Vết thương quá khứ. Món quà ban tặng bởi trời cao
Gõ cửa phòng ba tiếng, mở cửa và khép mình một bên, đợi khoảng một phút sau đó cậu nhanh chóng bước vào. Căn phòng bố trí đơn giản với một chiếc giường đơn, một tủ lạnh mini, một tủ quần áo nhỏ cùng nhà vệ sinh đơn giản.Không quan tâm nhiều, cậu cởi giày rồi ngồi xếp bằng trên chiếc giường, bên trong cơ thể từng luồng năng lượng mạnh mẽ cuộn trào, chúng đang gào thét cần được giải phóng ra bên ngoài. Ngô Ngọc Hưng nhắm mắt lại, từng bước điều chỉnh hơi thở của bản thân, tiếp đó cậu sắp xếp từng chút một những mảnh năng lượng nhỏ vào vị trí thích hợp của mình.Công việc buồn tẻ lại cực kỳ quan trọng, kiếp trước bản thân vô tình đạt được mầm dị năng trở nên mạnh mẽ hơn người, lại vì đó mà không tự bản thân sắp xếp mảnh năng lượng phù hợp khiến bản thân trong giai đoạn về sau không bước vào cấp bậc mạnh mẽ hơn. Nực cười thay, cậu biết được thông tin quá muộn, lúc đó mọi việc không thể cứu vãn được nữa.Ngô Ngọc Hưng mất nửa ngày mới tạm sắp xếp xong những năng lượng trong cơ thể, còn phần dư thừa cậu cố ý để chúng tụ ở lòng bàn tay, những năng lượng này có ích cho việc tạo nên mầm dị năng về sau.Từ lúc cậu chỉnh lý nguồn năng lượng, chim Lạc vẫn luôn ở bên trong túi áo, giống như người bạn âm thầm bên cạnh, cảm nhận từng nhịp tim đập mạnh mẽ trầm ổn, có dòng nước ấm nhẹ chảy qua ở sâu trong mảnh đất khô cằn cỗi.Ngô Ngọc Hưng vươn nhẹ người, dùng điện thoại bàn gọi cho quầy lễ tân đặt một phần ăn, cảm nhận sự chuyển động bên trong túi áo, cậu vô thức đặt thêm một phần bánh mì. Tắt máy, cậu nghệt mặt ra, từ lúc nào chú chim nhỏ này bước vào dòng cảm xúc của bản thân như vậy.Một lúc sau, nhận đồ ăn bên khách sạn đưa đến, cậu cùng chim Lạc giải quyết cơn đói trước, đi tắm gội sách sẽ tiếp đó ngồi trên giường trầm ngâm. Nhìn vào lòng bàn tay hiện lên những vân mờ, mím chặt môi, Ngô Ngọc Hưng quyết định, đêm nay cậu sẽ bắt đầu quá trình tụ mầm dị năng đầu tiên ở kiếp này.Quá trình diễn ra không phải an nhàn như năm đó, lần này bản thân thật sự từng giây phút cảm nhận rõ rệt từng quá trình hình thành dị năng của chính mình. Ban đầu những năng lượng dị năng tụ tập ở lòng bàn tay xoay tròn thành từng vòng xoáy nhỏ, Ngô Ngọc Hưng dẫn từng vòng xoáy hợp vào nhau thành vòng xoáy to hơn, lần lượt như vậy đến khi thành vòng xoáy mạnh mẽ duy nhất. So với đa phần các người sở hữu dị năng kiếp trước chỉ có một loại, bản thân cậu sở hữu hai loại càng phải phải tốn nhiều thời gian và sức lực hơn để tạo vòng xoáy mạnh nhất cho dị năng.Mồ hôi trên trán ngày càng nhiều hơn, nhưng đây chỉ mới là khởi đầu, tiếp theo cậu sẽ phải từ vòng xoáy này cô đặc năng lượng thành từng mảnh và ghép chúng lại với nhau. Công việc này đòi hỏi sự tỉ mỉ, kiên nhẫn cùng tính toán chính xác, nếu không tất cả công sức đều biến thành vô nghĩa.Tách được những mảnh năng lượng đầu tiên, lớp da xung quanh cả hai bàn tay đều nứt toạc, máu theo làn sóng năng lượng cuốn vào không khí, tạo thành màn sương đỏ bao bọc quanh cơ thể cậu, những giọt máu này không có giọt nào rơi xuống nền giường, chúng cứ lửng lơ như thế, chịu sự oxy hóa của không khí mà chuyển sang màu đỏ thẫm. Theo tốc độ cô đặc mảnh vỡ càng nhiều, sức mạnh của vòng xoáy càng điên cuồng hơn, chúng mạnh mẽ xé đi lớp máu thịt của cả hai cánh tay, cơn đau bởi sự mất đi da thịt truyền tới não bộ, thế nhưng Ngô Ngọc Hưng chỉ đơn giản nhíu mày một cái. Sự đau đớn thể xác này chẳng là gì với kiếp trước.Cậu mặc kệ cơn đau từng bước tất cả mảnh vỡ lại với nhau, dùng ý chí kiên định xóa bỏ sự phản kháng mãnh liệt của mớ năng lượng ép chúng vào khuôn khổ nên có. Thời gian trôi qua không rõ ngày hay đêm, chỉ biết khi tất cả mảnh vỡ ghép lại hoàn chỉnh, trên lòng bàn tay là hai hạt mầm lơ lửng tỏa ra năng lượng êm dịu, ổn định, Ngô Ngọc Hưng yếu ớt mỉm cười.Cả người mệt mỏi không còn chút sức lực, thân hình đổ gục xuống giường, khi ấy cậu mơ hồ nhìn thấy chim Lạc từ túi áo bay ra kêu một tiếng. Bản thân chìm vào cơn mê man, chim Lạc quay đầu nhìn cậu một cái, bản thân thì hút sạch lớp sương máu không còn năng lượng chống đỡ sắp rơi xuống. Kết thúc quá trình nhanh chóng, chú chim nhỏ đáp xuống bên cạnh gương mặt cậu, cọ nhẹ vào đôi gò má gầy gò an ủi. Bản thân chim Lạc biết rằng, người thanh niên này lại chìm vào một cơn mơ dài, cơn mơ của bóng tối vô tận. Chim Lạc nằm xuống, nhẹ nhàng đặt đầu tựa lên đôi gò má mất đi phần nào sức sống, dịu dàng gom chút ấm áp nhỏ bé xoa dịu phần nào bóng tối bao phủ cậu ấy.Bên trong cơn mơ, Ngô Ngọc Hưng lần nữa nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc lại quá đỗi xa lạ, hắn mỉm cười gọi "Hanbin hyung".Cái tên mà kiếp trước cậu ra mắt cùng với công chúng, cái tên mà lúc nào hắn cũng nũng nịu gọi đầy yêu thương. Không gian thay đổi, cũng là gương mặt đó, chỉ là không còn nụ cười xinh đẹp ngày nào, ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn sâu vào đôi mắt cậu, giọng nói nhạt nhòa nói "Hanbin hyung, kẻ như anh không xứng là đồng đội của Koo Bon Hyuk này."Hắn quay người bước đi, để lại cho cậu là bóng lưng lạnh lùng cùng với vết thương rỉ máu khắp người. Khi rời khỏi đây, cũng là lúc hắn rũ bỏ sự tin tưởng đối với cậu, mặc cho ngàn lời lí do chưa kịp giải thích. Vẻ mặt cậu lúc ấy ra sao có lẽ bản thân không đủ tỉnh táo để hình dung, cậu chỉ nhớ kể từ ngày hôm ấy cái tên Koo Bon Hyuk trở thành con dao cứa vào vết thương tinh thần khiến nó mưng mủ từng ngày, khoét sâu con tim chất chứa thứ tình cảm đẹp đẽ nhất. Hắn dùng bàn tay từng nắm lấy tay cậu vô số lần đẩy cậu vào vũng bùn tuyệt vọng nhất, đưa màn đêm che lấp tia sáng cuối cùng trong thế giới tàn khốc này.Nước mưa từ trên bầu trời rơi xuống không hề mát lạnh, từng giọt mưa là axit ăn mòn da thịt khiến chúng lở loét, loang lổ. Hanbin ngày đó lê thân hình lụi tàn sự sống đi dưới màn mưa axit, cứ đi mãi, đi mãi đến khu ổ chuột. Cậu thẫn thờ một lúc, nhìn bên trong những túp lều mục nát, từng đôi mắt vô hồn chết lặng xen lẫn cảnh giác sợ hãi, tự cười nhạo chính mình rồi đi đến căn nhà hẻo lánh chẳng có ai ở. Ở nơi này, cậu như con mèo cô độc tự liếm láp vết thương của chính mình. Những người ở khu ổ chuột nhìn thấy một kẻ điên lầm lũi đi trong mưa, còn kẻ điên vĩnh viễn chết đi một nửa linh hồn hôm ấy.Chứng kiến ký ức này, cảm xúc nguyên vẹn ngày hôm đó trào dâng bóp nghẹt linh hồn cậu, cuốn đi tất cả ánh sáng chỉ vừa nở rộ trong đôi mắt xinh đẹp. Đôi mắt kia chỉ còn sót lại sự tăm tối sâu thẳm.Chim Lạc đang tựa đầu vào gò má cậu, ánh mắt chưa giây phút nào rời đi, nhìn thấy những giọt nước mắt chảy dài, nó muốn dùng cánh lau đi sự đau thương chất chứa trong đó. Bỗng nó chợt dừng lại, bởi vì chim Lạc cảm nhận được sự u tối chưa từng có trước đây bao trùm lấy chàng trai xinh đẹp này. Mối liên kết bền chặt giữa cả hai báo cho chú chim nhỏ rằng, ánh sáng cuối cùng đã rời bỏ cậu ấy.Đôi mắt đen láy của chim Lạc ánh lên sự đau lòng, một giọt nước mắt rơi xuống bộ lông vũ mềm mại."Có ai không?....Có ai xuất hiện, đến đây cứu vớt chàng trai xinh đẹp này không? Làm ơn...hãy cứu lấy con người đang bị bóng tối nuốt chửng này!"
*******Moscow,Buổi lễ ký kết việc trao tặng quà kỷ niệm thành lập mối quan hệ ngoại giao thân thiết giữa hai nước diễn ra tốt đẹp. Tại buổi lễ này, Tổng thống xứ sở Bạch Dương đã trao tặng cho dân tộc Anh Hùng một món quà mang tính biểu tượng, sau khi buổi lễ kết thúc công tác chuẩn bị, vận chuyển sẽ được tiến hành một cách cẩn thận nhất, tất cả tuân theo quy tắc nghiêm ngặt mà hai bên đã đề ra.Biệt đội an ninh tinh nhuệ của xứ sở Bạch Dương được cử đến nhằm bảo vệ quà tặng trên đường không xảy ra sai sót, đồng thời đảm bảo công tác bảo mật thông tin ở mức tối cao với phía truyền thông, cùng bên ngoài.Sau khi trải qua việc di chuyền đường dài trong thời gian không hề ngắn, món quà ngoại giao được đưa đến Thảo Cầm Viên, tất cả nhân viên công tác tại đây đều được thông báo trước tình hình. Khi tiếp nhận thông tin ngoài nhân viên ở đây, còn có sự góp mặt của lực lượng giữ gìn trật tự và an ninh quốc gia. Mọi việc đều được bí mật chuẩn bị nhằm tránh gây kinh động với giới truyền thông. Khi tiếp nhận và an bài hoàn tất, cả hai bên đều thở phào nhẹ nhõm, riêng lực lượng an ninh sẽ đến Lãnh sự quán nghỉ ngơi vài ngày, tiếp đó sẽ di chuyển đến thủ đô để báo cáo kết quả cho lãnh đạo hai phía.Về món quà xứ sở Bạch Dương gửi tặng, chính là linh vật của đất nước họ, được gọi với cái tên "Thỏ Nâu" *, đi kèm đó là vài tấn "nước lọc"* để bạn "Thỏ Nâu" uống trong vài năm sắp tới.Bạn "Thỏ Nâu" được Tổng thống đặt tên là LEW, với tất cả tấm lòng ông hi vọng LEW sẽ là người bạn gắn kết thêm sâu đậm tình anh em cả hai nước.LEW vào ngày thứ hai ở Thảo Cầm Viên tỉnh dậy thấy nơi ở mới vô cùng xa lạ, đôi mắt thích thú tò mò nhìn khắp nơi. Tay ôm chai "nước lọc" đi thăm thú xung quanh, tuy lạ lẫm nhưng không tệ tí nào, cậu thích nơi này dù nó có hơi nhỏ so với nơi ở trước đây.* Thỏ Nâu là cách gọi yêu của Gấu nâu nha mọi người.* Nước lọc vị rượu~~~~~~~~~~Ở bản làng phía Bắc xa xôi, hẻo lánh, những sinh vật đáng sợ càn quét người dân nơi đây. Mỗi bước chân chúng đi qua, máu đỏ bắn vào tường, vào mái nhà, vương vãi ra nền đất. Mùi máu tanh nồng càng kích thích chúng hơn, người lớn tay cầm rọ, dao hay bất cứ thứ gì kiên cường chống đỡ, ngăn chặn bước tiến của lũ man rợ này. Trẻ con được đưa đi trú ẩn cùng vài thanh niên khỏe mạnh trông chừng.Họ những dân bản chân chất, hiền lành đã liều mình chiến đấu với lũ quái vật đến giây phút cùng hơi thở cuối cùng, vì sau lưng họ là con trẻ thơ dại không cho phép họ gục ngã lùi bước. Thế nhưng họ không ngờ rằng, những con quái vật mang mầm bệnh lây nhiễm, những người từng kề vai chiến đấu cùng nhau bị quái vật cắn trúng, thậm chí vết cào nhỏ đã biến họ thành loại quái vật ghê sợ.Những chuyện này họ dùng sinh mạng cùng máu của chính mình rút ra kinh nghiệm cho sau này. Những đứa trẻ được đưa đến nơi ở của bộ đội biên phòng, khi đến nơi gương mặt tất cả lấm lem bùn đất cùng sự sợ hãi tột độ khiến những chiến sĩ nơi đây ngạc nhiên. Họ linh cảm có chuyện chẳng lành, vì thế nhanh chóng sắp xếp nơi ở cho bọn trẻ, sau đó hỏi thăm tình hình từ các thanh niên trẻ.Nhận được tin dữ, tất cả đồng loạt lên đồ, sắp xếp người đi do thám đồng thời chuẩn bị vũ khí sẵn sàng chiến đấu. Khi trinh thám trở về báo cáo tình hình, bộ chỉ huy ngay lập tức chỉ đạo tất cả dựng phòng tuyến chiến đấu, tập hợp tất cả lực lượng bố trí chiến thuật. Cùng với đó báo tin này cho các đơn vị khác cảnh giác, truyền tin về trung ương để bố trí quyết sách khẩn đối phó ngay lập tức.Không ai chú ý, trong nhóm trẻ con có vài bé bị thương không vì té ngã hay cây quẹt trúng. Liệu phòng tuyến này có giữ được không?
*******Moscow,Buổi lễ ký kết việc trao tặng quà kỷ niệm thành lập mối quan hệ ngoại giao thân thiết giữa hai nước diễn ra tốt đẹp. Tại buổi lễ này, Tổng thống xứ sở Bạch Dương đã trao tặng cho dân tộc Anh Hùng một món quà mang tính biểu tượng, sau khi buổi lễ kết thúc công tác chuẩn bị, vận chuyển sẽ được tiến hành một cách cẩn thận nhất, tất cả tuân theo quy tắc nghiêm ngặt mà hai bên đã đề ra.Biệt đội an ninh tinh nhuệ của xứ sở Bạch Dương được cử đến nhằm bảo vệ quà tặng trên đường không xảy ra sai sót, đồng thời đảm bảo công tác bảo mật thông tin ở mức tối cao với phía truyền thông, cùng bên ngoài.Sau khi trải qua việc di chuyền đường dài trong thời gian không hề ngắn, món quà ngoại giao được đưa đến Thảo Cầm Viên, tất cả nhân viên công tác tại đây đều được thông báo trước tình hình. Khi tiếp nhận thông tin ngoài nhân viên ở đây, còn có sự góp mặt của lực lượng giữ gìn trật tự và an ninh quốc gia. Mọi việc đều được bí mật chuẩn bị nhằm tránh gây kinh động với giới truyền thông. Khi tiếp nhận và an bài hoàn tất, cả hai bên đều thở phào nhẹ nhõm, riêng lực lượng an ninh sẽ đến Lãnh sự quán nghỉ ngơi vài ngày, tiếp đó sẽ di chuyển đến thủ đô để báo cáo kết quả cho lãnh đạo hai phía.Về món quà xứ sở Bạch Dương gửi tặng, chính là linh vật của đất nước họ, được gọi với cái tên "Thỏ Nâu" *, đi kèm đó là vài tấn "nước lọc"* để bạn "Thỏ Nâu" uống trong vài năm sắp tới.Bạn "Thỏ Nâu" được Tổng thống đặt tên là LEW, với tất cả tấm lòng ông hi vọng LEW sẽ là người bạn gắn kết thêm sâu đậm tình anh em cả hai nước.LEW vào ngày thứ hai ở Thảo Cầm Viên tỉnh dậy thấy nơi ở mới vô cùng xa lạ, đôi mắt thích thú tò mò nhìn khắp nơi. Tay ôm chai "nước lọc" đi thăm thú xung quanh, tuy lạ lẫm nhưng không tệ tí nào, cậu thích nơi này dù nó có hơi nhỏ so với nơi ở trước đây.* Thỏ Nâu là cách gọi yêu của Gấu nâu nha mọi người.* Nước lọc vị rượu~~~~~~~~~~Ở bản làng phía Bắc xa xôi, hẻo lánh, những sinh vật đáng sợ càn quét người dân nơi đây. Mỗi bước chân chúng đi qua, máu đỏ bắn vào tường, vào mái nhà, vương vãi ra nền đất. Mùi máu tanh nồng càng kích thích chúng hơn, người lớn tay cầm rọ, dao hay bất cứ thứ gì kiên cường chống đỡ, ngăn chặn bước tiến của lũ man rợ này. Trẻ con được đưa đi trú ẩn cùng vài thanh niên khỏe mạnh trông chừng.Họ những dân bản chân chất, hiền lành đã liều mình chiến đấu với lũ quái vật đến giây phút cùng hơi thở cuối cùng, vì sau lưng họ là con trẻ thơ dại không cho phép họ gục ngã lùi bước. Thế nhưng họ không ngờ rằng, những con quái vật mang mầm bệnh lây nhiễm, những người từng kề vai chiến đấu cùng nhau bị quái vật cắn trúng, thậm chí vết cào nhỏ đã biến họ thành loại quái vật ghê sợ.Những chuyện này họ dùng sinh mạng cùng máu của chính mình rút ra kinh nghiệm cho sau này. Những đứa trẻ được đưa đến nơi ở của bộ đội biên phòng, khi đến nơi gương mặt tất cả lấm lem bùn đất cùng sự sợ hãi tột độ khiến những chiến sĩ nơi đây ngạc nhiên. Họ linh cảm có chuyện chẳng lành, vì thế nhanh chóng sắp xếp nơi ở cho bọn trẻ, sau đó hỏi thăm tình hình từ các thanh niên trẻ.Nhận được tin dữ, tất cả đồng loạt lên đồ, sắp xếp người đi do thám đồng thời chuẩn bị vũ khí sẵn sàng chiến đấu. Khi trinh thám trở về báo cáo tình hình, bộ chỉ huy ngay lập tức chỉ đạo tất cả dựng phòng tuyến chiến đấu, tập hợp tất cả lực lượng bố trí chiến thuật. Cùng với đó báo tin này cho các đơn vị khác cảnh giác, truyền tin về trung ương để bố trí quyết sách khẩn đối phó ngay lập tức.Không ai chú ý, trong nhóm trẻ con có vài bé bị thương không vì té ngã hay cây quẹt trúng. Liệu phòng tuyến này có giữ được không?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com