Levixmikasa Couple Vuot Dai Duong
Trong mọi cuộc chơi, anh đều tính toán rất kỹ. Anh hiểu rõ đạo lý sai một ly đi một dặm. Cũng chính vì thế, mọi thứ diễn ra xung quanh anh đều được tính toán vô cùng tỉ mỉ và chuẩn xác.Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn thất bại trước biến số của mình, để rồi cô chính là sai số duy nhất mà anh không hề muốn sửa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Buổi chiều hôm đó, như thường lệ sau khi Alice đi dọc bờ biển cảm ơn những ngư dân vất vả sau một ngày dài, cô ngồi đọc sách cho lũ trẻ trên bãi cát gần đó. Cô rất thích lũ trẻ, cứ như là trước đây cô cũng từng có những đứa em trai em gái như thế.
Gió biển thổi tung mái tóc đen của cô, mang theo vị mặn của biển cả, giọng nói đều đều của cô vang lên theo từng con chữ về những câu chuyện cổ tích bỗng tắt ngúm khi bắt gặp hình bóng quen thuộc đang tiến lại gần. Anh mặc chiếc áo coat màu nâu, bên trong là chiếc áo phông thoải mái, trên tay còn mang theo một túi đồ gì đó mà cô không rõ. Lý trí cô mách bảo không nên dây dưa với người đàn ông này nếu không muốn gặp phiền phức.
- Hôm nay đến đây thôi. Các em mau trở về nhà kẻo cha mẹ đợi.
- Vâng ạ.
Lũ trẻ ngoan ngoãn rời đi cũng là lúc người đàn ông nào đó thản nhiên ngồi xuống cạnh cô.
Cô dự định đứng dậy bỏ đi thì cánh tay bị anh giữ lại.
- Chúng ta cũng coi như là có quen biết, cô có muốn uống cùng tôi một chút không?
Nhìn lon bia mát lạnh trên tay Zeke, những giọt nước tan chảy lăn dài trên lon, chần chừ giây lát cô đón lấy lon bia từ tay anh. Cô cũng muốn xem anh ta muốn bày trò gì. Bàn tay cô thành thạo khui lon bia, sau đó để lon bia của cô chạm nhẹ vào lon bia trên tay anh và ngửa đầu uống một ngụm lớn.
- Rất sảng khoái. Đằng sau cái tên Alice đầy nữ tính là một trái tim hào sảng, phóng khoáng và đầy chính nghĩa.
Alice không nghĩ Zeke sẽ nói với cô như vậy, đặc biệt trong bộ dáng thoải mái ngồi cạnh cô mà anh không hề tỏ vẻ lấy lòng cô vì chuyện đã xảy ra trước đó.
- Lần đầu tiên có người nói tôi như thế. - Cô bật cười.
- Cuối cùng cô cũng chịu cười thoải mái với tôi.
- Hóa ra anh chỉ muốn chọc tôi cười thôi sao? - Cô nhướn mày giả vờ không vui.
Zeke nghiêng đầu nhìn sang cô, dành cho cô câu trả lời thành thật nhất:
- Không. Đó là lời nói thật lòng đấy.
- Nhưng vì sao? Vì sao anh nhận định tôi là người như thế? - Cô cũng có chút tò mò.
Zeke ngã người về đằng sau, hai tay chống trên nền cát mịn của bờ biển, những hạt cát lập tức len qua kẽ tay, trộn lẫn vào nhau. Ánh mặt trời dần khuất bóng, hoàng hôn vẽ lên một màu đỏ rực phản chiếu xuống mặt biển xinh đẹp, tô hồng gương mặt của cô gái bên cạnh. Anh thong thả đáp lời cô:
- Từ lúc cô đuổi theo tên cướp cũng đủ chứng minh lòng chính nghĩa của cô mặc dù... khi đó có chút hiểm lầm với tôi. - Ngừng giây lát anh nói tiếp - Tôi hỏi thật, trông tôi giống lưu manh lắm sao?
Cô hắng giọng một chút để tìm câu trả lời thích hợp. Lon bia mát lạnh xoay vòng trên tay cô như ý nghĩ đang xoay vòng trong đầu cô.
- Nếu anh đã hỏi thật tôi cũng trả lời thật. Bộ dáng của anh cho tôi biết anh là một kẻ nguy hiểm.
Nhưng nguy hiểm thế nào thì cô thật sự không thể nào lý giải được.
Cô uống một ngụm lớn từ lon bia đắng lạnh, sau đó chuẩn bị nghe anh phản bác nhưng cuối cùng cô chỉ nghe thấy tiếng anh bật cười ha ha bên cạnh.
- Không nói đến chuyện vô vị này nữa. Hôm nay, cô không mang theo thỏ trắng à?
Anh đổi chủ đề cũng nhanh thật, cô còn chưa kịp suy nghĩ sẽ phản bác lại anh như thế nào với chủ đề trước đó mà anh đã nhảy sang chủ đề khác rồi.
- Vì sao tôi phải mang theo thỏ trắng?
- Không phải vì cô là Alice sao?
- Vậy ra nếu không mang theo thỏ trắng thì tôi không còn là Alice nữa ư?
Nếu tôi không là Alice thì rất có thể tôi còn có một cái tên khác. Đó là ý nghĩ mà tôi vẫn luôn tâm niệm. Ít nhất cái tên Alice chỉ bắt đầu theo cô từ sáu năm trước, còn trước đó cô thật sự không biết bản thân cô tên gì.
Cô chủ động cụng lon bia với Zeke thay lời mời. Anh uống cạn lon bia, bắt gặp đôi mắt thoáng u buồn của cô, tựa hồ cô có rất nhiều tâm sự.
- Dù cô tên gì đi nữa thì cô vẫn là cô, tôi sẽ không phiền nếu cô đổi một cái tên khác đâu. Những cô gái ở đây đều phóng khoáng như cô sao?
Khi ấy, Zeke đã không hề biết rằng câu nói đùa về việc cô sẽ đổi một cái tên khác hay nói chính xác hơn là cô còn có một cái tên khác sẽ trở thành sự thật. Khi ngày đó đến, anh đối diện với cô, cô vẫn là cô nhưng giữa cô và anh lại ngăn cách bởi một bức tường thân phận. Nhưng đó là câu chuyện của sau này.
Alice dần tháo bỏ địch ý với Zeke nhưng không có nghĩa là cô sẽ để anh biết sự trống rỗng bấy lâu nay tồn tại trong trái tim cô. Không ai có thể thấu hiểu. Liệu anh có hiểu?
Tuy nhiên, hiện tại cô cảm thấy anh không xấu như cô nghĩ. Cô của hiện tại sẽ lấp đầy nỗi trống rỗng bằng câu chuyện của hiện tại dẫu biết rằng sẽ không bao giờ là đủ.
- Câu hỏi mang tính khảo sát thế này e là phải phiền anh đi làm quen với tất cả những cô gái ở đây để có thể đưa ra nhận định khách quan và chính xác nhất. - Cô gật gù nhíu mày đăm chiêu, tựa như đang gợi ý giúp anh.
- Hóa ra cô cũng biết nói đùa đấy chứ. - Anh mỉm cười.
Zeke thông qua hành vi cử chỉ của cô, anh có thể phỏng đoán cô được nuôi dạy rất tốt. Tính cách phóng khoáng và luôn giúp đỡ người khác là thứ anh luôn nhìn thấy ở cô nhưng dường như cô không nhận ra điều đó ở bản thân mình. Anh đã tìm hiểu sơ bộ, gia đình Kruger luôn được biết đến là một gia đình có nhân phẩm tốt, riêng cô con gái của họ rất được mọi người yêu quý.
- Anh muốn tôi gọi anh là gì? Yeager hay Zeke? - Hình như cô chưa có xưng hô chính thức với anh thì phải.
- Cô có thể gọi tôi là Zeke. Zeke trong "Ezekiel" của tiếng Do Thái có nghĩa là "God will strengthen". Zeke còn được phiên âm thành "Sieg" trong Tiếng Đức, còn có nghĩa là "chiến thắng".*
- Không ngờ tên của anh thật ý nghĩa đấy chứ. Vậy anh cũng có thể gọi tôi là Alice, Alice trong xứ sở thần tiên. - Cô đột nhiên chuyển ánh mắt chăm chú nhìn Zeke - Anh đến đây chỉ để du lịch thôi sao?
Zeke hơi ngẩn ra một chút, lần đầu tiên anh đi du lịch một cách đơn thuần không vì lợi ích hay mục đích nào khác nhưng không ngờ lại bị cho là có mục đích không đơn giản. Chẳng lẽ anh đã sống một cuộc sống có quá nhiều toan tính rồi ư? Nhiều đến nổi bản thân không phân định được?
- Trông tôi còn mục đích đáng ngờ nào khác ngoài việc đi du lịch ư?
Mùi hoắc hương trên người anh vấn vít qua chóp mũi cô trộn lẫn với mùi cồn lành lạnh rồi hòa theo gió biển. Trong khoảnh khắc, cô lại thấy vô cùng dễ chịu với mùi hoắc hương đó. Có lẽ do bia đã bắt đầu ngấm vào người cô.
- Tôi không chắc. Dù sao anh cũng là kẻ nguy hiểm mà.
Họ ngồi với nhau cho đến khi mặt trời hoàn toàn khuất bóng, trả lại đại dương một màn đêm mênh mông vô tận. Những câu chuyện không đầu không cuối cứ thế tạo nên khoảnh khắc bình yên hiếm hoi và vô tình rút gần khoảng cách giữa họ.
**************
Ngày hôm sau vì có chuyện đột xuất nên Zeke phải rời khỏi thị trấn Lahaina và trở về Los Angeles từ sớm.
Tối qua, Zeke khoác cho cô chiếc áo khoác của anh khi gió đêm ngày càng lạnh. Sáng nay, cô mang đến khách sạn dự định trả áo lại cho anh nhưng không ngờ nhân viên khách sạn cho cô biết rằng anh đã trả phòng và rời đi từ sáng sớm.
Alice nghĩ cô và anh chỉ là bèo nước gặp nhau, có lẽ cả hai sẽ không còn cơ hội gặp lại. Cô có chút tiếc nuối.
Trở về nhà, Alice cất chiếc áo của Zeke vào tủ. Chẳng hiểu sao, cô lại lấy chiếc áo của anh ra khoác lên người. Mùi hoắc hương còn vương lại trên chiếc áo giống như anh chưa từng rời đi. Hai tay bỏ vào hai bên túi của chiếc áo khoác, bất giác tay phải cô chạm phải một vật, là một mảnh giấy.
Alice lấy mảnh giấy từ trong túi ra, hay nói chính xác hơn thì đó là một tấm danh thiếp. Trên tấm danh thiếp màu xanh có dòng tên Zeke Yeager được in nổi bật với chức danh Cố vấn cao cấp của Tập đoàn Tài chính Tybur, một trong những tập đoàn có sức ảnh hưởng đến nền kinh tế nước Mỹ nhất.
Alice như không thể tin vào mắt mình, cô nhìn thật kỹ lần nữa. Quả thật cô không nhìn lầm. Trên tấm danh thiếp còn có địa chỉ, số điện thoại và email liên hệ.
Cái tên Zeke Yeager được lặp đi lặp lại nhiều lần trong đầu cô, cô lên mạng gõ thử tên anh lập tức hiện ra rất nhiều kết quả.
Hôm đó, cô đọc hết tất cả những gì liên quan đến Zeke Yeager. Những thông tin cá nhân, thành tựu sự nghiệp của anh đều được liệt kê đầy đủ duy chỉ có về gia đình anh là không được tiết lộ.
Tối hôm đó, cô suy nghĩ rất nhiều. Người đàn ông cô hiểu nhầm là cướp lại chính là Cố vấn cao cấp của một tập đoàn danh tiếng. Cô cảm thấy thật buồn cười.
Tấm danh thiếp lặng lẽ nằm dưới gối của cô và trôi theo giấc ngủ của Alice.
Mọi thứ đều trở lại quỹ đạo của nó. Sẽ chẳng có gì xảy ra cho đến ba ngày sau, bác sĩ điều trị mắt cho mẹ của cô đưa ra kết quả rằng mẹ cô cần phải phẫu thuật gấp.
Chi phí phẫu thuật không hề rẻ. Bệnh tình của mẹ cô đã diễn biến xấu, không thể không phẫu thuật. Bác sĩ đề nghị cô nên đưa mẹ cô đến bệnh viện lớn ở Mỹ với thiết bị hiện đại và cơ sở vật chất tốt hơn để làm phẫu thuật, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn ở thị trấn nhỏ này. Và hơn hết, bác sĩ ở đây không đủ cơ sở vật chất để thực hiện ca phẫu thuật mang tính rủi ro cao thế này.
Cô trở về bàn bạc với cha cô rất lâu. Gia đình cô thật sự không có khả năng để làm phẫu thuật cho mẹ cô. Cuối cùng, cô chỉ bỏ lại một câu để cô lo liệu rồi rời đi.
Trở về căn phòng nhỏ, cô lại có một đêm mất ngủ. Alice ôm chiếc áo khoác của Zeke một lúc, đắn đo suy nghĩ rất lâu cuối cùng cô quyết định lấy di động bấm số điện thoại được ghi trên tấm danh thiếp.
Alice hồi hộp chờ đợi đầu bên kia nghe máy. Tiếng đổ chuông kéo dài, cô hít một hơi sâu. Cuối cùng, đợi một lúc đầu bên kia cũng có người bắt máy.
- Chào Zeke. Tôi là Alice Kruger. Trễ thế này còn làm phiền anh, thật ngại quá.
Dường như bất ngờ trước cuộc gọi của cô, Zeke im lặng hai giây rồi mới đáp lời:
- Không sao. Nhưng làm sao cô có số điện thoại của tôi?
Giọng nói anh hơi khàn, không hiểu sao cô lại hình dung ra được gương mặt thoáng ngạc nhiên của anh.
- Nhờ tấm danh thiếp trong chiếc áo khoác của anh. - Cô thành thật đáp.
- Ra là vậy. Cô tìm tôi có việc gì sao?
- Về lời đề nghị trước đó của anh, tôi đã suy nghĩ lại. Tôi quyết định đồng ý giúp anh với anh đổi lại anh phải giúp tôi điều trị mắt cho mẹ tôi.
Cô nghe tiếng anh cười khẽ, dường như tâm trạng của anh không tệ:
- Không thành vấn đề. Ngày mai tôi sẽ cho người chuẩn bị mọi thứ. Phần còn lại cứ để tôi sắp xếp.
- Cảm ơn anh. - Cô ngập ngừng - À, ừ... Anh không được khỏe sao? Anh nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.
Im lặng mấy giây, cô nghe tiếng anh ho ở đầu dây bên kia.
- Cảm ơn cô quan tâm. Chỉ là cảm nhẹ thôi.
- Cũng trễ rồi, tôi không phiền anh nghỉ ngơi. Chúc anh ngủ ngon.
- Ngủ ngon.
Cúp máy xong Alice thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn điện thoại trên tay một lúc đến khi màn hình tắt ngúm cô mới chậm rãi mở khóa và lưu số điện thoại của Zeke vào máy.
Alice cất chiếc áo khoác của Zeke vào tủ áo của cô cạnh bộ váy màu trắng đã ngả màu cũ kỹ. Đây là bộ váy mà cô đã mặc trên người khi ông bà Kruger cứu cô trên biển. Cô cẩn thận chạm tay vào bộ váy mềm mại, cô chưa từng mặc lại bộ váy này bao giờ, mẹ cô cảm thấy mặc nó thật không may mắn nên cô cũng không động đến nó.
Bỗng Alice muốn mặc lại nó lần nữa.
Cô thay bộ quần áo trên người ra sau đó khoác bộ váy cũ lên người. Alice chợt nhớ đến một thứ, cô mở ngăn tủ nhỏ trong tủ áo lấy một chiếc hộp nhỏ, bên trong chiếc hộp là một sợi dây chuyền tinh xảo, mặt dây chuyền được chạm khắc đóa hoa thủy tiên xinh đẹp. Bên dưới mặt dây chuyền còn được khắc hai ký tự F.R.
Vuốt ve hai ký tự một lúc rồi Alice đeo sợi dây chuyền vào cổ, cô ngắm mình qua gương. Bộ váy dài có thêu biểu tượng hoa thủy tiên màu vàng tương tự như mặt dây chuyền, những đường viền được thêu vô cùng tỉ mỉ và tinh tế, chỉ với hai màu trắng, vàng chủ đạo cũng đủ tăng độ sang trọng và trang nhã cho người mặc. Tuy chiếc váy đã ngả màu nhưng vẫn không mất đi phẩm chất ban đầu của nó.
Bộ váy được khoác lên người cô một cách thanh nhã và hoài cổ. Một "cô" của quá khứ.
Có lẽ bộ váy và sợi dây chuyền là hai thứ duy nhất có liên quan đến quá khứ của cô. Một cảm giác hoài niệm khó tả hiện lên trong cô.
Ngắm mình trong gương Alice nghĩ nếu cô đội một vòng hoa thủy tiên lên đầu chắc hẳn sẽ rất giống Faye trong truyền thuyết.
Cô giật mình, sững sờ trước suy nghĩ của mình.
Khoan đã...
Faye? Là ai?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Anh không phải kẻ đã cướp chiếc túi xách vào ngày ấy nhưng lại là người đã cướp lấy trái tim cô một cách ngông cuồng mà cô không cách nào phản kháng được.
Hóa ra anh chính là thợ săn còn cô chỉ là Alice ôm ấp bảy năm dài mộng mị.
Tỉnh mộng, mộng vỡ tan.
_________________________
End chapter, 16/01/2019(*) Nguồn Attack on titan Wiki: https://attackontitan.fandom.com/wiki/Zeke_YeagerA/N: Nhân dịp Zeke bị Levi bán hành tui lại viết ngoại truyện này sớm hơn dự tính. Vốn tui dự định đợi chính truyện được một nửa thì tui mới viết phần này nhưng do dư âm chap 113 cuat bố trẻ khiến tui bắt tay vào viết luôn ;))))Có ai đoán được Alice là ai không? Tui nghĩ không khó đoán đâu nhỉ. Dường như đã quá rõ ràng rồi ;)))Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com