TruyenHHH.com

Leweus

Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con được không?

Marco, con ơi, mẹ xin lỗi... mẹ là một kẻ vô ơn, không hết lòng phụng sự Đấng tối cao nên Ngài đã trừng phạt mẹ... và trừng phạt con như thế này...

Mẹ ơi...

Đứa trẻ muốn phản bác nhưng người phụ nữ xanh xao ốm yếu đã bịt miệng nó lại.

Marco, con ơi, mẹ ngày đêm cầu nguyện cho con...

Hỡi Đấng tối cao, tôi không cầu xin Ngài tha thứ cho tôi, tôi chỉ mong Ngài thương xót đứa nhỏ này, để thằng bé không phải chịu những tai họa và phải sống trong cảnh khốn cùng...

Người phụ nữ nói một hơi, miệng mở to như sắp chết đuối.

Lạy Chúa, xin hãy thương xót...

Lạy Chúa, xin hãy thương xót...

Lạy Chúa, xin hãy thương xót...

Reus mở mắt kết thúc lời cầu nguyện như trăn trối của người phụ nữ, hiện tại cậu không ở quê nhà Dortmund, nơi đó cũng không còn mẹ.

Động tác của cậu đã đánh thức người bên cạnh, cánh tay đặt trên eo trần: "Em gặp ác mộng à?"

Nằm mơ thấy mẹ mình bệnh chết cũng không phải ác mộng, Reus do dự một lát, đè nén ý muốn nói trong lòng: "Không, ngủ tiếp đi."

"Marco, em đổ mồ hôi, có thấy khó chịu ở đâu không?"

Một bàn tay to đầy vết chai nhẹ nhàng chạm vào bụng dưới của cậu.

"Tôi không sao, chăn dày, nóng quá."

Reus nói chiếu lệ, muốn xoay người tiếp tục ngủ. Nhưng chủ nhân bàn tay to lại không muốn làm như ý cậu, hướng về phía dưới với một lực nhỏ.

Reus cố bình tĩnh trong bóng tối: "Thật sự không sao đâu, có lẽ tôi đói quá, bụng hơi khó chịu, sáng mai cho tôi một con bồ câu quay để ăn sáng, làm sạch lông, phết thêm mấy lớp mật ong."

"Không thành vấn đề, em còn muốn cái gì nữa?"

"Bệ hạ, lúc này nhất định phải gọi món sao?" Reus tức giận nói: "Nếu như lại nghĩ tới mấy món ăn, tôi sẽ không ngủ được!"

Robert thư giãn sau khi nghe điều này và để người tình nhỏ của mình tiếp tục ngủ yên bình bên cạnh. Đêm nay ông khá mất kiểm soát, hai người làm tình từ khung cửa sổ chuyển đến thảm rồi quay lại giường. Reus dường như muốn bù đắp vì đã vụng trộm với Lewandowski trước đó. Hơn một tháng qua, tất cả những sở thích nhỏ nhặt, âm thanh rên rỉ dâm đãng và chiếc lưỡi đặc biệt thuần thục hơn trước. Hoàng đế biết rằng Reus vốn không thích thổi kèn cho lắm. Trong ba năm qua, ông đã nửa dụ dỗ, nửa đe dọa chàng trai trẻ miễn cưỡng làm quen với kỹ năng này. Lần thử đầu tiên, Reus không để ý đến chiếc răng nanh nhỏ của mình, thỉnh thoảng cọ vào trụ, khiến hoàng đế mất khống chế và phải sớm từ bỏ vũ khí một cách đáng xấu hổ. Sau đó, Reus trong quá trình tập luyện đã có chút tiến bộ, đánh giá từ phản ứng của cháu trai ông đêm đó, có thể coi là tiến bộ vượt bậc.

Robert biết vì sao Reus cố ý lấy lòng mình. Cậu không muốn hoàng đế ở thời khắc mấu chốt rút lại sự ủng hộ đối với Lewandowski trong trò chơi quyền lực sau khi trở lại Ba Lan tranh đoạt ngai vàng.

Những người trẻ tuổi sẽ luôn vô thức đánh giá quá cao giá trị của bản thân, nghĩ rằng mình có thể kiểm soát mọi thứ sau nhiều năm được nuông chiều.

Nhà vua không bận tâm rằng Reus và Lewandowski có một số quá khứ không rõ ràng và tình cảm giữa họ vẫn nồng cháy. Điều quan trọng là bây giờ, Reus là người tình của ông. Cậu phải dâng hiến cả thể xác và tâm hồn.

Lewandowski không thể có được tình nhân của ông. Reus cũng không thể có được cháu trai của ông.

Đức vua đáng kính thừa nhận ghen tị với cháu mình.

Ông áp sát vào tấm lưng mịn màng của Reus, vùi đầu vào hõm cổ cậu, sau đó vòng tay ôm lấy eo...

Vụ việc khiến cả ba người đều khó xử kia đã kết thúc bằng sự hào phóng của hoàng đế. Robert không tiếp tục truy hỏi hai hậu bối, mọi việc trong cung điện Hofburg vẫn diễn ra như thường lệ, hai nhân chứng xui xẻo đều không tiết lộ điều gì. Không có tin tức gì lan truyền, nhưng không thể hoàn toàn bảo mật, người trong cung có thể dễ dàng đoán ra mối quan hệ của ba người họ.

Hoàng đế hiện tại thích ngủ chung giường với Bá tước Reus đến mức phòng của vị bá tước trẻ tuổi không được sử dụng tới nữa.

Reus không quen ngủ chung giường với người khác. Việc ngủ chung sau khi ân ái là một ngoại lệ. Ai lại nghĩ tới việc khoác áo choàng và trở về phòng sau màn ân ái nồng nhiệt? Đi qua một hàng vệ binh đứng canh gác ở hành lang...

Hầu hết các cặp vợ chồng quý tộc đều ngủ riêng. Quan hệ tình nhân gần gũi thể xác, nhưng là để thức chứ không phải để ngủ.

Robert gần đây lại rất thích ngủ chung. Reus chỉ có thể hiểu điều đó như một hình thức chăm sóc trá hình, thực tế hoàng đế nghĩ rằng nếu hai người không ngủ chung giường, một vụ bê bối mới liên quan tới Lewandowski sẽ nổ ra.

Reus cho rằng sự nghi ngờ này là không cần thiết. Sau sự việc đó, Lewy không tiếp tục sống trong cung mà chuyển đến một biệt thự bên ngoài, chỉ có những báo cáo, kế hoạch và cuộc họp cần thiết mới xuất hiện trong phòng làm việc của hoàng đế và hội trường hoàng gia. Reus hoàn toàn không để tâm đến thời gian và địa điểm có thể gặp Lewandowski, cả hai thậm chí chưa bao giờ vô tình chạm mặt nhau ở hành lang, họ cũng cố gắng tránh đối diện trực tiếp khi cùng nhau tham dự các cuộc họp hoàng gia. Việc cố tình xa lánh khiến Hummels, người biết rõ nội tình, không thể chịu đựng được, anh ta nói thẳng: "Marco, sự thờ ơ của cậu lộ rõ ​​đến mức ngay cả người làm vườn cũng có thể nhận ra rằng cậu và Lewandowski đang giả vờ không quen biết nhau."

"Ai nói với anh chúng tôi quen biết nhau? Chúng tôi không quen không biết gì hết." Reus tức giận cãi lại.

"Dù sao trong suy nghĩ của anh ấy, tôi là một con khốn có thể làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích."

Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Reus đều giận tím người.

"Cho dù anh ta không thích tôi thì trước đây chúng tôi cũng là bạn tốt, sao anh ấy có thể đối xử với tôi như vậy!"

"Anh ấy còn nghĩ tôi đã ngủ với anh, Mats." Tất nhiên, Reus đã không nói ra điều này.

"Không quen biết sao, cậu đã ngồi trên người anh ta với bộ váy ngủ." Reus không biết rằng Hummels cũng đang kìm lại không nói ra điều này.

"Có phải giữa hai người có hiểu lầm gì không?"

"Không có hiểu lầm, chúng tôi chỉ là không quen biết nhau thôi."

"... Hắn không biết cậu thích hắn à?" Hummels gãi đầu "Tên đó chỉ để mắt đến ngai vàng của đứa em khốn nạn thôi sao? Cậu rõ ràng thích hắn như vậy!"

"Mats Hummels! Ngươi nghe được lời đồn đại ở đâu vậy? Ai nói ta thích hắn?"

Reus đột nhiên cao giọng:

"Ta là Bệ hạ người tình, ta chỉ thích Robert!"

Phải rồi, cậu chỉ thích chú tôi nên sẵn sàng làm bất cứ điều gì chú ấy yêu cầu, kể cả việc quan hệ tình dục với tôi.

Lewandowski trốn ở trong góc, anh cuối cùng tìm được cơ hội, muốn cùng Reus nói chuyện, nhưng còn chưa đến gần đã nghe được câu này.

Cách đó không xa, Reus đang đỏ mặt tranh cãi sôi nổi với Hummels, hoàn toàn không biết có người đang từ trong bóng tối đi tới. Lewandowski đứng đó một lát, Reus trông có trạng thái rất tốt, giống như chưa từng bị trừng phạt. Căn cứ vào các lời đồn đại trong cung gần đây, hoàng đế vẫn yêu quý nhân tình trẻ xinh đẹp của mình như xưa, à không, nhiều hơn xưa.

Anh còn có thể nói gì nữa?

Một trong những nhược điểm của việc ngủ chung giường là Reus bận rộn cả ngày, đầu vừa đặt xuống gối là ngủ ngay.

Reus muốn quay người lại. Dương vật to cứng và nóng bỏng xâm nhập âm đạo của cậu vừa lúc vặn eo, càng ngày càng vào sâu hơn, phần thịt mềm trong lỗ bị kích thích ra nước nhớp nháp.

"Uh-ah!" Reus lơ đãng rên rỉ. Trước khi kịp hiểu được tình hình, cậu đã bị khoái cảm lấn át và di chuyển hông để đón nhận tác động. Hai chân dài muốn kẹp thứ gì đó để ổn định cơ thể, nhưng Robert không cho phép, giữ chặt đầu gối dang rộng ra hai bên. Reus khó chịu nâng eo lên, hút chặt dương vật của hoàng đế, chỉ một chút, chỉ một chút...

"Cậu bé hư."

Robert lùi lại, một sợi chỉ bạc trong suốt hiện ra.

"Làm sao một người đàn ông có thể ướt như vậy?"

Trong bóng tối không thể nhìn thấy khuôn mặt, Reus đã bị đánh thức, trước khi mở mắt hoàn toàn, cậu bị từng tầng khoái cảm đẩy lên cao trào rồi nheo mắt nhìn lại, thật sự không biết là ai.

Nhưng đó có thể là ai?

"Cho tôi..." Reus ôm lấy cơ lưng rắn chắc, dùng giọng nói nhẹ nhàng đầy nước mắt cầu xin: "Cho tôi nhanh lên!"

"Em phải thành thật, Marco." Robert nhéo phần thịt đùi trắng nõn đầy đặn rồi mở rộng ra hoàn toàn.

"Tôi có thể giúp em."

Dục vọng xua tan cơn buồn ngủ. Với ánh trăng chiếu xuyên qua rèm cửa, Reus dùng đầu ngón tay cẩn thận sờ lên mặt đối phương, cậu rất thích đường nét này.

Reus hôn dọc từ xương hàm đến tận mang tai: "Lewy, tôi không trách ngài, ngài có thể giúp tôi được không?"

Robert giật mình.

Reus nhân cơ hội đẩy hoàng đế đang mất tập trung ngã ra sau và cậu ngồi lên người ông ấy.

Cái miệng dưới chưa được thỏa mãn lại nuốt chửng toàn bộ cột thịt, đi vào quá sâu, đâu đó ở bụng dưới xuất hiện những cơn đau nhức mơ hồ.

Ham muốn vẫn chưa được thỏa mãn. Reus nghĩ một hồi, cúi xuống liếm cổ Robert, vặn vẹo mông và sốt ruột thúc giục.

"Lewy, tôi đã tha thứ cho ngài, tại sao ngài không di chuyển?"

Khoảnh khắc tiếp theo, mọi thứ quay lại như cũ. Reus đang nằm ngửa trên giường. Dương vật nóng nóng khuấy động sự mềm mại trong huyệt đạo của cậu khi ra vào. Robert quỳ giữa hai chân cậu và đẩy đưa liên tục. Sự thăng hoa khoái lạc đạt tới đỉnh cao giữa núi rừng.

Một chút sức lực cuối cùng cũng cạn kiệt, Reus nhìn vào khoảng không tối tăm, há miệng thở hổn hển, rất nhanh sau đó đã bị cuốn vào một nụ hôn thật sâu.

"Marco, tôi yêu em."

Reus nhẹ nhàng dỗ dành, "Tôi cũng yêu ngài, Lewy."

Họ ôm nhau và an ủi nhau trong bóng tối.

Nghe thấy hơi thở đều đặn của Robert, Reus, người đang kiệt sức về thể xác lẫn tinh thần, buông tay ông ra.

Cậu xoay người, quay lưng về phía Robert, bụng nhói lên dữ dội.

Reus luôn nhanh đói khi vận động mệt mỏi, nhưng sẽ không còn đói nữa sau khi chìm vào giấc ngủ.

Lạy Chúa, xin thương xót con...

Mẹ ơi, đừng cầu nguyện cho con nữa.

Chàng trai quay đầu lại và nhận ra người tín đồ ngồi bên cạnh không phải là mẹ mình.

Với mái tóc vàng và đôi mắt xanh, không thể nhìn rõ cô gái trông như thế nào, nhưng chắc chắn là một đứa trẻ xinh đẹp và thanh tú.

Lạy Chúa xin thương xót và tha tội cho ông ấy...

Đã là mẹ thì tại sao lại dùng "ông ấy"?

Trước khi Reus có thời gian để suy nghĩ về điều đó, giấc mơ đã biến mất.

Ngày hôm sau, Emma thông báo cho vị thái tử trẻ tuổi Alexander đang chờ gặp cha mình rằng hoàng đế đã chọn tiếp tục vùi đầu vào chăn và giả vờ ngủ. Theo Emma, ​​người thừa kế đế quốc tương lai cần phải nhạy bén, trước tiên đợi ở cửa cung điện của cha mình, sau khi được quản gia đón tiếp thì chuyển đến thư phòng.

"Sasha không có ở đây, em ra ngoài đi." Hoàng đế nén cười nói.

"Ngài đi gặp con trai mình đi, tôi ngủ tiếp."

"Là ai vừa kêu đau dạ dày?"

"So với vết thương ở eo và chân không là gì, tôi nằm nghỉ một lát."

Giọng nói nghẹn ngào của Reus truyền đến từ trong chăn.

"Hai người nói chuyện trước đi."

"Sasha sẽ không quan tâm đâu..."

"Tôi quan tâm!"

Reus đột nhiên ngồi dậy. Cơ thể xinh đẹp đầy dấu ấn tình yêu khiến các nữ hầu ở bên cạnh mím môi cười khúc khích. Cậu nhanh chóng nháy mắt với Emma và yêu cầu những cô gái thích buôn chuyện này ra ngoài.

Khi Robert và Emma là hai người duy nhất còn lại trong phòng, Reus nói với vẻ thất vọng: "Tôi sẽ không muốn khi gặp lại cha mình sau vài năm xa cách có một người phụ nữ không biết từ đâu đến xuất hiện ngay bên cạnh."

"Marco, em không phải nữ nhân."

Robert hiển nhiên tâm tình rất tốt, đi tới hôn cậu.

"Không phải bây giờ, thưa Bệ hạ." Reus đẩy đức vua ra mà không có chút cảm kích nào, đồng thời trừng mắt nhìn Emma đang mỉm cười nhìn sự náo động ngoài cửa.

"Phải rồi, đợi một chút có gì đó không đúng. Em là con trai út của Công tước Reus, Bá tước Westphalia, Đội trưởng Đội cận vệ Cung điện và là người tình chính thức của Hoàng đế Robert đệ nhất của Saxony. Sasha biết em là ai."

Hoàng đế ngồi xuống bên cạnh cậu: "Sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau, nó có thể từ từ làm quen."

Trạng thái của Reus vốn rất tệ, sau khi nhà vua nói câu này lại càng tệ hơn.

Robert thấy có gì đó không ổn.

"Sao em ốm thế?"

Hoàng đế đặt mu bàn tay lên khuôn mặt tái nhợt.

"Hừ!" Reus hất tay ông ra, liếc nhìn Emma.

​​​​"Ngài nhất định muốn gây rắc rối cho tôi à? Ngài biết tôi còn rất nhiều việc phải làm. Bệ hạ, một người theo chủ nghĩa hoàn hảo, không chỉ chỉ trích tôi nặng nề trước mặt tất cả các lãnh chúa trong cuộc họp hoàng gia, mà còn tổ họp riêng với tôi để giải quyết các vấn đề."

Hoàng đế ra vẻ vô tội như một chú cún được huấn luyện, đôi mắt chân thành sẽ cản trở phán đoán của chủ nhân, không rõ liệu ông ta có thực sự hối hận về lỗi lầm của mình hay không.

Reus để Robert cùng Sasha cha con đoàn tụ, sau khi thay quần áo xong, cậu cùng Emma đi dạo đến nhà hàng. Nữ công tước Rosenberg hôm nay đặc biệt vui vẻ, khóe môi cong lên.

"Emma, cô có chuyện vui gì thì kể cho tôi nghe với!" Reus nghiêng người tới. Khi cậu lần đầu tới cung điện Hofburg ba năm trước, cung nữ lớn tuổi này đã chăm sóc cậu rất tốt. Đôi khi họ giống như những người bạn đồng trang lứa tuổi. Đôi khi giống như một người dì giàu kinh nghiệm. Tóm lại là một trong số ít người mà Reus có thể tin tưởng tại cung điện Vienna.

"Không có gì, tôi nghĩ tới một ít chuyện cũ..." Nàng đúng lúc dừng lại "Bệ hạ rất thích ngươi, tiểu Marco."

"Trước đây ngài ấy rất thích tôi." Reus cố gắng mỉm cười, nhưng cơn đau bụng của cậu lại trở nên trầm trọng hơn, sau đó phải uống một ít súp nóng để làm ấm bụng.

"Vậy thì bây giờ Bệ hạ càng thích ngươi hơn, trước đây tôi vẫn còn bất an."

Sau những chuyện đã xảy ra, nàng thực sự lo lắng cho hai thanh niên táo bạo này.

"May mắn là Bệ hạ không trừng phạt ngươi hay Lewandowski."

Reus đi chậm lại, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

"Hừ, công tước từ khi vào cung đã lén lút nhìn chằm chằm ngươi."

"Lewandowski đã đến Dortmund - quê hương của người mẹ quá cố của tôi - cách đây 5 năm để xin tị nạn khỏi sự đàn áp của nhà vua - anh trai anh ấy. Chúng tôi quen nhau, chỉ là bạn bè. Có lẽ anh ấy muốn chào tôi và nối lại tình bạn cũ ... Hãy giúp tôi nói tốt trước mặt Bệ hạ, chú cháu họ không thân thiết với nhau, trông không khác gì những lãnh chúa và chư hầu bình thường."

"Hợp lý. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cháu trai người Ba Lan của Bệ hạ trong cung điện Hofburg trong mười năm qua,cũng chưa nghe nhiều về anh ấy. Mãi cho đến bốn năm trước, việc trao đổi thư từ giữa họ diễn ra ngày càng thường xuyên."

Emma Biết rằng Reus đã che giấu rất nhiều điều liên quan đến Lewandowski. Theo thông tin từ cấp dưới của cô trong cung điện, công tước không xem bá tước như một người bạn bình thường, giống như đang nhìn lại mối tình đầu còn vương vấn. Cô đã báo cáo sự thật với Bệ hạ, nhưng ai biết rằng vị hoàng đế khó lường đã trực tiếp sắp xếp một kế hoạch kết hợp thử thách, dụ dỗ, đe dọa và kiểm soát...

"A!"

Reus vấp phải chiếc váy dài, ôm cánh tay Emma. Họ vô tình lăn xuống đến giữa cầu thang.

"Marco, Marco!" Emma cuối cùng cũng nhận ra Reus có gì đó không ổn.
Chỉ là trượt chân ngã vài bậc có thể làm cho một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh cuộn tròn đau đớn không đứng dậy được?

"Đau... đau quá! Emma..." Reus nắm chặt lấy cánh tay Emma, ​​"Bụng tôi đau quá... ugh..."

Không, không phải đau bụng, cho dù phản ứng của cậu ta chậm đến đâu, cậu ta cũng nên biết bụng dưới đã đau đớn trong suốt hai tháng qua.

Một dòng chất lỏng sền sệt ấm áp từ phía dưới cơ thể trào ra, cảm giác đau đớn như ngọn lửa thiêu đốt, những bậc đá lạnh lẽo như rơi vào hang băng, có thể ngửi được mùi máu tươi.

"Emma!" Reus hít một hơi thật mạnh "Lewy..."

Cái tên đó nghẹn lại trong cổ họng, cậu thở dốc, đau quá. Đau đến mức có ảo giác, như thể nhìn thấy Lewandowski ngay trước mặt mình.

"Marco?" Lewandowski kinh hãi đứng ở chân bậc thang, đứng đó một lúc cho đến khi mùi máu xộc vào mũi. Anh không còn quan tâm đến bất kì điều gì nữa, bế Reus lao vào căn phòng trống gần nhất, Emma loạng choạng đi theo.

Quần Reus thấm đẫm máu đỏ tươi, màu sắc tàn khốc càng ngày càng đậm. Trong phòng không có chăn ga gối đệm, Lewandowski đặt cậu nằm ngửa trên bàn gỗ, cởi áo khoác, gấp lại dưới eo và hông.

"Emma, ​​đi gọi Robert và đừng cho người khác vào."

Reus nghiến răng ra lệnh "Chỉ cần đuổi lính canh và người hầu đi, tôi không thể..."
Cậu rên rỉ, rơi nước mắt lăn xuống "Không thể để họ biết..."

"Tôi...tôi hiểu rồi, đừng lo lắng." Cô run rẩy chạy ra khỏi phòng.

Reus cắn vào bàn tay và khóc trong tuyệt vọng.

Lewandowski đứng ở kế bên, đưa tay ra rồi lại thu tay lại, sợ một cái chạm nhẹ sẽ làm Reus vỡ vụn.

"Tôi không biết... Tôi không biết nó tồn tại."

"Marco, không phải lỗi của em." Anh cúi đầu hôn lên trán Reus, muốn dừng lại, nhưng lại tham lam hôn từ giữa lông mày đến khóe môi.

Mồ hôi hòa với nước mắt, cay đắng với mặn chát.

"Không, mẹ tôi, con tôi, họ đã nhắc nhở tôi nhiều lần, tôi ... tôi không quan tâm ..."

Reus nức nở: "Tôi...tôi không biết mình có thể ... mang thai. Tôi nên cẩn thận hơn ... tôi nên thận trọng hơn...Amen!"

Cậu nức nở khi kết thúc lời nói, quay sang một bên, ho dữ dội, suýt nữa lăn khỏi bàn gỗ.

Lewandowski tóm lấy cậu và ôm vào lòng.

Reus tựa đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim.

"Sao lần nào cũng làm ra chuyện đáng hổ thẹn, lần trước và lần này đều thế."

Hạ thân cậu lạnh đến mức anh gần như không cảm nhận được, nhưng làn da bên cạnh trái tim Lewy lại nóng như lửa đốt.

"Anh muốn nói gì vậy?"

"Tôi tưởng em đã biết rồi, Marco."

Lewandowski siết chặt vòng tay, ước gì có thể giấu Reus trong lồng ngực mình.

"Tôi thích em, tôi yêu em."

"Ừm, hóa ra tôi không phải người đa cảm."

"Còn em thì sao?" Lewandowski hỏi, "Em không có gì muốn nói với tôi sao?"

"Đây có phải là cơ hội cuối cùng không?"

"Có lẽ."

"Được..."

Reus ngồi dậy, động tác đơn giản lại đau đớn muốn ngất đi, cậu run rẩy ôm lấy khuôn mặt Lewy yêu dấu, nói rõ ràng:

"Ngài xứng đáng với chiếc vương miện đó, thưa Bệ hạ."

"Chúc anh mọi điều tốt đẹp nhất."

Emma chủ động ở lại phòng giúp đỡ, vị bác sĩ già tóc bạc này đã từng làm việc cho gia đình Robert ba mươi năm trước, khi ông chưa phải là hoàng đế của đế quốc, lão là một người đáng tin cậy.

"Tội nghiệp đứa nhỏ." Bác sĩ nhìn tiểu bá tước đang hấp hối, làm dấu thánh giá trước ngực "Cầu xin Chúa phù hộ cho con."

Emma vừa phụ vừa khóc. Cô vốn rất thích Marco lớn, nhưng Marco bé cũng là một đứa trẻ đáng yêu, dường như là cùng một người, có lúc cô quên mất hiện tại là đã năm nào.

Họ cắt chiếc quần dính máu ra, Emma gần như bật khóc, bác sĩ già cũng lau nước mắt, cẩn thận lau sạch vết máu dính và ... mô thịt.

"Emma." Reus tỉnh lại giữa chừng, đôi mắt xanh giờ như cỏ khô "Anh ấy đi rồi à?"

"Không, Công tước Lewandowski đang đợi cùng Bệ hạ ở bên ngoài." Reus không nêu tên ai, nhưng Emma biết cậu đang hỏi ai.

"Marco là người như thế nào?" Reus hỏi, "Anh ấy... tôi chưa bao giờ gặp anh ấy... tất cả mọi người sẽ không nhắc đến anh ấy trước mặt tôi... tên anh ấy cũng phải là Marco, phải không?"

Emma dùng ngón tay lau trán, hành động này được coi là gật đầu.

"Marco kia... Bệ hạ có cho phép anh ta rời đi không?"

"... Có."

Đừng hỏi nữa, Emma cầu xin, cô không muốn tự mình phá vỡ những hi vọng tươi đẹp đó.

"Ồ." Reus đáp và nhắm mắt lại.

Ai lại không muốn thử một giải pháp tốt hơn nếu có cơ hội?

Lão thái y đi ra bên ngoài báo cáo tình hình với vẻ mặt mệt mỏi, nhắc đến việc Bá tước Reus đang mang thai khoảng hai tháng, Công tước sau một lúc im lặng mở to đôi mắt kinh ngạc.

Anh không dám nghĩ về điều đó.

"Ngươi nghĩ đứa bé là của ai?" Robert hỏi.

"Việc đó không còn quan trọng nữa, thưa Bệ hạ." Lewandowski nói "Điều quan trọng là em ấy đã mất đi đứa trẻ này. Hiện tại rất yếu và cần được chăm sóc."

"Tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt." Robert nói. "Ngươi có muốn ở lại Vienna một thời gian không? Ta có thể chấp nhận..."

Lewandowski ngắt lời: "Không, kế hoạch vẫn như cũ."

"Lewy." Robert nhìn anh thật sâu và không nói gì một lúc lâu.

"Chú?"

"Lewy, ngươi rất giống ta, theo mọi nghĩa."

Lewan ngượng ngùng cười: "Tôi là cháu trai của ngài, chúng ta là người một nhà."

"Ừ, chúng ta là một gia đình." Robert gật đầu "Sasha rất coi trọng ngươi."

"Alexander là một người thừa kế tốt, tôi rất vinh dự khi có một người em họ tuyệt vời như vậy, vừa là họ hàng, vừa là đồng minh."

"Có lẽ sau này ngươi sẽ có thêm nhiều em họ ưu tú hơn."

Lewandowski khó khăn nuốt khan, điều chỉnh lại hơi thở hỗn loạn của mình: "Marco còn trẻ, đứa trẻ khác có thể giúp em ấy thoát khỏi nỗi đau này càng sớm càng tốt."

"Cảm ơn vì những lời tốt đẹp của ngươi, Lewy."

Lewandowski lịch sự từ chối lời đề nghị ở lại cung điện, anh không thích chiếc lồng lộng lẫy này và tin rằng Reus cũng không thích nó.

Trò chơi quyền lực không bao giờ kết thúc, anh muốn thắng trò này, tiết kiệm đủ ngân sách, tận dụng thời cơ, tiêu diệt đối thủ.

Bất cứ điều gì tạm thời mất đi sẽ trở lại khi bạn chiến thắng.

END

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com