TruyenHHH.com

Lichaeng Chaelisa Tong Hop Doan Van

Tối thứ Sáu, tôi hẹn mấy nhà cung cấp đến nhà hàng ăn bữa cơm.

Nhà hàng này rất tuyệt, tiếng nước chảy róc rách hòa cùng tiếng đàn điêu luyện của nhạc công khiến những điệu hát dân gian của vùng Busan càng du dương đến nao lòng.

Sau nhiều phen thương lượng, cuối cùng tôi cũng thuyết phục được nhà cung cấp đồng ý bán cho tôi thứ tôi muốn với giá thấp nhất trong phạm vi mà họ chấp nhận.

Một người đàn ông trung niên ưỡn bụng bia, nở nụ cười khổ với tôi: "Tổng Giám đốc Park, giao thiệp với cô khó khăn thật đó."

Tôi vừa cười thật tươi vừa nâng ly với anh ta: "Tổng Giám đốc Wang quá lời rồi, đều như nhau mà."

Uống quá ba tuần rượu, tôi lấy cớ đến phòng vệ sinh để ra ngoài hít thở không khí.

Phong cảnh trên sân thượng rất đẹp, tôi vừa định lấy bật lửa ra thì nghe được một giọng nói quen thuộc.

Là Lisa và bà cụ nhà họ Manobal.

Tôi vội nép người cạnh rèm cửa sổ, âm thầm nghe họ nói chuyện.

Giọng điệu của bà cụ chẳng còn hiền hòa như thường ngày, thay vào đó là chất giọng lạnh đến thấu xương.

"Sao con chưa ra tay với Chaeyoung? Đừng nói với mẹ là con còn chẳng xử lý nổi một con đàn bà nhé?"

Giọng nói của Lisa chất chứa đầy ưu sầu: "Không phải là con không muốn ra tay, nhưng Chaeyoung quá cảnh giác mẹ ạ! Cô ta đâu phải quả hồng mềm! 3000 tỷ kia không thể vào tay chúng ta dễ như thế được đâu!"

Bà Manobal cười lạnh: "Chỉ là một con ả mà thôi, có bao nhiêu bản lĩnh đâu chứ! Chẳng phải trước kia chị dâu của con cũng cứng đầu cứng cổ, cuối cùng vẫn phải ói hết của hồi môn ra đấy thôi!"

Trên sân thượng yên tĩnh đến đáng sợ.

Bà Manobal khoan thai nói tiếp: "Nếu nó không muốn giao của hồi môn ra thì dễ thôi. Biến nó thành người sống thực vật đi, khi ấy tiền của nó sẽ là tiền của chúng ta. Tựa như chị dâu của con vậy."

"Đừng nói với mẹ là ngay cả chuyện cỏn con này mà con cũng không làm được nhé!"

Tôi hơi khựng lại, trong mắt ánh lên vẻ châm chọc.

Xem ra nhà họ Manobal cũng chẳng trong sạch gì cho cam.

Đợi đến khi hai mẹ con nhà kia rời đi, tôi vừa định ra ngoài thì chợt nghe thấy tiếng bước chân.

Ngay sau đó, một giọng nói ôn hòa vang lên ngay cạnh tôi: "Tổng Giám đốc Park, cô nghe hết những lời vừa rồi chứ nhỉ?"

Tôi kéo rèm cửa sổ ra rồi nhìn sang, một người đàn ông cao gầy lập tức xuất hiện trước mắt tôi.

Áo sơ mi trắng có họa tiết chìm, áo len màu xám tro, cả chiếc kính mắt có gọng bằng kim loại mang đến cảm giác vừa lịch sự vừa nguy hiểm.

Người này chính là Quản lý chuyên nghiệp của tập đoàn nhà họ Manobal, cũng là con riêng của nhà họ, Jiho Manobal.

Anh ta lớn lên trong khu ổ chuột, đến năm 15 tuổi thì hóa thành đứa con riêng tiến vào nhà giàu để kiếm sống, ý chí mạnh mẽ đến kinh người.

Anh ta vùng vẫy trong nhà họ Manobal suốt ba năm, đến năm 18 tuổi thì bay sang Mỹ để du học, đến khi quay về thì vẫn quy phục nhà họ Manobal như trước.

Tôi vừa cuộn đuôi tóc vừa ngước lên nhìn người nọ: "Giám đốc Manobal hao tâm tổn sức cho tôi nghe chuyện này là có ý gì?"

Jiho cười khẽ, anh ta không vòng vo mà nói thẳng dã tâm của mình: "Tôi muốn cả nhà họ Manobal. Hợp tác với tôi đi, sau khi thành công thì tôi sẽ cho cô 6% cổ phần của tập đoàn nhà họ Manobal, tôi sẽ trả cả vốn lẫn lời của 3000 tỷ kia."

Tôi quan sát anh ta một lượt, sau đó nắm lấy tay anh ta một cách dứt khoát.

"Đồng ý."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com