TruyenHHH.com

Lichaeng Nang Luc Binh

-"Bữa nay mới mùng 3, mà coi bộ...tàn tạ dữ." Chú 7 chùi gối thuốc vô đùi, lấy hột quẹt, ngậm một điếu đưa ông cha một điếu, hai ông hút phì phèo.

-"Tại nó chứ ai. Tao sợ nó lấy chồng muốn chết." Cha.

-"Chứ hồi đó, không phải ông là người muốn gả nó đi ?" Chú 7.

-"Ơi ! Mày hiểu gì tao đâu mà nói. Lúc đầu định gả cho thằng Hùng, con ông Sáu. Giàu lắm, còn là chí cốt, sợ mích lòng...còn -" Cha.

Chú 7 nhảy tưng lên :

-"Trời đất mẹ, ông thôi đi ! Thằng đó ôm gái cả làng về. Mặt dê mắt sói, cưới về chỉ khổ lo cháu gái rượu của tui."

Chú 7 phà khói : -"Sao ? Cái đứa Huế này là tui chịu nè, quá trời được rồi !". Chú 7.

-"Ủa ? Mày biết gì mà nói nó nữa ?" Cha.

-"Thì bắt cá sau mương đó, nói chuyện thấy thương lắm. Nó hình như học chung với thằng Minh nhà tui nè chớ đâu. Nghe thằng Minh kể nó thương con Anh làm sao đó...mà trong lòng tui nó xót xa quá. Ông phải biết nghe ông." Chú 7.

Anh Hiếu bưng rổ rau tươi ra, con cá lóc mới nướng nhìn bá cháy.

Ông cha ngồi xỉa răng bần thần.

...

-"Sao ?" Thái Anh nhếch mỏ.

-"Thội...." Lạp Lệ Sa gãi đầu.

-"Ai biểu về đây chi ? Rồi cho người ta rủ nhậu. Mùng 3 Tết, mấy người bùng kèo, có cảm giác kì khôi không ?".

Phác Thái Anh đẩy nó một chút, tay vẹt mái tóc : -"Tránh ra dùm cái."

-"Khộng phại. Tại vì í, tối khuya í, về trên Tân Châu thì công an kêu thổi cồn...lo lắm. Chứ tôi nhậu lắm, nhậu hơn mấy ông !! Hư hư!!" Lạp Lệ Sa vỗ vỗ lòng ngực.

Phác Thái Anh cười nhẹ, tiếp tục vò đồ giặt giũ : -"Ừ, vậy coi về trển sớm đi. Ngó vậy thôi, chứ không nhậu, cha tui cũng không nói chi, mấy người về trên ấy an toàn, thì sao đâu."

-"Nhưng mà, em hãy nghe ni. Tôi nhớ thương em, thì phải ở đây, đi xa một tẹo, chịu không nỗi, tôi chịu khó nỗi....khộng nhậu, chỉ em thôi, chỉ nhìn vào em thôi. Được khộng hi ?" Lạp Lệ Sa đưa tay lên gãi đầu, lén la lén lút nhích tới bên nhỏ một bước.

Thái Anh kéo ghế ngồi nhích ra, tủm tỉm : -"Nói chuyện i như mấy cha dê sờm. Đi chỗ khác mau lên."

-"Mô ? Chỗ nào chứa tôi chứ ?" Lệ Sa dựa vào lưng Thái Anh, giải bày oan ức : -"Đi một chút, là có người sẽ rủ nhậu ngay mà xem. Làng em, ngõ nào cũng thấy một mâm, tôi thấy khộng quen biết, họ cũng kéo vô nhậu cho bằng được."

Thái Anh trề môi : -"Mấy người thử mặc cái đầm vô coi ? Ai dám rủ mấy người nhậu."

-"Mà còn bộ mình nữa, trời ơi dơ ráy muốn chết, dựa dựa hoài, định lây thúi cho tui phải không ? Đi vô lấy đồ tắm đi." Thái Anh.

-"Mô ?" Lệ Sa gãi đầu bĩu môi.

-"Tự biên tự diễn đi."

Phác Thái Anh quạu quọ, Lệ Sa đứng lên liền.

-"Ê ấy ấy, nè, lấy đồ cho mày nè, đi tắm đi con."

Thái Anh giật mình, nhìn ra sau lưng : -"..."

-"Gì mậy ?" Bả đứng ngay vách cửa, vậy là thấy hết, nghe hết rồi chứ gì.

Mặt bả còn ý cười khẩy, Lạp Lệ Sa gãi đầu một phen hả hê, nắm lấy tay bả, tới bả cũng khoái chí : -"Con...về liền thội, khộng có ở lại, khỏi tắm rửa chi..."

-"Mày định thúi rình lết về trển hả ? Đồ của con Thái Anh, cô thấy tướng tá mày không vừa, nên cô lấy vài bộ của thằng con trai thứ, coi bộ vừa. Mày đi tắm đi."

Bả bóp bóp bắp tay của cô, bậm môi một cái, Thái Anh thấy trong mắt má toàn là chữ "được được được" nghìn lần, cũng cười ngượng...

Lạp Lệ Sa quay xuống nhìn nhỏ, và nhỏ cũng nhìn nó. Thái Anh gật đầu với cô, và tiếp tục vò đồ. Thế nên, Lệ Sa cầm lấy bộ đồ...

-"Con cảm ơn hi." Lệ Sa.

Bả thấy cặp đôi rất ăn ý, trong lòng mắc cỡ :

-"Ờ, hông gì. Khà khà ~ cái giọng nó đã tai ghê á ta ơi. Một hồi mày phải ra nhậu, nói chuyện với mấy ổng rót rót cho tao." Bả khoác vai cô nói nhỏ lại :

-"Tối nay, cô bắt mày ở lại với thằng Hiếu. Chịu không ?".

Thái Anh : -"Tui nói là không có được đó."

-"Tao hỏi mày chưa ?" Bả.

-"Nó là bạn của con, tụi con không quen nhau, má với chú cứ...." Thái Anh.

-"Nín." Chỉ tay vào Thái Anh, quay qua Lệ Sa : -"Nói đi con."

-"Cái chi cũng phải răn với anh Hiếu trước cái đã, con khộng biết gì đâu." Lệ Sa là đạo gãi đầu.

Trong đầu muốn ở lại nhiều, mà bỏ đi cũng nhiều. Trên Tân Châu, cái trọ có hai anh em, giờ xuống...thì chơi được nửa ngày, chưa thể nào bày hết nổi nhớ mong.

Còn bây giờ, Thái Anh không chịu cho nó ở lại.

Đừng nói nó ngu, hồi nãy em đang hái rau, nó đứng lấp ló phía sau nhà và sẽ nhảy bất ngờ với bó hoa sau lưng, nhưng đã thấy em đem điện thoại tưởng điện đến ai quá lạ, ai dè là Hùng, để Hùng cùng nhậu nhẹt với cha, ông Sáu bạn thân cha, để chuộc cái lỗi lơ đi anh ta hôm mà đi chợ Xuân, để đừng xích mích chứ chi ?

Chắc muốn Lạp Lệ Sa này đi về lắm, để đừng quấy rối em...

Nó còn nhớ thư em đưa, đường mật vậy mà, nó đọc mà cứ ngỡ em đã và đang thương nó lợi hại.

Nhưng chắc là không có gì.

Lạp Lệ Sa ngẫm mà gãi gãi tay như một con khỉ, con khỉ hay đười ươi, đôi mắt đều buồn tênh như nhau.

-"Mày khỏi lo, thằng Hiếu nó nhậu vô rồi là thế nào cũng nhảy khùng điên cho té lộn đầu, ngủ tới mai lận. Mà bày đặt gì mày ơi, nãy tao có nghe mày nói nhớ con Anh đây mà......." bả liếc qua liếc lại, thực chất lòng đã nở bông nở hoa.

Lệ Sa nuốt lưỡi. Chỉ cười, rồi bỏ đi thế thôi.

Nhỏ ngồi nhỏ nghe, chỉ cười nhạt.

Mấy lời này, má bảo chí phải hết biết, nhưng mà không ai chịu nhận cả.

...

Nhà tắm sát vách bếp. Vừa bê đồ ra phơi, đi vô đã thấy nó mở cửa bước ra...

Thái Anh máng móc lên sạp, chỉ nhìn Lạp Lệ Sa một lần.

Bản mặt Lạp Lệ Sa thấy khó ưa lắm, vừa thấy em thì gãi đầu cái đã, đầu tóc mướt mượt he, áo thun hôm bữa bán nếp thì nhà máy sấy gạo tặng còn mới choẹt, quần tà lỏn đá banh, đôi dép lào...cái gì cũng ở nhà Phác Thái Anh trao.

Lạp Lệ Sa nhìn như qua tuổi trung niên, quá giống đờn ông, Phác Thái Anh thẩy phẹp cái rổ đồ trống xuống đất, định bụng kêu nó về kẻo trễ thì cái bản mặt của nó đã lơ đễnh đi, rời khỏi một mạch, không ngoái lại giải bày như con nít.

Thái Anh đứng hình...vì chưa bao giờ bị Lệ Sa đối xử như vậy.

Tiếng lốp bốp to ở ngoải - ở trước nhà, tiếng vỗ tay của mấy ông nhậu, Lạp Lệ Sa đã gia nhập mâm rượu. Coi như đã ngầm chắc chắn sẽ ở lại tối nay.

Nhưng, hồi nãy đứa nào nói...sẽ không ở lại, sẽ không nhậu.

-"A ! Có cô Huế vào nữa á ?" Hùng đưa tay.

Lệ Sa bắt lấy : -"Ừ, tôi về đây tận khi khuya."

-"Vô ngồi đe ! Bài bản hoài hai bây." Chú 7.

Hùng ngồi, cúi đầu chào các chú, sau đó đưa mắt vào nhà như tìm kiếm.

Lạp Lệ Sa quan tâm.

Anh Hiếu ngồi đó, mặt mày hầm hầm, đưa tay đặt lên ngọn đầu Lệ Sa xoa xoa, nhằm ý muốn Lạp Lệ Sa ngồi kế mình.

-"Ngồi kế anh nè." Hiếu lấy cái ly bé tẹo cho đệ đệ, trán qua một lần nước nóng làm sạch rồi hất ra, đổ rượu tràn vành.

Lệ Sa đưa tay bắt với các chú, khi tới cha em thì cha đã đẩy Hiếu đi, cho cô ngồi giữa Hiếu với cha, mà mặt mày cha tỉnh bơ như chưa xảy ra chuyện gì khó xử.

Làm cả mâm cười muốn rớt hàm.

Bên trái là anh, bên phải là cha em.

Lệ Sa không thấy vui trong lòng, nhưng bất ngờ, vì ổng được cho là người không thích Bắc Kì Dún (Miền ngoài - không phải phân biệt vùng miền.)

Mới bắt đầu cha đã tạo ra sự khác biệt cho các chú xem, Hùng bỗng chốc đã hơi nghênh mặt híp mắt.

Quả nhiên vào tiệc, Hùng kình đua cùng Lệ Sa. Dù không nói với nhau sẽ phân tranh thắng bại, nhưng khi ly đầu tiên Hùng cạn đáy, còn ly Lệ Sa, chỉ được nhấm nhẳn một nấc.

Hùng bảo, đưa mắt nhìn Lạp Lệ Sa ; -"Hôm nay thiệt vui, không biết sao đã hết một ly, mà Thái Anh còn chưa thấy mặt."

...

Khoảng chừng mấy tiếng sau. Cùng gần 6 giờ tối rồi..

Phác Thái Anh nằm trong buồng nghe Sấm giảng từ la-dô, tay cầm sâu chuỗi, luôn miệng niệm Phật.

Đã tắm rửa, để sạch sẽ rồi cúng.

Nhưng ngoài trước nhà quá nhộn nhịp. Không thể cúng tổ tiên buổi chiều.

Bỏ sâu chuỗi xuống đầu chổng..

Tâm không tịnh thì niệm Phật chỉ là đối phó, không tịnh thì không có phước.

Phác Thái Anh vì thế thì buồn, lủi thủi cạ đầu vào mền như con mèo mướp.

Nghĩ về bữa nay.

Chắc hẳn có chút vui...nhưng mùng 3 của nhỏ thì không được chán như vậy. Định bụng một hồi sẽ qua sông chơi với mấy bạn bè thân thiết cũ.

Mặt chổng sau lưng sụm xuống như còn có ai khác nằm vào.

Phác Thái Anh quay đầu lại nhìn.

Cái đầu đen úp vào lưng. Tay thì vòng qua bụng dưới.

Bụng dưới trướng ra, Phác Thái Anh giật mình.

-"Làm cái chuyện gì vậy ? Rượu bia hôi hám !" Thái Anh dùng tay đẩy, đẩy rất mạnh.

Vai nó cứ tưởng sẽ bị tác động mà văng ra, nhưng không, không bị văng ra.

Chỉ sợ Phác Thái Anh mệt mỏi vì hất hủi, xua đẩy cô, nên cô lùi người lại.

Thái Anh ngồi xoay lưng vào gốc, vách mùng nghiêng xuống, đặt tay chống lên chổng, thở không thể dừng. Tẩn một lời :

-"...mấy người làm vậy, thì phải biết tại sao tui không thương yêu lại mấy người."

Lạp Lệ Sa ngồi dậy : -"Tại vì luôn làm cho em giả dối đúng khộng..."

Phác Thái Anh hơi mở to mắt, nó nói chuyện mà không nhìn nhau với nhỏ.

: -"Vốn không ai xỉn mà nói nhiều." Nhỏ thở dài, kéo mền sắp xếp lại.

Lạp Lệ Sa đưa hai tay gối đầu. Hít một hơi, mũi toàn quanh quẩn mùi hương trong sạch của Thái Anh : -"Khuya tôi lại về trọ, khộng cần thức để đón đưa tôi đâu....em chóng lên Tân Châu lại nhé..."

-"Ừm, hết mai mốt, thì lên lại. Về cũng chạy chậm chậm. Đường toàn là đá với ổ gà to." Thái Anh.

Thấy bữa nay nó quá lạ, Thái Anh hỏi :

-"Vụ gì ?" Nhỏ.

-"...có một chút thương tôi khộng ?". Lệ Sa.

-"..." Thái Anh quả nhiên nghĩ đúng, cười nhạt : -" Thương hả ? Không."

-"Còn Hùng ?".

Thái Anh nhướng chân mày : -"Là sao ? Hỏi với ý gì ?".

-"Hữm ?" Nhỏ nghiêng đầu.

-"Có mấy câu tôi lại hỏi mãi em nhỉ, em thấy lờn khộng..."

Mi mắt nhỏ rũ xuống :

-"Ông xỉn rồi đó. Bớt nhựa lại." Thái Anh.

-"Thái Anh đẹp gái lắm..."

Lệ Sa dùng cùm tay chùi mắt.

-"..." Thái Anh nhìn vệt nước trên cùm tay sau khi nó dùng để chùi.

-"Nghỉ ngơi đi em." Lệ Sa.

-"Ừ." Thái Anh.

-"...." Lệ Sa quay sang.

-"Em luôn nói sẽ khộng thương ai...vì em ăn chay niệm Phật rất đường hoàng.

Vậy mà Hùng kêu em ra hát suốt....quen nhau chắc lâu rồi nhỉ ?"

Lệ Sa cười cười, vén mùng đi ra ngoài.

Nhỏ này hơi bâng khuâng, đặt gối mền gọn gàng, rít một hơi dầu gió, chỉ nhận ra trời đã càng lạnh, tắt quạt ở chân chổng...ngồi đó một hồi.

Phác Thái Anh miệng cười kín đáo, một chút hiểu ra sự thật hôm nay....con người kia oán trách nhỏ vì đâu cũng biết rõ.

...

Không lâu, Phác Thái Anh đứng kế bên mâm nhậu, có các bạn và các chị ghé thăm, đều ngồi vào mâm uống nước trà đá.

Hùng dựa vào vách, tay cầm lon bia lắc lư, ánh mắt đã say, hôm nay càng say.

Lạp Lệ Sa ngồi bên cạnh anh Hiếu, mõm nhai nhai gốc điếu thuốc lá vì kiềm hãm gì đó, từ đầu tới cuối chỉ nhìn ra Trăng treo...không một lần nhìn tình tiết của Hùng và em.

Tức là...bỏ tình thật rồi.

Phác Thái Anh thấy mình là tội ác. Nhanh chóng giải quyết.

-"À...bà ba mới qua hả ?" Thái Anh ngồi kế bả.

Bà ba là một người hiền hậu, cả mấy đời đã theo Phật giáo Hòa Hảo.

-"Ừ, mấy nay lên đó học, coi bộ đẹp gái ra nghen. Sao ? Mày với thằng Hùng sao ?".

Câu nói có nhiều nghĩa quá.

Lạp Lệ Sa đưa chân xuống chổng tìm dép.

Thái Anh vội nói : -"Anh Hiếu tính công thằng điền ở ngoài mả của ông ba, là mướn hết cho bà. Chứ con không có liên quan tới.." Nói bấy nhiêu là đủ, nhưng lại trở nên dư thừa ở câu kế tiếp :

-"Nói có vậy thôi, cha cũng rủ ảnh qua, thành thử..."

Thái Anh cố gắng giải thích gián tiếp, nhìn người ta...người ta cũng nhìn lại, nhưng đôi mắt sâu đen ấy không còn nồng nàn với em nữa, chỉ còn buồn và quá nhiều thất vọng.

-"Con không cúng thì thôi, ai đâu mà rủ, có cha nhờ con rủ."

...nhỏ chỉ lắc đầu nhẹ với Lạp Lệ Sa, nó được giải bày, nhưng trong lòng vẫn không vui, chữ trong đầu nói em không có thương gì nó. Lạp Lệ Sa muốn thê thảm.

Hùng vọt miệng nói : -"Dạ, tại nay rảnh rỗi đó bà ba. Cũng qua đây chơi."

-"Chơi rồi nhậu luôn he." Bà ba cười.

Lệ Sa đi ra ngoài lộ, rồi biệt tâm.

-"Ừm quên, bà ba uống nước gì ? Sâm he ?" Thái Anh.

-"Sâm gì mày ơi. Con Lưu Ly nó rủ mày đi qua sông chơi kìa."

Thái Anh mỉm cười :

-"Nay nhà có khách, chắc con...không đi."

Anh Hiếu ngồi bàn lên tán xuống với cha Phác, đầu đã xù lên thành một đóm lửa phừng phực, nhìn Phác Thái Anh và Hùng bằng đôi mắt lạ.

...

-"Nhiêu được rồi. Mai chừa sức nhớ nó, đồ ngu." Hiếu khoác vai Lệ Sa. Hai anh em đi bộ một đoạn ngoài lộ để tiêu hóa rượu bia trong bụng.

Lệ Sa đầu gục ngã như muốn vuông góc với đất.

Sau 9 giờ, dẫn mấy đứa con nít ở nhà đi qua hội chợ chơi.

Nguyên một nhà đi như thế.

Phác Thái Anh cũng không theo mà ở nhà rửa chén với dì, rửa xong rồi cúng, bù cho bữa chiều.

Hùng, Hiếu, Lệ Sa xỉn quá, nên cũng tại gia. Đi thể dục rồi là má Phác bắt cái bàn trước sân cho uống cà phê đá.

Hùng về nhà cũng không quên cười đểu với Hiếu.

-"Nhà mày tối này bén màu đó Hùng ơi." Hiếu.

-"Tao thách." Hùng.

Hai anh nhá nhá qua lại. Cuối cùng cũng xuôi.

Ngôi nhà ngói của Phác tuy be bé nhưng ấm cúng, rất sáng sủa.

Mấy cái trang trí đỏ rực rỡ trong nhà, trên tấm liểng, góc vách, cũng biết nàng nào đã tạo ra.

-"Khỏe cái lỗ tai ghê." Hiếu ngã lưng ra ghế.

-"Vậy đó, chứ có mấy đứa con nít mới vui." Cha Phác đi ra, ngồi xuống ghế.

-"..ôn ào quen rồi, đi một chút liền nhớ tê." Lệ Sa.

-"Ừ, đúng rồi." Cha.

: "Nhưng mà...mấy cái cần yên lặng thì phải yên lặng."

Phác Thái Anh giọng nói mềm mại, mặc Trường Sam, mái tóc dài đen nhuận buộc nửa đầu, đặt tay lên hai vai Lạp Lệ Sa, và nói :

-"Anh với cha hồi nãy nhậu nhẹt nói năng um sùm, giờ phải nhường yên tĩnh cho con." Thái Anh.

Hiếu giật giật mỏ : -"Nhắc tao với cha mày, mắc gì đụng nó ?"

-"Khách quý..." Thái Anh mỉm cười, nhưng lực tay âm thầm bóp nhẹ vai của Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa xoay đầu nhìn lên 'ánh Trăng'.

Thái Anh cúi đầu một chút, cười mỉm chi...

Trong đôi mắt nó nếu mà biết em thương hại, nó buồn kinh khủng.

Nếu là lúc trước, được Thái Anh nhìn một cái, liền đứt giận hờn.

Giờ thì không, cảm thấy rỗng tuếch.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com