ Sa bỗng truyền tới.

Thái Anh với Lạp Trạch Phong đều là cả kinh, vội vàng tách ra.

Thái Anh kinh ngạc nhìn Lệ Sa, thảm rồi, lần này cô khẳng định hiểu lầm!

Lệ Sa nhìn thấy sắc mặt Thái Anh nháy mắt trắng bệch, điều này ngược lại càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng cô, hai tay nắm thành đấm thật chặt, rồi lại buông ra, rồi lại nắm thậy chặt, cứ lặp lại nhiều lần như vậy....

Lạp Trạch Phong trong lòng nói thật là thất sách, hắn căn bản không nghĩ tới Lệ Sa sẽ theo tới nơi này, theo cá tính của hắn ta làm sao sẽ ra đây tìm một nữ nhân chứ!

"Đại ca, ngươi không nên hiểu lầm, vừa nãy đại tẩu suýt nữa ngã sấp xuống, ta dưới tình thế cấp bách lúc này mới giúp đỡ đại tẩu, kính xin đại ca lượng thứ." Lạp Trạch Phong chân thật nói.

Lệ Sa không có bất kỳ biểu lộ gì, chỉ là nhìn Thái Anh. "Hắn nói là thật sự sao?"

Thái Anh cắn cắn môi, trong lòng có chút oan ức, nhưng nàng cái gì cũng nói không được. "Ân."

Lệ Sa nhìn chằm chằm Thái Anh một hồi lâu, không nói gì, cũng không có bất kỳ tâm tình gì. Nhưng nàng biết, Lệ Sa cô giận rồi, có lẽ nói, là khổ sở.

Thái Anh cảm thấy mắt có chút chua xót, nhưng bị vướng vì Lạp Trạch Phong còn ở đây, nàng không thể tỏ ra quá nhiều chân tình, chỉ thật nhanh chóng cúi đầu che giấu đôi mắt đã ửng đỏ, nàng không thể để cho Lạp Trạch Phong nghi ngờ.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác đau lòng, nhưng...một mực trong lòng cô vẫn muốn nàng, cô chính là yêu thảm nữ nhân này. Dù cho nàng làm cho cô đau lòng, cô cũng sẽ không ở trước mặt Lạp Trạch Phong biểu hiện ra.

Lệ Sa đi tới, một tay nắm lấy Thái Anh, nhìn về phía Lạp Trạch Phong lãnh đạm lên tiếng. "Ý của Nhị đệ là bản thái tử phải đa tạ Nhị đệ."

"Ha ha, đại ca nói đùa, giữa chúng ta không cần nói những lời đó." Lạp Trạch Phong cười cười, thật giống như vừa nãy đúng là một chuyện hiểu lầm mà thôi.

Lệ Sa cũng hơi ngoắc ngoắc môi, trong mắt sát ý chợt lóe lên. "Bất quá bản thái tử muốn nhắc nhở Nhị đệ một câu, không phải nữ nhân nào, Nhị đệ cũng có thể chạm nổi."

Nói xong, Lệ Sa ôm lấy Thái Anh liền đi, Lạp Trạch Phong nhìn chằm chằm bóng lưng Lệ Sa, cắn răng, mắt lộ ra dữ tợn, không còn xuân phong như lúc trước.

Thái Anh bị Lệ Sa ôm thật chặt vào trong ngực, có chút sợ sệt sự trầm mặc lúc này, nhưng nàng nên giải thích như thế nào đây, nếu Lệ Sa biết tất cả, vậy kế hoạch kia làm sao có thể triển khai, nàng làm sao có thể đem Lạp Trạch Phong từng bước từng bước trừ khử đây?

"Lệ Sa." Thái Anh cúi đầu, tận lực để cho âm thanh của mình ôn hòa một ít.

Ngay tại Thái Anh coi chính mình không chờ được đến trả lời thì. "Ân." Lệ Sa khẽ đáp lời, chỉ là một tiếng, không còn gì khác.

Đến cùng Thái Anh không có kiên cường như tự mình nghĩ đến như vậy, nàng có thể hờ hững đối mặt với mọi người cười nhạo, có thể không thèm nhìn Bắc Ảnh gia tộc xem thường nàng, mặc kệ bị người khác hiểu lầm hay hoài nghi.

Nhưng, chỉ có Lệ Sa, nàng không chịu được sự lạnh nhạt của nàng ấy một chút nào. Dù cho chỉ là một chút mà thôi nàng đều cảm thấy thật sợ hãi, nàng sợ Lệ Sa đối với nàng thất vọng, sợ Lệ Sa vì nàng mà thương tâm, khổ sở, càng sợ Lệ Sa sẽ cảm thấy mệt mỏi, không còn muốn yêu nàng nữa. Nàng sợ hãi... sợ đến không dám thốt lên lời.

Nước mắt một giọt lại một giọt lặng yên rơi xuống, cũng không biết cô đưa nàng đến nơi nào, mãi đến khi cô dừng bước.

"Nàng xem nơi này có phải là rất đẹp không?" Thái Anh nghe được thanh âm của Lệ Sa, hơi sững sờ, vô thức ngẩng đầu lên.

Đập vào mắt chính là một con sông, sông rất rộng, cũng rất dài, vẫn kéo dài tới cực xa...

"Ta khi còn bé thường xuyên đến nơi này, sau đó thường xuyên ảo tưởng, nếu như ta có thể từ nơi này bơi đi, bơi đi, có phải là có thể bơi ra khỏi hoàng cung hay không, có thể thoát khỏi vận mệnh làm Thái tử, từ đây ta làm tên ăn mày cũng được, bị một đôi vợ chồng nông gia thu dưỡng cũng được, ta có phải có thể sống càng vui vẻ tự tại hơn một ít? Không có âm mưu quỷ kế, không có hư tình giả ý..."

Lệ Sa mỗi một câu nói, trái tim của Thái Anh liền đau một lần, chỉ vì nàng đã thương tổn cô.

Mà những ký ức ấy lại như là một cơn mộng yểm, mãnh liệt mà ra, Thái Anh lắc đầu, không, không phải như vậy, nàng không muốn thương tổn Lệ Sa, nàng không nghĩ tới, không nghĩ tới...

Lệ Sa vẫn nói. "Mãi đến khi gặp được nàng, ta đột nhiên lại có chút vui mừng, vui mừng ta có thân phận Thái tử này, nếu như ta không phải Thái tử, có thể, nàng liền sẽ không trở thành thê tử của ta, thậm chí ta liền không cách nào gặp được nàng."

"Anh Nhi." Lệ Sa nghiêng người sang đối diện nhìn Thái Anh, đưa tay muốn nâng gò má Thái Anh, nhưng lại thấy trên mặt nàng toàn là nước mắt. Lông mày hơi ninh lên, lúc này mới phát hiện Thái Anh khác thường, nàng, đang run?

Chỉ thấy Thái Anh đột nhiên ngẩng đầu, tay có chút luống cuống cầm lấy tay Lệ Sa, nước mắt lại vẫn không ngừng như mưa cuồn cuộn mà rơi. "Lệ Sa, không phải như vậy, thật sự không phải như vậy, chàng tin tưởng ta, ta không nghĩ tới, ta không nghĩ tới..."

Thái Anh nói có chút kích động, vừa nói vừa lắc đầu, ánh mắt tựa hồ là nhìn Lệ Sa, lại tựa hồ không có tiêu cự.

Những ký ức kia giống như vết sẹo nàng không dám đụng vào, nàng đời này nỗ lực làm, thật sự rất nỗ lực, chính là muốn quên đi một ít quá khứ, nàng thường xuyên lừa gạt chính mình, những hồi ức kia chỉ là giấc mộng thôi, hiện tại mới là chân thực, nàng không có thương tổn Lệ Sa, chưa từng có, chưa từng... nhưng, tại sao nàng vẫn không cách nào quên được..., không cách nào quên tất cả nghiệt chính mình tạo nên.

Tất cả đều là chính tay nàng tạo nên. Chính hai bàn tay này đã thương tổn thật sâu nữ nhân tha thiết yêu nàng! Cũng chính hai tay này từng nhiễm lấy máu tươi của Lệ Sa, toàn bộ... đâu đâu cũng là máu của Lệ Sa.

"Anh Nhi." Lệ Sa nhìn Thái Anh mất khống chế, trong lòng hoảng hốt, đáng chết! Cô chỉ lo chính mình khổ sở, nhưng vẫn không biết Thái Anh không đúng.

"Anh Nhi, nàng tỉnh lại đi, ta là Lệ Sa, nhìn ta, Anh Nhi?" Lệ Sa lo lắng nâng lên khuôn mặt Thái Anh, nỗ lực làm cho nàng tỉnh táo lại.

"Lệ Sa, không, ta không có... Ta không có..." Thái Anh cấp thiết nói, dường như muốn thuyết phục Lệ Sa, hoặc là nói chính là thuyết phục bản thân nàng, có ai tới nói cho nàng biết, quá khứ tất cả chỉ là một cơn ác mộng, nàng không có thương tổn Lệ Sa?

"Đúng, đúng, nàng không có, Anh Nhi nàng không có." Lệ Sa hoàn toàn không hiểu hàm nghĩ trong lời nói của Thái Anh, không thể làm gì khác hơn là theo nàng, hy vọng có thể bình phục được kích động của nàng.

"Ta không phải cố ý, thật sự..." Thái Anh run rẩy, tay cũng bắt đầu không tự chủ cầm lấy tóc của chính mình.

Lệ Sa trong lòng nhất thời cực kỳ sợ, lại vô cùng đau lòng, mạnh mẽ ôm Thái Anh thật chặt, không muốn nàng lại thương tổn tới chính nàng.

Cô thực sự là tên khốn khiếp, cô căn bản không biết Thái Anh đã từng trải qua cái gì, coi như nàng đúng là người Lạp Trạch Phong phái đến bên cạnh cô, vậy cũng nhất định là có nguyên nhân.

Cô cái gì cũng không biết, dọc theo đường đi đều không để ý đến nàng, cô nhìn thấy nàng ngay lúc đó căng thẳng, cảm giác được nàng trên đường yên tĩnh, nhưng lại không có quan tâm đến nàng, mà một mực chỉ nhớ chính mình, nàng là nữ nhân của cô, mà cô lại không có bảo vệ nàng tốt.

Bên trong không gian, ba quỷ đều cảm giác được hơi thở của Thái Anh dị thường, Bộ Xương Máu cũng cảm thấy bất an, ở tại chổ dùng tay kẽo kẹt kẽo kẹt buồn bực động xương cốt.

Chỉ là bọn hắn lại gấp cũng vô dụng, không gian này trừ Thái Anh không có ai có thể mở ra, bọn họ không ra được, nghĩ biện pháp hô hoán Thái Anh lại phát hiện đầu óc của nàng hỗn loạn, âm thanh của chính mình căn bản là không có cách nào đến được.

"Nàng là rơi vào ác mộng, để ta đến đi." Ở ngoài, một thanh âm u tĩnh truyền đến.

Lệ Sa ôm Thái Anh quay đầu lại.

Là một nam tử, nam tử tướng mạo phi phàm, mái tóc dài, một thân trường bào(áo dài) màu trắng tơ vàng, áo choàng màu vàng nhạt, nhưng trong đôi mắt lại mang theo chút u buồn, nhưng vẫn không mất đi khí chất cao quý từ bên trong.

"Các hạ là?" Lệ Sa hơi nghi hoặc một chút.

"Gia Cát Vô Ưu." Gia Cát Vô Ưu trực tiếp báo lên tên họ của mình.

"Hóa ra là Gia Cát nhị công tử, vậy làm phiền." Nghe được đối phương là Gia Cát Vô Ưu. Lệ Sa đề phòng mới thoáng thả lỏng một chút, Gia Cát gia đời đời điều tinh thông y thuật, cũng là luyện đan tông sư, không kém một chút nào so với Đan dược hiệp hội.

Lệ Sa đem Thái Anh cẩn thận đỡ ngồi xuống, tay vẫn nắm thật chặt tay nàng, Gia Cát Vô Ưu ngồi phía đối diện.

"Xin hỏi ác mộng là thế nào?" Để cho an toàn, cô phải hỏi rõ ràng, cô tuy không hiểu y thuật, nhưng không có nghĩa là cô không thể nhận biết lời nói của đối phương là thật giả.

"Ác mộng, cũng có thể nói là tâm ma." Gia Cát Vô Ưu giải thích, hắn vốn là nghĩ muốn ra ngoài hóng mát một chút, kết quả vô ý đi đến nơi này, mà hắn liếc mắt là đã nhìn ra nữ tử này không đúng.

Tâm ma thế nào mà lại có thể làm cho một nữ nhân lâm vào ác mộng như thế, Không biết là hiếu kỳ vẫn là lòng tốt, hắn cứ thế mà nói ra thôi.

Lệ Sa nghe Gia Cát Vô Ưu nói, tâm ma? Nàng... Trước đây đến cùng trải qua cái gì? Một loại đau lòng ở Lệ Sa trong lòng lan tràn ra, kéo dài hồi lâu.

Gia Cát Vô Ưu duỗi ra hai ngón tay điểm vào giữa mi tâm của Thái Anh, trong nháy mắt, Thái Anh không lộn xộn nữa, giống như đang ngủ say vậy. Nhưng kỳ thực điều này cũng chỉ là thể xác đang ngủ say, mà linh hồn của nàng vẫn như trước rơi vào bên trong ác mộng.

Cái gọi là ác mộng, chính là chuyện một người nắm giữ điều khiến cho họ sợ sệt, sợ hãi, lo lắng, chấp nhất, khát vọng, mà Thái Anh khả năng là rơi vào ác mộng chính là những chuyện kiếp trước làm nàng sợ hãi nhất, đương nhiên cũng có thể làm nàng vẫn sợ sệt phát sinh không phải chuyện ở bên trong.

Hắn muốn làm, chính là đi vào ác mộng của nàng, sau đó nghĩ biện pháp đưa nàng mang ra.

Thời gian một phần một giây trôi qua, Gia Cát Vô Ưu nhìn thấy một nữ hài đang bị mọi người ức hiếp, sau đó là bị người lớn quở trách, mẫu thân giận dữ mà quất roi nữ hài, nữ hài lúc ban đầu quật cường, phản kháng, đến cuối cùng  lại nhu nhược, bất lực...

Sau đó nữ hài từng ngày từng ngày lớn lên, vết thương trên người từ lâu đã để lại trong lòng thương tích đầy mình, mãi đến khi tiểu nha hoàn duy nhất luôn ở bên cạnh che chở nàng, chết trước mặt nàng, hai mắt nàng bị cừu hận che mất, không biết làm sao lan ra một luồng khói mù màu đen, làn khói màu đen đó nuốt chững một tiểu nữ hài đang bắt nạt nàng...

Lại đi qua, tới khi nữ hài gặp phải một vị thiếu niên, thiếu niên kia giúp nàng chạy ra khỏi phủ khi nàng sắp nhanh chết đói, đầy cõi lòng của nàng cảm kích cùng ái mộ...

Hình ảnh lại chuyển đổi, là thiếu niên kia sau khi lớn lên, hắn muốn nàng gả cho người khác, mà nàng từng bước một hãm hại thiết kế, cuối cùng giết chết phu quân của nàng, chỉ là khi phu quân nàng chết đi, nàng lại rơi một giọt nước mắt máu...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com