TruyenHHH.com

Lewbin Nuoi Gau Cung Nhan

Ngô Ngọc Hưng lại mơ, một giấc mơ màu xám.

Cậu mơ thấy chính mình không là cuộc đời của cậu ở kiếp trước. Cũng không hẳn là kiếp trước, chỉ như một bộ phim cuộc đời của một Ngô Ngọc Hưng chiếu lại và cậu là vị khán giả duy nhất được xem.

Từng kỷ niệm, khoảnh khắc hạnh phúc được chiếu lại. Lúc còn bé cậu đã cười ra sao, lớn một chút đi học cùng bạn bè, tham gia nhóm nhảy, nuôi mèo rồi từng bước thực hiện ước mơ làm thần tượng ở đất nước Hàn Quốc xa xôi. Ở khoảng không gian đó dù có vất vả nhưng cậu đã được ra mắt trong một nhóm nhạc, trở nên nổi tiếng giành lấy vô số giải thưởng, trình diễn trên sân khấu lớn bao người mơ ước.

Bước đi qua vô số khung cảnh cậu nhìn phiên bản "tôi" cười rạng rỡ nhất, trải qua cuộc sống hạnh phúc nhất của mình. Nhưng tận thế đến không một lời báo trước (thật ra thiên nhiên đã cảnh báo con người từ vô số sự xuất hiện bất thường của thiên tai nhưng con người lại chẳng để ý đến). Cuộc đời của cậu vỡ nát từ đây.

Thời gian đầu mọi người dựa dẫm vào nhau mà sống, vai kề vai chiến đấu, tìm thức ăn, nâng cao sức mạnh tồn tại trong tận thế. Nực cười thay rơi vào cảnh khốn cùng mới biết lòng người, giây phút cận kề cái chết cái tôi ích kỷ lại lộ diện theo cách tàn nhẫn nhất.

Ngô Ngọc Hưng nhìn cảnh bản thân ngây ngô giúp đỡ từng người để một ngày chính mình bị phản bội, bị dồn ép vào chỗ chết, bị lừa gạt dâng hiến những thứ quý giá. Đến khi chẳng còn gì lại bị những người là bạn bòn rút cả sức mạnh thể xác đến gần như khô cạn. Trái tim tưởng như vỡ vụn lại vì hắn mà bóp nát thành tro tàn.

Đưa bàn tay sờ lên gương mặt cứng đơ, nước mắt chảy dài từ lúc nào ướt cả mảng lớn nhưng chính cậu không hay biết. Cậu cười lớn, cười chính mình lúc trước quá ngây thơ, quá tốt bụng đến khờ dại rồi tự dùng máu thịt của mình hiến tế cho lũ ma đói tham lam.

Có ý nghĩa gì khi tra tấn một kẻ thân tàn ma dại bằng vô số cơn ác mộng đắm chìm trong mùi thịt thối rữa của lũ zombie tởm lợm, giờ lại tiếp tục bằng một cơn ác mộng không là bộ phim hài của nhân vật chính "Thằng hề Ngô Ngọc Hưng" diễn suốt một đời sao? Ông trời trên cao thật là biết dùng muối chà xát vào vết thương mưng mủ của con người là cậu đây mà. Có vẻ việc để cậu biến mất không thú vị bằng sự hành hạ cả thể xác lẫn tâm hồn biến dạng này.

Cậu cứ đi, đi mãi, đi trong vô thức mà chẳng thể nghĩ ra mình đi về đâu, đi để làm gì, đi tìm cái gì? Những thước phim, âm thanh của ký ức xa dần rồi biến thành vết ố màu xám dính chặt trong một góc tâm hồn mà gặm nhắm phần khoẻ mạnh còn sót lại. Chúng là giòi bọ bám víu vào đó hút chất dinh dưỡng lớn lên từng ngày để rồi phát nổ trong tương lai không xa.

Thòi gian trôi không biết qua bao lâu, cậu cứ như kẻ du mục trong chuyến hành hương trong bãi hư vô bất tận của trái tim mình. Kẻ lang thang không còn nhà để về thì chỉ cần sống như vậy thôi.

Tưởng như sắp bỏ cuộc chìm vào lãng quên của thời gian lại có chút ánh sáng kêu gọi phía trước. Bước đi nhanh hơn, càng nhanh hơn nữa để cánh tay với tới nắm lấy chùm sáng ít ỏi ấy. Hơi ấm dịu dàng lan toả khắp cơ thể, sự trong lành dễ chịu xoa lên đôi mắt cùng cơ thể gầy gò mệt mỏi rệu rã. Sinh mệnh sống rót đầy cơ thể khô héo, từng dòng nhựa sống chảy dọc theo mỗi thớ thịt thanh lọc tạp chất dơ bẩn. Tâm hồn thoải mái thanh thản hơn, cả người đổ gục chìm vào giấc ngủ.

Từ chỗ cậu nằm ánh sáng lan toả rộng hơn dần dần soi sáng cả không gian, bên dưới lấy Ngô Ngọc Hưng làm trung tâm cỏ xanh hoa lá cây cối mọc lên phủ xanh cả không gian. Trên trời mây trắng bay, gió dịu nhẹ thi thoảng ghé thăm dáng người đang ngủ say trên thảm cỏ, dáng vẻ mềm mại đáng yêu.

Thời gian trôi, hoa nở, gió thổi, chim reo, suối chảy róc rách thư thả hoà vào dòng sông uốn lượn quanh thảo nguyên mênh mông. Ngô Ngọc Hưng giật mình tỉnh giấc phát hiện bản thân ở nơi xa lạ, khung cảnh chân thật khó tin nổi dù bản thân đang ở trong một giấc mộng dài.

Đôi mắt âm u tĩnh lặng quan sát mọi thứ xung quanh, bàn tay gầy gò chạm nhẹ vào lá của nhánh cỏ dại, mùi cỏ xanh thoang thoảng rơi vào mũi mang cảm giác dễ chịu. Cậu nhìn phía xa hơn, gần đó là con suối nhỏ chảy róc rách, gần đó có một chiếc ao nước trong vắt cá bơi lội tung tăng. Nhưng thứ gây chú ý là có một ông lão đội nón lá ngồi trên tảng đá, kế bên là chiếc cần câu bằng tre đơn giản, ông ấy cứ ung dung bình tĩnh ngồi đợi cá cắn câu.

Tiếng sáo diều từ đâu vang lên cao vi vút, âm thanh lúc trầm lúc bổng len lỏi vào tận núi rừng xa bạt ngàn. Còn ông lão tay vuốt chòm râu trắng, đôi mắt nhìn xa xăm miệng ngâm nga bài thơ

Một mai, một cuốc, một cần câu,
Thơ thẩn dầu ai vui thú nào.
Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ,
Người khôn, người đến chốn lao xao.
Thu ăn măng trúc, đông ăn giá,
Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao.
Rượu đến bóng cây ta hãy uống,
Nhìn xem phú quý tựa chiêm bao.

(Theo Trình quốc công Nguyễn Bỉnh Khiêm thi tập (AB.635), Bạch Vân Am thi tập (AB.157), Trình quốc công Bạch Vân Am thi tập (AB.309).)

Thơ ngâm xong, cá vẫn bơi còn ông ấy nhìn về phía cậu như chờ đợi điều gì. Ánh nhìn hiền từ lại sâu xa của bậc hiền giả thấu hiểu mọi chuyện hồng trần.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com