TruyenHHH.com

Lichaeng Phi Tu Cua Hoang Thuong Lay Vo Cover


Hình ảnh lau tóc này tràn ngập xấu hổ, bởi vì đại mỹ nhân không nói câu nào cả.

Xấu hổ có rất nhiều loại. Ví dụ như đối diện Lạp phủ, có một con ngõ nhỏ, đi vào trong đó sẽ thấy một căn nhà nằm cuối ngõ, đó là Châu gia, nha hoàn thích bát quái của nhà họ cứ hay chạy tới đây nhiều chuyện với Điệp Thúy, rằng nam chủ nhân nhà bên ấy ra ngoài làm việc nhiều ngày, sau đó đột nhiên về nhà trước một ngày, nhấc rèm che giường lên ai ngờ lại đối mặt với tình phu của phu nhân hắn. Mà tình phu đã trớ trêu thay lại là biểu đệ của hắn, tên biểu đệ ấy một thân lõa lộ vội nở một nụ cười gượng gạo: 'Biểu ca, ngươi đã về?' Không nói lời nào cũng xấu hổ, mà mở miệng nói lại là một câu có hai nghĩa, xấu hổ cực kỳ, cực kỳ xấu hổ a!

Từ ngày cưới đại mỹ nhân về, mỗi ngày ta đều phải tiến hành tập luyện: 'Ngươi hỏi, ta đáp; Hỏi nhanh, đáp nhanh; Trả lời không được toàn thân đổ mồ hôi lạnh, bị chết rất khó coi, còn bị rớt xuống nước, v..v...' hơn nữa đúc kết được từ những câu chuyện xấu hổ kia, khiến bản công tử thấu hiểu phát biểu đúng lúc quả nhiên là chuyện quan trọng nhất đời người; Đặc biệt là sau cái màn kinh tâm động phách lại kích thích kia, sự quan trọng của việc phát ngôn càng cao. Nếu đại mỹ nhân đã nói tắm xong sẽ nói chuyện với ta, thì bản công tử quyết định, trước khi đại mỹ nhân mở miệng, ta nhất định phải chiếm được tiên cơ, ngàn vạn lần không thể để nàng mở miệng trước, hỏi ta vấn đề đó, nếu không tối nay bản công tử dù chết như thế nào cũng chẳng đẹp mắt gì hết!

"Đúng rồi... Thái Anh, dạo gần đây Trí Tú có khỏe không?"

Không sai! Thân tình chính là nơi tốt nhất để hạ thủ, đột nhiên bản công tử lại nhớ ra tên bằng hữu Trí Tú kia. Ái chà! Trí tuệ hiếm có của ta nha!

"Hắn khỏe." Đại mỹ nhân đáp lại thật ngắn gọn.

"Lâu như vậy không gặp hắn, hắn đi đâu thế?"

"Thành thân rồi." Đại mỹ nhân thản nhiên đáp.

"Thành thân? Cùng tiểu thư nhà ai? Tại sao ta lại không biết gì hết, chúng ta là bằng hữu tốt như vậy, thành thân mà hắn cũng không mời ta uống chén rượu nhạt, uổng công trước đây ta còn dẫn hắn đến thanh lâu! Muốn giới thiệu Trân Ni cho hắn làm quen, giờ hắn thành thân rồi, Trân Ni phải làm sao bây giờ nha!"

Thật chẳng lễ độ chút nào cả! Ngẫm lại, một thiếu niên phong lưu lỗi lạc như bản công tử đây, thật vất vả mới kết giao được một người vừa có tuổi tác xấp xỉ, vừa có tướng mạo đẹp mắt làm huynh đệ, vậy mà hắn dám gạt ta lén thành thân, không thèm gửi thiệp mời cho bản công tử. Trái tim yếu đuối đa sầu đa cảm của ta, như ngọn nến sắp tắt trong gió, như lá khô sắp rụng trên cành, như cá sắp chết vì thiếu nước; Đáng thương như cái mông đã từng bị cha ta đánh, hoặc như khi bị mẹ ta phạt viết một ngàn lần những chữ mà ta viết sai.

Đại mỹ nhân vừa nghe xong, đè lại đôi tay đang giúp nàng lau tóc của ta, xoay người lại đối mặt với ta.

"Việc Trí Tú thành thân thì liên quan gì đến Trân Ni cô nương? Vì sao Trí Tú thành thân. Trân Ni cô nương sẽ không biết làm sao?" Đại mỹ nhân nghi ngờ hỏi.

"Vì ta từng tận mắt chứng kiến, giữa Trí Tú và Trân Ni, khẳng định bọn họ yêu nhau!"

Không nói sẽ không biết, nói xong chỉ e là sẽ sợ đến nhảy dựng lên. Ta nhất định phải nói, Trí Tú và Trân Ni, ánh mắt của hai người này khi giao nhau, giống như điện phóng giữa không trung, đánh vào cây tạo thành lửa lớn, cháy mãnh liệt a! May mà bản công tử còn bình an vô sự, ngồi giữa hai người họ ăn cơm, phải cần dũng khí rất lớn đó nha, xin mọi người vỗ tay cổ vũ ta đi!

Ngày đó rất kỳ lạ, ta không phải không muốn ăn mấy thứ mà Trân Ni đút cho, nhưng thật ra ta thấy đồ của Trí Tú đút mới ngon, có thể thấy Trí Tú tương đối hiểu khẩu vị của ta, không hổ là huynh đệ tốt, thay hắn làm mai quả nhiên là chuyện đúng.

Để ta len lén kể một chút cho nghe, ngày đó khi ta từ Ỷ Hương lâu trở về, Trí Tú lại đi một chuyến đến đó. Sau đó, ta có hỏi hắn đi làm gì, hắn chết cũng không chịu nói cho ta nghe, giữa hắn và Trân Ni cô nương sẽ nói cái gì với nhau được đây. Chậc chậc chậc! Bát quái a! Tuyệt đối là có bát quái a! Giữa hai người đó nhất định có cái gì rồi, ta cứ nghĩ Trí Tú muốn lấy Trân Ni chứ! Trí Tú tại sao bỗng nhiên lại thành thân vậy? Như vậy sẽ rất đáng thương cho Trân Ni a!

Chà! Chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao ta lại đột nhiên cảm thấy, khi nghe tin Trí Tú thành thân, ta lại không vui chút nào? Nếu hắn vạn nhất thành thân với Trân Ni, cảm giác cũng chẳng vui vẽ gì, thực là kỳ lạ nha, chắc là do bệnh phong hàn của bản công tử còn chưa hết, cho nên phản ứng của đầu và thân thể mới là như thế, hiển nhiên ta cần phải chịu khó uống thêm thuốc, chữa cho hết bệnh mới là biện pháp tốt nhất!

Nghĩ xa nghĩ gần gì thì bản công tử hoàn mỹ sẽ vì uống thuốc, mà bộc lộ sở trường hạng nhất là 'cần cù'. Ta thực sự cảm thấy thương cảm cho nội hàm và diện mạo của kẻ khác, một người hoàn mỹ như bản công tử, thực sự là thế gian khó kiếm a! Ta ưu tú như thế, những người khác nếu tự ti mặc cảm, sống không nổi thì làm sao bây giờ a? Có người xuất sắc tồn tại thực sự là tội lỗi hoàn mỹ nhất trên thế giới này mà.

"Yêu sao?" 

Đại mỹ nhân phì cười thành tiếng, tiếp tục ha ha cười to, cười đến mức nằm sấp xuống bàn, cứ như sắp biến thành thở không nổi. 

"Chuyện đó có gì buồn cười đâu? Chuyện bọn họ yêu nhau, ta chắc chắn đến không thể chắc chắn hơn nữa!" 

Tình cảm bùng cháy cuồng nhiệt như vậy, không phải yêu thì là cái gi? Nè, nè, nè! Đại mỹ nhân, ngươi có cần cười thành như thế không?

Người ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi, ngươi lại cười thành như vậy, thật là xấu xa!

"Ngươi... Ngươi..." 

Đại mỹ nhân vẫn còn cười, cười đến nỗi nói không thành lời, nàng cười một hồi lâu mới có thể ngừng lại, ta rót chén nước cho nàng uống, nàng mới có thể bình tĩnh lại.

"Phải không đó? Ngươi làm sao biết bọn họ yêu nhau?" 

Đại mỹ nhân, hỏi thì hỏi đi, ngươi không cần nín cười có được không vậy.

"Thái Anh, ca ca Trí Tú của ngươi đó! Ta mới dẫn hắn vào Ỷ Hương lâu, đến phòng của Trân Ni cô nương, ngươi không biết đâu, nói chuyện không bao lâu, ánh mắt của Trí Tú và Trân Ni đã giao nhau, cứ như muốn phun lửa, ta bị lửa tình của họ phun đến xém chút nữa đã mù mắt, nếu như ta không nhanh tay kéo Trí Tú đi, bọn họ thế nào cũng bốc cháy, cho nên khẳng định đó là yêu a!"

"Có cái gì cụ thể để chứng minh không?"

"Để ta kể cho nghe, ngay từ đầu ta còn nghĩ là ảo giác, ngươi không thấy khi Trân Ni đút điểm tâm cho ta, ánh mắt của Trí Tú không vui như thế nào đâu! Như thể ta đang đoạt đi thứ gì quan trọng của hắn vậy đó. Sau ta lại cảm thấy Trí Tú rầu rĩ không vui, còn dùng sức đẩy tung cửa sổ trong phòng Trân Ni ra, khi đó ta đã biết hắn vì chuyện vừa rồi mà không vui, sau đó mới trút giận lên cánh cửa đó, ta làm người tốt giúp Trân Ni đổi một cái mới, mong có thể tác hợp nhân duyên cho họ, ai dè Trân Ni lại giận dỗi, chết sống không chịu nhận. Ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng hiểu, khẳng định khi đó nàng đang hy vọng Trí Tú sẽ mở miệng giúp nàng đổi, cho nên mới không muốn ta ra mặt thay. Ngươi xem đi a! Nhiều năm làm bằng hữu vậy rồi, đó là lần đầu tiên Trán Ni trở nên khác thường, không có nhân tính, cư nhiên ăn cơm xong vì mỗi chuyện đó mà đuổi ta đi. Chẳng qua ta khoan hồng độ lượng, ta biết nhân sinh đại sự cực kỳ quan trọng, nên sau đó ta mới tha thứ cho nàng." 

Bản công tử bụng lớn khoan dung, trong bụng không những có thể chèo thuyền, mà còn có thể bơi trong đó a, thực là một công tử tuấn tú có độ lượng. Đúng rồi đó!

"Thì ra phu quân của ta lại thông minh như thế nha! Chuyện gì cũng nhìn thấu, thật là lợi hại!" Đại mỹ nhân vuốt ve đầu ta.

"Đó là đương nhiên, hơn nữa ta lại khiêm tốn, không thích tranh công, không thích đùn đẩy trách nhiệm, lớn lên lại tuấn tú lịch sự, người như ta tìm đâu ra a!" 

Ta giơ từng ngón tay ra, liệt kê mấy cái ưu điểm trong hằng hà sa số điểm tốt của mình. Đại mỹ nhân vươn tay vuốt vuốt hai bên má ta.

"Ừ, tướng mạo này của phu quân, xác thực là không tệ." 

Được đại mỹ nhân tán thưởng, ta đắc chí đến mức muốn bay lên trời!

"Nhưng lúc cười thì thật là ngốc." 

Ta vừa nghe xong, gương mặt đã xụ xuống, thật vậy sao? Thật vậy sao? Đại mỹ nhân, ngươi sao có thể sĩ nhục ta như thế chứ, oa oa oa...

Nhưng lúc này không phải lúc để khóc lóc, bản công tử còn chưa nói xong.

"Ngoài chuyện ta biết Trí Tú đi kiếm Trân Ni ra, sau này ta cũng có đi một chuyến đến chỗ nàng. Ngươi có biết lần đó khi ta đến, Trân Ni hỏi cái gì hay không? Nàng luôn hỏi quan hệ giữa ta và Trí Tú, hỏi ta cảm thấy Trí Tú người kia như thế nào, ta đương nhiên cảm thấy Trí Tú rất tốt rồi! Người như Trí Tú hầu như không có khuyết điểm, nói thật ra, so với ta, ưu điểm của hắn tuyệt đối có thể ngang ngửa với ta, Trân Ni không thể gả cho Trí Tú, thật là đáng tiếc! Trí Tú cũng thế, vì sao không nói một tiếng đã cưới người khác, hại ta còn ngóng chờ hắn cầu hôn với Trân Ni nữa chứ! Ngày đó, ta nói với Trân Ni một đống chuyện có liên quan đến Trí Tú, còn nói chuyện ta với hắn kết bái huynh đệ, may mà lúc đầu ta kết bái với Trí Tú, nên hôm nay mới có thể lấy được ngươi. Chậc chậc!" 

A! Ta nói nhanh quá, xin tự động bỏ qua câu thứ hai và câu thứ hai từ dưới đếm lên đi.

"Thì ra Trí Tú ở trong lòng ngươi tốt như vậy a? Tốt tốt! Vậy Trân Ni cô nương thì sao, ngươi định làm gì bây giờ?" 

Đại mỹ nhân thản nhiên cười cười, cuối cùng cũng không giống như lúc này, không nén cười được.

"Ta bỗng nhiên nhớ ra, ngày đó chúng ta từ trong cung trở về, bắt gặp bộ dáng thất hồn lạc phách của Trân Ni, nói không chừng nàng sớm đã biết Trí Tú thành thân rồi, thảo nào thần sắc của nàng kỳ quái như vậy, thực là đáng thương!" 

Bằng hữu này của ta thực sự đã chịu nhiều ủy khuất a.

Không đúng! Tại sao việc Trí Tú thành thân, ta lại là người cuối cùng biết tin? Trân Ni cư nhiên không nói cho ta nghe, mà bỏ đi, bản công tử thấy tâm tình của ngươi không tốt, nên tha thứ cho hành vi bỉ ổi của ngươi đó.

"Thái Anh, nhắc đến chuyện này, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta một chút." Ta nắm tay đại mỹ nhân.

"Ngươi nói đi."

"Chúng ta tìm cơ hội, cùng nhau an ủi Trân Ni đi, thế nhưng ngươi là con gái, ra vào nơi như Ỷ Hương lâu, ngươi đồng ý không?"

"Ngươi muốn đi đâu, ta sẽ đi đó. Hơn nữa ngươi không phải cũng là con gái sao?" Nàng vươn tay, chỉ chỉ trán ta.

Nói cũng đúng Ta chưa từng nghĩ đến việc mình cũng là nữ tử, còn thường xuyên ra vào Ỷ Hương lâu nữa nam nhân thật không dễ làm, nhưng làm lâu sẽ thành thói quen.

Ta không những thuận lợi lừa gạt được đại mỹ nhân, mà còn thuận tiện kể lại chuyện mà bản công tử vẫn đang đau đầu muốn giải quyết, cái này có nên gọi là anh tài ngút trời không ha? Ta chính là một ví dụ tráng lệ, thế nhưng, ngươi biết là được rồi, ngàn vạn lần đừng đồn ra ngoài, dù sao thiên đố hồng nhan, cũng đố kỵ anh tài, bản công tử còn muốn sống thêm vài năm nữa, cảm ơn nha!

Tóc của đại mỹ nhân rốt cuộc cũng khô rồi, thời khắc này tốt đẹp như vậy, nên hình dung như thế nào đây? Có người nói xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim*, nhưng ta tuyệt đối tin tưởng ngủ một khắc đáng vạn kim, giường ơi giường à, ta và đại mỹ nhân đến tìm người đây!

(*Đêm xuân một khắc đáng ngắn vàng)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com