Levixmikasa Couple Vuot Dai Duong
Mỗi người đều có tín ngưỡng của riêng mình. Người dân trên đảo Faye cũng vậy. Hoa thủy tiên trắng đã trở thành biểu tượng của nơi này. Và câu chuyện về hoa thủy tiên trắng từ xa xưa đã được truyền lại không biết có tự bao giờ.Ngày xưa, có một nữ thần tên Faye sống ở hòn đảo này. Nàng lúc nào cũng đội một chiếc vòng hoa thủy tiên trắng trên mái tóc đen mượt. Faye luôn cảm thấy rất cô đơn khi sống một mình một cõi nên đã trồng hoa thủy tiên trắng khắp hòn đảo. Một ngày nọ, có một con tàu đi ngang và ghé qua hòn đảo này, Faye cảm thấy rất hiếu kỳ vì nàng chưa từng tiếp xúc với người nào khác. Chính vì thế, nàng đã hóa thân thành một đoá thủy tiên trắng ẩn mình giữa vườn hoa và ngày ngày theo dõi nhóm người lạ. Nàng mải mê theo dõi đám người lạ và cuối cùng bị thu hút bởi một chàng trai trẻ. Nhưng sau mấy ngày nhóm người lạ mặt đó cũng rời đảo, Faye lại cảm thấy có chút tiếc nuối. Cho đến một hôm, Faye vô tình cứu được một người trên bờ biển. Nàng nhận ra đó chính là chàng trai lần trước ghé qua hòn đảo nhỏ của nàng. Faye vốn có trái tim thuần khiết nên đã không hề ngần ngại mà cứu chàng trai đó.Đột nhiên Mikasa ngừng lại không kể tiếp. Đôi mắt cô như hồ nước mùa thu trong vắt nhìn sang Levi. Cô hỏi anh:- Theo anh kết quả của câu chuyện này như thế nào?Levi như suy nghĩ gì đó, quyển sách trên tay anh được đóng lại từ lâu. Mắt anh lướt qua bờ môi hơi cong lên của cô, anh đáp:- Faye phải lòng chàng trai đó và bị chàng ta phụ bạc? Rõ ràng chàng trai đó đã rời khỏi đảo nhưng lại quay trở lại một cách "vô tình" thật không đáng tin.Mikasa phì cười, cô không ngờ trông Levi luôn lạnh nhạt xa cách nhưng bộ não của anh cũng không phải để làm cảnh.- Anh đoán cũng gần đúng rồi.- Thế sau đó thì sao? – Levi cũng có chút tò mò.Mikasa co chân lại, cả người hơi đổ xuống vòng tay cô ôm trọn đôi chân thon dài. Tay cô chống cằm, hơi nhướng mày kể tiếp:- Chàng trai đó sau khi được Faye cứu đã kể với nàng rằng chàng tên Darcy là một hoàng tử bị anh trai ruột hãm hại mà gặp nạn trên biển và trôi dạt đến đây. Faye không biết rằng câu chuyện bi thương đó nhằm lấy sự đồng cảm và đánh vỡ lòng phòng bị của nàng. Faye càng không biết rằng Darcy đến đây vì mục đích muốn cướp lấy thần khí của nàng trong khi nàng ngày càng lún sâu trong tình yêu. Vào một ngày, trong lúc Faye đang chăm sóc hoa ngoài vườn, Darcy giả vờ trở về với một thân đầy máu. Faye tưởng chàng bị thương nặng lập tức dùng thần khí, cũng chính là vòng hoa thủy tiên trắng không bao giờ tàn trên đầu nàng, nàng đặt nó lên người Darcy nhằm mục đích cứu lấy chàng ta. Nhưng Darcy lại dùng một con dao tẩm độc đâm thẳng vào tim nàng trong lúc nàng không đề phòng nhất. Thì ra trước đó Darcy đến đảo nhưng không tìm được nàng nên sau đó đã dùng kế sách tự làm bản thân bị thương để dẫn dụ nàng xuất hiện. Darcy không biết rằng thần khí của Faye sau khi Faye chết cũng sẽ tan biến theo. Faye căm phẫn và oán hận Darcy đã lừa gạt nàng. Máu bị nhiễm độc của nàng nhiễm đỏ một cánh đồng hoa thủy tiên khiến loài hoa này từ nay về sau mang chất độc trong người. Đồng thời, nàng nguyền rủa Darcy sẽ cô độc cả đời mà chết trên hòn đảo này. Nàng dùng sức mạnh cuối cùng để hóa ra những xoáy nước khổng lồ xung quanh hòn đảo khiến Darcy không thể rời đi. Chắc anh cũng đoán được vì sao hòn đảo này tên Faye rồi đúng không?Giọng nói của Mikasa đều đều vang lên khi kể về câu chuyện hoa thủy tiên trắng trên hoàn đảo này. Levi cũng có chút hứng thú, hóa ra ở đây lại có một câu chuyện khác. Cái tên của hòn đảo này cũng xuất phát từ đó.- Những xoáy nước khổng lồ? – Levi khó hiểu hỏi.- Đúng vậy. Xung quanh hòn đảo này được bao bọc bởi những xoáy nước khổng lồ là thật, giống như việc hoa thủy tiên có độc cũng là thật. Có lẽ câu chuyện này nhằm lý giải những hiện tượng đó mà thôi.Levi còn rất nhiều chuyện muốn hỏi tiếp nhưng anh trông thấy Mikasa đứng dậy tắt đèn. Sau đó, cô lên giường nằm cạnh Levi như lẽ hiển nhiên thường tình trong sự kinh ngạc nơi đáy mắt của anh. Levi vốn đã quen ngủ một mình, đột nhiên có người nằm cạnh anh khiến anh không quen và có chút khó chịu.- Sao cô lại nằm đây? – Lần đầu tiên trong đời Levi cảm thấy bản thân hỏi một câu hỏi hết sức ngu ngốc.- Đây là nhà tôi, anh là người đàn ông của tôi. Tôi không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu? – Mikasa thản nhiên đáp bằng lý lẽ không thể chối cãi, cô nghiêng người sang Levi – Còn nữa, ở đây chỉ có một phòng, cũng không có sofa. Anh không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc nằm ngủ ở đây đâu. Ngủ thôi.****************************Levi có thói quen dậy sớm, trời chưa sáng hẳn anh đã tỉnh giấc. Có lẽ do trong thuốc mà anh đã uống ngày hôm qua có thành phần an thần khiến anh dễ dàng yên giấc hơn khi ở nơi xa lạ này. Đêm qua, sau khi Mikasa kết thúc câu chuyện về hoa thủy tiên trắng, Mikasa nằm cạnh anh giải thích ngắn gọn về lý do hiển nhiên mà cô và anh chung giường cô kéo chăn lên cho cả hai. Sau đó, anh trông thấy cô nhắm mắt lại hơi thở đều đều chìm vào giấc ngủ. Còn anh, mi mắt cũng dần sụp xuống.Levi xoay mặt sang bên cạnh liền thấy trông thấy một gương mặt quen thuộc kề bên anh. Hơi thở đều đều của cô như sợi lông vũ chạm vào mũi anh. Thầm nghĩ cũng may cô không có thói quen xấu trong khi ngủ. Bỗng dưng buổi sáng thức dậy có người nằm bên cạnh, lại còn là một cô gái anh cảm thấy có chút kỳ lạ.Mikasa nằm nghiêng người, một vài sợi tóc lộn xộn trước trán nhưng cô vẫn còn ngủ. Trong bóng tối mờ ảo trông cô thật yên bình. Cảm nhận được người bên cạnh thức giấc, Mikasa cũng dần mở mắt. Levi đang nhìn cô chăm chú. Mikasa đột nhiên đưa tay áp bàn tay ấm áp vào má anh không để anh xoay mặt đi. Đôi mắt trong veo của cô có phần chưa tỉnh ngủ.- Đã tỉnh? – Mikasa nhỏ giọng hỏi, trong giọng nói vẫn còn vương chút lười biếng.- Chào buổi sáng. – Levi nhìn cô đáp.- Vẫn còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi.Nói xong, cô vuốt ve đuôi mắt anh rồi từ từ che hẳn hai mắt của anh. Cảm nhận được hàng mi mềm mại của anh chạm vào các ngón tay cô, cô có chút lưu luyến. Khi tay rời khỏi mắt anh, trông thấy anh đã nhắm mắt cô hài lòng nhắm mắt ngủ tiếp. Mấy ngày lênh đênh trên biển khiến cô không có giấc ngủ ngon. Hôm nay, cô chẳng muốn dậy sớm chút nào. Bàn tay cô trượt dần và nằm yên ổn trước cổ anh.Levi nhẹ nhàng mở mắt ra lần nữa, trông thấy cô lại tiếp tục ngủ. Dù sao hiện giờ anh cũng không phải đến công ty, vậy thì cứ như cô nói ngủ thêm chút nữa.Khi mặt trời lên cao, ánh nắng ấm áp xuyên qua tấm rèm cửa sổ làm sáng bừng cả căn phòng ngủ. Còn có cả tiếng chim hót líu lo bên ngoài và âm thanh của sự sống trong bầu không khí gần gũi với thiên nhiên. Mùi hương tử đinh hương trước nhà cũng thoang thoảng trong từng hơi thở của hai kẻ bên trong căn phòng. Lúc này Mikasa và Levi đều buộc phải thức dậy.- Chào buổi sáng. – Mikasa nói khi cô mở mắt và nhìn thấy Levi đã ngồi dậy.Anh quay lại nhìn Mikasa đã thức dậy. Ánh mắt trong suốt của cô đang nhìn anh, anh cũng gật đầu chào cô.- Chào buổi sáng.Mikasa sau khi vệ sinh cá nhân xong ra ngoài lấy hộp thức ăn được đặt trước cổng. Hộp thức ăn vẫn còn nóng không cần phải hâm lại. Cô bày đồ ăn sáng lên bàn ăn và lấy hai cốc sữa tươi. Levi không nhanh không chậm kéo ghế ngồi xuống đối diện cô.- Là người giúp việc mang tới? – Levi nhìn bàn thức ăn hỏi.- Đúng vậy. Từ trước đến nay đa phần đều do người giúp việc mang đến.- Cô không biết nấu ăn sao? – Levi ngờ vực hỏi.- Không hẳn, tôi nấu ăn không được tốt cho lắm.Tôi sợ anh ăn xong lại ngộ độc. Cô âm thầm bổ sung thêm. Cô nấu ăn hơi kém, chỉ làm được vài món đơn giản mà đến những món đó còn không hợp khẩu vị của cô thì làm sao Levi có thể ăn được. Thoạt nhìn Levi là người có học thức, lại có luyện tập e là có thể biết chút võ thuật, đi đứng cử chỉ không giống kẻ tầm thường. Hôm cô cứu anh trên người anh là bộ đồ âu đen đắc tiền chứng tỏ cuộc sống của anh luôn đầy đủ hay chính xác hơn là ăn sung mặc sướng. Do đó, nếu để anh ăn những món cô nấu cô tin chắc rằng anh sẽ bỏ chạy.Giải quyết xong bữa sáng, cô bảo Levi nên nghỉ ngơi thêm còn cô phải ra ngoài có chút việc, có lẽ đến chiều mới về. Levi cũng không phản đối, chỉ là ở nơi này không có gì để làm khiến anh có chút nhàm chán.Sau khi Levi giải quyết bữa trưa do người giúp việc mang đến, không lâu sau đó chuông cửa chợt vang lên. Không rõ người nào tìm đến cửa nhưng anh vẫn ra mở cửa cho vị khách ở bên ngoài.Buổi trưa nắng nóng, một chàng trai trẻ cao khoảng một mét bảy, mái tóc ngắn vàng và đôi mắt xanh tri thức đứng trước cổng nhỏ. Levi nhận ra cậu ta. Hôm qua, cậu ta ngồi gần anh và Mikasa. Cũng không phải người xa lạ mà Mikasa không quen biết nên anh mở cửa cho cậu ta vào nhà.- Chào anh. Tôi là Armin Arlert. Mikasa bảo tôi mang đến cho anh một vài quyển sách. – Armin vừa nói vừa đặt chồng sách lên bàn.Levi pha hai tách trà đặt lên chiếc bàn nhỏ. Chồng sách có hơn mười quyển được xếp ngay ngắn để cạnh đó. Không nghĩ đến Mikasa lại chuẩn bị cho anh số sách này.- Cảm ơn cậu.- Mikasa không có ở nhà sao?- Cô ấy đi ra ngoài có lẽ đến chiều mới trở về. – Levi bình thản đáp. Nghĩ lại có lẽ cô đã đến chỗ Tộc trưởng Historia dùng trà theo lời mời hôm trước.- À đúng rồi, tôi nên xưng hô với anh như thế nào? – Armin chợt nhớ đến Mikasa vẫn chưa nói tên của người đàn ông này với cậu.- Levi Ackerman. Cậu có thể gọi tôi là Levi.Armin cảm thấy cái tên này nghe quen quen nhưng nhất thời không nhớ rõ là đã nghe ở đâu rồi. Nhấp một ngụm trà Armin nhìn sang người đàn ông đối diện hỏi tiếp:- Vết thương của anh đã tốt hơn chưa? Ở nơi này có cảm thấy không quen không?Levi cũng không bài xích Armin. Armin không giống những kẻ mang gương mặt quan tâm giả tạo mà anh thường gặp.- Tôi vẫn ổn, nơi này không ồn ào rất thích hợp để tôi dưỡng thương. Cậu là bạn của Mikasa sao?- Có thể cho là vậy. Từ lúc đến đây Tộc trưởng và mọi người gia tộc Reiss đều đối xử với tôi rất tốt. – Khi nói đến đây ánh mắt Armin có phần dịu dàng hơn.- Gia tộc Reiss? – Levi nhíu mày hỏi.Armin thoáng hoài nghi, Levi không biết thân phận của Mikasa sao? Ngẫm nghĩ trước sau gì Levi cũng biết điều đó, Mikasa vốn cũng không phải là người hay che giấu nên cậu sẽ thay Mikasa giải thích với Levi.- Mikasa vẫn chưa nói cho anh biết sao?Levi khẽ lắc đầu, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt sáng sủa của Armin chờ cậu nói tiếp.- Gia tộc Reiss là chủ nhân của hòn đảo này. Hiện tại, Tộc trưởng chính là cô gái tên Historia Reiss mà anh đã trông thấy hôm qua đấy. Còn Mikasa là một trong bốn Nữ vệ của nhà Reiss quản lý khu vực phía Nam hòn đảo.Levi bất động thanh sắc. Những thứ ở hòn đảo này quả thực quá mới mẻ với anh. Chàng trai Armin này cũng không khó nói chuyện, có lẽ anh nên tìm hiểu thêm về hòn đảo từ cậu ta. Levi nhấp một ngụm trà rồi hỏi:- Nữ vệ ư? Thế còn cậu, theo như cậu nói khi nãy thì cậu cũng là từ ngoài đảo đến sao?- Bên dưới Tộc trưởng có bốn Nữ vệ giữ vai trò quản lý bốn khu vực Đông Tây Nam Bắc của hòn đảo. Còn về phần tôi, bảy năm trước tôi được Historia cứu trên biển trong lúc gặp nạn, khi ấy Historia vẫn chưa lên làm Tộc trưởng. Có phải anh nghi ngờ tôi bị bắt giữ trên đảo đến nay đúng không?Đúng là Levi cũng có ý đó. Xét về điều kiện nơi này thì không lý nào Armin lại đồng ý ở lại nơi này.- Tôi cam tâm tình nguyện ở lại đây và xem nó như quê nhà của mình.- Mikasa là người ở đây sao? – Levi hỏi.- Đúng vậy. Cô ấy mồ côi từ nhỏ và được nhà Reiss nhận nuôi và ban cho họ Reiss, vì thế cô ấy khá thân với tộc trưởng Historia. Người nào được Mikasa nhìn trúng đó là may mắn của họ. Anh rất may mắn mới được cô ấy chú ý đến đấy.Khóe môi Levi co giật? Anh may mắn sao? Vì sao anh chẳng thấy? Armin thì có vẻ rất ngưỡng mộ anh vì được nhìn trúng.- Nghe nói xung quanh hòn đảo được bao bọc bởi những xoáy nước, đúng không? – Levi hỏi đến vấn đề quan trọng.Armin cũng không giấu diếm. Những vấn đề Levi hỏi toàn là những vấn đề mà ai ở hòn đảo này cũng biết.- Đúng vậy. Mỗi khi muốn ra bên ngoài chúng tôi đều phải đo lường tính toán mức độ của xoáy nước rồi mới được đi. – Bỗng dưng cậu nghi hoặc – Đừng nói là anh muốn bỏ trốn đấy nhé?Levi không đáp. Anh không phũ nhận cũng không thừa nhận. Armin lại nói tiếp:- Bất khả thi. Cho dù anh có tàu cũng không thể rời khỏi nơi này. Như tôi đã nói, nơi này được bao bọc bởi những xoáy nước, nếu bất cẩn sẽ mất mạng như chơi.Armin thoáng lạnh giọng như một lời nhắc nhở và cảnh cáo Levi. Điều cậu nói hoàn toàn là sự thật. Muốn rời khỏi nơi này không đơn giản có tàu là được. Những lúc rời đảo, bọn họ đều tính toán rất nhiều mới có thể quyết định có được rời đảo hay không. Vì thế, số lần rời đảo là rất ít vì mức độ nguy hiểm ở nơi này. Trừ khi, có máy bay hoặc trực thăng thì mới có thể rời khỏi hòn đảo một cách dễ dàng. Nhưng đáng tiếc, nơi này lại chẳng có bất kỳ phương tiện có thể bay nào.Levi nhận ra Armin không nói đùa. Tuy trông cậu có vẻ thư sinh yếu đuối nhưng lại nhạy bén vô cùng. Khả năng quan sát và phán đoán rất tốt. Anh không nói đến vấn đề này nữa để tránh Armin nghi ngờ thêm. Hai người nói thêm mấy câu thì Armin rời đi._______________________End chapter, 15/06/2018
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com