Levi Mikasa Couple Gioi Han
- Mẹ ơi, con múa có đẹp không?- Mikasa, con múa đẹp lắm. – Mẹ Mikasa đáp.Trong một căn hộ gia đình nhà Ackerman, ánh đèn từ bên trong đang tỏa sáng, mang theo sự ấm áp và hạnh phúc. Mikasa tay cầm chiếc quạt múa theo từng động tác của mẹ cô. Mikasa tuy còn nhỏ nhưng gương mặt lại có nhiều nét phương đông của dòng họ Azumabito giống mẹ cô. Cô học hỏi rất nhanh, những bài múa của mẹ cô cô đều nhớ gần hết. Cô ngây thơ hỏi mẹ cô:- Bố nói năm đó lần đầu bố và mẹ gặp nhau là lúc bố trông thấy mẹ đang múa đúng không ạ?- Đúng vậy, sau này khi con gặp đúng người thì hãy múa bài mà con thích cho người đó xem nhé. – Mẹ cô cười dịu dàng đáp.- Làm sao con biết khi đó con gặp đã đúng người ạ? – Mikasa khó hiểu hỏi.- Giống như bố đối với mẹ. Người đó sẽ là người con không muốn đánh mất nhất trong cuộc đời. Sau này khi con lớn lên sẽ hiểu những lời mẹ vừa nói. – Mẹ cô vuốt nhẹ mái tóc đen dài của Mikasa đáp.Mikasa có phần mờ mịt, cô vẫn còn nhỏ nên không hiểu lắm những lời mẹ cô vừa nói. Người mà cô không muốn đánh mất nhất trong cuộc đời ư? Chẳng phải hiện giờ bố mẹ cô là người mà cô muốn ở bên cạnh nhất sao? Còn có ai khác mà cô không biết ư? Mikasa sau khi tập múa với mẹ cô xong, cô chạy đến ghế sofa mà bố cô đang ngồi đọc báo. Cô ngồi cạnh ông và ôm lấy cánh tay ông nói:- Bố ơi, con đã học xong bài múa hôm nay. Ngày mai, bố tiếp tục dạy con kiếm thuật nhé. Con muốn được sử dụng thanh katana của bố.Ông Ackerman đang đọc báo, trông thấy cô con gái nhỏ của mình đang háo hức, ông liền đặt tờ báo xuống bàn và xoa đầu cô bé. - Mikasa của bố sau này lớn lên nhất định sẽ xinh đẹp giống mẹ con. - Ông gõ nhẹ vào trán cô mỉm cười trìu mến và nói tiếp. – Còn nữa, con là con gái, sao cứ thích vung đao múa kiếm thế? Con nên giống mẹ con học múa mới dịu dàng, nữ tính.Mikasa xoa trán dù bố cô gõ chẳng đau tý nào. Cô chu môi nói:- Mẹ vẫn dạy con múa mà. Mẹ nói con vẫn nên học một chút bản lĩnh của bố để tự bảo vệ bản thân.Mẹ Mikasa cũng ngồi xuống cạnh Mikasa. Bà mang thức ăn nhẹ làm lúc chiều bày lên bàn. Bà dịu dàng nhìn ông Ackerman và Mikasa nói:- Anh à, Mikasa vẫn nên học chút bản lĩnh để phòng thân đừng nên vô dụng giống em. Còn con nữa, Mikasa, tay bố con không được tốt, con đừng để bố con phải vận động mạnh.Mẹ cô luôn thế, mạnh mẽ, dịu dàng, xinh đẹp. Bà tuy không biết công phu võ nghệ như bố cô nhưng trái tim bà lại kiên cường, mạnh mẽ hơn bất kỳ ai. Còn bố cô là người đàn ông mà cô luôn ngưỡng mộ, cô luôn muốn được như bố cô, bản lĩnh và mạnh mẽ. Ông rất yêu hai mẹ con cô, cô rất hạnh phúc vì điều đó.- Em đừng lo, anh biết chừng mực mà. Anh chỉ dạy Mikasa cách cầm kiếm và đi kiếm, không ảnh hưởng đến cánh tay anh. Anh muốn để con tự tìm tòi để vận dụng vào thực chiến hơn. Với lại, chúng ta đâu phải sống cuộc sống nguy hiểm rình rập như trước đây, con bé chỉ cần học chút công phu tự vệ là được.- Đừng tưởng em không biết gì về võ thuật với kiếm thuật. Con bé muốn học gì anh đều dạy hết, cái gì mà một chút công phu chứ. – Mẹ cô nhướng mày nói.- Như em đã nói, Mikasa ít nhiều gì cũng phải tự biết bảo vệ bản thân. Với lại, Mikasa rất thông minh, con bé học hỏi rất nhanh nên chẳng mấy chốc con bé đều học gần hết kỹ năng của anh rồi. – Bố Mikasa cười đáp.- Có nhiều bản lĩnh cũng tốt, em chỉ muốn sau này con bé sẽ không bị người khác bắt nạt. – Mẹ cô nói với ánh mắt trìu mến khi nhìn Mikasa.- Bây giờ cũng đâu ai dám bắt nạt con. – Mikasa vươn tay lấy một chiếc bánh mẹ cô làm và cười lém lỉnh nói.- Kẻ nào dám bắt nạt con gái của bố, bố sẽ không tha cho kẻ đó.Tiếng nói cười bỗng nhiên xa dần, những hình ảnh cũng dần mờ nhạt. Quá khứ và hiện tại đan xen lẫn nhau, giao nhau bởi chiếc cầu thời gian dài vô tận.- Bố, mẹ. Đừng đi... - Mikasa thì thầm gọi.Khung cảnh gia đình hạnh phúc của cô dần tan vỡ như bức tranh bị xé nát. Hình ảnh bố mẹ cô mờ dần, giọng nói của họ cũng vỡ tan vào hư vô. Cô cố đuổi theo hình bóng của họ nhưng cô không tài nào đuổi kịp. Trong mơ màng cô nghe có người gọi tên cô. Một giọng nói rất quen thuộc, mùi hương quen thuộc, là ai đang gọi cô? Là anh sao? Cô cố gắng mở mắt muốn xác nhận giọng nói từ người đó.Levi ngồi bên giường cô trông thấy đôi mắt cô khẽ động, hàng mi cô chập chờn như cánh bướm chuẩn bị vỗ cánh, đôi mày cô thì lại khẽ nhíu lại. Anh nghe cô gọi bố mẹ cô, có lẽ cô mơ thấy bố mẹ mình. Anh không ngừng gọi tên cô trong khi mi mắt cô dần mở ra.Mikasa cảm thấy khắp người đều ê ẩm, đặc biệt là phần ngực cô. Đầu cô cũng đau, cảm giác sức lực bị rút sạch nhưng cô vẫn cố gắng mở mắt ra. Mắt cô khẽ mở nhưng vì ngủ sâu nên đối với ánh đèn phòng cũng đủ làm cô chói mắt. Đôi mắt tối màu dần thích nghi với ánh sáng, hình ảnh trước mắt cô ngày càng rõ hơn, giọng nói bên tai cô cũng rõ hơn. Gương mặt người đàn ông lúc nào cũng lạnh lùng, khó chịu hiện ra trong tầm mắt cô. Trong giây phút này, cô lại bắt gặp anh lộ vẻ vui mừng nơi đáy mắt như một ánh sao băng lướt qua rồi chợt tắt. Cô thều thào gọi tên người đàn ông trước mắt cô:- Levi?- Cô tỉnh rồi? Isabel đã đi gọi Pieck đến để kiểm tra cho cô. – Levi nhẹ giọng nói.- Tôi còn sống sao? – Mikasa cất giọng yếu ớt.Mikasa chỉ nói mấy câu ngắn ngủi mà cô lại cảm thấy hụt hơi và đuối sức. Cô cảm nhận được bàn tay cô được gắn ống truyền dịch. Mũi cô cũng gắn ống thở oxi. Cô yếu đến mức phải thở oxi sao? Nói mấy câu đã thở không nổi? Thần chết cũng chê cái mạng cô à? Bên tai cô là giọng Levi đáp như chứng thực những ý nghĩ mớ hồ trong cô:- Cô vẫn chưa chết.Mikasa nghe thấy Levi xác nhận lại cô mới cảm thấy an lòng hơn. Cô vẫn còn sống, cô đã may mắn thoát chết. Đây có được coi là một ân huệ của ông trời đã cho cô được tiếp tục sống không? Tuy cử động khó khăn nhưng cô vẫn nghe tiếng cửa mở và tiếng bước chân đến gần.Isable và Pieck trở lại phòng bệnh của Mikasa. Isabel vui mừng chạy đến bên cạnh nắm lấy tay Mikasa nghẹn ngào nói:- Chị tỉnh rồi. Chị làm em lo gần chết.Mikasa muốn đáp lời Isabel nhưng cô không nói được. Cô vô cùng mệt mỏi, mắt cô vô lự mà dần khép lại. Cuối cùng, cô lại chìm vào giấc ngủ. Isabel ở bên cạnh sốt ruột hỏi Pieck:- Chị Pieck, sao chị Mikasa lại hôn mê nữa rồi?- Mikasa không sao, chỉ là do quá mệt mỏi nên ngủ tiếp thôi. Yên tâm, sức khỏe em ấy không có vấn đề gì đâu. – Pieck nhẹ nhàng giải thích sau khi kiểm tra cho Mikasa.Isabel thở phào nhẹ nhõm. Từ sáng đến giờ rất nhiều người đến thăm Mikasa mà cô không tỉnh lại. Đến khi trời sập tối không còn mấy người Mikasa lại tỉnh. Nhưng Pieck đã nói Mikasa vẫn ổn nên cô cũng không quá lo lắng.Khi Mikasa tỉnh lại lần hai đã là trưa của hai ngày sau. Mikasa cảm thấy hôm nay đã khá hơn hôm trước khi tỉnh lại, tuy vẫn còn đau nhưng đã có thể tỉnh táo hơn hẳn. Cô cũng nhớ ra vì sao cô lại bị thương nặng thế này. Và cô lại mơ thấy bố mẹ cô, mơ đến những điều cũ kỹ và đáng quý nhất cuộc đời cô. Có lẽ bố mẹ cô linh thiêng đã phù hộ cô tai qua nạn khỏi không chừng.Cô mở mắt ra sau giấc ngủ sâu, người đầu tiên cô trông thấy lại là Levi. Không chỉ có Levi, xung quanh giường bệnh của cô còn có Historia, Armin, Isabel, Hans, ngay cả Petra cũng có mặt. Cô muốn cất giọng nói nhưng cổ cô khô khốc và khản đặc. Cố gắng mấp máy môi nói từ mà cô cảm thấy quan trọng hơn bao giờ hết:- Nước.Historia lập tức rót nước cho cô. Isabel trông thấy Mikasa muốn ngồi dậy liền đỡ cô dựa vào đầu giường đã được kê gối. Historia đưa nước ấm cho Mikasa uống. Mikasa sau khi được uống nước cô cảm thấy khá hơn rất nhiều. Có điều lồng ngực vẫn còn đau sau phẫu thuật.Historia sau khi đưa nước cho Mikasa uống, cô lo lắng hỏi:- Mikasa, cậu cảm thấy thế nào rồi?- Tớ ổn. – Mikasa đưa mắt nhìn sang Levi đang ngồi cạnh giường cô – Sao lần nào tôi tỉnh dậy cũng đều thấy mặt anh đầu tiên vậy?- Cô không muốn nhìn thấy tôi? – Levi trầm giọng khó chịu hỏi.- Là ngài ấy mang cậu về đấy, Mikasa. – Armin đứng gần đó nhắc nhở.Đôi mày thanh tú cô giương cao tỏ vẻ bất ngờ. Là Levi mang cô về sao? Nhớ lại cảm giác mơ hồ lúc đó, vậy ra cảm giác khi đó là thật. Cô nhận ra giọng nói và mùi hương nam tính quen thuộc trên người anh, đúng thật là Levi. - Mikasa, em tỉnh lại là tốt rồi. Mọi người đều rất lo lắng cho em. – Hans thở dài ngồi cạnh giường cô nói.- Đúng đấy, chị phải nghỉ ngơi thật tốt mới mau khỏe lại. – Isabel cũng lên tiếng.- Cũng may là cậu rời khỏi xe kịp thời. Bằng không tớ thật không dám nghĩ tới. – Armin lo lắng nói.- Tớ chỉ đánh cược thôi, nếu tớ không tự dừng xe lại thì rơi xuống vực còn thảm hơn. – Mikasa bình thản đáp. Cô mỉm cười nói tiếp. – Chỉ là ván cược hơi lớn một chút. Nhưng tớ vẫn còn ở đây thì xem ra cái mạng này vẫn còn dai lắm.- Vụ tai nạn này Levi và Armin đang điều tra, cứ để sau vậy. Trước mắt em có muốn ăn gì không? – Hans nhẹ nhàng hỏi Mikasa.Mikasa gật đầu biểu thị cô muốn ăn. Cô chợt nhớ đến gì đó, vẻ mặt cô tiếc nuối nhìn Armin.- À, đúng rồi. Chiếc xe tớ, chiếc xe số lượng có hạn của tớ thế là nát cả rồi. – Mikasa ỉu xìu, nhỏ giọng nói.Levi thật hết nói nổi cô. Đến giờ phút này cô còn có thể nhớ đến chiếc xe của cô. Anh nhìn cô gái sắc mặt còn nhợt nhạt trước mắt, anh lãnh đạm nói:- Người cô đang thương thế như vậy mà còn có thể nhớ đến chiếc xe?- Tôi làm việc ở đây còn chưa được lãnh lương, chiếc xe là tài sản quý giá nhất của tôi đương nhiên tôi được quyền tiếc. - Mikasa trừng mắt với Levi.Mikasa có phần nói hơi quá, vì tài khoản của cô vẫn còn tiền. Sau đợt khó khăn lần trước đã xài không ít, nếu mua lại một chiếc xe khác thì vẫn đủ nhưng cô sẽ không còn một xu dính túi. Với lại mua chiếc xe khác chắc gì đã giống như chiếc xe cũ.- Chỉ có như thế thôi sao? – Levi đen mặt hỏi.- Phải. – Mikasa gật đầu mạnh mẽ đáp nhưng vì giọng nói cô vẫn còn yếu nên nghe chẳng có sức thuyết phục.Mikasa thở hơi mạnh khiến lồng ngực cô đau nhói. Cô đưa tay lên ôm ngực, sắc mặt cô tái nhợt. - Mikasa, cậu không sao chứ? – Historia lo lắng hỏi.- Chắc là do tớ nói hơi nhiều thở hơi mạnh động đến vết thương. – Mikasa đáp.Đúng lúc này, Pieck vừa đến xem xét bệnh tình của Mikasa. Pieck trông thấy Mikasa đang đặt tay lên ngực trong khi sắc mặt lại không tốt, cô liền nhắc nhở Mikasa:- Mikasa, vết thương vẫn còn mới, em nên nằm xuống nghỉ ngơi.Levi trông thấy ai đó đã đau mà còn cố nói với anh để bản thân đau hơn, sắc mặt anh cũng hòa hoãn hơn. Sắc mặt cô không tốt e là phải nghỉ dưỡng một thời gian dài. Anh trông thấy Pieck đến, trên tay còn có một khay thuốc. Không đợi anh lên tiếng, Pieck đã nói tiếp:- Tôi đến để thay thuốc cho vết thương của Mikasa. Phiền mọi người ra ngoài một lát.- Chị sẽ cho người làm chút gì đó thanh đạm cho em ăn. Em nghỉ ngơi cho tốt nhé. – Hans đứng lên nhường chỗ cho Pieck.Mikasa liền gật đầu sau đó những người còn lại đều lui ra để Pieck thay thuốc cho cô.Levi cũng rời khỏi phòng, anh dặn dò người ở bộ phận y tế chăm sóc cho Mikasa thật tốt. Anh còn cho người chuẩn bị thực đơn riêng dành cho người bị thương sau phẫu thuật. Petra từ đầu đến cuối đều im lặng nhưng khi nghe Levi căn dặn thuộc hạ chăm sóc Mikasa cô rất bất ngờ. Trước giờ làm gì có chuyện Levi quan tâm đến cấp dưới như vậy. Petra có chút khó chịu, cô đi cạnh anh đột nhiên lên tiếng hỏi:- Em cảm thấy anh hình như quan tâm cấp dưới hơn trước đây rất nhiều.Levi quay sang nhìn Petra khi cô vừa dứt lời. Không đầy hai giây ánh mắt anh rời khỏi Petra, anh tiếp tục nhìn về phía trước, vừa đi vừa nói:- Anh không cần một kẻ vô dụng bên cạnh.Petra hiểu ý Levi muốn nói đến việc anh muốn Mikasa mau chóng hồi phục và tiếp tục công việc ở Sói Xám. Nhưng lúc trước cô cũng từng bị thương nặng, anh cũng không có quan tâm nhiều như vậy. Cô cảm thấy có chút ganh tỵ với Mikasa.- Em cảm thấy anh không cần thiết quan tâm cô ấy đến như vậy. Bên cạnh cô ấy có rất nhiều người không cần anh lên tiếng cũng sẽ có người chăm sóc cô ấy thật tốt. – Petra cố kiềm nén sự bất mãn và không vui bằng ngữ điệu nhẹ nhàng nhất có thể.Levi cảm thấy không vui khi Petra nói với anh như thế, anh chau mày ánh mắt anh nồng đậm sự khó chịu. Anh không thích người khác xen vào cách làm việc của anh. Anh đột ngột dừng bước nhìn sang Petra, vẻ mặt anh thể hiện rõ sự không vui, anh nói:- Đây là việc của anh. Em cũng nên làm tốt bổn phận của mình đi.Dứt lời anh bước nhanh về phía trước bỏ lại Petra vẫn còn sững sờ ở phía sau. Petra cảm nhận được ánh mắt rét lạnh của Levi khi nãy, cô cũng biết vừa rồi cô phạm phải sai lầm khi ý kiến về cách làm việc của anh. Đến cả Erwin cũng không bao giờ phê bình cách làm việc của Levi. Bọn họ đều chú trọng kết quả quả còn quá trình như thế nào đều không quan trọng. Levi cực kỳ không thích người khác xen vào việc của anh, cô biết điều đó. Thế mà, hôm nay trong lúc nóng vội cô đã lỡ lời khiến Levi không vui. Nhưng cứ nghĩ đến việc Levi có phần ưu ái với Mikasa cô thật sự không thoải mái chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com